Chương 1: Chàng trai dịu dàng hòa nhã



Lá rơi vương hương xào xạc buổi đầu thu, từng giọt mưa tí tách để lại bầu không khí ẩm ướt.

Tại phòng phẫu thuật bệnh viện Thiên Bắc ánh đèn sáng rỡ, mùi nước thuốc sát trùng bao trọn không gian. Đèn phẫu thuật tỏ ngời mà không hắt sáng, màn hình theo dõi điện tâm đồ chớp nháy.

Tít! Tít! Tít!

Thiết bị theo dõi trong phòng phẫu thuật tĩnh lặng đột nhiên réo tiếng báo động, điện tâm đồ lên xuống thể hiện giá trị sinh mạng bỗng cao vút, số liệu thay đổi bất thường.

Cùng lúc ấy, giọng nữ hoảng hốt cũng quấy nhiễu không gian yên tĩnh.

"Bác sĩ Thời, huyết áp bệnh nhân giảm mạnh".

"Bác sĩ Thời, nhịp tim bệnh nhân tăng nhanh!".

Ngữ điệu cô thêm phần gấp rút và luống cuống: "Bác sĩ Thời, thân nhiệt và oxy máu của bệnh nhân cũng giảm".

"Bác sĩ Thời...".

Giọng nói ung dung cất lên ngắt lời cô: "Yên lặng nào".

Chất giọng bình đạm, hờ hững không mang cảm xúc ấy gõ lên màng nhĩ, đọng lại cảm giác dịu dàng ấm áp.

Giọng nói hay quá! Cô y tá ngậm miệng trong kinh ngạc.

Ba bốn bác sĩ ý tá khác mặc đồng phục phẫu thuật vô khuẩn màu xanh hình như không hề bất ngờ, cũng không tỏ thái độ, vẫn nhuần nhuyễn phối hợp với người đàn ông tập trung cao độ dưới đèn phẫu thuật màu trắng dịu êm. Chiếc khẩu trang khử trùng phác họa đường nét rắn rỏi, điển trai như được khắc gọt của anh. Vầng trán anh trắng ngần mịn màng lấm tấm mồ hôi. Đầu mày anh chau lại, đuôi mắt hơi xếch điểm thêm vài phần cao ngạo cho vẻ ôn hòa của anh, đôi mắt anh thuần một sắc đen như mực tàu, không mang chút tạp chất, che giấu mọi cảm xúc nơi sâu thẳm.

Đó là người đàn ông mang trong mình trời sao mênh mang, tựa như vũ trụ xa vời.

Anh híp mắt lại, buông rũ hàng mi dài rậm, cất giọng hiền hòa: "Máy hút".

Chất giọng tựa cơn gió trong lành, như thể đây không phải là ca mổ lồng ngực với tỷ lệ thành công không quá nửa, mà là lướt dao trên miếng thịt lạnh tanh.

Anh đã để lại ấn tượng lạnh nhạt, trầm tĩnh trong lòng cô y tá hoảng loạn khi nãy.

Anh không hề gấp gáp, giọng nói vẫn nhẹ tênh: "Kẹp mạch máu".

"Nhíp".

"Kẹp cầm máu".

Giọng nói ấy lay động màng nhĩ, êm tai đến cùng cực.

Đôi tay đeo găng tay vô khuẩn thon dài hơn cả ngón tay thiếu nữ Giang Nam chưa từng làm việc nặng, đang tách từng lớp trái tim bệnh nhân.

Hình như anh khẽ cười, giọng thoáng nét vui vẻ: "Tìm được rồi".

Khối u chìm dưới tĩnh mạch, anh chầm chậm nâng dao lên, cắt một đường dứt khoát.

Tít!!

Âm thanh inh ỏi phát ra từ máy theo dõi điện tâm đồ bỗng im bặt, số liệu bình thường trở lại.

Cô y tá đứng cạnh máy theo dõi thở phào nhẹ nhõm, hàng mày nhíu chặt giờ mới giãn ra: "Huyết áp và mạch đập bệnh nhân đã bình thường trở lại".

Anh nhìn lướt qua rồi lập tức bắt tay vào nối mạch máu, chỉ hơn mười phút, chiếc dao mổ đã dừng lại.

Vẫn là chất giọng ấm áp ấy, nhưng trầm khàn hơn: "Bác sĩ Chu".

Bác sĩ hỗ trợ đứng bên đáp: "Tôi hiểu rồi, khâu kết thúc phải không. Bác sĩ Thời vất vả rồi".

Anh gật nhẹ đầu: "Mọi người cũng vất vả rồi".

Bác sĩ Thời buông dao, bước khỏi ánh đèn phẫu thuật. Dáng anh cao gầy, dù mặc bộ đồng phục phẫu thuật màu xanh đơn điệu, nhưng vẫn khiến người ta phải ngoái đầu nhìn theo.

