Chương 1

Ánh nắng vàng ươm dường như đang xếp dần những chiếc nan quạt lửa của mình nhường chỗ cho hoàng hôn sắp đện Và rồi chiều xuống, đêm qua đi, mặt trời một lần nữa lại nhô cao khỏi đằng đông, báo hiệu một ngày mới trên vùng đất Nha Trang đầy gió biển, nắng mới với mưa nguồn nhưng vô cùng xinh đẹp, nên thơ quyến rũ không ít khách nhàn du, đã bắt đầu.

Mọi thứ, mọi nơi, mọi nhà, mọi nẻo đường đều nhộn nhịp, tất bật hẳn lên, thế nhưng ở ngôi biệt thự nhà họ Trịnh thì lại khac. Trên chiếc ghế nệm bọc da quí hiếm kê giữa gian đại sảnh rộng lớn, ái nữ duy nhất của thương gia Trịnh Triều Quân và bà Lê Vân Phiên, vẫn còn ngồi đó, chết dí, bất động.

Không phải chỉ mỗi một đêm nay thôi, mà đã nhiều đên liền trôi qua, Triều Phiên đã thức trắng như thế. Trông cô lúc này, hệt như người bênh nhân vừa mới gắng gượng trỗi dậy sau một cơn đau dài. Mặt mày phờ phạc trắng bệch , má hốc hác ủ rũ, tóc tai rối bời bời. Nếu khong có đôi môi mỏng, xanh tái luôm mím chặt, biểu lộ sự quyết tâm và ánh mắt to đẹp như mơ, đôi lúc lóe lên tia giận dữ , oán hận lẫn đau đớn, căng thẳng thì dường như trong cô không còn lại chút gì để gọi là sự tồn tại của sức sống và niềm lạc quan đối với cuộc đời này cả.

Biến cố dữ dội này của những ngày qua, cùng cuộc hẹn bàn giao nhà vào sáng nay với thương gia Trần Phương, bạn thâm tình, thân thiết nhất của ba mẹ Triều Phiên trước đây, người đã đồng ý mua lại ngôi biệt thự đồ sợ "Trịnh Triều" với giá cao nhất, như đã rút cạn kiện nguồn sinh lực trong cô.

Triều Phiên không thể nào hình dung nổi mọi điều tệ hại lại có thể xảy đến với cô. Tất cả diễn ra cứ như là giấc mơ, một giấc mơ hãi hùng mà chỉ thời gian sớm chiều, Triều Phiên chẳng sao làm quen hay chấp nhận nó một cách dễ dàng được.

Từ bé thơ đã sinh ra trong giàu có, nhung lụa phủ đường cho cô lớn lên cùng vòng tay nâng niu trìu mến của cha mẹ với hạnh phúc đủ đầy. Bỗng chốc tang thương hóa bể dâu, hiện thực trở thành ảo tưởng và vô vọng, Triều Phiên trở nên tay trắng. Một kiểu trắng tay that sự đúng nghĩa của nó. Cha, đường đường là một giám đốc công ty cổ phần nức tiếng về vốn liếng, cung cách làm ăn và uy tín trong giới thương trường miền Trung này lại bỏ gia đình, bỏ sự nghiệp theo tình nhân, không quê mang theo một số tiền khá lớn. Mẹ vừa xấu hỏ vừa uất ức, trong phút tột cùng của tuyệt vọng, bà đã chết vì nhồi máu cơ tim. Nhà cửa, tài sản, có lệnh phát mãi để thanh toán nợ nần.

Mất cha trong sỉ nhục, mất mẹ trong đau lòng, tiền bạc nhà cửa lại không còn, Triều Phiên biết mình đang đứng bên bờ vực thẳm của khắc nghiệt và đau xót. Mãi mãi và mãi mãi, sẽ không lấy gì bù đắp được sự sụp đổ và tổn thương trầm trọng này trong tâm hồn cô, nhưng ngoài việc bất lực đón nhận nó cô có thể làm gì hơn được đây khi tất cả hệt như là số phận định sẵn.

Lần đầu tiên trong đời, Triều Phiên đã thấm thía thế nào là nỗi đau của kẻ mất mát và sự buông xuôi trước số phận.

Giờ thì lòng Triều Phiên như lạnh hẳn đi với ý nghĩ, chỉ chốc lát nữa đây, cô sẽ phai vĩnh viễn rời xa mái nhà ấm êm với đầy ắp kỹ niệm gắn bó cùng cô từ thưở ấu thơ cho đến lúc trưởng thành, nhưng...còn con đường nào khác, sáng sủa hơn, để dành cho cô đâu.

- Thôi thì cứ gắng gượng mà tự sống, tự sinh và tự diệt - Vừa cười cho số phận kém may mắn của mình, Triều Phiên vừa cay đắng nhủ thầm. - Xem như Triều Phiên này chưng tùng giàu có sang trọng, chưa từng lên xe xuống ngựa, từng áo lụa xênh xang, tiền vàng rủng rỉnh và cũng chưa từng một lần có ai... để gọi là ba mẹ, thì cũng đã sao đâu!

