Dàn ăng ten trời vượt cao hơn những thân cây chung quanh. Hai dãy lều màu xanh nằm dọc theo bờ con kinh không có tên. Lô cốt. Hầm núp to nhỏ xen lẫn và chen chúc với nhau. Dây kẽm gai chằng chịt. Những trái lựu đạn M26 treo lủng lẳng. Mìn claymore nhô lên khỏi mặt đất đen đũi. Lính Mỹ ở trần. Quân phục dơ dáy. Giày trận bê bết bùn. Đó là khung cảnh của căn cứ mọc lên giữa vùng Đồng Tháp Mười hiu quạnh vào tháng 3 năm 1968. Trà Cú. Tên một căn cứ của Lực Lượng Đặc Biệt Hoa Kỳ nằm bên bờ phía nam của sông Vàm Cỏ Đông. Bờ bắc của sông và cách chừng mươi cây số đường chim bay về hướng tây bắc là quận Đức Huệ. Ở đây cũng có một trại lực lượng đặc biệt Mỹ và một đơn vị của sư đoàn 25 bộ binh thuộc Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.
Chiếc Alpha 12 từ từ rẽ vào con kinh rộng hơn hai ba chục thước. Nước trong một màu hơi vàng và bốc mùi ngai ngái. Mùi cỏ mục. Mùi phèn. Hiệu nói với Đạt đang ngồi lái tàu.
" Mày ủi vào chỗ đó..."
Hiệu chỉ vào bãi đất trống đối diện với cái hầm trú ẩn phân nửa chìm sâu dưới đất. Năm bảy cây ăng teng trời cao ngất. Thằng Tóc Đỏ nhảy lên bờ đi thẳng vào dãy nhà tiền chế. Thằng Tóc Đỏ là danh từ mà lính của Giang Đoàn 71 Thủy Bộ dùng để gọi những người lính Mỹ cố vấn của đơn vị. Không ai biết danh từ này xuất phát từ đâu và lúc nào, tuy nhiên kể từ khi về đơn vị Hiệu đã nghe lính gọi như vậy. Dĩ nhiên các cố vấn Mỹ có người tóc vàng, tóc đen, tóc đỏ hay tóc trắng song đều được lính gọi bằng một cái tên chung Thằng Tóc Đỏ.
" Anh tới đây lần nào chưa? "
Đạt hỏi Hiệu. Lấy gói Lucky ra khỏi túi áo Hiệu rút một điếu xong chìa gói thuốc sang Đạt.
" Cám ơn anh... Tôi không hút thuốc..."
Bật cái hộp quẹt zippo Hiệu cười nói với người thủy thủ vừa học xong khóa chuyên nghiệp và mới xuống tàu của mình được ba ngày.
" Tao ăn dầm nằm dề ở đây mấy tháng rồi. Nó là căn cứ của tụi Lực Lượng Đặc Biệt Mỹ. Bây giờ thêm hải quân..."
Nhìn thấy một chiếc tàu đang đậu kế bên cách chừng hai ba chục mét Đạt hỏi.
" Chiếc tàu gì vậy anh? "
" Tao không biết tên. Nghe nói là tàu cao su. Khi nó chạy thời cái phần cao su ở dưới phồng lên cao và chạy nhanh lắm..."
Hít hơi thuốc Hiệu nhả khói từ từ. Khói thuốc tan thật nhanh trong gió.
" Mấy thằng tóc đỏ đi kích bằng cái xuồng đó..."
" Đi phục kích Việt Cộng hả? "
Đạt hỏi với giọng ngạc nhiên. Hiệu gật đầu.
" Ừ... Mấy thằng mũi lõ ngu hơn bò. Tụi nó đem cái tàu chạy ầm ầm như vậy mà đi kích để bắt Việt Cộng..."
" Rồi nó có bắt được thằng nào không? "
Hít hơi thuốc nữa Hiệu cười hực.
" Được... Được cái củ... của tao..."
