Chương 1

TÌM BẾN ĐẬU

 Từ khi con người kỳ dị đó xuất hiện, Thảo thấy mọi thứ quanh mình dần dần bị đảo lộn. Ban đầu là nếp sống, kế đến là tư duy và sau cùng, nơi sâu thẳm của băng giá như vừa ánh lên một đóm lửa. Dưới mắt mọi người, cái pháo đài mà Thảo đang trú thật vô cùng chắc chắn. Nó vừa che chở vừa thỏa mãn lòng kiêu hãnh của một phụ nữ biết mình có nhan sắc, đầy ưu thế trong một xã hội vốn dĩ không được sung túc và đồng đều. Với nó, Thảo chưa bao giờ thấy cần phải động não. Một ánh mắt, một cử chỉ nũng nịu đủ mang lại kết quả như ý muốn. Bánh xe cuộc sống lăn trên đường ray nên không cần tay lái. Thói quen, tư duy và tình cảm trộn lẫn vào nhau như một ly nước chanh mà trong đó,lượng đường và nước đã ở mức bão hòa. Không phải chỉ có Thảo mà cả những người chung quanh vẫn xem đó là một việc hiển nhiên không cần bàn cãi.

     Đến giờ, Thảo vẫn không thể nào quên được lần gặp đầu tiên ấy. Khuôn mặt không lấy gì làm đẹp trai cộng với cái nhìn kiêu ngạo đã xóa đi ấn tượng tốt đẹp mà Thảo đã nghe được trước  khi  tiếp xúc. Lối nói chuyện bông lơn đã không cho phép kẻ đối diện đưa ra một nhận xét chính xác nào. Trong phút chốc, thứ tự ái kỳ cục của người đàn bà bị đánh thức. Thay vì ra về, Thảo đã ngồi nán lại gợi chuyện bằng tất cả nét duyên dáng và nhu mì của mình; giống như người thợ săn ngồi dưới gốc cây, bất chấp tiết trời giá lạnh, miễn sao đạt được mục đích. Với lòng tự tin, người phụ nữ có đôi mắt quyến rũ và thân hình đầy đặn đó không hề hòai nghi kết quả mà mình sẽ có. Quá trình chinh phục đang đi theo chiều thuận. Thảo thấy trong cái nhìn của hắn đã thóang chút ngỡ ngàng. Có thế chứ! Người đàn ông nào không mang một chút tính dương, không chứa một ít sàm sỡ. Nhớ lại, Thảo thấy muốn bật cười vì ý nghĩ  chợt lóe lên của ngày hôm ấy. Nhưng cũng như giọng nói bông lơn, cảm xúc của hắn đã đánh lừa Thảo. Bẵng đi một thời gian dài, con người ấy vẫn không thấy đến.

           Chiều nay, cơn mưa cuối mùa đang tiếc nuối trút những giọt nước xuống thị xã vùng cao. Những cây thông cổ thụ, những cây cà phê, những cọc tiêu trồng vội theo phong trào xuất khẩu đang cố gắng uống nốt những giọt nước quý giá, chuẩn bị đối phó với một mùa khô dài dằng dặc. Thảo đứng nhìn những tán lá rung rinh. Trên đó, nước và bụi đỏ quyện nhau nhòe nhoẹt. Một khỏang trống  vừa  mở

ra phía nào đó mà nàng chưa xác định được. Cảm giác hụt hẫng vừa hình thành khiến Thảo như ngóng trông một điều gì. Điệu Tango quen thuộc vẫn nghe hàng ngày đột nhiên trở nên buồn bã. Thảo đứng lên đến trước gương vừa chải tóc vừa nheo mắt như tự chế diễu mình. Chả lẽ người thợ săn đã bị hổ vồ? Điều không bao giờ có thể xảy ra.

           Tiếng xe gắn máy ngừng trước nhà làm nàng giật mình. Hắn đến. Vẫn nụ cười không thể hiện nội tâm nhưng đủ để buộc Thảo kêu lên :

           - Anh Tấn!

      Người đàn ông vừa gật đầu chào, vừa đưa tay phủi mấy giọt nước bám trên tóc, trên áo.

           - Cứ lo không gặp được Thảo. Chắc tại trời mưa nên mới chịu ngồi ở nhà?

           Cách xưng hô khá tự nhiên. Thảo cũng không chịu kém :

         - Anh làm như em hay đi lắm không bằng. Hôm trước họp đáng lẽ em không dự nhưng vì anh Tùng đi vắng.

