Chương 1: Bác sĩ Khấu

Nghói bên ngoài đại sơn người ta đã dùng nguồn năng lượng mới; Nghói nhà của một vài người trong thành phố chính là một cái máy tính to, có thể nói chuyện, có thể tán phét, sai làm cái gì là làm cái đó; Nghói ở cách xrăm sông ngàn núi, chỉ cần mở máy di động ra một cái thì đối phương như là đang ngồi ở ngay trước mặt mình, còn chân thật đến mức sờ thấy được; Nghói nhà khoa học nào đó lại đang nghiên cứu cái gì gì đấy... Không gian chi chi... Lý luận mô mô, tương lai sẽ có một ngày, mấy người trong thành phố kia chỉ cần mở cửa nhà là đã có thể đến được chỗ làm ở rất xa rồi.

Nghói...

Có điều mấy cái chuyện đó chẳng liên quan gì với thôn nhỏ vùng sâu vùng xa này sất. Quốc lộ đi qua vùng này tuy đã thông nhiều năm, thế nhưng vì vấn đề địa chất nên tình hình giao thông vẫn không ra gì như cũ, chín khúc quẹo mười tám khúc cua, hàng năm xảy ra bao nhiêu là tai nạn, bất luận là vận chuyển vật tư ở bên ngoài vào hay là người trong núi đi ra đều là chuyện vô cùng vô cùng gian nan.

Sức người sức của đổ về đây nhiều vô kể, giúp dân thôn xây dựng những ngôi nhà còn đẹp hơn trong thành phố, lại sửa sang quốc lộ, trường học và bệnh viện, cơ mà hoàn cảnh sinh hoạt của mọi người vẫn bí bách chật hẹp. Vẫn còn người già mắc bệnh không chịu đi khám bệnh viện, thà rằng ở nhà uống mấy thứ thuốc dân gian và cầu thần bái phật cho xong.

Vì thế rất nhiều người không biết tâm lý con người cũng sẽ mắc bệnh, đã mắc bệnh, cũng cực kì nguy hiểm.

Trong căn phòng gác, thiếu nữ tỉnh lại trong giấc mộng dài ngồi bật dậy, trên mặt còn chút mơ hồ. Lúc này, bức mành bị một người nhẹ nhàng kéo ra, ánh vàng chiều tà nghiêng nghiêng rọi vào. Người đàn ông kéo mành đang cúi đầu tựa bên cửa sổ, hít thật sâu hương thơm horà trong cái chậu cây con con.

Sau đó hắn quay đầu, nheo mắt nở nụ cười: “Thế nào, tỉnh rồi chứ?”

Đó là một người đàn ông còn rất trẻ____Không phải tuổi hắn còn trẻ, mà là cảm giác hắn mang lại cho người ta, khiến người ta cảm thấy cho dù tương lai đến tuổi trung niên hay biến thành một ông lão tóc bạc phơ phơ thì hắn vẫn cứ trẻ trung như cũ, bởi vì hắn có một đôi mắt đặc biệt vui tươi.

Tóc trên đầu hắn ngăn ngắn, loạn cào cào, vì người cao chân dài mà dáng vẻ càng thêm gầy yếu. Hắn có khuôn mặt dường như lúc nào cũng tươi cười chói lóa, người khác nhìn vào cũng nhịn không được mà toét miệng cười theo làm cho ai nấy đềêu thích trăm phần.

Thiếu nữ nhìn hắn, bỗng nhiên hốc mắt nóng bừng lên, trong khoảnh khắc cô không biết phải diễn tả thế nào, chỉ có thể làm theo bản năng, òa khóc: “Bác sĩ Khấu...”

Bác sĩ Khấu không ngắt ngang mà để cô bé khóc một lần cho thống khoái, hắn đứng một bên nhẹ tay nhẹ chân sắp xếp lại dụng cụ vào cái ba lô mang đậm phong cách hoài cổ, đợi cho cô bé kia khóc xong xuôi, hắn mới lấy ra một chiếc hộp nhỏ, tiện thể rút luôn mấy tờ giấy ăn đưa qua: “Cho em, lau đi, đợt trị liệu cuối cùng kết thúc rồi, trong chiếc hộp này là cố gắng của chúng ta suốt mấy ngày qua, em có thể giữ làm kỉ niệm.”

