Chương 1
Lúc này đêm đã khuya, khu nhà trọ mười hai tầng lầu khu vườn hoa Cẩm Hồ ở thành phố A, cả ngày dường như cũng không có người ở, lúc này đang chợt thay đổi náo nhiệt hẳn lên. Một cô gái nhìn còn rất trẻ từ trong thang máy bước ra ngoài. Cô có đôi mắt xếch sáng như sao nổi bật trên gương mặt ngăm ngăm đen nhìn rất khỏe mạnh. Đi theo cô con có mười mấy người, thoạt nhìn bộ dạng cũng nhận ra họ đã được huấn luyện rất nghiêm chỉnh. Tốp người chia làm hai nhóm đi theo hai bên người cô, lặng lẽ không tiếng động. Đỗ Phương Phương thoáng nhìn cánh cửa đóng chặt, trên môi liền hiện lên nụ cười đầy vẻ khinh thường. Nghe nói sống trong đó là cô tình nhân bé bỏng của ông xã tương lai của cô. Hà Dĩ Kiệt không tiếc tiền mua căn hộ đẹp đẽ này cho người đẹp bé bỏng ở, nghe đâu cô tình nhân nhỏ này đã đi theo Hà Dĩ Kiệt được bốn năm, thật đúng là hiếm có! Nhưng dù sao cũng phải nói, cô ta thật sự là người có chút thủ đoạn, chỉ có điều, những loại hồ ly tinh như vậy, có giữ lại cuối cùng cũng chỉ gieo họa mà thôi. "Tiểu thư, phải hành động như vậy thật sao? Nếu như Tướng quân biết..." Người đàn ông kia vừa mới mở miệng, Đỗ Phương Phương liền liếc cặp mắt sắc như dao nhìn anh ta một cái, người nọ lập tức cúi đầu không dám lên tiếng nữa. Ai mà không biết tiểu thư là bảo bối, là viên ngọc quý, là trứng mỏng ở trên tay lão tướng quân chứ. . Từ nhỏ ngài đã nuôi dưỡng cô ở bên giống như một bé trai, suốt ngày lăn lóc quậy phá ở trong ngoài doanh trại. Đỗ Phương Phương đã luyện được kỹ thuật cưỡi ngựa, bắn súng cực giỏi, khiến lão tướng quân cực kỳ hài lòng, thậm chí mấy lần ngài còn thở dài nói với mấy tâm phúc rằng, chỉ tiếc nhà chỉ có một mình Phương Phương, lại không phải là một bé trai, bằng không cô sẽ kế thừa được sự nghiệp của ông! Dù vậy trong ngày thường ông cũng vẫn luôn đánh giá cao về cô, còn phá lệ tự mình đưa cô theo bên mình để rèn luyện. Đỗ Phương Phương ở cùng với ông nội còn nhiều hơn là ở cùng với cha mẹ mình. . Tiểu thư Phương Phương đi theo Đỗ lão tướng quân có ai là không biết, chỉ cần một câu nói của Phương Phương đã thắng luôn nghìn vạn câu nói của người khác. Bình thường đương nhiên việc tiền hô hậu ủng ra sao, nịnh nọt thế nào cưng chiều đến đâu cũng không đủ. Dần dà, thậm chí những gia giáo tốt đẹp trong gia đình cũng phai nhạt dần đi, nhưng tính tình cao ngạo ương ngạnh cũng không khỏi bị nuôi lớn dần thêm. Huống chi lão tướng quân đối với cô lại rất thiên vị, mấy lần cô chọc họa cũng đều được lão tướng quân cố ý ỉm đi, chỉ có vài lời trách cứ cô mà thôi. Sau một thời gian dài, Đỗ Phương Phương đã trở thành người đã nói một thì không có hai, ngay cả là ở trong gia đình, cha Đỗ có lúc cũng phải nhường cô mấy phần. Cô đam mê cưỡi ngựa, bình thường chiếc roi da trâu cuộn lại thành ba vòng nhỏ tuyệt đối không rời khỏi tay. Ở trong thành phố Bắc Kinh này, danh tiếng “Đỗ Tam mã tiên tiểu thư” nổi như cồn. (Đỗ Tam mã tiên tiểu thư: Tiểu thư ba vòng roi ngựa họ Đỗ) Thế nhưng nghe mấy vị quần là áo lượt (chỉ những người con nhà giàu sang quyền quý) đã từng hưởng qua mùi vị này, sau đó bàn tán với người khác rằng, Đỗ Tam tiểu thư quả đúng là người có lòng dạ độc ác, bọn họ cũng chỉ là nhìn dáng dấp đẹp đẽ của cô không giống với những bộ dáng yểu điệu, õng ẽo của những thiên kim con nhà thế gia kia, mà mấy lần nổi lên ý định muốn quyến rũ cô. Ngờ đâu người phụ nữ kia lại giống như một ngọn núi lửa đang hoạt động, chưa nói được hai câu đã rút roi ra luôn ! Bọn họ bị dính hai roi đã phải nằm dưỡng bệnh suốt một tháng, lại còn có người YY(tự sướng) nói, nghe nói ngày trước Đỗ Tam mã tiên tiểu thư đã xin một cụ già người dân tộc sống du mục, thọ hơn trăm tuổi ở tận Mông Cổ đặc chế cho mình chiếc roi này. Chiếc roi làm từ một thứ vật liệu rất hiếm có, ngâm tẩm suốt nửa năm, hơn nữa trên chiếc roi này còn găm đầy những chiếc gai nhìn rất dọa người. Một roi quất xuống, cho dù là đàn ông thuộc loại “cương cân thiết cốt” (mình đồng da sắt), cũng phải bị rách da lóc thịt! Lại có người dám to gan không muốn sống, đã gieo rắc đồn đại rằng, sau này người đàn ông nào cưới Đỗ Phương Phương, bộ phận kia của người ấy sẽ không thể... cứng nổi! Lời nói này sau đó đã truyền tới tai Đỗ lão tướng quân, ông già liền vỗ tay cười to, khen ngợi không ngừng, nói rằng không hổ là con gái sinh ra trong gia đình nhà tướng, thậm chí còn bảo, nếu sau này người nào không thu phục nổi Phương Phương thì không chấp nhận, lại càng không có tư cách làm con rể nhà họ Đỗ của ông! Lời nói này nhất thời truyền ra, Đỗ Phương Phương lại càng thêm kiêu căng quá đáng. Những người thuộc dòng dõi hào môn quyền quý cũng núp xa xa để tránh cô, mặc dù trước kia trong những cuộc xã giao cô vẫn được mệnh danh là một đóa hoa hồng có gai, nhưng càng về sau này, càng dần dần ít có người tới hỏi han cô. Dù có là hoa hồng ngát hương đi nữa, nếu bị gai đâm thì người ta thà đứng đằng xa để ngửi hương bay đến còn hơn, đương nhiên việc giữ lại mạng sống vẫn là chuyện quan trọng hơn. Sau này cô tới sống ở thành phố A, do có chút thân thiết với Đặng Hoa, thiên kim của nhà họ Đặng, nên cũng hay đến nhà riêng của gia đình họ Đặng. Ở đây cô cũng đã tham gia một số buổi xã giao mấy lần, do đó mới quen biết Hà Dĩ Kiệt. Người đàn ông này có cái gì đó khác hẳn với mấy người con nhà thế gia thuộc phường giá áo túi cơm mà cô vẫn gặp thường ngày, vì vậy dần dần trong lòng Đỗ Phương Phương đã có cảm tình với anh. Nói đúng ra hai người cũng đã từng gặp gỡ nhau mấy lần, tình chàng ý thiếp cũng chỉ mấy tháng sau đã đính hôn... Còn lúc này, chiếc roi da trong tay Đỗ Phương Phương