Chương 1

Tiếng cười nói từ trong phòng vọng ra ngoài cửa sổ. Huỳnh Thi đang đứng mở cửa phòng cạnh đó cũng phải chau mày tỏ vẻ khó chịu:

– Người ...

– Rầm!

– Á ...

Bị một vật gì đó chạm mạnh đau điếng người, Huỳnh Thi vừa ôm cánh tay vừa nhăn nhó quay lại. Cô cau có khi bắt gặp ánh mắt một thanh niên đang nhìn mình chăm chăm; anh lắp bắp:

– Tôi ... tôi xin lỗi!

Huỳnh Thi đang bực bội, cô liền xả luôn một hơi:

– Tôi, tôi cái gì. Làm như chỗ không người vậy?

Phúc Hoa từ trong phòng ló đầu ra đưa tay che miệng cười khúc khích:

– Anh Hai ơi! Vô tình hay cố ý như thế? Có sao nói vậy người ơi!

Một tràn cười vang lên trong phòng Huỳnh Thi càng thêm bực bội:

– Thật chẳng ra làm sao cả. Đến lúc này Phúc Tâm như đã định tinh thần lại.

Anh đưa tay gãi gãi đầu, giọng hết sức nhẹ nhàng:

– Tôi thành thật xin lỗi!

– Hừ chỉ một câu xin lỗi là huề cả làng sao?

Phúc Tâm hơi chau mày:

– Vậy cô muốn sao mới được? Cô muốn đền gì chứ?

Liếc anh một cái thật sắc, Huỳnh Thi quay lại tiếp tục mở cửa. Cô cằn nhằn trong đầu:

cái cửa này nay cũng giở chứng nữa. Mở hoài mà không được Phúc Tâm bước lại gần cô hơn, anh nói:

– Cô đưa tôi thử xem!

Huỳnh Thi bĩu môi:

– Ai mà cần chứ!

Cuối cùng cô cũng mở được cửa cô quày quả bỏ đi vào. Cô đóng cửa thật mạnh, khiến cho Phúc Tâm đứng ngoài phải giật đợp một cái.

Thấy anh đứng chết lặng. Phúc Hoa nhè nhẹ bước tới hỏi thật nhỏ:

– Sao rồi anh Hai?

Phúc Tâm xua tay:

– Có gì đâu.

Phúc Hoa nhận xét:

– Chị ta sao mà dữ dằn đến thế? Ánh mắt tuy có đẹp thật, nhưng khi giận lên trông thật là dễ sợ.

Phúc Tâm biết mình đã làm mích lòng người hàng xóm nên nói:

– Mình đã làm phật ý người ta.

Phúc Hoa cãi lại:

– Mình chỉ vô tình thôi mà anh Hai. Mình có cố ý đâu.

Phúc Tâm rầy em:

– Em đó, giỡn thật là dai.

Phúc Hoa phụng phịu:

– Anh Ba, anh Tư đồ sao không rầy, mà chỉ rầy mình em.

Phúc Tâm đẩy cô bước vào nhà:

– Vào đi!

Phúc Hoa chu môi phụng phịu:

– Anh Hai thiên vị, em hỏng chịu đâu, Phúc An nhìn vẻ mặt phụng phịu của cô em gái út mà không nén được cười.

– Này, nhìn mặt em trông giống cái bánh bao chiều quá.

Phúc Hoa không nói không rằng bỏ vào phòng. Phúc Tâm nghiêm giọng:

– Thôi không đùa nữa, mau đọn dẹp lại cho ngăn nắp.

Phúc An ngã người xuống sàn nhà, anh rên lên:

– Không có gì vất vả cho bằng dọn nhà cả. Anh Hai à, em mệt quá.

Phúc Tâm nhìn em rồi bảo:

– Nếu mệt thì em cứ nằm nghỉ một lát đi. Khỏe rồi làm tiếp.

Phúc An nháy mắt với Phúc Huy. Cậu ta cũng vờ ôm bụng:

– Em đau bụng quá phải vào tollet đây.

– Huy à, em không sao chứ?

– Chắc không sao đâu, em cho nó ra là xong ngay.

Phúc Tâm nhìn mọi thứ lung tung chưa đâu vào đâu mà đau cả đầu. Thế này thì chừng nào mới xong đây?

Phúc Tâm dọn lại chiếc vali của mình. toàn là sách vở, tài liệu của mấy năm trước. Tình cờ tấm ảnh của Hồng Vân rơi ra:

– Sao ảnh của Hồng Vân lại ở đây? Ngắm nghía một hồi. Kỷ niệm tình yêu đầu đời lại hiện vễ. Nỗi đau tưởng đã được vùi chôn nào ngờ bất chợt sống lại.

Từ ngày Hồng Vân bỏ anh mà đi Phúc Tâm như trở thành con người khác. Ít nói, ít cười, và luôn cáu gắt vô cớ. Có người cho rằng anh là người có máu lạnh khi đứng trước phụ nữ đẹp.

– Anh Hai à ...

Giật mình Phúc Tâm cho tấm ảnh vào cuối tập:

– Gì thế?

Phức Hoa ngồi xuống cạnh anh:

– Anh vẫn còn nhớ chị Hồng Vân lắm phải không?

