Chương 1

Toà nhà cao tầng nằm bề thến bên cạnh con đường xuống Vỹ Dạ là công ty xuất nhập khẩu máy nông ngư cợ Những ai đã từng đến Huế đều không xa lạ với công ty lớn nhất miền Trung này. Phòng làm việc của các nhân viên đều được cách âm, cách nhiệt và trang trí nội thất sang trọng.

Trong căn phòng làm viêc của Lam Đông và Nhã Tuyên có màn nhung, sàn trải thảm dày màu đỏ vá có cả một dàn máy vi tính loại tối tân nhất. Đó là căn phòng của bộ phận tổng hợp của công ty.

Chuông điện thoại reo vào lúc cuối giờ. Đang gõ phím trên máy, dừng tay lại Nhã Tuyên nháy mắt với Lam Đông:

-Mình nghe điện thoại hay Lam Đông đây?

Lam Đông nhấc ống nghe lên. Cô chúm chím cười. Cô thừa biết là Nhã Tuyên muốn trêu cô một chút cho vui.

Còn Nhã Tuyên, không cần hỏi Lam Đông, Nhã Tuyên vẫn biết là ai đang ở đầu dây. Chỉ có Trường Khánh mới gọi cho Lam Đông vào lúc gần tan sở. Những cuộc điện thoại thường xuyên của những người đang yêu nhau.

Nhã Tuyên chống tay lên cằm lười biếng ngắm Lam Đông. Cô thầm công nhận là Lam Đông rất đẹp. Một nét đẹp dịu dàng đầy nữ tính. chiều nay Lam Đông mặc một chiếc váy màu san hộ Chuõi gỗ dài màu hổ phách thắt ngang ngực vừa nghịch ngợm vừa trẻ trung, duyên dáng.

Cũng như Lam Đông, Nhã Tuyên thường mặc những bộ trang phục công sở đã được một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng trong nước giới thiệu. Trang phục như vậy vừa lịch sự vừa giữ được nét duyên dáng, mềm mại của phái nữ. Nhã Tuyên có thói quen ngắm nhìn bộ trang phục của bạn để tìm xem nét duyên dáng của bạn nằm ở đâu. Thường thì cô có phát hiện là Lam Đông mặc bộ áo quần nào cũng đẹp. Hồn nhiên và tưoi trẻ.

Lam Đông gác máy. Cô phát nhẹ vào tay Nhã Tuyên:

-Khỉ ơi. Sao lại đóng đinh vào mặt mình như vậy. Mình không dính lọ nồi trên mặt đấy chứ.

Nhã Tuyên cười cười:

-Mình đang tìm một điểm xấu trên gương mặt khả ái của Lam Đông.

Lam Đông trợn mắt:

-Bộ hết chuyện làm rồi hả? Mà đằng ấy đã tìm ra chưa?

-Chưa.

-Sao dở vậy. Mình xấu toàn diện mà. Nhắm mắt lại cũng có thể nói được.

Nhã Tuyên ngồi hơi ngã người trên ghế, giọng bỡn cợt:

-Thật ra thì có. Đó là một lúm đồng tiền rất nhỏ ở khóe môi. Nhưng nếu nhìn kỹ, nó lại có duyên mới chết chứ.

Lam Đông nhéo vào tay Nhã Tuyên:

-Làm việc đi. Đừng ngồi đó mà xạo nữa.

Nhã Tuyên cong môi lên:

-Thế mà mình nghiêm túc hơn Lam Đông đó nhạ Lam Đông thường mơ mộng trong giờ làm việc. Đáng được mách với trưởng phòng lắm đấy.

Lam Đông lườm Nhã Tuyên:

-Nhã Tuyên tài ghê há. Sao biết là người ta mơ mộng?

Nhã Tuyên cười:

-Vì người ta để lộ tình cảm của họ ra ở ngay đuôi mắt nên Nhã Tuyên mới thấy được chứ bộ.

Lam Đông vờ lấy tay che mắt:

-Như vậy kiểu này coi bộ mỗi lần nói chuyện với Nhã Tuyên, Lam Đông đều cũng phải nhắm mắt lại quá.