       Tấn - tên người đàn ông như Thảo vừa gọi - đưa tay đón tách nước trà đồng thời khéo léo quan sát người đối diện. Một chút son phấn khiến đôi mắt nàng đen hơn, xanh hơn và đẹp tuyệt vời. Cái miệng vuông đa tình chỉ hơi hé cười đã phô nguyên một hàm răng trắng. Mái  tóc  dài đen nhánh tiết  lộ

cho Tấn biết một sự chăm sóc hết sức công phu. Nàng mặc áo màu vàng, cổ xẻ sâu, không có tay áo, để lộ hai cánh tay trắng, tròn lẳn. Lần trước, trong cuộc họp, thoáng trông thấy nàng, người đàn ông từng trải qua những cuộc địa chấn tình cảm, những trận bão lòng cấp mười hai, tưởng chừng như bị điện giật. Khi cái nhìn chạm nhau, Tấn đã nhìn thấy một vòng sáng định mệnh lóe trên mái tóc người con gái. Vốn là một nhà hùng biện, nhưng Tấn đã điều khiển cuộc họp một cách vụng về, lúng túng, chỉ vì thỉnh thỏang lại thấy nàng mỉm cười.

        - Xin lỗi! Anh chờ Thảo một tí.

       Nàng bước vội vào bên trong. Tấn đưa mắt nhìn theo và với kinh nghiệm của một người đàn ông từng trải, chàng đoán biết đằng sau cánh cửa, người đẹp đang làm gì. Quả nhiên khi Thảo trở ra, khuôn mặt đã có một chút thay đổi. Má và môi hồng hơn. Mùi nước hoa xạ hương quyện vào mũi khiến Tấn chỉ chực hắt hơi. Thật là nhanh nhẹn, thật là điệu nghệ. Tấn thầm khen. Một phụ nữ mà chàng chưa hề gặp trong đời.

          Lớn lên ở một vùng quê ven biển, Tấn đã vào đời bằng những bước chân nặng nhọc, hằn sâu của vết tích xót xa, đau đớn. Sự uyên bác, những cơ may hiếm hoi không đủ bù đắp lại những mất mát mà lẽ ra một người đàn ông không  nên có.Những trận cuồng phong tình ái thổi bay từng lớp phù sa tình cảm, để lộ một bình nguyên trần trụi, khô cằn, không cây cỏ, không hương hoa. Trong cô độc, người đàn ông có đôi mắt u buồn, luôn dặn lòng trung thành với sự khinh bạc. Thêm một lần vấp ngã nữa sẽ chẳng chứng minh một điều gì hết. Tình yêu ví như những tờ vé số,giải độc đắc chắc sẽ không bao giờ đến với những con người mơ mộng. Các giải hạng ba,tư hay an ủi là điều đáng ghê tởm, không thể chấp nhận được. Sẽ không bao giờ có thêm một người đàn bà làm Tấn chao đảo. Sẽ không có ai đủ sức đốt lên ngọn lửa làm tan đi khối băng giá tích tụ đã bao năm trời.Trong lĩnh vực tình cảm, đây là người đàn ông chủ quan đến mức điên rồ.

