Em bước đi với lòng đầy thanh thản. Chẳng còn nghĩ suy, xây đắp những mộng tưởng hão huyền. Tất cả đã trôi đi, chỉ còn kỷ niệm ngọt ngào đọng lại trong trái tim tuổi hai mươi.

Em mỉm cười nhìn lại tháng ngày qua.

Trong đôi mắt của tuổi mười bảy mộng mơ, anh hiện lên như bảy sắc cầu vòng lộng lẩy. Anh là thiên thần là thần tượng của lòng em. Em luôn nghĩ về anh với những gì đẹp nhất. Anh là kỹ sư mới ra trường, tiếng Anh và vi tính giỏi nhất văn phòng. Nếu chỉ như vậy thôi thì rất nhiều chàng trai như anh. Trái tim em rung động bởi cái khác nữa kia. Bấy giờ em nghĩ lại: Em tôn thờ anh bởi cũng chính sự bảnh trai của anh. Anh đẹp. Đẹp một cách kỳ lạ. Đã có lần em tuyên bố với bạn bè: “Quách Phú Thành, Lê Tuấn Anh chưa là gì cả”. Anh đẹp hơn nhiều. Ở đâu có lời bàn tán về anh là em lại lắng nghe, em chỉ nơm nớp lo sợ người ta cướp mất “anh của em”. Đối diện với anh, em run rẩy trong xúc động. Trái tim em đập, loạn nhịp. Còn anh, anh vẫn nói chuyện với em một cách nghiêm túc đứng đắn. Em lóa mắt. Em đâu biết được điều đó, chỉ thấy sự dịu dàng, thi vị trong từng lời nói của anh. Em nghĩ là anh cũng dành cho em những tình cảm như em hằng mong đợi. Anh cho em mượn sách. Em nâng niu nó như báu vật của mình. Anh nhận biết được điều đó. Anh nói: “Sách anh quý, anh cho mượn để đọc chứ không phải để làm kỷ niệm”. Em cảm thấy mình bị xúc phạm. Nhưng ánh mắt của anh lại đánh gục lòng tự trọng của em. Trái tim em luôn hướng về anh ngay cả trong những phút giây học bài. Thành ra từ một học sinh giỏi, dần dần em học sa sút đi. Nhiều khi em nghĩ cũng buồn, nhưng nghĩ đến anh, em thấy cuộc đời sao đẹp thế! Còn anh, anh chỉ coi em như một người em gái. Điều đó làm cho em đau khổ nhất. Ai đó trêu anh, anh chỉ cười và nói: “Em gái nhỏ ấy mà”. Anh biết rằng giờ đây em đã là nữ sinh lớp mười hai, hai kỳ thi đang chờ trước mắt. Anh cứ xa em dần và luôn cầu mong cho em học giỏi, thành đạt.

Em nhận thấy sự xa lánh của anh và giật mình... Nếu thi trượt đại học???... Nếu... Trời ơi! Vậy thì... Lúc đó anh... Nghĩ đến đó em rùng mình hốt hoảng. Từ đó em dồn hết sức lực vào học. Ngồi vào bàn học, nghĩ đến ngày báo kết quả thi đại học mà em toát hết mồ hôi, run sợ, lo lắng... Được cái bản chất chăm chỉ sẵn có và trí thông minh không đến nỗi tồi nên em học rất vào và tiến bộ cũng rất nhanh. Lúc nào, ở đâu em cũng có thể ghi: “Cố quyết tâm thì nhất định thành công”. Trên bàn học của em lúc nào cũng có một ấm chè đặc quánh - bảo bối chống ngủ gật. Vậy là em say sưa học, em quên anh lúc nào không hay... Những lúc nghĩ đến anh, em tưởng tượng ra cảnh cầm giấy báo điểm đổ đại học đến khoe với anh. Nghĩ đến hai tiếng “Đại học” mà em sung sướng trong ngất ngây.

Em đỗ đại học cũng là lúc nghe tin anh có người yêu. Em sung sướng trong đau khổ tuyệt vọng. Em không có quyền oán trách anh cũng như sự giận hờn. Anh vẫn nghiêm túc đứng đắn - chỉ coi em là người em gái mà thôi!

Chỉ có em - một tình yêu đơn phương luôn cháy bỏng...

Anh vẫn đẹp đi bên cạnh người yêu mà em cứ ngỡ đó chính là em...

Em mỉm cười... Em đã là sinh viên.

Hết