Chương mở đầu
Chương mở đầu***
Ánh trăng loang lổ, bóng cây đong đưa.
Chút tàn gió, hoa rơi khắp chốn.
Trong một tòẩm cung u tối, tấm màn sa màu vàng tươi bị gió nhấc lên, thổi đến mọi ngóc ngách, nhảy múrong không trung, quấn quít cuộn vào nhau.
Cột trụ mạ vàng kia lặng im giữa chính điện, đứng thành hàng, vây quanh đèn sa nhu hòa màu vàng nhạt, ánh đèn ở chính giữa, cháy sáng rực rỡ. Nương theo vẻ hắc ám lượn quanh tứ phía, từng chút từng chút một, bùng cháy.
Trên chiếc giường cực lớn, kích tình bị nhu mì kiều diễm trong căn phòng che giấu, đang từ từ tản đi...
Qua một hồi lâu, cô gái mới lười biếng khẽ cử động hạ thân, bàn tay mềm mại đặt lên lồng ngực tinh tráng của nam tử, quệt một cái, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi tinh mịn trong suốt, “Hoàng thượng...”
Lông mi nồng đậm, sau vài khắc nghỉ ngơi dưỡng lực, hữu thần kéo mở. Một đôi con ngươi thanh tỉnh lạnh lùng, thật giống như lang vương lấp láy màu hổ phách, mái tóc đen nhánh tán ra xoắn bện dưới thân thể, hắn một tay ôm vai cô gái, một đường lướt xuống dưới, ở trên lưng nàng ta vỗ nhẹ, “Duyệt Nhi, trẫm phải lâm triều rồi.”
Cô gái giống như bất mãn cong đôi môi đỏ mọng lên, một lúc sau, thấy hắn chống người dậy, lúc này mới đi theo xuống giường, “Hoàng thượng, thần thiếp hầu hạ người thay y phục.”
“Duyệt Nhi, trẫm đi đây,” Nam tử ăn vận chỉnh tề xong, liền ôm cô gái kia, ôm nàng trở lại trên giường, “đợi trẫm lâm triều xong, sẽ trở lại.”
Nàng gật đầu khẽ cười, cuộn mình làm ổ trở lại trong chăn gấm, nhìn bóng lưng nam tử rời đi, thỏa mãn nhếch cánh môi.
Vừa mông lung ngủ một chút, nàng còn chưa kịp giãn chân mày ra, liền bị một âm thanh không rõ đánh thức.
“Xi xi xi...”
Một hồi âm thanh bén nhọn, giống như muốn xé rách màng nghĩ người ta, theo cửa điện rộng mở một đường truyền vào.
Cô gái khẽ lắc đầu, chỉ thấy một người xách theo một thanh trường kiếm, từ cửa chầm chậm đi vào. Mũi kiếm, kéo lê dưới mặt đất, mỗi một bước đi, liền pháiếng bén nhọn làm lòng người run sợ không thôi, nàng nhìn rõ người đi tới, liền vui mừng vén chăn gấm lên, tiến ra đón.
Một tiếng gọi còn chưa ra khỏi miệng, chỉ thấy thân kiếm lạnh lẽo đáng sợ kia chợt xẹt qurước người mình, đôi con ngươi đen bóng bị xé mở một cái, một chút ánh sáng, bị cắt thành đường thẳng tắp. Đồng thời, nơi cổ họng truyền đến một hồi đau đớn hít thở không thông, hai tay nàng liều mạng kẹp chặt lên cổ mình, máu tươi, theo khóe môi tràn ra.
Tàn sát khốc liệt, nàng thực sự không hiểu, trong đôi con ngươi đau đớn cực kỳ, từng đao kiếm rơi lên trên người mình. Loại đau đớn bị lăng trì này, kêu trời gọi đất, nhưng mà một chữ cũng không pháa được. Mái tóc bị kiếm khí chém đứt xốc xếch rơi xuống tứ tán, từng sợi, cắt đứt hồng trần...
