Đôi mắt của hầu gái - Chương 01 - 02
Phần 1: Nỗi đau Chương 1: Bán con An Ninh ngồi bên cạnh giường, hai bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng nâng niu cánh tay xinh xắn bé bỏng của đứa em vừa mới chào đời chưa đầy một tháng tuổi. - An Ninh à! – Ông Nguyễn đặt trước mặt An Ninh một bộ đồ mới rồi nhìn cô chăm chăm. - Có chuyện gì vậy cha? – Biết có chuyện chẳng lành, An Ninh cố víu lấy tay người mẹ đang nằm liệt giường mong được sự giúp đỡ. - Con chuẩn bị đồ đi nhé. - Chuẩn bị đồ? Làm gì hả cha? – Cô bé vẫn cố tỏ vẻ không biết chuyện gì, bản thân cô sợ đối mặt với cái sự thật khốc nghiệt mà cha cô sắp nói. - Ta đưa con vào nhà họ Lưu. – Ông im lặng nhìn xuống sàn nhà, hai tay vẫn run run. - Cha bán con thật sao? – An Ninh ngồi sụp xuống trước mặt cha, lay lay vạt áo ông, mong mỏi ở ông sự thay đổi nhưng đôi mắt ông vẫn nhắm nghiền, một sự quyết tâm cao độ. Đây không phải là lần đầu ông đề cập đến chuyện đưa An Ninh vào nhà họ Lưu, cũng đã đôi ba bận ông có ý định đó nhưng rồi dần dà lại thương con không dám nói ra lời. Nhưng giờ đây khi vợ ông liệt giường, đứa con mới sinh đỏ hỏn còn khát sữa mẹ, gia cảnh chẳng đủ ăn, đến ngay tấm áo mới ông mua cho con trước khi để nó đến một nơi xa lạ ông cũng phải đi vay mượn khắp nơi. - Con à...– Người cha rơm rớm nước mắt nhìn đứa con gái lớn. An Ninh là đứa con gái duy nhất và cũng là đứa hiểu chuyện nhất trong nhà. Ông nhìn sâu vào đôi mắt đang ầng ậng chực tuôn ra những dòng lệ có thể khiến ông xé lòng nhưng ông vẫn phải nhìn nó, vẫn phải thể hiện ra mặt cái sự quyết tâm để An Ninh của ông có thể dứt tình mà rời xa gia đình. - Con không muốn đi đâu, con muốn ở nhà với cha cơ...– Cô bé ôm chặt lấy cha, hôn vội lên gương mặt gầy guộc hốc hác đen sạm của ông...Nước mắt lưng tròng từ khi nãy giờ đã đẫm cả hai má, thấm rát cả làm da trắng hồng của cô bé. - Con ơi...con nghe cha, con vào nhà họ nghe lời thì con sẽ được ăn no mặc ấm...nhà mình nghèo quá, các em con còn quá nhỏ...– Ông vỗ nhẹ vào lưng con gái, cầu xin ở nó một sự thông cảm và thấu hiểu. Chính lòng ông cũng quặn lại, cũng đau đớn đến từng khúc ruột khi chỉ còn vài giờ đồng hồ nữa thôi, ông sẽ chẳng còn được nhìn thấy nó lớn lên từng ngày, chẳng còn thấy được sự thay đổi trong đôi mắt đẹp tuyệt vời của nó nữa. - Con sẽ không đi học nữa, con sẽ đi làm cùng cha...xin cha đừng bán con đi. – Cô bé vẫn van nài cha mình, cô quỳ xuống dưới chân cha, hai tay chắp lại rồi lại níu lấy gấu quần sờn vải cũ kỹ của cha. Nhưng đáp lại mọi điều nó làm chỉ là sự im lặng. An Ninh biết, cha cô cũng đang rất đau đớn. - Con thương mẹ, con thương cha, con thương em con. Không có tiền, chắc em con chết mất. – Lúc này đây, cha nó cũng đang quỳ trước mặt nó, ông van lơn đứa con của mình, ông cũng chắp tay lạy nó, vuốt vuốt gương mặt ngây dại, đôi mắt trong veo như sương sớm và mái tóc dài đen láy của con. Nó chợt nghĩ ra