Chương 1

Mở đầu

Sau một đêm, cô tỉnh lại trước.

Mùa đông giá rét, khí trời sáng sớm rất lạnh, nhưng trong chăn lại tràn đầy ấm áp.

Từ trước đến nay, cô chưa từng cùng người đàn ông nào thân mật qua đêm với nhau như thế này, nên giờ đây, cho dù trời có lạnh như băng thì cô vẫn cảm thấy toàn thân nóng ran như bị đốt lửa.

Cô lặng lẽ quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh.

Có nghĩ cô cũng không nghĩ đến, sao cô có thể cùng hắn...

Cô nhắm mắt lại đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác hoang đường, không chân thật.

Người đàn ông này không phải cùng cô lớn lên hay sao?

Lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn thì hắn cũng mới chỉ là một thằng nhóc mười tuổi, một chút ngoan ngoãn cũng không có.

Sau đó, hắn học lên cấp hai rồi cấp ba, sau lại thi đậu Đại học Y dược, trở thành sinh viên. Tốt nghiệp rồi ra ngoài làm bác sĩ thực tập nhưng trong mắt cô hắn vẫn chỉ là thằng nhóc chưa trưởng thành.

Một chút ý nghĩ đem hắn để trong lòng cô cũng không có, hắn chỉ là em trai của bạn thân mà thôi. Giữa hắn và cô chỉ có thế, không thể nhiều hơn.

Nhưng chuyện đêm qua cho thấy mọi thứ hoàn toàn thay đổi.

Hai người quen biết nhau cũng đã mười năm, nói rằng thân thiết với nhau thì cũng không đúng mà bảo là xa lạ thì cũng chẳng sai, nhưng sao chỉ cần một buổi tối lại đủ để sinh ra tình dục mãnh liệt động trời.

Tất cả như vậy mà xảy ra, nhanh chóng đến nỗi làm cho người ta không thể nghĩ ngợi được gì.

Đợi đến khi cô khôi phục thần trí thì đã thành ra thế này, vừa mới trải qua một đêm ân ái với người đàn ông này, phủ đầy trên da thịt trắng noãn, trần trụi của cô là những “ấn ký dâu tây” hồng hồng. Cô cúi xuống nhìn bộ ngực đầy đặn của mình chẳng những có vết cắn, vết hôn còn có vết cào thật là thê thảm.

Cô căm giận người đàn ông vẫn đang ngủ say này.

Con sói con háo sắc! Cô không nhịn được hung hăng tóm lấy lỗ mũi hắn định bóp chặt cho hắn tắt thở mà chết luôn đi!

Ngày hôm qua hắn đem cô “chỉnh” đến thảm như vậy, hại cô hiện tại chẳng những đau lưng, giữa hai chân cũng đau đến nỗi khóc không ra nước mắt. Bộ dạng như vậy sao cô có thể đi làm được đây?

Mà cái tên đầu sỏ gây chuyện vẫn đang ngủ ngon lành, thật khiến cho người ta tức giận!

Ghê tởm! Cho hắn chết quách đi là hơn!

Người đàn ông chỉ trong chốc lát vì khó thở mà tỉnh lại, hắn mở to mắt ra vừa đúng lúc nhìn thấy bộ dạng vừa tức giận vừa thẹn thùng của cô.

Sau đó hắn cười.

"Cười? Còn cười? Cậu lại còn cười được!" Cô càng nói càng giận.

"Viên Viên yêu quý, nếu như em còn có tinh thần như thế, vậy thì chúng ta “làm” lại lần nữa được không?”

"Cậu nói thế mà nghe được à! Tối qua chỉ là... Á! Không được thò cái móng vuốt sói của cậu qua đây!” Cô vội vàng rút tay về bảo vệ ngực mình: “Này! Không được tới đây! Cái đồ quỷ háo sắc... ”

Hắn dễ dàng lật người, dễ dàng ôm cô, vùi mặt vào khuôn ngực mềm mại đầy đặn, đầu lưỡi rà theo “ấn ký” tối qua vẫn còn in dấu, rồi lại tiếp tục lưu thêm ấn ký mới.

“Cậu... Ưm...” Dục vọng bị khơi lên lần nữa, tay cô trở nên vô lực: “Không...được...như vậy!...”Ưm... Ưm!...”

