Chị Luận làm việc nơi cửa hàng như người mất hồn. Tên cán bộ phường trưởng tên là Sành từ ngoài bước vào, dáng điệu lui cui giống con khỉ với thân hình gầy mỏng, chiếc cổ rụt, cái lưng cong, hai con mắt láo liên trong đôi vành mi đỏ hoe. Tên này chuyên môn lợi dụng chức vụ để thân thiện cọ sát với phụ nữ nơi cửa hàng cũng như tại các cuộc hội họp. Sau khi vồ vập các bà các cô, hất cằm lạnh lùng với các ông các cậu, hắn hăm hở tiến lại đứng sát vào chị Luận. Người thiếu phụ trong bộ quần áo đơn sơ mà không dấu được những nét cân đối hấp dẫn. Hai bàn chân trắng hồng trong đôi dép kệch cỡm. Hai bàn tay trắng với mười ngón dài thon có móng mầu hồng cắt gọn. Cần cổ cao, nuột nà, được che nửa kín nửa hở bằng cổ áo chemise kiểu đàn ông thô kệch. Khuôn mặt chị là cả vầng trăng mười sáu : tròn trịa, trắng hồng, nốt ruồi duyên ngay trên vành môi mầu hoa sen, chiếc mũi nhỏ với cánh mũi mỏng, đôi mắt nhung ít lòng trắng dưới làn mi khá dài và cặp lông mày lá liễu, vầng trán tròn vương mấy sợi tóc tơ, mái tóc đen dài che hai vành tai, chảy suôi xuống chiếc lưng ong. Mỗi khi chị Luận cất tiếng nói, gương mặt của chị thật linh động với hai má lúm đồng tiền, hàm răng trắng nuột, hai mép cong đẩy lên gò má hây hồng. Tiếng nói chị nhẹ như sáo; tiếng cười dè dặt hiền hoà.

Tên cán bộ ngây ngất trước vẻ đẹp của người thiếu phụ quện mùi hương thơm nồng tự nhiên. Hắn nhe hàm răng cáu thuốc lào, nói bô bô :

− Chị Luận hôm nay xinh quá ! Cứ như con gái ấy ! Chồng đi vắng có buồn không ?

Chị Luận ngượng ngùng cúi mặt. Tên cán bộ Sành hích vai chị một cái, nhìn mọi người xung quanh, cười hô hố lui cui đi ra khỏi cửa hàng. Buổi chiều tối, chị Luận thu dọn, đóng cửa hàng, đi về nhà trong căn nhà nhỏ cũ kỹ của khu Ngõ Giếng, Hà-Nội. Chị ngồi một mình trong bếp, ăn chậm chạp cơm gạo đỏ với canh rau cải suông, cá giếc kho, uống từng ngụm nhỏ chén nước trà nguội. Đoạn, chị chuẩn bị đi ngủ. Đêm càng về khuya, chị Luận càng trằn trọc. Chị ngồi dậy, vén màn đi ra bàn, bật ngọn đèn hai mươi lăm nến, ngắm bức hình đám cưới của vợ chồng chị. Đoạn chị lên giường nằm một mình. Ngoài kia, trời tối như mực. Đèn đường bị tắt mấy ngọn chung quanh chỗ chị Luận ở.

Chị thao thức trong lo lắng, nhớ nhung anh Luận, chồng chị mới bị đổi vào Quảng-Trị. Anh là cán bộ, nhưng vốn thuộc gia đình địa chủ, anh không được đảng trọng đãi. Khi còn độc thân, anh làm việc tại khu Ngõ Giếng này. Một lần đi công tác tại huyện Cầu Quan, Thanh-Hoá, anh gặp cô gái có vẻ đẹp mặn mà của xứ đó. Hai người yêu nhau, lấy nhau. Anh Luận mang vợ về Hà-Nội. Chị Luận được cán bộ phường trưởng của khu Ngõ Giếng cất nhắc cho trông coi một cửa hàng trong khu này. Sau một thời gian ngắn, anh Luận nhận giấy thuyên chuyển vào Quảng-Trị. Chị Luận không đi được. Sành, tên cán bộ phường trưởng, gọi hai vợ chồng lên văn phòng, ra lệnh :

− Anh Luận đi công tác một mình. Chị Luận ở lại vì công vụ. Hai tháng, anh được về thăm nhà một lần.

Sáng nay, khi tiễn chồng, chị Luận gục đầu lên vai chồng, khóc xụt xùi :

− Anh đi, em nhớ anh lắm ! Đừng quên viết thư cho em, anh nhé.

