Chương 1

Trong bộ quần áo thể thao bằng da màu đen bó sát thân người thon thả với vòng eo bé xíu, mái tóc dài vấn cao được chụp lên đấy chiếc nón bảo hộ, trông Hiểu Đan có vẻ hài lòng và rất thích thú khi đướng ngắm mình trước gương. Cô ngoẹo đầu, le lưỡi rất tinh nghịch trước hình ảnh phản chiếu của chính mình, rối bất chợt bật lên tiếng cười trong trẻo đầy sản khoái. Vì đối diện cùng cô là một cô gái sinh động, khoẻ mạnh, trẻ trung và tràn đày nhựa sống, khác biệt hẳn với một Hiểu Đan yếu đuối, mảnh mai trong dáng vẻ một tiểu thư đài các, mà cha cô cũng như tất cả mọi người trong dòng tộc Hoàng Gia đã khoát lên cho cô.

Họ muốn Hoàng Gia Hiểu Đan phải thật hoàn mỹ, và sống hòan toàn theo khuôn mẫu đã được đúc kết sẳn của dòng họ vốn được xem là qúy tộc này. Cô luôn bị quản thúc và giám sát chặt chẽ bởi ông Phùng Ân và bà Lý Phượng Chi, một quản gia và một người cô họ xa của Hiểu Đan. Họ thực thi một cách nghiêm chỉnh và khá gắt gao, vì đây là mệnh lệnh của ông Hoàng Gia Thanh, người cha chỉ biết có công việc của cô. Ông là một doanh nghiệp lớn hiện đang quản lý một công ty có tiếng tâm nhất nhì tại thành phố.

Chính vì lẽ đó mà Hiểu Đan luôn khao khát một cuộc sống tự do. Cô vốn hiếu động lại hơi ngang bướng, nên thương phản đối khi bị gò bó trong 4 bức tường to lớn của ngôi biệt thự đồ sộ và tráng lệ này. Cô ao ước được tung tăng nô đùa giữa bầu trơòi thoáng đãng, được lăn mình trên thảm cỏ xanh mượt trước sân nhà, hoặc giả được quyền tự do ăn măặ và theo đuổi một sở thích riêng tư của bản thân. Nhưng Hiểu Đan không thể thực hiện được mong muốn của mình, bởi lẽ cô là một lá ngọc cành vàng, đã được rèn luyện ngay từ tấm bétrong khuôn khổ của một nàng công chúa cấm cung, và là người thừa kế duy nhất sản nghiệp của dòng họ hoàng Gia.

Bà Phượng Chi luôn nhắc nhở cô về điểu đó. Bà thường nghiêm khắc mỗi khi nghe cô bày tỏ ý nghĩ của mình :

− Con không thể có những ý thích giống như bọn trẻ .. bụi đời như thế được, vì bản thân con khác xa bọn chúng. Tương lai của con sẽ là cai quản một tập đòn lớn mà hiện tại cha con đang nắm giữ quyền chủ tịch hội đồng quản trị. Con không đuơc tùy tiện sống như những người bình thường đó được.

Và đó chính là nguyên nhân dẫn đến nỗi buồn của Hiểu Đan, ngay sau khi ngắm nhìn, thích thú hình ảnh của chính mình trong bộ trang phục thể thao, vì cô tự biết, cô chỉ có thể mặc nó ở trong căn phòng này và tự ngắm nhìn một mình, chứ không thể xuất hiện trước mặt bất cứ một người thứ hai nào, dù cô có mơ ước đến mỏi mòn. Đôi lúc Hiểu Đan muốn chống trả lại để được sống tự do theo ý thích của mình. Nhưng cô thật sự không đủ dũng khí để vươn lên tìm một cuộc sống mới cho bản thân, cũng như chút bướng bỉnh ngang tàng trong cô không đủ sức mạnh giúp cô thay đổi được quy luật vốn đã là nề nếp, khuôn mẫu đã có sẳn của họ tộc Hoàng Gia này.

Có tiếng gõ nhẹ vào cửa và giọng nói của dì Thu giúp việc chợt vang lên :

− Cô hai à, đã đến giờ ăn chiều. bà Lý bảo mời cô xuống dùng bữa.

Trở về thực tại, sau giây phút suy nghĩ vẫn vơ, Hiểu Đan đáp nhanh :

− Vâng, tôi sẽ xuống ngay.