Trong điện, khôi phục vẻ vắng lặng như chết. Dưới ám sắc cuồn cuộn, đem cảnh ghê rợn trên mặt đất, chiếu xạ nhìn không sót một thứ gì.
“A —— a ——” Âm thanh trầm thống, mang theo một loại tàn nhẫn giống như đang sống sờ sờ bị chém đứt, khản đặc, thanh tuyến bị vô âm kéo rhật dài, đè ép, nghe mà ghê rợn.
Trên chiếc chăn trắng tinh cao quý, đập vào mắt, chính là một cánh tay dính đầy máu, đột nhiên... Một cánh tay dính máu khác, duỗi tới, một cỗ thân thể yếu ớt vô lực, oa oa, bò lên phírước.
Tóc dài, lộn xộn không chịu nổi khoác lên sau gáy, nửa bên, che đi gương mặt của cô gái, trên vết máu màu đen, lộ ra đỏ tanh, lại không phân biệt được màu sắc lúc đầu, mờ mịt bị hấp thụ vào trong.
Cả thân thể nàng ta, đều vô lực rủ xuống dưới mặt đất, hai chân kéo ra, toàn thân chỉ dựa vào lực trên khuỷu tay nằm rạp lên trước. Hai chân, đến khẽ đạp một cái, cũng đều là uổng công...
Đồ ngủ màu trắng trên người, đã sớm bị màu đỏ tanh nhuộm hơn một nửa, cổ tay, cổ chân, vẫn còn máu tươi ồ ồ chảy ra không ngừng, nơi đông lại kết vảy, phủ lên mị triều.
“Mau, mau, động tác nhanh nhẹn một chút,” Ngoài điện, truyền đến đạo âm thanh một ngươi lớn tuổi, tiếng bước chân huyên náo, tận lực đè thấp, giống như quỷ mị.
Tròng mắời rạc không còn ánh sáng của cô gái, chợt nâng lên, tụ lại một điển, nàng giơ tay lên, nơi bị cắt đứt kinh mạch, chỉ là vô lực rủ xuống, nàng chỉ đành kề mặt lại gần, liền dùng phương lực trên cổ tay, vạch đầu tóc tản ra, lộ ra nguyên cả khuôn mặt.
“A ——” Tiểu nha hoàn đi theo sau lưng ma ma, vừa mới bước chân vào, liền bị dọa sợ đến mức đưa hai tay bịt chặt miệng, nừa người trên sợ hãi lùi ra phía sau.
“Ngươi chán sống rồi phải không,” Ma ma dẫn đầu kihấy thế, ngón tay không ngừng gõ lên trán nha hoàn, “sợ người khác nghe không thấy à? Trở về mới dạy dỗ ngươi đàng hoàng.”
“A —— a ——” Trên mặt cô gái hiện đầy vết thương, vẻ mặt dữ tợn mang theo hy vọng, nàng vươn hai tay về phírước, ngửa cao cái cổ lên cầu cứu, trong miệng, mỗi một chữ nhả ra, liền kéo theo vết máu đỏ tươi.
Nàng cố gắng bò lên phírước, bất chấp tất cả, muốn khiến bọn họ nhận ra mình, “A —— a ——”
Bất lực, bậa khỏi miệng, chỉ có từng đợt từng đợt đau đớn mơ hồ không rõ mà thôi.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, đợi hoàng thượng trở lại rồi, mỗi một kẻ đều không còn mạng nữa,” Lão ma ma đoạt lấy chăn gấm trong tay nha hoàn, ném lên trên người cô gái một cái, “mau, mau mang cô ta đi ra ngoài.”
Đám người, tuy là trong lòng có sợ, nhưng lại không thể không làm theo, cô gái thấy bước chân của bọn họ càng lúc càng tới gần, thanh âm trong miệng, giống như là mang theo chống đối, càng lúc càng lớn.
