Chương 1

Cơn mưa rả rích kéo dài ba hôm. Mây đen giăng kín bầu trời khiến không gian xám xịt một màu ảm đạm.

Co ro chiếc áo mưa lùng bùng, Việt My cố phóng xe thật nhanh. Cô đến vũ trường Đêm Màu Xanh khi ở đó đã có lác đác mấy người khách.

Ngang qua quầy rượu, Việt My khẽ gật đầu chào tài pán Cẩm Vân nhưng cũng như mọi ngày, đáp lại cô là một gương mặt khinh bỉ, lạnh lùng.

Cởi bỏ lớp áo mưa, sau khi thay đổi trang phục Việt My đi tới góc tối của vũ trường, nơi có chiếc bàn nhỏ quen thuộc. Cô ngồi xuống đó với vẻ an phận, đầy mặc cảm. Có tiếng huýt sáo chế giễu của một tay nhạc công tóc dài khi anh lướt ánh mắt lên nhìn bộ váy rẻ tiền của cô. Mặc kệ! Vẻ mặt dửng dưng, Việt My chống cằm ngắm nhìn những bóng đèn xoay đang nhấp nháy.

Ba tháng làm vũ nữ ở Đêm Màu Xanh, cô đã học được cách để tồn tại, không làm phiền đến ai nhưng cũng không chấp nhận để ai xem thường mình.

Khách đến đông dần. Như mọi hôm, Việt My gọi cho mình một lon coca. Cô vẫn nhớ cái ngày đầu tiên vào nghề, cô đã bị mấy vũ nữ ở đây xông đến dằn mặt. Ngày thứ hai, cô lãnh trọn một bạt tai như trời giáng của tài pán Cẩm Vân, bị bảo vệ của vũ trường đòi tống ra khỏi cửa khi biết cô là vũ nữ tự do. Với gương mặt thâm tím, ngày thứ ba cô vẫn tìm đến vũ trường. Khi mấy gã bảo vệ của vũ trường định dạy cô bài học thì đột nhiên tài pán Cẩm Vân ra cản. Sự can thiệp của tài pán vì lý do gì, Việt My không thể hiểu. Cô không tin là Cẩm Vân thương hại cô mà đó chỉ có thể là một chiếc bẫy đang được giăng.

Một người khách trạc ba mươi tuổi ngồi xuống cạnh cô:

– Sao ngồi một mình thế em?

Cô nhỏ nhẹ:

– Anh cần có bạn nhảy không?

Hau háu nhìn cô, anh ta vội hỏi:

– Em là vũ nữ hả?

– Vâng.

– Em tên gì?

Cô bịa ra một cái tên – Kim Hồng.

– Tên em đẹp quá! Mà sao lại uống nước ngọt? Anh gọi rượu cho em nha.

Khuôn mặt cô nghiêm nghị:

– Không cám ơn. Em không uống rượu.

Anh ta mỉm cười:

– Uống rượu mới hứng để nhảy chứ cưng.

Cô lắc đầu nhẹ:

– Không! Anh cứ gọi rượu cho anh đi. Em không uống rượu được.

Anh ta định choàng tay lên vai cô nhưng Việt My đã ngồi nhích ra xa, gương mặt nghiêm nghị.

Phá, cười lên anh ta cười chế nhạo:

– Nói thật đi, em có phải là vũ nữ không đấy?

Cô trầm giọng:

– Em là vũ nữ tự do.

Không giấu được ngạc nhiên, anh ta hội hỏi:

– Thế nào là vũ nữ tự do?

Cô sờ vai:

– Là những người phải mua vé vào cửa, phải tự tìm lấy khách nhảy chứ không chịu sự chi phối của tài pán.

Giọng anh ta chế nhạo:

– Vũ nữ nào cũng như em coi bộ vũ trường phải đóng cửa quá.

Cô khẽ lắc đầu:

– Tụi em đâu làm thiệt hại đến vũ trường. Vả lại, tụi em chỉ được quyền ra piste khi tất cả vũ nữ chính đều đã có khách.

– Đừng nói với anh là những vũ nữ kiểu như em làm lợi cho vũ trường đấy nhé.

Không kìm được tò mò anh ta lại hỏi:

– Mà sao quản lý vũ trường không đuổi tụi em?

Việt My bặm môi:

– Cũng có lúc họ cần đến tụi em, khi mà khách đến vũ trường nhiều nhưng vũ nữ lại thiếu.

Giọng anh ta cợt nhả:

– Tự do hay chính thức, cũng là vũ nữ phải không em? Ngồi sát vào anh đi, ai mà lại cách xa nghìn trùng như thế ...