điều gì đó, nó đến bên giường, nơi mẹ và em nó đang nằm, đứa em đỏ hỏn đang thoi thóp từng ngày vì căn bệnh viêm phổi cấp, đứa trẻ mười hai tuổi ngồi cạnh đang nắn tay chân cho người mẹ bại liệt. An Ninh vuốt nhẹ má đứa bé đang nằm cạnh mẹ, thằng nhóc khẽ cựa mình cất tiếng e é, khìn khịt, cô bé mỉm cười nhìn đôi mắt nhỏ xinh xinh khẽ rung rung, hơi thở nóng hổi phả vào ngón tay cô. Đứa nhóc ngồi bên cạnh giường xoa bóp cho mẹ, là đứa em thứ hai của An Ninh, thằng nhóc An Bình mười hai tuổi mặt vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện, An Ninh đưa tay ra đánh nhẹ vào vai em một cái rồi sụt sùi nghẹn ngào nói: - Ở nhà một ngày phải lau người cho mẹ hai lần, tối nhớ nhắc cha thay đồ cho mẹ, khi nào em khóc thì cho tay vào miệng nó xem nếu nó ngậm tay em thì là nó đói, phải cho ăn ngay. Mẹ không có sữa, cách pha sữa bột chị dạy em rồi, không được cho An Hòa uống sữa lạnh. Khi nào An Hòa khịt khịt mũi nhiều thì phải vỗ nhẹ vào lưng em, đừng để nó không thở được. – An Ninh cứ dặn dò trong vô thức, hai hàng nước mắt lại chực ùa ra khi nhìn thấy thằng em trai nhỏ mười hai tuổi thơ dại gật đầu như không có chuyện gì. Mẹ nó cũng nhìn nó, bà không nói được, bà cũng không thể cầm tay nó lần cuối, điều duy nhất bà có thể làm là khóc, là ư...ư...trong miệng, là chớp mắt với nó. Nhiều lúc bà muốn mình chết đi, chết đi để cha con nó đỡ khổ, nhìn nó, nhìn đứa con vừa tròn mười lăm tuổi của bà phải bị bán đi như một món hàng, lòng bà quặn đau. Nó không khóc nữa, lẳng lặng vào trong lấy mấy bộ quần áo tươm tất nhất rồi theo cha qua nhà họ Lưu... Khi nó bước ra cửa, nó nghe thấy tiếng ư ư thút thít của mẹ và tiếng gọi khe khẽ của thằng em trai. Đến khi thấy chị xách đồ đi, nó mới biết là chị nó bị đưa đi đến nhà người khác. Từ vài bữa trước, nó cũng nghe thoang thoáng cha nó nói chuyện với chị nhưng khi đó nó vẫn an tâm vì chị nó kiên quyết lắm, nhưng giờ nhìn thấy chị cầm cái túi đứng đợi cha ở cửa thì nó biết rằng chị nó sắp rời xa nó rồi. - Chị Ninh!...Chị Ninh ơi! An Ninh nuốt nước mắt vào trong lòng rồi theo cha đi nhanh ra khỏi nhà... Và rồi cuộc đời cô bé lật sang trang mới từ đây... An Ninh và cha đứng trước một ngôi nhà lớn, nơi có những bức tượng đồng đen to cao ngất ngưởng, những cây cổ thụ cao lớn được cắt tỉa và uốn đầy nghệ thuật. Ông Nguyễn buông tay con ra rồi rón rén bấm chuông, trong một giây lưỡng lự, ông đã định lùi xuống cầm tay con dắt về, nhưng nghĩ đến hai đứa nhỏ cùng người vợ ốm đau ở nhà, ông lại nuốt nước mắt mà bấm chuông. Hồi chuông vang lên, một lúc sau, một giọng nói nghiêm trang phát ra qua chiếc máy: - Ai đấy? - Dạ, thưa bà, tôi là Nguyễn, hôm nay tôi đưa cháu An Ninh đến như đã hẹn ạ... Cánh cổng lớn mở ra, người bảo vệ chỉ đường cho cha con An Ninh vào trong nhà. Căn biệt thự nằm trên ngọn đồi rất lớn, phải đi bộ mười phút hai cha con mới thấy được cánh cửa, nơi vị quản gia đang