Anh Luận cũng thở dài não nuột :

− Em ở nhà một mình hãy cố gắng bảo trọng thân em. Hai tháng nữa anh sẽ về thăm em, mang quà thật nhiều cho em.

... Có tiếng đập cửa thình thình. Chị Luận ngồi dậy, chui ra khỏi màn, đi guốc ra sát cửa, cất tiếng hỏi :

− Ai thế ?

Tiếng nói cọc cằn quen thuộc của tên cán bộ phường trưởng Sành vang lên gi???c giã :

− Cán bộ phường trưởng đây ! Mở cửa ngay, có việc khẩn !

Chị Luận mở cửa. Tên cán bộ Sành gầy lòi xương trong chiếc quần đùi áo maillot mầu cháo lòng, tay cầm gậy và đèn pile, bước nhanh vào. Hắn đóng sập cửa, cài chặt lại. Chị Luận chưa kịp hỏi, hắn chiếu đèn vào mặt chị, giọng doạ nạt :

− Đêm khuya mà chị chong đèn làm gì thế ? Có âm mưu đen tối nào chăng ? Bọn phản cách mạng dạo này hành động mạnh lắm đấy nhé ! Coi chừng, kẻo đi tù mọt gông, người đẹp của tôi !

Hắn vừa nói vừa áp tới gần người thiếu phụ trong bộ quần áo ngủ nội hoá mỏng. Nghe hắn doạ nạt, chị Luận hết hồn, không nói nên lời, chỉ ngước cặp mắt nai non sợ hãi nhìn tên cán bộ dữ như hung thần. Mặt hắn đỏ gay, hai mắt lươn long sòng sọc, lỗ mũi to đen ngòm phập phồng như mũi một con chó điên, cặp môi dày thâm bóng lộn rung rung như mõm quỷ sứ.

Tên cán bộ thấy đối phương hoảng sợ, càng bạo thêm. Hắn sấn lại, dồn chị Luận sát thành giường. Bất thình lình, hắn giơ tay đẩy chị Luận ngã ngửa xuống giường làm đứt hết dây màn. Hắn gào lên như con thú, nằm đè lên thân hình mềm mại. Chị Luận toan chống cự, bị tên cán bộ tát một cái nẩy lửa, giữ chặt hai cánh tay chị. Hắn gầm gừ, xé quần áo chị, ra sức cưỡng hiếp người đàn bà xấu số yếu đuối, đang cực kỳ hoảng sợ.

Chị Luận ngất đi. Khi tỉnh dậy, chị thấy mình không mảnh vải che thân nằm trên giường. Trời bắt đầu sáng. Chị gắng gượng ngồi lên, xuống bếp rửa ráy, mặc quần áo vào, rồi lủi thủi đi làm. Cả ngày hôm đó, chị Luận vừa tiếp khách vừa cúi đầu, xấu hổ một mình. Buổi tối, về nhà, chị lại thấy tên cán bộ Sành đứng chờ. Hắn theo chị vào nhà. Chỉ tay vào người chị Luận, tên cán bộ nói vẫn với giọng ra lệnh :

− Từ nay, em thuộc về tôi. Thằng chồng em sẽ ở luôn trong Quảng-Trị. Tôi sẽ nhờ các cán bộ bạn học tập thúc đẩy cho nó lập lại cuộc đời trong đó. Em hãy quên nó đi ! Nghe chưa ? Nếu không, thằng Luận sẽ bị thủ tiêu.

Chị Luận ngồi cúi đầu không trả lời. Tên cán bộ lại đè chị ra cưỡng dâm, rồi bỏ đi. Trước khi đi, hắn ra lệnh :

− Ngày mai, em sẽ dọn sang ở chung với vợ cả và các con tôi. Nhà này sẽ cấp cho gia đình khác.

Chị Luận ngồi bó gối, nhìn vào gương, than khóc một mình :

− Trời ơi ! Sao tôi lại khổ như thế này ? Làm sao mà tôi sống được ?

Nghĩ ngợi một lúc lâu, chị Luận có một quyết định. Chị mở rương lấy quần áo cưới ra mặc, rồi đóng cửa, đi bộ lên khu vườn Bách Thảo. Hơn một giờ sau, tới nơi, chị Luận bước vào vườn của một căn nhà bên cạnh khu vườn Bách Thảo. Đó là nhà người anh trai của chị, ông Trưởng Hán. Ông ở với vợ và đứa con gái tám tuổi. Giờ này hai vợ chồng và đứa con ngủ kỹ. Trong vườn có nhiều cây cối. Cuối vườn có khóm cây, nhiều thân mảnh khảnh như cành trúc, lá dài thon, hoa mầu hồng. Cây trúc đào rất đẹp nhưng nhựa rất độc, ăn vào là chết không cứu được.

