Bà hàng xóm treo cổ chết đêm hôm quạ Hừng sáng, tiếng chân đi lạo xạo, tiếng đồ vật rơi loảng xoảng, và tiếng chuông kêu inh ỏi đánh thức tôi sau một giấc ngủ chập chờn, mệt nhọc.

Tôi choàng vội chiếc áo, rồi ra mở cửa. Và sững sờ khi nhìn thấy ông hàng xóm tay ôm mặt khóc, miệng mấp máy những câu nói đứt quãng. Mái tóc bạc phơ lòa xòa che một phần khuôn mặt đau khổ, thất thần và hốt hoảng của ông làm tôi mủi lòng.

Ông hàng xóm.

Vợ tôi đã treo cổ chết từ đêm hôm quạ Một cái chết tức tưởi đau đớn. Tại sao bà ta lại dại dột đến thế? Tôi đã làm điều gì cho bả buồn để bả phải vội vàng kết thúc cuộc đời một cách thê thảm và tội nghiệp đến thế? Đêm qua, trước khi đi ngủ, bà không tỏ ra có vẻ gì cho thấy một cuộc ly biệt muôn đời. Bà vẫn ân cần rót cho tôi ly nước mát để trên chiếc bàn nơi đầu giường ngủ. Hôn nhẹ lên má tôi và chúc tôi ngủ ngon như thường lệ. Bà đi đâu và đã làm gì sau đó, tôi không hề biết được. Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy, tìm quanh quẩn một lúc không thấy bà, tôi leo lên căn gác trên cùng, nơi chứa đầy những đồ vật vứt bừa bãi đây đó. Và, lạy Chúa, tôi đã nhìn thấy vợ tôi treo lơ lửng trong cái thòng lọng trên trần nhà. Mặt bà trừng trừng nhìn tôi, nửa như trách móc, nửa là thương tiếc và lẫn với một chút tủi hờn. Lạy Chúa tôi, ly nước mát của đêm hôm qua có một chút vị đắng của viên thuốc ngủ mà với đầu óc lẩm cẩm, tôi không làm sao có thể phát hiện ra được. Như thế, đây là một hành động quyên sinh hoàn toàn có sự chủ động, từ trước. Bà nỡ dứt tình với tôi một cách tàn nhẫn đến thế ư?

Sống với nhau đã hơn 40 năm. Tôi và bà đã từng chia xẻ bao thăng trầm. Từ niềm vui đến nỗi cô đơn lớn lao của thân phận người già khi con cháu lánh xa, khi xã hội đào thải và muốn vứt mình đi như vứt bỏ một gánh nặng không thương tiếc. Bà còn có tôi. Và tôi còn có bà. Chúng tôi đã chọn cho mình một sự sống chết ngẫu nhiên, không toan tính. Thế rồi tại sao? Tại tôi vụng về hay bà buồn bã điều gì? Hay bởi do con chó?

Bác sĩ tâm lý.

Cái chết của bà hàng xóm làm tôi sững sờ, suốt một buổi sáng.

Tôi đến sở làm trễ mất vài giờ đồng hồ. Khu nội trú bệnh viện vừa trải qua một đêm kinh hoàng. 37 bệnh nhân mặt mũi ngơ ngác, bần thần, ngầy ngật bởi những viên thuốc ngủ chưa hết tác dụng còn hòa quyện trong huyết quản. Những viên thuốc Valium, Seresta... không đủ độ mạnh để đám bệnh nhân vượt qua khỏi cơn khủng hoảng.

Bàn giao xong công việc, ông bác sĩ trực bắt tay tôi rồi hối hả bỏ đi như đang bị ma đuổi. Ông đã làm tất cả những gì có thể để trấn an và xoa dịu nỗi đau cũng như cơn sợ hãi vừa ập đến với mọi người. Nhóm y tá chia xẻ với tôi sự mất mát lớn lao mà trước đây tôi đã từng dự đoán là khó tránh khỏi.