đợi. - Chào bà. - Đây là An Ninh đúng không? - Vâng thưa bà. – Ông Nguyễn đẩy An Ninh lên phía trước rồi lại rụt rè lùi về phía sau một bước, ông không muốn đứng gần con quá, sợ mình không nỡ rời xa mà ôm lấy nó. Bà quay qua An Ninh hỏi. Đôi mắt già nua nhăn nheo đầy vết chân chim ngắm cô bé hồi lâu. - Con tên An Ninh đúng không? An Ninh lễ phép cúi chào. Hai tay vẫn ôm chặt chiếc túi bên trong đựng vài bộ quần áo cũ cha chuẩn bị cho. - Dạ vâng, con tên Nguyễn An Ninh ạ. - Con bao nhiêu tuổi? - Dạ, mười lăm. Bà nhìn cô bé một hồi rồi quay đi. Cô bé không xinh xắn lắm, nhưng bù lại, được ông trời ban cho đôi mắt rất đẹp, đôi mắt làm điên đảo tâm can bất cứ ai nhìn vào nó, đôi mắt biết nói. - Con vào trong đi, ngồi ở chiếc ghế bên góc trái sảnh lớn đợi ta. Ta nói chuyện với cha con xong sẽ vào ngay. Cô bé chào từ biệt cha, cô không ôm ông lần cuối mà đi vội vào trong. Ngoái lại nhìn, cô thấy người quản gia đang đưa cho cha cô một chiếc phong bì. Vậy là xong. Từ giờ cô không còn là Nguyễn An Ninh, con gái của ông Nguyễn nghèo khổ nữa mà là Nguyễn An Ninh – người hầu của dòng họ Lưu lừng lẫy. Chương 2: Người mới, việc mới. Những cơn mưa đầu mùa hạ luôn làm cho không khí trở nên ẩm ướt, gột trôi lớp đất dưới gốc những cây cổ thụ khiến rễ của chúng càng trơ ra gai góc. Bụi hoa dại mọc ở góc vườn mới ngày nào giờ đã lớn bổng, đơm hoa trắng xóa mặt đất, tuy hoa không có hương thơm ngào ngạt như những loại hoa cảnh quý hiếm đẹp đẽ khác nhưng bà chủ nhà họ Lưu thích nó vì vẻ đẹp đơn giản thuần túy của nó, chính vì vậy bà không cho người nhổ nó đi, bà muốn giữ lại cho khu vườn rộng lớn thêm phần vui mắt. An Ninh giống như những bông hoa nhỏ đơn giản ấy, chỉ là những bông hoa dại nhưng có sức sống mãnh liệt, bông hoa trắng muốt thuần khiết như tâm hồn của cô. Sống ở nơi xa lạ trong suốt những năm tháng qua, tuy không phải lo nghĩ đến cơm ăn, áo mặc, vẫn được học hành đầy đủ nhưng không một giây phút nào cô nguôi ngoai nỗi nhớ nhà. Hàng đêm An Ninh vẫn tưởng tượng ra gương mặt ông Nguyễn ngồi trước cửa nhà với điếu thuốc trên tay, tuổi của ông không phải quá lớn nhưng những nỗi nhọc nhằn của cuộc đời, mải mê với tiền bạc khiến ông già đi và sự khắc khổ đeo bám trên gương mặt ông. An Ninh nhớ cả tiếng khóc của đứa em nhỏ, tiếng thằng em trai léo nhéo gọi chị và cả ánh mắt bất lực của người mẹ. Cũng chính vì gia đình nhỏ nghèo khổ đó mà trong lòng An Ninh không biết từ khi nào có sự quyết tâm rất lớn, cô cố gắng học tập thật tốt, làm tròn mọi nhiệm vụ thật tốt để mong cho tương lai cô sau này được sáng lạn hơn. Trong phòng khách, người con trai cả của Lưu gia đang cầm tập hồ sơ của các cô hầu gái nhìn qua một lượt.. Cậu là Lưu Thiên Minh – một chính khách cấp cao, tính tình khô khan, cứng nhắc, luôn nhìn đời theo kiểu phức tạp hóa; là người kỹ tính và nghiêm túc. Cậu nhìn qua một lượt rồi dừng lại ở An Ninh. Có vẻ cậu rất ưng ý. - Cô