Nhã Tuyên nghiêng đầu hỏi:

-Khi nãy anh chàng bác sĩ nói gì mà Lam Đông có vẻ vui vậy?

Lam Đông cười hiền:

-Tối nay gia dình anh Trường Khánh tổ chức một tiệc trà thâm mật, lúc nãy anh Trường Khánh gọi điện thoại đến cho Lam Đông để nhắc Lam Đông đừng quên. Có một lần Lam Đông lỡ quên nên lần này Trường Khánh phải dặn.

Nhã Tuyên buông lời nhận xét:

-Gia đình của Trường Khánh là một gia đình danh giá, giàu có nhất ở thành phố này. Có lẽ tiệc trà rất lớn, phải không Lam Đông?

Lam Đông bặm môi lại:

-Nhưng Lam Đông không thích những buổi tiệc như vậy. Chán ghê lắm. Thường đến vì bổn phận hơn là thích thú.

Nhã Tuyên tròn mắt:

-Vì sao?

Lam Đông chớp mi:

-Mình cảm thấy lạc lõng vô cùng. Mình không thích ràng buộc bởi những lễ nghi và phiền toái. Mà mẹ chồng tương lai của Lam Đông thì Nhã Tuyên biết rồi đó. Phong kiến hết chỗ chê.

Nhã Tuyên tròn mắt:

-Trời ạ. Cô dâu tương lai của bà Tịnh Quyên mà dám nói…lung tung như vậy à. Bộ Lam Đông không biết là bà Tịnh Quyên khó tính lắm sao.

Khẽ cắn môi, Lam Đông trầm giọng:

-Biết chứ. Nhưng nếu đứng trước mặt mẹ chồng tương lai của mình, mình sẽ không dám…nói gì cả. im lặng là vàng, cổ nhân đã dạy.

Nhã Tuyên không bất ngờ trước lời tuyên bố của Lam Đông. Lam Đông và Trường Khánh đã hứa hôn với nhau. Còn hai tháng nữa là đám cưới. Trước khi chọn Lam Đông, bà Tịnh Quyên đã duyệt qua không biết bao nhiêu là cô gái. Nếu Lam Đông có thận trọng trong giao tiếp với bà, điều đó cũng dễ hiểu thôi. Không chừng bà bắt bẽ điều này điều nọ rồi huỷ bỏ đám cưới cũng nên.

Nhã Tuyên dặn dò:

-Nhớ đừng làm bà Tịnh Quyên nổi giận nghe Lam Đông. Lam Đông có một gia đình chồng tương lai thật là hết ý. Ở thành phố cố đô này, gia đình bà Tịnh Quyên là một gia đình giàu có, danh giá nhất. Vì vậy cô con dâu của bà Tịnh Quyên cũng được mọi người….ưu tiên chú ý đấy. Làm cái gì cũng nên nhìn trước ngó sau.

Lam Đông đùa:

-Nhã Tuyên dặn mình kỹ quá. Nghe cũng hơi run.

Nhã Tuyên nguýt yêu:

-Chuẩn bị làm vợ rồi đó. Không còn bao lâu nữa đâu.

Lam Đông dẩu môi:

-Vợ?

Nhã Tuyên cao giọng:

-Thì hai người đã đính hôn với nhau. Trước sau gì cũng thành vợ chồng. Nhóc ơi, ai bảo nghe lời ông Phong lấy chồng cho sớm.

Lam Đông cắn nhẹ môi. Cô và Trường Khánh vừa đính hôn được nửa tháng, hai tháng sau là cưới. Một đám ccưới theo Lam Đông là hơi vội vàng nhưng biêt làm sao được khi bà Tịnh Quyên đã đi xem thầy để chọn ngày lành tháng tốt. BÀ nói rằng, nếu cô và Trường Khánh không cưới nhau đúng vào ngày này thì sẽ không bao giờ….cưới nhau nữa. Mới nghe mẹ nói vậy, Trường Khánh đã lo ngày lo đêm sợ mất cô.

Chống tay lên cằm, đôi mắt Lam Đông mơ màng:

-Khi quen với Trường Khánh, mình không hề biêt là anh thuộc gia đình thượng lưu bậc nhất thành phố này. Mặc dù anh Trần Phong của mình cũng là bạn với Trường Khánh. Hai người đều là bác sĩ ở bệnh viện. Nhưng mình vẫn nghĩ là khoảng cách giữa hai gia đình quá lớn.