           Còn phần Thảo thì sao? Đây là người đàn bà đẹp cũng chủ quan và kiêu ngạo chẳng kém gì Tấn. Ngày còn là một  nữ sinh, Thảo là thỏi nam châm hút chặtù các chàng trai. Những buổi diễn văn nghệ, những khóa học nâng cao nghiệp vụ,Thảo luôn là cái đinh tập trung sự chú ý của giới mày râu. Bạn học, thầy giáo, cán bộ tham quan trường, hầu như không ai không chao đảo, nghiêng ngã trước sắc đẹp của nàng. Tự ái của người phụ nữ nhan sắc được vuốt ve, phỉnh nịnh ở mức cao nhất.    Phát xuất ở khía  cạnh  này, một  thói  quen xấu được hình thành lúc nào nàng không hề biết. Đó là cái tính hiếu thắng muốn thu phục bất cứ người đàn ông nào mà nàng cảm thấy bắt mắt. Gần như hầu hết các lần Thảo đều thành công.Nhưng tất cả cũng chỉ có vậy.Chiến thắng đã không mang lại cho nàng một niềm vui nào.Có người vì háo danh muốn được một lần làm chủ đóa hoa biết nói. Có người là con cháu họ Sở nhưng đóng kịch hết sức tài tình. Những cái nàng được và mất tô đậm thêm câu thành ngữ nói lề “ Hồng nhan đa truân ”. Mà nàng đa truân thật, rấtnhiều người yêu nhưng rồi phải chịu cảnh phòng không. Người bạn đời sau bao năm vất vả lựa chọn  đã bỏ nàng để về bên kia thế giới, mang theo trong lòng sự tiếc nuối không bút mực nào tả xiếc. Với bạn bè, Thảo vẫn thường tự hào phát biểu  “ Chỉ có đàn ông chết vì mình, không bao giờ chết vì đàn ông ”. Thế nên dưới mắt nàng, Tấn như một con chuột để cho con mèo là nàng, vờn chơi. Cuộc họp các đơn vị kinh tế của địa phương hôm nào chính là dịp tốt nhất cho hai kỳ thủ ngồi vào bàn cờ, đi những nước cờ làm dau đầu người khác. Một chút xao xuyến từ hai phía đã làm cho lần gặp lại thêm sinh động.Trước khi đến gặp Thảo, Tấn đã trang bị cho mình một số hiểu biết  về người đối diện. Làm như vô tình, chàng hỏi :

           - Sao hôm trước Tùng không dự họp mà Thảo phải đi thay?

           - Anh Tùng đi Phan Rang.Phó không họp thay trưởng được sao?

       Tùng là thủ trưởng, Thảo phó, nhưng là thứ phó đầy quyền lực.

           - Sao lại không được?Không những ủy quyền họp thay mà người ta còn ủy quyền nhiều thứ quan trọng khác, trong đó có cả tính mạng không chừng.

           - Trời đất! Anh nghe ai mà nói vậy?

       Câu hỏi đầy tính chất vấn nhưng đôi mắt nàng như đồng lõa, như chấp nhận. Tấn biết Tùng rất si mê Thảo. Chính lúc thành lập đơn vị, Tùng đã yêu sách chính quyền địa phương đưa Thảo về làm phó để dễ bề chinh phục. Đã bốn  tháng qua, chẳng biết kết quả đạt tới đâu rồi? Tấn cười chống chế:

      -Thông thường là vậy! Với một người phó xinh đẹp như Thảo, thủ trưởng nào không điêu đứng? Tôi chỉ đóan chừng như thế thôi.

        - Hôm nay em mới biết anh Tấn không những rất nổi tiếng về lãnh vực kinh tế mà còn là một thầy tướng số, một nhà tiên tri.                                                                                                             - Đúng là tôi có nghiên cứu về khoa  chiêm tinh. Hôm nào có dịp tôi sẽ phục vụ. Vừa qua, nhờ Tùng đi vắng, tôi mới biết là nơi mình đang sống có một đóa hoa vô cùng xinh đẹp.

        - Không dám! Đàn ông các anh chỉ khen bằng một con mắt, con bên kia sẵn sàng chế diễu hoặc làm điêu đứng người khác.Lối lập luận mang dáng dấp trí thức cộng với cách phát âm không xác định được người vùng nào đã làm thay đổi cái nhìn của Tấn. Âm sắc thật dễ thương luôn đi đôi với ánh mắt nụ cười và vẻ mặt, người đàn bà trước mặt Tấn có cách diễn đạt thật biểu cảm, có một sức thu hút ghê gớm. Không muốn chấp nhận sự thật đó, Tấn lắc đầu như vẫn thường làm để xua tan cơn buồn ngủ. Trông thái độ không bình thường của chàng  Thảo hỏi :    

       - Anh làm sao vậy?

     - Không có gì. Tôi đang nghĩ đến kết quả cuộc họp vừa rồi. Tùng đi vắng chắc Thảo có ký vào bản kiến nghị chứ?

       Giọng nàng thật nhu mì:

     - Thật tình em không đọc. Thấy Kế toán trưởng đưa bảo ký là em ký. Nhưng nói cho cùng, em hoàn toàn tin tưởng vào anh.Tấn cười lớn :                                                                                      -Sao Thảo chủ quan vậy? Lỡ tôi viết những điều không chính xác hoặc sai phạm, đặt bút ký vào rồi, Thảo ân hận sao kịp?