Trong bóng tối, chị Luận đứng dưới gốc trúc đào. Nước mắt chảy ròng ròng, chị từ từ ngắt từng chiếc lá trúc đào đưa lên miệng nhai nuốt. Cảm giác buốt nhói trong bụng, lạnh toát từng thớ thịt, rồi say say quay cuồng trong đầu dần dần làm chị Luận quỵ xuống. Chị nằm lả dưới khóm trúc đào, mắt nhìn trưng trưng lên bầu trời đen nghịt có vài ánh sao yếu ớt. Chị thấy trong người nhẹ nhàng khinh khoái. Cảm giác đau đớn khủng khiếp biến mất. Chị rời thể xác bay lên ngọn khóm trúc đào. Với mối thù hận ngút trời kẻ hãm hại chồng chị và làm ô uế thân xác của chị ở thế giới cộng sản duy vật kia, chị Luận hú lên ảo não, bay vụt trong không gian, về khu Ngõ Giếng.

Sành đang nằm ngủ bên cạnh vợ hắn trong nhà. Chợt hắn mở mắt ngước lên và thấy chị Luận rực rỡ trong bộ quần áo cưới vén màn đầu giường, nhìn hắn đăm đăm. Hắn chưa kịp mừng rỡ, cất tiếng hỏi, mặt chị Luận trở thành dữ dội. Tóc dựng đứng, lông mày xếch ngược, đôi mắt quắc lên đỏ rực, chiếc mũi căng nở, cái mồm mím chặt hai mép trễ xuống như mồm hung thần. Tất cả những nét đó thể hiện cơn giận dữ cao độ. Hồn ma chị Luận giơ hai bàn tay có móng nhọn hoắt bóp huyệt cổ tên cán bộ phường trưởng khiến tứ chi hắn cứng đơ. Hắn nghẹt thở, mồm hắn há thật rộng, lưỡi thè ra. Con ma há cái mồm tím ngắt. Một dòng nước nhớt xanh lè chảy ra khỏi miệng con ma, rơi hết vào trong mồm tên cán bộ. Một tay con ma bóp mũi hắn, bắt phải nuốt chất nước hôi tanh ừng ực. Hắn trợn mắt, nghiến răng, đầu rung lên. Chất độc đang đốt phá ngũ tạng của tên cộng sản dâm ô. Các ngón tay hắn co quắp, cào xé lồng ngực để trần. Máu chảy đầm đìa. Được một lúc, tên cán bộ chết cứng, mang bộ mặt đau đớn khủng khiếp ! Với nét mặt trở lại bình thường điểm nụ cười thoả mãn, bóng ma chị Luận bay khỏi căn nhà. Vợ con của Sành vẫn ngủ say, không hay biết gì hết.

Hồn ma chị Luận bay trở về khóm trúc đào nhà ông bà Trưởng Hán. Thi thể của chị vẫn nằm im lìm dưới đất. Chị Luận bay vào nhà, nhập vào giấc ngủ của ông Trưởng Hán, báo mộng cho anh về gia đình tan nát và cái chết của chị cũng như kẻ thù của vợ chồng chị. Ông Trưởng Hán thấy em gái hiện về khóc lóc kể lể :

− Chồng em bị đổi vào Quảng-Trị. Em ở nhà bị tên cán bộ phường trưởng cưỡng hiếp, bắt làm vợ lẽ của hắn. Em đã tự tử bằng lá trúc đào trong vườn của nhà anh chị. Xin anh chị chôn cất em, rồi sáng tối cho em nén nhang bát nước để em tá túc trong khóm trúc đào. Em sẽ canh giữ cho anh chị và cháu Bích-Hạnh được bằng an nơi đây. Em cũng sẽ phù hộ cho anh Luận tìm được hạnh phúc mới.

... Chuyện đó xảy ra năm 1976, sau khi cộng sản cưỡng chiếm miền Trung và miền Nam nước Việt. Thời gian thấm thoắt trôi qua, Bích-Hạnh đã hai mươi tám tuổi, mồ côi mẹ được một năm. Một hôm, bố con nàng nhận được lá thư do bà bạn cũ vong niên của bà Hán từ Sài-Gòn gửi ra Hà-Nội. Thư viết hỏi thăm, báo cho hai bố con nàng biết sẽ có Nguyện con trai cả của bà cụ ra Bắc chơi, đến thăm ông Trưởng Hán.