“Kỉ niệm?”

“Kỉ niệm em sống lại một lần nữa.” Bác sĩ Khấu chớp chớp mắt với cô bé, một tay nhấc lên cái ba lô to để đầy dụng cụ, khiêng lên vai, giống như một lữ khách đường dài chẳng đáng tin tưởng. Hắn lẩm nhẩm mấy câu dân ca sai nhạc, mở cửa ra, gật đầu với cha mẹ thiếu nữ đã chờ ở ngoài này từ lâu lắm, “Có thể vào với con bé rồi.”

Người phụ nữ trung niên chợt che miệng mình nức nở khóc lên, bà đi vào trong phòng, thiếu nữ khẽ gọi một tiếng “Mẹ”, thế là tiếng nức nở vỡ òa. Bác sĩ Khấu đứng ở ngưỡng cửa gật gật đầu với người đàn ông đang cảm ơn rối ríồi xoay người rời đi, tựa như hắn chưừng dừng lại, cũng chưừng làm bất cứ chuyện gì.

Khấu Đồng, hắn là một d.

“D” bình thường còn có một từ đồng nghĩa rất được ưa chuộng, chính là “Tên lừa đảo”, d Khấu Đồng này còn giống lừa đảo hơn các d khác, bởi vì hắn là bác sĩ tâm lý.

Dựheo lý giải của dân tình thì chỉ cần là con người, ăn rau dưa ngũ cốc thì phải có hỉ nộ ái ố, cuối cùng sẽ có lúc muốn đánh nhau muốn mắng người, chẳng phải là chuyện lớn lao gì, làm sao mà phán được là tâm lý có bệnh chứ? Chẳng phải đều do bác sĩ tâm lý định đoạt cả sao?

Nói có bệnh là có bệnh, bảo khỏi rồi là khỏi rồi, chả lừa đảo thì là gì?

Còn chẳng chuyên nghiệp bằng thầy bùa, ít nhất người ta còn đao thật thương thật vừa rú rít ầm ĩ vừrợn trắng mắt nhảy tưng tưng, trông đáng đồng tiền bát gạo hơn hẳn.

Thế nhưng Khấu Đồng chính là một người rất thần kì, nghe đâu hắn có công việc hẳn hoi, thậm chí còn có chức vụ trong ngành thần bí nhất trên thế giới___ Ngành ‘Hữu quan’.

Bác sĩ Khấu có cống hiến cực lớn với ngành hữu quan, lớn đến mức độ nào? Khụ, chuyện của ngành hữu quan thuộc về cơ mật quốc gia, cho nên không thể nói tỉ mỉ được.

Dù sao thì nghói các bác sĩ tâm lý cao cấp dạo này đều lên level cả rồi, có máy trị liệu kiểu mới đồn rằng có thể thông qua một cách nào đó mà nhìn thấy được thế giới ý thức chân chính của con người, thứ được gọi là ‘Máy chiếu’ đó có quan hệ sâu xa với bác sĩ Khấu, thiên hạ truyền rằng hắn chính là một trong những người nghiên cứu chế tạo ra nó đấy.

Có thể thấy được bác sĩ Khấu tuy rằng khiêm tốn, thế nhưng cực kì trâu bò đó nha.

Có điều bác sĩ Khấu trâu bò này cũng chẳng có nhiều công tác nghiên cứu khoa học cho lắm, công việc bình thường của hắn thậm chí còn có chút thanh nhàn nữa kìa. Chắc là vì thanh nhàn đến tức trứng cho nên mới làm bộ làm tịch noi theo Nhị Lang Thần trong ti vi, mỹ kì danh viết là tạo phúc cho quần chúng nhân dân, từ đó về sau chỉ nghe điều động không nghe thông truyền.

Khi hắn nhàn rỗi sẽ coi đó là cái cớ để chạy loạn khắp nơi, giống như một bác sĩ lang thang lưng đeo ba lô dụng cụ. Người khác không tin hắn, mắng hắn là lừa đảo, hắn cũng không để ý, căn bản da mặt hắn còn dày hơn cả tường thành cơ mờ. Người tin tưởng hắn, nhờ hắn hỗ trợ chữrị, hắn sẽ dừng chân lại nơi đó một thời gian, chữa khỏi cho người ta rồi đi, bệnh nhân đưa bao nhiêu tiền đều là tự nguyện___dù sao hắn đi đâu mà chả dùng công quỹ... Cái vụ chữa bệnh cứu người kia... Ờ, đương nhiên cũng không thể nói tỉ mỉ được.