* *

*

Sau khoảng hơn nửa năm điều trị, bệnh trạng của Christina không có vẻ gì thuyên giảm. Từ năm 11 tuổi, cô bị cha cô hiếp dâm lần đầu, và tiếp tục bị lợi dụng bởi cha, bởi chú và những người đàn ông bạn của cha cho đến năm cô được 17 tuổi. Để bảo vệ chồng, mẹ cô đã ruồng rẫy và đổ trút mọi tội lỗi lên đầu đứa con gái ngây thơ của mình. Cô bỏ nhà ra đi rồi gặp một bọn ma cô lợi dụng và tống cô vào các động điếm. Năm 19 tuổi, cô được đưa vào bệnh viện điều trị sau một cơn khủng hoảng tâm lý trầm trọng, từ cái vụ tự tử đầu tiên không thành. Chứng hoang tưởng thường đến với Christina sau những lần cô đối diện chính mình. Cô giận cha và căm phẫn đàn ông, nhưng lại tự hành hạ mình, dùng những vật bén nhọn cắt xén, đâm sâu lên da thịt đã in hằn những vết sẹo sần sùi, trầy trụa. Sự xung đột nội tâm nghiệt ngã giữa lòng trinh trắng vô tư và điều nhơ nhuốc, giữa lòng tự trọng và sự tủi nhục, giữa tình thương yêu máu thịt và sự căm phẫn như một nỗi ám ảnh, khó bứt lìa. Nó giống như sự bất lực câm lặng của cánh đồng khô bị cày xới. Nó đau đớn như tiếng rên rỉ của con cừu non đang bị đè xuống lột dạ Cô chối bỏ chính mình như chối bỏ một thây ma gớm ghiếc.

Bệnh nhân Christinạ

Bác sĩ, tôi cảm thấy mỗi ngày hình như mình cứ nhỏ bé lại, thu gọn trong một góc phòng chật hẹp. Hằng ngày, tôi chứng kiến cảnh con người ăn thịt nhau, dưới ánh mặt trời và trên những chiếc bàn tiệc. Họ uống máu và nhai ngấu nghiến những con côn trùng. Họ rình rập, theo dõi và trấn áp tôi. Rồi đây, họ sẽ tìm cách giết tôi. Bác sĩ ạ, họ sẽ nuốt chửng và nghiền nát tôi trong điệu múa bầy nhầy, cuồng say của những con tinh trùng làm tắt đường kinh nguyệt. Họ sẽ thải tôi ra những xương sọ trắng hếu rách nát hậu môn. Con người thật đáng sợ.

Tôi giẫy giụa đau đớn. Tôi sợ hãi cả cái nhơ bẩn, sự hôi hám và tởm lợm của chính mình. Tôi buồn nôn, bịt mũi, ôm mặt lẩn tránh mọi thứ tội đời nhưng vẫn không cưỡng lại được mùi thối từ chất bài tiết của mình ập đến mỗi ngày, những lúc tôi ngồi nghĩ ngợi trong căn phòng toilet. Trong bụng con người chúng ta sao lại chứa toàn những thứ gớm ghệ Kinh hãi quá. Hằng ngày, chúng ta phải ăn, phải uống, phải ỉa, phải ngủ, phải nghĩ suy, phải làm lắm thứ quá, sao mà mệt mỏi thế ? Và tôi cảm thấy đời mình như thừa thãi. Tôi chỉ muốn chấm dứt nó ngay lập tức.

Bác sĩ tâm lý.

Số phận thảm thương của cô gái trẻ là nỗi ám ảnh khốc liệt trong tôi. Hơn nửa năm qua, tôi cố hết sức để giúp cô khoát khỏi cơn đau nghiệt ngã thiếu thời. Thuốc và những buổi tư vấn tâm lý chỉ giúp cô tạm quên và nguôi ngoai phần nào những khắc khoải, những giằng xé nội tâm nhất thời. Vết thương trong tiềm thức quá đậm để trong một thời gian điều trị khá ngắn ngủi có thể giúp cô quên đi tất cả. Tôi luôn chờ một phép lạ xảy đến, nhưng đấy chỉ là ước vọng mơ hồ. Tôi biết thế.