Vài ngày sau quả nhiên có người đàn ông xách valise đến nhà hai bố con Bích-Hạnh. Ông ta trông chững chạc, bộ dạng còn trẻ có lẽ nhờ tập thể thao. Da dẻ hồng hào căng mịn. Hai bàn tay gân guốc không nhăn. Ông ta ăn bận sang trọng. Tiếng nói sang sảng, rất quyến rũ. Ông bắt tay ông Trưởng Hán, cúi xuống nắm bàn tay của Bích-Hạnh đưa gần miệng. Ông nói :

− Kính chào bác Hán. Chào cô Bích-Hạnh. Thưa bác, cháu từ Pháp về thăm quê hương. Nhân tiện ra Bắc xem nơi chôn nhau cắt rốn của cháu ra sao. Khi bộ đội vào Sài-Gòn, cháu đang du học bên Pháp. Lúc đó cháu hai mươi hai tuổi. Mẹ cháu có cho cháu xem ảnh của em Bích-Hạnh. Lúc bấy giờ em Bích-Hạnh còn học tiểu học. Trông em xinh đẹp chẳng kém mấy cô đầm con. Bây giờ em đã lớn, lại càng đẹp hơn, vì có tất cả những nét đẹp nhất của gái Việt-Nam.

Ông Trưởng Hán hãnh diện :

− Đúng ! Mẹ của em Hạnh đẹp lắm. Bà ấy mất năm ngoái lúc 69 tuổi, để lại cho bác và em Hạnh căn villa này. Bác làm cán bộ cao cấp trong ban điều hành khu Bách-Thảo. Bây giờ bác về hưu. Nhà rộng lớn, ít người. Mời cháu Nguyện cứ tự nhiên ở chơi đây đến bao giờ cũng được.

Nguyện vui vẻ :

− Cháu được nghỉ Hè ba tháng, vì hai năm trước cháu không lấy những ngày nghỉ Hè theo luật định. Nhờ có chức vụ quan trọng trong sở, cháu được quyền chọn thời gian nghỉ Hè. Cháu ở trong Nam được nửa tháng. Còn hơn hai tháng cháu định du ngoạn khắp nước Việt-Nam. Nhưng có lẽ cháu sẽ ở chơi Hà-Nội luôn cho đến khi hết hạn nghỉ Hè. Bởi vì...

Nguyện bỏ dở câu nói, mỉm cười, liếc cặp mắt thật đa tình nhìn Bích-Hạnh. Cô gái mặc dầu khá lớn nhưng còn ngây thơ. Nàng hiểu cái nhìn đó, đỏ mặt, cúi đầu, lấy ngón tay trỏ di di xuống mặt bàn. Ông Trưởng Hán kinh nghiệm hơn, cười ha hả, bảo Nguyện :

− Bác Hán gái khi còn sống có nhiều bạn lắm. Bác chẳng biết rõ người nào cả. Cháu Nguyện đã hơn bốn chục tuổi rồi. Vợ con gì chưa mà đi một mình thế này ?

Nguyện nói liến thoắng :

− Cháu có vợ năm hai mươi lăm tuổi. Vợ cháu đã qua đời, không để lại cho cháu đứa con nào. Cháu cũng định lập gia đình một lần nữa, nhưng chưa gặp được tri kỷ, bác ạ !

Cả ba người cười vang. Ông Trưởng Hán bảo con gái :

− Con dẫn anh vào căn phòng lớn và đẹp nhất nhìn ra vườn hoa, để anh cất valise. Rồi con chỉ cho anh phòng tắm cho anh rửa ráy. Sau đó, con đưa anh đi xem các nơi trong nhà. Bố bận một vài việc phải lên Hàng Ngang, Hàng Đào. Bố sẽ về ăn cơm tối với các con.

Ông Trưởng Hán đi rồi, Nguyện tha hồ tự do tán tỉnh Bích-Hạnh. Nàng cũng bắt đầu cảm anh chàng đẹp trai, lém lỉnh như Tây. Tình bạn đến với hai người rất nhanh. Trước khi ông Trưởng Hán trở về, Nguyện đã thành công trong việc vuốt tóc, hôn má cô gái ngây thơ.

