Chương 1: Khôn ba năm dại một giờ
Buổi trưa thứ hai, trong một bệnh viện tư nhân ở Sài Gòn, tại khoa Sản phụ khoa – Kế hoạch hóa gia đình, chỉ có khoảng bốn, năm người ngồi ở hàng ghế chờ. Không gian rất yên ắng, không ai nói với ai lời nào. Ở đó, hai mẹ con nọ đang ngồi trầm mặc với vẻ thiểu não. Chốc chốc, người mẹ thở dài ra chiều lo lắng. Còn cô con gái thì mím chặt môi, bờ ngực phập phồng mang theo luông hơi thở nặng nề. Cô gái nổi bật với khuôn mặt thanh tú, mộc mạc không son phấn. Đôi mắt cô buồn sâu thẳm như muốn hút hồn bất cứ ai nhìn vào. Người xưa thường hay nói rằng ai có đôi mắt buồn thì cuộn đời người đó sẽ phải rơi lệ không ít. Cô mặc một chiếc váy giản dị, kín đáo màu xanh ngọc làm nổi bật làn da trắng hồng. Mái tóc đen và dài được cô buộc gọn gàng với chiếc nơ nhỏ màu trắng. Nhìn vào cô, ai cũng có thể đoán được cô chỉ là một cô gái mới lớn. Đúng, thật ra cô chỉ mới mười bảy tuổi, cái tuổi vẫn còn đang cắp sách đến trường. Hôm nay, cô xin nghỉ học vì sức khỏe. Mà lý do duy nhất chính là trong cơ thể cô đang tượng hình một mầm sống mới. Sự việc này hoàn toàn vượt ra ngoài cái tuổi non nớt của cô lẫn những khuôn khổ, nề nếp vốn có trong một gia đình thuần Việt như gia đình cô. “Cạch!” Tiếng mở cửa phòng khám phá tan không gian yên ắng. Một nữ y tá mặc đồ trắng bước ra, dõng dạc gọi to: “Mời Nguyễn Thị Huyền Hân!”. Bà Vân, mẹ của cô gái, giật mình đáp lại: “Dạ có!” Đáp xong, hai mẹ con liền lẽo đẽo đi vào theo cô ta vào bên trong phòng khám. Một màu trắng ảm đạm bao phủ khắp gian phòng. Hân, tên của cô gái, cảm thấy nơi này thật đáng sợ. Mùi thuốc sát trùng ngai ngái tràn ngập khắp nơi. Tiếng dụng cụ kim loại va vào nhau lách cách làm cho tim cô như muốn nhảy thót ra ngoài. Bà Vân ngồi đối diện với bác sĩ, còn Hân thì ngồi sau lưng mẹ mình. Người bác sĩ trước mặt là một phụ nữ đứng tuổi, khuôn mặt toát lên vẻ đẹp quý phái. Trên ngực áo của người này mang bảng tên ghi là: “Bác sĩ Hoàng Gia Ánh”. – Chị à, tôi đã xem qua kết quả siêu âm của cháu Hân. Tôi thấy là tôi nên tư vấn thêm cho chị một chút.- Bằng cặp mắt cảm thông, bác sĩ bắt đầu lên tiếng. – Dạ, bác sĩ cứ nói đi ạ! – Bà nuốt nước bọt để giảm bớt cảm giác khô khốc ở cổ họng, rồi cố gắng thốt nên lời. – Thai được ba tháng rưỡi có nghĩa là đã quá lớn. Đây lại là lần đầu mang thai. Nếu lấy ra sẽ có nhiều nguy cơ không lường trước được… Thậm chí có thể gây biến chứng vô sinh. – Bác sĩ nói chậm rãi từng chữ như sợ người đối diện mình nghe không rõ. – Trời, vậy… vậy giờ phải làm sao hả bác sĩ?