Trời ngoài cửa sổ dần dần sáng lên nhưng người trong nhà hình như không có ý định rời giường.

Chương 1

Lần đầu tiên Trình Viên Viên gặp Khương Đường là lúc cô mười ba tuổi còn hắn mới mười tuổi.

Khương Đường là em trai mới của Diệp Linh - bạn thân của cô.

Cha của Diệp Linh qua đời từ khi cô ấy còn nhỏ, mẹ Diệp cũng không muốn tái giá, chỉ muốn ở vậy nuôi con gái trưởng thành. Nhưng không ngờ đến, tại nơi làm việc lại gặp cha của Khương Đường, người đàn ông kia cứ theo đuổi mẹ Diệp không chịu buông tha. Sau hơn một năm rốt cuộc cũng đả động được trái tim giai nhân, mẹ Diệp gật đầu, đồng ý gả cho ông.

Khương Đường cũng mất mẹ từ nhỏ, cũng do cha một mình gà trống nuôi con, ban đầu vì có chút không quen nên hắn vô cùng bài xích thành viên mới trong nhà, thường bày ra vẻ mặt không ưa cho mẹ Diệp và Diệp Linh nhìn, mà bạn bè của Diệp Linh cũng bị liên luỵ.

Lần đầu tiên Diệp Linh mang Trình Viên Viên về nhà làm bài tập nhóm, tên tiểu quỷ Khương Đường cũng chỉ liếc nhìn Trình Viên Viên một cái rồi “Hừ” một tiếng.

Khi đó, Trình Viên Viên còn có chút sợ, hỏi Diệp Linh: "Này, tớ làm gì đắc tội với em trai của cậu à?”

Diệp Linh nhún nhún vai nói: "Ai biết tên ranh con ấy nghĩ gì?”

Trình Viên Viên như có chút khó hiểu, xoay đầu nhìn Khương Đường một cái lại thấy hắn giống như là đứa trẻ làm việc sai bị bắt gặp, đột nhiên xoay người đi không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô dụi mắt tự hỏi. Có phải mình vừa hoa mắt? Nếu không tại sao hình như cô thấy tên nhóc này đang xấu hổ nhưng lại giả vờ làm mặt lạnh lùng?

Khi đó vẻ ngoài của Trình Viên Viên cũng không đặc biệt xuất sắc, tóc ngắn ngủn, vóc người tròn tròn. Nhưng da cô cực kỳ tốt, không giống như những đứa con gái khác trong giai đoạn dậy thì, mặt liền nổi đầy mụn, da cô nhìn bóng loáng tinh xảo, màu da lại trắng nõn nà tôn lên đôi mắt nai to tròn cũng hết sức đáng yêu.

Ở trên lớp, Trình Viên Viên cũng được các bạn nam hoan nghênh nhưng không phải vì vẻ ngoài xinh xắn hay là vì cá tính của cô gây ấn tượng, càng không phải vì thành tích đặc biệt xuất sắc mà chính bởi vì cô gặp may mắn có bộ ngực tuyệt vời như thế.

Mới mười ba tuổi ngực của cô đã là cỡ B, hơn nữa vẫn không ngừng “tăng trưởng”, so với vóc người gầy như củi khô của các bạn học nữ khác thì vẻ “đặc biệt” ấy của cô hấp dẫn không ít ánh mắt của bọn con trai.

Bao gồm cả Khương Đường.

Từ khi Trình Viên Viên vừa vào cửa, ánh mắt của hắn liền bị hormone testosterone trong cơ thể thúc giục không ngừng, tìm cơ hội nhìn chằm chằm bộ ngực của cô.

Chính Khương Đường cũng hiểu rõ hành vi như vậy là biến thái nhưng hắn không thể khắc chế được chính mình.

Cũng chính vào thời khắc đó, hắn thoáng hiểu rõ vì sao trên TV hoặc trong tiểu thuyết đều đem đàn ông “ví von” thành “Đàn ông như động vật, dựa vào nửa người dưới mà sống ” hoặc là “Chỉ cần tinh trùng lên não là trở thành thú hoang không có tính người”.

Trước kia hắn cùng cha ở với nhau, mặc dù nhà không coi là nhỏ nhưng bởi vì hai người là đàn ông, lại không biết dọn dẹp nên trong nhà lúc nào cũng bề bộn, ngổn ngang. Thỉnh thoảng hai người cũng sẽ cố gắng sửa sang lại nhà cửa sạch sẽ nhưng vẫn có cảm giác trong nhà thiếu thiếu cái gì đó.