Bệnh nhân Christinạ

Bác sĩ, ông là người duy nhất còn lại trên đời mà tôi có thể đặt hết lòng tin. Và ông cũng là người hoàn toàn có thể thấu hiểu mọi ngõ ngách trong tâm hồn tôi, đang bị dày vò. Được trò chuyện cùng ông, tôi cảm thấy an toàn và ấm lòng. Có lẽ tôi đã yêu người. Yêu một cách say mê, cuồng nhiệt. Tôi cảm thấy xấu hổ nhưng lại rất sung sướng và hãnh diện khi nói ra điều này, vì đấy là sự thật. Hãy tha thứ cho tôi nếu tôi đã vô tình xúc phạm đến ông. Tôi tồi tệ, nhưng xin ông đừng vì thế mà lánh xa tôi.

Bác sĩ tâm lý.

Tôi rất quí mến cô gái, nhưng giữa chúng tôi không thể có bất cứ một thứ tình cảm nào khác ngoài quan hệ giữa một ông bác sĩ và một người bệnh nhân. Cho dù tôi có quan tâm đặc biệt đến cô, nhưng chỉ có thế, đấy là nguyên tắc mà bất cứ một bác sĩ tâm lý nào cũng có bổn phận phải gìn giữ. Tôi biết, cô sẽ không hiểu và rất buồn về thái độ thận trọng của tôi. Tôi không thể làm gì khác hơn được.

Bệnh nhân Christinạ

Tại sao cuộc đời lại bất công và tàn nhẫn với tôi đến thế? Nhiều người đàn ông đã ham muốn, đã lợi dụng và hành hạ tôi. Tôi khinh bỉ và căm thù họ. Và tôi chỉ yêu thương người. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được thế nào là sự khát khao, thèm muốn được yêu và được làm tình với một người đàn ông. Nhưng người đã từ chối tôi.

Christina cắt đứt mạch máu tay trong cái đêm kinh hoàng đó. Cô đã chết. Chết một cách tức tưởi không trăn trối.

* *

*

Gã đàn ông trung niên trầm tư hàng giờ bên chiếc bàn con đặt giữa phòng khách. Gã ngồi đếm những hạt cát mà gã đã mang về từ mấy hôm trước sau một chuyến đi dạo trên bờ biển. Gã yêu cái mênh mông, vắng vẻ của biển và thích sự mịn màng, trầm mặc của những hạt cát li tị Đã hai ngày nay, gã không làm điều gì khác ngoài việc đếm những hạt cát. Đôi lúc, vài cơn gió tạt ngang, gã đưa tay chụp bắt những hạt cát mong manh liếm vào khoảng không như níu lấy cuộc đời của gã vừa bị đánh mất. Gã ngồi xuống trịnh trọng. Và tiếp tục đếm những hạt cát li ti cho đến khi mặt trời vừa hửng sáng.

Nhân vật xưng tôi trong câu chuyện.

Gã là bạn thân của tôi từ nhiều năm naỵ Gã rời bỏ phố thị và xa lánh mọi người, đến sống trên một ngọn đồi hoang nhìn xuống dòng sông trầm mặc. Gã chối bỏ mọi tiện nghi sẵn có, dựng lên một căn nhà gỗ nhỏ nhắn trên một rừng hoa cỏ bạt ngàn. Căn nhà chỉ có vỏn vẹn một chiếc bàn con đặt nơi phòng khách, một cái lò than, hai cái nồi, một bình trà, hai cái bát và hai cái cốc bằng đất nung đỏ. Chiếc giường của gã là một thảm cỏ tranh được phủ lên bởi một tấm chăn lỗ chỗ nhiều vết rách nát. Một tủ sách xiêu vẹo chứa toàn những loại sách quí hiếm mà gã đã bỏ công sưu tập từ nhiều năm quạ Cái gitare cũ kỹ đầy bụi treo lơ lửng trên vách gỗ. Chiếc giá vẽ, sơn dầu, toan, cây cọ và những bức tranh đặt ngổn ngang nơi gác xép. Gã là họa sĩ. Vẽ toàn một thứ tranh tĩnh vật và trừu tượng. Gã sống lặng lẽ một mình, vẽ tranh và mỗi tháng một lần, gã mang tranh xuống phố để bán. Những lúc không vẽ tranh, không đọc sách, không chơi đàn, gã chăm chút tỉ mỉ cho cây Quỳnh Hoa mà nhiều năm qua, gã đã xem như một người bạn đời thân thiết. Đến nay, Quỳnh Hoa vẫn chưa từng nở một lần.