       - Em không hề ân hận. Trong cuộc họp em đã thấy anh điều hành và lèo lái mọi người như thế nào. Lập luận của anh không ai bẻ gãy được. Trong đó, những điều liên quan đến quyết định bổ sung vốn, vấn đề ký quỹvà thu thuế, tất cả đều thống nhất với quan điểm của anh.                                                    -Cảm ơn Thảo đã tin cậy và đánh giá cao. Thật tình trong mấy ngày qua tôi luôn có cảm giác nhìn thấy được sự hình thành của một mắt bão khổng lồ. Tai tôi dường như nghe được độ rung của một trận địa chấn khủng khiếp. Biết mà thấy mình bất lực không làm gì được. Thật là phi lý nếu cứ duy trì các đơn vị kinh tế như của chúng ta trong một cơ chế bất hợp lý, chỉ toàn những bó buộc mà không để cho một đường thoát. Tất cả những rủi ro, mất mát, chúng ta phải gánh chịu, trong khi đó lại đi trích máu để bù vào sự chênh lệch của ký quỹ và lãi suất cao.Có nền kinh tế nào trên thế giới họat động hiệu quả với lãi suất tiền gởi và vay hơn mười phần trăm trong một tháng? Tôi chỉ mong sao cấp trên thấy được hết vấn đề và tìm cách giúp chúng ta đình chỉ hoạt động. Hiện các đơn vị như những cỗ xe bị đứt  phanh lao xuống  dốc không  cách gì dừng lại được. Càng kéo dài, vết thương càng sâu và sự sụp đổ tất yếu sẽ vô phương cứu vãn.

          - Đơn vị em chỉ như con suối nhỏø so với dòng sông to lớn, hung dữ mà anh đang lèo lái, gánh vác. Tuy chúng ta mới quen nhưng em mong sao mọi việc sẽ thuận lợi dễ dàng đối với anh.

          Lời nói hay điệu nhạc buồn an ủi con người? Trong phút chốc, cái giả tạo, cái xơ cứng, cái chủ quan gần như kiêu ngạo chùng xuống, nhường chỗ cho thứ tình cảm mang chút hàm ơn.Một chiếc lá cảm thông vô tình rơi xuống mặt hồ. Một chuỗisóng lăn tăn xô nhẹ ra chung quanh điểm rơi. Điểm rơi đó lại nằm trên bàn, cạnh một cuốn sách. Bàn tay nhỏ nhắn, xinh xắn với ba ngón tay mang ba thứ nhẫn khác nhau, không biết tự lúc nào đã nằm trong tay Tấn. Cả hai đều không phải ở tuổi mới lớn, đều mang sẵn trong lòng một sự chuẩn bị vô hiệu hóa mọi cuộc tấn công của người khác phái, nhưng lạ thay, sự rung động vẫn đến một cách bất ngờ. Ánh mắt gặp nhau thật lâu, thật lạ. Khẽ khàng và chậm rãi Thảo rụt tay về. Trong sự từ chối hàm chứa niềm lưu luyến chết người. Tấn thảng thốt đứng lên :    

         - Xin lỗi Thảo! Nhắc đến công việc, buồn quá nên đâm mất tự chủ. Tôi về nhé!

Thảo cười, nụ cười tế nhị, lịch sự, pha chút tinh nghịch :

       - Anh có lỗi gì đâu! Hôm nào rỗi anh ghé lại chơi.

Trên đường về, Tấn không ngớt tự trách mình. Chỉ với cái nắm tay vừa rồi đã làm sụp đổ lòng tự tin phải mất nhiều năm mới gây dựng được. Rõ ràng chàng đã không chống nổi người đàn bà kỳ quặc đó. Không được đến gần, Tấn nhủ thầm, nếu không muốn gục ngã một cách thảm hại. Như để cầu viện một thế lực che chở, Tấn đến bưu điện nhận thư. Trong hộc thư riêng, ngoài một tạp chí tiếng nước ngoài, chàng nhận được hai thư ở hai địa chỉ khác nhau. Một của Tuyết Phương, người quen, còn thư kia đề tên Huyền Trân, một cái tên xa lạ. Không buồn thắc mắc, Tấn cho hết vào túi, huýt sáo ra về.

           “Sài gòn một chiều mưa buồn!

            Anh Tấn Mến!            