Thấy Việt My vẫn ngồi yên với vẻ mặt nghiêm trang, anh ta sát gần lại:

– Để anh ôm một chút có chết chóc gì đâu.

Việt My kêu lên:

– Em không phải là đối tượng của anh, xin anh đi tìm người khác.

– Anh thích em. Nào ... ngồi sát vào đây với anh đi cưng!

Thấy Việt My đứng dậy sang ngồi ghế khác, anh ta nổi giận:

– Em làm gì thế?

Cô nhũn nhặn:

– Xin lỗi ... Nếu anh mời em nhảy, em xin sẵn sàng nhảy với anh.

– Với tất cả các điệu nhảy chứ?

Cô mềm mỏng:

– Vâng, em sẽ khiêu vũ với anh tất cả các điệu nhảy ... ngoại trừ Slow. Em không nhảy Slow với khách.

Câu trả lời của làm anh ta càng tức giận, anh ta quát lên:

– Vũ nữ chứ phái cái quái gì mà phách lối. Cô thử nhìn lại mình đi. Vào đây mà còn bày đặt làm bộ giữ gìn phẩm hạnh ... Thế sao không ở nhà nấu chè đậu đen gánh đi bán hàng rong cho ... tiết hạnh gia phong.

Việt My ngồi yên chịu trận. Đưa mắt nhìn thật nhanh về phía tài pán Cẩm Vân, cô không khỏi lo lắng. Nếu Cẩm Vân biết là cô đang làm khách bực tức, thế nào cô cũng gặp rắc rối.

Cô nói thật khẽ:

– Em xin lỗi.

– Xin lỗi cái quái gì.

Người đàn ông định xỉ vả Việt My thêm mấy câu nữa nhưng cô gái váy ngắn vừa đi ngang. Cách uốn mông của cô gái khiến anh ta bị hớp hồn, liền vội vã đứng dậy đuổi theo cô gái ấy.

Việt My kìm một tiếng thở dài. Vũ trường đang chìm ngập trong khói thuốc và âm thanh. Nhạc công đang chơi bản Cha Cha Cha vui nhộn. Cũng như các vũ nữ tự do khác, Việt My tự biết cách phải tồn tại. Để không lãnh bạt tai của tài pán, cô chỉ dám ra sàn nhảy khi tất cả các vũ nữ chính thức của vũ trường đều cặp khách.

Cuối cùng, Việt My cũng tìm được khách nhảy. Đó là một ông già khoảng năm mươi tuổi. Ông nhảy rất vụng, liên tục giẫm lên chân cô. Phải cố gắng lắm Việt My mới đưa ông hết bản Tango.

Một buổi tối cũng không đến nỗi tồi với Việt My. Sau khi nhận tiền boa của ông già, cô nhảy với anh chàng cao kều uống hơi nhiều rượu, số tiền mà anh chàng này đưa cho cô khoảng hai trăm ngàn.

Dùng khăn lạnh chùi sạch son phấn trên mặt, đi vào buồng vệ sinh Việt My thay nhanh chiếc váy. Chỉ một lát sau, cô trở ra với chiếc quần màu tro và áo sơ mi trắng.

Ngang qua cổng, cô cố nở nụ cười thân thiện với mấy gã bảo vệ đang ngái ngủ, nhưng đáp lại cô là vẻ mặt lạnh như kem.

Việt My trở về nhà vào lúc mười một giờ đêm. Cô vội vã đến bên giường ba cô, cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy ba cô đang lơ mơ ngủ. Khi ngủ, cơn đau trong ông dường như dịu đi ...

Khui chai Walker, Khương Vỹ rót vào ly của Tố Mỹ:

– Mời em!

Nở nụ cười đẹp mê hồn, cô chạm ly với anh.

Giọng cô nũng nịu:

– Nếu em say, anh đưa em về nhà đấy nhé.

Khương Vỹ ỡm ờ:

– Đưa về nhà ai? Nhà anh có được không?

Tố Mỹ chớp mắt thật điệu:

– Nhà anh ở đâu?

Khương Vỹ cười lớn:

– Rất ít khi anh ngủ ở nhà. Thường thì anh chỉ ngủ ở khách sạn.

Cô ngồi sát vào người anh, giọng tình tứ:

– Anh ở đâu, em theo đó.

Khương Vỹ choàng tay lên vai cô:

– Em theo anh chi vậy?

Tố Mỹ nguýt yêu:

– Hỏi dễ thương chưa.

Khương Vỹ mỉm cười:

– Anh mời em bản Bebop nha.

Cả anh và cô cùng ra piste. Tố Mỹ mặc chiếc váy ôm màu mận chín. Đôi chân thuôn dài gợi cảm của cô như đẹp hơn với đôi giày bốt màu đen.