Ma ma bên cạnh thấy vậy, vội vàng móc ra khăn gấm trong túi, ngồi xổm xuống, một tay chế trụ cái cằm cô gái, dùng sức cạy miệng của nàng ra. Khăn gấm màu trắng dùng sức nhét vào trong miệng nàng, vết thương chồng chất trên mặt, hiện ra kinh ngập tuyệt vọng, đôi con ngươi mang theo hy vọng lúc đầu, càng giống như tro tàn, dần dần yên ắng.
Lưỡi bị cắt đứt, kinh mạch tứ chi bị phá hủy trấn không còn tính người, lại thêm vô vọng trí mạng như hiện giờ, cô gái đột ngột trợn tròn khuôn mặt chỉ còn vẻn vẹn màu sắc ban đầu, liền hôn mê bất tỉnh.
“Hừ, còn sinh sự nữa,” Vẻ mặt ma ma đầy chán ghét hất tay ra, đem chăn gấm dính đầy máu kia lau chùi sạch sẽ chiếc giường trắng tinh, hai tay kéo góc chăn, liền đem cả người cô gái giấu vào trong, “mau, mang ra đi, ngàn vạn lần không được để bất kỳ ai nhìn thấy.”
“Vâng, ma ma,” Đám người ngập ngừng mở miệng, hoảng loạn, trong ánh mắt hai mặt nhìn nhau, từ từ lui đi. Mỗi người một bên, hợp lực cùng nâng chiếc chăn gấm màu trắng kia cùng cô gái bị cuốn theo bên trong lên.
Ma ma nhìn từng vệt máu trải dài trên tấm thảm dưới sàn kia, bước chân không khỏi rụt về phía sau, gọi nha hoàn bên cạnh tới, “Mau, thu dọn mấy thứ này lại, trước khi hoàng thượng hồi cung, toàn bộ đều phải thay mới, còn nữa...” Bà ta chỉ một đầu ngón tay lên trên án kỷ, khung đằng, “cái này, cái kia... Đều phải lau sạch sẽ, không được lưu lại một chút vết máu, biết chưa?”
“Vâng, ma ma.” Nha hoàn còn lại vội vội vàng vàng lo làm việc, ánh nến từ từ nhiễm động, từng bóng người bận rộn bị cố ý thu nhỏ lại... Phóng to lên.
Nháy mắt, trong tòẩm điện rộng lớn xa xỉ lộng lẫy, nhanh chóng khôi phục tĩnh mịch, trên mặt đất sáng bóng như mới, không tìm được chút chút dấu vết huyết sắc nào, gió... Ào ào thổi vào đại điện, vẻ kiều diễm, lần nữa quấn quanh... Tiếng u oán nức nở, tràn đầy mỗi một góc, bền bỉ, bám chặt, không chịu rời đi.
———Phân cách tuyến, Vân Nam ———————————————————————
Màn đêm bị kéo xuống rất trầm, mang theo vài phần đè nén. Ánh trăng hiện lên màu đỏ, dịch xuống một chút, nhuộm đầy bụi trần. Trong phòng ngủ ký túc xá đại học ở thành phố Bạch Sa, vài người đang tụm năm tụm ba, bận rộn dọn dẹp đồ đạc.
uatui.net/ “Âm Âm, cậu nói ngày mai mình mặc bộ đồ nào thì được đây?” Phong Phi Duyệt hướng sang cái giường mất trật tự, nhìn về phía bên cạnh cầu cứu Thanh Âm đang ung dung dọn dẹp.
Cô bạn ngẩng đầu lên nhìn một cái, khẽ nhăn mặt, giọng nói hờ hững, “Cái màu trắng kia đi.”
“Được, nghe theo cậu vậy,” Phong Phi Duyệt thu lại cái túi ở một bên, đem bộ đồ kia bày ở vị trí dễ chú ý, “nghói, Vân Nam là một nơi cực kỳ thần bí.”
“Đã sớm xin với giáo viên rồi, năm nay mới thông qua.” Vài người bạn cùng phòng nghói, lập tức ngẩng đầu lên, sáp lại gần, bắt đầu bàn tán.