đang quấn ở trên cổ tay nho nhỏ màu lúa mạch của cô, nghe thấy thuộc hạ nói như vậy, cô nhếch môi lên cười một tiếng, nhấc chiếc roi trong tay chỉ vào cánh cửa kia, hàm răng trắng như ngọc cắn vào đôi môi màu hồng, đôi mắt sáng như sao trời hiện ra chút chua ngoa, thế nhưng trong giọng nói vẫn mang âm điệu kiêu căng của con nhà quyền quý: "Phá cửa cho tôi!" Bốn chữ nói ra như đinh chém sắt, thuộc hạ cũng không dám chậm trễ nữa, lập tức vung tay lên. Mấy người kia vốn dĩ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh liền xông tới, chỉ có hai ba lần, cánh cửa kia liền biến thành một đống vỡ vụn, rơi vung vãi đầy đất. Đỗ Phương Phương đắc ý cười một tiếng, chiếc roi da đang quấn trên tay khẽ siết lại trong lòng bàn tay một chút. Đôi giày quân nhân dưới chân cô đạp trên mặt đất vang lên tiếng cộp cộp. Chiếc áo choàng dài màu đen, bao lấy thân hình tuyệt đẹp nhưng lại không làm lộ ra hiện thân thể mảnh mai gầy yếu của cô. Mái tóc vừa được chỉnh trang lại rất đẹp, mang chút hương vị của sự hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng. Thoáng nhìn, cô vẫn là một thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung, thế nhưng đôi mắt kia lại có vẻ không phù hợp lắm với khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chung quy nó làm cho người ta có cảm giác cô rất chua ngoa. Tương Tư đã đi ngủ từ lâu rồi. Thời tiết ở thành phố A gần đây thay đổi liên tục, đang vô cùng nóng nực như mùa hạ lại đột ngột cực kỳ lạnh như mùa đông. Từ nhỏ cô đã sợ lạnh, ngày còn chưa tối cô đã mở lò sưởi cho ấm sau đó chui vào trong lớp chăn mềm mại nằm xem tivi, sau đó nặng nề ngủ thiếp đi. Khi cánh cửa bị phá đổ cô đang chìm trong một cơn ác mộng. Trong mộng, Hà Dĩ Kiệt giống như thủa ban đầu mà cô quen biết, anh tàn nhẫn khát máu giống như một ma quỷ, anh tùy ý và thô lỗ chiếm đoạt cô, anh độc ác tự tay hại chết đứa con của bọn họ, sau đó, anh cứ hờ hững như thế nhìn cô toàn thân đầy máu, chỉ làm động tác khẽ nhếch môi nở nụ cười lạnh lùng... Mồ hôi vã ra đầy đầu, đầy mặt Tương Tư, cô bị tiếng động đập phá cực làm cho giật mình tỉnh lại. Cô ngồi dậy, mái tóc dài mượt như tơ buông xoã trên vai bờ vai gầy guộc, còn chưa tới kịp mặc xong chiếc áo ngủ thật dầy cô đã xuống giường đi xem ra động tĩnh. Nhưng lúc này bên ngoài cánh cửa phòng ngủ vang lên một tiếng đập thật lớn nghe rất dọa người, cửa phòng ngủ liền bị đạp mở ra. Tương Tư không kiềm nổi sợ hãi, cô run hết cả người. Tất cả những gì đã trải qua khi còn ở Cam Túc chợt giống như một cơn lốc ào tới, cô run lẩy bẩy, cuống quít kéo chăn muốn bao kín lấy mình, nhưng tay cô lại giống như không có một chút sức lực nào. Cũng vào một buổi tối giống như thế này, gió cũng thổi mạnh như thế, mưa cũng rơi rất to như thế, mấy tên du côn lưu manh kia cứ thế