Khương Vỹ nịnh đầm:

– Em rất đẹp.

Tố Mỹ đong đưa mắt:

– Thật không đó?

Khương Vỹ mỉm cười:

– Tấm gương soi của phụ nữ đẹp chính là ánh mắt của đàn ông. Cứ nhìn vào sự ngưỡng mộ của những người đàn ông đang có mặt ở vũ trường dành cho em, em đã có được câu trả lời thật chính xác.

Khương Vỹ và Tố Mỹ là đôi nhảy đẹp nhất. Dường như tất cả mọi người đều chăm chú dán mắt vào họ. Không chỉ thế, bộ veston màu trắng của Khương Vỹ đã khiến anh càng lịch lãm phong độ.

Một đôi nhảy bên cạnh khiến Khương Vỹ quan tâm. Đó là một cô gái trẻ có khuôn mặt buồn buồn và một ông già trạc sáu mươi tuổi. Cô gái nhảy rất thành thạo nhưng ông già lại cập lết thân hình già nua cho kịp điệu nhảy.

Bắt gặp nụ cười kín đáo của anh, Tố Mỹ khúc khích:

– Thật là khổ!

Khương Vỹ hắng giọng:

– Nhìn hai cha con họ khiêu vũ cũng vui vui.

Tố Mỹ bật cười:

– Ai bảo với anh đó là hai cha con. Con nhóc nhà quê đó là vũ nữ đấy.

– Cô gái kia là vũ nữ sao?

Tố Mỹ cong môi:

– Quê hết cỡ mà cũng bày đặt làm vũ nữ. Không hiểu sao lại chui vào chốn thượng lưu này nữa không biết.

Khương Vỹ đùa:

– Thế muốn làm một vũ nữ phải như thế nào mới được?

Tố Mỹ khúc khích:

– Đẹp.

Khương Vỹ mỉm cười:

– Chỉ đẹp thôi sao?

Tố Mỹ nở nụ cười kiêu kỳ:

– Thời trang, nhảy đẹp và biết chiều khách như em. Lúc nào cũng mang niềm vui đến cho khách.

Khương Vỹ vui vẻ:

– Đúng là anh rất vui khi khiêu vũ với em.

Tố Mỹ đong đưa mắt:

– Với anh, em lại có một tình cảm rất đặc biệt. Mong là anh sẽ hài lòng khi cùng em khiêu vũ, nói chuyện với em.

Khương Vỹ so vai:

– Mỗi lần đến đây, anh vẫn thường yêu cầu em đến bàn anh đó thôi.

Tố Mỹ chu môi:

– Nhưng anh thấy đó, tài pán Cẩm Vân thật là khó chịu. “Bà” ấy cũng thường đẩy những đứa khác đến ngồi với anh. Giá như lúc đó anh từ chối tụi nó thì hay biết mấy.

Khương Vỹ cười:

– Anh thấy cô nào cũng duyên dáng và nhảy đẹp không kém gì em.

Tố Mỹ nguýt dài:

– Anh nói vậy mà không sợ em giận sao?

Khương Vỹ đùa:

– Thế em không sợ tài pán Cẩm Vân nghe được câu hỏi của em sao?

Tố Mỹ tặc lưỡi:

– Em không sợ. Em chỉ sợ anh cặp với một con nhỏ nào đó rồi sẽ quên em thôi.

Khương Vỹ mỉm cười:

– Anh chỉ là một người khách của vũ trường. Không có anh em vẫn có người khách khác.

Tố Mỹ chùng giọng:

– Anh biết là em dành cho anh nhiều tình cảm sao?

Khương Vỹ nửa đùa nửa thật:

– Đừng nên như thế, anh vốn là vô tình với phụ nữ cho dù người đó là những cô gái đẹp.

Đưa Tố Mỹ trở về bàn, Khương Vỹ rót thêm rượu cho cô. Lịch sự đưa một tờ năm mươi đô, anh mỉm cười:

– Cám ơn em về một buổi tối vui vẻ.

Sự hào phóng của anh làm gương mặt cô rạng rỡ:

– Tối nay, anh có cần em bên cạnh không?

Khương Vỹ cười lớn:

– Vợ anh ghen khủng khiếp đấy.

Cô háy anh một cái:

– Đừng xạo, em biết rõ là anh chưa có vợ mà.

Cởi chiếc áo veston vắt lên vai, Khương Vỹ hôn phớt lên má Tố Mỹ:

– Tạm biệt em, hẹn gặp lại.

Vừa bước qua lớp cửa cách âm, Khương Vỹ như lọt vào vòng vây của các cô vũ nữ.