gái này có đôi mắt thật đẹp, rất đẹp, một đôi mắt như thế mà làm hầu gái thì thật phí! – Rồi cậu lướt qua cô và dừng lại ở Kim Oanh, cậu chọn Kim Oanh. Người tiếp theo chọn lựa là cô ba, cậu hai nhường cô ba chọn trước. Cô ba tên đầy đủ là Lưu Thiên Mai, là người đỏng đảnh nhưng khá tốt bụng, thích những gì dễ thương, vui nhộn, cô không coi hầu gái như một người hầu mà luôn coi họ như một người bạn trung thành. - Tôi sẽ chọn Hà Anh, trông cô ấy thật dễ thương, tôi thích nụ cười của cô ấy. Giờ chỉ còn lại An Ninh và Huệ Ân, cũng chỉ còn hai cậu chủ. Cậu hai Lưu Thiên Bảo là một tay chơi có hạng, tính tình phóng túng, trăng hoa, không ít lần gây rắc rối cho Lưu gia, hơn nữa, các cô hầu gái đều sợ phải hầu hạ một kẻ như thế. - Tôi thật sự cảm ơn anh cả, anh đã không chọn An Ninh, tôi để ý cô ấy từ đầu tới giờ, đúng như anh nói, tôi như bị mê hoặc bởi đôi mắt của cô ấy.Tôi chọn An Ninh. Huệ Ân thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô cũng lo lắng cho An Ninh. Rơi vào tay cậu Thiên Bảo thì khác gì thỏ rơi vào tay cọp. Còn An Ninh, cô chẳng hề có hứng thú với việc ai chọn mình, đối với cô thì ai cũng như nhau cả. Cuộc đời cô sang một trang mới từ ba năm trước, cô bé Nguyễn An Ninh đa cảm của ngày trước giờ đã chẳng còn nữa, giờ cô trở nên lạnh lùng hơn, vô cảm hơn. Cô khẽ cúi chào cậu hai, ánh mắt nhìn xuống. Vậy là cuộc chọn lựa kết thúc, cuối cùng ai cũng đã có chủ, năm cô hầu gái trở về nơi ở tạm dọn đồ tới gần phòng của chủ nhân mới để tiện việc phục vụ. Công việc của một hầu gái như An Ninh là gì? Là chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ, quần áo, cuộc sống sinh hoạt, sức khỏe của chủ nhân... An Ninh đang nhẩm lại quy định của hầu gái thì tiếng chuông điện thoại vang lên. - Vâng tôi nghe... - Cô qua đây ngay nhé An Ninh! – Là cậu Thiên Bảo. Cô đẩy cửa bước vào căn phòng hoa lệ. Căn phòng mang phong cách châu Âu cổ với nội thất mạ vàng sang trọng. Mọi thứ đều sáng loáng và thoảng mùi thơm dịu nhẹ. - Cô hơi chậm đó, An Ninh à. - Cậu chủ có gì cần căn dặn ạ? - Để chúc mừng cô thôi, chúc mừng cô đã trở thành người của Thiên Bảo này. – Cậu vừa nói vừa đưa cho cô một ly rượu. - Thưa cậu, đây là trái với quy định làm việc, chúng tôi không được phép nhận bất cứ thứ gì có giá trị từ phía chủ nhân, càng không được phép uống rượu trong khi làm việc. - Ồ...đừng cứng nhắc như thế, nó chỉ làm cô và tôi thấy mệt mỏi hơn thôi. - Thưa cậu, quy tắc được đặt ra là để chúng tôi tuân theo, xin cậu đừng làm tôi khó xử. Cậu Thiên Bảo tiến lại gần An Ninh, ghé sát gương mặt trắng mịn của cô... - Cô biết là...cô rất đặc biệt không hả An Ninh? An Ninh lùi lại, cố giữ vẻ bình tĩnh. - Mong cậu chủ đừng đi quá giới hạn giữa người hầu và chủ nhân. Cậu kéo cô vào gần mình hơn, hít lấy một hơi dài hương thơm trên cơ thể An Ninh. - Nếu lúc sáng...anh cả mà chọn cô...chắc tôi sẽ đánh nhau với anh ấy để giành cô lại...cũng may...anh ấy không phải là một kẻ thích sắc đẹp... Một lần nữa cô cố đẩy cậu ra, lần này cô kiên quyết hơn. - Nếu lúc sáng, cậu cả chọn tôi, thì giờ chắc tôi không phải khó xử như vậy, mong cậu đừng khiến tôi khó xử. Thiên Bảo buông cô ra. - Thôi được, không đùa với cô nữa...dù sao tôi cũng không phải là kẻ thô bạo với người mới. Rồi cô cũng phải cho tôi cái tôi muốn thôi...