            Hôm qua đi ngang Thiên Hồng chợt nhớ đến anh, buồn vô hạn. Hơn một tháng rồi sao không thấy anh vào? Em vẫn còn nhớ như in vẻ mặt hờn dỗi khi anh ngồi uống khan một mình, nhìn em nhảy. Sở dĩ em nhảy là vì em ghét anh, ghét cái người lớn đầy kiêu ngạo của anh. Em muốn chứng tỏ mình cũng là một người lớn, đồng thời muốn trêu anh. Anh có thấy những gã đàn ông nhảy với em đều ngây dại hết không? Em đã cố tình nhảy thật nhiều điệu Valse, một điệu nhạc quay cuồng đầu óc, váy luôn tung bay  xem  anh  hờn  dỗi  đến  mức nào. Chia tay anh không nói một lời. Anh vẫn xem em như một đứa bé con. Tức ơi là tức.

         Mong trong ngày gặp lại, em là một người đã lớn trong mắt anh!

  Nhớ anh nhiều.

                                                                                               Tuyết Phương.”

          “Nha Trang ngày...

        Anh Tấn thương yêu!

          Nếu không giới thiệu, chắc anh sẽ ngạc nhiên và không thèm đọc hết thư. Em là Huyền Trân, em gái anh Định, người cùng đi chung chứng chỉ Việt Hán ở Đại học Văn khoa với anh ngày nào. Chắc anh còn nhớ bé Hạnh vẫn nấu cơm cho hai anh dạo đó? Ở nha,ø em tên Hạnh nhưng đến trường em là Huyền Trân. Tụi bạn vẫn gọi Huyền Trân công chúa, người bị vua Trần gả cho vua Chiêm, đổi lấy vùng đất nghèo nàn phía bắc Trung phần. Em không bị gả cho vua Chiêm nhưng lại sắp rời bỏ tổ quốc đến sinh sống ở một đất nước hoàn toàn xa lạ. Bao nhiêu năm nay em vẫn theo dõi cuộc sống của anh nhưng không viết thư, chắc anh biết vì sao? Bé Hạnh ngày nào vẫn thường lén đọc thơ anh để rồi bị cốc đầu, giờ đã trở thành một “ thiếu phụ rong rêu tội tình ” như một bài nhạc phổ từ thơ của ai đó. Những bài thơ buồn của anh đã theo em lên xe hoa về nhà chồng. Ngày  cưới  của  em  anh  không  vào được nên em đã chép bài thơ ” Sang ngang ” và gạch thật đậm dưới các câu :

           Sợi tơ hồng em giữ một đầu giây!

           Êm ái quá!Sao em hằng lo sợ?

           Xa anh rồi,hẳn nhiên em sẽ nhớ!

           Nhưng cuộc tình nào,cũng buồn thảm em ơi!!

    Chẳng biết bài thơ này anh viết tặng ai, nhưng với hoàn cảnh em lúc bấy giờ, đọc những dòng thơ trên, em đau xé cả lòng. Em bỏ bài thơ vào chiếc gối tân hôn và khâu thật kỹ. Hành động như  vậy có phải là tội lỗi không anh? Ngày ấy anh không hề để ý đến em, vẫn tự nhiên  cốc đầu em như một đứa em trai. Tình yêu chỉ đến từ một phía nên em không thể trách anh. Những bất hạnh đến với đời em anh không hề hay biết. Lấy chồng chưa đầy năm thì giải phóng. Chồng đi học tập, mười chín tuổi em đã làm mẹ. Tiền bạc hết, người anh trai duy nhất lại vượt biên. May sao chỉ thời gian  ngắn anh Định đã gửi tiền về, cuộc sống mẹ con em tạm ổn. Anh Thành, chồng em, vừa đi học tập cải tạo về đã lại trốn đi. Thói quen có một cuộc sống vật chất sung túc đã đủ sức mạnh đánh bạt mọi lo sợ và nỗi đau của chia ly. Nhiều đêm, em tự nhủ lòng đây là một hình phạt mà đấng tòan năng đã dành cho em, vì đã  mang  hình  ảnh  một  người  về sống với một người khác. Em chỉ còn biết lấy nước mắt để tạ lỗi với đời.

          Sở dĩ em biên thư  thổ lộ hết với anh vì em sắp ra đi. Hồ sơ bảo lãnh anh Thành đã làm xong. Tuy chưa biết đích xác ngày nào đi, nhưng chắc chỉ trong nay mai. Em sẽ ngàn kiếp xa anh. Bên kia bờ đại dương, bổn phận làm vợ, làm mẹ, cũng không cấm được em đọc những bài thơ buồn của anh. Đừng cười em anh nhé! Tình yêu đơn phương không phải là một cái tội. Trước khi em sang Mỹ, trên đường đi Saigon mong có một lần anh ghé Nha Trang.