Nhưng rốt cuộc là thiếu cài gì thì hắn cũng không biết.

Cho đến khi trong nhà xuất hiện mẹ kế cùng chị gái, hắn mới hiểu được, trong nhà chính là thiếu bàn tay phụ nữ.

Không chỉ đồ đạc lộn xộn trong nhà được sắp xếp lại chỉnh tề mà rèm cửa xám xịt cũng đã được thay thành màu sắc tươi mới, cả gian phòng bừng lên sức sống. Trên bàn ăn trong phòng bếp có thêm hoa tươi được cắm vào bình pha lê, trong tủ lạnh luôn đầy đủ rau quả tươi, sân sau đầy quần áo được phơi phóng sạch sẽ, không khí ấm áp khắp nhà...

Hắn không thể không thừa nhận rằng thật ra hắn cũng thấy thích thú với những thay đổi này, cùng với cả hương vị phái nữ dịu dàng và tỉ mỉ.

Chỉ là hắn thấy ngại, một phần vì mặt mũi, một phần cũng vì bản thân có chút bốc đồng của tuổi mới lớn cho nên hắn không bao giờ gọi “Mẹ” hoặc là gọi “Chị”, tự cảm thấy như vậy thật vô cùng gượng gạo. Bình thường đối mặt với các cô, hắn giả vờ hờ hững không quan tâm, nhưng sẽ bí mật len lén nhìn xem nhất cử nhất động của các cô, tò mò xem các cô đang làm những gì.

Ngay cả bạn thân của chị gái, hắn cũng tò mò quan sát.

Cô lớn tuổi hơn hắn, vóc người tròn tròn thật đáng yêu, nhất là bộ ngực tròn trịa kia... .

Từ đó Khương Đường luôn cảm thấy buồn bực trong lòng, tại sao mỗi lần hắn nhớ đến Trình Viên Viên, hiện lên đầu tiên trong đầu hắn không phải là gương mặt của cô mà chính là bộ ngực đáng yêu đó.

Chẳng lẽ hắn là bẩm sinh đã “biến thái” như vậy?

Khương Đường lo sợ đến vã cả mồ hôi lạnh nhưng vẫn cố tình nghe lén hai cô gái trên lầu đang cười nói vui vẻ, không nhịn được ngẩng đầu nhìn với vẻ mặt hâm mộ.

Thật ra thì... Có một chị gái mới cũng không tệ, cô sẽ mang theo cô gái khác về nhà chơi, hơn nữa cô gái kia lại rất đáng yêu... Hắn thật hy vọng có thể thân thiết với họ.

※ ※ ※ ※ ※ ※

Sau đó cho dù Trình Viên Viên không học chung cấp ba nhưng vẫn thường xuyên tìm đến nhà hắn chơi. Tình cảm của hai cô càng ngày càng thân thiết giống như hai chị em, có lúc thậm chí Trình Viên Viên còn ở nhà hắn qua đêm, hôm sau cha của Khương Đường lại lái xe đưa hai người đi học.

Vào kỳ nghỉ xuân năm lớp mười một, mẹ Diệp Linh và chồng cùng nhau đến Nhật Bản ngắm hoa anh đào, việc nhà liền đặc biệt giao cho hai chị em, trước khi đi còn gọi điện cho Trình Viên Viên bảo cô rảnh rỗi thì đến chơi với Diệp Linh và Khương Đường, tiện thể chăm sóc cho hai đứa.

Vì vậy ngày nghỉ xuân đầu tiên, Trình Viên Viên khí thế bừng bừng ôm một đống hành lý đến nhà Diệp Linh. Đêm đó hai cô gái mặc đồ ngủ, ở trong phòng trò chuyện đến nửa đêm cũng không có ý định đi ngủ.

Sáng hôm sau, Diệp Linh vẫn còn ngủ trong chăn còn Trình Viên Viên bị “buồn” nên rời giường đi nhà vệ sinh.

Đi vệ sinh xong, cô vừa mở cửa ra, chút nữa đã dẫm lên Khương Đường.

Cô sợ hết hồn, suýt lớn tiếng thét lên.