– Thiên Bảo cười khẩy. - Cậu không có dặn dò gì, vậy tôi xin phép trở về phòng. An Ninh định bước đi thì Thiên Bảo gọi giật lại: - Khoan đã... Cậu vứt lên mặt bàn một thẻ mua hàng và dặn An Ninh: - Tới cửa hàng ở địa chỉ trong tấm card này, mang về cho tôi mấy bộ đồ ngủ, càng sexy càng tốt. Cứ lấy số đo của cô làm chuẩn là được. Cô cầm tấm thẻ bước ra khỏi phòng. Mặc dù không hiểu cậu chủ của mình muốn gì nhưng đó là quy định, cô không được phép hỏi gì mà phải tuân theo mọi mệnh lệnh của chủ nhân. Hơn một giờ sau cô về tới nhà, lúc này mọi người đã đi nghỉ hết, hành lang dài cũng tắt bớt đèn. Cô đi men theo bên có ánh sáng để có thể nhìn rõ đường. Đột nhiên, một cánh cửa bật mở khiến An Ninh giật mình làm rơi túi đồ, mấy bộ đồ rớt ra ngoài. Đó là cánh cửa phòng cậu út...cậu đang tựa người vào tường lẳng lặng nhìn An Ninh nhặt đồ. - Xin lỗi vì đã làm cậu giật mình...Chúc cậu ngủ ngon. An Ninh toan rời khỏi thì bị câu nói của cậu út gọi lại: - Không ngờ hầu gái của anh hai lại nhanh nhẹn vậy...Đã biết chuẩn bị cho mình những bộ đồ khêu gợi ngay từ ngày đầu...Quả là không tồi. Lại còn là nhãn hiệu đắt tiền nữa...Chắc chắn cái thẻ nằm đâu đó trong túi cô là của anh Bảo. Cô quay lại, định giải thích nhưng quy định vẫn là quy định, cô không được phép làm như vậy. - Xin cậu út đừng hiểu lầm, chúc cậu ngủ ngon. – Nói rồi cô đi thẳng. Đây là lần đầu cô đụng mặt cậu út, ngay lần đầu đã không mấy tốt đẹp. Cậu út nổi tiếng khó tính, cô thấy cần cẩn thận mỗi khi gặp cậu ấy...không nên để cậu ấy hiểu nhầm bất cứ điều gì, như vậy sẽ rất bất lợi cho cô sau này. Cuộc sống của một hầu gái cô từng tưởng tượng giống như quản gia...được tôn trọng, được tín nhiệm và có gì đó mực thước. Nhưng ngay lúc này đây, cô đang phải làm cái trò ngu ngốc nhất hành tinh. Tiếng động vẫn phát ra đều đều trong căn phòng sang trọng của cậu hai. Đã ba đêm rồi cô không được ngủ, vì cô là hầu gái nên tất cả những gì chủ nhân nói đều là mệnh lệnh. Ngay cả việc đứng ngoài cửa canh cho cậu ấy âu yếm các cô gái trong phòng. Gia quy không cho phép đưa người lạ vào nhà mà chưa được cho phép của bậc trên. Nhưng bằng cách nào đó, các cô gái chân dài kia vẫn lọt được vào phòng cậu hai và luôn ở lại qua đêm. An Ninh tựa vào tường. Đúng là thức lâu mới biết đêm dài. Ban ngày thì bị coi như người sai vặt, lấy hết cái nọ đến cái kia, mua hết thứ này đến thứ khác. Ban đêm thì làm chú lính chì dũng cảm canh gác cho sự thác loạn của chủ nhân. Bóng tối bao trùm tất cả như đang dần lấy đi sức lực