Chương 1
Giang Hoài đứng tựa bên khung cửa sổ nhìn ra ngoài, chàng đã đứng như thế lâu lắm rồi, mắt đăm chiêu nhìn về phía những đám mây xám. Bầu trời mùa đông bao giờ cũng vậy, có một chút gì buồn buồn, thê lương. Cũng có thể là... không liên hệ gì đến mùa đông và cả mây mù, mà chẳng qua vì cảm giác. Tình cảm Hoài đang xuống thấp chăng? Ngay từ sáng sớm khi vừa đặt chân đến văn phòng, Hoài nhận được một số thư qua tay cô thư ký Phương Minh Huệ. Trong đó có một bức thư viết ngắn, làm toàn bộ tình cảm của Hoài bị xáo trộn. Hoài có cảm giác, như mình là một chú sâu đang yên giấc giữa mùa đông, chợt nhiên tỉnh dậy bởi những cái gai nhọn. Cái cảm giác nhói đau làm Hoài muốn thu mình trở lại giấc ngủ, nhưng không còn được nữa. Cánh thư đó viết trên giấy pơ-luya trắng tinh với lằn viền vàng chung quanh, ở một góc giấy còn in hình một thiên thần nhỏ màu đen. Hoài chưa hề thấy một lá thư nào lại trang trọng như vậy. Thế mà trên mảnh giấy đó, chỉ viết vẻn vọn có mấy chữ. "ông Giang Hoài, Tôi đã về đến đây. Mười một giờ trưa nay tôi sẽ đến viếng ông." Đan PhongVậy là bức thư này có lẽ được mang đến hộp thư sáng naỵ Hoài nhìn vào đồng hồ, 10 giờ 8 phút 20 giây. Thời gian chờ đợi thường trôi qua rất chậm. Chờ đợi? Ta đang chờ đợi ư? Chờ đợi chứ không phải là trốn lánh? Nếu muốn vẫn còn kịp cơ mà? Nhưng tại sao phải trốn lánh chứ? Đào Đan Phong. Cái tên khá quen thuộc, cái tên mà Hoài đã từng nghe qua hàng trăm hàng ngàn lần, nhưng chưa bao giờ Hoài gặp mặt. Đào Đan Phong. Cái tên mà Hoài tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp được. Chàng không mong, không chờ, không đợi. Vậy mà cô ấy lại đến, đến một cách lẳng lặng, đến không thông báo trước, giấu cả địa chỉ và mọi thứ. "Tôi đã về đến đây". Chỉ đơn giản như vậy ư? Về đến lúc nào? Khoảng cách từ nước Anh đến Đài Loan là một khoảng cách dài. Mặc dù thời buổi bây giờ, máy bay phản lực đầy trời, nhưng khoảng cách kia vẫn rộng. Cô ấy đã quay về. Về một mình ư? Nhưng chuyện đó nào liên hệ gì đến tả Về với ai hay về một mình cũng mặc. Dù sao thì cô ấy cũng đã về và ta, ta sắp gặp mặt cô ấy. Đào Đan Phong! Hoài lại đưa mắt nhìn ra ngoài trời. Đan Phong đã về. Nhưng cô ấy về đây với ý định gì đây? Tìm hiểu? Hỏi tội? Chất vấn? Có một màn bí mật mà thể theo lời người... mọi thứ được giấu kín. Bây giờ thì, Hoài suy nghĩ, có cần nói ra không? Có cần tỏ bày không? Nhưng mà hôm nay không phải chỉ có một sự căng thẳng do Đan Phong mang đến. Buổi sáng vừa đến văn phòng, Hoài cũng đã thấy trên bàn chàng đặt sẵn bản thảo dày cộm của một tác giả. Thông lệ Ở đây là vậy. Sách, bản thảo của những nhà văn từ bốn phương gửi đến. Vì số lượng nhiều, do nhà xuất bản của chàng khá nổi tiếng, khá uy tín trong chuyện chọn lọc, nên bước đầu Hoài không phải chọn