  Huyền Trân.”

       Đọc xong hai bức thư, Tấn ngồi trầm ngâm rất lâu. Thật kỳ lạ, hai bức thư cùng nhận được một lúc từ hai con người ở hai phương trời khác nhau nhưng cùng có những tình ý dạt dào. Hình ảnh tuyết Phương hiện lên với mái tóc chải hydrogen vàng tươi nghịch ngợm, thân hình chắc gọn, khuôn mặt thanh tú nhưng trẻ con. Tấn đã mất biết bao nhiêu thời giờ một cách vô lối với con bé. Vòi vĩnh, nhỏng nhẻo, quậy phá.Mỗi lần vào Saigonø,Tuyết Phương đều bắt Tấn đưa đi chơi. Hết Thảo cầm viên lại Kỳ Hòa. Nay Văn Thánh, mai Đầm Sen. Tấn chìu cô ả như chìàu một đứa em gái.

      Gia đình Tuyết Phương vốn khá giả nhưng lại ít quan tâm đến sinh hoat của con. Rớt đại học, mãi gần hai mươi tuổi cô bé mới  chịu vào một lớp trung cấp Ngân hàng. Việc học chỉ là cái cớ để Tuyết Phương đi chơi. Chiếc xe Dream màu mận chín không mấy khi được nghỉ ngơi. Hình như Tuyết Phương đang ở điểm cao nhất của tuổi hiếu động.

           Hai năm về trước, trong một chuyến nghỉ mát ở Vũng Tàu, trong lúc tranh thuê ghế ngồi, hai người quen nhau. Ban đầu là chú cháu, sau đó cô bé chủ động đổi cách xưng hô. Tuổi tác chênh lệch, Tấn chỉ thấy buồn cười mà không hề quan tâm. Sự uyên bác của Tấn làm cô bé khâm phục. Nét tài hoa của chàng làm cô bé say mê. Mỗi lần nghe Tấn hát, Tuyết Phương cứ thấy người như lịm đi. Thế nhưng mọi việc vẫn bình thường mãi cho đến hôm cô bé bạo gan rủ Tấn đến Thiên Hồng. Cứ tưởng vẫn là chuyện ăn uống, thưởng thức nhạc sống bình thường, nên Tấn nhận lời.

          Khi Tuyết Phương trao tay lái cho chàng, Tấn ngớ người ra. Cô bé mặc mini jube  ngắn ơi là ngắn.  Từ đầu đến chân là một màu trắng đài các. Tấn hơi nhíu mày :

          - Sao hôm nay cô bé trông giống người lớn vậy?

       Câu hỏi đã chạm tự ái Tuyết Phương một cách ghê gớm. Nàng vênh mặt đáp :

          - Thì em là người lớn chứ đâu phải trẻ con! Người ta đã thi đại học cách nay hai năm rồi đó.

        - Đã thi đại học và sắp hai mươi chưa phải là người lớn đâu cô bé! Người ta chỉ trở thành người lớn khi có cái nhìn đúng đắn về cuộc đời. Người lớn thì không ăn quà vặt, không ghiền xem phim và không đi chơi nhiều như vậy đâu.

       Tuyết Phương ra vẻ giận dỗi :

       - Hôm nay anh không cần phải lên lớp em. Để xem em có thành người lớn được không?

        Và rồi cô bé giận thật. Khi mua ticker vào cửa, Tấn mới biết là mình được đưa đến một Dancing club. Lầu hai khách sạn Thiên Hồng thường ngày chỉ có ăn uống, nhạc sống, hôm nay thêm tiết mục dance.Sắc đẹp của Tuyết Phương gây sự chú ý đặc biệt. Ngay bản slow đầu tiên đã có người đến mời nhảy. Cô bé bảo Tấn :

         - Anh nhảy với em nhé!

      Tấn lắc đầu :

         - Anh không biết nhảy.