Những lúc bất chợt đến chơi, tôi thường thấy gã buộc chặt sợi dây thừng vào hai bàn chân, rồi buộc hai đầu kia của sợi dây vào một nhánh cây, gã buông người treo lộn ngược lơ lửng hằng giờ trong cái không gian tĩnh mịch, vắng vẻ, buổi chiều. Gã bảo: “Cuộc đời này lộn nhào tất cả. Tao treo ngược mình trên cây là muốn tìm lại sự thăng bằng cho chính mình, có làm thế, tao mới tìm thấy lại được chân tướng sự vật trong cái giới hạn mênh mông của con người, cuộc sống và trời đất.”

Gã là một người thông mình, tài năng, mẫn cảm, cực kỳ hiểu biết và cao hơn thiên hạ một cái đầu. Gã đứng bên ngoài và bên trên mọi lề thói, mọi thành kiến và những ràng buộc nhỏ nhoi đời thường. Cuộc đời gã là một sự vinh quang vĩ đại, nhưng cũng là một thất bại lớn. Gã đã làm, đã nghĩ và đã sống hết mình với cuộc sống mà không một ai có thể thẩm thấu hoặc cảm nhận được. Đời tư của gã là một sự bất lực triền miên về nỗi đau chính mình, về những chuỗi ngày vật vã với những bất mãn chồng chất, với sự trần trụi nghiệt ngã đời thường của tha nhân. Có những ngày, gã đã sống trong những cơn trầm uất đau đớn, hệ lụy. Nỗi đau như mắt xích cứa vào trái tim và cào mòn bộ não của gã.

Với gã, thành tựu lớn lao nhất của con người là sống có ý thức, ý thức làm người, ý thức về sự sống và cả đến cái chết.

Đã từ lâu, gã sống đơn độc, chối bỏ mọi thứ tình cảm mà gã cho là không xứng đáng với gã. Gã là kẻ có số đào hoa, cuồng nhiệt, si mê trong tình yêu, nhưng lại hay dễ chán, luôn cảm thấy thất vọng về đối tượng. Gã tâm sự: “Tao thật sự đã mất hẳn niềm tin về con người. Tao thất vọng bởi chính tao, bởi sự nghiệp, tình yêu, gia đình, đất nước, và tất cả loài người nói chung. Sau nhiều năm suy ngẫm, tao thấy giá trị con người không bằng loài kiến đang nhởn nhơ trong đám cỏ xanh ngoài kia. Chúng không có những cái tồi dở của những con người mà tao đã từng gặp mỗi khi bước chân ra ngõ.”

* *

*

Mùa hè năm rồi, Quỳnh Hoa đã nở những đóa hoa trắng mượt mà đầu tiên. Dưới cái lung linh và hưng phấn của vầng trăng, gã ngồi trầm tư gậm nhấm sự trống vắng và say sưa nhìn ngắm đóa Quỳnh, từ lúc nó thẹn thò xòe những cánh hoa mịn màng đầu tiên cho đến khi đóa hoa đã thật sự bừng hết sức sống. Một vẻ đẹp của thiên nhiên vừa dịu dàng vừa thanh khiết, vừa cao sang, quí hiếm lại vừa thách thức, khêu gợi hòa quyện với hương thơm nồng nàn lan tỏa ra không gian huyền nhiệm.

Nửa đêm, gã còn đang chìm trong cơn mê điên dại thì từ trong đóa Quỳnh Hoa, bỗng hiện ra một người con gái đẹp. Cô đung đưa thân hình, thanh thoát trong một lớp vải lụa màu trắng nhạt. Cô bước nhẹ đến bên, mái tóc đen huyền thướt tha lòa xòa lên khuôn mặt thất thần và ngây dại của gã. Cô gái nâng gã đứng dậy. Hai người quyện vào nhau trong những điệu vũ quay cuồng.