Đêm, hoàn toàn đen thấu, trong một mảnh yên tĩnh, bình mình kéo đến, bầu trời bị một đạo ánh sáng kéo mở ra một lỗ hổng.
***
Hôm sau.
Xe củrường học đã sớm chờ bên ngoài, đoàn người tự động lên xe, đều tự mình tìm chỗ ngồi.
“Thanh Âm, từ đây đến Vân Nam, phải đi xe một ngày đường phải không?” Phong Phi Duyệt một bên vừa ghé mắt vào di động chơi đùa, vừa lấy khủy tay huých huých Thanh Âm ở bên cạnh.
Cô bạn ngẩn người một cái, thu hồi tầm mắt từ trong sách, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lo lắng, “Có lẽ vậy, Duyệt Nhi, hai ngày nay mình cứ cảm thấy, trong lòng có sợ hãi không nói ra được.”
“Sao vậy?” Phong Phi Duyệt phát hiện thấy Thanh Âm khác thường, vội vàng để điện thoại di động xuống, nghiêng đầu nhìn sang gò má cô ấy.
“Mình cũng không biết,” Tầm mắt Thanh Âm rơi ra bên ngoài chợt lóe lên, lắc đầu một cái.
Nhìn thấy vẻ mặt hồi hộp của cô bạn, Phong Phi Duyệt tức cười tựa đầu lên đầu vai cô ấy, “Mình biếồi, cậu đó, chính là đọc sách quá nhiều.”
Xe củrường học xuyên qua đường hầm, mang theo bóng tối ngắn ngủi.
Cây xanh hai bên đường, gào thét mà vụt qua, thấp thoáng, còn mang theo hơi thở điền viên bình dị.
Đến trưa, xe dừng lại trước một trang viên kiến trúc khuôn mẫu, tạm thời nghỉ ngơi.
“Xuống xe a,... Lưng của mình đây cũng ngồi đến rã rời rồi,” Phong Phi Duyệt lôi kéo Thanh Âm, không chờ đợi được hấp tấp xuống xe.
Vườn trái cây mênh mông vô bờ trùng điệp mười mấy dặm, mang theo hương quả thơm mê người.
Hít sâu một hơi, hai người cùng nhau đi tới một chỗ yên tĩnh, ngồi xuống.
“Cô gái,” Âm thanh của một người lớn tuổi từ đằng sau truyền đến, hai người nghe thấy, xoay lại.
Một bà lão lớn tuổi, ngồi ở phírước hai người, phục trang có phần quái dị, trên đầu, một cái khăn trùm màu đen bao lấy, đôi mắt, trong vẩn đục lại lộ ra vài phần trong trẻo.
Ánh mắt bà lão thủy chung dán chặt lên người Thanh Âm, cuối cùng khe khẽ thở dài một hơi.
Bị bà ấy nhìn một hồi lâu rồi có vài phần thận trọng, Thanh Âm dè dặt mở miệng, “Lão bà, có vấn đề gì sao?”
Bà lão đột nhiên vươn một tay ra, dùng sức nắm chặt cổ tay Thanh Âm.
“A...” Cô vội vã rụt tay lại, Phong Phi Duyệt ở bên cạnh, càng thêm nghi hoặc khó hiểu.
“Cô gái, trở về đi.”
“Trở về?” Thanh Âm một câu cũng không hiểu khẽ cau mày, nhìn vẻ mặt quỷ dị của bà lão, Thanh Âm vội vàng kéo Phong Phi Duyệt, ở bên tai cô nói nhỏ, “Đi về thôi, lão bà này...”
“Cô gái,” Bà lão đứng lên theo, “cô có biết, kiếp trước của cô là chết thế nào không?”
Thanh Âm vội vã lắc lắc đầu, Phong Phi Duyệt ở bên cạnh ngược lại có vài phần hăng hái, “Chết thế nào?”
Bà lão xoay người lại, đưa lưng về phía hai người, thái độ mang theo một loại vui thích thưởng thức, nếp nhăn khắp người, cũng theo đó mà nhộn nhạo lên, “Liệt hỏa bừng bừng, căn nuốt nhân tâm, vạn đuốc thiêu rụi, dâng lên thân thể thuần khiết của cô ta, xương nghiền thành tro, huyết chú tiêu di.”