"Này, Cục Đường, cậu bị thần kinh à, sáng sớm nằm bẹp ở cửa nhà vệ sinh làm gì? Muốn rình coi cũng không cần lộ liễu như vậy chứ?"

Cả khuôn mặt của Khương Đường đang dính chặt vào sàn nhà, thân thể co quắp lại, không giống như ngày thường hay nhảy dựng lên hoặc hung hăng tặng cô một cái trừng mắt.

"Này, Cục Đường! Cậu bị làm sao vậy?"

Thân thể nằm trên sàn giãy giụa một chút như đang muốn nói điều gì đó.

Cô tò mò nên cẩn thận ngồi xổm xuống, nghe Khương Đường khàn khàn nói:

"Không được... Gọi tôi là Cục Đường... Cô là Viên Viên ngốc . . . . ."

"Này! Cậu bị làm sao thế?" Trình Viên Viên cũng phát hiện tình huống này có cái gì đó không đúng.

Cô đưa tay sờ sờ tay Khương Đường. Trời ạ, thật là nóng!

Cô cố gắng đem thân thể hắn lật qua, sờ trán của hắn, cũng thật nóng.

"Cục Đường, cậu bị sốt rồi!”

"Viên Viên chết tiệt... Không được gọi tôi là Cục Đường nữa...”

Đầu hắn thật đau, mắt cũng hoa cả lên, thật muốn nôn... .

Mấy ngày trước thân thể Khương Đường đã không thoải mái nhưng lúc mẹ kế hỏi thăm, hắn ngang bướng khăng khăng nói không vấn đề gì, chỉ là chút ho khan, uống nhiều nước là không sao.

Không ngờ hiện đang có dịch cảm cúm cộng thêm mấy ngày nay toàn lén thức khuya chơi game nên thân thể càng không tốt. Đến sáng hôm nay đột nhiên bị sốt cao khiến hắn thấy buồn nôn.

Vốn định bò tới nhà vệ sinh nôn trước đã, ai ngờ đã bị người khác nhanh chân giành lấy, hơn nữa hắn không đợi được bao lâu thì toàn thân đã vô lực, trượt chân nằm dài trước cửa nhà vệ sinh, bộ dạng hết sức tức cười.

"Làm thế nào? Làm thế nào bây giờ? Có muốn tới bệnh viện không? Nhưng bây giờ còn sớm như vậy... . Đợi tôi đi hỏi Diệp Linh!” Trình Viên Viên hốt hoảng lầm bầm lầu bầu thật lâu, mới tất tả đi tìm Diệp Linh.

Nhưng Diệp Linh ngủ rất say, lay mãi vẫn không chịu tỉnh, cuối cùng Trình Viên Viên đành phải từ bỏ, chạy lại bên cạnh Khương Đường.

"Làm thế nào? Bây giờ nên làm thế nào? Cậu sốt cao như vậy...” Cô hoảng sợ nhìn hắn, quanh hốc mắt đã ngân ngấn nước.

Khương Đường rất muốn trêu chọc cô, rõ ràng là lớn hơn hắn nhưng sao lại vô dụng như vậy?

Hắn cũng biết sốt cao như thế này thì nên nhanh chóng đến bệnh viện cấp cứu chứ ở đây rề rà như vậy để làm gì?

"Viên Viên ngốc...” Cổ họng của hắn quả như đang bị đốt cháy, ngay cả nói chuyện cũng hết sức khổ sở: “Gọi một một chín đi... .”

"Hả? Tại sao? Phải đưa cậu đi bệnh viện thật sao? Bệnh của cậu thật nghiêm trọng đến vậy à? Trời ơi! Cục Đường, cậu sao có thể chết dễ như vậy?” Càng nói càng hồ đồ, cô bật khóc .

Dòng lệ ấm áp nhỏ xuống trên làn da nóng rực của hắn lại có vẻ có chút lạnh.

Khương Đường thật rất muốn trừng mắt hét to với cô.

"Chị mà không đưa tôi đến bệnh viện thì tôi mới chết thật đó... ”

Nhưng giọng nói của hắn quá khàn, Trình Viên Viên nhất thời không nghe rõ, vẫn không ngừng hốt hoảng rơi nước mắt.

Khương Đường hoàn toàn bất lực.