Thở dài đày vẻ chán chường, Hiểu Đan tháo nón và trút bỏ lớp quần áo mà cô rất thích ấy ra, để thay vào bộ quần áo sang trọng đã được sếp sẳn theo thứ tự dù chỉ là ngồi dùng cơm.

Khép nhẹ cánh cửa phòng, Hiểu Đan theo chân dì Thu bước vào phòng ăn. Vừa trông thấy Hiểu Đan, bà Phượng Chi nói ngay với vẻ mặt không hài lòng :

− Con làm gì mà để trễ giờ ăn đến 10 phút ? Có phải con lại tự ngắm mình trong nhưng bộ trang phục vớ vẩn ấy nữa phải không ? Sao con lại chịu tốn công cho những trò vô bổ, vớ vẩn ấy vậy ?

Hiểu Đan mím môi, vẻ bất bình hiện rõ :

− Sao lại vô bổ chứ ? Con rất thích chúng và luôn ao ước được mặc chúng trên người.

− Nhưng mơ ước của con hoàn toàn không thể thực hiện được. Một tiểu thư cành vàng lá ngọc như con không thể mặc quần áo như thế ra ngoài, và lại càng không thể cưỡi môtô phóng bạt mạng trên dường phố như những gã lưu manh.

Bịt chặt đôi tai, Hiểu Đan bực tức hét lên :

− cô hãy thôi cái điệp khúc « con nhà.. » ấy đi không ? tại sao cô cứ luôn nhắc nhở vể điều ấy vậy ?

− Vì cô không muốn con bị quyến rũ bởi những thú vui tầm thường đó mà quên ngôi vị của mình.

« Là ngôi vị cao sang » hay « thân phận tù đày » ?

Hiểu Đan những tưởng muốn hét to lên như thế cho vơi đi ấm ức đang chất chứa trong lòng, nhưng cô hiểu rõ hành động đó cũng chỉ là điều mơ ước của cô mà thôi. Sự phản kháng của Hiểu Đan luôn bị kiềm chế, bởi một quyền lực vô hình nào đó mà ngay bản thân cô cũng không rõ được, chỉ biết rằng nó khiến cô rụt rè lo sợ, mỗi khi muốn tỏ thái độ chống đối.

Cố phớt lờ trước vẻ bất bình của Hiểu Đan, bà Phượng Chi thản nhiên nói :

− Con dùng cơm đi rồi về phòng nghĩ ngơi. Chuẩn bị tội nay chúng ta sẽ đến dự buổi tiệc trà với gia đìinh bà Hồng Liên

Hiểu Đan cau mày :

− Con không muốn đi, cô hãy đến dự một mình đi.

− Không được, quan trọng là sự có mặt của con chứ không phải là cô.

− Con đâu phải nhân vật trung tâm tại sao phải cần đến sự hiện diện của con ?

− Vấn đề chính là để con có dịp tiếp xúc và làm quen với không khí những buổi nhóm họp đấy, con hiểu không ?

Thở hắt ra đầy vẻ ấm ức, nhưng cô không thể không chấp nhận lời đề nghị của bà Phượng Chi.

Buông đũa xuống bàn, Hiểu Đan đẩy ghế đứng dậy :

− Thôi được, chiều nay con sẽ đi cùng cô, nhưng ngay bây giờ con muốn được nghĩ ngơi.

Đưa tay ngăn lại khi thấy Hiểu Đan dợm bước đi sau câu nói, bà bảo :

− Nhưng con vẫn chưa dùng xong bữa, sao lại bỏ đi vội như thế ?

Khoát tay cương quyết cô nói :

− Con không muốn ăn nữa. Con muốn về phòng. Nếu cô muốn con có mặt tại bữa tiệc chiều nay thì cách tốt nhất cô đừng nên ép con.

Dứt lời, Hiểu Đan liền quay ngoắt đi ngay, bỏ lại cái nhìn theo đầy bất bình của bà Phượng Chi từ phía sau bởi sự ngang bướng của cô.

Tỳ tay lên khung cửa sổ nhỏ, Hiểu Đan hướng tầm mắt nhìn về phía xa. Dưới con dốc thoai thoải nằm lặng lẽ trong màn mưa trắng xoá, thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe thổ mộ chạy ngang qua và vài người khách bộ hành bước vội vã trong những chiếc áo mưa trùm kín cả thân người. Cơn mưa rã rít kéo dài suốt hơn 2h đồng hồ vẫn chưa dứt hẳn, khiến cho bầu trời Đà Lạt trong buổi hoàng hôn vốn đã buồn lại càng tăng thêm vẻ ảm đạm, và cũng đã làm cho tâm hồn vốn nhạy cảm của Hiểu Đan thêm u uất nặng nề.