Tố Mỹ kêu lên:

– Khương Vỹ là khách ruột của tao mà. Bọn mày làm gì thế?

Kim Thu cong môi:

– Xì ... Cách đây nửa tháng, tao và anh Khương Vỹ khiêu vũ với nhau. Mày đâu phải là vợ anh ta mà giành.

Không chỉ có Kim Thu, Tố Mỹ mà các cô vũ nữ khác cũng lao xao cãi nhau khiến tài pán Cẩm Vân phải giận dữ hét:

– Về quầy hết đi!

Trước cái trừng mắt của tài pán Cẩm Vân, các cô vũ nữ líu ríu bước về quầy rượu không quên ngẩng đầu cười tình với Khương Vỹ.

Đi đến bên anh, tài pán Cẩm Vân cười thật duyên dáng:

– Tối nay anh định chọn đứa nào?

Khương Vũ phẩy tay:

– Cho một chai Remy Martin, tối nay tôi không khiêu vũ.

Cẩm Vân băn khoăn:

– Anh giận tụi nó sao?

Khương Vỹ so vai:

– Một chai Remy Martin, thế thôi.

Cẩm Vân vội nói:

– Em xin lỗi, em sẽ chọn cho anh một đứa thật đẹp mê hồn.

Anh khẽ nheo mắt:

– Để làm gì?

Nở nụ cười cầu tài, tài pán Cẩm Vân nhỏ nhẹ:

– Để khiêu vũ với anh và để hầu chuyện với anh. Anh là khách Vip của vũ trường, nhiệm vụ của em là mang đến niềm vui cho anh.

Khương Vỹ nhún vai:

– Không cần! Tối nay tôi muốn ngồi một mình.

– Em biết là lúc nãy anh không vừa lòng bọn nó. Để anh xem, em sẽ trị cho bọn nó một trận ra trò.

Anh tặc lưỡi:

– Không phải vì họ đâu. Tại sao cô cứ bận tâm mãi chuyện ấy.

Chọn một góc tối, Khương Vỹ buông mình ngồi xuống ghế. Khui chai rượu thật mạnh, anh uống cạn hết ly này đến ly khác.

Ngả người trên ghế, Khương Vỹ nhếch môi nhớ lại những lời tuyên bố của nội anh chiều nay. Nội anh là người độc đoán. Phi Nga thật xinh đẹp nhưng nội anh lại không chấp nhận chuyện anh quen cô.

Tố Mỹ đi ngang bàn anh ngồi một cách có chủ ý. Tối nay cô mặc một chiếc váy ngắn màu đen tuyền, cổ áo được khoét sâu và chiếc lưng trần được phô bày thật gợi cảm. Nụ cười mê ly, cô đang mong đợi anh sẽ gọi cô ra bàn ngồi với anh.

Khương Vỹ búng ngón tay để đổi một chai rượu khác. Tối hôm nay, anh không hề nghĩ đến chuyện mời cô vũ nữ nào ra nhảy piste.

Trên bàn nhảy, thiên hạ đang nhảy như điên bản Bebop. Khương Vỹ thờ ơ nhìn từng đôi nhảy. Những cô gái đang có mặt trên piste thật đẹp và bốc lửa.

Không chỉ có các cô vũ nữ dữ dội với thân hình gợi cảm mà các phụ nữ đi với chồng, với tình nhân cũng đều quyến rủ lả lơi. Dường như tất cả họ đều giống nhau ở chỗ biết làm đẹp cơ thể của mình, biết lấp lửng phô bày, mời gọi. Sàn nhảy như nóng lên.

Chợt Khương Vỹ phát hiện có ... một nốt nhạc lạc điệu trong một bản nhạc đang tưng bừng ấy. Một cô gái thanh mảnh với chiếc váy xanh da trời đề mốt.

Nhìn cô quê mùa làm sao.

Cô khiêu vũ với một người đàn ông phốp pháp ngoài năm mươi tuổi. Vẻ mặt buồn buồn của cô dù sao cũng gây sự chú ý của anh.

Khương Vỹ nhớ rất nhanh đó là cô gái vũ nữ hôm trước nhảy cạnh anh và Tố Mỹ. Khẽ nhún vai, anh rót cho mình thêm một ly rượu khác.

Tài pán Cẩm Vân đang tiến gần đến anh, giọng nói vẫn còn băn khoăn:

– Xin lỗi, tối nay anh có được vui không?

Khương Vỹ so vai:

– Chuyện riêng, cô không phải bận tâm.

