Chương 1: Lo sợ trở thành kẻ nghèo hèn bị cướp sạch
Chương 1: Lo sợ trở thành kẻ nghèo hèn bị cướp sạchMặc Yểm liếc nhìn cũng nhận ra Bạch Bạch chính là một con hồ ly tinh, dù cho nàng ta chẳng có điểm gì khác biệt so với bạch hồ (cáo trắng) bình thường cả.
“Tuyết Nhi, chúng ta đến khách sạn rồi…” Người đang nói chính là thiếu nữ áo xanh (lục y thiếu nữ) đang ôm con hồ ly tinh. Những lời này không phải đang nói với người thị nữ (người hầu) bên cạnh, mà là nói với con bạch hồ đang ôm trong ngực.
Bạch hồ ve vẩy lắc đuôi, cung kính hướng về thiếu nữ đang ôm mình, thay câu trả lời.
Thiếu nữ áo xanh vô cùng kinh ngạc mừng rỡ nói: “Liễu nhi, ngươi xem, Tuyết Nhi biết trả lời ta này! Thật là thông minh! Ta đã bảo mà, Tuyết Nhi rất có linh tính, so với những con chó con ngựa mà đại ca nuôi thì thông minh hơn nhiều!”
Nàng bên cạnh là thị nữ Liễu nhi, rõ ràng cũng cực kỳ yêu mến con bạch hồ ly này, lại thêm hơi có ý muốn nịnh nọt tiểu thư nhà mình, nên nghe xong lời này vội vàng gật đầu đồng ý, khen ngợi bạch hồ ly vài câu. Tiểu thư áo xanh nghe rồi mặt mày hớn hở, được người khác khích lệ còn vui sướng hơn nữa.
Mặc Yểm trong lòng khinh thường, cười nhạo: “Đương nhiên là có linh tính, con hồ ly tinh này hẳn phải có mấy trăm năm đạo hạnh.”
Bạch hồ có vẻ phát giác ra có một thế lực không thể trêu vào được đang ở gần bên, cái đầu nhỏ xinh trong ngực tiểu thư áo xanh ngóc lên, quay ra nhìn thoáng về phía Mặc Yểm.
Mặc Yểm không có ý định xen vào việc của người khác, hướng về phía bạch hồ kia mỉm cười, khẽ nâng chén rượu.
Bạch hồ cực kỳ nhát gan, phát hiện đối phương chú ý tới mình, sợ hãi tới mức nhanh chóng rụt đầu lại, dúi vào ngực tiểu thư áo xanh.
Hành vi điển hình của loài đà điểu này khiến Mặc Yểm thấy rất vui vẻ. Nếu hắn muốn động vào nó, cả trăm thượng tiên trên Thiên giới cũng đều chẳng ngăn được, huống hồ chỉ là một thiên kim tiểu thư yếu đuối trói gà không chặt?
Nụ cười của hắn làm bạch hồ khiếp sợ, nó lại dúi sát hơn vào thiếu nữ áo xanh.
Thiếu nữ áo xanh nói với thú cưng của mình xong, liền ngẩng đầu nhìn trong sảnh khách ****, thấy một nụ cười mê hoặc lòng người , nhất thời đã quên mất tiếng nói, ngơ ngác ngắm nhìn Mặc Yểm.
Một nam tử thật đẹp trai anh tuấn, toàn thân mặc y phục gấm đen, eo đeo ngọc bội, vóc dáng cao lớn, gương mặt sáng sủa, hài hoà ôn nhã và nam tính, đẹp trai tuấn mỹ khác hẳn tất cả nhân gian. Ánh mắt thâm thuý u ám, khoé miệng mỉm cười, càng dễ dàng khiến bất cứ con tim nữ nhân nào cũng phải xúc động.
Thật sự làm mất mặt phàm nhân! (người thường)
Bộ dáng si mê thất thần như của thiếu nữ áo xanh, hiện Mặc Yểm đã gặp quá nhiều, nên trong thâm tâm cảm thấy quá phiền chán. Chẳng muốn lại để ý tới nữa, nên chủ quán đưa tới một bầu rượu, lại tiếp tục tự rót uống một mình.
Một lát sau, thiếu nữ áo xanh từ từ phục hồi lại tinh thần, lại trở nên e lệ quyến rũ, phải tới khi thị nữ Liễu nhi bên cạnh mở miệng nhắc nhở, lúc này mới đi vào khách điểm chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.
