Chương 1
[Tuổi thơ mỗi người đều là mỗi câu chuyện thú vị…]~~~~Ngày… tháng…Hôm nay là ngày đầu tiên nó bước vào ngôi trường cấp III, đây là một ngôi trường mà không phải ai cũng có thể vào bởi để đc nhận vào thì ngoài việc đương nhiên là phải đáp ứng đc điểm chuẩn tuyển sinh cao ngất luôn bắt đầu bằng con số 4 thì tổng kết học lực năm lớp 9 còn phải đạt ít nhất 9.0 thì mới có cửa để vào trường này.Lòng nó đang rộn ràng hạnh phúc ngắm nhìn khoảng sân trường vô cùng rộng lớn kia thì**Tin Tin**Tiếng còi chiếc xe ô tô chói tai phát ra từ đằng sau làm nó giật thót đang tính chửi rủa thì nó nhận ra nó đang chắn giữa cổng vào, vậy là nó ngoan ngoãn nép sang một bên.Chiếc xe ô tô thuộc dạng xế khủng từ từ tiến vào sân trường rồi đỗ xịch ngay trước văn phòng trường. Một người đàn ông to cao mặc Vest đen nhanh chóng đi ra rồi mở cửa xe cho một ai đó.Từ trong chiếc xe sáng bóng đó, một cậu con trai có gương mặt vô cùng thu hút và phải nói là đẹp hơn người bước ra một cách đầy lịch lãm, cậu ta ăn mặc vô cùng tinh tế làm tôn hẳn lên dáng người chuẩn và cao đáng nể, khẽ nhếch môi cười khiến bọn con gái đã bu đông xunh quanh từ bao giờ la hét ầm ĩ một góc sân trường.– Thằng hâm đơ đó Nghĩ sao mà mặc đồ đó đi học vậy trời, chẳng phải là học sinh đều phải mặc đồng phục sao?!? – nó đớ người ra tự hỏi.– Thằng đó là con trai của một tập đoàn giàu có và quyền lực bậc nhất nên việc nó mặc gì đi học đâu ai dám cản – một thằng con trai đã đứng cạnh nó tự bao giờ vừa cười tít mắt vừa “giải đáp thắc mắc” cho nó rồi nhanh chóng chạy lại phía thằng bị nó gọi là “hâm đơ” kia khoác tay lên vai hắn coi bộ rất thân thiết làm bọn con gái càng la hét ầm ĩ hơn nữa.Trần Gia Linh (16t)- nó : thông minh,hơi nhút nhát nhưng thích nghi rất nhanh ,hoàn cảnh gia đình khá giả nếu không nói là khá giàu bởi cả ba và mẹ nó đều là bác sĩ ở 1 bệnh viện quốc tế,nó có một thằng anh trai được mệnh danh là hot boy và đang học lớp 12 cùng trường mà nó mới vào học.Điều đầu tiên mà nó làm khi vào trường là tìm ngay đến lớp anh hai nó vì sáng nay anh nó đi sớm quá nên quên mang theo hộp cơm trưa.Đứg trước cửa lớp 12A1 nó ngại ngùng thò đầu vào hỏi thăm thì “được” một anh zai vô cùng nhiệt tình hét lên như muốn thôg báo cho cả cái trường này biết:- thằng Huy đâu rồi ra coi có em xinh tươi nào tìm mày này,ối zời còn mag cả cơm hộp tới này- nói rồi chàng ta sổ ra trước cửa lớp như thằg điên trên cao nguyên sán lại gần nó*vụt* nó chưa kịp hoàn hồn thì nhận ra anh chàg đã nằm xải lai dưới đất rồi nó nhận ra một bím tóc của nó đang bị kéo lại gần nó nhận ra ngay cái kiểu cư xử này nên ngoan ngoãn lại gần chìa ra trước mặt tên con trai cao lớn kia hộp cơm.Vẻ con tên con trai đó thay đổi thật khiến người khác giật mình, mới ban nãy con vô cùng lạnh lùng gạt ngã “chàng điên trên cao nguyên kia” thì bây giờ đã nở trên môi một nụ cười vô cùg ấm áp khiến đám con gái trog phạm vi 5m gần đó đổ rầm rầm.