Chương 1

Thành Đô là một thành thị thực nhàn nhã, cho dù cả nước có ngày đêm lo lắng quân không kích, từng giờ từng phút đều chuẩn bị tinh thần sơ tán, ở nơi này mọi người vẫn thong thả uống trà, nghe nhạc, chơi mạc chược hệt như bình thường, chẳng có chút gì thay đổi.

Mùa đông Thành Đô khó thể nhìn thấy mặt trời. Thế nên trong những ngày thời tiết đẹp, Liễu Du Sinh thích ngồi ở quán trà giữa công viên Vọng Giang Lâu phơi nắng, nghe mọi người buôn chuyện say sưa.

Hội quán giữa công viên này kiến trúc rất đẹp, những lối nhỏ với vài khóm trúc lưa thưa, có thật nhiều ánh mặt trời, thật sự là một địa điểm rất tốt.

Ông cụ ngồi bàn phía sau hồi tưởng việc ngày xưa ông cùng gia đình từ Thượng Hải sơ tán đến Thành Đô ra sao, tiện đà kể lại ngày quân không kích nơi ấy hai năm trước, tô đậm thêm cái thảm trạng kinh hoàng, rồi tới nói tiếp tình hình chiến sự trước mắt.

Ông cụ kể rành mạch rõ ràng, người nghe khá nhiều, đứng ngồi đều có. Vài người trẻ tuổi cùng ông thảo luận sôi nổi, nói mấy hôm nay cũng có báo động, nhưng không nằm trong vùng này.

Liễu Du Sinh phơi nắng một chút đã thấy đầu ong ong buồn ngủ, bên này thực ồn ào, cậu đành đem chén trà của mình sang phía bên kia.

Vừa ngồi xuống đã nghe tiếng ai đó gọi.

Thanh âm kia mang theo kích động cùng vui sướng, Liễu Du Sinh quay lại, không thấy kẻ đã kêu mình nên nghĩ rằng nghe lầm, liền trực tiếp ngồi xuống, không quan tâm nữa. Dù sao cậu từ nước ngoài về mới hai năm, chưa từng gặp lại người quen ngày trước. Mà nếu có gặp đi nữa cũng không có dạng bạn thân thiết này. Thời buổi loạn lạc, bảo vệ được bản thân đã khó lắm rồi. Cũng như hồi vừa về nước, ông nội vừa mất chú bác đã ra ở riêng cả, đến cả nhà từ đường tổ tiên để lại cũng bán ra chia nhau, cậu còn chẳng có lấy một phần. Liễu đại thiếu gia ngày nào giờ chỉ có thể sống nhờ đồng lương còm cõi của một giáo viên trung học, nào ai còn muốn quan tâm. Chỉ thiếu điều sợ cậu mượn danh bạn cũ mò tới nhờ vả, thấy mặt chạy còn chẳng kịp, huống hồ gọi tên vui vẻ như thế.

“Du Sinh, Liễu Du Sinh!”

Bỗng nhiên có ai đó vỗ nhẹ vào vai trái, một giọng nam trung mang theo kinh hỉ vang lên bên tai, Liễu Du Sinh quay đầu, người phía sau sửng sốt một chút, rồi tự nói tự cười: “Vừa rồi còn tưởng nhìn nhầm, đến gần quả nhiên chính là em, tôi gọi lớn như vậy, sao chẳng chịu đáp lại câu nào thế hả?”

Giọng đối phương không phải vùng Thành Đô chính tông, mà lại mang hơi Bắc Kinh nồng đậm. Nhưng cũng không lạ lùng gì. Đang buổi chiến tranh, Thành Đô chính là hậu phương, dân tị nạn đến nơi này vùng nào cũng có.

Bất quá thanh âm này đã nhắc cậu nhớ người kia là ai.

Thấy vẻ mặt ngốc lăng của Liễu Du Sinh, Chu Diệu Hoa chạy đến trước mặt cậu, nói: “Liễu Du Sinh, đừng bảo là quên tôi rồi đi?”

Liễu Du Sinh cười rộ, đứng lên: “Làm sao quên được, chẳng phải là Chu Diệu Hoa bạn học ngày xưa sao, Chu đại ca?”

Nói là bạn học cũ, kì thực học chung cũng không lâu lắm, theo Liễu Du Sinh nhớ thì người này học cùng đại học với cậu hơn hai năm.

Năm 1938 Nhật Bản cho máy bay không kích Thành Đô, người bạn đến từ Bắc Bình này cùng gia đình dọn đi. Cậu còn nhớ rõ trước khi đi Chu Diệu Hoa lôi mình tới tiệm cơm giữa Vọng Giang Lâu này uống rượu, cằn nhằn liên miên không dứt.