sách ngay, mà phải qua hai bước bình chọn bởi hai vị biên tập. Sau đó Hoài mới quyết định tối hậu. Vừa liếc nhanh qua trang đầu Hoài đã thấy có một cái gì là lạ. Dưới cái tựa sách "Thiên thần đen" là tên tác giả "Chấp Phạt" Chấp Phạt! Cái tên thật lạ. Một bút danh của người đàn ông? Một bút danh đầy mùi khói súng chưa hề nghe qua cái tên này bao giờ. Phải chăng đó là hiện thân của một thần trừng phạt? ở ngay trang kế cận, bên góc giấy lại có một đoạn thơ ngắn: "Khi gió đâu phập phồng bên khung cửa Khi sương đêm che kín chân trời, Người đàn ông chợt tỉnh giữa cô đơn Là lúc thiên thần đen mỉm cười với chàng qua cửa sổ"Thiên thần đen? Hình ảnh làm người ta liên tưởng đến thần chết, bệnh dịch, chiến tranh. Giang Hoài đọc lại một lần nữa, không hiểu sao Hoài thấy lạnh nhẹ sống lưng. Chàng hơi giật mình một chút. Bỗng nhiên Hoài thấy nét chữ như có vẻ quen thuộc, quen thuộc một cách lạ lùng. Hoài vội quay lại bàn, chàng lấy lá thư ban sáng ra, so sánh nét chữ. Nét chữ mà lâu rồi Hoài đã từng nhìn quạ Đẹp, phóng khoáng, viết nhanh. Một trùng hợp khác, đó là viết bằng bút mực. Bây giờ thời đại mà đa số sử dụng bút bi, thì chuyện viết bằng bút mực phải nói là điều khan hiếm. Giang Hoài ngẩn ra, lòng rối rắm, ngỡ ngàng... Sau đó thật lâu Hoài vẫn cảm thấy người làm sao đấy. Có cái gì đó làm cho khối óc chàng như đông cứng, hình ảnh thiên thần đen ám ảnh không nguôi. Và vì mãi nghĩ ngợi, Hoài hoàn toàn không để ý đến tiếng động, Hoài không biết cô gái đã vào phòng chàng bao giờ. Cho đến khi Hoài ngẩng nhìn lên, là chàng đã thấy có nàng đứng đó, Hoài mở to mắt nhìn nàng, nhìn một cách ngờ ngợ con người bằng xương bằng thịt. Không cần phải giới thiệu, không cần phải nói gì hết, Hoài đã biết người con gái trước mặt là ai - Đào Đan Phong mà còn là Chấp Phạt nữa. Người con gái đứng đấy yên lặng. Thân hình nàng cân đối trong bộ áo màu đen, áo khoác cũng đen. Màu đen tương phản với màu trắng của làn dạ Một dáng dấp cao quý, nhưng lôi cuốn nhất có lẽ là khuôn mặt với đôi mắt to, mũi thẳng, cái miệng nhỏ nhắn lúc nào cũng như cười. Hoài ngồi yên lặng nhìn cô gái. Chợt nhiên chàng cảm thấy miệng như khô đi. Có một cái gì đó mơ hồ như bóp nhẹ trái tim. Đúng rồi, cũng nét đẹp đó, phải nói là một ấn bản tương tự. Có điều, người đàn bà kia không có được cái cốt cách quý phái sắc sảo thế này. Người đàn bà kia vui tính, hồn nhiên ưa cười ưa nói, nhiệt tình hơn. Đúng rồi một người đàn bà khác, lâu lắm rồi. Một hình ảnh mãi mãi không phai mờ trong lòng Hoài. Cô gái chợt lên tiếng, giọng nói trầm: - Không lẽ anh cứ ngồi đấy trừng mắt nhìn tôi? Anh không mời tôi ngồi ư? Giang Hoài giật mình, trở về với thực tại. Chàng cố mỉm cười gượng gạo: - Xin lỗi nhé, vì cô làm tôi giật mình. Hoài nói, cảm thấy mình có vẻ lúng