“Cái gì vậy chứ.” Phong Phi Duyệt dẫn đầu sải chân về phírước, lôi kéo Thanh Âm.
“Cô gái, đã từng nghe đến Tế Tự chưa?” Bà lão chỉ lo trần thuật phần mình, “Lửa bay đầy trời, cháy hết một nửa bầu trời.”
Hai người vội vàng bỏ chạy, bước nhanh về phái xe củrường học đằng kia.
“Làm mình sợ muốn chết,” Phong Phi Duyệt dùng sức thở hổn hển mấy hơi, một ngón tay chỉ trán mình, “lão bà này, ở đây có vấn đề phải không?”
“Tám phần là vậy, đi thôi, xe sắp sửa lên đường rồi,” Thanh Âm kéo tay cô, bước nhanh đi tới.
Dọc theo đường đi, cũng không có ai nhắc lại chuyện này, chỉ là trong lòng, quanh quẩn một tia quỷ dị không nói rõ được.
Xe lái đến đường núi gồ ghề, thi thoảng lắc lư mấy cái. Ngoài cửa sổ, là bầu trời xanh thẳm nối tiếp, khởi hành từ đỉnh núi đi lên, thang mây quỹ đạo dốc đứng, chưới mười mấy phân, là thân xe sẽ cà vào hàng rào bên cạnh. Một khi ngã xuống, e là đến thi thể cũng tìm không được.
Hai người liếc mắt nhau, cúi đầu, thậm chí còn có bạn học lầm bầm cầu khấn.
Thân xe đột ngột lắc lư dữ dội mấy cái, làm cho bên trong xe, thét chói tai liên tục.
Mới vừa được vài chục mét, liền bị thêm một lực đạo xung kích quất vào nghiền nát, trên trần xe rộng rãi, bị cứng rắn đập lõm xuống một lỗ. Đấung núi chuyển kéo đến, một vài người không ngồi vững, tất cả đều ngã xuống sàn xe.
“Mau nằm xuống,” Người lái xe đột nhiên thắng khẩn cấp, ngoài xe, sương mù trắng xám giăng đầy trời, phảng phất như ngăn cách với thế giới bên ngoài, ‘rầm’ một tiếng, cửa sổ bằng kính đều vỡ vụn.
“Âm Âm.” Phong Phi Duyệt ngồi gần cửa sổ, vội vàng xoay người che chắn Thanh Âm, trên lưng, đều là vụn thủy tinh.
Tiếng gió mãnh liệt, thân xe cứ thế nhẹ nhàng bị cuốn lên, Phong Phi Duyệt một bên không kịp chuẩn bị, cả người bị kéo ra bên ngoài.
“Duyệt Nhi...” Thanh Âm khẩn cấp bắt được tay của cô, dùng sức kéo vào trong.
Tất cả những thứ này, thần bí đến quỷ dị, nhìn từ đằng xa, một chiếc xe buýt bay lên không, cửa sổ phía sau, một cô gái lơ lửng giữa không trung, thân thể bị kéo thành một đường.
“Âm Âm, cậu buông mình ra...”
“Không...” Gió, lần nữa cuộn lên mãnh liệt, cùng mang theo hai người, bị kéo ra khỏi xe, trên tay buông lỏng, hướng một bên vách đá rơi xuống.
Hỗn loạn bị che đậy, yên ắng giống hệt như lúc trước vậy.
Chỉ có mảnh vụn thủy tinh vẫy đầy đất, cùng một chiếc xe dừng sát ven đường.
***
Chương 01: Hoang mạc
***
(Chipchip: Mới chỉ có một chương mà làm chip đau đớn ko thôi, văn cổ khó nhằn vãi trấu, từ nào cũng mới lạ, hờ hờ, xác định tốc độ chậm hơn nhìu các tềnh iu ạ)