Tôi quen em đúng hai mùa trăng, biết em đêm trung thu, rồi xa em ngay rằm tháng mười. Tôi không từng trải nhưng cũng đã đi qua đôi ba cuộc tình, những cuộc tình dài hơn hai mùa trăng, vậy mà sáu mươi ngày bên em lại là một cái gì mông mênh và sâu xa hơn cả...
Sài Gòn đêm trung thu bao giờ cũng mưa, mưa dầm dã, ủ dột. Tôi dắt xe ra cổng, thằng em tôi cười ruồi :
- Anh điên!
- Kệ tao lập dị vậy đó.
- Kỳ dị thì đúng hơn.
Sao cũng được, ai cần hắn hiểu làm gì. Tôi nhấn gạ Mưa đêm vẫn xối xả không ngừng. Đường lặng ngắt, vắng tanh, thỉnh thoảng vang lên tiếng lốc cốc rao hàng của mấy xe hủ tiếu dạo lẻ loi, mệt nhòa, vài tiếng nức nở của bọn nhóc không được rước đèn đan lẫn trong tiếng mưa và âm thanh não nề của lũ côn trùng rỉ rả. Nghĩ cũng lạ, trời diện cho trăng thật đẹp trong đêm trung thu rồi lại xua mây đến vây kín bắt nạt, để chị Hằng buồn và than khóc suốt đêm khiến trần gian cũng buồn theo... Tôi mỉm cười một mình, không biết có mấy thằng con trai 20 tuổi còn suy nghĩ vẩn vơ như tôi vậy...
Một chiếc nón trắng xuất hiện trong màn mưa, tôi rùng mình nhả ga từ từ... chỉ là một cô gái, dáng xiêu xiêu gầy, đội chiếc mũ trắng rộng vành, tay dắt chiếc mini chầm chậm. Tôi thở phào, cứ tưởng... Chắc là xe hư, tôi nổi máu anh hùng :
- Xin lỗi, xe cô sao vậy ?
Nhỏ ngẩng mặt lên, nước mưa chảy thành dòng trên má. Ánh đèn từ hiệu may hắt hiu, mờ ảo vừa đủ cho tôi nhận ra những đường nét trên gương mặt em. Nhỏ còn trẻ lắm, độ 16, 17 là cùng, khuôn mặt thon dài xương xương, cánh mũi thanh nhỏ phập phồng, đôi mắt tròn xoe chơm chớp vì nước mưa, đôi môi mím nhẹ, xanh tím. Nhỏ nở một nụ cười thật hiền rồi lắc đầu nhè nhẹ, vành mũ trắng rung rinh, vài tia nước bắn ra xoay tròn trong màn nước. Trái tim tôi chợt cũng xoay vòng theo.
Giọng nhỏ thật êm :
- Xe em không sao đâu, tại em thích đi bộ dưới mưa thôi mà. Đêm nay lại là Trung Thu, mưa dễ thương hơn nhiều. Và biết đâu, giữa những khi trời ngừng mưa, mình còn có thể ngắm trăng được nữa kìa, sau những đám mây kia đó. Bắt được ánh trăng trong đêm trung thu mưa mới là quý chứ, phải không ?
Tôi khẽ gật đầu rồi tự giới thiệu :
- Tôi tên Thạch, Bảo Thạch. Còn cô là...
- Dòng nước yêu thương.
- Dòng nước... ?
Nhỏ cười tinh nghịch
- Ừ! Dòng nước yêu thương... Thủy Ái đó.
Tôi bật cười, nhỏ cũng cười theo. Hai âm thanh giòn tan vang xa, chơi vơi trong đêm...