Đi qua chỗ Mặc Yểm, thiếu nữ áo xanh nhịn không được phải đi chậm lại, nghĩ thầm muốn nhìn trộm hắn vài lần nữa.
Nhưng việc này lại khiến Bạch Bạch nằm trong ngực nàng ta sợ hãi, trong thâm tâm vừa lo vừa sợ! Người áo đen này chắc chắn đã nhìn ra thân phận của mình, ngàn vạn lần đừng có là người tu đạo nha! Nếu không, theo lời răn dạy của phụ thân, hắn nhất định sẽ đem nàng đi thu luyện đan!
Mặc Yểm nhìn có vẻ như lơ đãng, nhưng vẫn lưu ý bạch hồ, xem nó giấu mình trong vòng tay thiếu nữ thoắt ẩn thoắt hiện, cặp mắt nâu nho nhỏ tràn ngập sợ hãi, trong lòng nhịn không được, thấy buồn cười.
Phải, thật không nghĩ rằng giữa chốn phồn hoa này của loài người, lại gặp một con hồ ly tinh tu luyện tiên đạo!
Trên thế gian, phàm là vật tu luyện nói chung đều theo hai đường lối. Tu luyện tiên đạo chẳng những cần có tài năng thiên phú rất cao, mà hơn nữa còn cần tự thân khổ luyện tu hành, quá trình tiến triển chậm chạp. Nhưng tới lúc tu luyện thành công, chẳng những có thể đứng hàng tiên ban bất tử, mà thực lực bản thân cũng hết sức kinh người.
Muốn tu luyện ma đạo lại đơn giản hơn nhiều. Phần nhiều đều là mượn nhờ ngoại lực, kể cả âm dương thái bổ để bổ khuyết, tiến triển cực nhanh, nhưng đến một trình độ nhất định, muốn tiến bộ hơn nữa lại rất khó.
Cùng là tu luyện ngàn năm, năm trăm năm đầu tiên, thực lực của tu tiên đạo tuyệt đối không phải là đối thủ của kẻ tu ma đạo, nhưng đến năm trăm năm sau, thực lực của kẻ tu tiên đạo sẽ đột nhiên tăng mạnh, còn kẻ tu ma đạo thì lại trở nên bắt đầu trì trệ không tiến triển. Nếu so sánh về sau, sau ngàn năm, kẻ tu ma đạo lại tuyệt đối không phải là đối thủ của kẻ tu tiên đạo.
Tất nhiên, nếu như kẻ tu ma đạo có tài năng thiên phú kinh người, thì lại là chuyện khác.
Mặc Yểm lập tức hiểu rõ nguyên do con bạch hồ này lại sợ mình, chân nguyên của người thuần tuý tu tiên chính là đại bổ vật trong mắt phần đông kẻ tu ma đạo.
Không khỏi có chút không biết nên khóc hay nên cười, tình cảnh hiện tại giống như một kẻ nghèo hèn có vài đồng tiền, đứng trước mặt tỉ phú mà thần kinh lại lo lắng sợ hãi đối phương cướp đoạt của hắn vài đồng tiền.
Con hồ ly này, chân nguyên của nó, cho hắn nhét kẽ răng củng còn chẳng đủ nữa là!
Thiếu nữ áo xanh họ Lăng tên Thanh Ba, là thiên kim của Lại bộ Thượng thư tân nhiệm. Lăng Thượng thư có bốn người con, lại chỉ vẻn vẹn có một đứa con gái này, lại là con của chính thất, nên từ nhỏ đã được ngàn vạn cưng chiều sủng ái.
Lần này, nàng theo huynh trưởng đi về bái kiến quê quán Lão thái gia, không nghĩ tới trên đường trở về kinh đô, lại gặp được trong khách **** một thanh niên thần tiên, tưởng chừng trái tim rung động không còn là của mình nữa.
Chỉ là, dù sao nàng cũng là xuất thân gia thế, dù cho có tâm tư như vậy cũng tuyệt đối không dám nói ra mồm. Liễu nhi theo hầu hạ bên cạnh, vừa rồi cũng đã phát hiện tiểu thư không ổn… Phong thần tuấn dật nam tử như vậy, nàng nhìn thấy tim cũng đập thình thịch, tiểu thư bộ dạng thất thần, nhất định là xuân tâm động lòng.