– Anh hai,hai quên mang hộp cơm theo này- nó chìa hộp cơm ra mặt hớn hở như chờ được khen– Ừa thank nhóc con- anh 2 nó xoa xoa đầu nó làm nó cứ chun mũi lại khoái trá như con cún con >,br/> - Thì ra là e gái à,thảo nào xinh xắn thế,làm mai e với anh rể- Lúc này cái thằng “điên trên cao nguyên” đó mới lóc ngóc lại gần hỏi thăm*phốc* – thằng nhóc lại lần nữa bị anh nó gạt cho ngã nhoài ra hành langNó bụm miệng cười chào anh nó rồi chạy về lớp mình.Trần Gia Huy – Anh nó (18t) : luôn đứng nhất toàn khối với lực học đáng nể, tính cách vô cùng lạnh lùng nhưng lại vô cùng ấm áp với nó, ngoại vô cùng lung linh cuốn hút khiến bao nữ sinh đổ rầm rầm *******************Nó bước vào lớp, có lẽ là do nó vào hơi trễ nên mọi người đã yên vị từ lúc nào làm nó ngơ ngác tìm quanh.– Ê Linh!!!! – bạn nó gọi lớn làm nó mừng húm vội vàng nhào về phía cái bàn gần cuối.Nguyễn Ái My – bạn thân từ thời cởi truồng tắm mưa của nó, tính cách khá trầm nhưng nếu gặp nó thì cái miệng sẽ hoạt động hết công suất (Chuyện là vầy, cả My và nó đều học rất tốt mấy môn Tự nhiên như Toán Lí Hoá Anh Sinh nhưng lại tuyệt nhiên không tài nào nuốt trôi được mấy môn học bài nên phải nói là tụi nó luôn phao hết công suất bằng những tờ photo nhỏ ***cái này nghe wen cười gian***)“Let it Go…let it go…”Tiếng chuông điện thoại vang lên- con My vẫn chứng nào tật nấy, nó luôn quên tắt chuông đt trước khi vào lớp.– Cái gì? Dì bảo gì cơ? Chuyện… chuyện này khôg vui gì hết, dì… dì đừng có đùa con… – giọng con My run run làm nó phát hoảng, My cúp máy cái rập, mặt biến sắc đờ đẫn.– Sao? Sao? có chuyện gì?? – Nó cuống quít gặng hỏi con bạn.– Con Tin (chú cún cưng của My) nó bị ốm mày ơi, còn bị nôn nữa, sáng đến giờ vẫn chưa ăn đc gì.– Con thiếu sĩ diện con #%*+€¥$@&)@₫” mày còn làm tao tưởng ai chết nữa chứ- nó gầm gừ chửi như tát nước vào mặt con bạn thân để tránh giận quá mà đè nó ra quật một trận.My đag thê lương nhưng khi thấy biểu hiện đó của nó cũg phải phì cười.– Thôi không đc rồi tao phải về xem thử – My nhanh như cắt đã thu dọn xog rồi chạy ra cửa làm nó chưa kịp cản thì bóng My đã mất hút.“Con khốn nạn này mới ngày đầu mà đã bỏ bà theo Zai à nhầm theo cún rồi”- nó gầm gừ trong miệng.…. nó đâu nhận ra là đâu đó dưới góc lớp có một thằng con trai đã từng làm nó khóc rất nhiều mỉm cười nhìn nó vô cùng ấm áp rồi gục xuốg bàn ngủ với gương mặt hạnh phúc như thiên thần, trên môi vẫn còn nụ cười mãn nhãn…* Reng rengg….