NT gật đầu:

-Bồ mới cư ngụ Ở Huế vài năm nên không hiểu về bà Tịnh Quyên bằng mọi người ở đây đâu. Bà thuộc dòng dõi con cháu quan. Tài sản riêng của gia đình ước tính là một con số khổng lồ. Nghe đâu có cả tài khoản tại ngân hàng nước ngoài. Anh Trần Phong của bồ dù là bác sĩ nhưng so với bà Tịnh Quyên có thấm vào đâu.

Lam Đông trầm ngâm suy nghĩ. Tuy đã đính hôn với Trường Khánh nhưng cô ít tiếp xúc với bà Tịnh Quyên, ở bà toát lên một cái gì đó vừa lạnh lùng, vừa uy nghiêm vừa sắt đá khiến một cô gái nhút nhát sợ sệt như cô phải e dè . Cô hiếm khi đến nhà Trường Khánh, ngoại trừ những buổi tiệc trà mà cô không thể thoái thác được như hôm nay.

Như đoán được ý nghĩ của cô, NT tiếp:

-Bà Tịnh Quyên là một người hơi cổ, câu nệ lễ giáo, vì vậy Trường Khánh nhiều lúc cũng bị gò ép. Mình nghe mọi người nói là trước đây Trường Khánh không có ý định thi vào trường Y nhưng bà Tịnh Quyên đã làm áp lực với Trường Khánh.

Lam Đông chợt buông câu hỏi:

-Tại sao bồ lại rõ mọi chuyện gia đình Trường Khánh vậy?

NT mỉm cười:

-Thành phố này rất nhỏ, và những người như bà Tịnh Quyên không nhiều.

Môt hồi chuông dài cắt ngang câu chuyện giữa hai người. NT cười thành tiếng:

-Hết giờ làm việc. Chúc Lam Đông một buổi tối vui vẻ. Những gì mình nói với bồ là để tìm ra một cách ứng xử sao cho không làm mất lòng bà mẹ chồng tương lai. Không phải để….khủng bố bồ đâu.

Lam Đông lịch sự:

-Cám ơn. Tạm biệt.

Thành phố đẹp như bài thơ với những hàng phượng vỹ gối đầu lên nhau. Hoa phượng rợp đầy. Phượng ở đây nhiều không thua gì thành phố cảng Hải Phòng mà có lần Lam Đông đã ghé qua.

Lam Đông lái xe thật chậm. Cô yêu thành phố này. Con sông Hương thơ mộng với những chiếc thuyền nan trôi lững lờ. Huế có những nét dịu dàng thật dễ thương.

Chợt một chiếc Toyota màu đỏ chạy lướt qua mặt cộ Lam Đông chợt lặng người. Người đàn ông đang ngồi sau tay lái có vẻ thật quen thuộc. Có thể nào? Lâm Vũ.

Đúng là Lâm Vũ rồi. Anh ta đến thành phố này làm gì?

Chiếc Toyota chạy chậm lại. Rất chậm. Có vẻ Lâm Vũ đang đợi cộ Hình như anh ta đang quan sát Lam Đông qua kính chiếu hậu với một chút giễu cợt. Vẫn chưa hết bàng hoàng, theo phản xạ Lam Đông cho xe chạy chậm lại.

Năm năm. Một thời gian không đủ để xoá tan những ký ức tồi tệ của cộ Vậy mà cô lại gặp Lâm Vũ ngay trong thành phố yên bình này. Tại sao Lâm Vũ lại có mặt ở đây?

Cuối cùng thì chiếc xe của Lâm Vũ cũng chạy song song với xe của Lam Đông. Lâm Vũ quay sang nhìn cộ Nhướng cao mày với vẻ giễu cợt, Lâm Vũ cười ngạo mạn. Đột nhiên Lam Đông thấy chân tay mình cứng đơ một cách đáng ghét, lóng ngóng vụng về. Một tiếng cười khô khan vang lên:

-Chào Lam Đông. Cô không vui khi gặp lại tôi sao?