Cô y tá vội vàng dời mắt, ôm lấy trái tim vẫn còn đập thình thịch: "Vừa nãy sợ chết đi được, nguy hiểm quá, bệnh nhân suýt nữa đã...".

Y tá trưởng đang truyền máu ngẩng đầu hỏi: "Lần đầu vào phòng mổ hả?".

"Vâng". Cô gật đầu.

Cô là Diệp Lam, đã làm y tá ở phòng khám bệnh được ba năm, vừa được điều tới khoa ngoại tim mạch.

Y tá trưởng Lưu vừa luôn tay hỗ trợ đóng lồng ngực, vừa chỉ điểm người mới mấy câu: "Sau này đừng hoảng sợ nữa, bác sĩ Thời không thích làm ồn khi phẫu thuật. Sẽ...". Ngẫm nghĩ một lát, y tá trưởng Lưu thuật lại nguyên văn, "Sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng cầm dao của bác sĩ Thời".

Cô y tá tay mơ không thốt nổi tiếng nào, chẳng lẽ bác sĩ ngoại khoa thiên tài cầm dao cũng phải theo tâm trạng sao?

Diệp Lam lẩm bẩm: "Nhưng vừa nãy bệnh nhân thật sự nguy hiểm mà?".

"Nguy hiểm?". Chị ta như nghe được chuyện cười, "Chưa nghe nói về tin đồn trong bệnh viện à?".

Bệnh viện Thiên Bắc số Một là bệnh viện công lập lớn nhất thành phố H, tổng cộng bao gồm mười bảy tòa nhà. Dù cô nhanh nhạy hơn nữa, cũng không thể nào vểnh tai từ phòng khám bệnh tòa Một đến tận khoa ngoại tim mạch tòa Chín được.

Diệp Lam nghiêm trang học hỏi: "Tin đồn gì thế ạ?".

Y tá trưởng Lưu chưa kịp lên tiếng, bác sĩ Chu đã nói: "Vào nghề năm năm, hoàn thành sáu trăm bảy mươi hai ca mổ, trong đó có bốn mươi ba ca mổ tỉ lệ thành công dưới năm phần trăm. Số trường hợp tử vong do sai sót là...". Ông nhấn mạnh, "Không".

Cô y tá ngẩn ngơ, thần kỳ đến vậy ư?

Y tá trưởng Lưu tổng kết: "Có thể nói, chỉ cần bác sĩ Thời gật đầu, dù một chân đã bước vào quan tài vẫn có thể kéo về".

Quả nhiên là con Át chủ bài của bệnh viện Thiên Bắc số Một.

Đôi mắt Diệp Lam sáng lấp lánh, ngưỡng mộ vô cùng: "Bác sĩ Thời giỏi quá!"

Bác sĩ Chu cười cười: "Cô vẫn còn trẻ, chưa biết thiên tài và người thường khác nhau ở đâu". Ông đã vào nghề mười lăm năm, gặp anh mới biết thế nào là thiên tài.

Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra. Người nhà đứng ngoài hành lang lập tức nhào tới, nắm lấy cổ tay anh: "Bác sĩ Thời, con tôi sao rồi?".

Là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, mái tóc hoa râm tôn thêm vẻ già nua nơi ông. Anh gỡ khẩu trang, nhướng mày nói: "Phẫu thuật thành công".

Ngũ quan anh dưới lớp khẩu trang thanh tú hơn cả phái nữ nhưng không hề mang vẻ nữ tính. Chẳng qua màu môi anh hơi nhạt, không đậm nét như hàng mày đôi mắt của anh.

Ông sửng sốt một lát mới dời mắt.

Ông là cha của bệnh nhân, có lẽ hồi trẻ từng làm việc liên quan đến vật liệu hóa chất nên móng tay hơi vàng. Ông kích động nắm tay bác sĩ, cảm ơn luôn miệng: "Cảm ơn bác sĩ Thời, cảm ơn bác sĩ Thời".

Anh cười ôn hòa: "Không cần cảm ơn, là việc nên làm".

"Cảm ơn, cảm ơn, nếu không có bác sĩ Thời, con tôi...".

Ông nghẹn ngào không nói nên lời. Anh vỗ mu bàn tay ông trấn an, nói câu "Tôi còn bệnh nhân" rồi xoay người rời đi.

Ông ngơ ngác một lát mới hoàn hồn, tay bác sĩ Thời lạnh quá.

Anh là bác sĩ điều trị của con trai ông. Ông từng hỏi thăm, ai cũng nói bác sĩ Thời trình độ chuyên môn cao, cư xử thân thiện. Bác sĩ có cái tên hòa nhã như con gái Giang Nam, Thời Cẩn.