Những ngày sau đó, ông Trưởng Hán để con gái và người khách hào hoa tự do đưa nhau đi chơi. Nguyện bỏ tiền thuê xe hơi có tài xế với một thợ quay phim đi theo. Hai người đi khắp nơi trong thành phố Hà-Nội của năm 1996. Họ trở thành người yêu. Còn ba tuần nữa là phải về Pháp, Nguyện xin phép ông Trưởng Hán đưa Bích-Hạnh xuống Hải-Phòng, tới gần vịnh Hạ-Long. Ở đó, anh ta thuê phòng khách sạn đắt tiền. Trước khi thuê phòng, Nguyện hỏi Bích-Hạnh :

− Anh sẽ thuê một phòng có hai giường riêng nhé ? Thuê hai phòng phí tiền mà lại đắt lắm em ạ.

Chiều lòng người yêu, Bích-Hạnh gật đầu. Nàng đã hoàn toàn tin anh chàng đẹp trai, hào hoa phong nhã này rồi. Mấy đêm đầu tiên hai người chỉ ôm ấp hôn hít nhau rồi người nào về giường người nấy, nằm ngủ yên lành. Đến đêm ngày thứ năm, Nguyện ôm Bích-Hạnh thật lâu, thật chặt. Chàng thì thầm vào tai nàng :

− Anh muốn em thành vợ anh đêm nay.

Bích-Hạnh lắc đầu :

− Phải làm đám cưới xong, mới được.

− Em không tin anh sao ?

− Em tin anh, nhưng em vẫn thấy sợ sợ thế nào ấy.

− Em để anh thề nhé.

− Thề làm sao ?

− Thề rằng anh không bao giờ bỏ em.

Chợt trong tai Bích-Hạnh có tiếng nói nho nhỏ : "Cháu vào buồng tắm, cô bảo." Bích-Hạnh nói với Nguyện :

− Em phải vào buồng tắm đã.

Trong buồng tắm đóng cửa, một sức mạnh xui khiến Bích-Hạnh tới soi gương. Trong gương có bóng chị Luận, cô của Bích-Hạnh, mặc quần áo cưới, vẻ mặt vẫn kiều diễm u buồn như cách đó hai chục năm. Cái bóng mấp máy môi. Bích-Hạnh nghe tiếng nói bên tai : "Cháu đưa người yêu của cháu ra vườn. Ở đó cũng có khóm trúc đào tây. Cháu bảo người yêu cháu nắm lấy một cành trúc đào mà thề. Cô sẽ chứng giám cho lời thề của người đó." Bích-Hạnh trở ra, bảo Nguyện :

− Anh hãy cùng em ra vườn mà thề cho trang trọng.

Nguyện vui vẻ theo người yêu ra vườn. Nghe lời Bích-Hạnh, Nguyện một tay nắm một cành trúc đào, một tay ôm lưng người yêu, miệng thề :

− Đêm nay, dưới khóm cây lá xanh hoa hồng lộng lẫy mà chứa đầy nhựa độc, anh thề lúc nào cũng thành thật và chung thủy với Bích-Hạnh của anh. Trái lại, anh sẽ chịu tất cả đau đớn của mọi chất độc trên đời này.

Đêm hôm đó, Nguyện chiếm trọn đời con gái của Bích-Hạnh. Khi trở về Hà-Nội, Bích-Hạnh thú thật tình yêu sâu sa của nàng và Nguyện với ông Trưởng Hán. Nàng nói thêm :

− Con đã lớn rồi. Xin bố cho phép con tự do chọn người trăm năm. Anh Nguyện là chồng của con và là rể của bố. Anh ấy sẽ trở lại đây làm đám cưới và đưa con ra ngoại quốc. Con sẽ tìm cách bảo lãnh bố sang Pháp ở với chúng con, an dưỡng tuổi già bóng xế.

Ông Trưởng Hán nghe bùi tai, để cho con gái tự do. Nguyện và Bích-Hạnh được phép ngủ chung phòng. Trước ngày Nguyện về Pháp một hôm, Bích-Hạnh đang thay quần áo trong phòng tắm một mình, chợt thấy bóng ma cô Luận hiện ra trong tấm gương cao. Nàng nghe tiếng người cô bảo nàng rằng : "Cháu hãy tặng người chồng chưa cưới của cháu một đọt non trúc đào." Lúc đó là tháng Ba tây, trúc đào trong vườn ra nhiều đọt non. Bích-Hạnh cắt một đọt trúc đào tốt nhất, để gốc vào nắm đất, bọc lại bằng bao nylon. Nàng đưa cho Nguyện :

− Anh hãy mang đọt non trúc đào về Pháp trồng cho đúng mùa, để đừng quên em.

Nguyện vô tình nhận ngay một cách vui vẻ :

− Anh thích trúc đào lắm. Ở vườn nhà anh cũng có một cây giống của tây.