Nghĩ đến trước kia đã từng mơ hồ nghe thấy, đợi sau khi tiểu thư trở về kinh, rất có thể sẽ bị triệu vào cung làm phi, vì thế lão gia cùng các thiếu gia đều rất hao tổn tinh thần, nhanh nhanh nghĩ hết cách để định một mối hôn sự thay tiểu thư, tránh khỏi vận mệnh phải vào cung.
Vừa rồi lại chứng kiến tên nam tử kia, ăn mặc đẹp đẽ sang trọng, khí chất bất phàm, lại ở trong khách sạn xa hoa như vậy, hẳn là thân phận cũng sẽ không thấp. Nếu có thể trở thành cô gia nhà mình, là một chuyện cực tốt.
Có tâm tư này, Liễu nhi liền tự quyết định, lén đi tìm tiểu nhị khách **** hỏi thăm về lai lịch Mặc Yểm.
Đáng tiếc, tiểu nhị hỏi gì cũng không biết, nhưng cuối cùng cũng bảo sẽ đi tìm hiểu rõ ràng chuyện làm việc và nghỉ ngơi của Mặc Yểm.
Mắn mắn, tiểu thư lại muốn dừng lại hai ngày ở tại khách sạn, chờ Nhị thiếu gia đi thăm bạn bè thúc bá quen biết ở đây rồi mới lên đường trở về kinh. Thừa dịp hai ngày này, sắp đặt tình cờ gặp mặt hẳn không khó.
Vậy nên Bạch Bạch thật không may, sợ cái gì liền gặp phải cái đó. Liễu nhi trái lo phải nghĩ, nảy ra chủ ý, đánh đét một cái lên người.
Kế hoạch của Liễu nhi là như vầy, khuyến khích tiểu thư buổi sáng Mặc Yểm ra khỏi phòng cũng ra luôn, trên hành lang “tình cờ gặp” hắn, sau đó làm bộ trượt tay đánh rơi Bạch Bạch, ném lên người hắn, tạo ra một tình huống hỗn loạn, tiểu thư và Mặc Yểm sẽ có nhiều cơ hội liên hệ với nhau.
Kế hoạch tiến hành cực kỳ thuận lợi, chỉ là Liễu nhi đoán được mở đầu lại không đoán được kết cục……
Cũng không may là, khi “cuộc tình cờ gặp mặt” với Mặc Yểm bắt đầu, thì Bạch Bạch rơi vào trạng thái khẩn trương cao độ, tứ chi dường như bám chặt gắt gao vào áo của Liễu Nhi, hận không thể chui vào ẩn nấp trong vạt áo Liễu nhi.
Liễu nhi âm thầm đẩy mạnh vài lần đều không thể đẩy nó ra khỏi, trong lòng quýnh lên, đẩy quá mạnh, chỉ nghe vài tiếng kêu, Bạch Bạch níu lấy bốn miếng vải rách bay rớt ra ngoài, đập bộp vào ngực Mặc Yểm.
Đầu Bạch Bạch bị đụng váng, còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị rơi xuống, trong tai nghe thấy giọng hai nữ nhân hoảng hốt kêu lên, còn cái tên áo đen kinh khủng kia thì thốt lên một tiếng cười buồn bực. Nàng có thể sử dụng pháp lực đem mình dừng lại giữa không trung, nhưng là đang ở trước mắt bao người nên không dám làm xằng bậy, đành phải chịu chờ đợi số phận rơi xuống sàn nhà, đau nhức kinh dị đến.
Trong lúc hỗn loạn, một đại chưởng vung tới tay đỡ lấy nàng, Bạch Bạch mở to mắt, trước mặt nhìn thấy một nụ cười ranh mãnh hé lên trên gương mặt người áo đen kinh khủng kia!
Bạch Bạch bối rối, quên mất chính mình đang nửa nằm trên tay người kia, cơ thể khẽ xoay và nghĩ “Cút đi”. Kết quả, bi kịch đã xảy ra. Lúc này đây, Mặc Yểm xấu xa không đỡ lấy nàng nữa, Bạch Bạch chổng vó lên trời, kêu một tiếng, rồi ngã xuống đất, trước mắt tối sầm, hôn mê!