Lam Đông mím môi lại. Cô rồ mạnh ga để vọt xe lên trước nhưng tiếng nói đầy đe doa. của Lâm Vũ vẫn đuổi theo sau lưng:

-Hẹn gặp lại cô tại một nơi khác. Nếu cô ngỡ là có thể giấu mọi người cuộc sống trước đây của cô thì cô đã lầm.

Chiếc Toyota tăng tốc độ, để lại màu khói trắng sau lưng.

Lam Đông hít một hơi thật dài. Lâm Vũ không hề ngạc nhiên khi gặp lại cộ Điều đó chứng tỏ anh đã đi theo cô trên một đoạn đường dài. Chẳng lẽ số phận lại chơi khăm cô một lần nữa sao. Cô đã muốn chôn vùi quá khứ cay đắng của mình. Cuộc sống cô vừa mới bắt đầu một thời kỳ tưoi vui, những cơn ác mộng đang phai nhạt dần trong tâm trí cộ Vậy mà Lâm Vũ lại xuất hiện.

Theo như cô được biêt thì Lâm Vũ đang sống ở Sài Gòn và đang làm ăn thành đạt. Vậy có phải anh đến đây để quậy phá cô không? Lời đe doa. lúc nãy của anh thật sự làm cô vô cùng bối rối.

Mãi lo lắng suy nghĩ, Lam Đông đến nhà hồi nào không hay.

Trần Phong mở cửa cho cô, giọng anh vui vẻ:

-Sao cô bé? Tối hôm nay em có đi dự tiệc trà ở nhà Trường Khánh không?

Cố gạt những ý nghĩ đang muộn phiền lởn vởn trong đầu, vẻ mặt bình thản Lam Đông trả lời:

Đạ, anh và chị Xuân Hà cũng đi với em cho vui chứ?

Trần Phong mỉm cười:

-Em quên là tối nay nhằm ca trực của chị Xuân Hà sao? Xuân Hà rất tiếc khi không đến theo lời mời của bà Tịnh Quyên được. Nhưng không sao, anh sẽ đưa chị dâu em đến đó vào một dịp khác vậy.

Lam Đông bặm môi:

-Vậy thì anh đi cùng em cho vui nhạ Đi một mình, em lười lắm.

giậm mạnh chân lên các bậc cấp, Trần Phong giọng sang sảng:

-Tất nhiên rồi. Nếu không Trường Khánh sẽ giận anh đấy. Vả lại, ba mẹ không còn nê dù gì anh cũng được xem là sui gia với bà Tịnh Quyên. Không đến cũng không được.

Lam Đông cùng Trần Phong bước vào phòng khách. Lam Đông thả chiếc xách tay xuống ghế. Cô dùng dây thun buộc lại tóc, cảm thấy thoải mái hơn vì Huế đang vào mùa hè. Mọi tóc dài của cô thường được mọi người khen đẹp đôi khi cùng gây nên những phiền toái nho nhỏ. Cô hỏi giọng nhỏ nhẹ:

-Anh về nhà lâu chưa?

Trần Phong mỉm cười:

-TRước em khoảng mười phút.

Lam Đông ngồi xuống ghê:

-Tiệc trà bắt đầu vào lúc bảy giờ, vậy là lát nữa em có thể tranh thủ giặt được áo quần trước khi đến đó.

Trần Phong ngạc nhiên:

-Em không dành thời gian để chuẩn bị cho buổi tối nay sao. Đừng quên là Trường Khánh mời rất đông quan khách đến dự. Đây cũng là một dịp để cậu ấy khoe vị hôn thê xinh đẹp của mình với mọi người đấy.

Lam Đông kìm một tiếng thở dài. Cuộc gặp gỡ bất ngờ lúc nãy với Lâm Vũ khiến cô không còn hứng thú cho buổi tiệc tối naỵ Cô đành nói đại:

-Em giặt áo quần rất nhanh mà. Anh đừng lo cho em.

Cầm tờ nhật báo lên xem, Trần Phong khẽ nhắc Lam Đông:

- Đừng để mọi người phải chờ. Bà Tịnh Quyên rất thích đúng hẹn, em nhớ chưa.