Phúc Tâm đứng lên, anh chối:

– Không có, anh chỉ tình cờ thấy lại nó mà thôi.

– Tình cờ, nhưng em thấy anh ngắm nghía nó một cách say sưa như vậy.

Chứng tỏ anh còn rất yêu và nhớ chị ấy.

Nhìn em, Phúc Tâm bảo:

– Em còn nhỏ nên chưa biết gì đâu. Hãy chú tâm lo học để nên người.

Phúc Hoa càu nhàu:

– Anh lúc nào cũng cho em là con nít cả. Em lớn rồi chứ bộ.

Phúc Tâm đưa mắt nhìn em gái vừa như có gì đó nghiêm khắc, vừa như có dịu dàng:

– Anh chỉuốn các em sau này phải thành đạt cả.

Phúc Hoa trả treo:

– Vậy chứ anh Ba thì sao?

– Anh Ba khác, em khác.

– Khác nhau ở chỗ nào?

Phúc Tâm đành phải chỉ rõ cho em thấy. Bởi Phúc Huy là con trai có thể lăn lộn ngoài đời để kiếm sống, còn Phúc Hoa là con gái nên cần phải có công việc làm ổn định. Tuy thế, Phúc Hoa vẫn cãi:

– Có chồng, thì chồng phải lo?

Phúc Tâm lắc đầu nói tiếp:

– Biết là vậy rồi. Nhưng em cũng phải có việc làm, như vậy mới không thấy buồn khi mỗi ngày phải ngửa tay xin tiền chồng chứ!

Phúc Huy từ bên trong đi ra, anh cũng lên tiếng:

– Anh Hai dạy đúng, em phải tuân theo, không được cãi lời đâu Chu môi, Phúc Hoa biết mình không có cách gì để nói nữa, nên đành phải gật đầu:

– Em biết rồi!

Phúc Huy nhìn em:

– Này, hiểu rồi mà sao mặt còn như cái bánh xèo chiều vậy?

Phúc Tâm đứng lên:

– Thôi đừng có chọc em nữa. Mau xuống bếp xem dì Tư lo cơm xong chưa, anh đói lắm rồi.

Huy nói với Hoa:

– Em đi đi em!

Phúc Hoa đi rồi, Huy mới hỏi:

– Thật ra anh còn nhớ đến chị Hồng Vân lắm phải không?

Rút cho mình điếu thuốc, Phúc Tâm rít một hơi dài, từ từ nhả khói. Nhìn khói thuốc bay tản mạn phúc Tâm thở dài:

– Thật ra thì nhớ cũng đâu được gì. Có thể nói là anh đang cố quên.

Phúc Huy xem ra cũng hiểu biết nhiều nên nói:

– Theo em thấy cho dù đó là mối tình đầu. Nhưng nó sẽ làm cho người ta khó quên lắm anh Hai ạ!

– Rồi anh sẽ quên thôi.

– Hay là anh nên tìm một bạn gái khác, để giúp anh ...

Phúc Tâm gạt ngang:

– Anh dành thời gian lo cho các em là được rồi.

– Tuổi của anh đâu còn nhỏ nữa anh Hai ạ! Anh hi sinh cho tụi em như vậy là đủ rồi.

– Nhưng anh chưa thấy đủ. Các em chưa lập gia thất thì lúc đó anh chưa an tâm.

– Anh Hai à, tụi em ...

– Thôi em đừng có nói nữạ.Anh biết phải làm sao mà.

Lại thất bại nữa rồi.

Phúc Huy nhờ dì Tư giúp cho một bữa cơm rất thịnh soạn. Rồi mời Tuyết Loan về nhà dùng cơm. Anh cố ý muốn gán cô cho Phúc Tâm.

Thấy em dẫn bạn gái về nhà để giới thiệu. Phúc Tâm vui vẻ hẳn:

– Em dùng thật tình nghe Tuyết Loan, Phúc Hoa gắp để vào chén của anh Hai miếng thịt to:

– Em thưởng anh đó!

Phúc Tâm ngạc nhiên:

– Thưởng anh về chuyện gì?

Phúc Hoa cười tủm tỉm:

– Em thấy anh Hai hôm nay vui đó.

Phúc Tâm lừ mắt nhìn em:

– Nhà có khách kìa!

Phúc Huy xen vào:

– Không sao đâu anh Hai. Tuyết Loan rất cởi mở. Anh vui là được rồi.

Phúc Tâm ngần ngại:

– Các em làm sao vậy?

Thấy chén Phúc Tâm còn chén không, Tuyết Loan gắp thưc ăn để vào chén của anh:

– Em mời anh!

Phúc Tâm định từ chối. Nhưng không kịp nên đành phải nói:

– Cảm ơn em, anh tự gắp được rồi!

Ăn hết phần của Tuyết Loan vừa để vào chén mình. Phúc Tâm đứng lên.

Anh nói với mọi người:

– Các em cứ vui vẻ nhé!

Phúc Huy ngạc nhiên:

– Sao vậy anh Hai?

– À, anh không có sao? Chợt nhớ còn chuyện phải làm. Em tiếp Tuyết Loan chu đáo nhé!