túng thế nào đấy. - Tôi làm anh giật mình à? - Cô gái nhíu mày. Đôi mắt cô ta long lanh như ánh sao đêm - Trước khi bước vào tôi đã gõ cửa. Nhưng có lẽ anh không nghe thấy. Tôi nghe cô thư ký của anh bảo là anh đang chờ tôi cơ mà? Giang Hoài đứng dậy nhìn thẳng vào mắt cô gái. Có một khoảnh khắc, ngưng đọng, nhưng rồi cuối cùng cũng phải lên tiếng: - Tôi không ngờ, người tôi gặp lại là cộ - Hoài nói, nụ cười trên môi đã biến mất - Tôi nghĩ là tôi sẽ gặp một cô gái từ nước Anh trở về, đó là Đan Phong. Nhưng rồi chợt nhiên Đan Phong lại biến thành một người khác, một nhà văn có bút danh Chấp Phạt. Người con gái liếc nhanh về phía bàn có đống bản thảo, nàng chớp chớp mắt như có một cái gì lao xao trong lòng. Cô gái chợt nói: - Phải chăng chuyện đó đã làm cho anh giật mình? - Có lẽ là như vậy. Cô gái như suy nghĩ một chút. - Anh là Giám đốc một nhà xuất bản lớn. Lúc nào anh cũng nhận được rất nhiều bản thảo từ các nơi gởi đến phải không? Như vậy thì sao lại có chuyện ngạc nhiên? Nhưng mà, có lẽ là... Cô gái chợt nhìn xuống - Nếu anh không khám phá ra chuyện Đào Đan Phong và Chấp Phạt chỉ là một người thì có lẽ tập bản thảo chuyện "Thiên Thần Đen" của tôi, chắc đã được xếp xó trong ngăn tủ? Chuyện đó tôi biết, có rất nhiều người viết văn để bày tỏ hy vọng và mơ ước của mình. Họ mong rằng tác phẩm sẽ được xuất bản. Nhưng mà mấy ông làm sách thì lại không quan trọng hóa như vậy. Nhiều lúc họ lại thờ ơ, họ lại ném cái hy vọng của người khác vào xó tủ. Giang Hoài nhìn cô gái. Không, phải nói là Đan Phong. Một người con gái có đôi mắt sắc bén, cao ngạo, cái miệng nhỏ nhắn kia khi phát biểu lại đầy vẻ cay đắng châm chọc. - Tôi xin lỗi - Giang Hoài ngẩn ngơ vì khuôn mặt thanh tú kia là một tái bản của người yêu cũ - Cô đừng nghĩ như vậy, không bao giờ có chuyện như vậy đâu. Tôi không bao giờ ném cái hy vọng của người khác một cách dễ dàng trong quên lãng. Vì những nhân viên của tôi họ có bổn phận, họ sẽ nhắc nhở tôi. Đan Phong cười thật tươi: - à ban nãy tôi để ý. Tôi thấy là anh có một cô thư ký vừa trẻ đẹp lại vừa thông minh. Và như để trả lời cho câu bình phẩm đó. Cô thư ký Phương Minh Huệ, đang từ ngoài đẩy cửa bước vào, trên tay cô là một cái khay với hai ly trà nóng. Cô nhìn hai người với nụ cười. - Hôm nay cô Tú phụ trách tạp vụ xin phép nghỉ, nên tôi phải kiêm nhiệm. Nhìn thấy hai người đứng ở bên bàn, Phương Minh Huệ ngạc nhiên hỏi Giang Hoài. - Ồ sao ông không mời cô Phong ngồi ghế? Hoài như chợt tỉnh, Hoài cảm thấy hôm nay mình làm sao đấy. Đúng vậy, bắt đầu từ lúc nhận được lá thư của Đan Phong, chàng như không được bình thường, cứ hồi tưởng đến chuyện cũ với một nỗi buồn lảng vảng. Hoài bước về phía salon, đặt ở cạnh cửa sổ dùng để tiếp khách. Hoài nói với Phong: - Mời cô đến đây ngồi. Đan