của An Ninh...Cô thở dài một cái rồi quay sang nhìn cánh cửa phòng của Huệ Ân, nó đã tắt đèn từ lúc nào, cô ấy chắc nhàn lắm, không phải trực đêm như An Ninh. Rồi An Ninh nhìn qua phòng cậu út, vẫn còn ánh đèn hắt qua khe cửa, cậu út vẫn chưa ngủ. Mấy đêm nay cô luôn để ý, đèn phòng cậu út thường tắt rất muộn, dường như khi mặt trời ló dạng nó mới tắt. Cậu cũng là một người ngủ muộn chăng? Cô tò mò một hồi rồi nghe thấy tiếng bộ đàm réo gọi... An Ninh bước vào phòng cậu hai. Quần áo rải đầy lối tới giường. Và trên giường là đôi nam nữ...An Ninh quay mặt đi chỗ khác, cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng ô uế này. - Cậu hai có gì dặn dò ạ? - Đúng lúc lắm...– Cậu hai ngồi dậy, choàng chiếc áo lông dài lên người rồi tiếng lại gần phía An Ninh. An Ninh thấy hơi sợ nên lùi lại một bước. - Tôi đang khát...pha rượu cho tôi. An Ninh cúi đầu kính cẩn rồi đi tới kệ rượu phía trong...Cô gái lõa thể kia không thèm mặc gì, cứ để vậy chạy lại phía cậu hai. - Anh có cô hầu gái dễ bảo ghê... - Đương nhiên, trong nhà anh tất cả hầu gái đều phải phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân. - Vậy sao? Vậy nếu anh nhàm chán, hay muốn thỏa mãn...thì có thể gọi cô hầu gái này đúng không? An Ninh đứng gần đó, nghe thấy hết mọi chuyện. Cô cảm thấy lòng tự trọng bị xúc phạm ghê gớm...Hầu gái bị đẩy xuống thành lô lệ từ lúc nào...Cô cố lấy lại bình tĩnh, mang hai ly rượu về phía cậu hai rồi từ tốn nói: - Rượu của cậu đây. Cậu có gì căn dặn gì nữa không ạ? Uống một hơi cạn, cậu hai đẩy cô gái ra rồi tiến sát An Ninh. - Không, em yêu, những cô hầu gái không thể động đến một cách dễ dàng đâu...– Rồi hắn chạm tay lên mặt An Ninh. Lập tức cô hất tay hắn ra.. - Xin cậu hãy giữ lấy thể diện cho tôi và cho cả cậu nữa, thưa cậu hai. Hắn cười khẩy, điệu cười hoắc cáo...Hắn ghì An Ninh vào tường. - Cô tưởng, nếu tôi muốn thì cô có thể thoát được sao? Cô hơi nhầm về tôi rồi đấy An Ninh à... - Tôi là một hầu gái theo đúng nghĩa, tôi được trả lương và được bảo vệ trước sự xâm hại của chủ nhân. Tôi có quyền được khởi kiện trước bất kỳ sự xâm hại thân thể nào. Mong cậu hiểu cho. An Ninh đưa mắt nhìn cậu hai với thái độ kiên định và lạnh lùng. Đến lúc này, hắn mới chùn bước, buông An Ninh ra, cô lập tức chạy ra khỏi phòng. Cảm giác ô nhục dâng lên...Cuộc đời mang lại cho cô những gì, chưa một giây phút sung sướng...Lúc này, cô lại nhớ lại những ngày được sống cùng cha mẹ ở quê nhà. Mặc dù nghèo khó, quần áo không đủ mặc, cơm không đủ ăn, nhưng đó là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời cô. BỘP...tiếng động phát ra kèm theo tiếng thủy tinh vỡ...Cô cúi xuống xin lỗi theo phản xạ tự nhiên rồi chạy vụt đi. Cánh cửa kia quá lớn, quá rộng và quá nghiêm ngặt, làm sao cô có thể đi qua nó để trở về với mái ấm thân yêu của mình...Tiếng khóc lớn dần, cô gục xuống trước cánh cửa lớn...Cứ như vậy, cô khóc đến tận sáng.