Chương 1



Edit: Timy

Thành phố T, cuối tháng sáu thời tiết khá oi bức, ánh mặt trời chiếu xuyên qua những kẻ lá xanh ven đường, từng tia nắng gắt chiếu xuống hai bên làn đường.

Kiều Trăn mặc đầm dài màu da, một tay cầm dù, một tay kéo hành lý, men theo dòng người bước ra khỏi trạm xe khách đi đến ven đường. Vừa đi vừa tìm kiếm biển số xe quen thuộc.

Ngoại trừ những hành khách tay kéo hành lý đứng trên lề, dưới đường có rất nhiều chiếc taxi đậu ở đó, các chú tài xế đứng bên ngoài xe không ngừng mời chào hành khách.

" Cô gái đi đâu vậy?"

" Thị trấn A có đi hay không?"

" Mỹ nữ có muốn bắt xe không?"

.......

Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp trên tay kéo hành lý đưa mắt tìm kiếm xung quanh, vài bác tài xế liền đến đây mời chào Kiều Trăn.

" Không ạ, cảm ơn." Kiều Trăn theo thói quen từ chối bọn họ, cô đi qua khu dày đặc tài xế cuối cùng cũng nhìn thấy được chiếc xe của ba mình.

Cô vội vàng kéo hành lý đến trước chiếc xe. "Ba ba!" Kiều Trăn vẩy tay.

Kiều ba cũng nhìn thấy con gái mình liền bước xuống xe nhận hành lý trong tay Kiều Trăn bỏ vào cốp xe.

" Ba, con có thể tự về nhà một mình. Ba không cần lần nào cũng phải ra đây đón con như vậy." Chờ hai người lên xe, Kiều Trăn lại nói về việc này một lần nữa.

Cô học đại học năm nhất ở thành phố S, vừa mới được nghỉ hè. Thành phố S cách thành phố T không xa. Trong một năm qua mỗi lần có kỳ nghỉ cô liền trở về nhà.

Mỗi lần về nhà, ba hoặc mẹ sẽ có một người ra đón cô. Thời điểm cô nhập học bọn họ cũng tiễn cô đến nhà xe. Tuy cô đã 20 tuổi, nhưng đối với bọn họ cô vẫn là một đứa trẻ.

" Ba không bận. Một mình con còn xách theo một cái hành lý nặng như vậy, thì biết phải làm sao?" Kiều ba nhìn con gái qua gương chiếu hậu, ông không đồng ý với những lời nói vừa rồi của cô. Con gái ông lớn lên xinh đẹp như vậy, tóm lại người làm ba này vẫn không cảm thấy yên tâm.

Kiều Trăn rũ mắt, biết thế nào ba mình cũng sẽ nói như thế.

" Đúng rồi, ba. Khi nào tuyến tàu điện ngầm của thành phố chúng ta đi vào hoạt động?"

Kiều ba cười cười, " Nhanh thôi, tám tháng nữa sẽ đi vào hoạt động."

Kiều Trăn vui vẻ hẳn lên, " Vậy tốt quá. Lần sau con có thể ngồi tàu trở về trường học."

Thành phố T sớm đã xây dựng tàu điện ngầm, khoảng cách từ đây đến thành phố S chỉ mất một giờ xe chạy. Bởi vì giá vé tàu cao tốc so với giá vé xe khách khá mắc, cho nên cô luôn lựa chọn ngồi xe khách trở về.

Nếu có tàu điện ngầm cô cũng sẽ có thêm nhiều phương tiện để lựa chọn. Kiều ba khẽ gật đầu không nói gì nữa.

Hai ba con nói chuyện với nhau một lúc đã về đến nhà. Ba mẹ Kiều Trăn đều là nhân viên công vụ, gia đình bọn họ đã sống ở tiểu khu này mười mấy năm. Lúc trước do phúc lợi của đơn vị nơi bọn họ làm việc, cho nên đã mua căn nhà này với giá cũng khá hợp lý.

Hiện tại nơi này đã quá cũ kỹ lại không có thang máy, cũng không có bãi đổ xe. Nhưng ba mẹ Kiều Trăn luyến tiếc những người hàng xóm ở tiểu khu này, huống hồ từ đây đến nơi làm việc của bọn họ cũng gần, cho nên bọn họ không có ý định dọn đi nơi khác.

Kiều ba cho xe đậu dưới tiểu khu, hai người cùng nhau đi lên tầng ba. Vừa đứng trước cửa, Kiều Trăn đã ngửi thấy mùi thức ăn quen thuộc.

Cô hít sâu một hơi, " Thơm quá đi!" Sau đó cô liền gấp gáp lấy chìa khoá mở cửa. Kiều ba xách hành lý đặt trước cửa lên, cười cười đi theo con gái vào nhà.

" Răng rắc" một tiếng đóng cửa vang lên.

Phía nhà đối diện Kiều Trăn có một cậu thiếu niên âm thầm đứng sau cánh cửa lưu luyến thu hồi ánh mắt, xoay người tựa lưng vào cánh cửa. Chị ấy đã trở lại.

Vừa rồi lúc Kiều ba dừng xe ở dưới lầu, Hàn Tư Hành đã nghe thấy âm thanh đó. Cậu đứng trước ban công nhìn Kiều Trăn bước xuống từ ghế phụ, cô cùng Kiều ba nói cười vui vẻ bước vào tiểu khu.

