Q.1 Chương 01

QUYỂN 1: ĐÓA HOA NỞ MUỘN

Chương 1

Trong KFC, Thẩm Ngân lắc lắc ly coca trong tay. Ánh mắt cô vẫn nhìn vào cặp đôi tuyệt sắc ngồi bên cửa sổ, từ “Tuyệt sắc” quả là dùng không sai mà, ít nhất thì trong mắt nữ giới, hai cô gái ấy mà đóng phim cổ trang thì chắc chắn là ‘Chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa’, sẽ khiến vô số anh hùng hào kiệt hết lòng vì mỹ nhân mà cúi đầu. Chỉ tiếc đây là hiện đại, sẽ không có chuyện như thế, nói đúng hơn, người theo đuổi các cô ấy thật ra rất ít.

Đối với Đỗ Trạch Vân, Thẩm Ngân có nghe nói, nhưng không rõ lắm.

Cô uống một ngụm Coca, lúc này mới đưa ánh mắt đặt trên người Tây Thuần. Cô chớp chớp mắt, cô gái này vẫn gầy như vậy, ngỡ là Lâm Đại Ngọc mong manh như gió đã là tận cùng, kì lạ là Tây Thuần không có chút nữ tính nào, bên trong cô ấy không có mảy may chút khí chất nào của Lâm Đại Ngọc. Nội tâm cô ấy quật cường, chắc chắn không phải ai cũng có thể cảm nhận được, mà Thẩm Ngân lại nằm trong số ít người có thể cảm nhận được.

Có lẽ cuộc nói chuyện đã xong, Đỗ Trạch Vân đứng dậy rời đi, Tây Thuần vẫn ngồi đó. Thẩm Ngân hí hửng chạy đến ngồi đối diện Tây Thuần, “Đang chờ người hở, chờ ai thế?”

Tây Thuần liếc cô một cái, “Không phải người đã đến rồi sao?”

Thẩm Ngân lại càng hưng phấn hơn, hóa ra cô ấy sớm biết mình ở đây. Chỉ là, ánh mắt của cô nhanh chóng đổi khác: “Này, sao cậu biết Đỗ Trạch Vân vậy?”

Tây Thuần ngẩng đầu, liếc cô 1 cái, cũng không có nhiều biểu cảm lắm: “Vậy tại sao cậu biết?”

Không khó để nghe mà: “Đỗ Trạch Vân ai không biết. Anh trai Đỗ Trạch Nhiên của cô ấy là người kế nghiệp Đỗ Thị, chuẩn bị tiếp nhận Đỗ Thị, truyền thông rất ưu tiên tin này. Hiển nhiên cô ấy là thiên kim Đỗ gia nổi tiếng khắp thành phố C.”

Tây Thuần đầu gật gù: “Thật sự rất có phong cách bát quái*.”

*Bát quái ý nói bà tám.

Thẩm Ngân chẳng mảy may bị khinh bỉ, ngược lại cô cảm thấy may mắn vì cô ấy dùng ‘Bát quái’ chớ không dùng ‘Tam bát*’, “Cậu còn chưa nói cho tớ tại sao biết cô ấy.”

*Tam bát trong bộ ba Nhất mộ- nhì phòng- tam bát:nhấn mạnh vai trò tác động tới con người đó là: số 1 là Mộ phần, thứ 2 là đến nhà ở, nơi làm việc, cuối cùng mới đến ngày – giờ – tháng – năm sinh.

“Quen biết một người có gì lạ đâu!” Tây Thuần lơ đễnh.

Hiểu rõ Tây Thuần không muốn nói, Thẩm Ngân cũng chẳng để tâm lắm, chỉ nói xa xôi: “Chao ôi, cô gái như Đỗ Trạch Vân thật khiến cho đám con gái chúng ta ghen tị!”

“Ồ?” Tây Thuần cất cao âm cuối: “Cậu lại ghen tị cái gì?”

Thẩm Ngân bỏ qua chữ “lại”: “Cậu nghĩ đi, chỉ một danh hiệu thiên kim Đỗ gia, đủ để hào quang bắn ra bốn phía. Cô ấy còn có một anh trai yêu thương cưng chiều cô ấy, chuyện này đối với con gái chúng ta làm sao chịu nổi. Quan trọng nhất, cô ấy còn có bạch mã hoàng tử vô cùng yêu thương. Thế mới nói thế giới này không công bằng, cậu thấy không, so với đôi này, chỉ có kém hơn, cái này không phải để chúng ta tuyệt vọng với cuộc sống đúng không!”

Ngược lại Tây Thuần lại thấy hứng thú: “Thế cậu ghen tị với cô ấy điều gì nhất?”

Thẩm Ngân nhắm mắt lại, sau đó bày ra dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt: “Điều thứ ba ấy, bạch mã hoàng tử của cô ấy làm tớ ghen tị, Trình Nghi Bắc là mẫu người tớ thích nhất, nhớ đến là thấy hưng phấn.”