– Kìa anh Hai ...

Quay lại nhìn Tuyết Loan, Phúc Tâm vui vẻ nói:

– Xin lỗi, anh bận chút việc chút việc em cứ tự nhiên nhé!

Tuyết Loan nhìn Phúc Huy, nhưng đáp lời Phúc Tâm:

– Vâng ạ!

Phúc Hoa cằn nhằn:

– Anh Hai này thật là ...

Phúc Huy bênh vực anh:

– Có lẽ là anh ấy đang bận thật.

Phúc Hoa chống đũa xuống chén:

– Em nói tim anh ấy hóa đá rồi thì có.

Phúc Huy trừng mắt nhìn em:

– Sao em lại nói thế?

Tuyết Loan cười dễ dãi nói:

– Em đừng trách anh hai làm gì. Hãy cho anh ấy thời gian đi em. Chị tin rồi đây anh ấy sẽ vui.

Phúc Huy đồng tình với câu nói của Tuyết Loan:

– Chị ấy nói phải đó em! Dù sao anh Hai cũng chưa thể quên Hồng Vân một sớm một chiều được.

Phúc Hoa thắc mắc:

– Chẳng hiểu chị Hồng Vân làm sao nữa, tự nhiên bỏ quê mà sang xứ người như vậy.

– Em không hiểu gì cả. Biết đâu giữa anh và chị Vân có xảy ra chuyện gì không?

Phúc Hoa ậm ự:

– Chuyện này thì thôi em không nói với anh nữa đâu.

Rồi cô nắm tay Tuyết Loan lôi ra ngoài. Phúc Hoa cười tủm tỉm:

– Em cám ơn chị.

Tuyết Loan ngạc nhiên:

– Là chuyện gì thế?

– Thì chị giúp em ra ngoài nè. Tuyết Loan vỡ lẽ cô lắc đầu:

– Thật hết nói em luôn.

Phúc Hoa cười hì hì:

– Em bị các anh quản thúc ghê lắm:

Tối ngày chỉ có học là học mà thôi.

Tuyết Loan khuyên:

– Các anh cũng chỉ muốn tốt cho em mà thôi.

– Đành vậy. Nhưng sống quanh quẩn trong nhà đối diện với mấy cuốn sách em sẽ điên lên mất.

– Phải cố gắng lên chứ em. Ai đời học sinh mà chán như vậy.

Tuy nói thế. Nhưng Tuyết Loan lại rủ Phúc Hoa đi chơi:

– Tụi mình vào siêu thị chơi nhé!

Phúc Hoa mừng quýnh liền gật đầu:

– Vâng, em cũng muốn vào đó lắm!

Còn Phúc Huy khi anh chợt nhớ đến cô em gái út hay quậy phá của mình thì đã không thấy nó đâu nữa rồi. Đành phải điện cho anh Hai mới được. Nghe tin Phúc Tâm vội về ngay. Anh vừa bước vào thang máy thì bỗng:

– Ối ...

– Xin lỗi, tôi ...

Quắc mắt nhìn anh Huỳnh Thi quạu quọ, cô hất mặt:

– Sao lại là anh nữa?

Phúc Tâm cũng chẳng hiểu được, mỗi lần như thế này lại gặp cô ta. Anh đứng khoanh tay trước ngực, mặt thì lạnh băng. Huỳnh Thi cằn nhằn:

– Tiếng xin lỗi ấy có lẽ ăn sâu vào tim, óc anh rồi chắc.

– Tôi, xin lỗi rồi!

– Lần nào cũng như muốn giết người ta.

– Người gì đâu vô ý vô tứ.

Phúc Tâm đỏ mặt, anh hơi gắt:

– Cô vô ý thì có!

– Vậy ai đạp lên chân tôi hả?

Phúc Tâm nói ngang:

– Ai bảo cô đưa chân ra làm gì? Làm như thang máy là của nhà mình vậy.

Xem lại đi bà tám.

Trừng mắt nhìn anh, Huỳnh Thi đổ quạu. Cô hỏi lại:

– Anh vừa nói gì nói lại tôi nghe.

– Thôi đi bà tám.

– Anh ...

Thang máy chợt mở, Phúc Tâm bỏ đi nhanh. Mặc cho Huỳnh Thi giận dữ nhìn theo:

– Người mất lịch sự, khó ưa.

Huỳnh Lan xuất hiện:

– Chị vừa nói ai vậy chị Hai?

– Thì đám người đó!

Huỳnh Lan tủm tỉm cười:

– Họ là bốn anh em mồ côi.

Ngạc nhiên nhìn em, Huỳnh Thi hỏi lại:

– Sao em biết?

Vỗ ngực xưng tên, Huỳnh Lan nói:

– Thám tử tư là em mà chị quên rồi sao?

– Quên thì không, nhưng em tò mò chuyện của người ta làm gì?

– Thích thì tò mò vậy thôi. Ba anh em họ cà chớn lắm đó.

– Nghĩa là sao?

Huỳnh Lan nhìn chị:

– Sao quan tâm đến họ như thế? Đừng nói với em là chị quen với anh em nhà họ nhé!