Phong bước đến, dáng đi quý phái chậm rãi, nàng ngồi xuống ghế một cách hết sức tự nhiên, nàng nhìn ly nước trà trước mặt, rồi nhìn Hoài, Phong nói: - Đến đây tôi mới thấy là anh có cả một vương quốc riêng. - Ai lại không có một vương quốc riêng của mình? - Giang Hoài nói nhanh - Cái vương quốc đó lớn hay nhỏ không phụ thuộc vào hoàn cảnh sinh hoạt mà nó tùy thuộc vào trí tưởng tượng của mọi người. Đan Phong liếc nhanh về phía Giang Hoài, ánh mắt của cô nàng thật sắc. Hoài thấy thấp thỏm, Hoài có cảm giác như Phong đang soi mói đến tận tim chàng. Một đôi mắt phán xét. Năm nay Phong bao nhiêu tuổi rồi? Hoài tính thầm có lẽ 20 hoặc hơn số tuổi cô ta có. Những người trẻ tuổi ở nước ngoài họ thường có vẻ trưởng thành hơn thanh niên trong nước. Nhưng dù gì ở tuổi đó cũng là người lớn rồi. - Anh đang nghĩ gì đấy? Đan Phong hỏi và Hoài thành thật trả lời. - Tôi đang nghĩ về số tuổi của cộ Nếu tôi không lầm thì đến tháng 10 này cô mới 23 tuổi phải không? Giang Hoài cắn nhẹ môi như có một nỗi buồn thoáng qua trong tim. Chàng nói như đang hồi tưởng. - Cô có biết không? Lúc bấy giờ mỗi năm khi đến tháng 10, chúng tôi đều phải chuẩn bị quà sinh nhật dành cho cô, và nếu tôi không lầm thì sinh nhật của cô đúng vào ngày 21 tháng 10? Đúng chứ? Một tia sáng lóe lên trong mắt của Đan Phong, nhưng rồi nó cũng tắt thật nhanh. - Đến bây giờ mà anh cũng chưa quên? Vậy mà tôi cứ tưởng là khi anh nhận được lá thư anh đã phải phân vân tự hỏi: Cái cô Đan Phong này là ai nhỉ? - Tại sao cô lại... - Giang Hoài chau mày, chàng không dằn được lòng - Đan Phong, làm sao cô lại có thể tàn nhẫn lạnh lùng như thế. Cô nghĩ là mọi chuyện lại có thể nhạt nhẽo như vậy được sao? Đúng ra cô phải gửi thư báo trước cho tôi biết chuyến bay của cộ Tôi có bổn phận phải sắp xếp nơi ăn chốn ở cho cô mới phải. Vậy mà cô đã trở về một cách âm thầm, không những thế cô lại đùa bỡn. Cô mang cả "Thiên Thần Đen" đến để hù dọa tôi. Đan Phong, sao lại như thế, không lẽ cô không còn là đứa em gái bé bỏng đáng yêu của chúng tôi? Đứa em gái mà ngày xưa ở tận nước ngoài, trong mỗi câu chuyện hàng ngày chúng tôi đều nhắc đến? Đan Phong quay mặt đi nhìn ra khung cửa sổ. Những ngón tay vẽ nhẹ lên mặt kiếng tạo thành những vệt chữ ngoằn ngoèo. - Tôi trở về đây cũng đã lâu. Hơn ba tháng rồi. - Đan Phong nói. Hoài tỏ vẻ ngạc nhiên. - Ba tháng rồi à? Thế tại sao? Tại sao cô không cho tôi biết. Bây giờ cô ở đâu? - Tôi mướn một căn hộ nhỏ, có đủ tiện nghi nên cũng thoải mái lắm. Đan Phong nói mà không quay lại, nàng vẫn hướng mắt về phía cửa sổ - Lúc nào tôi cũng suy nghĩ, tôi không biết mình có nên đến gặp anh hay không? Và khi đến gặp anh rồi, tôi sẽ xem anh là gì? Chẳng lẽ lại là anh rể. Giang Hoài đang cầm ly nước trên taỵ Cái tiếng anh rể của Đan