Tiếng cười của Bảng từ trong ụ súng đại liên 12 ly 7 phát ra nghe sằng sặc.
" Anh Hiệu kể cho nó nghe vụ hai trung đội thuộc sư đoàn 25 Mẽo đi kích chưa..."
Hít hơi thuốc thật dài xong búng tàn thuốc bay xuống nước Hiệu cười khặc khặc.
" Thôi để hôm nào nhậu tao mới có hứng... Bây giờ tao phải phụ thằng Cam sửa máy tàu. Lỡ tối hôm nay đi tuần mà đề máy không nổ là bỏ mẹ..."
Vừa bước được ba bước Hiệu dừng lại hỏi Đạt.
" Mày bao nhiêu tuổi rồi? "
" Dạ 18..."
" Mày có chơi bời lần nào chưa? "
Bảng chúm chiếm cười khi thấy người lính trẻ mới xuống tàu đỏ mặt. Thật lâu Đạt mới nói nhỏ.
" Chưa..."
" Mày có bồ bịch không? "
" Có..."
Bảng xen vào bằng câu hỏi thẳng thừng.
" Nó có cho mầy chấm mút hay sơ múi gì chưa? "
Đạt lại đỏ mặt khi hiểu được ẩn ý trong câu hỏi của Bảng.
" Chưa... Nó mới có 17 tuổi mà... "
Hai người lính thủy thâm niên nhìn nhau cười cười. Sau đó lắc lắc cái đầu tóc đen dài Hiệu lẩm bẩm.
" Thôi để mai mốt tao dẫn nó đi trình diện con Minh ốm..."
Cười ha hả Hiệu và Bảng đi ra sau lái tàu để một mình Đạt đứng tần ngần nhìn dòng kinh nước trong một màu vàng của phèn. Người lính trẻ mới đổi về đơn vị tác chiến của hải quân chợt thở dài. Đầu óc của anh vẫn còn vương vấn hình ảnh của Ánh, cô nữ sinh trường trung học Gò Công. Mái tóc huyền thả buông. Nụ cười e ấp. Đôi mắt long lanh. Tà áo dài trắng. Hai đứa mới quen nhau ba tháng trước khi anh ra Cam Ranh học khóa tân binh. Tình cảm chỉ vừa chín tới độ để cho đôi trai gái hẹn hò nhau trong vội vả. Những cái nắm tay rụt rè. Những cái hôn trộm lên má. Tình yêu của họ vẫn còn nhiều thơ ngây và mộng mơ của tuổi trẻ ở một tỉnh lỵ nghèo xa Sài Gòn. Những lá thư được anh viết ở quân trường. Anh nâng niu mấy lá thư của Ánh như là một món quà tinh thần quý giá nhất. Mấy tháng ở Nha Trang qua nhanh. Lòng người lính trẻ rộn ràng khi cầm tờ giấy phép về thăm nhà bảy ngày sau khi mãn khóa học chuyên nghiệp.
" Đi ăn... "
Câu nói và cái vỗ vai của Hiệu khiến cho Đạt giật mình. Nhìn thấy bốn nhân viên dưới tàu và Thằng Tóc Đỏ đang đứng nơi mũi tàu Đạt cười.
" Mình chưa nấu cơm mà anh..."
Hiệu lắc đầu.
" Đi ăn đồ Mỹ... Mấy thằng mũi lõ nấu cho mình ăn..."
Hiệu nhảy xuống đất trước nhất. Kế đó là John, Bảng, Minh, Cam và Đạt.
" Đồ ăn Mỹ ngon không anh Cam? "
Đạt hỏi nhỏ. Cam trả lời nhát gừng.
" Ngon mà dở... Ở cái trại Trà Cú này thời đồ hộp nhiều hơn. Được cái mình khỏi phải nấu cơm. Công tác ở đây thằng Minh chịu lắm... "
Mọi người xếp hàng chờ đợi. Bữa ăn lâu chừng hai mươi phút. Cả bọn kéo về tàu. Uống cạn ly cà phê Hiệu hỏi John.