Xong rồi, chắc hắn sắp chết rồi, mà còn chết trẻ như vậy, thật không cam lòng.

Hơn nữa khi nghĩ đến nguyên nhân mình chết là do cô gái ngốc nghếch gây ra, hắn lại cảm thấy cả một bụng oan ức.

Tốt nhất là khi chết hắn sẽ biến thành quỷ, sau đó ngày ngày đi hù chết cô!

"Cục Đường, Cục Đường! Cậu không được chết! Nhìn tôi, nhìn tôi đây này!” Trình Viên Viên khóc nức nở liều chết lay lay thân thể hắn.

Ôi... .Đừng lắc nữa... Hắn lại muốn nôn rồi...

※ ※ ※ ※ ※ ※

Lúc tỉnh lại thì Khương Đường đã ở trong phòng cấp cứu của bệnh viện.

Người đứng bên giường hưng phấn kêu lên: “Cậu tỉnh rồi!” - chính là Diệp Linh.

Hắn nháy mắt mấy cái, lấm lét nhìn trái phải một chút, mở miệng nói câu đầu tiên là: “À, Viên Viên ngốc đâu?”

Diệp Linh thưởng ngay cho hắn một cái cốc đầu: “Sao có thể gọi người ta như thế? Là người ta gọi xe cứu thương đưa cậu đến bệnh viện đấy!”

Đó là tôi bảo chị ta gọi điện đấy chứ! Trong lòng Khương Đường nhủ thầm.

"Nó về nhà nghỉ trước rồi. Giờ là nửa đêm, cậu đã hôn mê cả ngày rồi đấy! Người một tay đưa cậu đến bệnh viện là Viên Viên, nó còn tất tả về nhà gọi tôi dậy, nếu không tôi cũng không biết cậu bị ốm nặng như vậy!”

Khương Đường nhìn bà chị thần kinh thô này không nói gì.

Rõ ràng hai người ở chung một mái nhà sao chị vẫn không phát hiện được em trai bảo bối của chị bị bệnh nặng như vậy?

Xem ra không thể tin vào phụ nữ được, Khương Đường quyết định tương lai sẽ dựa vào chính mình.

Hắn quyết định muốn làm bác sĩ, về sau có bệnh sẽ tự mình chữa trị, không cần phải nhờ cậy phụ nữ.

Diệp Linh vỗ ngực một cái, thở phào nhẹ nhõm: “Phù! Cậu cũng thật là, sao phải ngoan cố làm gì? Trước đó mẹ đã cảm thấy cậu có điều gì đó khác lạ mà cậu vẫn cứ làm bộ nói không sao.”

Khương Đường nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Rất lo lắng cho tôi sao?" *lúc này KĐ chưa thật sự chấp nhận DL là chị nên chưa chịu gọi tiếng “chị”*

“Bốp”

"Ui! Sao lại đánh tôi?” Hắn giận xoa xoa cái trán đáng thương nhìn Diệp Linh chằm chằm.

"Cậu hỏi nhảm gì đấy? Tất nhiên là tôi phải lo cho cậu rồi! Cậu là em trai tôi, ngộ nhỡ có chuyện gì không hay xảy ta tôi cũng không sống nổi! Hơn nữa tôi biết nói sao với cha mẹ đây? Cậu cũng thật là, thân thể cũng mình thì mình phải rõ nhất chứ, còn cố tình làm ra như vậy. May mà cha mẹ không có ở đây nếu không bọn họ sẽ rất lo lắng.”

Khương Đường cúi đầu.

Qua một lúc lâu, hắn mới nhỏ giọng nói: "Cám ơn chị.

"Hả? Cậu vừa nói cái gì?" Diệp Linh lập tức vểnh tai.

Cô có phải mới nghe lầm không? Tên nhóc này lần đầu tiên ngoan ngoãn gọi cô là “Chị”.

"Lời hữu ích không nói lần thứ hai. Đầu tôi tự nhiên thật choáng váng, phải nghỉ ngơi rồi."

"Ôi này, chẳng phải lời hữu ích thì càng phải nói thêm lần thứ hai hay sao? Nữa đi em trai yêu quý, gọi “Chị” cho chị nghe nữa nào!” Diệp Linh chọc ghẹo hắn.

