Trận mưa đầu mùa đang nhẩy múa điên cuồng trên ngọn lũ sầu đông hoa tim tím, lũ xoan hoa trăng trắng và trên những chiếc lá trẹ Những chiếc lá tre mang dạng thuyền đang rơi xoay tròn, lao mình vào dòng nước mưa trên mặt đất để trôi về phía biển. Biển nằm bình yên một cách đáng sợ Ở phía sau dãy phi lao. Những ngọn phi lao oằn mình trước gió và mưa, trông như đầu tóc rã rượi của người đàn bà thống khổ. Gió thét gầm. Sấm chớp dọc ngang trên bầu trời u sẫm.
Làng Yên chiều nay chìm trong mưa. Dân làng Yên nhìn mưa, nghe tiếng oán than của thiên nhiên chợt thắc thỏm lo âu. Họ cảm nhận những dấu hiệu đó như một điềm xấu báo trước một tai họa lớn sắp sửa ập xuống thôn làng họ trong nay mai.
Cơn mưa vật vã sau một đêm, cuối cùng trả lại bình yên cho cái xứ khô cằn này. Cây cối tả tơi, cỏ gai nằm rạp. Quang cảnh tiêu điều như nhan sắc thiếu phụ sau khi sanh nở.
Thằng Bình ngồi trước thềm đất, đang dùng cây que khều mấy con trùng ở trong chậu cúc của ông nó. Chơi với lũ trùng chán, bỗng nhiên nó nhớ cha mẹ nó lạ lùng. Cha mẹ nó là ai, nó chưa từng biết. Chỉ nghe bà nó kể lại, cha mẹ nó đi về miền xa lắm, xa tới độ 100 năm sau nó mới gặp được. Nó không biết 100 năm có dài không và tại sao lại chờ đến 100 năm nó mới được gặp cha mẹ. Tuy nhiên nó không hỏi bà. Nó âm thầm đếm từng mùa xoan nở, từng mùa sầu đông rộ và từng mùa pháo tết. Nghe bà nói, những mùa ấy trôi qua thì bằng 1 năm. Đã 5 mùa xoan nở cộng với số tuổi nó, nay chỉ còn lại 90 năm nữa. Nó chợt thở dài, ngước mặt lên nhìn đám sầu đông xác xợ Có tiếng bà gọi nó vào ăn cơm tối. Bình uể oải buông cái que xuống, đứng lên: "Dạ con rửa tay vào liền ".
Tối đó thằng Bình nằm mơ thấy nó đón mùa xoan thứ 99. Nó cười mỹ mãn, chỉ còn 1 mùa nữa là nó được gặp lại cha mẹ nó rồi.
oOo
Bá hộ Trình là người có đức cao trọng vọng nhất trong làng Yên. Năm nay lão 53 tuổi, dáng người lùn tè. Bề ngang và bề dọc thân người lão xấp xỉ như nhau. Lão tự cho lão là con cháu 80 đời của các đấng Khổng-Mạnh. Không có kinh thư nào lão chưa đọc quạ Đạo đức, thuyết, lý, luận về đạo làm người cứ tuôn như vàng, bạc từ miệng lão. Cái miệng vuông chành chạnh với đôi môi đen xì, dày một cách tham lam, không ngừng những lý lẽ cao siêu. Không có gì mà lão không thông, không có gì mà lão không biết. Dường như trời sinh ra lão để hứng nhận bao tinh hoa từ vũ trụ, từ loài người. Đám bô lão, trị sự trong làng cũng như đám dân đen đều nhất nhất gật gù, ngưỡng mộ sự thông thái lỗi lạc của bá hộ Trình. Quả là phước trời ban cho tổ tiên làng này có được một nhân tài như thế.