*Cuối cùng cũng hết hai cái tiết giới thiệu dài giằng giặc của cô chủ nhiệm lớp nó, bà chủ nhiệm này còn trẻ nên khá dễ tính nhưng nói nhiều khôn cùng Nó mệt nhọc định lết cái xác nó xuống căn tin, chợt đầu nó loé lên “sao không rủ anh hai đi chung nhỉ” rồi lại tự sựt nhớ là anh nó đã mang theo hộp cơm trưa, và Thế là nó lại thôi, nhịn đói một bữa chắc không chết bởi cái tính vốn có chút nhút nhát của nó khôg cho phép nó đi xuốg căn tin một mình.Nó gục đầu trên bàn tìm đến giấc ngủ cho đỡ đói.**Bộp**Nó ngóc dậy thì đã thấy một bịch bánh bông lan thơm ngon nằm trình ình trên bàn nó,tiếp đến nó ngước nhìn thằng con trai vừa quẳng thêm cho nó một hộp sữa nữa, mắt nó chớp chớp, Hay tại nó đói quá nên hoa cmn mắt?Trong lúc nó còn đang đấu tranh tư tưởng thì thằng con trai đó đã nhanh chóng đút tay vào túi tiến đến cái bàn ngay sau nó ngồi phịch xuốg rồi dựa vào bức tường cuối lớp nhìn chằm chằm sau gáy nó làm nó chợt rùng mình.– Xin lỗi, mình có quen bạn không nhỉ? – nó quay lại sau lưng hỏi thằng con trai đó, Nhưng không để cho thằng con trai đó trả lời nó lập tức phì cười vì nhận ra trên tóc thằng con trai đó kẹp một cái nơ hồng.– Nhìn gì? – thằng con trai đó mặt đã ửng hồng lên gắt với nó.– À không có gì- nó ráng nhịn cười- à mà sao cậu mua bánh với sữa cho tớ vậy? chúng ta có quen nhau à?– Không ăn thì trả lại đây – thằng con trai cộc lốc trả lời nó.**vứt lòng tự trọng**– Ngu sao trả – nó trả lời hết sức ngắn gọn rồi chụp gọn bịch bánh ăn ngon lành.Sau lưng nó,thằng con trai đó khẽ vuốt cái kẹp hồng xuốg để lộ ra khuôn mặt thoáng buồn và hình như thoáng chút thất vọng.– Hí hí bánh ngon quá cảm ơn nhá lần sau tớ sẽ bao lại cậu – nó ăn uốg no say xog thì hớn hở quay xuốg- à mà cậu tên gì?- nó chợt nhớ ra nãy giờ quên hỏi tên cậu bạn.– Vương Hoài Nam – thằng con trai trả lời gọn lỏn.– còn tớ là…– Trần Gia Linh – chưa để nó kịp giới thiệu tên mình thì Nam đã nói chen vào làm nó giật nảy mình.– sao?… sao cậu biết?- nó nhìn hắn như thể đang nhìn một người ngoài hình tinh vừa đáp xuống trái đất.– bảng tên cậu trình ình ra đó ai mà chả biết – Nam trả lời ngắn gọn xúc tích làm nó à một tiếng rõ to.Chợt Nam cúi thật gần về phía mặt nó, lúc này thì mặt nó và Nam chỉ còn cách nhau có vài xen- ti- met làm nó giật nãy ngửa ra xa rồi đụng cái uỵch vào cạnh bàn.– á ah ah ah – nó hét lên đầy thảm thiết.Đáp lại vẻ mặt đầy đau thương của nó là một nụ cười đẹp như hoa của Nam.– Vẫn như vậy nhỉ – Nam nhìn xa xăm.– Cái gì mà vẫn như vậy? đáng ghét! cậu thần kinh à? sao tự nhiên lại sáp lại gần. – nó nhăn nhó xoa xoa cái lưng tội nghiệp như sắp gãy đôi của nó.…..trên bàn của Nam vẫn còn đó chiếc nơ màu hồng nhạt xinh xinh.