phá cửa sổ phòng cô, rồi sau đó chúng giữ chặt lấy người của cô. Cô sợ đến không thể phản kháng nổi, sợ hãi đến mức tay chân cũng như nhũn ra, khiến cho cô không còn một chút xíu sức lực nào nữa. Cô tuyệt vọng, người run rẩy, run rẩy, mong được sẽ có người nào đó từ trên trời giáng xuống để cứu mình. Nhưng tới phút cuối cùng, không ngờ khi người ở trên thân cô tuột chiếc quần của cô ra, cô lại sợ soạng thấy một cái dao cùn liền vung lên chống đỡ lại mới thoát được một kiếp nạn, tâm tình của cô khi đó, cũng giống hệt như giờ phút này vậy... Đèn của phòng khách bị người mới tới bật sáng, ánh sáng không hề bị ngăn trở ùa vào trong phòng ngủ. Một người phụ nữ trẻ tuổi, đứng tựa vào cạnh cửa, vóc dáng của cô gái thon thả, trên người choàng chiếc áo màu đen, đôi ủng da đến gối sáng bóng, bởi vì vị trí đứng bị khuất ánh sáng nên gương mặt của cô gái liền ẩn ở trong bóng tối, gần như không nhìn thấy rõ cô khoảng chừng bao nhiêu tuổi. Sự cuồng loạn trong lòng của Tương Tư dần dần đã ổn định lại, cô kéo chăn lên che lại thân thể của mình, đôi mắt to sáng ngời khác thường trên gương mặt gầy gò. Cô quấn chặt chăn, giọng hơi run run hỏi thăm: "Cô, cô là ai?" Nghe thấy vậy, Đỗ Phương Phương cúi đầu ánh mắt thoáng nhìn cây roi da đang quấn ở trên tay mình, cười cười hai tiếng khanh khách. Tương Tư sợ hãi, bả vai co rụt lại, theo phản xạ ngón tay sờ xuống dưới gối, định gọi điện thoại cho Hà Dĩ Kiệt. Cô rất sợ, nỗi sợ hãi không thể nói ra được, mặc dù người xông vào trong phòng của cô chỉ là một phụ nữ, nhưng lại giống như đêm hôm ấy ở Cam Túc, cô cực kỳ sợ hãi, sợ muốn chết luôn! Mà ánh mắt cô đã có thể nhìn được xung quanh, dù ánh sáng mờ nhạt, lay động, cô có thể nhận ra bên ngoài còn có người khác, nhưng đến tột cùng có bao nhiêu người, thì cô cũng không rõ. Tương Tư muốn cố gắng để cho mình trấn tĩnh lại, muốn cố gắng lục lọi lại trong hồi ức, xem rốt cuộc cô đã đắc tội với ai, nhưng lúc này trong đầu cô chỉ có sự trống rỗng... Liệu có phải là kẻ thù đã hãm hại ba ba hay không? Thật sự cô cũng không biết. Ba ba cô đã chết, bốn năm qua cũng không thấy có người tìm tới làm phiền cô, tuy nói có thể do cô đi theo Hà Dĩ Kiệt, nhưng thực sự rất vô lý bởi thường ngày không hề có một chút động tĩnh gì hết, vậy đây có thể là ai chứ? Bạn bè cùng học trong trường cô đều có quan hệ rất tốt, không có ai ghét bỏ cô cả! "Cô...cô, rốt cuộc cô là ai! Nếu không nói... tôi, tôi sẽ báo cảnh sát. . ." Lúc này Tương Tư đã run hết cả người. Cô định giơ điện thoại di động lên dự định gọi điện thoại cho Hà Dĩ Kiệt, nhưng miệng lại nói báo cảnh sát định hù dọa Đỗ Phương Phương. Ai ngờ, tay cô vừa rút ra khỏi chăn, còn chưa tới kịp giơ lên, chỉ nghe bên tai tiếng luồng gió vút qua một cái, lập tức trên cổ tay liền truyền đến một trận đau