Cốc lên đầu em gái một cái Huỳnh Thi dọa:

– Em mà nghĩ bậy em có tin là chị sẽ cốc mạnh hơn nữa không?

Rụt cổ, Huỳnh Lan lè lưỡi:

– Ối dào, em chả dám ạ!

Thái độ của em làm Huỳnh Thi phải bật cười dù trong lòng cô đang rất bực bội:

– Em đồ, mau vào học bài đi?

Nghe chị nhắc đến học bài Huỳnh Lan mới sực nhớ:

– Nhỏ Phúc Hoa bên ấy học chung với em đó chị.

Huỳnh Thi phớt lờ:

– Kệ nó!

– Nhỏ ấy cậy thế được các anh nó cưng chiều nên kênh lắm!

– Vậy hả?

– Tuy thế, em thấy nó học cũng khá lắm.

Huỳnh Thi đứng lên:

– Kệ nó, em không được kết thân với bón nó là được rồi.

Huỳnh Lan lại nói:

– Các anh của nó em thấy cũng đễ chịu mà chị Hai.

Huỳnh Thi phản ứng ngay:

– Cái gì? Em vừa nói gì thế?

Giật mình, Huỳnh Lan không ngờ chị mình lại phản ứng mạnh đến như vậy, cô lấm lét nhìn chị:

– Em ... em không có nói gì.

Huỳnh Thi nói giọng sắc lạnh:

– Em vào lo học bài đi.

– Em vừa mới đi học về mà chị Hai.

– Thì vào lo ôn bài.

Chẳng hiểu chuyện gì mà chị lại bực bội đến như vậy. Huỳnh Lan không dám nói gì thêm. Cô định quay vào thì bị bà chị gọi lại:

– Này, Huỳnh Lan!

– Có gì không chị?

Huỳnh Thi căn dặn:

– Em không được lân la trò chuyện với bọn họ nhé!

– Là ai hả chị?

– Thì bọn anh em của Phúc Hoa đó.

Huỳnh Lan thắc mắc:

– Họ mới chuyển về đây thôi, chưa kịp làm quen sao lại mích lòng như thế?

Huỳnh Thi gắt:

– Em đừng hỏi mà phải nhớ những lời chị dặn đó.

Huỳnh Lan riu ríu gật đầu:

– Vâng ạ!

– Vào lớp cũng không được nói chuyện với con nhỏ đó.

– Là Phúc Hoa hả chị?

– Ừ.

Kỳ vậy trời. Bà chị của mình sao thế? Bạn học của người ta mà. Vả lại Phúc Hoa lại ngồi cạnh mình nữa kia mà.

– Làm gì mà đứng ngây ra như thế?

Giật mình Huỳnh Lan nói to:

– Dạ em biết rồi!

– Vào học bài đi!

Huỳnh Lan tuy trong lòng có thắc mắc. Nhưng cô đâu dám tò mò mà hỏi. Cô sợ cái cốc đầu của chị.

Tìm thật lâu Huỳnh Thi mới ưng ý được một chiếc bình cắm hoa. Cô vội vã tính tiền rồi ra xe về nhà. Vừa đi vừa ngắm nghía chiếc bình trên tay, Huỳnh Thi cảm thấy vui vui. Nhưng ...

– Bốp!

Bất ngờ quá Huỳnh Thi không kịp né tránh, cô bị Phúc An từ trong phòng chạy ra đâm sầm vào cô. Chiếc bình trên tay cô rơi xuống đất bể tan tành. Lấy lại được bình tĩnh, Huỳnh Thi nuối tiếc chiếc bình, cô gắt lên:

– Làm gì mà như ăn cướp vậy.

Phúc An biết mình sai nhưng nghe giọng nói nặng nề của cô, anh cũng cố gắng tìm cách cãi lại:

– Tại chị chứ bộ, khi không xuất hiện bất ngờ làm gì.

Huỳnh Thi quắc mắt nhìn Phúc An, cô nói cộc lốc:

– Đền cái bình cho tôi!

– Tại sao tôi lại phải đền chứ? Nghe tiếng cãi cọ Phúc Tâm bước ra. Nhìn hiện trường anh đã hiểu ra phần nào, nên nói:

– Chuyện có thể giải quyết được đừng to tiếng với nhau như thế.

Huỳnh Thi hất mặt:

– Giải quyết thế nào đây?

Phúc An cũng lên tiếng:

– Phải đó anh Hai. Chuyện đâu thể do một mình em làm. Do chị ấy một phần.

Huỳnh Thi chau mày:

– Tại tôi ư?

– Chị đi đứng chẳng chịu nhìn trước ngó sau gì cả, nên đâm sầm vào tôi thôi.

– Cậu thật là lẻo lự. Chính cậu từ trong phòng chạy ra kia mà. Cậu thật là ngang.

Phúc An nói bừa:

– Nếu chị không đứng đó thì làm sao tôi đụng chị được.

Huỳnh Thi nói giọng lạnh băng:

– Cậu phải đền bình cho tôi!

Phúc Tâm gật đầu:

– Thôi được, bao nhiêu tôi đền.

Huỳnh Thi bĩu môi:

– Bể bình phải đền bình. Tôi không nhận tiền.