Tây Thuần không để ý bộ dáng háo sắc của cô, uống một ngụm nước của mình, hứng thú hỏi: “Vậy cậu thích anh ta ở điểm gì?”

“Điều gì cũng thích. Nghe nói Đỗ Trạch Vân với Trình Nghi Bắc đã quen nhau tám năm, hiếm có lắm đó. Nhất là dạng người như bọn họ.” Trầm Thính bị bộ dáng lơ đễnh của Tây Thuần kích thích: “Chúng ta chưa từng trải qua cuộc sống giống bọn họ, nên không thể lý giải được thế giới của giới thượng lưu. Lấy Đỗ Trạch Nhiên mà nói, đổi bạn gái còn nhanh hơn quần áo. Mới đầy còn qua đêm với nữ minh tinh. Con gái chúng ta trong thế giới đó không khác nào đồ chơi, thế mà Trình Nghi Bắc lại ở bên Đỗ Trạch Vân những tám năm, có thể xem chuyện này lạ như báu vật hiếm có khó tìm ấy. Mặc dù có thể do thân phận của Đỗ Trạch Vân, nhưng mà bọn họ tự do yêu đương đó.”

Tây Thuần nhếch miệng, vẫn lo uống nước của mình, rõ ràng là phòng có máy lạnh, vậy mà cô vẫn thấy mình muốn bốc khói!

Thẩm Ngân vẫn cứ thao thao bất tuyệt: “Thời điểm Đỗ Trạch Vân và Trình Nghi Bắc kết giao, Đỗ Trạch Vân vẫn đang ở những năm tháng hồn nhiên ngây thơ nhất. Ở tuổi đó đã gặp được người như vậy, còn quen nhau đến tận bây giờ, cậu thấy là may mắn đến nhường nào. Cớ sao nữ thần may mắn lại không cho tớ một vương tử như vậy cơ chứ!”

Tây Thuần nghe mà sặc nước: “Trình Nghi Bắc tốt đến thế thật ư?”

Thẩm Ngân không vui, dùng ánh mắt uy hiếp: “Đừng sĩ nhục thần tượng của tớ! Dĩ nhiên là rất tốt rồi. Đàn ông thời đại mới là phải tốt như Trình Nghị Bắc, cậu không nghe các cô gái bây giờ mở miệng ra là nói: “‘Kết hôn là phải gả cho Trình Nghị Bắc’ à?”

Tây Thuần phun nước:”Không phải gả cho Sói Xám* sao?”

*Sói Xám trong Sói xám và cừu vui vẻ ý :*

Thẩm Ngân dùng ánh mắt ‘Đồ lạc hậu’ liếc cô: “Nói cho nghe, trên đời này không phải không có đàn ông tốt đâu nhá. Chỉ có điều đàn ông tốt đa số đã có chủ. Tớ biết hết tất tần tật thông tin của Trình Nghi Bắc từ lâu, vừa vào tiểu học đã thông minh, ham học, được thầy cô đặt niềm tin, hết lòng bồi dưỡng. Tốt nghiệp cấp ba thì ra nước ngoài, chọn trường được coi là khó nhất ở Đức. Có thể thấy, anh ấy có chí hướng cao. Chẳng giống các công tử nhà giàu khác, anh ấy không chỉ có thành tích vĩ đại, hơn nữa còn là một người thủy chung trong tình cảm. Điều này rất hiếm có đó.”

Thẩm Ngân càng nói càng hưng phấn, mà Tây Thuần càng nghe lại càng yên lặng, trên mặt có chút suy tư.

Thẩm Ngân vỗ vỗ tay cô: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Tớ nghĩ, nếu thần tượng vĩ đại của cậu làm điều gì đó khiến cậu thất vọng, cậu không được sụp đổ hình tượng nhá.”

“Làm sao có thể?”

Tây Thuần nghiêm túc nhìn Thẩm Ngân: “Nói cách khác nhe. Khi cậu đi học, trong lớp phân ra học sinh giỏi với học sinh cá biệt. Một ngày nào đó cậu phát hiện học sinh cá biệt cóp bài, cậu sẽ coi đó là điều hiển nhiên. Nhưng nếu một ngày, cậu thấy người cóp bài là học sinh giỏi có thành tích tốt, cậu thấy đó là điều không thể. Tóm lại là, chúng ta luôn cho rằng người xấu phạm sai lầm là chuyện hiển nhiên, nhưng lại không thể chấp nhận người tốt sẽ có sai lầm.”

Thẩm Ngân nghiền ngẫm nửa ngày mới trả lời: “Không phải tớ không thấy sụp đổ hình tượng, mà là Trình Nghi Bắc sẽ không làm điều gì để fan bọn tớ thất vọng đâu!”

Tây Thuần xoa xoa trán: “Thôi được, tớ hiểu lầm rồi!”

Thẩm Ngân rất nhanh đã thay đổi ánh mắt: “Cậu hẹn gặp Đỗ Trạch Vân, hay là mang anh ấy vào tiểu thuyết của cậu đi!”