nhức, cái đau đớn mãnh liệt và độc ác vô cùng, nó giống như trọn đời cũng chưa từng được hưởng qua, nhưng sự đau đớn ấy lại cũng giống như cái đau của ngày đó, khi anh đích thân hại chết đứa con của bọn họ vậy, cái đau này còn dữ dội và bỏng rát hơn. . . Cô bị đánh ngay ở trên giường, mái tóc dài bóng loáng như lụa xòa xuống mặt. Chiếc điện thoại di động rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh. Cả người cô vã ra một trận mồ hôi lạnh, sự đau đớn này đến cực hạn, vì thế ngay cả nước mắt cũng không thể tuôn rơi nổi. Cô run rẩy, bò lổm ngổm ở đó, xương bả vai gầy guộc nhô cao lên, lúc này bởi vì quá đau nên không ngừng run rẩy. Đỗ Phương Phương mắt nhìn mà trong lòng thấy vô cùng ghen ghét. Trời sinh cô bản tính vốn luôn cay cú lanh lẹ, từ nhỏ đã sống lăn lộn ở giữa đám đàn ông, chuyên đi đánh lộn, leo trèo mãi cho đến khi cô trưởng thành. Vì thế dĩ nhiên cô không nhìn nổi bộ dáng một cô gái không được rèn luyện, thân thể mềm mại yếu ớt như vậy. Ở trong mắt cô, những phụ nữ như vậy đều là họa thủy, đều là hồ ly tinh! Chính đàn ông đã bị các cô gái có bộ dáng kiểu điềm đạm đáng yêu như thế này lừa gạt, sau đó tâm trí trở nên điên loạn, chỉ biết vung tiền như rác để cưng chiều, bao nuôi, mà không cần biết đến những người vợ chính thức của mình đang ở đâu nữa! Cô, Đỗ Phương Phương này, đương nhiên không phải quả hồng mềm, muốn cô người tình bé nhỏ không đứng đắn kia vào cửa để bóp bẹp cô sao, vậy cũng phải xem trước một chút rằng, cô, Đỗ Phương Phương này, có phải là người dễ dàng mặc kệ để người khác chà xát, bóp nặn hay không đã! Chiếc roi ngựa trong tay roi lại vung ra vút lên vai Tương Tư. Cô không nhịn được nữa, từ miệng cô phát ra một tiếng thét chói tai thê lương, cả người giống như bị điện giật lăn lộn ở trên giường. Trên lưng của cô đã có một đường máu nằm vắt ngang rất nghiêm chỉnh, xé chiếc áo ngủ bằng vải bông mỏng manh cô đang mặc trên người rách thành mảnh vụn... Tương Tư chỉ cảm thấy này sự đau đớn này tưởng chừng như còn khó chịu hơn cả việc lột da lóc xương. Lực vụt của chiếc roi trên đó có những chiếc gai, mạnh đến dọa người tạo thành vết thương đau đớn bỏng rát, nhân tiện kéo toạc một vệt máu thịt lẫn lộn... Nước mắt của cô ra sức tuôn rơi, cả người cô chật vật, nhìn giống như một con chó bị đánh rơi xuống nước vậy. Cô gào lên lăn lộn, ngã từ trên giường xuống đất, nặng nề nhào vào trên thảm trải sàn, nhưng vẫn không sao chịu đựng nổi sự đau đớn. Cô lăn lộn giãy giụa không ngừng, không sao dừng được. Sự đau đớn này không thể nào hình dung nổi... cô chỉ hận tại sao mình không chết đi, tại sao giờ phút này cô lại không chết đi giống như đứa con của mình, tại sao ở Cam Túc cô lại không bị những người kia đánh cho chết đi, tại sao lúc ba ba mẹ chết thì cô lại không chết theo luôn...