Phong vừa nói, làm ly trà sóng sánh trên tay chàng. Hoài xúc động đặt ly nước xuống. Chàng ngồi thẳng người hình như không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt. Hoài lấy gói thuốc trong túi ra, cắm một điếu vào môi, bật mấy lần lửa mới cháy được. Hoài nhìn Đan Phong, người con gái không quay mặt lại nói: - Tôi đã đến viếng mộ của chị. Tôi thấy là anh đã xây ngôi mộ đó rất đẹp. Nhưng mà khi nhìn lên mộ bia thấy hàng chữ "Đào Bích Huệ tiểu thư chi mộ" thì tôi hiểu là chị tôi chưa có cái may mắn được lấy anh. Vì vậy tôi không thể xem anh là anh rể được. Rồi Đan Phong quay nhanh lại, nhìn thẳng vào mắt của Giang Hoài: - Và bây giờ anh Giang Hoài, tôi rất sung sướng gặp lại anh. Hoài chăm chú nhìn Đan Phong. - Ồ, Đan Phong. - Hoài có vẻ tư lự cân nhắc, đôi mày chàng nhíu lại như đau khổ – Về chuyện của tôi với chị cô bên trong có rất nhiều uẩn khúc, mà tôi nghĩ là cô chưa hiểu được đâu. - Tôi biết. - Đan Phong cắt ngang - Tôi nghe nói chị tôi là một người con gái rất hiền lành. Tôi nghĩ lúc còn sống, có lẽ chị ấy cũng không gây điều gì không hay với anh chứ? Giang Hoài giật mình, chàng không hiểu Đan Phong định nói gì. - Dĩ nhiên rồi. Một người con gái hiền lành như cô ấy, không dám giết cả một chú kiến, thì làm sao lại có thể gây phiền hà cho người khác được? Đan Phong nhìn lên. - Thôi được, hãy để chuyện chị tôi qua một bên. Dù sao chị ấy cũng đã mất rồi. Chuyện quá khứ không nên khơi lại. - Đan Phong nhìn gói thuốc của Giang Hoài hỏi - Anh có thể cho tôi một điếu thuốc được không? - Cô cũng hút thuốc nữa à? - Ở Luân Đôn con gái 14 tuổi đã biết hút thuốc. Đan Phong nói và cầm điếu thuốc của Hoài đưa cho, đốt và hút một cách thành thạo. Ở xứ người, con gái hút thuốc là chuyện bình thường. Rồi Phong chợt hỏi - Thế bà chị tôi không biết hút thuốc à? - Hút chứ. - Vậy mà tôi tưởng chị ấy không biết hút. - Tại sao cô nghĩ như vậy? - Bởi vì tôi biết một cách rõ ràng, là anh không thích đàn bà hút thuốc, mà những gì anh không thích là tôi biết chị ấy không bao giờ dám làm. Giang Hoài ngỡ ngàng. - Làm sao cô biết? Chuyện tôi không tán thành phụ nữ hút thuốc? - Có nghĩa là anh đồng ý? Đan Phong hỏi ngược lại, làm Hoài phải thú nhận. - Đúng, tôi không thích phụ nữ hút thuốc. Vì tôi không thích thấy trên móng tay của phụ nữ đóng cáu vàng. Cô có óc quan sát rất nhạy bén. Giang Hoài nhìn những ngón tay của Đan Phong tiếp. - Cô có vẻ cẩn thận. Tôi không thấy dấu vết thuốc lá trên những ngón tay của cô. - Thế còn bà chị tôi? Đan Phong lại hỏi. Cái thắc mắc của Phong làm Hoài cảm thấy bứt rứt. Chàng chau mày không đáp và Đan Phong như hiểu ra. Nàng ngồi thẳng người nói: - Xin lỗi, đã bảo là không nói chuyện về chị ấy mà cứ nói. Hôm nay tôi đến đây cũng không hoàn toàn đến với tư cách là em