" Mình đi tuần tối nay phải không? "
Tuy anh hỏi bằng tiếng Việt nhưng John hiểu. Cười gật đầu nó trả lời bằng tiếng Việt lơ lớ.
" Phải... Mình sẽ đi tuần tối nay... "
" Khúc nào? "
Lần này thời John trả lời câu hỏi của Hiệu bằng tiếng Anh xen lẫn tiếng Việt.
" Hiệp Hòa... Đúng bảy giờ we re going..."
Đạt xen vào.
" Bộ nó biết tiếng Việt hả anh Hiệu? "
" Ừ... Nó rành tiếng Việt lắm... Có một lần tao sùng tao chửi nó ngu như bò. Nó mở miệng nói liền " Anh đừng có chửi tôi ngu như bò. Chính anh mới ngu như bò ".
" Từ đó về sau tao không dám nói hành nó nữa. Chỉ chửi lén thôi phải không John? "
Thằng Tóc Đỏ cười hì hì.
" Chửi lén xấu lắm... Nói lén xấu lắm... "
Cười hà hà Hiệu vổ vai người lính cố vấn Mỹ quen thuộc với mình hơn nửa năm.
" Ok... Tao không nói lén nữa... Bây giờ mình phải coi lại súng đạn... "
John cười gật đầu cặm cụi lau chùi khẩu súng cá nhân của mình. Đó là khẩu M14 có gắn starlight scope. Hiệu cũng im lặng chỉ huy bốn nhân viên của mình làm việc.
Nắng chiều còn le lói sau hàng cây tràm khi chiếc Alpha 12 bắt đầu rời căn cứ. Vùng trách nhiệm của nó là khúc sông Vàm Cỏ Đông từ lò đường Hiệp Hòa dài xuống tới Lương Hòa. Thường thường phải có hai chiếc tàu đi chung với nhau, tuy nhiên vì tình trạng thiếu hụt tàu bè nên chỉ có một mình chiếc Alph 12 phụ trách tuần tiễu khúc sông dài gần ba mươi cây số này.
" Mình quẹo mặt hả anh? "
Hiệu gật đầu trả lời câu hỏi của Đạt vì đang bận liên lạc với bộ chỉ huy giang đoàn ở Bến Lức.
" Mày quẹo mặt, chạy tới Lương Hòa Thượng xong quẹo trở lại tới lò đường Hiệp Hòa đoạn quẹo trở lại Lương Hòa và cứ chạy như vậy…"
Bảng lên tiếng trong lúc leo vào ổ súng đại liên nơi mũi tàu. Đạt hỏi tiếp.
" Mình chạy như vậy suốt đêm hả anh Bảng? "
" Ngu sao chạy suốt đêm mậy… Lệnh của phòng hành quân bảo mình phải chạy suốt đêm nhưng chạy tới khuya là mình lủi vào chỗ nào kin kín để kích…"
" Kích? "
Đạt hỏi lại với giọng ngạc nhiên và Bảng cười cười.
Người lính thủy trẻ tuổi gật đầu mỉm cười. Anh học khôn được một chút. Trời chập choạng tối. Khung cảnh hoang vắng và tiêu điều. Cây rừng chết trơ cành khô đen đủi vì thuốc khai quang cũng có mà vì bom đạn của cả hai bên cũng có. Nhiều thân cây lớn ngã xuống de ra khỏi bờ sông. Hai bên bờ và sâu vào trong mấy cây số không có nhà hoặc ánh đèn le lói. Đây là vùng tác xạ tự do vì không có dân cư ngụ. Ngay cả tiếng chim kêu vượn hú cũng vắng hẳn. Đây là vùng đất chết. Đạt nghĩ thầm như thế trong lúc ngồi ôm tay lái tàu. Vì là lính mới do đó anh được dành cho cái hân hạnh lái tàu. Hiệu đã nói với các cựu nhân viên là " để nó lái cho quen ". Không ai giành với Đạt cũng như không ai cải lệnh của thuyền trưởng về chuyện đó. Là lính cũ, nếu không bị bắt buộc phải lái tàu, họ có quyền làm những việc riêng tư trong lúc tàu giang hành như đọc sách, nghe nhạc và chỉ ngồi vào ổ súng khi tàu đi vào vùng nguy hiểm thường hay bị phục kích hoặc bị bắn sẻ.
