Chương 1

- Rất hân hạnh lại được gặp phu nhân.

Với dáng đứng tao nhã, Giai Lập thoáng nhìn người thanh niên đứng trước mặt, sẵn ly rượu trên tay, nàng giơ nhẹ lên môi nhấp một tý gọi là. Chàng thanh niên cung kính cảm tạ nâng ly rượu cocktail uống một ngụm. Thấy anh chưa muốn tránh mình, Giai Lập đành tươi cười trả lời:

- Thế giới này vốn dĩ đã bé nhỏ, huống hồ là một tiệc rượu.

- Thưa vâng. Anh tỏ ra cung kính rất mực, hình như sự cung kính đó đã trở thành một thói quen tự nhiên, và "thưa vâng" trở nên câu nói đầu lưỡi. Kể ra "thưa vâng" hơi thừa, bởi vì anh đã nói tiếp:

- Nhưng, thưa phu nhân, hôm nay rất đông người.

Giai Lập liếc nhanh, tươi cười, gật đầu, rồi lại tươi cười và lại gật đầu. Xung quanh toàn những khuôn mặt quen thuộc. Có những người, nàng đã trò chuyện còn những người khác nàng sẽ phải tiếp xúc và trò chuyện. Tiệc tùng chẳng lấy gì làm lý thú, thậm chí còn nhạt nhẽo. Nhưng nàng vẫn phải ứng phó và ứng phó một cách vui vẻ. Nàng làm điều đó đâu phải vì mình, mà vì chồng. Đại Nhạc đâu nhỉ, xuyên qua đám người đông nghịt, nàng cố tìm bóng chàng. Vừa mới lúc nãy hai người còn đứng bên nhau, biển người như sóng lớn xô dạt hai người ra hai ngả. Thế mà hóa hay, tiệc tùng là dịp tốt để giao tiếp, tách nhau ra sẽ tạo nên hai luồng sức mạnh để hoạt động trong giới xã giao. Cứ ở bên nhau, bạn bè còn chế giễu: "Xem kìa, người ta thân yêu đến mức không rời nhau ra được nửa bước".

Nàng hơi kiểng chân để tìm, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Đại Nhạc đâu. Giữa đám người tai to mặt lớn cả đông lẫn tây, càng nổi bật khuôn hình thon thả, uyển chuyển, cao mét rưỡi của Giai Lập.

- Thưa phu nhân, ngài vụ trưởng đang đứng kia kìa.

Theo hướng chỉ, Giai Lập nhìn thấy nửa khuôn mặt Đại Nhạc lấp ló qua kẽ hở giữa đám đông. Giữa bóng người thấp thoáng qua lại, nàng nhận ra Đại Nhạc đang đứng với một người đàn ông và một người đàn bà. Họ tạo thành một hình tam giác: người đàn ông quay lưng lại, người đàn bà là một phụ nữ Châu Âu xinh đẹp, con gái cục trưởng Điken. Đại Nhạc không cầm ly rượu, tay này đỡ lấy cổ tay kia, còn tay kia đỡ lấy cằm. Với nụ cười mỉm tươi tắn, chàng đang chăm chú lắng nghe. Thoắt thấy cảnh tượng đó, Giai Lập bất giác sững sờ, như có vật gì thất lạc bấy lâu, nay nàng mới tìm thấy, đó là nụ cười mỉm của Đại Nhạc. Nhiều năm về trước, chàng cũng đã từng nhìn nàng chăm chú với nụ cười như vậy đây.

- Phu nhân có cần đến ngài vụ trưởng không ạ?

Câu hỏi làm nàng bừng tỉnh, trở về với hiện tại, Giai Lập vội mỉm cười lắc đầu. Nhưng tâm trạng vẫn chưa hết bàng hoàng. Có lẽ nụ cười không được tự nhiên, không lấy gì làm xinh đẹp cho lắm, nhưng nàng biết cách đánh trống lãng. Sống lâu năm trong môi trường xã giao, kinh nghiệm ứng xử đã giúp nàng biết cách che dấu nội tâm, câu trả lời tỏ ra hết sức cởi mở, khoát đạt:

- Tôi không có ý định tìm ông ấy.

- Xin lỗi phu nhân. - Chàng thanh niên lộ vẻ bất an, chỉ vì muốn tỏ ra ta đây tinh đời lại hóa ra lâm vào tình trạng lúng túng. Nhưng anh vẫn chắn đường nàng để tìm cách phân trần:

- Vậy mà tôi tưởng phu nhân đang theo dõi ngài vụ trưởng.