Lam Đông nói lãng sang chuyện khác:

-Công việc của anh hôm nay có gì đặc biệt không?

Trần Phong trầm giọng:

-Anh đứng một ca mổ chính. Một ca mổ tương đối phức tạp nhưng anh đã thành công. Hôm nay Trường Khánh được nghỉ trực. Nếu không anh và cấu ấy đã thành một ê kíp.

Lam Đông chớp mắt. Anh của cô là một bác sĩ nổi tiếng ở thành phố này. Cô rất thích được nghe kể về công việc của anh. So với Trường Khánh, anh của cô có phần nổi tiếng hơn. Vì dù sao anh của cô cũng có thời gian làm việc lâu hơn Trường Khánh.

Chợt Trần Phong nghiêng đầu nhìn cô, giọng luyến tiếc:

-Giá như em đi y khoa như anh thì hay biết mấy. Em rất nhạy cảm và thông minh.

Lam Đông rùn vai:

-Em nhát thấy mồ. Có thích cũng đành chịu thôi.

Trần Phong trầm giọng:

-Chị Hà trước kia còn nhát hơn em nhưng bây giờ thì như em thấy đó. Chị dâu của em là một bác sĩ thực thụ, sẳn sàng đảm trách những ca mổ khó khăn nhất.

Lam Đông mỉm cười:

-Thế mà anh chẳng chịu giúp đỡ vợ chút nào. Nếu anh chịu khó xông xáo vào bếp, chị Hà sẽ còn tiến xa hơn nữa.

Trần Phong cười sảng khoái:

-Những gì thuộc về thiên chức của người phụ nữ thì những người đàn ông không nên tước bỏ đi. Đó là sự tôn trọng. Anh sẽ không bao giờ vào bếp đâu.

Lam Đông nguýt yêu anh của cô:

-Em cải không lại với anh đâu. Em xuống bếp làm cho anh mấy kẹp bánh với chả giò nhau. Cần phải có chút gì lót dạ cho anh sau ca mổ.

Trần Phong khoát tay:

-Thôi Lam Đông à. Anh thấy phiền phức quá, chỉ sợ em mất công.

Lam Đông cười tươi tắn:

-Anh yên chí đi. Em chuẩn bị món này trong vòng năm phút thôi. Mọi thứ đều đã mua ở siêu thị. Anh cần phải ăn một thứ gì đó trước khi vào tiệc, nếu không anh sẽ xỉu mất vì tiệc trà ở nhà Trường Khánh thường kéo dài đến tận nửa khuya. Và em thừa biết là mấy ông đàn ông các anh thường uống rượu nhiều hơn ăn mà.

Trần Phong bật cười:

-Em nói hệt như Xuân Hà nói. KHông biết anh sẽ xoay sở như thế nào khi hết chị Xuân Hà đến em tìm cách nói xấu anh mà thôi.

Một lát sau, trong lúc Trần Phong đang khoan khoái ăn bánh mì gối kẹp chả vừa xem ti vi thì Lam Đông đi tắm. Cô vỗ nhẹ nước lên mặt, lòng cảm thấy thanh thản hơn khi nhớ lại cuộc gặp gỡ với Lâm Vũ lúc nãy. Vũ chỉ tình cờ đến đây. Sau khi anh rời khỏi thành phố này, mọi việc sẽ bình thường như cũ thôi.

Lam Đông mặc chiếc đầm dài màu trắng may bằng lụa tơ tằm. Cô đứng thật lâu trước gương và chợt nhớ lại cách đây năm năm, vào một đêm trăng sáng cô cũng mặc một chiếc áo đon sơ thanh khiết như vậy. Cũng trong buổi tối hôm ấy cô đã hạnh phúc đón nhận những nụ hôn đầu tiên. Lâm Vũ. Khuôn mặt Lam Đông chợt tồi sầm lại. Cô đã muốn quên. Xem ra chuyện ấy không dễ chút nào.