Hướng thẳng theo hành lang từ phòng phẫu thuật, rẽ phải là phòng vệ sinh vô khuẩn. Giờ đã gần hoàng hôn, nơi ấy vắng lặng lạnh lẽo, chỉ le lói ánh đèn mờ tối.

Nửa bên mặt Thời Cẩn chìm trong bóng tối, anh đứng cúi đầu, rửa cổ tay bị ông lão đụng phải dưới dòng nước xối xả. Anh dốc một đống xà phòng, dùng bàn chải cọ đến khi da cổ tay đỏ ửng mới xả nước. Cuối cùng, anh xức bọt khử trùng màu vàng đậm lên tay, dùng gạc vô khuẩn thong thả lau khô.

Anh ngẩng đầu, chiếc tủ kim loại bóng loáng phản chiếu khuôn mặt thanh tú và đôi mắt sâu thẳm...

Trên màn hình ti vi tinh thể lỏng ngoài đại sảnh khoa ngoại là cảnh tượng ồn ã hỗn loạn, hình như là concert nào đó, tiếng hét và tiếng hoan hô không ngừng không nghỉ.

Hai cô y tá trực quầy lễ tân tranh thủ thời gian xem ti vi.

Tại sân vận động đông nghịt người, dưới ánh đèn flash rực rỡ, cô ca sĩ trang điểm khói đậm, mặc quần short, khoác áo jacket. Để cho mái tóc dài tung bay, cô hơi ngẩng đầu, chất giọng khàn độc đáo ngân lên âm cuối. Cô nâng cao chiếc ghi-ta, hôn lên dây đàn, cất cao giọng nói: "Vinh quang của tôi, tồn tại cùng các bạn".

Cô vừa dứt lời, tiếng la hét điên cuồng của fan và tiếng vỗ tay nối tiếp nhau như sóng nổi.

Phía ngoài màn hình, cũng là tiếng hú hét.

"Aaaaa!!!".

Y tá Tiểu Hàn ở quầy lễ tân đã cạn hết thanh máu! Cô choáng váng đầu óc, một tay nâng trán một tay níu lấy cô đồng nghiệp đứng cạnh: "Em sắp ngất rồi đây! Mau đỡ em với!".

Y tá Tiểu Triệu nhìn cô gái trong ti vi.

Cô ca sĩ nhạc rock chơi đàn ghi-ta thật sự vừa đẹp vừa ngầu, cô ấy lạnh lùng mà thần bí, nụ cười mang ba phần thanh khiết bảy phần ma mị. Nhưng... nhìn Tiểu Hàn sắp ngất đến nơi bên cạnh, cô không sao hiểu nổi: "Có phải khoa trương đến thế không?".

Tiểu Hàn trừng mắt với cô, rồi lại chảy dãi với người trên ti vi: "Chị không hiểu đâu, đã là fan lâu năm, không ai không muốn làm cô dâu của Sênh gia. Sự tồn tại của Sênh gia nhà em chính là để đả kích sinh vật giống đực!".

Sênh gia.

Giới showbiz chỉ có một cô gái được gọi là gia, đó chính là siêu sao nhạc rock Khương Cửu Sênh, một cô gái lạnh lùng mà quyến rũ, khi cười luôn thấp thoáng hơi lạnh.

Tiểu Triệu không khỏi nhớ tới cặp song sinh một nam một nữ mới bảy tuổi ở nhà. Hai đứa từ khi chào đời đã không hợp nhau, duy chỉ đứng chung một chiến tuyến vì là fan não tàn của Khương Cửu Sênh.

Một cô gái sao có thể nuốt gọn nam nữ già trẻ như vậy chứ!

Tiểu Hàn vẫn đang nhộn nhạo, bất chợt quay lại trông thấy con người như bước ra từ bức tranh thủy mặc, cô khẽ gọi: "Bác sĩ Thời".

Thời Cẩn gật nhẹ đầu, ánh mắt chăm chú dõi theo màn hình ti vi.

"Anh cũng là... fan của Sênh gia ạ?". Y tá Tiểu Hàn hãi hùng trước phỏng đoán của mình.

Thời Cẩn lắc đầu. Tivi bị chuyển kênh, anh cầm bảng thăm hỏi trên bàn rồi xoay người đi.

Y tá Tiểu Triệu nhìn cặp chân dài của bác sĩ Thời, chống cằm suy tư: "Chẳng lẽ bác sĩ Thời cũng bị thần tượng của cô đả kích rồi hả?".

Cặp sinh đôi nhà cô luôn nói, sau khi nhìn Sênh gia, luôn cảm thấy ông bố nhà mình chính là minh chứng thực tế cho "cú đòn của cuộc sống".