Nhà bá hộ Ở đầu làng, đồ sộ nguy nga đứng trơ trẽn giữa đám mái tranh lụp xụp xung quanh. Thấp thoáng vài mái ngói đỏ rải rác đó đây trong làng. Đó là nhà của các vị có chân trong ban trị sự làng Yên. Những mái ngói đỏ ấy tạo thành những nốt son đe dọa vào bức tranh thủy mạc nghèo nàn. Giá như nhìn từ trên xuống, ta có thể thấy những điểm son kia lập thành hình bát quái trấn yểm làng Yên.
oOo
Tùng... tùng... tùng!
Những trống làng dồn dập đánh từng hồi như hối thúc dân làng ngưng các việc đang làm để về tụ họp nơi sân đình. Cái sân đình lót gạch tàu rộng thênh thang dùng làm nơi giải trí, trẩy hội, hội họp cũng như vấn tội, tra hình. Thằng Bình hớt hải túm cái quần đứt dây thun chạy túa theo đám dân về phía nhà bá hộ Trình. Khi nó tới nơi thì dân làng đã tụ đông đủ. Bình dùng hai khuỷu tay huých đẩy chen lấn vào vòng trong. Nó thấy bá hộ Trình oai nghi đứng trên bệ cao, tay lão vịn hờ vào cây gậy gỗ xoan đào ửng vân bóng láng. Thằng nhỏ thư đồng cầm cái khay nhỏ đựng ống thuốc, bút giấy và mực, đứng phía sau bá hộ Trình. Chung quanh lão toàn những bậc tai to mặt bự trọng vọng khác trong làng.
Tiếng trống thùng thùng, tiếng người xôn xao rì rầm. Hương sư Mậu khoát tay ra dấu mọi người im lặng. Chờ tiếng ồn nguôi bớt, lão Mậu tằng hắng cho thêm phần trịnh trọng, rồi cất giọng nói. Tiếng lão khào khào, đặc khẹt khói thuốc phiện.
- Thưa bà con cô bác, hôm nay làng chúng ta qui tụ nơi đây để xua đi loài ma quỷ đến ám quẻ. Chúng ta phải trục hồn dữ của nó ra khỏi làng, trục cái ô uế nó làm nhuốc danh tiếng làng tạ Nhờ sự công chánh liêm minh của ngài bá hộ làm tiếng chuông cảnh tỉnh cho những linh hồn u tối kia. Dạ xin mời ngài...
Lão Mậu chắp hai tay khúm núm lùi ra sau, nhường chỗ cho bá hộ Trình.
- Mang kẻ có tội vào - Tiếng lão Trình vang ồm như tiếng chuông dội vào mái đình rêu phong.
Đám đông chợt tách ra mở lối cho một đám trai làng đằng đằng sát khí đi vào. Kéo lê trên mặt đất là một hình thù co quắp. Đám trai tráng quẳng cái hình thù đó vào giữa sân đình rồi rút lui đứng thành hàng, lăm le tay gậy sẵn sàng.
Bá hộ Trình hỏi:
- Tên kia mi có biết mi đã phạm tội gì không?
Hình thù ấy phủ phục, bất động
Tên Sửu quát to:
- Cái con kia mày còn không mau trả lời ngài?
Có bóng người bước nhanh ra phía trước, vòng tay chấp lạy rồi lên tiếng.
- Thưa ngài bá hộ cũng như ban hội đồng. Con là Đắc, kẻ lo nhang đèn trong miếu thành hoàng, xin cho con mạn phép được có đôi lời.
- Hãy mau nói - Lão Trình lạnh lùng.
- Dạ dạ đứa con gái này tên Hương, là con của vợ chồng nhà Bính. Nó không giữ đạo nhà, không giữ chữ trinh... ahem... dạ da... nó đã có nghiệt chủng trong người nó. Một sự Ô nhục cho làng chúng tạ Thưa các ngài hãy dùng sức mạnh thần linh, hãy dùng nước biển Trầm Sa để trục xuất loài yêu nghiệt ra khỏi làng.