Em về nhà bệnh hết hai tuần, trái tim tôi cũng nhuốm "cảm" từ đó. Giữa tôi và em có thật nhiều những điểm tương đồng. Hai đứa nói chuyện nhiều lắm nhưng thường thì chỉ qua ánh mắt nhìn và nụ cười là chính. Có lẽ vì tôi và em đều lập dị như nhau. Em cũng có những suy nghĩ rất trẻ con, rằng mưa Trung Thu là nước mắt chị Hằng, em cũng làm những điều thật "dị kỳ", như ngắm trăng vào đêm trời mưa gió... Hình như cả em và tôi thích đi tìm một cái gì đó vô thường trong những cái bình thường, tìm cái không giữa muôn ngàn cái có... Lập dị hay kỳ dị? chẳng cần phải biết làm gì. Thôi thì cứ cho là "lập dị" đi. Có người nói hạnh phúc là khi ta tìm được vị chua trong cái ngọt của đường, vị ngọt trong cái mặn của muối. Tôi không rõ mình đã tìm được vị nào chưa, nhưng tôi biết chắc một điều rằng tôi đã tìm thấy hạnh phúc từ khi gặp được em...
Sinh nhật tôi vào tháng mười dương lịch, nhỏ cúp cua học nhạc đêm đó để đi dạo với tôi. Hai đứa ra bến Bạch Đằng. Trời đầy sao. Tôi nhìn vào hai vì sao trong mắt em, chúng như muốn nói điều gì mà tự nhiên lắp bắp :
"Đôi mắt em có những cái răng
Cắn vào hồn tôi bao thế kỷ"
(Thi Cận)
Món quà em tặng tôi cũng lập dị như em và tôi : một vì sao!
Em chỉ vào ngôi sao trước mặt :
- Sao anh đó!
Tôi cốc nhẹ vào trán em :
- Sao Hôm đó cô bé à. Tưởng tượng quá đi thôi.
- Em biết. Nhưng đâu đó trên trời này có một vì sao tên Bảo Thạch, có điều sao ở xa quá, em không định hướng được. Thôi thì cứ cho sao Hôm là anh đi, như vậy dù ở bất cứ nơi nào, dù ngày hay đêm em vẫn nhìn ra anh được.
- ???
Em chìa ra hai phong thự Một cánh thiệp màu tím nhạt vẽ một dòng suối thật trong, uốn lượn dịu dàng qua từng gò đá, mặt nước long lanh những viên sỏi trắng bạc, lấp lánh như những ánh sao. Phong thư thứ hai là tờ chứng nhận tên Bảo Thạch đã được đặt cho một vì sao ở 29o5'S 10o2'E... mà em nhờ người bạn ở Mỹ đăng ký dùm.
Tôi ngạc nhiên.
- Thủy Ái...
- Đừng nói gì cả Thạch à. Tại em ích kỷ thôi, tặng anh vì sao để bắt anh phải nhớ em suốt cả triệu năm.
Tôi siết lấy bàn tay nhỏ bé. Ôi dòng nước yêu thương, dòng nước ngọt ngào...
Tôi ra đi vào một sáng tháng mười âm lịch. Em không tiễn tôi ra sân bay mà cũng không cho tôi ở lại. Hai đứa chia tay đêm rằm tháng mười. Trăng cuối năm trong vành vạch, lơ lửng giữa trời đêm. Em tặng tôi viên sỏi hình trái tim khắc tên Bảo Thạch, nhưng cuối cùng em lại xin giữ cho riêng mình :
- Anh đã giữ vì sao và "dòng nước", thôi thì cho em giữ lại viên sỏi này, "bảo thạch" của em...
Em quay đi che hàng nước mắt chảy dài.
Trời đêm nay không mưa sao tôi nghe lòng mình bão tố. Em là dòng nước dịu dàng, còn tôi là đá cuội mong manh. Nước chảy đá mới mòn, nhưng sao dòng nước em mới thấm qua mà đá cuội tôi đã vỡ tan. Ôi dòng nước dịu dàng, chảy trong tôi tháng ngày sỏi đá. "Yêu thương" ơi, em giữ lại trái tim tôi rồi em có hay?
... Đêm nay trung thu, và trời mãi còn mưa ray rứt...