Chương 1
Gốc liễu mọc bên khe suối kia, thân to cả ôm, mành buông dài. Mùa hạ, cây tợ tán dù màu lục, dưới tán, khoảng đất nhỏ được che rợp bóng. Mùa đông, lá vàng rơi rụng phủ đầy mặt đất, cành trơ trọi phất phơ trong mưa bụi bay, dáng vẻ thật buồn bã đìu hiu. Mùa xuân, mầm xanh nhu nhú trên cành, qua thu, sắc lục kia ngả màu vàng úa, lại cũng không có cây nào cảm nhạy thời tiết như cây liễu, biết được hàn ôn ấm lạnh, phân biệt rõ xuân hạ thu đông thế ấy. Có lẽ, đấy chính là nguyên nhân mà Hà Tiên yêu thích gốc liễu này! Nàng từng nói với Bảo Bội: - Gốc liễu này có tình cảm, em nói cho anh biết, nó biết khóc, biết cười, biết nói nữa kìa. Thật vậy, khi mùa đông đến, những mành buông dài kia treo vô số hạt mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống, nàng không thể không tin nó đang khóc được chăng? Và sang xuân, từng chiếc lá non mơn mởn nảy mạnh vui mừng đón ánh hồng buổi mai, màu xanh nõn nà, rờn rợn dưới ánh dương chan hòa. Nàng không thể không tin nó đang cười được chăng? Khi hạ tới, cành lá xanh um, một làn gió thoảng qua, càn lá kia khe khẽ lào xào, nàng khép mắt lắng nghe! Nàng không thể không tin cây kia đang nói được chăng? Bảo Bội bảo: - Em hiểu được cây này, nó là của em đấy. Cây này là của nàng ư? Hà Tiên chưa biết, nàng chưa hề biết trên đời này có cái gì là thuộc về của nàng. Song, trong bao nhiêu sớm gió chiều mưa, trong bao nhiêu đêm trăng sáng tỏ, nàng lại có thói quen đến gốc liễu này để thổ lộ tâm tình, nào nỗi buồn đau, nỗi phiền não, nỗi tịch mịch, cũng như niềm vui, cả niềm hy vọng của nàng. Nàng tâm tình thổ lộ ra hết, gốc cây này là sinh vật duy nhất trên cuộc đời, hiểu cặn kẽ mỗi bí mật và những vụn vặt của đáy lòng nàng. Và bây giờ, nàng lại thẫn thờ ở dưới gốc cây này, đêm đã khuya, ánh trăng mông lung, những vì sao lưa thưa điểm xuyết trong vòm trời đen tối. Nước khe chảy hững hờ, mặt sông phản chiếu lờ mờ ánh sao. Nàng ngồi dựa vào thân cây, mái tóc dài kia thắt thành hai bím, để lòng thòng trước ngực, đôi nhãn châu trần tĩnh kia đăm đắm nhìn mặt sông không chớp động, ánh sao và ánh lệ trong mắt nàng tương ánh phản chiếu trên mặt nước. Nàng ngồi lặng thinh, tư tưởng đắm chìm trong dòng sông ký ức, chầm chậm trôi chảy, trôi chảy, trôi chảy trong ấy. Thời gian trôi chảy, năm tháng dài trôi chảy, nàng đã trở thành một cô thiếu nữ. Một cô thiếu nữ xinh xinh.