" Cà phê nè anh Hiệu…"
Cam đưa cho Hiệu ly cà phê đen. Cầm lấy ly cà phê Hiệu cười bảo Đạt.
" Mày nghe máy… Tao đi hút thuốc…"
Có lẽ đã quen cái tật của cấp chỉ huy nên Đạt gật đầu.
" Nếu Việt Cộng bắn thời tôi phải làm sao? "
Hiệu trả lời gọn.
" Nó không có bắn đâu? "
Đạt hỏi gặn.
" Sao anh biết? "
Hiệu cười cười.
" Chưa tới chỗ nó bắn… Chừng nào tới chỗ nó hay núp để bắn tàu tao sẽ chỉ cho mày…"
Hiệu nhảy xuống sàn tàu sau khi dứt câu nói. Bóng tối chụp xuống thật nhanh xóa nhòa cảnh vật hai bên bờ ngoại trừ dòng sông sáng mờ mờ. Sao hiện ra cao thật cao trên bầu trời đen thẳm. Tiếng máy tàu nổ rì rầm. Tiếng máy truyền tin kêu sè sè hoài hủy làm cho Đạt cảm thấy buồn ngủ. Nhìn ra trước mũi tàu nơi ụ 12 ly 7 anh thấy bóng của Bảng mờ mờ ngồi tựa vào thành của ụ súng.
" Alpha 12 đây Bravo…"
Đang ngồi nhìn vào mặt kính của các đồng hồ máy móc nơi phòng lái Đạt vội cầm lấy ống nói của máy truyền tin.
" Alpha 12 nghe Bravo…"
" Alpha 12, anh đang ở đâu? "
Đạt ú ớ không trả lời được vì thực sự anh không biết mình đang ở đâu.
" Đưa đây cho tao…"
Đạt trao ống nói cho người thuyền trưởng của mình.
" Bravo đây 12… Tôi đang ở tọa độ 190374 + 223711… Nghe rõ trả lời…"
" Bravo nghe 12… Anh coi chừng… Tin báo cho biết tụi Vẹm sẽ băng qua sông…"
" Tôi nghe Bravo 5/5…"
Bỏ ống nói xuống Hiệu cầm lấy chiếc starlight scope đưa lên quan sát hai bên bờ sông và luôn cả trên mặt sông rộng sáng mờ mờ của một đêm không trăng nhưng có nhiều sao. Đạt mỉm cười khi nghe Hiệu nói chuyện với Thằng Tóc Đỏ bằng tiếng Anh khá trôi chảy.
" Ê John… Mày coi chừng bờ bên phải của mình… Phòng hành quân nói là tụi nó có thể băng sông đêm nay…"
Đứng nơi mũi tàu, nơi khoảng trống giữa ụ súng 12 ly 7 và vách phòng lái John nói bằng tiếng Anh pha tiếng Việt.
" Yes. I know… Căn cứ Trà Cú cũng đã thông báo là VC về đông lắm…"
Nói xong người cố vấn Mỹ vội khoác lên người cái áo giáp và đội lên đầu cái nón sắt. Hiệu cười lắc đầu khi thấy Thằng Tóc Đỏ còn dàn khẩu M60 dưới chân. Chiếc Alpha 12 lầm lì xuôi con nước ròng về Lương Hòa. Xa xa ánh đèn thấp thoáng, khi hiện ra khi mất theo những khúc quanh co của dòng sông. Rừng cây đen mờ.
" Anh học tiếng Anh ở đâu mà nói giỏi vậy? "
Đạt hỏi người thuyền trưởng của mình. Hiệu trả lời nhát gừng.
" Ở trường..."