- Tôi không hề có ý đó. - Giọng Giai Lập bỗng khô đanh và lạnh lùng. Nàng lấy làm sửng sốt không ngờ trong xã giao anh ta có những câu nói thiếu thận trọng đến thế. Khuôn mặt tròn của chàng thanh niên này chẳng đến nỗi khó ưa, nhưng lời ăn tiếng nói của anh ta còn cần phải rèn rũa nhiều.

Gương mặt tròn phủ một lớp màu hồng sượng sùng, ngón tay vân vê cái ly trên tay, anh ta đã nhận ra sự thất thố của mình. Với niềm tin sẽ xóa được ấn tượng xấu, anh ta nói tiếp:

- Tôi nghe nói phu nhân với ngài vụ trưởng là cặp vợ chồng mẫu mực, gia đình rất hạnh phúc.

Nụ cười trở lại gương mặt Giai Lập. Thì ra anh ta cũng không có ác ý gì, không hề cho việc nàng tìm Đại Nhạc là hành vi theo dõi, bất giác nàng quay lại nhìn Đại Nhạc lần nữa. Thực ra, Giai Lập có chủ tâm quan sát Đại Nhạc, nhưng giờ đây nhóm ba người đã tan, chàng đã đến một chỗ khác. Dĩ nhiên, nàng vẫn chưa quên được thần thái nụ cười của chồng mình, nhưng nàng cố làm cho tâm hồn mình thanh thản. Kỳ thực, tiệc tùng cũng chỉ là tấn trò đời, giả dụ hễ thấy Đại Nhạc đứng với người đẹp, lòng nàng đã không vui, vậy thì Đại Nhạc thấy nàng đứng với người thanh niên này chàng sẽ nghĩ sao đây?

Nghĩ vậy, nàng thấy cần tránh anh chàng này ra, chẳng qua nhận những lời tán tụng, nàng không thể không đáp lễ anh ta. Nếu với người khác, chắc chắn nàng sẽ nói câu cám ơn một cách nhạt nhẽo cho xong chuyện. Nàng thấy anh chàng này hay hay vả lại nàng cũng thông cảm với sự lúng túng của anh ta, nàng gỡ bí cho anh ta.

- Cám ơn anh, song tôi rất muốn biết anh nghe được những điều đó từ đâu?

Chàng thanh niên như rũ khỏi sự lúng túng, trở lại trạng thái thoải mái. Anh ta cười, cặp môi hơi cong cong pha chút mơn trớn:

- Chẳng cần tìm hiểu nguồn gốc làm gì, chỉ cần phu nhân cho biết điều đó có đúng hay không?

Giai Lập im lặng. Thực ra, chẳng có gì mới mẻ. từ lâu, mọi người vẫn khen vợ chồng nàng mẫu mực, hạnh phúc nhưng thực ra nàng chưa bao giờ cảm thấy mình là mẫu mực và hạnh phúc. Dĩ nhiên, so với những gia đình có nhiều chuyện bê bối, nàng quả thực là người may mắn.

- Nghe nói phu nhân có một công tử và một tiểu thư, không hiểu cô cậu đang học trường nào?

- Các cháu đang học sơ trung - Giai Lập trả lời ngắn gọn. Một người xa lạ quá quan tâm đến đời tư của mình là điều không cần thiết, hơn nữa, nàng đang muốn rẫy khỏi anh chàng. Đại Nhạc muốn nàng tiếp cận với Trịnh viện trưởng phu nhân và Vu bộ trưởng phu nhân nhiều hơn nữa. Với các bà đồng sự ngang vai, nàng cũng không nên tỏ ra thờ ơ. Trong quan trường là như thế đấy, bằng mặt không bằng lòng. Bao nhiêu năm nay, nàng đã sát cánh cùng chồng. Để được đề bạt lên vụ trưởng, Đại Nhạc đã phải đánh bại nhiều địch thủ, nhưng ngoài mặt vẫn là những bè bạn.

- Cô, cậu đang học sơ trung ư. Thật không thể tưởng được, không thể tưởng đựơc lại có người mẹ trẻ đến như vậy...

Giai Lập nhìn anh ta. Tất nhiên, những lời tán tụng tương tự, nàng đã được nghe nhiều lần, nhưng trong giọng nói anh ta, nàng cảm thấy có chút khoa trương. Nhìn vào thái độ, anh ta tỏ ra chân thành, không để lộ chút sơ hở. Xem ra, anh ta cũng rất biết cách ứng xử trong giới xã giao.