Cẩm Vân mềm mỏng:

– Em mới tuyển được mấy vũ nữ nhảy rất xin lại còn đẹp hơn Tố Mỹ nữa, anh có muốn gọi đến cho anh không?

Khương Vỹ lắc đầu:

– Không!

– Hay là em gọi Tố Mỹ đến?

– Không!

– Thế anh có cần gì không?

– Không!

Liếc mắt nhìn vẻ mặt cau cạnh của anh, Cẩm Vân nhỏ nhẹ:

– Anh là khách quen của vũ trường. Em muốn làm tất cả những gì có thể được anh vui. Tối nào những vũ nữ đẹp nhất ở đây cũng được em cất rất kỹ, dành riêng những vị khách đặc biệt như anh.

Khương Vỹ mỉm cười cao ngạo:

– Cám ơn, nhưng tối nay tôi chỉ muốn ngồi một mình. Hãy mang tất cả những cô gái đẹp của cô ra sàn nhảy cho những vị khách khác.

Cẩm Vân kiên nhẫn:

– Tại sao anh lại ngồi một mình mà không có một bông hoa bên cạnh?

Khương Vỹ nhướng mày:

– Có cần thiết lắm không?

– Sao lại không, một bông hoa hương sắc sẽ mang đến cho anh niềm vui.

Khương Vỹ so vai. Sự quan tâm thái quá của tài pán Cẩm Vân dù sao cũng làm cho anh khó chịu. Giọng anh lạnh nhạt:

– Cô định mang đến một ... bông hoa nào cho tôi?

Chỉ chờ có thế, Cẩm Vân sốt sắng:

– Tố Mỹ?

Khương Vỹ lắc đầu:

– Không.

– Mọi ngày anh vẫn thường gọi Tố Mỹ kia mà.

Khương Vỹ tặc lưỡi:

– Có thể vào một tối khác, còn tối nay thì không.

– Kim Thu? Con nhỏ này có cách nói chuyện rất là duyên dáng, phải không anh?

Chợt nhìn vẻ mặt cau mày của Khương Vỹ, Cẩm Vân vội nói:

– Bích Hải? Quế Thanh? Hay là Kim Nhật? Kim Nhật có thể uống rượu vừa hát cho anh nghe. Còn Bích Hải, con nhỏ này có thể tiếp rượu anh tới sáng.

Anh búng tay:

– Không cần đến họ. Hãy gọi một phụ nữ tự do cho tôi!

Cẩm Vân chưng hửng:

– Vũ nữ của em nhiều như thế, bộ anh không chọn được một đứa sao?

Khương Vỹ nhún vai:

– Hãy để dành họ cho những vị khách đặc biệt của cô. Hoặc cô cứ mặc tôi với chai rượu này, hoặc cô làm theo lời yêu cầu của tôi.

Cẩm Vân hắng giọng:

– Vũ nữ tự do không thuộc quyền quản lý của em, nhưng anh thích đứa nào thì em sẽ cố gắng dàn xếp. Tất cả các vũ nữ đều nằm trong tay em.

Chỉ tay về phía cô gái có khuôn mặt buồn buồn đang chống cằm nhìn mọi người, Khương Vỹ hất hàm:

– Gọi cô đó cho tôi!

Cẩm Vân kêu lên:

– Việt My sao? Con nhỏ ấy thật tầm thường ...

Khương Vỹ tặc lưỡi:

– Cứ gọi cô ta cho tôi.

Giọng Cẩm Vân ngập ngừng:

– Em có thể gọi đứa khác được không? Con nhỏ ấy ăn mặc quê mùa, nói năng lại lộn xộn ... Em không thể nào để nó tiếp một người khách lịch lãm như anh đây.

Khương Vỹ nhướng mày:

– Hoặc là cô ta, hoặc là để mặc tôi với chai Remy này.

Cẩm Vân băn khoăn:

– Việt My là một vũ nữ khó tính khủng khiếp, nó thường ... chọn khách chứ không phải khách chọn nó.

Khương Vỹ cười nhạo:

– Cô định bỏ cuộc sao?

Cẩm Vân mím môi lại:

– Cho em vài phút. Em sẽ điều nó đến đây phục vụ anh ngay lập tức.

Đang ngồi ở bàn, Việt My chợt giật mình khi thấy tài pán Cẩm Vân đứng trước mặt cô.

Hàng mày kẻ nâu đậm của cô ta nhướng lên:

– Tối nay cô không có khách sao?

Việt My nhỏ nhẹ:

– Tôi vừa nhảy xong với một ông khách.

– Ông ta boa cô bao nhiêu?

Việt My bặm môi:

– Năm chục ngàn đồng.

– Vừa đủ để cô mua vé vô cổng vũ trường. Giờ cô có muốn kiếm thêm không?