" Trường nào? "
" Hội Việt Mỹ ở Sài Gòn..."
" Hèn chi anh nói tiếng Mỹ giỏi quá..."
Hiện cười lặng lẻ trong bóng tối. Thật lâu anh mới lên tiếng.
" Ông anh lớn của tao ở Lực Lượng Đặc Biệt. Ổng mới chết cách đây chừng một năm. Chính ổng dẫn tao đi học tiếng Anh..."
Ngừng lại giây lát Hiệu bắt sang chuyện khác.
" Mày ở tại chợ Gò Công hả? "
" Ừ... Nhà ba má tôi ở tại chợ..."
" Gò Công vui hay buồn? "
" Vui mà chắc không bằng Sài Gòn..."
Hiệu thở dài. Đạt nghe tiếng thở dài của cấp chỉ huy buồn rầu và u uất.
" Sài Gòn buồn mà vui, vui mà buồn... Lâu lắm rồi tao không có về Sài Gòn..."
" Nhà ba má anh ở Sài Gòn hả? "
" Ừ..."
" Anh có vợ chưa? "
" Chưa... Ma nào thèm lấy tao..."
Đạt mỉm cười khi nghe câu trả lời của Hiệu.
" Sao vậy... Anh đẹp trai, ăn nói có duyên, lại thêm học giỏi..."
" Ai nói với mày như vậy? "
Đạt cười trong bóng tối.
" Tôi nghe trung sĩ Thạnh nói... Ổng bảo anh có bằng tú tài 2 thêm mấy cái chứng chỉ đại học mà không chịu đi sĩ quan..."
Hiệu thở dài.
" Tao đi lính rồi mới học đại học..."
" Sao anh không đi học khóa sĩ quan? "
" Tại tao làm biếng và ham chơi... Đi học sĩ quan cực lắm…"
Hiệu ngừng lại. Lát sau anh mới nói với giọng khàn vì hút nhiều thuốc và uống nhiều rượu.
" Tao sợ vào quân trường. Tao thích sống ở giang đoàn... Nhàn và tự do..."
Im lặng hồi lâu Hiệu cười đùa
" Giờ này có chai bia uống mới đã... Hôm nào tao đi với mày về Gò Công chơi cho biết..."
" Ừ anh về nhà tôi chơi rồi tôi giới thiệu chị bà con của tôi cho anh..."
" Bà chị của mày đẹp lắm hả? "
" Sao anh biết bả đẹp..."
" Nếu xấu thời chắc mày không giới thiệu cho tao..."
Đạt bật thành tiếng cười. Anh cảm thấy thích thú khi trò chuyện với Hiệu. Cởi mở, thân mật, dễ dãi và vui vẻ do đó Hiệu là một thuyền trưởng mà mọi nhân viên đều thương mến và thích lân cận.
" Trung sĩ Thạnh cũng ở Gò Công như tôi. Ông ta ở Hòa Đồng..."
" Thạnh cùng khóa tân binh và hạ sĩ quan với tao..."
Đạt cười trong bóng tối.
" Bởi vậy khi nghe tôi nói xuống chiếc Alpha 12 ổng cười nói: " Em xuống tàu của Hiệu là phải chuẩn bị nhậu nghe chưa..."
Bằng cách nói chuyện không đầu đuôi Hiệu và Đạt nói lan man chuyện này sang chuyện khác.
" Mấy giờ rồi? "
" 9 giờ. Anh không có đồng hồ à? "
" Có nhưng tao cầm rồi mà chưa có tiền chuộc... Có lẽ tao bỏ luôn..."
" Mình tới đâu rồi? "
" Lương Hòa Thượng... Chỗ đèn sang sáng đó... Mày quẹo trở lại..."
Chiếc tàu chậm chạp đánh một vòng lớn mới quay đầu chạy ngược trở lại. Hiệu đưa starlight scope lên quan sát. Dòng sông biến thành một vệt lớn màu trắng bạc. Hàng cây hai bên bờ đen mờ mờ. Trăng thượng tuần đổ xuống cảnh vật một màu lung linh huyền ảo.