Đã 3 hôm rồi, trời cứ đổ mưa liên tục nên những buổi nhóm họp tiuệc tùng của ccá vị trưởng giả quanh vùng không có dịp bày vẻ phô trương.

Và dù cũng rất buồn vì phải giam mình trong căn phòng rộng lớn nhưng chính điều này lại làm cho Hiểu Đan cảm thấy nhẹ nhõm, thư thái hẳn, vì không phải đóng khuôn mặt đạo mạo trang nghiêm khi tham dự tiệc tùng.

Một chiếc xe du lịch đời mới chợt hiện ra trên con dốc. Nó thả xuống từ từ rồi bỗng rẽ vào con đường dẫn đến toà biệt thự Mây Ngàn đã gây sự chú ý cho Hiểu Đan

« Ai đến nhà mình vào giờ này nhỉ ? Dường như khách từ xa mới tới ».

Nhìn chiếc xe dừng lại trước cổng nhà, Hiểu Đan vừa ngạc nhiên tự nhủ, vừa rời khỏi vị trí , toan bước ra ngoài đề tìm câu trả lời vì cô không nhìn được mặt chủ nhân. Bất chợt có tiếng gõ cửa phòng và giọng nói của dì Thu cất lên :

− Cô Hai ơi, bà Lý cho gọi cô

Bật nhanh cánh cửa, Hiểu Đan hỏi ngay :

− có việc gì hả dì Thu ? Khách nào đến nhà mình vậy ?

− là người của ông chủ sai đến, nhưng việc gì thi tôi không rõ.

Phóng vội xuống những bậc thang, Hiểu Đan đi nhanh vào phòng khách. Vừa nhìn thấy cô, người thanh niên vội cúi chào :

− Chào cô chủ.

Bà Phượng Chi liền giới thiệu :

− Đây là cậu Nam, tài xế của cha con. cậu ấy muốn gặp con dó.

Gật nhẹ đầu Hiểu Đan hỏi :

− anh muốn gặp tôi có việc gì ?

Giở chiếc cặp đang mang bên mình, anh lấy ra một phong thư đưa đến trước mặt Hiểu Đan nói :

− Lá thư này ông chủ bảo đưa cho cô và dặn cô thu xếp đi ngay.

Hiểu Đan ngạc nhiên :

− Đi đâu cơ ?

− Về thành phố.

Nhìn đôi mắt tròn xoe mở hết nhãn lực của Hiểu Đan hướng về anh đầy vẻ sửng sốt, anh vội nói :

− cô chủ đọc thư đi sẽ rõ.

Vội vàng làm theo lời anh, Hiểu Đan lật nhanh phong thư trên tay. Từng dòng chữ rắn rõi của ông Gia Thanh hiện ra rõ ràng trên giấy, mà càng đọc Hiểu Đan càng thêm thích thú. Niềm vui cố nén đang hiện rõ trên đôi mắt chớp nhanh đầy cảm xúc, và bờ môi thấp thoáng ẩn hiện một nụ cười rạng rỡ.

− Ôi ! Tuyệt vời quá !

Tiếng reo vui bật phát khỏi đôi môi xinh xắn của Hiểu Đan, khi cô vừa đọc xong dòng chữ cuối cùng trong trang thư. vậy là cuối cùng Hiểu Đan cũng có cơ hội rời khỏi nơi đây, nơi mà cô đã sống trong sự quản thúc chặt chẽ và gắt gao của người cô họ trong suốt một thời gian dài. Nó luôn gieo cho cô một nỗi phẫn uất và ngấm ngầm một sự nổi loạn.

Lá thư cùng những lời dặn dò ân cần của ông Gia Thanh, bảo cô thu xếp để lên ở hẳn trên thành phố đã giúp Hiểu Đan thoát khỏi những ám ảnh nặng nề. Cô vui sướng vô cùng khi đón nhận tin này, và thầm tự trách mình đã có những lúc nghĩ sai về ngươì cha yêu kính của mình. Thật ra ông rất quan tâm, lo lắng cho cô, nhưng vì công việc kinh doanh đã chiếm hết thời gian của ông, khiến ông không thể sống gần gũi đứa con duy nhất, và thân yêu nhất của mình, sau khi người vợ ông thật dạ yêu thương đã rời bỏ ông để ra đi mãi mãi về cõi vĩnh hằng xa xăm.