gái của Đào Bích Huệ. Tôi đang tập tành viết lách. Tiếc là, hình như tác phẩm của tôi không được anh để mắt xanh đến. Giang Hoài vội vã phân trần. - Ồ, tôi sẽ đọc kỹ. Cô hãy để cho tôi một thời gian. - Không sao, tôi còn ở đây lâu mà. Tôi có thể chờ anh đọc. Giang Hoài chăm chú nhìn Phong. - Nếu tôi không lầm trước kia cô học kịch nói cơ mà? Tôi cứ tưởng là bây giờ cô đang ở Luân Đôn đang diễn kịch Opera chứ? - Tôi đã từng trình diễn. Đan Phong nói - Tôi đã diễn những vở kịch như Hamlet, Romeo Juliet. Nhưng tôi chỉ đóng những vai phụ, và tôi đã chán ngấy. Vì vậy trở về Đài Loan lần này, tôi định thay đổi cách sống. - Cô về đây có một mình à? - Vâng, một mình. - Sao trước khi về không báo trước cho tôi biết? - Tôi đã quen cách sống như vậy rồi.- Mắt của Đan Phong nhìn không chớp đốm lửa đỏ trên điếu thuốc trong taỵ - Mấy năm qua ngay cả những lúc ở Luân Đôn, tôi cũng chỉ sống có một mình. Mẹ tôi thì... Đan Phong có vẻ suy nghĩ một chút, dụi tắt thuốc rồi tiếp: - Mẹ tôi thì sống với chồng và những đứa con sau của bà ấy. Họ định cư tại Manchester. - Đan Phong ngẩng lên nhìn Giang Hoài - Tôi thì không thích quấy rầy ai cả. Ngay cả anh cũng vậy, tôi biết là anh rất bận, tôi nghĩ bây giờ cũng là lúc tôi cần phải cáo từ. Đan Phong đứng dậy, với lấy cái áo khoác, nhưng Giang Hoài đã đưa tay ngăn lại. - Cô đừng đi. - Sao vậy? - Vì tôi cần cộ Tôi muốn dùng cơm với cô trưa naỵ Hoài vội nói - Tôi muốn được nghe cô kể lại những năm tháng qua đã sống như thế nào? Tôi cũng muốn biết nơi cô cư ngụ bây giờ là ở đâu, ra sao? Nếu cô không cho biết những điều đó thì tôi sẽ không cho phép cô về đâu. Đan Phong chớp mắt nhìn Hoài, một lúc lâu Phong mới nói. - Anh không có vẻ gì là một con người lạnh lùng. Tôi cứ mãi nghĩ, tôi không biết, tôi không hiểu: anh là thần thánh hay ma quỷ mà chị tôi lại yêu anh như vậy? Nhưng mà anh Giang Hoài tại sao anh lại để cho chị tôi phải chết? Giang Hoài vội quay người đi không để cho Đan Phong nhìn thấy phản ứng của chàng, nhưng rõ ràng là Hoài xúc động và cứ đứng yên như vậy. Mãi đến lúc cảm thấy có bàn tay của ai đấy đặt lên vai và giọng nói nhẹ như gió, Giang Hoài mới quay lại. - Nghe nói ở thành phố của chúng ta có thức ăn miền Trung ngon lắm! Anh mời tôi ăn loại đặc sản đó được chứ? Đan Phong đã khoác cái áo lên người. Cả người nàng như tắm trong màu đen. Nhưng cái màu đen đó lại làm nổi bật màu trắng của làn dạ Hoài chợt bàng hoàng, nhất là với nụ cười thánh thiện của nàng. Ồ sao Đan Phong lại giống Bích Huệ thế? Có điều Đan Phong quý phái hơn, một "Thiên thần đen". Nhưng "Thiên thần đen" là để tượng trưng cho cái gì? Niềm vui, hay nỗi buồn, hạnh phúc hay bất hạnh? Giang Hoài lắc đầu, chàng không muốn nghĩ đến những điều đó nữa, đưa tay ra Hoài nói: - Nào ta đi thôi.