… Nó chỉ mới mười bảy tuổi…! – Giọng bà nghẹn lại, hai mắt nhanh chóng ngấn lệ. – Tôi biết! Vì vậy, chị và cháu hãy nên suy nghĩ kỹ lại. Tôi làm trong nghề này đã hơn hai mươi năm, tôi đã chứng kiến biết bao nhiêu trường hợp: Người thì muốn có con lại không có, còn kẻ có thì lại đang tâm phá đi. Tôi chỉ sợ sau này có hối hận cũng không kịp. – Đôi mắt bác sĩ ánh lên tia cương nghị xen lẫn đau xót. Ở phía sau lưng bà Vân, Hân cắn chặt môi mình đến bật cả máu. Hai bàn tay đan chặt lại nhưng vẫn không ngừng run rẩy. Cô nghe không bỏ sót một chữ nào cả. Đầu óc cô đang chao đảo vì những ngôn từ mà bác sĩ Ánh nói có vẻ quá mới mẻ làm cho cô không sao nắm bắt được hết. Cô chỉ cảm thấy rất sợ, một nỗi sợ bao phủ toàn cơ thể rồi lan tỏa vào tận sâu bên trong lục phủ, ngũ tạng. Giờ có hối hận thì cũng đã muộn rồi. Mọi việc bắt nguồn từ chỉ một lần trót dại của mối tình đầu. Thịnh, người yêu Hân, là một học sinh ưu tú học cùng trường. Anh học trên cô một lớp. Hai đứa yêu nhau gần một năm thì anh phải lên đường sang Mỹ du học. Đáng lẽ tình yêu đó sẽ mãi đẹp và trong sáng nếu cả hai không vượt quá giới hạn sau buổi tiệc chia tay. Kinh nguyệt vốn không đều nên trong một khoảng thời gian dài chưa có dấu hiệu “đến tháng”, cô cũng không để tâm tới. Hơn nữa, cô cũng không thấy có triệu chứng buồn nôn, khó chịu gì cả. Chỉ là lúc này cô thấy mình ngủ nhiều hơn, ăn nhiều hơn mà thôi. Ngặt một nỗi, đã hơn ba tháng trôi qua, cô chẳng nhận được một cú điện thoại hay lá thư nào từ anh. Hân có đứa bạn thân duy nhất là Chi. Tuy hai đứa rất tâm đầu ý hợp nhưng tính tình hoàn toàn trái ngược nhau. Chi thì sôi nổi, bộc phát. Còn Hân thì hướng nội, sâu sắc. Ai cũng nói hai đứa chơi chung với nhau như để người này bù đắp thiếu sót của người kia. Tuần trước, Chi đến nhà Hân chơi, rồi cứ nhìn chằm chằm vào cái cổ của cô, lúc đó đang mặc cái áo rộng thùng thình, rồi đột ngột phán một câu: – Cổ và ngực cậu lạ quá đó nha Hân! – Sao mà lạ? – Cô ngạc nhiên hỏi lại. – Cậu không thấy sao, nổi đầy gân xanh! – Thì sao? – Cô tròn xeo đôi mắt trong veo nhìn bạn. – Chị mình đó, vừa mới có thai, bả nói mình nghe có thai là nổi đầy gân xanh như vậy đó! Cậu nói thật đi, trước khi ông Thịnh đi du học, cậu với ổng có “tò tí te” gì không? – Cô bạn vô tư hỏi. – Mình… mình… Mà cậu nhiều chuyện quá! – Cô ngập ngừng đáp lại, mặt đỏ bừng như gấc. Sau khi Chi về rồi, Hân tự soi gương thì thấy quả đúng như những gì bạn mình nói. Từ phần cổ tới phần ngực trắng ngần nổi đầy gân xanh chi chít và rõ ràng từ lúc nào cô chẳng hề hay biết. Rồi cô lại ngẫm lại hình như mấy tháng rồi vẫn chưa có kinh nguyệt. Cô cảm thấy vô cùng lo sợ nhưng không thể nào tự mình đi khám bác sĩ được. Rồi cô chợt nhớ ra trên báo hay quảng cáo mấy loại que thử thai vừa rẻ, vừa tiện dụng. Trưa nắng chang chang, Hân tự mình đạp xe đến khu vực bán thuốc tây khá xa nhà. Cô đạp xe lòng vòng qua vài tiệm thuốc mà chẳng dám vào tiệm nào. Có tiệm thì đàn ông đứng bán, tiệm thì đông khách hàng. Lần lựa mãi, cuối cùng cô cũng chọn được một tiệm thuốc vắng vẻ, người bán là một phụ nữ trẻ. – Chị ơi, chị bán cho em một que … que thử thai.