Khấu Đồng ra khỏi nhà cô bé kia, đeo lên mắt một cặp kính đen to đùng, huýt sáo líu lo mang đồ nghề về khách sạn cất. Sau đó hắn xắn cao tay áo, sung sướng đi hội họp___ Là một đám thanh thiếu niên choai choai mời hắn, vì mấy nhóc đều sùng bái hắn cực kì.

Bác sĩ Khấu ở trong mắt người trong thôn, đặc biệt là trong mắt cái đám thanh thiếu niên kia, là một nhân vật vô cùng thần kì.

Người thôn này đều biết con gái nhà họ Hoàng. Nó là quái thai, chẳng hiểu ra sao mà cứ ba hôm hai bận lại đâm đầu đi tự tử. Mọi người đều thấy nhưng không thể trách, bởi vì hành vi tự tử của con bé còn diễn rhường xuyên hơn cả kì đèn đỏ hàng tháng____tháng nào cũng phải có vài ngày.

Thế mà sau khi bác sĩ Khấu đến nơi này, chỉ ở lại nhà con bé vỏn vẹn có hơn một tháng mà nó đã giống con người hơn nhiều, không còn đi tìm chết theo lệ thường nữa, cũng biết đi ra ngoài, ra ngoài đường còn biết chào hỏi các cô dì chú bác. Qua hơn một tháng nữa. Lại qua hơn một tháng nữa, Hoàng cô nương cư nhiên triệt để sửa chữa sai lầm, vốn dĩ trước đây nó coi cha mẹ như kẻ thù, giờ đã tốt hơn nhiều lắm.

Sự thật chứng minh, bác sĩ Khấu đích xác là thần kì hơn thầy đồng nhiều.

Cho nên tầng lớp thanh thiếu niên muốn bày tỏ với bác sĩ Khấu sự kính trọng tuyệt đối___ Cả lũ mời hắn tới sườn dốc ngoài cổng thôn phía Nam tham gia hoạt động truyền thống của cả bọn, đua xe.

Xe dùng để đua đương nhiên là xe đạp, đường xá ở đây còn chưa được khai thông, chỉ là một sườn dốc thiên nhiên vừa rộng rãi vừa dựng đứng, người bình thường trong thôn không đi qua đường này, vì thế nó trở thành sân chơi của lũ trẻ. Khi mùa xuân đến, cỏ cây và hoa dại tốt um như trải thảm, ở giữấm thảm là một con đường bị các ‘tay đua’ chà đạp thành một con đường đất trơn như đổ mỡ.

Cưỡi xe từ vị trí này, hay chân rời khỏi bàn đạp, làm các động tác có độ khó cực cao, gào thét vang trời lao thẳng xuống... Chính là cuộc thí luyện đầu tiên trên con đường trở thành ‘nam tử hán’ mà lũ trẻ con, ừm... Tự nhận.

Thực tế là, hằng năm đều có rất nhiều nhóc ranh ngã què chân vì vụ này, cho nên người lớn trong nhà đều dùng cán chổi uy hiếp con cháu nhà mình rằng, dám đến sườn dốc kia đua xe, ông bà bố mẹ nện gãy chân con đó!

Đáng tiếc đánh gãy chân với ngã gãy chân kết quả đều như nhau cả thôi, vì thế cưỡng bức thất bại, tụ hội đua xe vẫn như lệ cũ được tiến hành trong khí thế hừng hực.

Khi Khấu Đồng đến nơi thì đám con trai đã bắt đầu rồi.

Một nhóc con thấy hắn thì lập tức chạy đến chào, nó quệt mồ hôi trên trán, hô to một tiếng: “Bác sĩ Khấu tới rồi!”

Trừ một lũ còn đang ở trên dốc không làm gì được, mấy thằng nhóc khác đều ùới, mồm năm miệng mười giới thiệu quy tắc cho hắn, cộng thêm cả việc thổi phồng bản thân lợi hại trước mặt thần tượng.