Trần Phong ngạc nhiên khi thấy Lam Đông đứng ở ngưỡng cửa để đợi anh. Khuôn mặt cô không vui, đầy vẻ muộn phiền. Anh so vai mỉm cười. Về mặt nào đó thì phụ nữ tương đối giống nhau, vợ của anh cũng vậy. Đang vui bỗng chốc lại cau có một cách khó hiểu . Phụ nữ thường mưa nắng thất thường. Không có một hàn thử biểu nào có thể do kịp nhiệt độ lên xuống của họ.

Nháy mắt trêu Lam Đông, Trần Phong buông lời nhận xét:

-Trường Khánh sau này sẽ khổ dài dài vì vớ được một cô vợ thích cáu kỉnh như em đấy. Hèn gì người ta thường ví phụ nữ như….mèo. thay đổi tâm tính xoành xoạch.

Trần Phong mở cửa xe cho cộ Lam Đông ngồi lên chiếc xe mui trần của anh. Cô đăm đăm nhìn về phiá trước. Chỉ mong cho chiếc xe chạy thật nhanh và cô sẽ gặp được ngay Trường Khánh. Cô đang khủng hoảng tinh thần. Cô cần được nghe những lời nói ấm áp của anh. Cả những ánh mắt thiết tha nồng cháy của anh. Để có thể yên tĩnh trong tâm hồn.

Cuối cùng, chiếc xe của Trần Phong dừng trước một căn nhà nằm trong nội thành. Trường Khánh ra đến tận xe đón hai người.

Mở cửa cho Lam Đông, giọng Trường Khánh dịu dàng:

-Anh đang sốt ruột chờ em và anh Trần Phong. Cả nhà đang đợi.

Cô đưa tay cho anh. Chiếc váy dài dạ hội của cô đã được anh cẩn thận kéo nhẹ lên khỏi mặt đất. Trường Khánh bao giờ cũng là một anh chàng lịch sự, phong thái đáng yêu.

Trần Phong lái chiếc xe mui trần đến chỗ đậu xe. Những chiếc xe hơi đời mới đang đậu nối đuôi nhau từng dãy trong sân. Buỗi party tối nay đúng là một cuộc hội ngộ của những kẻ giàu sang. Dường như người ta đến đây để….khoe xe thì phải.

Ngắm nhìn chiếc áo Lam Đông đang mặc, Trường Khánh buột miệng khen:

-Tối nay em rất đẹp.

Cô mỉm cười hạnh phúc.

-Cám ơn anh.

Trường Khánh khoác tay cộ Anh và cô sóng bước bên nhau đi qua một chiếc sân rộng có chưng bày những cây cảnh được tỉa thật công phụ Thảm sỏi trắng kêu lạo xạo dưới chân họ. Ngôi biệt thự của bà Tịnh Quyên được kiến trúc theo kiểu Châu Âu. Một chiếc cầu thang được ưốn lượng thật cầu kỳ nằm ở phiá bên phải của ngôi nhà. Màu trắng là màu chủ đạo. Một vườn hoa hồng màu trắng càng làm cho “Tịnh Quyên thất” một vẻ độc đáo riêng.

Trường Khánh là một chàng trai có thân hình cân đối và đẹp, gương mặt điển trai. Khi anh và Lam Đông bước lên từng bậc thang lát bằng đá granit, có những đôi mắt ngưỡng mộ kín đáo dành cho hai người. Vẻ đẹp của Lam Đông vừa thanh khiết vừa cuốn hút. Người ta chợt tự hỏi tại sao có người con gái đẹp đến thế. Những bước chân uyển chuyển của cô nhẹ nhàng trên đôi giày đế thấp moscasin mềm mại. Dịu dàng nhưng kiêu hãnh như nụ hồng bạch đang chuyển mình hé nụ khoe sắc hương.

Trong đại sảnh, quan khách đến đã gần đông đủ. Lam Đông bước đến chào bà Tịnh Quyên:

-Con chào mẹ.