- Trên mặt vẫn còn bịt kín khẩu trang, cô bước vào tiệm thuốc, rụt rè hỏi. – Em muốn mua hiệu nào? Ở đây chị có nhiều hiệu lắm. Mà em muốn mua loại của Việt Nam hay của ngoại? Loại của ngoại chị có cả loại màn hình hiển thị điện tử nữa đấy, có thể tái sử dụng nhiều lần. – Như không hiểu được tâm trạng ngại ngùng của người mua, người phụ nữ vô tư giới thiệu. – Em… em muốn mua cái nào rẻ rẻ một tí. – Cô vốn không có mang nhiều tiền nên thật thà đáp. – Rồi, vậy mua hiệu QT nhe! Loại này 10.000 đồng thôi, rẻ mà chính xác lắm đó! – Nói xong, người bán mau mắn cho món hàng vào trong một túi đen nhỏ một cách tế nhị. – Em cảm ơn chị! Lần đầu tiên cầm que thử thai trên tay, cô xấu hổ lắm, chỉ muốn kiếm cái lỗ mà trốn ngay vào. Cô vội vã rời cửa hàng thuốc vì sợ có người quen bắt gặp. Người cô vã mồ hôi hột vì nóng bức hay cũng có thể vì quá sợ hãi. Về đến nhà, Hân chạy ngay vào phòng, bắt đầu theo tờ giấy hướng dẫn mà tự mình kiểm tra kết quả. Chỉ vài phút sau, trên que thử hiện lên hai vạch hai vạch song song đỏ như máu. Kết quả chính là dương tính! Người cô bắt đầu run lên bần bật. Cô ôm lấy đầu mình như sợ rằng bầu trời sắp đổ sập xuống. Một việc mà cô có nằm mơ cũng không nghĩ ra được là mình sắp trở thành một bà mẹ. Cô không biết phải xử lý việc này như thế nào cho ổn thỏa. Liệu có nên phá thai? Không, không thể được! Cô cảm thấy trẻ con rất đáng yêu. Nếu giết đi một sinh mạng nhỏ bé còn trong trứng nước thì quả thật là quá tàn nhẫn. Vậy thì có nên giữ cái thai này lại? Như thế cũng không xong! Trong nhà, chỉ có mẹ là luôn bênh vực cô. Còn bà nội và ba sẽ từ cô vì cái tội tày trời này. Nếu vậy thì thà cô chết đi còn hơn. Chẳng lẽ thật sự không có lối thoát nào dành cho cô sao? Buổi trưa hôm đó, Hân chẳng buồn ăn uống gì, chỉ nhốt mình ở trong phòng, nước mắt, nước mũi giàn giụa. Còn bà Vân là người phụ nữ nội trợ nên phần lớn thời gian ở nhà chăm lo cho gia đình. Hôm đó, thấy cô con gái đột nhiên ở mãi trong phòng, bà chợt có linh cảm bất an. Bà bước vào phòng cô thì thấy cô có biểu hiện hết sức lạ lùng. Cô nằm trên giường, trùm chăn kín mít từ đầu tới chân dù là buổi trưa, trời khá oi bức. – Hân à, sao hôm nay không chịu ăn cơm? Con không khỏe hả?- Bà lo lắng hỏi. – Con không sao đâu mẹ. Con chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.– Nghe mẹ hỏi, cô sợ sệt co quắp người lại trong tấm chăn, giọng nói nghẹn đi. – Con thấy không khỏe ở chỗ? Con bị hành nóng lạnh phải không? Để mẹ đi ra ngoài lấy thuốc cho con uống!