Cô gái dịu dàng gỡ bỏ chiếc áo lụa trên người để lộ ra làn da trắng ngần mịn màng, đôi ngực no tròn nhô lên một sức sống mạnh mẽ mà thanh khiết, cùng chiếc mông đầy nhục cảm. Cô đưa tay lần lượt tháo tung cúc áo trên người gã. Khi da thịt hai người cọ xát vào nhau, gã ôm choàng lấy cô, nhấc bổng cô lên rồi đặt nhẹ cô xuống chiếc giường lót bằng tranh của gã. Hai người yêu nhau cho đến khi mặt trời nhú lên sau rặng cây cuối chân đồi.

Sáng sớm hôm sau, gã còn đang say sưa trong hương vị đê mê của một đêm thần tiên thì cô gái biến mất.

Đêm đến, cô gái lại hiện về ái ân cùng gã. Cô là hiện thân của mối tình mà gã đã mang theo bên đời, kể từ cái ngày gã xuống tàu rời bỏ quê hương xứ sở của gã ra đi.

Cô gái và gã sống trọn vẹn với nhau được 3 tháng hè thì cô lặng lẽ biến mất hẳn, không để lại một dấu tích, dù chỉ là một cuộc hẹn hò ngắn ngủi.

* *

*

Chín tháng còn lại của năm là những chuỗi ngày chờ đợi khắc khoải. Mùa đông, cây cỏ xác xơ, trụi cành. Đôi lúc, vài cơn bão tuyết quét qua một vùng trời trắng xóa, lạnh buốt. Gã co ro đặt những thanh củi vào cái lò sưởi tự tạo rồi đốt bừng lên những ngọn lửa. Gã ngồi bất động, mắt nhìn đăm đăm hàng giờ vào những tia sáng lập lòe trong đêm tối. Gã với lấy cây đàn gitare, ôm sát nó vào lòng, nghiêng nghiêng đầu, miệng mấp máy những giai điệu tình ca và thân phận con người mà một thời gã đã yêu thích.

Nhiều lúc, gã nghĩ là mình không còn có thể chịu đựng được. Sức sống mãnh liệt của tình yêu dành riêng cho cô gái còn tràn ngập trong tâm hồn gã là phép mầu giúp gã tiếp tục tồn tại. Gã bỏ gần hết thời gian và tâm trí cho hội họa. Những bức tranh với những bố cục lạ lẫm, những đường nét bay bổng, những sắc màu quyến rũ liên tiếp thành hình. Gã đã hoàn tất một bức tranh quan trọng nhất đời gã. Bức tranh mà cả đời gã sống chỉ để thực hiện nó.

* *

*

Mùa hè năm nay, những cơn mưa tầm tã tiếp nối ngày đêm ào ạt trút xuống đã tạo nên một cơn lũ lớn nơi vùng đất mà gã cư ngụ. Lũ tràn qua dòng sông, ngập úng một nửa ngọn đồi. Cỏ cây hoa lá úa tàn. Cây Quỳnh Hoa sắp nở hoa, nhưng trên những cánh lá xanh mượt đã lốm đốm những vết thâm đen, nhăn nhúm. Cành cong cong oằn xuống, mang nặng một nỗi buồn rã rượi.

Chờ đợi đã nhiều đêm mà Quỳnh Hoa vẫn chưa chịu nở. Khi cành hoa vừa hé những cánh mỏng đầu tiên thì gã đã ngất đi. Cô gái hiện ra, đánh thức gã rồi dìu gã đến bên chiếc giường. Đặt đầu gã vào lòng, vuốt ve và ru gã vào giấc ngủ. Đêm chưa tàn, cành Quỳnh Hoa chưa nở hết nhụy hoàn thì bỗng héo. Cô gái nhìn gã ngủ say, lòng buồn bã...

Nhân vật xưng tôi trong câu chuyện.

Một buổi chiều, khi mặt trời chìm dần dưới chân ngọn đồi, tôi thấy gã đàn ông cùng cô gái lững thững đi đến bờ sông. Hai người bước xuống con đò neo từ lâu trên bến. Gã chèo đò ra khơi. Đến giữa dòng, gã buộc mái chèo, cho con đò trôi theo dòng nước. Gã đến bên, ngồi xuống, và choàng tay ôm lấy đôi vai của cô gái.