Khương Đường đang định phản kích thì đột nhiên có một vật thể mềm mại nhào đến bên người, khiến hắn sửng sốt, mắt mở cực lớn, trong nháy mắt không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này, giọng Diệp Linh nghe sao lạ lạ như vậy?

"Viên Viên, làm ơn, điểm này của cậu tớ thấy thật không thể chấp nhận nổi, đối với ai cũng là một bộ dạng thương người như vậy sao? Mà lá gan thì lại nhỏ... .Nhìn xem em trai tớ còn vui vẻ khỏe mạnh, cậu không cần phải tự trách mình đâu. Nó bị sốt là đáng đời nó, không liên quan đến cậu, nếu cậu không kịp thời đưa nó lên xe cứu thương thì giờ nó đã không ở đây thoải mái như vầy, yên tâm, yên tâm! Cậu đừng khóc nha... .”

Khương Đường phục hồi lại tinh thần, trong ngực hắn là Trình Viên Viên sao?

Thì ra thân thể con gái lại mềm mại thế này, ấm áp, hơn nữa tràn ngập khoang mũi của hắn là mùi thơm nhẹ nhàng không thể tưởng tượng được, làm hắn tê liệt cả người.

Còn nữa...cái thứ mềm mại dán vào ngực hắn chẳng lẽ là...

Thật là hỏng bét, hắn cảm giác thân thể mình dường như càng lúc càng nóng thêm.

"Viên Viên, chị Viên Viên, tôi không sao đâu!”

"Nhưng ... .tôi thật sự lo lắng, sáng nay cậu ngất đi như vậy, tôi gọi mãi cậu cũng không tỉnh lại, tôi không có cách nào đưa cậu xuống lầu... ”

Diệp Linh lúc này mới chen miệng vào: "Ôi trời, Viên Viên, em ấy mập như thế dĩ nhiên là cậu không làm được gì rồi!”

"Diệp Linh ngu ngốc, tôi mập ở chỗ nào hả? Bây giờ là thời kỳ trổ mã của tôi, đây gọi là khỏe mạnh có biết chưa!” Khương Đường cực kỳ tức giận rống lên.

Không biết vì sao đột nhiên hắn không muốn trước mặt Trình Viên Viên bị chị gái chế nhạo.

Hắn nghĩ... bây giờ thật giống người lớn an ủi cô gái nhỏ đang ở trong lòng hắn, vì hắn mà khóc.

Vào giờ khắc này, hắn có một cảm giác lâng lâng, thì ra mình cũng có thể là nam tử hán đội trời đạp đất, ôm cô gái mà mình yêu thích vào trong ngực, cô nhu nhược không có chỗ nương tựa, tâm địa lại thiện lương, là người cần được hết sức thương yêu như bảo bối cần được bảo vệ...

Diệp Linh đứng ở một bên cảm thấy có điều gì đó không đúng, sao trên mặt em trai mình lại lộ ra vẻ háo sắc giống như mấy lão dê già vậy?

Tên nhóc này rõ ràng chỉ đang diễn kịch mà thôi.

Chẳng lẽ là bởi vì... Ánh mắt của cô dời xuống dưới, quả nhiên là thấy bộ ngực cỡ C của cô bạn thân đang đè gắt gao trên người Khương Đường, khó trách vẻ mặt tên nhóc kia như muốn phun hết cả máu mũi ra.

"Viên Viên, thằng nhóc này không chết được đâu! Đừng vì hắn mà rơi nhiều nước mắt như thế, lãng phí.” Diệp Linh kéo Trình Viên Viên một cái thuận tiện đưa cho cô mấy tờ khăn giấy lau nước mắt, nước mũi.

Khương Đường đột nhiên cảm thấy trong ngực mất đi ấm áp, biểu tình mất mát như đưa đám không giấu được.

Lúc này Diệp Linh vỗ đầu hắn một cái.

"Ui! Sao lại đánh em?"

"Tên nhóc đáng chết này, còn bé như vậy đừng có tự biến đầu óc của mình thành “phế liệu” như thế có đuôc không hả?”

"Em có làm gì đâu?"

"Còn nói không? Mặt của em đều đỏ hết lên! Còn nữa... đây là cái gì?" Ngón tay Diệp Linh chỉ xuống chỗ chăn bông đắp nửa người dưới: “Sao chị lại cảm thấy nơi đó có vẻ như mới nhô ra một chút?”