"Làm sao có thể, người khác không nói làm gì, bác sĩ Thời đứng đầu chuỗi thức ăn cơ mà". Trái tim thiếu nữ của y tá Tiểu Hàn chưa thôi rung động, không dằn nổi mà tưởng tượng trong lòng, "Nhưng em cảm thấy ánh mắt bác sĩ Thời nhìn chị Cửu Sênh còn cuồng nhiệt hơn cả em đấy".

Tiểu Triệu đẩy cô, buồn cười: "Đừng cho rằng ai cũng thiếu não như cô".

Bác sĩ Thời là đóa hoa tinh khiết cơ mà. Cường điệu mà nói, mười y tá trong bệnh có đến chín người mang tình cảm không trong sáng với anh, người còn lại thì đã có chồng.

"Em là fan bà xã, không phải fan não tàn! Em phải sinh con cho Sênh gia nhà em!". Sau lời kháng nghị, y tá Tiểu Hàn nhìn theo bác sĩ điển trai đã đi xa, nghiêm trang tám chuyện, "Thật đấy, lần trước vào phòng làm việc của bác sĩ Thời, em lỡ nhìn thấy màn hình máy tính của anh ấy chính là ảnh HD của nữ thần nhà em, chắc chắn đã mê mẩn Sênh gia nhà em năm trăm rồi! Bác sĩ Thời giấu vậy, chẳng lẽ là fan ngầm?".

Tiểu Triệu phản bác: "Bác sĩ Thời rõ ràng thanh niên tài cao, cô đừng kéo anh ấy vào cùng hội với mình. Mà tôi nghi ngờ anh ấy không thích phụ nữ đâu".

Á! Bí mật khổng lồ! Y tá Tiểu Hàn ngửi được mùi gian tình.

"Cô con gái xinh đẹp như hoa nhà viện trường ý, hôm trước hoảng quá kéo áo bác sĩ Thời, nghe nói bác sĩ Thời cứ thế quay lưng đi, ung dung cởi áo. Sau đó...".

Tiểu Hàn kích động: "Sau đó thì sao ạ?".

Tiểu Triệu cười: "Sau đó, bác sĩ Thời đổ một lọ cồn y tế đốt trụi chiếc áo. Anh ấy còn hết sức lịch sự nói với cô con gái nhà viện trường...". Cô hắng giọng, bắt chước vẻ tao nhã của bác sĩ, "Tôi vẫn còn cồn đây, cô cần rửa tay không?".

Khỏi cần nghĩ đã biết cô công chúa đó đau lòng thế nào. Con nhà người ta đúng là con nhà người ta, giết người không cần trở tay!

"Không hổ là người đàn ông trên trời, không phải là thứ người phàm chúng ta có thể mơ ước". Y tá Tiểu Hàn cảm thán, rồi chạy đi lấy điều khiển chuyển kênh, tiếp tục lên cơn fan cuồng, "Nhưng, em nhìn thế nào cũng thấy bác sĩ Thời xứng với nữ thần của em, một là đóa hoa tinh khiết dịu dàng, một là nữ thần xinh đẹp quyến rũ. Trời ơi, hình tượng đẹp quá đi mất!".

"Chậc chậc chậc!". Y tá Tiểu Triệu lắc đầu, tỏ vẻ ghét bỏ, "Nhìn khuôn mặt sắp rụng trứng của cô kìa".

Rụng trứng thì rụng trứng chứ sao! Ba trăm nghìn fan không một ai không rụng trứng vì Sênh gia! Em rụng trứng một cách kiêu ngạo!

"Nhưng tôi thật tò mò, người như bác sĩ Thời, khi yêu sẽ thế nào". Tiểu Triệu lắc đầu, "Không thể tưởng tượng nổi".

Tiểu Hàn tiếp tục mơ mộng đóa hoa tinh khiết và nữ thần xinh đẹp đè nhau thế nào...

Người từng gặp Thời Cẩn đều có ý nghĩ, người đàn ông này là quý tộc cuối cùng của thế kỷ hai mốt, anh lịch lãm nhưng không hề hào nhoáng. Còn Thời Cẩn lại bù đắp sự táo bạo ấy.

Khoa ngoại tim mạch, Thời Cẩn.

Ngoài phòng làm việc chỉ có sáu chữ đơn giản này.

Anh mở máy tính, cởi áo blouse rồi ngồi xuống. Vuốt chân mày, anh nhìn màn hình bằng ánh mắt lưu luyến si mê. Rất lâu sau đó, anh giơ tay lên, vuốt ve khuôn mặt trên màn hình.

"Sênh Sênh...". Đôi môi nhạt màu dịu dàng gọi hai chữ. Đôi mắt như mực của anh đỏ dần.

"Sênh Sênh".

"Sênh Sênh...".

Anh nghiêng người, dán môi lên màn hình lạnh lẽo, mơn trớn đôi môi cô gái trên ảnh.

Ánh mắt anh si dại đến âm trầm.