Vì thế cậu đã nhanh chân chạy đến đứng chờ trước cửa nhà, hơi cúi đầu nhìn xuyên qua mắt mèo trên cánh cửa quan sát nhà đối diện.

Quả nhiên không đầy hai phút, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Kiều Trăn xuất hiện trước tầm mắt cậu.

Cậu tham lam nhìn ngắm cô. Nửa năm không gặp, cô vẫn không có gì thay đổi. Mái tóc dài buông thả rủ xuống đuôi mắt nhìn cô càng cảm thấy lương thiện vô hại. Cô vẫn thích mặc những chiếc áo đầm dài xinh xắn, còn lộ ra một đoạn chân trắng nõn. Đáng tiếc không đợi cậu kịp tinh tế nhìn ngắm, cô đã bước vào nhà.

Hàn Tư Hành tựa lưng vào cửa thở dài. Một lúc sau cậu cảm thấy đói bụng vì sáng này cậu không ăn bữa sáng. Cậu đứng thẳng người lên đi đến phòng bếp nấu nước, dự định ăn mì gói chống đói.

Ấm nước sôi phát ra âm thanh " Tê tê tê", Hàn Tư Hành đứng dựa vào thành bếp, bàn tay đặt trên bếp, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, bất giác lại suy nghĩ đến Kiều Trăn.

Tiếng nước sôi càng lúc càng lớn, ấm nước không ngừng tỏa ra hơi nóng nguy hiểm, gương mặt ửng đỏ của cậu thiếu niên ẩn sau làn hơi nước mơ hồ không thể nhìn rõ.

"Cạch." Một tiếng mở cửa tủ thủy tinh vang lên. Hàn Tư Hành lấy ra một gói mì, vừa mới mở bao ra, liền nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Cơ hồ cậu đã đoán ra người gõ cửa là ai. Cậu nhanh nhét gói mì trở lại tủ, nhanh chân sải bước ra ngoài phòng khách.

" Cạch." Tiếng cửa mở vang lên.

Kiều Trăn mỉm cười đứng trước cửa, trên người cô vẫn là cái áo đầm ban sáng, trong tay còn bưng một chén canh sườn heo hầm.

Người mà mình ngày nhớ đêm mong đột ngột xuất hiện trước mặt, nơi cổ họng của Hàn Tư Hành như bị thứ gì chặn lại không thể nói nên lời.

Kiều Trăn không nhận thấy điều gì bất thường ở cậu, cô đưa chén canh trước mặt cậu, " Em ăn cơm chưa? Chén canh sườn heo hầm chua ngọt này cho em." Giọng nói nhỏ nhẹ tự nhiên mà thân thuộc.

" Chị, chị trở về rồi à." Vất vả lắm cậu mới thốt nên lời, trong giọng nói có vài phần chua xót.

Kiều Trăn " Phụt" cười thành tiếng, "Đúng vậy, thi đại học xong em lại gầy như thế sao?"

Hàn Tư Hành nhấp môi, cũng không nhận lấy chén canh mà nghiêng người lui về phía sau một chút.

Đây là có ý muốn mời cô vào nhà. Một lúc nữa mới đến giờ cơm, cho nên cô cũng không cự tuyệt, theo thói quen liền bước vào nhà thay dép.

Hôm nay là thứ bảy, cô đoán tám chín phần Hàn Tư Hành sẽ ở nhà, vì thế cô đem một chén canh sườn heo hầm của mẹ Kiều đến đây cho cậu.

Kiều Trăn đặt chén canh lên bàn ăn, xoay người nhìn Hàn Tư Hành, "Bữa trưa em định ăn gì vậy?"

" Mì gói ạ." Hai chữ này phát ra từ trong miệng Hàn Tư Hành không chút gợn sóng.

Kiều Trăn nhíu mày, cố gắng khuyên nhủ cậu, " Sao lại ăn mì gói? Em phải biết lo cho sức khỏe của mình chứ."

Trước mặt Kiều Trăn là cậu thiếu niên mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, thân thể cao gầy. Mái tóc mềm mại phủ qua trán, gương mặt đẹp trai, đôi môi mỏng ngậm chặt, vẻ mặt vô cảm nhìn cô.

Trong lòng Kiều Trăn thầm thở dài, nhìn dáng vẻ này của cậu chắc là không muốn nấu cơm rồi. Trẻ con thường hay tuỳ hứng như vậy, rõ ràng có thể tự mình nấu cơm nhưng vẫn thích ăn mì gói.

Cả hai im lặng nhìn nhau vài phút. Kiều Trăn bất đắc dĩ nhẹ giọng bảo, " Thôi, em hãy đến nhà chị ăn cơm đi."

Cô cầm chén sứ trên bàn lên, từ từ bước về nhà. Phía sau cô là bóng dáng cậu thiếu niên, vẻ mặt vô cảm nhưng trên mặt đã hiện ra một nụ cười khó ai phát hiện được.

Sau khi bước vào nhà, Kiều mẹ nhìn thấy Hàn Tư Hành đứng trước cửa, bà cũng không lấy lầm lạ. Bởi vì từ nhỏ đến lớn Kiều Trăn vẫn thường xuyên dẫn cậu nhóc này đến đây.

Trong lúc ăn cơm, Kiều mẹ đột nhiên nhớ đến chuyện thi đại học của Hàn Tư Hành.

——————//——//——————

Editor: sau khi đọc văn án trên Hội Nhiều Chữ, vì quá thích nên đào hố luôn!!