Tây Thuần trực tiếp bỏ đi luôn, không để ý tới Thẩm Ngân nữa. Thẩm Ngân đuổi theo, rất ra dáng chị em tốt.

Bây giờ Tây Thuần là dạng người dùng bút kiếm tiền nổi tiếng trong xã hội, dùng lời văn lừa gạt nước mắt người đọc, cô được mệnh danh là ‘nữ tác giả xinh đẹp’.

Họ l các diễn đàn lớn trên Internet, được người đọc đề cử, người yêu thích ngày càng nhiều, hiển nhiên tên tuổi cô cũng ngày một nổi tiếng. Đồng thời các nhà xuất bản cũng tìm đến.

Nói Tây Thuần may mắn quả không sai, các diễn đàn lớn trên Internet đều đăng tiểu thuyết ‘Hoàng hôn thủy tinh’, nhờ có độc giả không ngừng khen ngợi mà sức nóng lan tỏa, hấp dẫn nhà xuất bản, bởi thế tác phẩm đầu tiên của cô ra đời. Tiểu thuyết bán rất chạy, bởi thế mà tiểu thuyết có bút danh ‘Tây Thuần’ dường như cũng có giá trị hơn hẳn. Câu nhân hồng thị phi (người thành công thì sẽ có vấn đề phát sinh) không phải không có lý. Tiểu thuyết xuất bản gặp phải vài vấn đề, bản quyền là vấn đề quan trọng nhất. Nhưng đối với văn học mạng, pháp luật không làm gì được nhiều. Bởi vậy mới nói dù có trăm văn kiện thì cũng không mấy tác dụng. Sách lậu nơi nào cũng có, chỉ cần lên diễn đàn đăng kí một tài khoản, thì đã có trăm ngàn bộ tiểu thuyết mà người khác cực nhọc lắm mới có được.

Bởi vì không hiểu thế nào gọi là pháp luật nên mới đi tìm cố vấn, tình cờ gặp luật sư Đỗ Trạch Vân. Hai người trao đổi vài lần, đều có thiện cảm với nhau. Quen cô ấy cũng được gần 2 năm, các cô vẫn hay gặp nhau, coi nhau như bạn tốt.

Tạm biệt với Thẩm Ngân, Tây Thuần nhận cuộc gọi của Vương Hựu Địch, nói qua loa vài lời. Cô đang chờ đèn xanh, sau đó thì đón xe bus về nhà. Cô là một cô gái bình thường, cô không theo đuổi một tình yêu oanh liệt, cũng không thích đem tâm tư đặt dưới ánh mặt trời chói chang.

Cô không làm gì tội ác, cũng chẳng có mất mát gì lớn lao.

Vương Hựu Địch và cô đã quen nhau hai năm, đối với những người quanh anh mà nói, Tây Thuần là một kì tích. Bởi kẻ đào hoa như Vương Hựu Địch lại đối với Tây Thuần là muốn gì được nấy, chỉ cần cô thích, anh sẽ tìm về cho cô. Cho dù cô muốn trái đất đổi hướng, anh cũng cố nghĩ cách. Vương Hựu Địch là một bạn trai tốt, đây là sự thật mà Tây Thuần không thể phủ nhận.

Vương Hựu Địch đẹp trai, lại nhiều tiền, tuy không phải người thừa kế duy nhất, nhưng chỉ dựa vào thân phận vốn có cũng đủ hấp dẫn vô số phái nữ. Quan trọng nhất, anh đối với Tây Thuần rất tốt, chưa bao giờ ỷ vào gia đình mà gây chuyện. Đây chính là nguyên nhân Tây Thuần đồng ý cùng anh kết giao.

Ngồi trên xe bus, Tây Thuần lấy di động ra, nhanh chóng bấm hai chữ chia tay, sau đó tay nhấn gửi đi, lúc này Tây Thuần rất do dự. Cô rất ít khi làm chuyện do dự, thở dài một hơi, lại từ bỏ.

Quan điểm của cô là, thấy cần kết thúc thì nên nhanh chóng kết thúc. Nhưng giờ phút này, cô mới thấy, hai chữ kết thúc này thật không đơn giản như tưởng tượng.

Đến nhà, mặc dù mang giày bảy phân, cô vẫn không để ý chạy nhanh vào thang máy. Thành phố C thật sự rất nóng, không chỉ nóng, còn khô nữa, trong lòng cứ bức bối khó chịu. Thầm nghĩ về nhà sẽ mở máy lạnh ngay, dường như đó là hạnh phúc nhất lúc này.

Lấy chìa khóa ra, nhanh chóng mở cửa bước vào.

Vừa định cởi giày đã bị người nào đó ôm vào ngực.

Cô sửng sốt, giãy dụa quyết liệt. Nóng như lửa đốt mà anh cũng không sợ. Rõ ràng là trên người anh mát lạnh, trên quần áo cùng làn da phảng phất cảm giác lành lạnh, làm cho cảm giác bức rức của cô vơi đi hơn nửa.

Anh không buông tay, cô cũng lười giãy dụa tiếp: “Trình Nghi Bắc, anh mau thả em ra!”