Việt My nhìn tài pán Cẩm Vân với vẻ cảnh giác. Dù không ai nói ra nhưng cô cũng biết tài pán Cẩm Vân đang điều hành một đường dây gái gọi.

Cô kêu lên:

– Không.

– Sao thế?

– Tôi không thể.

– Đó là khách Vip của Đêm Màu Xanh. Tôi không buộc cô phải qua đêm với khách của tôi đâu. Nhiệm vụ của cô chỉ là tiếp chuyện với anh ta và rót rượu.

Tiếp rượu sao cho anh ta uống càng nhiều càng tốt.

Nhìn vế phía quầy rượu, nơi có nhiều cô vũ nữ xinh đẹp đang ngồi uống rượu suông, Việt My giọng ngần ngại:

– Tại sao chị lại gọi tôi?

Cẩm Vân so vai:

– Do khách yêu cầu. Lâu lâu cũng có người ... điên.

Việt My khẽ cắn môi suy nghĩ. Lâu nay mọi người vẫn thường bàn tán về những việc của tài pán Cẩm Vân, phải chăng cô ta đang giăng một cái bẫy với cô. Khuôn mặt cô tái nhợt:

– Không, xin chị thông cảm cho tôi. Tôi không thể.

Cẩm Vân nói khẽ qua kẽ răng:

– Hoặc là cô biến khỏi đây ngay lập tức và không bao giờ đặt chân đến nơi này nữa. Nếu không, lũ bảo vệ ở đây sẽ đập bẹp cô như đập một con gián, hoặc là cô phải làm theo lệnh của tôi.

Việt My mở to mắt nhìn Cẩm Vân. Đó không phải là lời dọa suông. Một khi Cẩm Vân đã tuyên bố, cô ta sẵn sàng thực hiện cho bằng được. Không biết mình phải hành động như thế nào. Nếu không làm theo lệnh CẩmVân, coi bộ cô không còn nơi nào để kiếm sống. Cô đã từng đến nhiều vũ trường, nhưng lũ bảo kê ở những nơi đó còn ác liệt hơn đây rất nhiều.

Việt My bặm môi:

– Vũ trường của chị có biết bao vũ nữ xinh đẹp, sao lại phải là tôi?

Cẩm Vân xếch mày:

– Không nói nhiều!

Tài pán Cẩm Vân vừa rời khỏi chỗ, đã xuất hiện hai gã bặm trợn. Một gã hất hàm:

– Con kia, sao mày dám chống lại lệnh của tài pán?

Gã tóc đinh nắm lấy vai cô nhấc bổng lên:

– Cút ra khỏi đây!

Việt My nói giọng yếu ớt:

– Tôi có mua vé vào cổng mà.

Hừ một tiếng trong cổ, gã siết chặt cổ tay của cô khiến cô đau đớn. Cô kêu lên:

– Buông tôi ra!

Gần như kéo xềnh xệch cô ra cửa, gã tóc đinh đẩy dúi Việt My vào tường khiến cô loạng choạng suýt ngã.

Định lao ra ngoài nhưng hình ảnh người cha đang cầm cự với căn bệnh ung thư hiện rõ trước mặt cô, Việt My kêu lên:

– Khoan đã ...

Gã kia quát lên:

– Sao?

Cô hít một hơi thật dài:

– Tôi đồng ý tiếp khách của mấy người! Nhưng tôi nói trước là tôi chỉ khiêu vũ mà thôi.

Khuôn mặt của gã tóc đinh giãn ra:

– Thế là mày biết điều đấy. Đến chiếc bàn phía tay trái của dàn nhạc, tiếp người khách mặc bộ veston mau ghi. Đó là khách Vip của vũ trường, nếu mày làm người ta phật ý thì đừng có trách.

Vuốt lại mái tóc rối bù, Việt My đẩy cửa phòng nhảy. Cô đi qua một lớp âm thanh hỗn tạp, xuyên qua lớp khói thuốc dày đặc quánh tưởng chừng như có thể cắt được từng lát, xuyên qua những dãy bàn xếp xích nhau ở đó mọi người đang cợt nhả với nhau.

Ngồi xuống chiếc ghế đối diện người đàn ông có vẻ mặt lạnh như kem, khuôn mặt cô chua chát.

Không phải là một gã đàn ông đang say khướt vì rượu như cô tưởng. Người đàn ông đang ngồi trước mặt cô thật đặc biệt với khuôn mặt điển trai, và cũng thật đặc biệt với vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.

Giọng anh ta trịch thượng:

– Sao cô phải dùng bọn kia dùng vũ lực mới đến đây?