" Thằng Bảng nó ngủ rồi..."
Hiệu lên tiếng và Đạt hỏi nhanh.
" Sao anh biết? "
Trong bóng tối mờ mờ người lính thủy trẻ tuổi thấy được nụ cười tinh nghịch của Hiệu.
" Nó không động đậy là nó ngáo rồi... Tao biết nó... Nằm đâu là nó ngủ đó... Nó nói với tao là đứng nó cũng ngủ được..."
Đạt bật cười tiếng ngắn.
" Anh làm tôi nhớ tới thằng bạn thân cùng khóa. Tôi ở Gò Công còn nó ở Mỹ Tho. Nó có thể vừa đi vừa ngủ..."
Hiệu cười hớp ngụm cà phê nguội đoạn càu nhàu.
" Cà phê instant của Mỹ uống chẳng ra cái đám ôn gì hết... Tao đi hít vài hơi cho đỡ ghiền... Mày coi chừng..."
Hiệu rời khỏi mui tàu khi chiếc Alpha 12 vừa chạy qua khỏi khu vườn thơm.
2 giờ sáng. Chiếc Alpha 12 ủi vào khoảng đất trống trước mặt có thân cây cao. Ngáp một cái thiếu điều muốn trẹo quai hàm Hiệu nói nhanh.
" Mình nghỉ mệt chừng một tiếng rồi đi tiếp... Đứa nào buồn ngủ cứ việc ngủ..."
Là nhân viên cũ nên Bảng, Cam và Minh vội chui vào giường.
" Tôi thức với anh cho vui..."
Hiệu cười gật đầu. Anh hiểu cái tâm trạng của người lính mới. Đây là lần đầu tiên Đạt thực sự tham dự vào sinh hoạt của người lính thủy thuộc một giang đoàn tác chiến. Do đó nó còn háo hức và kích thích. Chừng nửa năm thôi là mọi chuyện sẽ trở nên bình thường và quen thuộc với những chuyến công tác, hành quân, biệt phái, tuần tiễu... Con sông Vàm Cỏ Đông từ Bắc Cầu Nổi của tỉnh Gò Công dài lên tới Bến Đá của tỉnh Tây Ninh là vùng trách nhiệm của giang đoàn 71 thủy bộ mà căn cứ đóng tại Bến Lức. Lương Hòa Hạ. Lương Hòa Thượng. Rừng thơm ngút ngàn. Trà Cú. Đồng Tháp Mười mênh mông vắng ngắt. Đức Huệ. Rừng mía mút mắt bên bờ phía nam. Cẩm Giang. Trảng Bàng. Gò Dầu Hạ. Quốc lộ 1 đi Nam Vang. Nhà dân chúng cất san sát dọc theo bờ sông. Dòng sông là sự chia đôi, ngăn cách. Bờ bắc có an ninh do quốc gia kiểm soát cho nên dân cư đông đúc và đời sống khá giả. Bờ nam thuộc Việt Cộng, hoang vắng tiêu điều và hầu như không có dân cư ngụ. Chỉ có ở khu vực gần lò đường Hiệp Hòa mới có dân làng sống bên bờ bắc mà làm việc ở bên bờ nam. Mỗi ngày họ băng qua sông làm rẩy, trồng mía xong chiều lại trở về. Dĩ nhiên là họ phải đóng thuế hoặc có thể phải cộng tác với Việt Cộng cho nên chúng mới để yên cho họ làm ăn. Chính quyền cũng biết nhưng làm ngơ vì lò đường cần có mía để làm ra đường. Vả lại chính quyền không bảo đảm an ninh cho dân nên đành phải để cho dân " nắng chiều nào che chiều đó "...
" Tao chỉ cho mày xử dụng starlight scope để quan sát khi canh gác..."
Hiệu chỉ dẫn một cách chi tiết về việc dùng ống dòm xong cười đùa.