Phúc An vẫn còn cố chấp:

– Được thôi, đền bình thì đền có sao đâu. Nhưng tôi nói trước là một lần này thôi đó. Có mơ tưởng đến người yêu thì ngồi đại xó nào đó mà nghĩ cho đã.

Đừng đi lung tung làm phiền người ta.

Phúc Tâm hơi nhíu mày:

– Rõ ràng là cô làm khó chúng tôi rồi. Chuyện xảy ra đâu ai muốn.

Phúc An kênh mặt:

– Thôi đi anh Hai à, nói chuyện với mấy “bà tám” này chỉ mất công vô ích mà thôi.

Huỳnh Thi nghe tức anh ách, cô trừng mắt nhìn hai anh em Phúc Tâm rồi nói:

– Đúng là gặp xui xẻo mà! Thấy mặt là ưa không vô.

Phúc An thích đùa:

– Này, anh Hai tôi đẹp trai thế này mà bảo là ưa không vô. Cô có lé không vậy?

Ngoảnh lại nhìn trừng vào mặt Phúc An, Huỳnh Thi bảo:

– Tôi nói cậu đấy!

Bật cười một cách chế giễu, Phúc An đẩy anh mình ra làm bia:

– Chị ấy bắt đầu khen anh đẹp trai rồi kìa anh Hai.

Phúc Tâm thấy Huỳnh Thi giận lắm, nên rầy em:

– Thôi đi, mỗi người bớt một câu cho êm chuyện.

Huỳnh Thi nhìn Phúc Tâm rồi liếc xéo một cái:

– Anh khôn quá vậy sao? Định xử chìm xuồng à?

– Hàng xóm với nhau ...

Không chịu để cho Phúc Tâm nói hết câu, Huỳnh Thi cắt ngang:

– Xí, ai là người hàng xóm với mấy người chứ?

Phúc Tâm gãi đầu:

– Nếu vậy thì là người dưng.

Phúc An xen vô:

– Người dưng khác họ đem lòng nhớ thương ...

Huỳnh Thi bĩu môi:

– Ai nhớ thương ai chứ? Các người đừng ăn nói lung tung hòng quên đi trách nhiệm của mình.

Phúc An càu nhàu:

– Vẫn là chiếc bình ấy ư? Người đẹp gì mà keo kiệt đến thế?

Thấy mặt Huỳnh Thi tái đi vì giận câu nói của Phúc An. Phúc Tâm liền đẩy cậu em vào phòng. Anh nói với Huỳnh Thi:

– Tôi xin lỗi, và sẽ mua đền cho cô, được chưa?

– Liệu anh có chịu mua trả lại y như chiếc bình của tôi không?

– Đối với người khó khăn và tính toán như cô, tôi sẽ cố tìm.

Lần này thì đến lượt Huỳnh Thi. Nói xong Phúc Tâm bỏ vào nhà đóng cửa thật mạnh, làm Huỳnh Thi phải giật mình kêu lên:

– Ôi, người bất lịch sự mới làm như thế đó!

Huỳnh Lan cùng Phúc Hoa từ trong thang máy đi ra. Thấy chị đứng tần ngần nhìn chiếc bình hoa bị vỡ nát. Huỳnh Lan hỏi:

– Chuyện gì vừa xảy ra vậy chị Hai?

Thấy Phúc Hoa cơn giận trong lòng của Huỳnh Thi càng cao hơn:

– Xui xẻo gặp phải quỉ sứ!

Huỳnh Lan cười tủm tỉm:

– Chỉ là chiếc bình thôi mà chị Hai.

Huỳnh Thi gắt lên:

– Đúng là chỉ một chiếc bình. Nhưng chị bỏ công đi tìm nó một buổi luôn.

– Ai đã làm chuyện này?

Hất mặt về phía Phúc Hoa, Huỳnh Thi bảo:

– Anh em của họ đó!

Phúc Hoa trợn mắt:

– Là anh của tôi ư? Sao họ lại dám làm thế?

Huỳnh Thi nguýt dài:

– Anh em của cô chuyện gì mà không dám làm chứ.

Phúc Hoa nhớ lại chuyện hôm nọ, nên cúi đầu nói nhỏ:

– Tôi xin lỗi!

Huỳnh Thi như vẫn còn giận:

– Không có lỗi phải gì hết. Chuyện anh em cô làm không ai chấp nhận được cả.

– Chị Hai ...

Huỳnh Thi nạt em:

– Vào đi!

Huỳnh Lan riu ríu nghe theo:

– Từ nay em không được chơi thân với anh em nhà họ nữa. Rõ chưa? Huỳnh Lan không dám nói gì cô vội bước vào nhà. Huỳnh Thi nói với Phúc Hoa:

– Nói anh của cô liệu mà mua chiếc bình y như vậy mà đền cho tôi. Nếu không thì đừng có trách.

– Tôi nghĩ trong chuyện này chắc là anh tôi không có cố ý.

– Có hay không thì không cần biết. Nhưng các người phải đền cho tôi. Chỉ thế thôi!

Phúc Hoa lẩm bẩm:

– Khó khăn quá hèn gì không ế sao được.

Huỳnh Thi trợn mắt:

– Này, cô vừa nói gì!