Việt My cười nhạt. Hóa ra hắn đã nhìn thấy tất cả. Lẽ ra hắn phải bất bình vì người ta ức hiếp một cô gái yếu đuối như cô mới phải, thế mà hắn lại hết sức thản nhiên.

Cô nhìn trừng trừng vào khuôn mặt của hắn. Đó là tên đàn ông trạc ba mươi tuổi, ăn mặc lịch lãm. Khuôn mặt điển trai của hắn không gợi cho được cho cô điều gì ngoại trừ làm bùng thêm lòng căm hận nơi cô.

– Cô uống gì?

– Tôi không uống gì cả.

– Tôi là Khương Vỹ. Thế còn cô?

Việt My mím môi lại:

– Kim Nga!

Khương Vỹ cười thành tiếng:

– Hỏi vậy thôi chứ tôi đã nghe tài pán Cẩm Vân gọi cô là ... Việt My.

Cô sảnh sẹ:

– Gọi tôi là tên gì chẳng được. Mai, Hoa, Thu, Xuân ... Anh muốn gọi như thế nào thì gọi.

– Nhưng tôi vẫn thích gọi cô bằng tên thiệt hơn.

Liếc nhìn vẻ mặt hận thù của cô, anh nhướng mày:

– Cô đừng nghĩ là mình xinh đẹp đấy nhé. Nếu không, đó là sự ngộ nhận rất đáng thương.

Việt My nheo mũi:

– Tôi chẳng bao giờ dám ngộ nhận về mình.

Khương Vỹ cười lớn:

– Thế thì tốt. Điều mà người ta sợ nhất là sự ngộ nhận. Vì thế, xin cô hãy cất đi gương mặt kiêu hãnh ấy đi. So với các cô gái đang ở nơi đây thì cô đáng được xếp thứ ... chót. Không thời trang, không xinh tươi, nếu muốn không muốn nói là héo hon, quê kệch.

Việt My tức anh ách. Chưa bao giờ cô dám cho mình là đẹp, nhưng cái kiểu phủ định không thương tiếc của tên đàn ông đang ngồi trước mặt cô dù sao cũng khiến cô tự ái.

Cô lý sự:

– Thế thì sao anh lại gọi tôi đến bàn của anh?

Khương Vỹ cao ngạo:

– Sau khi dùng cao lương mỹ vị, nếu người ta muốn gọi một ... dĩa rau muống thì cũng không có gì là khó hiểu.

Trời ạ. Cao ngạo đến như thế là cùng.

Cô mím môi:

– Anh có biết là mình quá kiêu ngạo không?

Khương Vỹ nhún vai:

– Tôi không thích vẻ mặt lạnh như đá của cô.

Cô nheo mắt:

– Thế tôi phải làm sao?

Khương Vỹ phán:

– Cô không biết cách nở nụ cười thật tươi với khách sao?

Việt My khàn giọng:

– Tùy trường hợp.

– Trường hợp của tôi thì sao?

– Anh tự tìm ra câu trả lời.

Khương Vỹ cau mày:

– Cô là người đầu tiên dám trả lời với tôi như thế.

– Thế tôi phải cư xử thế nào khi bị ép buộc phải tiếp anh?

Khương Vỹ nhướng mày:

– Ngồi với tôi là một hân hạnh cho cô.

Việt My mai mỉa:

– Nếu hân hạnh, đã không cần đến sự cưỡng bức.

Khương Vỹ nhìn như xoáy vào đôi mắt màu hạt dẻ. Một đôi mắt đẹp, buồn và kiêu hãnh. Cười nhạt, anh dằn mạnh ly rượu xuống bàn. Không hiểu vì sao tài pán Cẩm Vân lại để một cô gái bướng bỉnh như thế này tồn tại trong vũ trường. Nếu vũ nữ nào cũng giống hệt như Việt My, thì vũ trường cũng sẽ phải ... đóng cửa.

Anh nheo mắt hỏi:

– Có bao giờ tài pán Cẩm Vân nghe cô nói chuyện với khách chưa?

Việt My dẫu môi:

– Anh hỏi chi vậy?

Khương Vỹ phán:

– Tôi chắc là không, vì thế cô mới còn cơ hội tồn tại ở đây.

Việt My so vai:

– Chỉ với những người khách không lịch sự như ... anh, tôi mới thế.

Giọng Khương Vỹ giận dữ:

– Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy tôi là người lịch sự đến cỡ nào ... Được rồi, cô sang đây ngồi cùng một ghế với tôi.

Việt My kêu lên:

– Không! Không đời nào!

Khương Vỹ so vai:

– Tôi có ăn thịt cô đâu.