Bà Tịnh Quyên đang ngồi trên một chiếc ghế bành bọc nhung đỏ. Bà trạc ngoại ngũ tuần nhưng vẫn còn có vẻ tinh anh sắc sảo. Cặp gò má cao và đôi môi mỏng của bà hơi mím lại, tạo cho bà một dáng vẻ lạnh lùng. Nhìn những đường nét trên khuôn mặt của bà, người ta có thể đóan là hồi trẻ bà rất đẹp. Nhưng đằng sau nụ cười ngọt ngào kiểu cách thỉnh thoảng điểm trên môi ấy, bà Tịnh Quyên lại là một phụ nữ sắt đá, có những nguyên tắc sống bất di bất dịch. Chiếc áo gấm màu đen của bà được cắt may thật khéo. Đó là chiêc áo mà bà phải đặt may tận Malaysia. Để chuẩn bị cho buổi tiệc hôm nay.

Đáp lại vẻ kính cẩn chào hỏi của Lam Đông, bà Tịnh Quyên vẫn khuôn mặt pha một chút lạnh lùng. Giọng bà ngọt và sắc:

-Cám ơn con đã đến. Anh của con vừa mới đến vấn an ta xong.

Lam Đông nhỏ nhẹ:

-Rất tiếc là chị Xuân Hà của con hôm nay bận trực ở bệnh viện nên không thể đến được.

Bà Tịnh Quyên gật đầu:

-Lúc nãy Trần Phong cũng đã có cáo lỗi với tạ Cho ta chuyển lời thăm hỏi của ta đến chị dâu của con. Ta rất tiêc khi tối nay có đầy đủ mọi người thân trong gia đình họ Trường nhưng lại không có dịp giới thiệu Xuân Hà với họ. Trường Khánh cũng lấy làm tiếc về việc này.

Lam Đông dạ nhỏ. Cô ngượng ngập nép vào ben cạnh Trường Khánh khi ánh mắt sắc như dao của bà Tịnh Quyên đang lướt nhẹ lên chiêc áo dạ hội của cộ Hú hồn. Cổ áo dược khoét thật cạn. Kín đáo đến mức gần như quê kệch. Khi đặt may chiếc áo này, Lam Đông đã phải dặn tới dặn lui chị thợ may không được khoét cổ áo như bình thường mà phải thật cạn. Đến nỗi chị thợ may phải ngạc nhiên thốt lên: Nếu vậy thì nó không phải là …..chiếc áo dạ hội nữa. Thành thử, cuối cùng dù chiếc áo may rất đẹp, nhưng cổ áo đã vô tình làm hỏng cấu trúc tự nhiên của nó. Ai nhìn cũng tiếc mãi. Nhưng với Lam Đông thì điều đó không sao cả. Miễn sao cô làm vui lòng bà Tịnh Quyên, điều đó có nghĩa là Trường Khánh cũng sẽ vui.

Trường Khánh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Lam Đông, anh khen ngợi:

-Hôm nay Lam Đông mặc chiếc áo thật đẹp. Con không ngờ màu trắng lại hợp với Lam Đông đến thế. Mẹ thấy thế nào? Mẹ hài lòng về Lam Đông chứ?

Bà Tịnh Quyên gật đầu:

-Với người phụ nữ, không cò gì đẹp hơn bằng màu trắng. Chính vì vậy trong lễ cưới người ta mới chọn màu trắng là màu trang phục truyền thống của cô dâu. Lam Đông chọn những bộ y phục rất hợp ý của tạ Vị hôn thê của con thường chọn những màu dịu nhẹ, thanh thoát. Đó là điều tốt. Mẹ rất ghét những phụ nữ dữ dội, mạnh mẽ. Họ thường có khuynh hướng nổi loạn, tư cách ăn mặc cho đến cách sinh hoạt. Chọn Lam Đông làm vợ của con, mẹ đã cân nhắc rất nhiều.

Lam Đông hơi cúi đầu. Cô tập cho mình một thói quen là không giờ nói quá nhiều trước bà mẹ chồng tương lai của mình. Trước khi Trường Khánh yêu cô, anh đã yêu một cô gái nhưng bà Tịnh Quyên không chấp nhận nên Trường Khánh đã chủ động chia taỵ Đến giờ phút này cô cũng chưa có thể lý giải được là tại sao bà Tịnh Quyên lại chấm cô ngay sau vài lần tiếp xúc. Trong lần đầu tiên, khi Trường Khánh đưa cô về nhà để giới thiệu mẹ anh, bà Tịnh Quyên đã tỏ vẻ có thiện cảm với cô ngaỵ Phải chăng mối quan hệ tốt đẹp giữa anh Trần Phong của cô và gia đình bà đã khiến bà có quyết định như trên. Hay như thiên hạ kháo nhau, bà Tịnh Quyên đã cho người tìm hiểu rất kỹ về cuộc sống riêng của anh Trần Phong và cộ Bà lại còn bí mật đi chấm số tử vi của cô nữa. Mê tín hết chỗ nói.