" Tao đi hút thuốc... Mày ráng tìm coi có thằng Việt Cộng nào băng qua sông..."
Đạt gật đầu cầm lấy chiếc starlight scope đưa lên quan sát một cách chậm chạp. Dòng sông lấp lánh sáng một vẻ mông lung huyền ảo. Rừng tràm mờ đen xa tít trong kia. Từ chỗ rừng cây đen mờ tới bờ sông là khoảng đồng trống mênh mông. Xa xa mấy chấm đen hiện lờ mờ, trôi dật dờ trên dòng sông trắng bạc. Nghe tiếng động Đạt quay lại và thấy Hiệu từ dưới hầm chui lên. Thấy Đạt đang đứng quan sát Hiệu hỏi nhỏ.
" Mày thấy cái gì không?
" Tôi không biết... Dường như ở giữa sông có cái gì nhúc nhích..."
Giật cái starlight scope trên tay của Đạt Hiệu chăm chú nhìn rồi ra lệnh cho Đạt.
" Gọi tụi nó dậy..."
Bảng, Minh và Cam vội vàng leo lên ụ súng. Hiệu trao ống dòm cho John. Chăm chú quan sát xong Thằng Tóc Đỏ hỏi nhỏ.
" Anh nghĩ sao? "
Hiệu nói với John bằng cái giọng nghiêm nghị để cho nó biết đó là lệnh của thuyền trưởng.
" Mình bắn nó trước rồi mày gọi " gunship " sau..."
John gật đầu tuân lệnh. Hiệu ngồi vào tay lái. Bum... Bum... Tiếng máy tàu nổ ròn rã. Người thuyền trưởng kéo mạnh cần ga vào số de. Chiếc tàu lùi ra giữa sông thật nhanh. Bụp... John dọng liền một lúc hai trái sáng. Dưới ánh hỏa châu vàng vọt mấy chiếc thuyền đang bập bềnh trên sông biến thành mục tiêu cho thủy thủ của chiếc Alpha 12.
" Bắn... Đạt... Bắn M79..."
Hiệu hét lớn ra lịnh cho người lính trẻ dùng súng phóng lựu. Ba khẩu 12 ly 7, một khẩu đại bác 20 ly, một khẩu M60 cùng lúc tác xạ. Đạn lửa kéo thành dây dài lê thê trên mặt sông rộng. Khói súng bốc mùi hăng hăng. Đạt say sưa bắn. Lần đầu tiên được bắn vào một mục tiêu có thực nên anh cảm thấy vô cùng hồi hộp và kích thích.
" Ngưng bắn..."
Hiệu hét lớn trong lúc cho tàu xả hết tốc lực chạy tới mục tiêu. Lúc này chỉ còn có ụ súng đại liên 50 nơi mũi tàu tác xạ mà thôi. Dưới ánh hỏa châu sáng lơ lững trên trời cao mọi người đều thấy rõ đạn lửa của hai khẩu 12 ly 7 vẽ thành đường đỏ rực.
" Gunship s coming..."
John hét lớn cho Hiệu biết đồng thời vỗ vai Bảng ra hiệu ngưng bắn. Tiếng trực thăng nghe rõ dần rồi mấy phút sau hai chiếc trực thăng võ trang xuất hiện. Dưới sự chỉ dẫn của John hai chiếc trực thăng bắn dọc theo hai bên bờ sông. Súng đạn nổ ì ầm. Tiếng nổ của hỏa tiễn làm lùng bùng lỗ tai. Chừng mươi phút sau hai chiếc trực thăng bỏ đi trong lúc chiếc Alpha 12 lừ lừ tiến tới. Hiệu đảo một vòng tròn thật lớn quanh ba chiếc xuồng đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước. John và Đạt đều hờm sẵn M16. Mũi súng chỉa vào ba chiếc ghe đề phòng bất trắc. Minh ngồi vào tay lái thế chỗ cho Hiệu. Bước xuống đứng nơi mũi anh ra hiệu cho Minh cặp tàu vào sát chiếc xuồng lớn nhất. Hai chiếc tam bản đều bị lập úp đưa lườn lên trời. Chỉ riêng có chiếc ghe lớn tuy ngập nước nổi lềnh bềnh nhưng không bị lật úp.