Nghĩ thế, nên Triều Phiên cố gạt nỗi muộn phiền sang bên, cô đứng lên, rời khỏi ghế, đi về phía phòng tắm.

Loáng sau cô trở ra. Một Triều Phiên kiêu kỳ, sang cả đã biến mất, thay vào đó là dáng dấp bụi bậm , vẻ bất cần đời hiện rõ qua gương mặt đanh lạnh cùng cách ăn vận nghèo nàn. Chiếc quần Jean xanh gối mòn bạc thếch, chiếc áo pule xám cũn cỡn, nhiều màu và mái tóc dài cuộn tròn bằng sợi dây thun treo tận đỉnh đầu. Thoáng thấy bóng mình lạ lẫm nếu không bảo là dị hợm qua chiếc gương lớn trên tường, Triều Phiên hơi khựng lại, nhưng rồi cô phẩy tay, thở dài:

- Thế cũng hay! Càng nhiều người không nhận ra cô sẽ càng đỡ phải tủi hổ hơn thôi!

Vừa lúc ấy có tiếng gót giầy da gõ nhẹ ngoài hiên, kế theo là sự xuất hiện của ông Trần Phương. Dù đã hẹn trước, dù không bất ngờ chút nào, Triều Phiên vẫn hốt hoảng đến run bắn người. Mắt Phiên tối sầm, mặt đỏ bừng rồi tím tái. Chút nữa Tp bật khóc nấc lên vì sợ hãi và hoảng loạn:

- Hết rồi! - Nuốt ngược nước mắt vào lòng, Triều Phiên đau đớn. - một sự chấm hết mà cô không hề mong muốn hoặc đợi chờ !

- Chào bác!

Triều Phiên buông giọng khô khốc. Và Phiên có cảm giác tiếng nói của cô đang rơi vào khoảng tối sâu hun hút của chốn thinh không.

- Bác đã đến rồi ư ?

Ông Trần Phương sững ra khi bắt gặp đôi mắt trũng sâu nỗi buồn của Triều Phiên.

- Triều Phiên! Con không được khỏe à ?

"Chớ để người khác tội nghiệp hay thương hại được, kể cả bác ấy!" Tự nhủ vậy nên Triều Phiên vội ngẩng cao đầu lên, hắng giọng;

- Không đâu bác Phương! Con thấy mình vẫn bình thường đấy chứ !

Ông Trần Phương cau mặt:

- Bình thường sao được khi mặt mũi con bơ phờ, tiều tuỵ thế kia, lại còn cách ăn mặc nữa ...?

Triều Phiên chối quanh: - Có lẽ con mất ngủ, chừng giải quyết xong mọi việc con sẽ tranh thủ ngủ bù lại, là khỏe ngay! Còn những thứ áo quần này, - Triều Phiên so vai: - Sẽ dễ dàng hơn cho con trong việc đi lại thôi mà !

Rồi làm ra vẻ thản nhiên, Triều Phiên nói tiếp: - Giờ thì chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính bác nhỉ! Bác Phương này! mọi thứ con đã chuẩn bị xong, bác hãy kiểm tra lại xem còn gì thiếu sót hoặc chưa đủ không, nếu có, con sẽ tranh thủ bổ sung ngay tức khắc.

"Con không qua mặt được ta đâu, nhưng con gái mà cứng cỏi, lì lợm quá cả đời sẽ gặp không ít gian truân đấy, Triều Phiên ạ"

Tuy nhiên, ông Trần Phương đã chẳng nói ra điều ông đang nghĩ ngợi, mà ông lại nhăn trán tỏ vẻ không hài lòng trước giọng nói lạnh lùng vô cảm của Triều Phiên.

- GIữa bác cháu ta cần gì phải kiểm tra hay xem xét chư??

- Tình cảm và công việc không thể nhập nhằng, con không muốn về sau bác phải khó xử.

- Qua cách nói của con, bác cảm thấy hình như con có điều trách bác phải không Phiên? - Ông Trần Phương buồn rầu - Lẽ ra, bác chỉ nên cho con vay tiền ...

- Ôi, số tiền lớn thế này làm sao con dám vay chơ? - Lắc đầu, Triều Phiên xua tay - Bác ơi! Bác hiểu lầm con rồi > Bác đã giúp con mua lại căn biệt thưnạy với giá cao để con có đủ tiền thanh toán nợ nần cho cha, tang chay cho mẹ. Bác còn thay con quán xuyến, trông nom trước sau những ngày qua, ngần ấy việc con chưa đền đáp nổi thì cớ chi con phiền trách bác đây hở ?

Ông Trần phật ý :

- Bác không nghe con nói đến tiếng ơn nghĩa hay đền đáp đâu.

- Nhưng con đã mang ơn bác thì không thể nào phủ nhận được.

Ông Trần Phương bực dọc gắt :

- Triều Phiên à! Bác xin con, có được không ?

Triều Phiên thở dài:

- Bác không thích thì thôi vậy ! Con sẽ không nói nữa, bác Phương này, - Triều Phiên lại cắn môi ngập ngừng sau một lúc im lặng - Con thấy đã đến lúc con phải đi rồi đấy.