– Tôi nghĩ chị đã nghe rõ rồi còn gì.

Huỳnh Thi mím môi:

– Cô có thể nhắc lại lần nữa không?

– Không ai dại gì mà nhắc lại câu mình đã nói cả. Chào nghen!

Huỳnh Thi ấm ức bỏ vào nhà. Anh em họ thật là quá đáng.

– Thôi đi chị à, dù sao họ cũng là lối xóm của mình mà.

Thấy chị mình cau có vẻ mặt quá khó coi nên Huỳnh Lan đã khuyên như vậy. Nhưng Huỳnh Thi vẫn nói:

– Lối xóm gì chứ?

Huỳnh Lan cười tủm tỉm:

– Ra vào gặp mặt hàng ngày không phải là lối xóm thì còn là gì?

Huỳnh Thi hậm hực lắc đầu:

– Chị nói em không được làm quen với bọn người ấy.

Thấy chị đang giận, Huỳnh Lan gật đầu nói xuôi:

– Vâng! Em biết rồi.

– Trời ạ! Làm gì mà phải như thế. Có lẽ kiếp trước oan gia chưa trả hết sao vậy.

Quế Anh ngạc nhiên về thái độ của bạn. Cô hơi khựng lại:

– Này, hôm nay mi làm sao thế?

Huỳnh Thi hơi gắt:

– Có làm sao đâu.

– Tự nhiên trở nên quạu quọ như vậy là sao? Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Lắc đầu, Huỳnh Thi đáp:

– Làm gì có chuyện chứ? Ta muốn rủ mi đi vòng vòng chơi thôi Quế Anh như giẫm phải lửa.

– Trời ạ, liệu mi không sao thật à? Tự nhiên bắt người ta đi vòng vòng giữa trời nắng thế này sao?

– Gì nữa, mi sợ đen da rồi người yêu bỏ hả?

– Hổng phải vậy. Nếu có tâm sự thì chúng ta có thể vào quán uống nước mà tâm sự.

Huỳnh Thi nói giọng ngang ngang:

– Có gì đâu để tâm sự.

Lắc đầu, Quế Anh đưa mắt nhìn bạn:

– Tự nhiên khó hiểu vô cùng.

Huỳnh Thi hờn dỗi.

– Nếu không muốn thì mi có thể về. l – Ê, giận hả!

– Sao lại giận.

– Cái ngữ này chắc chắn là đang giận người yêu đây.

Huỳnh Thi cằn nhằn:

– Ai có người yêu hồi nào chứ? Chỉ tổ đoán mò.

– Ủa hổng phải vậy hả? Vậy thì công ty có gì khó khăn à?

Huỳnh Thi hơi kênh mặt:

– Công ty của mình làm gì có chuyện khó khăn. Chẳng qua là ...

– Là gì?

– Bực mình người hàng xóm.

– Là một anh chàng.

Chu môi, Huỳnh Thi kể:

– Một gia đình lộn xộn.

Quế Anh thắc mắc:

– Có liên quan gì đến mi.

– Không có mà được à.

– Cụ thể xem.

Huỳnh Thi kể:

– Họ mới chuyện đến thôi.

– Nhà ai nấy ở, công việc ai nấy làm, có dính líu gì?

Huỳnh Thi buộc miệng nói:

– Nhưng chung cầu thang, chung lối vào nhà.

Quế Anh bảo đùa:

– Anh ta chọc ghẹo mi, xin vào thang máy chung hả?

– Oan gia ngõ hẹp.

Quế Anh cười tủm tỉm:

– Chắc mẻm là anh ta muốn làm quen với mi rồi.

Chu môi, Huỳnh Thi bảo:

– Mặt trời mọc đằng Tây chắc?

– Nghĩa là sao?

– Mình và anh ta khắc tinh nhau lần nào gặp cũng toàn xui xẻo.

Quế Anh hỏi giọng đùa đùa:

– Ai là người xui xẻo!

– Chính ta.

Xua tay Quế Anh nói một cách thản nhiên:

– Đó là một dấu hiệu tốt lành.

Huỳnh Thi giận dỗi:

– Tốt cái đầu của mi đó. Anh ta có bộ mặt khó ưa lắm.

Quế Anh vẫn đùa dai:

– Khó ưa nghĩa là dễ nhìn đấy! Con gái nói ghét là thương kia mà.

Biết bạn chọc mình Huỳnh Thi lừ mắt bạn:

– Mi mà cứ đùa hoài ta giận đó.

Quế Anh nói một câu nghiêm túc:

– Theo ta nghĩ thì anh ta đang để ý đến mi đó.

Trề môi, Huỳnh Thi bảo:

– Không dám đâu. Anh ta có dáng đẹp trai, phong lưu thật. Nhưng mà trên mặt anh là khối đá lạnh băng đó.

– Nghĩa là sao?

– Gặp đi rồi biết! Người gì mà lầm lì, khó chịu lắm.

– Ê, sao mi để ý đến anh ta nhiều vậy?

– Thì đối diện nhà mà.

Quế Anh lại ngân nga:

– “ ... Nhà nàng ở cạnh nhà tôi. Cách nhau chỉ có hai “vách tường” mà thôi ...