" Có xác chết anh Hiệu..."
Bảng nói lớn. Hiệu gật đầu ra lệnh.
" Đạt pha đèn tìm xem có xác nào nữa không? "
Trong lúc Đạt rọi đèn pha tìm kiếm Hiệu nói với Thằng Tóc Đỏ.
" Ê John... Mình vớt xác chết lên tàu..."
Thằng Tóc Đỏ vui vẻ cười nói đùa.
" Yes sir... I m in your command sir..."
Hiểu câu nói của John Bảng cũng đùa.
" Chà bữa nay mày lịch sự dữ a..."
Dùng cái sào dài có móc Hiệu kéo chiếc ghe ngập nước vào sát thành tàu. Đạt rọi đèn pha vào lòng chiếc ghe. Nhờ có ánh đèn mọi người mới thấy rõ không phải một mà tới bốn xác chết nằm trong lòng ghe. Hiệu ra lệnh.
" Thôi tôi không dám đâu... Rủi nó nắm tay tôi lôi xuống nước rồi làm sao..."
Hiệu cười hực.
" Mày ngu như bò... Nó chết ngắt rồi..."
John trợn mắt nhìn Hiệu vì tưởng Hiệu mắng mình ngu như bò. Cười hì hì Hiệu chỉ Cam.
" Tao nói nó chứ không có nói mày đâu..."
Dứt lời như để làm gương Hiệu thò tay nắm lấy cườm tay của một xác chết gần nhất trong lúc John nắm lấy chân của xác chết.
" One... Two... Three... Go..."
Hiệu và Jonh cùng lúc nhấc xác chết đặt lên sàn tàu. Hì hục hồi lâu cả hai mới kéo hết bốn xác chết mặc bà ba đen lên trên tàu.
" Bảng mày lục túi tụi nó xem có giấy tờ gì không?
Trong lúc Bảng lúi húi lục lọi Hiệu nằm sấp trên sàn tàu rồi dùng hai tay mò mẫm trong lòng chiếc xuồng thật lâu.
" Ê John... Mày muốn cái này không? "
" Wow... Oh my God..."
Thằng Tóc Đỏ buột miệng kêu thành tiếng ngạc nhiên lẫn mừng rỡ khi thấy Hiệu đưa cho nó khẩu K54. Đưa tay cho Đạt kéo mình ngồi dậy Hiệu bật lửa đốt điếu thuốc. Hít hơi dài anh nói với Bảng trong lúc nhả khói.
" Mày có thấy giấy tờ gì không? "
Bảng ngập ngừng.
" Có một cuốn sổ tay ướt nhẹp và..."
Hít liền mấy hơi thuốc xong Hiệu lại tiếp tục mò súng. John cười hể hả nói khi thấy Hiệu tìm được thêm một khẩu súng trường bá đỏ và một khẩu AK47.
" Xếp của tôi thích mấy khẩu súng này lắm..."
Hiệu cười nói trong lúc mò mẩm dưới nước.
" Bảo xếp của mày mua cho tao mấy kết bia..."
John cười toe toét.
" Yes sir... I will..."
Đưa tay cho Jonh kéo mình ngồi dậy Hiệu nói.
" Thôi hết rồi... Tao nghĩ chắc không còn súng đâu... Mấy giờ rồi Đạt...? "
Hiệu hỏi và Đạt trả lời nhanh.
" Dạ hơn năm giờ rồi anh..."
Gật đầu Hiệu ra lệnh.
" Bây giờ mình kéo chiếc ghe về căn cứ xong ngáo..."
Vì phải kéo thêm chiếc ghe bị chìm nên tàu chạy thật chậm. Mặt trời ưng ửng đỏ khi chiếc Alpha 12 bắt đầu quẹo vào con kinh nước trong màu phèn.