- Khoan đã Triều Phiên! - Ông Trần phương gọi giật khi thấy Triều Phiên cúi người nhấc chiếc vali và dợm bước. - Bác còn chưa nói hết với con mà!

Triều Phiên nhíu mày chưa kịp hỏi thì ông Trần Phương đã nối tiếp :

- Triều Phiên, bác có một đề nghị với con, chả hiểu con nghĩ sao!

Vịn tay lên nắm cửa, Triều Phiên không quay lại

- Bác nói đi! Con nghe đây!

Dí điếu thuốc cháy dở dang vào chiếc gạt tạn ông Trần Phương nhẹ nhàng bước đến bên Triều Phiên, một tay khẽ lên vai cô, một tay giằng lấy chiếc vali, ông thấp giọng:

- Hãy ở lại cùng bác, Triều Phiên ạ!

- Ở lại ư? - Đôi mày rậm rì rậm rịt như mày con trai của Triều Phiên xoáy vòng, vô kêu lên trong ngạc nhiên và chua xót - Chả lẽ con vẫn còn có cái quyền ây?

- Vẫn còn nếu con muốn ! - Ông Tran Phương buông gọn

Triều Phiên ngẩn người ra, cô mím môi: - Nhưng đây là nhà của bác. Bác đã đứng tên sở hữu, chủ quyền của nó

- Can gì nào ? Ai đứng tên cũng vậy thôi! - Ông Trần Phương chắc lưỡi - Chỉ là một hình thức thủ tục giấy tờ, còn việc thực hiện ra sao thì tùy ta sắp xếp.

Triều Phiên lắc đầu :

- Con không hiểu bác đang nói gì cả!

- Vậy nhá! - Ông Trần Phương đổi giọng nghiêm nghị - Bác có ba ngôi biệt thự, giờ là bốn, trong khi bác chỉ có hai người con, chúng lại đang du học nước ngoài. Ngôi nhà này rồi đây sẽ bị bỏ trống. Vì vậy, con cứ lại giúp bác cai quản nó, không thời hạn. Làm thế con vừa khỏi phải xa rời nơi này, vừa có chổ yên ổn để theo đuổi việc học đến nơi đến chốn.

-Bác Phương! Lòng tốt của bác con xin nhận, nhưng con xin lỗi, con không thể nào làm theo lời bác được

- Tai sao? - Ong Trần Phương xịu mặt thất vọng - Yêu cầu của bác xem ra không khó khăn củng không hề không hợp lý, sao con lại vội vàng từ chối thế. Nếu xét cho cùng yêu cầu ấy, rất có lợi cho con nữa là đằng khác.

-Bác nói chẳng sai chút nào! - Triều Phiên gật nhanh - Đề nghị của bác rất tốt cho con, nhưng bác Phương à !- Triều Phiên nghiêm giọng - Con đã nghĩ kỹ rồi, không nên níu kéo lại những gì không thuộc về minh. Hơn nữa, con cần phải quên. COn không muốn nhớ, cứ bận lòng bận trí, rồi khóc lóc, rồi đau khổ vì chuyện cũ, con sẽ không còn sức đâu để mà làm việc cả. Thế nên, con xin bác, đừng vì thương con mà tìm cách để giữ con lại đây, chỉ càng khổ thân con thêm thôi.

-Chả lẽ con không còn luyến tiếc nơi này chút sao? - Ông Trần Phương cau mày.

- Dĩ nhiên là không phải rồi nhưng có luyến tiếc, có nhớ nhung cũng đâu mang lại lợi ích gi. - Triều Phiên nhếch môi cười buồn - Qúa khứ đã chẳng vui thì can chi ta lại không dứt bỏ nó, can chi ta lại phải trân trọng, nâng niu, gìn giữ nó chứ ?

- Con thật là cố chấp đấy Triều Phiên! - Ong Trần Phương giận dỗi - Con thừa hiểu bác rất quý con nhưng con lại luôn tìm cách tránh né, khước từ tình cảm ấy! Thôi, tùy con vậy. Con cứ làm theo ý mình nếu con thấy rằng làm thế là đúng, bao giờ cần sự hỗ trợ Ở bác, cứ quay về, bác luôn chờ đợi và hoan nghênh con

- Cám ơn bác ! Con hứa, con sẽ nhớ điều ấy

Có gì đó chen ngang cổ khiến Triều Phiên nghẹn thắt, cô thì thào:

- Tạm biệt bác

- Hãy liên lạc với bác thường xuyên nhé Triều Phiên!

Cái gật đầu vội vã thay cho câu trả lơi. Và để giấu đi những giọt lệ buồn tủi đang thay phiên nhau lăn tròn trên má, Triều Phiên hối hả quay ngoắt người thật nhanh, bước thấp, bước cao, gấp gáp đi về phía cổng.

"Đừng khóc Phiên ạ! Can đảm lên, nước mắt chỉ để chứng minh sự yếu đuối và bất lực của mi mà thôi! Mọi thứ còn đang chờ mi ở phía trước. Buồn nhiều, vui ít đây nhưng tuyệt nhiên không thể đánh mất niềm tin và hy vong vào bản thân được !