– Giọng nói của bà ngập tràn sự yêu thương, lo lắng. Khi cô còn nhỏ, mỗi lần bị ngã hay bị ba đánh, chỉ cần mẹ ôm chặt cô vào lòng là đau đớn đến cỡ nào cũng nhanh chóng tan đi. Cho đến tận bây giờ, mẹ vẫn luôn là chỗ dựa ấm áp mỗi khi cô gặp chuyện không vui. Nghe giọng nói dịu dàng của mẹ, đột nhiên cô cảm thấy giờ phút này cô chỉ cần có mẹ. Cô liền bật dậy, sà vào lòng mẹ rồi òa khóc nức nở. Lẫn trong tiếng khóc là những tiếng gọi đứt quãng của một đứa con gái dại dột: “Mẹ!… Mẹ… ơi!..” Trong vòng tay của mẹ, Hân bắt đầu kể lại từ đầu đến cuối sự việc. Những lời nói của cô giống như “tiếng sét đánh ngang tai” khiến cho hai lỗ tai bà ù đi nhanh chóng. Bà tức giận đến nổi suýt phải ngất xỉu. Nhưng dẫu có tức giận đến cỡ nào đi nữa bà cũng không nỡ nặng lời với đứa con gái mà bà rất mực yêu thương. Bà nhớ ra gần đây có đọc được một bài báo khuyên rằng cha mẹ nên trò chuyện cởi mở vấn đề giới tính với con cái. Bà tặc lưỡi lắc đầu cho qua vì nghĩ hồi đó mẹ bà cũng đâu dạy dỗ gì mà bà vẫn chưa từng làm gì nông nỗi. Huống hồ gì bà rất an tâm về đứa con gái ngoan ngoãn, hiền lành của mình. Sự việc thành ra như vậy, bà đau lòng nhận ra một phần lỗi rất lớn thuộc về trách nhiệm của những người làm cha, làm mẹ. Bà Vân bình tĩnh hỏi thêm về anh chàng người yêu của Hân. Cô đã hoàn toàn mất liên lạc với anh ta lẫn gia đình anh ta nên việc đòi hỏi kết hôn là điều không thể. Bà phải bảo vệ danh dự của cả gia đình và nhất là tương lai của cô. Nếu như vậy thì chỉ có một cách vẹn toàn là hủy đi cái thai. Dù lựa chọn đó là tội lỗi nhưng bà không còn cách nào khác. Vì vậy bà quyết định dẫn cô đến một bệnh viện vắng vẻ và uy tín. Hôm nay, sau khi gặp bác sĩ, bà cũng đã rõ hủy cái thai là điều không thể. Chẳng lẽ mọi việc đã rơi vào ngõ cụt? Chẳng lẽ danh dự và tương lai của đứa con gái duy nhất này sẽ vì vậy mà chóng vánh bị hủy đi sao? Càng nghĩ, bà càng cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng bà không thể để bản thân quỵ ngã vào ngay lúc này. Bà giống như con gà mái mẹ dù chỉ còn một chút “hơi tàn, sức kiệt” cũng cố vươn đôi cánh mỏng manh che chở cho đứa con yếu ớt của mình. Rời khỏi bệnh viện, hai mẹ con đều bốn mắt đỏ hoe. Hân biết mẹ cô đau lòng lắm, nhưng bà luôn tỏ vẻ bình tĩnh, chưa khóc trước mặt cô lần nào. Chỉ khi sau khi nghe bác sĩ nói về tình hình của cô thì bà mới rơi nước mắt. Cô cảm thấy mình là một đứa con hư đốn và đáng xấu hổ khi làm đau lòng mẹ đến như vậy. Nếu thời gian có thể quay trở lại, sau buổi tiệc chia tay hôm đó, nhất định cô sẽ không để mọi việc đi quá xa. Cô nghĩ rồi đây bà con, hàng xóm và cả bạn bè sẽ nhìn cô bằng cặp mắt khinh bỉ. Còn ba có lẽ sẽ đánh cô thật đau, la mắng cô bằng những lời làm cô đau lòng nhất. Thậm chí, có thể ông sẽ đuổi cô ra khỏi nhà. Cô rất sợ, rất sợ những điều đó sẽ xảy ra.