Huỳnh Thi kêu lên:

– Ôi, con nhỏ này, bộ muốn chết hả?

– Vậy chứ còn gì?

– Gặp anh em nhà ấy là ta xui đến tận mạng luôn.

Quế Anh cười ngất:

– Trời ạ, sao mi có thể đổ thừa cho người ta vậy được. Mà nè thường thì ghét của nào trời trao của ấy đó.

Huỳnh Thi giãy nảy:

– Ê đùa sao cũng được. Mi đùa kiểu đó là mích lòng lớn đó.

Vẫn cười hì hì, Quế Anh bảo:

– Ta nghĩ chuyện ngày mai ai biết được. Trời xui quỷ khiến hai người nên đôi vai ngẫu thì sao?

– Chừng nào cá bơi lên bờ thì chừng ấy mới nói đi.

– Hử, ta sẽ bắt cá thả lên bờ xem mi còn cãi bướng được không nhé?

Huỳnh Thi ca cẩm:

– Hôm nay mi làm sao vậy? Nói năng nhiều quá.

– Giận rồi hả?

– Ai thèm giận mi chứ.

Quế Anh lại nói:

– Xinh đẹp, có quyền thế như mi khối người đeo đẳng, vậy mà mi cứ phớt lờ mãi. Chắc chắn là chờ đợi ai đó.

– Chờ cái đầu mi đó.

– Ê hay là đã thề non hẹn biển với ai rồi mà lại giấu bạn bè.

Huỳnh Thi vờ giận:

– Vớ vẩn! Có ngày nào ta và mi không gặp nhau đâu chứ. Hò với hẹn là mi đó.

Quế Anh chớp mắt:

– Vậy để ta giới thiệu cho mi một anh chàng vừa đẹp trai vừa lịch sự vừa có tài nữa.

Xua tay, Huỳnh Thi từ chối:

– Thôi, thôi xin để cho mình hai chữ bình yen.

– Không đâu, lần này là ta đã quyết định rồi, nhất định mi phải chọn người ấy.

Huỳnh Thi hờn dỗi:

– Mi dư thời gian thì nên lo cho mình đi. Ta thấy mi cũng sắp sửa ế rồi kìa.

Lừ mắt nhìn bạn Quế Anh nói:

– Ta hả, ta có rồi. Chỉ lo cho mi mà thôi. Anh ấy đang du học, mai mốt về sẽ cưới.

– Hừm, hèn gì ta thấy mi lúc nào cũng khép kín.

– Tất nhiên rồi!

Huỳnh Thi chợt xuống giọng:

– Mi thì hạnh phúc rồi. Chỉ tội cho ta mà thôi.

– Đừng có rên rỉ nữa. Ta nói ta sẽ giúp mi mà.

Lắc đầu Huỳnh Thi thở dài:

– Có lẽ ta không nên gặp.

– Tại sao?

– Cũng thế mà thôi.

Quế Anh chắc chắn nói:

– Không đâu. Lần này nhất định là sẽ thành công.

Thành công thật sao? Số phận của mình sao mà long đong như vậy nhỉ. Học xong đại học thì Huỳnh Thi phải vào công ty thế cha mình làm giám đốc. Bao nhiêu khó khăn bao quanh. Thế là cô lao vào công việc một cách chăm chỉ và đến bây giờ thì ...

Thấy bạn im lặng, Quế Anh tưởng cô đang giận nên hỏi:

– Này, mi giận ta hả?

– Giận mi làm gì, ta đâu có thời gian mà giận hờn.

– Vậy thì được. Chủ nhật tuần sau mi ghé nhà của ta nhé!

– Gì nữa đây.

– Tổ chức bữa tiệc, nhỏ thôi.

Huỳnh Thi cằn nhằn:

– Lại tiệc với tùng, mi nhiều chuyện quá. Vẽ vời làm gì cho mệt.

Quế Anh cuời cười:

– Ta hết lòng vì bạn mà thôi.

Huỳnh Thi từ giã:

– Thôi mình về đây. Hẹn chủ nhật vậy!

Quế Anh cũng bước theo:

– Vậy nhé. Cứ thế mà làm!

Chưa kịp bước đi thì điện thoại trong túi của Huỳnh Thi lại ré lên. Huỳnh Thi dừng lại:

– Alô! Huỳnh Thi đây.

– Cô đến bệnh viện gấp. Vì ông nhà đang ngã bệnh.

Huỳnh Thi hốt hoảng:

– Anh là ai?

– Cô không cần biết. Điều quan trọng là cô nên đến đây nhanh đó.

Huỳnh Thi lo lắng:

– Được rồi, tôi sẽ đến ngay! Thấy bạn có vẻ hốt hoảng, Quế Anh lo lắng:

– Có chuyện gì vậy Thi?

– Cha của mình đang đau nặng nằm viện.

– Vậy sao?

– Thôi mình phải về đây!

Huỳnh Thi vào đến bệnh viện. Cũng là lúc ông Huỳnh Tài tỉnh lại. Thấy con gái ông hỏi:

– Sao con biết cha vào đây mà đến?

