Chương 1

Họ là đồng hương và cũng là hai đứa bạn chơi thân kể từ lúc còn cởi truồng tắm mưa, nói thân thì cũng hơi cường điệu hóa thế nhưng xét lại từ thuở bé tới tận lúc vác balo lên giảng đường đại học, ngoài đối phương ra, họ không còn tìm thấy ai khác phù hợp hơn với chữ “đôi bạn nối khố”. Cái dạng thân nhau của đôi bạn trai trẻ không phải kiểu nhường nhịn lẫn nhau, tớ cho cậu, cậu nhường tớ, mà là cái kiểu đánh tới sứt đầu mẻ trán chỉ vì mấy thứ vô cùng vớ vẩn, con nít. Đến lúc vào đại học, học cùng trường, cùng ngành thậm chí ở cùng một kí túc xá, thói quen đó vẫn không tày nào bỏ được.

– Giang An Nhiên! Cậu lại dùng bàn chải đánh răng của tôi?!! – Nghiệp Thiệu Đăng đứng trong toa lét hậm hực la rống.

An Nhiên ở bên ngoài vẫn đang chăm chút cho cái mô hình con tàu đang chế tạo của mình nên hoàn toàn không để ý đến “tạp âm” khác, cái mô hình này là thành quả mấy đêm thức trắng của cậu, là sản phẩm mà An Nhiên chăm chút nhất từ trước đến nay để đưa vào tham gia cuộc thi sáng tạo tài năng trẻ do trường tổ chức. Đối với những sinh viên nghèo như cậu thì cuộc thi này là cơ hội lớn để hái ra tiền. Vừa nghĩ tới món lợi hơn chục triệu, hắn mắt cậu đã vụt sáng như sao đêm, miệng cười toe toe.

– Giang An Nhiên!!!

Một lúc sau Nghiệp Thiệu Đăng từ trong toa lét bước ra mang theo bộ mặt tối như đêm ba mươi đứng trước cậu gằng từng tiếng nói. Lúc này An Nhiên mới bất đắc dĩ ngước nhìn, lại trơ vẻ mặt ngây thơ vô tội ra hỏi:

– Có chuyện gì vậy bạn?

Thiệu Đăng trợn mắt lên, bộ dáng của hắn hiện tại dư sức dọa cho trẻ con chạy tét khói. Tuy nói Nghiệp Thiệu Đăng là một hotboy chính hiệu của Đại học Công nghệ thế nhưng cái đẹp của hắn lại quá mạnh mẽ khiến người nào khi trông vào đều thấy sợ, lại thấy có chút khó gần, tuy nhiên đối với Giang An Nhiên, gương mặt kia dù có bậm tợn cỡ nào cũng chỉ đủ dọa con nít, dọa thằng cu Hí của thím bảy bán trong căn tin trường. An Nhiên vẫn vô cùng an nhiên, ngược lại, Nghiệp Thiệu Đăng đã không còn “an nhiên” được nữa, hắn quát:

– Cậu dùng bàn chải đánh răng của tôi lần thứ mấy rồi?

An Nhiên an nhiên đáp:

– Không nhớ, mà chuyện đó có quan trọng gì đâu, chỉ là xài đồ chung một chút thôi mà. Lúc nhỏ chúng ta còn mặc chung quần đó tôi có bao giờ nói gì đâu?

– Nhỏ là nhỏ, bậy giờ cậu bao nhiêu tuổi rồi lại còn đi xài đồ chung của người ta?

– Đèn à, khó tính quá rồi đó, tại bàn chảy của tôi bị tà lông hết rồi không xài được nữa nên bất đắc dĩ mới dùng chung đồ của cậu thôi!

– Xài chung? Dễ nghe quá nhỉ? Vậy sao cậu không chịu đi mua đi? Đừng nói với tôi là cậu tiết kiệm tới mức đó…

Bị nói trúng tim đen, An Nhiên giả vờ lơ đi, tiếp tục nhìn nhìn con tàu yêu quý của mình, miệng lẩm bẩm:

– Nhìn như còn thiếu một chi tiết…

Nghiệp Thiệu Đăng tức nghẹn quay người trở về giường. Tính cách của hắn và An Nhiên là ở hai thái cực đối nghịch nhau, hắn không tùy tiện như cậu, lúc trước hắn cũng là một kẻ rất biết kiềm nén thế nhưng kể từ lúc bắt đầu năm học, phải cùng ở một phòng với An Nhiên, hắn mới dần biết được thế nào là đích chịu đựng. Hắn nằm trên giường nhìn người kia đang hí hoáy với một đống đồ, không biết làm gì mà say mê tới vậy, hắn cũng không hứng thú với mấy trò con nít đó, lăn đi lăn lại vài vòng rồi cũng thiêm thiếp ngủ.

Giang An Nhiên vui vẻ nhìn thành quả vừa mới hoàn thành xong, cận thận đặt chiếc tàu lên bàn, ở vị trí bắt mắt nhất mà đứng khoanh tay ngắm nghía suốt nửa tiếng.

– Thiệu Đăng, cậu thấy con trai đầu lòng của tớ thế nào?

