Văn án

Nhá hàng chút chơi!

Bộ này ta hứa hẹn vào dịp Trung thu, nhưng…thật hổ thẹn, convert khó đọc quá, ít nhất là với ta. Đây là bộ truyện khiến ta khổ sở nhất từ trước đến nay, chưa bao phải chú thích nhiều đến thế, và cũng chưa bao giờ phải…đoán nhiều đến thế. Edit xong, cảm giác duy nhất của ta chính là “sức cùng lực kiệt”. May mà nó chỉ có 8 chương, chứ dài nữa là ta vẫy cờ hàng luôn (dù rằng một chương của nó cũng phải chia làm…vài phần =.=) Khi ta chọn truyện này, phần lớn là vì cái tên “Hồ Điệp Seba”, nhưng ta phải nói thật, nó không được như ta kì vọng. Một câu chuyện bình bình, nhàn nhạt, không được hay như “Cán Hoa Khúc” hay “Quyện tầm phương” cùng tác giả (theo đánh giá chủ quan của ta thì như vậy, chứ bên tangthuvien vẫn thấy có bạn đánh giá khá cao truyện này). Dù sao edit thì cũng edit rồi, ta nhìn vào công sức của mình nên cũng không nỡ ghét bỏ nó, cố chấp làm hết, “cũng chỉ vài chương mà thôi” (một đứa bạn “đểu giả” đã khích bác ta như vậy đấy). Mọi người cũng không cần để ý nãy giờ ta lảm nhảm làm gì, truyện đã có rồi, cứ đọc đi thôi ~~~

Văn án:

Một loạt truyện yêu dị kì đàm, đọc xong, cũng coi như giải buồn cho một đêm trăng cô độc…

1.

Nàng bước từng bước, xuất hiện trong dòng chảy của lịch sử.

Sau đó lại bước ra, nhẹ nhàng thanh thản sống cuộc đời của Kim Anh Tử.

Một bàn tay ấm áp nhắc cho nàng nhớ, nàng không phải chỉ có một mình.

Vi mệnh vu cuối cùng đã biến mất khỏi chốn trần ai.

Nhưng cuộc sống của Kim Anh Tử, từ một khắc đó mới thực sự bắt đầu.

2.

Đối xử với nam nhân, nàng chỉ biết một phương pháp: ân uy đều có.

Tên ma nhân Diệp Lãnh luôn bám dính lấy nàng không rời, thực xúi quẩy cũng gặp đãi ngộ như vậy.

Nhưng nàng không hiểu rằng, Diệp Lãnh không phải là con của nàng, mà là người bên gối, cho dù hắn cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.

3.

Người ta nói đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.

Phong ma Diệp Lãnh không gặp đồng loại, hắn chỉ đụng phải Kim Anh Tử …

Không ngờ, hắn cũng có ngày biết thế nào là báo ứng!

4.

Có lẽ, nàng cũng không phải là cần quan hệ xác thịt gì cả,

Nói không chừng, thứ nàng cần chỉ là chút nhung nhớ thương tiếc mà mọi nữ nhân bình thường đều có thể có.

Nàng cầm bàn tay Diệp Lãnh, đây là tay nam nhân của nàng.

Phải! Nam nhân. Của nàng…