Nhìn những nét chuyển biến tren gương mặt của Hiểu Đan, bà Phượng Chi đã đoán hiểu được tâm trạng hiện tại của cô.

Điẻm nhẹ nụ cười trên môi, bà nói :

− Sao con không lo vào thu xếp hành lý để đi cho kịp, kẻo trời tối.

Quay sang nhìn bà, Hiểu Đan không giâu dược vẻ ngạc nhiên :

− thì ra cô đã biết trước việc con sẽ rời khỏi đây ư ?

Gật nhẹ đầu , bà đáp :

− Phải, cha con có gọi điện nói với ta, trước khi cho người đến đây đón con.

Rồi bà giục :

− Con mau vào chuẩn bị những thứ cần thiết để mang theo đi. Nhớ là thật cần thiết nhé, vì trên ấy cha con đã lo chu đáo tất cả cho con rồi.

Nhoẻn miệng vcười sung sướng, Hiểu Đan bỗng nhìn bà với ánh mắt thân thương trìu mến. Dường như niềm vui đầy ấp khiến cô có suy nghĩ và cái nhìn khoan dung hơn đối với ngưòi cô vốn khắc nghiệt của mình. Cô xoay lưng sau câu nói :

− vâng, con sẽ về phòng thu xếp ngay.

Nhanh như cơn gió, Hiểu Đan vừa quay lưng đã phóng như bay về phòng riêng của mình. Lấy trong tủ ra chiếc túi du lịch nhỏ, cô lẹ làng thu xếp những vật dụng cá nhân cho vào đấy. Trong tâm trạng phấn khởi tột cùng, vừa làm vừa cất giọng hát vang một khúc nhạc vui tươi :

« này cô bé có mái tóc đuôi gà

đạp xe trên phố, phố đông người qua.

chờ anh với, nếu lỡ ai nhìn

thì anh nói tình cờ sánh đôi.

Này cô bé…. Trông nhìn qua. »

Đầu lắc lư theo nhịp diệu của bài hát, thêm đôi môi luôn nở nụ cười tươi. Hiểu Đan như đã bộc lộ hết nỗi phấn khích trong lòng với niềm vui đang dâng tràn trên ánh mắt, bờ môi và lời ca dí dỏm, ngây ngô. Quả thật, Hiểu Đan vui mừng tưởng phải hét lên thật to mới thỏa lòng sau khi đọc thư cha mình.

Thông thường không gian có tác động rất lớn đến tâm trạng, nhưng đối với Hiểu Đan hiện tại thì hoàn toàn khác biêệ. Cô sung sướng và không thể ngờ được mình lại đón nhận tin vui vào một ngày bầu trời u ám như thế này.

Trở ra phòng khách với chiếc túi xách gọn nhẹ trên tay, Hiểu Đan phấn khỏi nói với người tài xế :

− Đã xong rồi, chúng ta đi ngay chứ ?

Theo chân Hiểu Đan ra đến tận xe, bà Phượng Chi chợt nắm tay cô, ân cần dặn dò :

− con đi đường cẩn thận, nhớ đến nơi phải gọi điện thoại cho cô yên tâm nhé.

Chớp nhanh đôi mắt, Hiểu Đan thoáng xúc động trước sự quan tâm của bà. Cô đáp nhẹ :

− vâng, con sẽ cho cô biết tin ngay khi về đến thành phố.

− Chúc con gặp nhiều may mắn trong những ngày sắp tới.

Hiểu Đan nhoẻn cười :

− Cảm ơn cô. Cô ở lại nhớ giữ gìn sức khoẻ.

Hai cánh tya cùng vẫy chào thật tha thiết. Dẫu sao Hiểu Đan cũng đã ở với bà từ thuở bé, hôm nay cô đi xa cũng đã đã để lại tron glòng bà chút luyến lưu tiếc nhớ. Riêng Hiểu Đan, cảm xúc cũng có thoáng qua trong cô, bởi dầu sao cô cũng được bà chăm sóc từ thưở bé. Nhưng sự sung sướng vui mừng lại lớn hơn, vì từ nay cô đã thoát khỏi sự ràng buộc khắc khe của bà.

Sự quyến luyến của Hiểu Đan có chăng là khung cảnh êm đềm gợi cảm của vùng cao nguyên lạnh giá, nơi cô đã sinh ra và đã sống suốt những năm tháng thơ ấu.