Không nghe thấy tiếng đáp lại của người kia, An Nhiên liền quay lại, nhìn thấy người kia ngủ thật an lành đột nhiên khóe miệng của cậu cũng giãn ra. Không phải là một nụ cười đắc thắng mãn nguyện mà đây là một nụ cười dịu dàng, nồng hậu. Chỉ khi ngủ, Nghiệp Thiệu Đăng mới có vẻ mặt ngây thơ, dễ chịu đến thế kia, những đường nét gương mặt gọn gàng sắc nét như được hung đúc, tạc thành, dễ khiến bất kì ai phải xiu lòng. Còn với An Nhiên, cái tên hoàn toàn phù hợp với tính cách và ngoại hình, gương mặt cậu hài hòa, dễ nhìn, lại gây cho người ta cảm giác có chút non nớt, thế nhưng ít ai biết được An Nhiên không phải hoàn toàn là một người dễ tính, tùy tiện, “ruột để ngoài da” như người khác từng nhận xét. Thực chất cậu cũng có những suy tư rất sâu sắc, đa chiều và đương nhiên còn có những bí mật không thể cho ai biết.

– Cạch! – Cánh cửa phòng nhẹ nhàng khép lại.

An Nhiên đứng ở bên ngoài, nửa thân dựa vào cửa, đôi mắt cậu đen huyền, đăm đăm nhìn vào hư vô, vài giây trôi qua cuối cùng cậu cũng rời khỏi đó. Hành lang kí túc xá đầy những người, bóng dáng cao gầy thoắt hòa vào đám đông, biến mất.

**

Đại học Công nghệ tỉnh T là một trường đại học lớn và rất đẹp, có đầy đủ cơ sở vật chất cho sinh viên, chất lượng giảng dạy cũng rất tốt thế nên từ lâu đã là mục tiêu hướng tới của đa phần học sinh trong tỉnh nhà. Giang An Nhiên cũng vậy, song, người ta thường nói “tiền nào của đó”, một ngôi trường tốt đến vậy thì đương nhiên học phí cũng không dễ xơi chút nào. Nhà cậu không giàu bằng Nghiệp Thiệu Đăng, cha mất từ sớm, nhà chỉ còn mẹ và đứa em trai vừa lên lớp mười một, bao nhiêu là chi phí trang trãi cậu không thể để một mình mẹ gánh thế nên từ sớm bắt đầu năm học cậu đã ráo riếc kiếm tiền.

Nghĩ tới chuyện lại sắp phải nộp tiền học phí, bao nhiêu phiền muộn trong lòng An Nhiên đều nổi dậy. Cậu ngồi trong căn tin kí túc xá lướt mạng xã hội, thỉnh thoảng lại thở dài thườn thượt.

– Hey, chào anh giai, làm gì mặt mài tâm trạng dữ vậy?

Bị một người thình lình vỗ vai, Giang An Nhiên quay lại thì thấy Mai Tiểu Băng – cô bạn học nghành quản trị kinh doanh cùng trường. Mai Tiểu Băng là một cô gái rất nhí nhảnh đáng yêu, hầu như lúc nào cũng tràn trề sức sống chả bù cho An Nhiên, nhìn cô ta vui vẻ như vậy mà cậu vẫn không gặng ra được nửa nụ cười, tiếp tục bấm bấm điện thoại.

Mai Tiểu Băng bị ngó lơ, nhưng cũng không thất vọng liền kéo ghế ngồi xuống.

– Gần đây trông cậu hơi ốm hả?

– Đâu có! – An Nhiên đáp ngắn.

– Ốm thiệt mà, chưa làm xong cái mô hình tàu thuyền gì đó hả?

Lúc này An Nhiên mới bày vẻ mặt hơi ngạc nhiên hỏi lại:

– Sao cô biết tôi đang làm cái đó?

Mai Tiểu Băng cười hì hì, táy máy tay chân bắt đầu giở trò sờ mó trai đẹp. Bàn tay của cô gái hết đặt trên vai An Nhiên rồi lại tự nhiên mà quàng qua cổ cậu, An Nhiên bắt đầu cảm thấy sởn gai óc, thầm nói con gái thời bấy giờ đúng là quá bạo gan rồi.

– Thì là Tuấn An với Quốc Đại nói cho tôi biết!

– Biết ngay mà, hai thằng nhiều chuyện đó!

An Nhiên hừ một tiếng dài, chung phòng trọ với cậu ngoài Nghiệp Thiệu Đăng thì còn hai người nữa đó chính là tên hám gái Phan Tuấn An và “nghệ sĩ” Trịnh Quốc Đại. Chuyện cậu tham gia vào cuộc thi lần này chắc chỉ có hai người cùng phòng kia là biết, à, hiện tại còn có thêm cô gái suồng sã này nữa.

Thấy An Nhiên suy tư một lúc, Mai Tiểu Băng liền mò qua chốp lấy điện thoại từ trong tay cậu.

– Nè cô làm gì vậy?

Cô gái kia hí hửng.