Tôi trở lại căn nhà gỗ, lách mình qua cánh cửa mở hé. Tôi thấy trên chiếc bàn con, một chai rượu trắng, một ấm trà và hai cái cốc còn nằm yên đó. Chủ nhân uống chưa xong thì đã bỏ đi. Tôi bóc gói thuốc mê mang theo bên mình, bỏ 3/4 vào chai rượu, 1/4 còn lại tôi trút hết vào cái ấm đất. Rồi lặng lẽ núp sau hiên nhà, chờ đợi. Bóng đêm xuống dần, trùm kín cảnh vật xung quanh một màu u ám vắng vẻ. Hai cái bóng trắng như hai bóng ma đang từ bờ sông đi lên căn nhà gỗ. Không một tiếng động lớn ngoài những âm thanh lạo xạo đạp trên những chiếc lá khộ Hai người bước vào căn nhà, đến ngồi bên chiếc bàn, và tiếp tục tiệc rượu dở dang buổi sớm. Gã uống được lưng chai rượu thì gọi khẽ tên cô gái rồi lăn đùng ra nằm bất động dưới đất. Cô gái đặt gã lên giường. Cô bỗng cảm thấy bần thần. Rồi đến bên gã, cô nằm xuống và nhắm nghiền đôi mắt lại.

Tôi mở cửa bước vào. Kéo gã đàn ông đặt xuống đất. Tôi đến bên cô gái, cởi bỏ những mảnh vải che kín người cộ Rồi cởi hết quần áo của mình. Tôi mò mẫm, hôn hít và làm những động tác ái ân nồng nhiệt. Một lúc sau, cô gái bỗng cựa mình rên khẽ. Trong cơn mơ màng, mắt vẫn nhắm nghiền, cô xiết chặt người tôi, thân thể co rúm, nẩy lên những nhịp điệu sướng thỏa.

* *

*

Mặt trời chưa mọc thì tôi đã bỏ đi. Cô gái lõa lồ vẫn nằm yên bên tấm chăn nhàu nát. Gã đàn ông tỉnh giấc, co ro hổn hển ho khan vài tiếng rồi đưa tay quờ quạng tìm kiếm vật gì đó trong không khí. Gã lồm cồm ngồi dậy, đến bên chiếc giường, lay người đánh thức cô gái, nhưng cô vẫn nằm bất động.

Ba ngày trôi qua, gã vẫn để xác cô gái nằm yên nơi đó. Ban đêm, gã thắp sáng những ngọn nến. Đặt bức tranh cô gái trên chiếc bàn con, cạnh cái xác. Rồi gã cởi hết quần áo trên người, ngồi lặng lẽ hàng giờ trước bức tranh, khấn nguyện. Gã đưa tay sờ vào bộ phận sinh dục của gã. Hành động thủ dâm kéo dài được vài phút thì gã phóng tinh. Tinh khí bắn tung tóe lên mặt toan tranh vẽ. Nơi cặp mắt cô gái trong tranh, hai giọt lệ thầm thì chảy dài xuống má.

Tôi chính là thủ phạm. Gã biết, và biết rất rõ điều ấy. Gã tự nhủ lòng: “Tao phải giết chết mày. Và tao chỉ có thể thực hiện được điều ấy bằng cách tự hủy hoại đời tao.”

Gã đem chôn bức tranh rồi châm lửa đốt cháy rụi căn nhà gỗ. Trong vài phút, gã và xác của cô gái đã biến thành tro bụi.

Gã đàn ông.

Tôi chưa bao giờ muốn mình sinh ra trên đời này. Một đêm cha mẹ yêu nhau, những con tinh trùng của cha chen nhau bám chặt vào buồng trứng của mẹ. Nhưng tại sao không phải là một con tinh trùng nào khác có đủ năng lực để đâm sâu vào cái trứng nằm trong tử cung của mẹ, mà lại là tinh trùng tôi, con tinh trùng tạo nên tinh thể đời này. Tôi không phải là con người của thế giới hôm naỵ Một thế giới nhơ nhuốc đầy rẫy tội lỗi và sự hủy diệt.