- Tôi đoán phu nhân lập gia đình sớm.

Những câu thù tạc thật vô vị, nhưng trong buổi tiệc nào mà chả thế? Có lẽ những lời ca ngợi của anh ta là thật lòng. Anh ta đã đoán đúng, nàng lấy chồng sớm. Kết hôn sớm là điều thất sách, lẽ ra nàng đi du học nước ngoài. Mặc dù từng theo chồng ra ngoại quốc, nhưng nàng vẫn chưa thỏa lòng. Nàng không thích trở thành mọt sách, đó là nguyên nhân vì sao đang học dở dang đại học đã đi lấy chồng. Lúc còn học cao trung, nàng từng làm thơ, từng ước mơ trở thành thi sĩ. Hồi đó, nàng đã hai lần đoạt giải quán quân về nghệ thuật diễn thuyết. Thành quả kia đã gây cho nàng niềm tin rằng mình có triển vọng trong công tác ngoại giao. Không ngờ, cuối cùng nàng đã trở thành vợ của một cán bộ ngoại giao.

Bà vợ một viên chức ngoại giao đang chào nàng. Giai Lập tươi cười giơ cao ly rượu lên. Đó là một bà khá lắm chuyện, với loại người như vậy, càng không thể để mất lòng được.

Chàng thanh niên ngoảnh lại, thấy một bà to béo phục phịch đang đi tới. Anh ta biết đây là vợ Ôgn Phùng bí thư. Nhân lúc bà ta đang khệ nệ di chuyển tấm thân nặng một trăm năm mươi bảng Anh trên đôi giầy cao gót, anh ta tranh thủ nói với Giai Lập:

- Từ lâu, lúc còn ở nước ngoài, tôi đã ngưỡng mộ ngài vụ trưởng và phu nhân. Nếu như phu nhân có thể hạ cố, tôi rất mong được đến biệt thự bái vọng phu nhân.

- Hoan nghênh, hoan nghênh. - Giai Lập trả lời qua chuyện để kết thúc cuộc đàm thoại, nàng quay người sang bà Phùng.

Chàng thanh niên cúi chào bà Phùng, rồi cáo từ một cách ý tứ.

- Bà vừa nói hoan nghênh, hoan nghênh gì đấy?

- Bà xem, trí nhớ tôi tồi quá chừng. - Giai Lập vừa nói vừa mở ví ngọc ra lục tìm và nói khẽ:

- Cậu lúc nãy vừa đưa tôi tấm danh thiếp, vậy mà chỉ một thoáng, tôi đã quên mất họ tên cậu ta.

- Họ Lê, Lê Thiên Lập. Cậu ta vừa từ Hàn Quốc về.

- Sao bà biết cậu ta rõ thế?

- Chú cậu ta là tư lệnh Lê Thiết, bạn lâu năm của ông Phùng bí thư nhà tôi. - Nói tới đây bà còn nhắn giọng. Bà Phùng vốn có tính thích khoe khoang về sự giao thiệp với tầng lớp cao sang. Có người chỉ mới quen, bà đã dương dương tự đắc khoe là bạn thân giao. Trong giới xã giao Giai Lập đã gặp không ít trường hợp tương tự, thôi thì cứ mặc họ tha hồ bốc phét...

- Sau khi tốt nghiệp, cậu ấy về bộ ta ngay. Nhờ có ô dù, chưa chi đã được xuất ngoại. Câu ta mới về nước gần đây thôi - Bà Phùng tuôn một tràng như súng liên thanh - Thế hệ trẻ bây giờ rất giỏi luồn lọt, hắn biết Trương vụ trưởng là nhân vật đang nổi, cho nên đã tìm đến cầu thân.

Trong quan trường, dựa vào sự quen thân, cũng là chuyện thường tình. Như bà Phùng vậy, lúc nào cũng bình phẩm hết người này đến người nọ, thực ra bà cũng suốt ngày vận động chỗ này chỗ kia để tìm cách cho chồng được xuất ngoại. Chưa tính các khoán, nguyên tiền lương ở nước ngoài dù sao cũng cao hơn. Bà Phùng về nước đã hai năm rồi, vốn liếng ký cóp chắc đã chi sạch sành sanh. Sở dĩ bà đi lại thân thiết với nàng chẳng qua cũng vì nàng có cái để lợi dụng. Bà ta những mong nhờ nàng, Đại Nhạc sẽ nói hay cho ông chồng mình với cấp trên.