Cô nhếch môi:

– Tôi không có thói quen ngồi chung một ghế với khách.

Khương Vỹ chế nhạo:

– Chấp nhận làm nghề vũ nữ có nghĩa là cô chấp nhận mọi thứ, đừng xù lên như một con nhím như thế.

Trong lúc Việt My chưa biết mình trả lời như thế nào thì anh đột ngột rời khỏi ghế, bước sang ghế của cô và ngồi xuống.

Việt My quắc mắt nhìn anh:

– Tôi không phải và một món hàng đâu.

Khương Vỹ ngạo mạn:

– Cô là một món hàng ... rẻ tiền, cũ kỹ và đề mốt. Đừng bày đặt làm giá cho mình. Nếu cô nghĩ là tôi ... khoái cô thì e rằng cô đang ảo tưởng đấy. Cô không thấy mình quê mùa và xấu xí sao?

Việt My giận dữ:

– Không cần anh nói thì tôi cũng biết mình quê mùa. Nhưng quê mùa đến đâu, cũng cần có lòng tự trọng. Tôi không cho phép ai xem thường tôi.

– Cô kiêu hãnh đến thế sao?

Việt My đưa tay nhìn đồng hồ:

– Một giờ ngồi bàn với ông đã hết. Tôi có thể về bàn tôi được chứ?

Khương Vỹ khẽ nheo mắt:

– Thêm một giờ nữa.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh:

– Ông cần gì ở tôi, một món hàng ... rẻ tiền?

Khương Vỹ nhếch môi:

– Tôi đang buồn. Tôi đang muốn ... hành hạ một ai đó. Đấy cũng là một cách để giải phóng stress.

Việt My nhìn sững vào mặt gã đàn ông đang ngồi trước mặt cô. Hắn rất điển trai. Mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ. Chỉ tiếc là hắn đang có một trái tim bằng đá, tại sao hắn lại hành hạ cô để giải khuây?

Xoay ly rượu trong tay, Khương Vỹ hất hàm:

– Hãy gọi bồi bàn mang đến cho cô một cái ly. Tôi rất ghét uống rượu một mình.

Việt My giọng rắn rỏi:

– Không, tôi không biết uống rượu.

Khương Vỹ thản nhiên đáp:

– Tôi sẽ tập cho cô uống rượu.

Việt My mím môi lại:

– Cám ơn. Tôi muốn uống gì mặc tôi.

Búng tay gọi bồi bàn, Khương Vỹ cao giọng:

– Cho một cái ly.

Chỉ đúng một phút sau, người bồi bàn đã khúm núm đặt chiếc khay bạc trên đó có chiếc ly pha lê màu hổ phách.

Khương Vỹ rót rượu vào đầy ly của cô và của anh, giọng mệnh lệnh:

– Uống đi!

Khương Vỹ cạn ly thật lâu mà Việt My vẫn ngồi yên, hai tay khoanh trước ngực.

Anh nhướng mày:

– Tôi gọi cô đến đây để cùng uống rượu với tôi, cô hiểu không?

Việt My bướng bỉnh:

– Chưa bao giờ tôi uống rượu cùng khách, đó là nguyên tắc của tôi.

Khương Vỹ cao ngạo:

– Đừng làm giá cho mình. Hãy nói đi cô cần bao nhiêu tiền?

Cô ấm ức:

– Nếu anh nghĩ về tôi như thế thì anh đã lầm.

Khương Vỹ chế nhạo:

– Không cần tiền thì cô đến vũ trường làm cái quái gì? Cô có biết là cô làm tôi phát ngấy lên không? Nhưng cô có một thói quen kỳ lạ là không đời nào chấp nhận một người nào đó làm ngược ý của mình.

Trước khi Việt My hiểu hết câu nói của Khương Vỹ thì anh đã choàng tay lên vai cô.

Hất cánh tay anh, cô giận dữ:

– Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn cợt nhả như thế thì tôi sẵn sàng tát tai anh đấy.

Xán lại gần cô, Khương Vỹ châm chọc:

– Cô là một vũ nữ chứ không phải là nữ sinh, đừng gào lên như thế.

Việt My vụt đứng dậy. Hấp tấp rời khỏi bàn của Khương Vỹ, cô xô cửa bước ra ngoài.

Hai gã bảo vệ của vũ trường như tỉnh ngủ hẳn khi thấy Việt My lao ra đường, gương mặt cô đang trong trạng thái đầy giận dữ.

Cô đi như chạy.

Một gã nói đuổi theo:

– Mẹ kiếp! Mày không làm một chuyện gì ngu ngốc đấy chứ. Bằng không, đứng bao giờ dẫn xác đến đây!