"Á... Không có, không có, không có, chị nhìn nhầm rồi!" Khuôn mặt đỏ bừng vội run lẩy bẩy lật người đắp chăn, kéo lấy cái gối úp lên đầu.

"Hả, Cục Đường, sao em lại nằm như thế này? Như vậy không phải là không tốt với tim mình sao?” Trình Viên Viên lau khô nước mắt, tò mò hỏi.

"Như vậy mới dễ ngủ.” Khương Đường núp đầu dưới gối nói vọng ra.

Ánh mắt nghi hoặc của Trình Viên Viên nhìn về cô bạn thân Diệp Linh đứng bên cạnh, chỉ thấy cô bạn đang cô nén cười, bả vai vẫn run không ngừng.

Chị em nhà này thật là kỳ quái.

Cuối cùng Trình Viên Viên kết luận như vậy.

※ ※ ※ ※ ※ ※

Sau khi hạ sốt xong, ngày hôm sau Khương Đường trở về nhà tiếp tục tịnh dưỡng.

Trình Viên Viên cũng ở lại nhà hắn, cùng Diệp Linh thay phiên nhau chăm sóc hắn.

Nhưng hắn trước mặt Trình Viên Viên ngày càng không được tự nhiên, có lúc thậm chí không có cách nào để khống chế tính tình của mình, còn hét lên với cô.

Mặc dù Trình Viên Viên không thèm để ý, cho rằng hắn là vì ngã bệnh mà tâm tình không tốt, nhưng cô càng cười an ủi hắn thì cảm giác tội lỗi của hắn càng lúc càng nặng.

Hắn quả thật không phải cố ý nhưng là do ai đã khiến hắn gặp giấc mộng kia...

Giấc mộng đó thật là kinh khủng!

Trong mộng hắn thấy mình không mảnh vải che thân, trong ngực còn ôm một cô gái trần truồng.

Cô gái vóc người đẫy đà, chiều cao cùng hắn không kém là bao nhiêu nhưng ôm vào trong ngực cảm giác thật thoải mái, thật ấm áp, tựa như lúc bé được mẹ ôm vào ngực.

Cô gái kia chính là Trình Viên Viên.

Nếu như giấc mộng của hắn chỉ là thuần khiết ôm nhau thì đã tốt, đáng tiếc mong muốn cũng chỉ là mong muốn.

Trong mộng hai người ôm nhau rồi bắt đầu vuốt ve lẫn nhau. Đó là lần đầu tiên hắn đụng chạm tới thân thể một cô gái, mềm mại, bóng loáng, tinh xảo và vẫn rất ấm.

Thân thể thật ấm áp, cảm giác thật chân thật, không hề giống trong mộng.

Tay của hắn nơm nớp lo sợ đặt trên ngực đầy đặn của cô, chạm vào nơi trơn mịn khiến hắn không nhịn được hung hăng mà nắm lấy, thật quá mịn màng. Bộ ngực trắng như tuyết nhẹ nhàng đu đưa, phía trên bộ ngực mềm mại như bánh ngọt là hai trái anh đào, lóng lánh như một món ăn ngon, hấp dẫn đến độ khiến người ta muốn cắn một ngụm.

Hắn cúi đầu xuống bộ ngực mềm mại vừa hôn lại vừa cắn, tay còn đi xuống giữa hai chân cô. Hắn muốn nghe cô rên rỉ, muốn thấy cô bị dục vọng khống chế mà trở nên mê người...

Viên Viên...

Trong mộng hắn không kiềm chế được mà vùi mình vào cơ thể cô. Thì ra cơ thể con gái là như thế này, nhưng mà... Sao không giống như hắn tưởng tượng?

Lúc hắn đạt tới cao triều cũng là lúc hắn mở mắt ra đối diện với trần nhà tối om.

Sửng sốt ước chừng năm giây hắn mới lĩnh ngộ được rằng mình vừa mới nằm mộng mà thôi.

Hai chân của hắn còn đang kẹp cái gối nằm đáng thương, mà ga trải giường vẫn còn chứng cớ xấu hổ lần đầu tiên hắn đạt tới cao triều.

Không thể nào?

Hắn... Hắn sao có thể có giấc mộng như thế này?

Hơn nữa đối tượng trong mộng còn là Trình Viên Viên.