Nguyện để lại cho Bích-Hạnh mấy cuốn phim quay được trong thời gian hai người đi chơi với nhau. Bích-Hạnh đòi :

− Anh ghi địa chỉ và số điện thoại vào cuốn sổ trên tủ buffet trong phòng khách, để em liên lạc với anh khi cần. Còn anh phải luôn luôn viết thư cho em. Anh phải thu xếp giấy tờ tiền bạc, về đây làm đám cưới cho chúng mình, rồi đưa em vào Nam thăm mẹ chồng của em trước khi đi Pháp.

Nguyện hơi ngần ngại. Nhưng anh ta cũng để lại cho Bích-Hạnh điạ chỉ và số điện thoại của anh ở bên Pháp. Anh nói :

− Em yên chí chờ anh.

... Nguyện về tới nhà ở tỉnh Sevran, ngoại ô phiá đông bắc Paris. Đó là căn nhà khá lớn. Tầng dưới phiá ngoài là cửa tiệm tạp hoá. Bên trong và tầng trên là chỗ ở. Ông xách valise bước vào trong tiệm. Một giọng đàn bà đầy trách móc cất lên :

− Gớm ! Mình đi lâu quá ! Chả gửi thư cho em gì hết, ngoài hai tấm thiệp quèn, in cảnh Sài-Gòn và Hà-Nội. Em ở nhà trông coi cửa tiệm một mình bận gần chết !

Nguyện đặt valise xuống đất, nhìn người đàn bà đứng tuổi, chưa kịp nói. Đó là bà Nguyện, vợ chính thức của hắn. Hai vợ chồng đã có với nhau tám người con, năm trai ba gái, người con lớn nhất đã ba mươi tám tuổi, người nhỏ nhất hai mươi tám tuổi. Bà Nguyện mở ngăn kéo, lấy ra một xấp giấy, đưa cho Nguyện, nói :

− Sở Thất Nghiệp gửi giấy nhắc anh lập hồ sơ hưu trí trong vòng một năm rưỡi nữa, tức là sáu tháng trước khi anh được sáu chục tuổi. Còn đây là thư của Quỹ Già ấn định số tiền hưu trí của anh nếu anh xin về hưu vào năm sáu mươi tuổi, kèm theo mẫu hồ sơ xin hưu trí.

Nguyện cầm xấp giấy, tần ngần, không mở ra đọc. Tuổi thật của ông là năm mươi tám tuổi. Nhờ theo lớp thể dục của Hội đồng tỉnh, cữ rượu và thuốc lá, đồng thời sử dụng loại kem chống nhăn da, và nhuộm tóc, nên ông giữ được khuôn mặt và thân hình trẻ trung. Ông mất công việc trồng cây cối cho một công ty nhà cửa từ lâu. Tiền thất nghiệp của ông giờ chỉ còn khoảng hơn hai ngàn quan Pháp một tháng. Ông mở valise lấy ra vài gói quà đưa cho vợ, uể oải nói :

− Tặng mẹ con bà ít bánh đậu xanh, và các loại mứt kẹo của Hà-Nội và Sài-Gòn. Tôi đi nghỉ một tý.

Nói xong, ông đi lên lầu. Ông mở xách tay, lấy ra bọc nylon đựng đọt non trúc đào, đem trồng ngay trong một chậu sứ để tại phòng khách. Cửa sổ phòng khách đóng. Khi để chậu đựng đọt non trúc đào ở góc nhà, ông chợt nghe thấy tiếng thở dài, chép miệng. Ông đoán đó là tiếng động từ máy TV ở phòng bên. Ông mở cửa sổ phòng khách cho sáng nhà, rồi đi sang phòng ngủ, đóng kín cửa, thay quần áo, lên giường nằm vắt tay lên trán, thiu thiu ngủ. Trong phòng tối, một bóng phụ nữ rõ dần như trên màn ảnh, khoanh tay đứng ở đầu giường, nhìn Nguyện đăm đăm. Đó là hồn ma chị Luận. Chị đã nhập vào đọt non trúc đào, theo Nguyện sang Pháp.

Trong khi ấy, tại căn villa cạnh khu Bách-Thảo, Hà-Nội, Bích-Hạnh ngày đêm mong đợi Nguyện trở lại làm đám cưới, mang nàng sang Pháp sống cuộc đời tự do, tiện nghi. Ba tháng trôi đi, quá thời hạn mà Nguyện đã hẹn với Bích-Hạnh, ông ta vẫn không trở lại Việt-Nam. Ông viết thư hứa hẹn lung tung, dặn Bích-Hạnh đừng viết thư cho ông ta, lấy cớ cánh cửa thùng thư nhà ông đã bị cậy khoá khi ông vắng mặt, chưa sửa được. Bích-Hạnh hết buồn rầu sang khó tính, hết khó tính sang giận dữ. Ông Trưởng Hán bực mình, trách con gái :

− Con dễ dãi quá, nên gặp phải Sở-Khanh rồi ! Thôi, quên thằng đó đi !