Chúng nó nguyện ý kết nạp bác sĩ Khấu vào thế giới của mình, bởi vì hắn chưa bao giờ giống với ‘người lớn’, hắn không trưng ra bộ mặt như hùm như hổ, làm như mình giỏi lắm rồi cao thâm khó dò nói cái này không được cái kia không nên___mặc dù hắn thật sự thật sự rất là giỏi.

Khấu Đồng vui tươi hớn hở ngồi xổm một bên xem hai vòng chiến, cuối cùng cũng ngứay ngứa chân không chịu được.

Cả đám thiếu niên tranh nhau nhường xe của mình cho Khấu Đồng, hắn đặt đồ đạc sang một bên, xắn tay áo sơ mi lên, như một đứa mắc bệnh nổi loạn tuổi mới lớn mà học theo chúng nó vung chân đạp xe lao đi vun vút, miệng gào: “Yah hú ~”

Mái tóc vốn rối tung của hắn càng thêm hỗn loạn, đã vọt xuống dưới chân dốc rồi, lại vẫn chưhỏa chí đẩy xe ầm ầm phi lên, toét một nụ cười rất mực dương quang chói lóa: “Nào nào, ai theo anh cùng phi xuống?”

Đoàn xe “Thỏ hoang” sẵn sàng xuất phát, nhóm thiếu niên thi nhau thò cổ hô gọi, Khấu Đồng lúc này dứt khoát buông luôn tay lái, toàn thân trên dưới còn mỗi cái mông dính trên yên xe khiến cho cả lũ kinh hồn táng đảm. Một đống fan não tàn của hắn ở đằng sau điên cuồng hét ầm trời: “Đậu xanh rau má! Bác sĩ Khấu anh thật chuẩn men! Đỉnh quá!”

“Thế này đã là cái gì, anh biểu diễn cho mấy đứa xem màn chuyên nghiệp hơn đây này.” Khấu Đồng lần thứ ba đẩy xe, hơi hơi thở dốc trèo lên đến nơi, quần chúng vỗ tay làm cho hắn thấy mình hình như cũng sắp điên rồi.

Lúc này tay hắn vẫn còn đặt trên tay lái, sau khi đi được một đoạn vững vàng, hắn đột nhiên rút hai chân đặt lên thay thế, sau đó rút hai tay về, dang ra như một con chim lớn, gập hai chân lái xe phóng vèo vèo về phírước, tiếng trầm trồ tấm tắc vang lên rầm rộ.

Ngay trong thời khắc kích động nhân tâm ấy, chị Trương bất ngờ đưheo một đoàn người lớn chạy đến, chắc hẳn là thu được tin tình báo cho nên tới bao vây tiễu trừ hoạt động đua xe phi pháp, kết quả lại Khấu Đồng đang biểu diễn một mình.

Chị Trương nhất thời sợ đến trắng bệch cả mặt, gào xé cổ: “Chết chửa! Bác sĩ Khấu! Bác sĩ Khấu cậu mau xuống xe! Ôi cha mẹ ơi, sao cậu lại làm loạn cùng cái lũ nhãi ranh này thế hả? Ngã ở đây là què cẳng đấy chẳng chơi đâu!”

Khấu Đồng cười lớn trả lời: “Không đâu.”

Chị Trương kiễng chân, trong lúc bận rộn trăm bề vẫn không quên tóm cổ thằng nhỏ xui xẻo nhà mình, vỗ lên lưng nó đôm đốp: “Nguy hiểm lắm bác sĩ Khấu ơi!”

Khấu Đồng nói: “Không sao đâu!”

“Mẹ ơi làm sao mà không sao cho nổi? Cậu mau xuống đi!”

Sau đó...

Sau đó Khấu Đồng xuống thật___ Xét thấy chân hắn quá dài, cong cong lên che khuất cả tầm mắt, thành ra không phát hiện thấy bánh trước táng vào một hòn đá, vì thế, hắn ngã lộn cổ xuống.

Lúc ngã xuống Khấu Đồng nghe thấy một âm thanh không lành cho lắm, hắn ngã theo tư thế nằm nghiêng, mặt chôn trong đầu gối, một mặt vì rất đau, mặt khác... Quá mất mặt.

Hắn cảm giác hình như mình vô cùng bất hạnh mà... Ngã què cẳng thậồi.

Câu chuyện này bắt đầu từ một d không đáng tin tự ngã què chân mình bằng một cách thức càng không đáng tin hơn.