– Cậu có chơi mạng xã hội sao? Vậy mà mấy đứa lớp tôi nói không có, để xem…. Nick là… Họ Xấu Tên Trai? Haha…cậu khiêm tốn quá ha, tối nay tôi gửi lời mời kết bạn nhớ confirm nha!

An Nhiên chau mày chợt giật điện thoại lại. Mai Tiểu Băng cười toe toe lại tiếp tục hỏi:

– A, Thiệu Đăng có chơi mạng xã hội không? Cậu cho tôi xin nick của cậu ấy với, tôi tìm từ đầu năm tới giờ vẫn không thấy.

– Không biết!

– Xạo, hai người cùng phòng mà chẳng lẽ không biết?

– Cô tự đi hỏi cậu ta đi!

– Trông cậu ta nghiêm quá, tôi không dám bắt chuyện. An Nhiên…đi mà…

– Không phải cô quen rất nhiều người sao? Hỏi Tuấn An hay Quốc Đại gì đó…

Mai Tiểu Băng dẫu môi.

– Hai người đó đúng là thỏ đế, cả hai đều sợ Thiệu Đăng, họ nói Thiệu Đăng không cho họ nói ra…Tôi nghe nói ở trường chỉ có mình cậu dám nắm tóc boss Nghiệp thôi ai dè cậu cũng sợ cậu ta như vậy sao?

An Nhiên không đáp tiếp tục bấm điện thoại. Không phải đây là lần đầu tiên cậu bị làm phiền như vậy, mà kể đến thì từ lúc dọn hành lí vào kí túc xá ở thì dường như cả căn phòng số 68 của cậu đều gặp vận mệnh đào hoa. Hết cô gái này tới cô gái khác tiếp cận, dần dần cậu mới nghe được phong phanh thì ra những cô gái kia chú ý là bởi vì phòng 68 toàn “trai đẹp”. Ban đầu cũng thấy phỗng mũi đôi chút nhưng dần đi thì chỉ còn có cảm giác duy nhất, đó chính là phiền!

Mai Tiểu Băng không khai thác được gì nữa nên cũng cụt hứng mi gió cho An Nhiên một cái rồi trở về kí túc xá nữ. An Nhiên nhìn lên đồng hồ, lúc này đã hơn sáu giờ tối, cậu cũng rời đó trở về phòng mình.

Cửa phòng mở ra, Nghiệp Thiệu Đăng đang ngồi trước máy vi tính chơi Dota thấy An Nhiên trở về liền nhìn nhìn vài giây rồi lại thản nhiên chơi tiếp.

– Hai thằng kia vẫn chưa về à? – An Nhiên vừa lấy đồ chuẩn bị đi tắm vừa hỏi.

Nghiệp Thiệu Đăng vẫn chăm chú trên màn hình, lơ đễnh đáp:

– Chưa…

Lúc cậu vừa bước vào toa lét thì Thiệu Đăng đột nhiên nói:

– Cậu chưa đóng tiền học phí kì này sao? Trên danh sách vừa công bố có tên cậu đấy!

An Nhiên cũng không quá ngạc nhiên, chỉ cần lần này mô hình tàu của cậu đạt được giải nhất thì cái học phí cỏn con đó có là bao chứ. Đắc chí, An Nhiên lại muốn ngắm nhìn thành quả của mình, rụt chân rời khỏi toa lét cậu đến trước bàn học thế nhưng lại phát hiện có cái gì đó không đúng.

– Tàu? Tàu của tôi?

An Nhiên nhìn vào cái khoảng trống trông tới ngứa mắt đó mà lòng lại dâng lên một dự cảm khác thường. Cậu bước tới lục lọi một hồi rồi quýnh quáng quay sang Nghiệp Thiệu Đăng, nói:

– Tàu đâu? Hồi ra khỏi phòng tôi còn đặt nó ngay ngắn trên đây! – An Nhiên bức xúc chỉ vào khoảng trống ngứa mắt.

Nghiệp Thiệu Đăng đột nhiên dừng chơi, thấy An Nhiên hoảng lên như thế hắn cũng lấy làm khó hiểu nói:

– Tàu con nít thôi mà, làm gì hoảng dữ vậy? Lúc chiều thằng Cu Hí qua phòng tìm cậu nhưng khi nó gặp tôi thì lại khóc thét lên không dỗ được. Vậy nên…

An Nhiên bắt đầu cà lâm, mỗi lần giận thì cậu lại cà lâm như một thằng ngốc.

– V…vậy…là…cậu..cậu…cho…cho…nó…cái…cái…

Nghiệp Thiệu Đăng cũng đã quá quen với cái tật xấu này của An Nhiên, hắn hiểu được liền đứng phắt dậy ú ớ:

– Gì? Không…phải cậu làm cho thằng nhóc kia sao?

Giang An Nhiên cúi mặt cười rùng rợn, cậu từ từ đi lại gần Thiệu Đăng, nắm chặt bắp tay hắn. Vài giây sau cả kí túc xá vang lên tiếng thét khủng khiếp:

– CHO…CHO…CHO CÁI CON MẸ MÀY, HÔM NAY TAO VỚI MÀY CHỈ CÓ MỘT NGƯỜI SỐNG!!!!