Bích-Hạnh lầu nhầu :

− Con muốn quên mà nhiều thứ làm con không quên được, bố ạ.

− Thứ gì thế ?

− Con đã mất đời con gái, và hình như đang có chửa, vì mấy tháng nay con không có tội. Trước đây, kinh nguyệt của con thỉnh thoảng trồi xụt. Nhưng con lo quá, bố à ! Nhỡ có chửa trước khi anh Nguyện trở lại đây thì phiền lắm !

Ông Trưởng Hán lắc đầu, giậm chân, than thở. Ông đem Bích-Hạnh đi khám bác sĩ, và biết chắc là con gái đã có mang hơn ba tháng. Ông vội bảo con gái viết thư báo cho Nguyện biết tin này. Nhưng Bích-Hạnh chỉ viết thư kể lể nhớ nhung. Thư gửi đi nhiều lần mà không có hồi âm. Bích-Hạnh buồn khổ, thất vọng quá. Nàng ra vườn, thắp hương khấn vái bên khóm trúc đào, xin cô Luận giúp nàng gặp lại người yêu, và nếu người đó phản nàng, xin cô Luận trừng phạt người đó.

Ở bên Pháp, đầu năm 1997, Nguyện vẫn thất nghiệp. Ngày ngày hắn tiếp tay với vợ coi cửa tiệm tạp hoá. Rảnh rỗi, hắn làm vườn, săn sóc các chậu kiểng trong phòng khách. Đọt trúc đào mang từ Việt-Nam về mọc rất nhanh thành khóm trúc đào thật lớn, lá xum xuê, bông mầu hồng lộng lẫy rất đẹp mắt. Một hôm, ngồi trong tiệm một mình, hắn thấy một cánh tủ khoá chặt. Hắn tìm cách mở khoá, lục tủ thấy có hộp chocolat Pháp, gói kẹo lạc, và bọc hạt sen. Hắn lấy ra ăn một hồi cả ba thứ. Hai giờ sau, hắn thấy đau bụng, buồn ói, nhức đầu, trống ngực đập thình thình. Triệu chứng đó tăng gia khủng khiếp. Hắn bị thượng thổ hạ tả dữ dội. Vừa lúc đó, bà Nguyện đi chợ về, thấy chồng nằm dưới đất rên rỉ, người ngợm hôi thối bẩn thỉu, bà ta vội kêu điện thoại gọi Ambulance. Đem vào bệnh viện cấp cứu, người ta cho biết Nguyện đã bị ngộ độc nặng. Một tuần sau bình phục, Nguyện kể cho vợ việc ông ta ăn chocolat, kẹo lạc, và hạt sen. Bà Nguyện chép miệng :

− Đó là mấy đồ người ta biếu, trong số có hộp chocolat vừa nhỏ vừa rẻ tiền. Nhìn kỹ, em thấy mấy đồ biếu đó đã quá hạn, không ăn, cất đi, định có dịp sẽ trách khéo mấy người quen bần tiện cho mình đồ cũ mà lại rẻ tiền. Ai bảo anh tò mò cậy tủ, lại còn tham ăn. Không chết là may !

Hơn tháng sau, cũng nhằm lúc vợ đi vắng, như có ai xui khiến Nguyện ra vườn sau nhà hái cà chua, mang vào ăn sống một mình. Vài giờ sau, Nguyện lại trợn mắt, ôm bụng, ói mửa dữ dội. May có đứa con trai lớn đến thăm, thấy vậy, đưa bố vào bệnh viện cứu cấp. Hai tuần sau, hắn mới lại người. Kết quả thử nghiệm cho thấy trong chất cà chua có lẫn thuốc diệt sâu bọ với độ lượng khá mạnh. Đứa con trai đưa bố về nhà. Anh đoán rằng

− Các cây cà chua trong vườn của bố mẹ trồng sát với vườn nhà bên cạnh. Người hàng xóm đã rắc thuốc diệt sâu bọ vào đất trong vườn của họ. Nước tưới vườn đã làm chất độc thấm qua đất sang vườn nhà mình bị rễ cây cà chua hút phải. Mặc dầu đã qua quá trình tiêu hoá thực vật, chất độc vẫn đủ mạnh để làm hại người ta.