Nếu như bị Diệp Linh biết, hắn nhất định sẽ bị hành hạ cho đến chết!

Khương Đường ảo não len lén bò xuống giường, mang quần lót đi giặt sạch sẽ.

Giặt xong, trên đường trở về phòng hắn không nhịn được nhìn cửa phòng chị gái.

Đèn trong phòng đã tắt, hai người chắc đã đi ngủ rồi.

Nếu như chị gái mà không có ở nhà...

Khương Đường kinh ngạc phát hiện, hắn thế nhưng lại dám có ý định “Tập kích ban đêm”!

Hai chân hắn run rẩy chạy về phòng mình, lại trằn trọc trở mình không thể nào ngủ nổi.

Không được, tiếp tục như vậy thật không được!

Nhất định là hắn ít gần bọn con gái cho nên mới đói khát như vậy, hơn nữa hắn mới học cấp hai sao đã... khát vọng bọn con gái?

Rốt cuộc là do hormone trong cơ thể gia tăng quá nhanh khiến cho tốc độ tế bào sinh trưởng không theo kịp hay là bởi vì nguyên nhân khác?

Hình như là, có thể là, nói không chừng hắn lại thích Trình Viên Viên?

Nhưng sau đó hắn liền phủ nhận ngay.

Không thể nào, người con gái kia ngốc nghếch lại vừa yếu đuối, gương mặt cũng bình thường, cả người chỉ có bộ ngực là nhìn được một chút. Hơn nữa gặp đại sự cũng chẳng biết xoay sở, chỉ biết rơi nước mắt. Ưu điểm duy nhất xem ra là lòng thương người mà thôi.

Cô yêu nhất là trẻ con, đối với động vật cũng đối xử tốt hơn cả người. Trên xe bus thấy người già nhất định nhường chỗ, trên đường thấy chó lang thang nhất định sẽ vọt vào cửa hàng mua thức ăn cho nó.

Hắn nhớ có một lần, Diệp Linh đột nhiên mang hai con mèo nhỏ về nhà, thì ra là Trình Viên Viên nhặt được một ổ mèo con bị bỏ rơi, cô mang về nhà hai con, bảo Diệp Linh mang về hai con. Sau đó những con mèo kia lớn lên lại vẫy đuôi rời đi khiến Trình Viên Viên đau lòng suốt một thời gian.

Khương Đường hừ một tiếng, loại con gái này có gì tốt?

Cô chỉ thích hợp làm một người mẹ chiều con mà thôi.

Nhưng... Gương mặt hắn lại đỏ lên. Dù sao thì trừ chị gái ra thì Trình Viên Viên chính là nữ sinh quan tâm đến hắn nhất, hơn nữa cô còn vì hắn mà khóc... Vừa nghĩ tới lúc trong bệnh viện vì lo lắng cho hắn mà rớt không ít nước mắt nước mũi lên người hắn... chỉ cần nghĩ lại hình ảnh đó hắn lại cảm động không thôi.

Mà hắn đã quên lần trước mình từng có phần cảm động này là vào lúc nào rồi.

Căn phòng cách vách đột nhiên có tiếng mở cửa.

Cả người Khương Đường cứng đờ, đột nhiên có một ý nghĩ xông lên.

Không phải là Trình Viên Viên chứ?

Nếu như hiện tại hắn ra ngoài giả vờ mình đi nhà vệ sinh có phải sẽ được nhìn thấy cô mặc áo ngủ hay không?

Nghe nói các cô gái lúc ngủ không mặc áo lót, nếu như hắn giả vờ choáng đầu, không cẩn thận ngã vào người cô, tay nhè nhẹ để ở... Không được, chỉ cần tưởng tưởng hắn đã cảm thấy máu nóng tòan thân bắt đầu chảy xuống thân dưới.

Hắn ảo não vỗ vỗ đầu muốn mình đừng vọng tưởng nữa nhưng vẫn không có cách nào khiến mình không chú ý tiếng bước chân càng lúc càng gần bên ngoài cửa. Chủ nhân của đôi chân kia không phải đến phòng hắn đấy chứ?

A, nếu sự thật là như vậy đây chẳng phải là mộng đẹp thành sự thật?

Khương Đường cười khúc khích chợt nghe tiếng cửa phòng mình mở ra thì nụ cười lập tức cứng đờ trên mặt.

Không thể nào?