Huỳnh Thi chợt nhớ nên nhìn quanh. Cô thật lạ lẫm:

– Lúc nãy có người đàn ông gọi báo tin cho con.

– Người đàn ông ư?

– Vâng! Người đó là ai vậy cha?

Ông Huỳnh Tài lắc đầu:

– Thật sự cha cũng không biết vì lúc ấy cha đã mê man rồi.

Huỳnh Thi nhìn ông lo lắng:

– Nhưng tại sao cha lại thế này? Ông quay mặt đi nơi khác, như che giấu điều gì đó đang bất mãn.

– Không sao, con an tâm cha sẽ không có chuyện gì đâu.

Huỳnh Thi không tin điều cha mình nói nên cô định tìm bác sĩ để hỏi. Nhưng ông Huỳnh Tài đã nắm lấy tay cô kéo lại:

– Con giúp cha uống miếng nước. Huỳnh Thi rót nước cho cha, đỡ ông ngồi dậy. Nhưng bác sĩ vừa kịp đến ngăn lại:

– Cô đừng cho ông cụ ngồi dậy sẽ rất nguy hiểm.

Huỳnh Thi vội để cha mình nằm trở xuống:

– Bác sĩ, cha tôi sao thế này.

Bác sĩ cho cô biết:

– Rất may là đưa ông đến sớm nếu không thì chẳng biết chuyện gì xảy ra.

– Nhưng mà ...

– Cô an tâm, chúng tôi sẽ cố hết sức! Nhưng cô cũng cần nên quan tâm chăm sóc bệnh nhân nhiều hơn.

– Vâng!

Bác sĩ đi rồi. Huỳnh Thi đút cho cha từng muỗng nước. Ai đã đưa cha mình đến đây. Ai mà tốt đến như vậy! Làm sao mà biết để mình còn cám ơn người ta nữa:

– Cha ngủ nhé!

Ông Huỳnh Tài nhắm mắt:

– Con đừng đi đâu nhé!

– Vâng!

Nhìn ông đi vào giấc ngủ, lòng Huỳnh Thi vô cùng hoang mang. Lòng dặn lòng nhất định sẽ tìm cho được ân nhân của mình để đền ơn.

Phúc Tâm bí mật gói chiếc bình cắm hoa thật kỹ, rồi mới đỉnh đạc bước vào thang máy. Anh đang nghĩ đến bạ mặt ngạc nhiên đến buồn cười của Huỳnh Thi.

Cửa đóng im ỉm, nghĩa là cô ta vẫn chưa về. Vậy là ông ấy vẫn chưa tỉnh lại.

– Về rồi sao không vào mà đứng nhìn gì vậy anh Hai?

Phúc Tâm giật mình quay lại, anh lắc đầu chống chế.

– Có gì đâu, anh chưa kịp vào đó thôi!

Phúc Hoa tò mò nhìn gói quà hỏi:

– Gói gì mà anh trang trí trông đẹp đến thế?

Phúc Tâm gõ gõ vào gồi giây:

– Có gì đâu, đây là mấy thứ anh vừa mua ở siêu thị về.

– Tặng người yêu hả anh Hai?

– Nhỏ này, em tò mò chuyện của người khác chi vậy?

Phúc Hoa bị rầy oan nên cãi lại:

– Em muốn biết anh Hai đã có người yêu mới chưa để em mừng thôi mà:

– Phúc Tâm rầy em:

– Em biết tò mò chuyện của người lớn từ khi nào vậy.

Bị mắng oan, Phúc Hoa ấm ức như khóc:

– Em không có.

Thấy cô em phụng phịu, Phúc Tâm dỗ dành:

– Thôi được rồi, em mau vào mà lo học bài đi!

Phúc Hoa chưa chịu đi, mà còn đứng nán lại:

– Em nghe người ta nói về anh nhiều lắm đó!

– Họ nói gì?

– Em nói anh đừng có giận đó.

– Con nhỏ này hôm nay bày đặt rào đón nữa. Nhưng dường như nó nói thật.

Phúc Tâm gật đầu:

– Được rồi, nói đi anh không rầy đâu mà sợ.

– Thiệt hén anh Hai?

– Ừ.

Cô hơi nghiêng đầu nhìn anh:

– Người ta bảo tim anh là tim bằng sắt. Máu anh Hai là máu lạnh.

Phúc Tâm nhìn em:

– Họ nói như vậy làm gì?

– Họ bảo anh Hai bị thất tình một lần, nên bây giờ sợ tình yêu lắm:

Phúc Tâm nghiêm giọng:

– Em nên chú tâm vào bài học. Mấy chuyện vớ vẩn ấy nghe đến mà làm gì.

Họ tán gẫu thôi.

Phúc Hoa cố tình lôi anh vào cuộc:

– Chị Tuyết Loan rất tốt với anh đó. Chị ấy vừa xinh đẹp, lại vừa con nhà giàu có nữa đó.

Phúc Tâm tỏ ý không hài lòng:

– Sao em lại lôi Tuyết Loan vào đây? Em chưa hiểu gì đâu.

Phúc Hoa ôm cánh tay anh mình, cô lắc lắc:

– Em muốn anh mau chóng quên đi chị Hồng Vân. Em không muốn thấy anh buồn.