Đưa mắt nhìn Trường Khánh, bà Tịnh Quyên trầm giọng ra lệnh:

-Hãy để Lam Đông ở đây với ta, còn con hãy thay ta để tiếp những vị khách đến đây hôm naỵ Không nên để sơ xuất xảy ra vì đó là điều tối kỵ. Họ Trường của chúng ta xưa nay vốn nổi tiếng về vấn đề giao tế ở kinh thành này.

Trường Khánh mỉm cười với Lam Đông:

-Em ngồi đây với mẹ. Một lát sau anh sẽ quay lại. Em cứ thoải mái nói chuyện với mẹ đi. Mẹ rất thích nói chuyện với em.

Lam Đông gật nhẹ đầu. Cô hạ thấp mặt xuống khi bà Tịnh Quyên đang kín đáo quan sát cô thêm một lần nữa. Giọng bà trầm trầm:

-Hình như dạo này sức khỏ của con không được tốt?

Lam Đông nhỏ nhẹ:

Đạ, công việc ở công ty hơi nhiều. Bây giờ là cuối quý nên con và các đồng nghiệp phải quyết toán sổ sách, vì vậy hơi vất vả so với thường ngày.

Bà Tịnh Quyên nhếch môi phán:

-Công việc của người phụ nữ chỉ thích hợp với tề gia nội trợ . Sau khi cưới, tốt nhất là con nên ở nhà chăm sóc cho Trường Khánh. Trường Khánh dư sức để đảm bảo một cuộc sống sung túc, an nhàn cho con.

Hỏang hồn, Lam Đông vội nói:

-Con không nghĩ là như vậy.

Bà Tịnh Quyên cười nhạt:

-Vậy con nghĩ sao?

Lam Đông thu hết can đảm để nói:

Đạ, bây giờ nam nữ đều…bình đẳng với nhau.

Bà Tịnh Quyên nheo mắt phán:

-Chính cách suy nghĩ hạn chế đó đã khiến một số phụ nữ không chu toàn bổn phận của mình. Họ quên rằng, phụ nữ chỉ là chiếc bóng của người đàn ông. Trong gia đình, người đàn ông là cây cổ thụ che chở cho những cây bụi, cây cỏ. Đó chính là vợ, là con. Người đàn ông là chỗ dựa vững chắc cho gia đình cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Lam Đông khẽ cắn môi. Sau khi cưới, cô và Trường Khánh sẽ ở đây với bà Tịnh Quyên vì Trường Khánh là con trai độc nhất của bà. Trời ạ. Nếu cô không bày tỏ quan điểm của cô từ bây giò, sau này rất khó mà thay đổi quyết định của mẹ chồng cô.

Cô nhủn nhặn:

Đạ, con nghĩ rằng người vợ cần nên san sẻ với chống gánh nặng của gia đình. Cũng nên có một đóng góp khiêm tốn nào đó vừa cho kinh tế gia đình vừa cho xã hội.

Lam Đông nhìn thật nhanh bà Tịnh Quyên trước khi nói tiếp một cách dè dặt:

-Con rất thích được đi làm. Con mong mẹ ủng hộ con chuyện này.

Cười ngạo mạn, bà Tịnh Quyên phẩy tay:

-Chúng ta thảo luận điều đó vào lúc này hơi sớm. Chẳng qua ta muốn tạo dựng cho các con một cuộc sống tốt đẹp nên quyết định như thế. Tất cả đều phải được đưa vào khuôn phép. Trường Khánh trở thành một bác sĩ giỏi ngày hôm nay cũng do kỷ luật sắt đá của tạ Bạn bè cũng thời với nó, có người bây giờ học chưa hết cấp hai. Đó là kêt quả từ nền giáo dục của gia đình.