Tôi chết đi không lâu thì nhân loại rơi vào một cơn biến động lớn. Những chiếc máy bay không tặc đâm trúng mục tiêu. Những tòa nhà cao tầng sụp đổ, lửa bốc cháy, bụi khói mịt mù và hàng ngàn người vô tội bỏ thây. Thế giới rồi sẽ tiếp tục đổ nát tan hoang bởi sự cuồng tín, bởi khủng hoảng hay lạm phát niềm tin, bởi sự phá sản nhân tính, hay mâu thuẫn triền miên của những bất đồng chủng tộc, tôn giáo và văn hóa. Bọn chính trị gia lưu manh, đầy tham vọng và ngu xuẩn đem lương tâm nhân loại đặt lên những bàn tiệc. Chúng tống khứ vào mồm no nê giả trá, tội lỗi và rút tỉa dần những linh hồn máu xương cạn kiệt.

Nhân vật xưng tôi trong câu chuyện.

Tôi đến thăm gã một buổi chiều nắng nhợt nhạt dưới vòm cây trước ngõ. Căn nhà gỗ chỉ còn là một đống tro than đen ngòm, vài nơi còn bốc lên những cụm khói u ám. Đi loanh quanh một lúc, tôi tìm thấy một viên đá khá lớn có khắc vài dòng chữ nghệch ngoạc, đặt ngay ngắn trên một khoảnh đất vừa được san lấp bằng phẳng. Tò mò, tôi nhặt thanh gỗ đào xới mảnh đất ấy lên. Bên dưới hiện ra một khung bố khổ 60/80 được bọc kín bởi một túi nhựa trắng. Tôi tháo túi nhựa ra, và nhìn thấy một bức tranh tương đốí còn nguyên vẹn họa cô gái trẻ. Từ cặp mắt của người phụ nữ đẹp trong tranh, hai giọt nước long lanh nhỏ xuống làm ố đi những vết sơn dầu chưa kịp khô cứng. Vài nơi khác trên má, trên môi lốm đốm vài vết sơn nhòe nhọet.

Trong lòng có nhiều thắc mắc, tôi mang bức tranh đến phòng thí nghiệm. Sau vài giờ mò mẫn, người bạn đồng nghiệp cho tôi biết, giọt nước làm nhòe đi đôi mắt của người phụ nữ trong tranh chính là tinh thể của những giọt nước mắt, và vết dầu loang lổ trên má, trên môi là nguyên chất của những con tinh trùng của hai con người thật bằng xương bằng thịt.

* *

*

Sự ra đi đột ngột của gã đàn ông làm tôi liên tưởng đến cái chết của bà hàng xóm. Ông bà đã sống với nhau gần nửa thế kỷ. Cuộc sống lặng lẽ nhưng hai người đã trói chặt vào nhau như một định mệnh. Cách đây vài năm, để cho không khí căn nhà bớt đi sự vắng vẻ, ông đã tìm mua cho bà một con chó con. Bà thương yêu, chăm chút cho con chó hết mực. Bà đặt tên cho nó, gọi nó là con và xưng mình là mẹ. Mỗi ngày 4 lần, bà dẫn con chó yêu của bà đi chơi. Gần đây, những lúc giận ông, bà ra ngủ riêng và đem cả con chó sang ngủ cùng mình. Rồi ôm ấp, nâng niu con vật như nâng niu một đứa trẻ.

Từ ngày có con chó, bỗng dưng ông cảm thấy mình bị bỏ rơi. Sự cô đơn, phiền não lớn dần theo thời gian đã khiến cho ông quẩn trí. Nhân lúc vợ vô nằm viện điều trị chứng thấp khớp vài hôm, ông thuốc chết con chó rồi đem chôn nó trong mảnh vườn sau nhà. Ra viện, không tìm thấy con chó, bà đay nghiến và trút hết mọi trách nhiệm cùng tội lỗi lên đầu người chồng khốn khổ, khiến ông không còn cách gì để tránh né.

Người đàn bà quỳ suốt ngày trước mảnh đấït sau vườn nơi chôn con chó. Và bà đã gào khóc tức tưởi.

Lời thú tội chân thành của ông chính là nguyên do đưa đến cái chết đầy nghịch lý của người đàn bà.

Hết