Bà Nguyện chờ con trai về, cầm xấp thư ném vào mặt Nguyện, rít lên như điên :

− Anh nằm bệnh viện, tôi ở nhà nhận được thư do con bồ nhí của anh từ Hà-Nội gửi qua. Nó kể lể chuyện tình duyên giữa nó và anh. Tôi cho anh mấy chục ngàn quan Pháp để anh về giúp mẹ anh và anh em họ hàng. Đâu dè anh dâng hết cho đào non ! Đã có gì sâu xa chưa ? Thú thật đi !

Nguyện chối bai bải :

− Chơi bời qua loa thôi ! Không có gì đâu ! Tôi thề độc, nếu có gì sâu xa, tôi sẽ chết vì độc tố trúc đào !

Tối hôm đó, bà Nguyện dọn cơm cho hai vợ chồng ăn. Bà chỉ bát thịt bò, nói :

− Tôi làm món ragout bò nấu với lá vang mà ông ưa thích. Bữa nay mồng một tôi ăn chay. Ông vô đạo, tha hồ ăn.

Nguyện gắp thịt bò ragout nhai ngấu nghiến. Chẳng bao lâu, bát thịt hết. Chợt hắn gắp một cái lá lên, hỏi vợ :

− Em nấu ragout với lá vang gì mà không giống mọi khi. Lần này lá dài quá !

Bà Nguyện trố mắt nhìn. Bà kêu lên

− Rõ ràng em lấy lá vang để dành trong lọ mà. Lá này trông giống lá trúc đào,...

Bà Nguyện nói chưa dứt câu, ông Nguyện ngã vật ra đàng sau, đập đầu xuống sàn đá hoa, sùi bọt mép. Bà Nguyện chạy ra nhà ngoài gọi điện thoại. Trước khi hồn lià khỏi xác, ông Nguyện thấy hai bóng người đàn bà hiện lên đứng kèm hai bên mình. Một người là chị Luận. Một người là Bích-Hạnh tay ẵm đứa trẻ sơ sinh. Nàng cất tiếng quen thuộc : "Anh Nguyện ! Em và con đã lià đời trên giường đẻ vì sự ngu dốt của y khoa cộng sản. Vong hồn em và con được oan hồn cô Luận kéo ra khỏi vùng cộng sản đầy hắc khí khiến linh hồn người chết vật vờ hoang lạc. Khi gặp vùng không gian tràn ngập ánh sáng nhân bản, ba linh hồn chúng em được kết đọng trong niềm hoan lạc vô ngần, rồi gặp được anh nhờ khóm trúc đào có ghi sẵn dấu tình yêu của em trao tặng anh. Dưới sự phù trợ của cô Luận, chúng ta hãy cùng nhau nương vào khóm trúc đào này cho đến muôn đời, anh nhé !"

Ông Nguyện thấy linh hồn mình bay ra khỏi xác quện lấy bụi trúc đào trong phòng khách. Cành lá trúc đào rung động khác thường, như để cuốn hút cầm giữ linh hồn ông Nguyện, đồng thời tiếp đón ba linh hồn vô tội vừa "đổi đời" một lần nữa để thoát khỏi thế giới cộng sản. Ở thế giới đó, thể xác con người bị bóc lột hành hạ từ lúc ra đời cho đến khi lià trần, còn khi chết đi, linh hồn lại bị tiêu diệt với ý niệm sặc mùi vô thần của chủ thuyết duy vật đang được nhồi nhét vào trí óc non dại của các tầng lớp học sinh từ các lớp mẫu giáo tiểu học cho đến tất cả thế hệ thanh thiếu niên toàn nước Việt Nam gần ba mươi năm nay. Ý niệm vô thần của cộng sản như sau :"Khi chết đi, giá trị xác người ta ở dưới con số không, vì chẳng còn gì ích lợi cả. Nghĩa địa bỏ đi, lấy đất cất nhà kinh tài. Việc cúng bái chỉ là trò hề giải trí trong gia đình. Các tổ chức tôn giáo là dụng cụ tuyên truyềntrong xã hội, nhất thiết phải được đặt dưới quyền "quản lý" của nhà nước để hoạt động theo đúng đường lối của đảng."

Đến bao giờ mới hết cảnh "đổi đời" đi tìm Hạnh Phúc, trên Trần Thế cũng như dưới Âm Ti ? Câu trả lời thật giản dị mà cương quyết :"Khi hắc khí của vùng trời cộng sản được cơn gió Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền quét sạch !"

(Để kỷ niệm hai mươi tám năm mất nước Việt Nam Cộng Hoà)