Chu gia từ Bắc Bình chuyển đến Thành Đô tị nạn, khi ấy nhìn số công nhân ra vào nhà xưởng của gia đình hắn, có lẽ gia thế cũng không tồi. Bất quá ngày xưa Liễu gia chính là địa chủ của cả vùng, dân nhập cư thế này dẫu có tiền cũng không đáng bận tâm lắm.

Liễu Du Sinh ở nhà bị quản giáo cực nghiêm, được đi học sớm hơn người khác. Vì thế tuy gọi là cùng lớp nhưng kì thực Chu Diệu Hoa hơn cậu hai tuổi. Bình thường cũng hay gọi một tiếng Chu đại ca. Hồi đi học Chu Diệu Hoa đi đâu làm gì cũng thích kéo cậu đi cùng. Liễu Du Sinh ngoài mặt nhiệt tình nhưng trong tâm tư ngạo nghễ khi ấy không muốn dây dưa với thương nhân, do đó cũng không thích chơi cùng Chu Diệu Hoa cho lắm. Bất quá bị quấn quanh mãi nên quan hệ giữa hai người cũng có thể coi như hòa hảo.

Ngày chia tay hôm ấy, Liễu Du Sinh không nhớ rõ Chu Diệu Hoa nói gì, nhưng cuối cùng hắn đã khóc. Một thanh niên hai mươi tuổi uống rượu xong liền ôm mặt khóc, đến giờ nghĩ lại cậu vẫn buồn cười. Bất quá cười nhạo một kẻ đang đau buồn vì phải chia tay bè bạn cũng chẳng được quân tử cho lắm. Thế nên Liễu Du Sinh không cười, lại còn an ủi, nói rằng trái đất tròn, có duyên ắt sẽ gặp lại.

Kì thực Chu gia lần này sang Mĩ là một chuyện tốt, vừa đoàn tụ thân nhân, vừa tránh được quân Nhật đang ngày đêm công kích Thành Đô. Nhưng rồi đây hai người sẽ cách nhau nửa vòng trái đất, không ai nói ra nhưng cũng hiểu cơ hội gặp lại quá xa vời. Thế nên lời an ủi của Liễu Du Sinh chẳng những không có tác dụng, mà còn khiến tâm trạng của Chu Diệu Hoa càng thêm thảm hại, hắn nốc hết ly này đến ly khác. Vậy mà khi hạ nhân Chu gia đến đón, dẫu say đến rối tinh rối mù vẫn không quên dặn họ đưa Liễu Du Sinh về nhà an toàn.

Nghĩ đến đây, Liễu Du Sinh cảm thấy con người này đối xử với bằng hữu thực không tồi.

Không biết vì nụ cười vui sướng của Liễu Du Sinh hay tiếng Chu đại ca ngọt ngào thân thiết của cậu, dù sao Chu Diệu Hoa vẫn thực cao hứng. Hắn cười, gương mặt bừng sáng như hoa nở, rạng rỡ đến mức nắng sớm trên cao cũng phải lu mờ.

Chu Diệu Hoa vốn là người phương Bắc, so với những kẻ nơi Thành Đô thiếu ánh mặt trời này cao lớn hơn rất nhiều. Mà tên bạn học này của Liễu Du Sinh qua Mĩ ăn thức ăn của siêu cường quốc đâm ra có chút giống Tây. Mấy năm không gặp hắn cao lên không ít, mặt vuông, mày rậm mắt to, mũi rất cao tựa hồ có chút giống chim ưng, môi trên mỏng, môi dưới dày, dáng cười hào sảng, cằm sạch sẽ không vương chút râu, một thân âu phục đen trông rất có khí chất.

Liễu Du Sinh chỉ cao ngang vai hắn, nói chuyện phải ngẩng đầu, rất không thoải mái, nhưng vẫn nhiệt tình chào hỏi: “Chu đại ca, đã lâu không gặp. Nhà anh không phải định cư ở Mĩ luôn sao? Anh như thế nào còn trở lại? Thật không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy anh, nên vừa rồi cứ tưởng nghe nhầm”

Liễu Du Sinh vừa nói vừa kéo ghế để Chu Diệu Hoa ngồi, kêu ông chủ mang thêm một tách trà nữa.

Chu Diệu Hoa hẳn là đang có việc, hắn quay đầu nhìn phía sau một chút, rồi xin lỗi Liễu Du Sinh: “Du Sinh, tôi đi nói với người ta một tiếng rồi quay lại ngay, em đợi chút nhé!”