- Đuổi nó đi... giết nó đi... giết... giết...
Đám đông hưởng ứng điên cuồng. Mắt họ rừng rực lửa thù.
Tên Sửu dùng gậy tầm vông, phang vào người Hương thúc nàng tỉnh dậy.
Hương cựa quậy, khẽ rên tiếng nhỏ. Hai tên khác nhào tới xốc nàng quỳ. Thân hình Hương bèo nhèo như cái giẻ. Mái tóc dài rối nùi bay kín mặt, kín vai. Cái áo rách lộ ra những mảnh da tím bầm phía lưng. Hai cánh tay nàng cũng vằn vện những dấu roi. Hàng nút áo đứt dăm cái để lộ cái bụng tròn như cái nón úp. Một nửa bầu vú lấm lem lộ sau miếng vải áo rách loang lổ vệt máu. Mặt Hương tím bầm, hai con mắt sưng húp, miệng nàng xệch qua một bên với cái môi dưới rách, rỉ máu. Hương ngẩng mặt lên, nét mặt nàng cau rúm đầy nét căm thù.
- Dâm phụ kia... - Bá hộ Trình vừa cất tiếng sang sảng, bỗng tắt lời. Lão tái mặt khi nhìn rõ mặt Hương. Lão loạng choạng té ngồi xuống ghế. Đám người xôn xao, náo động.
- Lấy nước... đám bay đâu... lấy nước... - Lão Mậu the thé
Những trận mưa đá rơi xối xả vào kẻ tội nhân. Chiếc lồng heo đan bằng dây mây tươi hái ở núi Linh Hồn, nằm sừng sững.
oOo
Năm ngày sau, dân làng Yên thấy bá hộ Trình đầu tóc rối bời, trần như nhộng. Trên vai lão buộc hai tàu lá chuối, tay vẫn cầm chiếc gậy gỗ xoan đào. Lão chạy như điên về bờ biển. Biển Trầm Sa chiều ấy đang chuyển bụng , gầm gừ, quằn quại nhấp nhô những đợt sóng. Lão Trình chạy như bay, vừa gào khóc vừa chạy. Đôi tàu lá chuối phất phơ trong gió trông như phướn chiêu hồn. Phía xa tắp chân trời, mặt trời đỏ rừng rực đang hấp hối chìm vào lòng biển.
Mụ Lam trông thấy cảnh tượng ấy, nhổ phẹt nước trầu xuống đất, cười the thé: " Tiếng chuông đúc từ đồng tạp mạ vàng, khi gióng vào, tiếng trong lắm, vang lắm. Sau trận hỏa hoạn, vàng son bay hết chỉ còn lộ ra đất sình... đồng tạp... ha ha ha ha... ".
Thằng Bình đứng ở gò mối, ráng trông về nơi cha mẹ nó ở. Bỗng nó nhìn thấy mặt trời vỡ tan, rơi lả tả từng cục lửa vào đáy biển Trầm Sạ Phía trên, đám mây trắng như khói, cuồn cuộn kéo về xếp hình. Từ đám mây, chợt hiện ra dáng một người con gái, tóc bay xõa với khuôn mặt dị dạng. Ở nơi bụng nàng mở toang, thò ra nửa thân người của một đứa trẻ. Đứa bé đang mỉm cười, dang rộng hai tay ôm choàng biển. Bình sợ hãi, ù té chạy về nhà. Đêm đó bà nó lo sợ ngồi xoa chanh lên trán Bình. Cơn sốt 43 độ đưa nó vào cơn mệ Trong hôn mê, nó thấy hoa xoan nở trắng làng, mùa xoan thứ 100. Nó thấy cha mẹ nó đứng nơi cuối trời vẫy gọi nó. Bình mỉm cười bay tới, nụ cười nó hân hoan và thanh thoát như nụ cười trên mặt đứa trẻ trong bóng mây khi chiều.