1 - Duyên trời định | Văn án

“Người ta bảo có lớn có bé, con từng này tuổi rồi, lại là con trưởng, phải lấy vợ mà sinh con đi chứ!”
 
“Mẫu thân, mẫu thân cứ coi như con không phải là con trưởng có được không”
 
“Ăn nói hàm hồ, mai đi xem mặt ngay!”
 
“Thôi mẫu thân ạ, con đã có người ưng rồi. Hai chúng con yêu thương nhau, mong mẫu thân tác thành!”
 
“Vậy thì mai dẫn về cho mẹ gặp mặt!”
 
“Lại còn thế nữa ạ, vậy… vậy thì con thất tình rồi!”
 
“Vậy thì tốt quá, cha con đã đặt một mối cho con rồi, nếu con thất tình thì mau cưới vợ đi. Mẫu thân sẽ chọn ngày cho con.”
 
“Muộn rồi mẹ ạ, tim con đã chết, con sẽ bỏ nhà ra đi để chữa vết thương lòng. Mẫu thân, hãy tha thứ cho đứa con bất hiếu này!”
 
“…”
 
Sáng sớm ngày hôm sau, trong gia trung bỗng ré lên tiếng kêu thất thanh xé trời của lão phu nhân.
 
“Đồ nghịch tử, mày dám để lại thư rồi bỏ nhà ra đi thật sao?” Lão phu nhân tức tối nghiến răng nghiến lợi, tay vò nát mảnh giấy.
 
Trên mảnh giấy vẽ một hình trái tim méo mó bị tách làm hai nửa. Tại chính chỗ tách nửa có viết chữ trông cũng méo mó: Triệu Tịnh An.