         Điều chàng nói là thật tình, nhưng sau một cái nguýt giận dỗi, Tuyết Phương đưa tay cho một thanh niên lạ hoắc nắm và dìu nhau ra piste. Không hiểu sao Tấn thấy thóang buồn. Điệu Slow chậm chạp nhưng cô bé đã đi những bước quá nhanh vào cuộc đời. Thì ra quan niệm về người lớn là như thế! Cốc bia đã tràn nhưng Tấn cứ rót mãi. Không thèm nghĩ  ngợi, bóng chiếc jube trắng cuồng điên lao vào các điệu Valse,Boston,Tango và cả Bebop như trêu gan Tấn. Người đàn ông không nhảy một bản nào nhưng uống đến say mềm. Cuộc chia tay diễn ra trong im lặng. Một tháng đã trôi qua.

         Lớn hơn Tuyết Phương đến mười tuổi, Huyền Trân gợi nơi Tấn một hình ảnh khác hẳn. Khuôn mặt trái xoan, mái tóc dài đen nhánh kẹp hờ hững đầy chất Nam bộ, cái nhìn rụt rè, khiến chàng hết sức bất ngờ khi đọc những điều nàng viết. Đúng là ngày ấy Tấn hay cốc đầu mỗi khi thấy cô bé đệ nhị Gia Long táy máy, lục lạo sách vở và nhất là lén đọc thơ của chàng. Bé Hạnh ngày ấy có đôi mắt sáng dưới hàng mi cong vút. Một chiếc răng khểnh vừa đủ phô trương cái miệng đẹp hay cười, kể cả lúc buồn.

         Tấn chỉ còn nhớ mang máng là sau một năm thi vào đại học, mẹ của Huyền Trân lâm bệnh nặng, phải đưa vào Saigon cứu chữa. Thời gian này, Thành, một sĩ quan không quân tuy hơi lớn tuổi nhưng đẹp trai, giàu có, quen Định và thường đến chơi. Trước cảnh túng thiếu của gia đình Huyền Trân, Thành đã ra tay nghĩa hiệp lo liệu mọi bề. Dưới mắt người thân của Định, Thành là một ân nhân dễ thương. Ai cũng hiểu ngầm động cơ chính là vì Huyền Trân.Mẹ Huyền Trân hết bệnh, Thành cũng vừa được phong thiếu tá. Một đám cưới trọng thể diễn ra, đó là điều tất  yếu. Mái tóc đẹp của cô sinh viên trường Dược giờ đã tung bay trong những đêm dạ vũ tại câu lạc bộ không quân Tân Sơn Nhất. Khi Thành đổi về Sư đoàn Sáu không quân, hai người đã có một ngôi nhà lớn và đẹp tại thành phố biển Nha Trang. Từ đó Tấn ít nghe tin tức về họ.

         Thì ra, sau bao ngày tháng gót chân lãng tử đã in cùng trời cuối đất, thế mà vẫn có người còn nhớ đến mình. Một chút bâng khuâng đủ cho tiếng thở dài. Trong cuộc đời, trong tình yêu, yếu tố thời gian đóng vai trò vô cùng quan trọng. Sớm hay muộn đều không có ý nghĩa. Có chăng chỉ là sự hòai niệm. Hai con người dễ thương, chân chất đó đã đến không đúng lúc. Với những kẻ thường xuyên sống trong giông bão, huyệt đạo tình cảm ẩn rất sâu, chỉ những cao thủ mới phát hiện được.

         Tấn đứng lên vung vai, chợt thấy người ê ẩm mệt mỏi. Hình như có ai đó vừa điểm trúng huyệt đạo của chàng, Tấn giật mình. Thôi chết rồi, đúng là Thảo, người đàn bà chỉ trong thời gian kỷ lục đã tạo được cú sốc chết người. Nàng đã làm được điều mà người khác hàng bao nhiêu năm đành chịu bất lực. Thêm một lần Tấn cười gượng và tự chế giễu mình. Đây là tiếng sét hay sự giản đơn? Những mở đầu dễ dãi bao giờ cũng đem lại một kết quả tồi. Tấn đâu biết rằng, trên đời này, tất cả đều có ngoại lệ. Tình yêu đem áp dụng phép tịnh tiến sẽ như  một đáy  vực  hình phễu hút con người vào đó và sẽ không mở ra lối thoát nào. Trên con đường tình ái dài dằng dặc đầy hoa hồng nhưng cũng lắm vực sâu. Không phải những lần vấp ngã đều cho ta những bài học nhớ đời, thậm chí lần vấp ngã sau còn đau hơn lần trước. Như La Fontaine đã nói : “ Khi tình yêu đã bám được vào ta thì ta có thể nói xin vĩnh biệt mọi sự khôn ngoan ”.