Chương 1

Bội Cầm có cảm giác đang bị theo dõi . Hình như có 1 đôi mắt của ai đó đang rình rập nàng .

Trong cái công ty to lớn và đông nghẹt này, người người nhìn nhau là chuyện thường tình . Hơn nữa, lâu nay hễ mỗi lần nàng đi đến đâu thì mọi cặp mắt đều đổ dồn về nàng đến đó .

Nhưng lần này thì khác ... Lần này, nàng có cảm giác là đang bị theo dõi . Cái cảm giác này làm cho nàng cảm thấy vô cùng nặng nề và khó chịu .

Nàng quay ngay đầu lại, thì thấy bóng dáng cao to, vạm vỡ của 1 người đàn ông quay đầu đi . Chẳng lẽ là anh ta ...?

Nhưng mặc kệ! Nàng đến công ty Vạn Thắng không phải để thắc mắc điều này, mà là để xin việc . Nàng đã nộp đơn khá lâu, bây giờ nàng đến đây để chờ nghe câu trả lời .

Nàng đi thang máy lên tận lầu 10, và bây giờ nàng đang đứng trước 1 căn phòng kiếng vô cùng sang trọng .

Trước cửa là 1 tấm biển nhỏ "Văn phòng Giám đốc" .

Nàng gõ nhẹ cửa . Và bên trong là giọng nói của 1 người đàn bà vọng ra:

- Vào đi!

Nàng khẽ đẩy cửa bước vào . Trước mặt nàng là 1 người đàn bà vô cùng sang trọng . Bà ta khoảng chừng ngũ tuần, cặp kính trắng gắn vào mắt làm tăng thêm vẻ trí thức của bà .

Bà chỉ vào chiếc ghế đối diện với bàn làm việc và nói:

- Cô ngồi đi!

Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt bà Giám đốc làm nàng lo sợ .

Nàng rụt rè ngồi xuống . Bà Giám đốc nói ngay:

- Cô là Lâm Bội Cầm ?

- Dạ .

- Cô biết vi tính ?

- Dạ .

- Cô biết ngoại ngữ ?

- Dạ .

Bà Giám đốc đẩy cặp kính trắng lên cao hơn rồi nói:

- Sau khi đã xem xét hồ sơ của cô . Tôi thấy cô là người thích hợp nhất . Tôi quyết định nhận cô .

Bội Cầm buốn hét hét to lên vì vui sướng . Vậy là nàng đã có việc làm . Nàng sẽ không còn khổ cực nữa .

Nàng rụt rè:

- Thưa bà Giám đốc . Chừng nào tôi bắt đầu làm việc ạ ?

Bà khoác tay:

- Tôi tên làm Lam Hằng . Từ nay về sau cô cứ gọi tôi là bà Lam Hằng . Đừng gọi tôi là bà Giám đốc . Tôi không ưa 2 chữ đó đâu .

Lời nói của bà Lam Hằng làm cho nàng cảm thấy an tâm . Nàng không ngờ trụ sở công ty Vạn Thắng là 1 cao ốc uy nghi, đồ sộ lại có 1 bà Giám đốc khiêm nhường như vậy .

Nàng mỉm cười và khẽ nói:

- Dạ, thưa bà Lam Hằng .

Bà Lam Hằng rót cho Bội Cầm 1 tách trà nóng:

- Cô uống đi!

- Cám ơn .

- Cô về nhà chuẩn bị, ngày mốt cô đến đây để theo tôi làm việc . Công việc của cô đơn giản lắm, chỉ cần đánh máy các văn bản . Mỗi lần tôi đi công tác trên thành phố hay nước ngoài thì cô có thêm nhiệm vụ phải theo tôi . Tôi đã đọc kỹ hồ sơ của cô rồi . Cô sống 1 mình không cha mẹ, anh em thân thiết . Như thế sẽ rất thuận lợi cho việc đi xa .

Bội Cầm nói nhẹ:

- Dạ, không sao đâu thưa bà . Tôi sẵn lòng đi bất cứ nơi đâu bà muốn .

- Tôi không khó khăn với người làm lắm đâu . Nhưng đối với tôi, làm cho ra làm, chơi cho ra chơi .

- Dạ, tôi biết . Tôi sẽ không bao giờ biếng nhác .

- Vậy được rồi . Bây giờ cô về đi .

Nàng cúi đầu chào bà Lam Hằng, rồi lặng lẽ ra ngoài .

Nàng vừa bước đi được mấy bước thì cái cảm giác bị ai đó theo dõi lại tiếp tục vây lấy nàng .

Nàng quay đầu lại thật nhanh . Thì cũng là cái dáng to lớn của người đàn ông ban nãy đang vội quay đầu và bước đi thật nhanh sau dãy hành lang lạnh như tờ .