Liễu Du Sinh cũng đứng lên, nhìn thấy một người ngoại quốc cao lớn cùng bốn người Hoa đang nhìn hai bọn họ. Cậu liền đáp: “Anh có việc thì cứ đi, bạn bè còn sẽ có lúc gặp, không nên vì chút chuyện này mà lỡ dở công việc.

Chu Diệu Hoa ấn cậu ngồi xuống ghế, giọng điệu có chút khẩn thiết: “Không phải chuyện quan trọng lắm đâu, tôi đã đi tìm em bao lâu nay, may mà trời thương cho chúng ta có dịp tương phùng, em đợi một lát, tôi lập tức quay lại, ngàn vạn lần không được bỏ đi, biết không?”

Liễu Du Sinh trong lòng nghĩ Chu Diệu Hoa nói tìm mình bao lâu nay là ý gì, chẳng lẽ mình thiếu tiền hắn? Học chung có hai năm, tìm mình làm gì? Còn đang muốn tiếp tục khách khí thì Chu Diệu Hoa đã khuất dạng.

Liễu Du Sinh uống hai ngụm trà, mất liếc nhìn Chu Diệu Hoa bên kia. Hắn quả thực cùng người ta nói gì đó, rồi họ quay gót đi, Chu Diệu Hoa cầm lấy một chiếc áo khoác đen sau đó lập tức chạy lại.

Chu Diệu Hoa thân cao xuất chúng, vừa nãy nói chuyện với người ngoại quốc kia còn bắn tiếng Anh như gió khiến không ít kẻ chú ý, đến khi Chu Diệu Hoa về lại bên cạnh cậu, ánh mắt những người trong quán đều đã tập trung hết vào hai người.

Chu Diệu Hoa nói về việc kinh doanh gần đây, một chốc lại nói đến lợi nhuận gì đó, Liễu Du Sinh nghĩ có lẽ hắn buôn đồ ngoại về nước, rồi lại đem chút đặc sản quê hương qua Mĩ bán lại, thương nhân chính là thế thôi.

“Tôi đến Thành Đô hỏi thăm nhà em, ai ngờ đã bị bán mất, chẳng tìm được ai. Nhà em mấy năm nay có chuyện gì? Suốt từ đó đến nay em sống ra sao?” Chu Diệu Hoa đối với cuộc sống của cậu quan tâm tha thiết.



Liễu Du Sinh nghĩ rằng gặp được người bạn như thế cũng coi như không tệ. Nhưng nếu hắn biết chuyện nhà mình dạo gần đây có lẽ sẽ xa lánh mình chăng? Sau đó ra đường thấy mặt cũng coi như người dưng?

“Nhà tôi năm trước sau khi ông nội chết đã bán, chú bác trong nhà cũng không muốn ở lại chỗ này làm ăn nên đều đã đi xa làm ăn, cũng có người làm công chức nhà nước. Bất quá, anh cũng biết, cha mẹ tôi mất sớm, từ nhỏ tôi do một tay ông nội nuôi nấng. Ông mất rồi, chú bác trong nhà ở riêng, tôi cũng chỉ còn lại một mình.”

“Em ở một mình?”_Chu Diệu Hoa giật mình hỏi

Liễu Du Sinh cảm thấy sự bất ngờ của anh rất kì quái, nói: “Đúng vậy, hiện tại tôi đang sống một mình”

“Vậy em mấy năm nay sống ra sao? Giờ ở nơi nào? Có ai chiếu cố không?”

Liễu Du Sinh cười nhạt: “Có sao đâu, năm 1939 suốt từ Tứ Xuyên đến núi Nga Mi chiến tranh liên miên, trong thành phố người bị tập kích chết không ít. Mọi người trong nhà sợ hãi chạy về nông thôn sơ tán, riêng tôi được ông nội gửi đi Nhật Bản du học, cũng đã tốt nghiệp đại học bên đó. Năm ngoái nghe tin ông bệnh lập tức quay về, thế nhưng trên đường đi có chút chậm trễ, đến nơi ông đã an táng xong xuôi, gia đình cũng ly tán không để lại chút tin tức gì, tôi cũng phải hỏi thăm bác bảo vệ ngày xưa mới biết điều này.”

Chuyện xấu trong nhà thế này vốn không thể tùy tiện nói cho người ngoài. Thế nhưng trong đáy lòng Liễu Du Sinh có gì đó thôi thúc, khiến cậu giãi bày tất cả với người này, chỉ là khi nhắc đến việc ông nội qua đời có chút thương tâm, nhưng cậu vẫn nói với giọng bông đùa trêu chọc.

Chu Diệu Hoa thở dài, cầm lấy tay Liễu Du Sinh, chân thành nói: “Người đã qua đời không thể sống lại, em hãy cố nén bi thương.”