Chương 1: Hai mươi bảy giây, năng lực của một kẻ “không thể tìm được bạn gái”

Sáng sớm, đại học y khoa Paris, tại phòng học giải phẩu cơ thể người.

 

- Kháng nghị, chúng ta phải kháng nghị! Giáo vụ không ngờ lại an bài cho chúng ta một giáo sư hai mươi sáu tuổi, đây đúng là vũ nhục thân phận chúng ta.

 

Trên bục giảng, một lão nhân tóc mai hoa râm vung tay hô lớn.

 

Lão nhân này tên là Danny, là hiệu trưởng của một trường đại học y khoa hạng ba, cũng là một vị chuyên gia “giải phẫu cơ thể người” trứ danh.

 

Không lâu trước, Danny nhận được một thư mời của đại học y khoa Paris, trong đó nói: “Hiệu trưởng Danny, những năm gần đây, chúng tôi đã đạt được những tiến triển mang tính đột phá trong lĩnh vực “giải phẫu cơ thể người”, đặc biệt mở một kỳ bồi dưỡng, nếu như có hứng thú, xin mời vào ngày 1 tháng 12 hãy đến trường của chúng tôi!”

 

Danny cảm thấy có chút không cao hứng, bắt một vị hiệu trưởng đi làm học sinh, đây không phải khi dễ người sao?

 

Có điều, đại học y khoa Paris một trong những trường y học cao cấp nhất trên thế giới, chương trình học giải phẫu cơ thể người lại là vương bài chuyên nghành của họ. Danny cảm thấy, nếu như không đi, những người cùng nghành liệu có cho rằng mình là một kẻ lập dị? Các giáo sư của y khoa Paris liệu có cho rằng mình không nể mặt bọn họ?

 

Xuất phát từ suy nghĩ này, Danny cực kỳ không tình nguyện đi đến đó.

 

Sau đó, ngay trong phòng học, khi Danny nhìn thấy rõ thân phận của những bạn học khác, tâm lý không mái trong nháy mắt tan biến như mây khói, trái lại cảm thấy hưng phấn không thể kiềm chế được.

 

Thượng đế ơi! Kỳ bồi dưỡng này chỉ có ba mươi sáu một học sinh: ba mươi sáu người, hai mươi viện trưởng, mười hai hiệu trưởng, ba nhân vật nổi tiếng quốc tế trong nghành giải phẫu học, còn một người, chính là người đã giành được “giải thưởng Nobel sinh lý y học” năm ngoái.

 

Gian phòng học này, rõ ràng chính là nơi dành cho những chuyên gia đi học.

 

Có thể trở thành bạn học với nhiều nhân vật kiệt xuất như vậy… thể diện, đúng là thể diện!

 

- Các vị bạn học, mọi người khỏe chứ!

 

Đúng lúc này, Danny bỗng nghe được một giọng nói vang dội, ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là hai vị trợ lý dạy học đi đến.

 

Một vị trợ lý đẩy một cái bàn giải phẩu di động, phía trên có hai cỗ thi thể đàn ông thành niên:

 

- Các vị bạn học! Đây là tiêu bản giải phẫu học mà tiết này cần sử dụng, xin mọi người nhìn cho kỹ. Bọn họ một người ba mươi sáu tuổi, chết vì tai nạn xe cộ, một người khác hai mươi tám tuổi, chết vì trư lưu cảm (không biết bệnh gì)…

 

Một trợ lý khác ôm một chồng sách nhỏ bìa màu lam, đặt từng quyển xuống:

 

- Các vị bạn học! Đống sách bìa xanh này là giới thiệu sơ lược về giáo sư của ban bồi dưỡng này, vì để hoàn thành tốt giáo trình, xin chư vị xem kỹ, trước tiên hiểu rõ một chút về giáo sư mới của các người…

 

Cuối cùng đã đến!

 

Có thể dạy đông đảo chuyên gia như vậy, giáo sư mới rốt cuộc là ai đây?

 

Danny vô cùng hiếu kỳ, giống như triều bái mở trang đầu tiên của quyển sách ra…

 

“Người hướng dẫn của ban bồi dưỡng, do Giang Nam giáo sư đảm nhiệm: Giang Nam, quốc tịch Trung Quốc, nam, hai mươi sáu tuổi…”

 

Đọc đến đây, Danny liền biến sắc: “Đây là ý gì? Giáo vụ lại an bài một giáo sư hai mươi sáu tuổi! Lẽ nào hắn không biết thân phận của chúng ta sao? Chúng ta chính là giáo sư, viện trưởng, hiệu trưởng, thậm chí còn có người đã đoạt giải Nobel!”

 

- Hoang đường, hoang đường! Ta năm nay đã sáu mươi tám tuổi, quyết không thể chấp nhận một giáo sư hai mươi sáu tuổi!”

 

Một chuyên gia khác cũng đứng lên, vứt quyển sách nhỏ xuống đất:

 

- Một người hai mươi sáu tuổi, có thể đạt được bao nhiêu thành tựu y học? Có thể có được bao nhiêu bản lĩnh để dạy chúng ta? Hoang đường, chuyện này quá hoang đường rồi!

 

Những chuyên gia khác tự trọng thân phận cũng không lên tiếng, nhưng sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.

 

Danny vừa thấy mình kháng nghị một tiếng lại keo theo bảy tám vị chuyên gia cùng hưởng ứng, nhất thời máu nóng dâng trào, xông lên bục giảng:

 

- Các vị chuyên gia, các vị tiền bối! Lẽ ra tôi không có tư cách hiệu triệu các ngài, nhưng lần này giáo vụ thật sự là hơi quá đáng. Chúng ta phải đưa ra kháng nghị! Hơn nữa chúng ta còn nên đi xin giáo vụ, đề nghị vị giáo sư trẻ tuổi Giang Nam này cút đi! Có ai nguyện ý theo tôi không?

 

- Tôi đi!

 

- Tôi cũng đi! Ai, chuyện này quả thật là ẩu tả mà!

 

Không khí trong phòng học nhất thời trở nên huyên náo. Hai người trợ lý nhìn nhau một chút, cùng cười khổ:

 

- Làm sao bây giờ? Dựa vào thân phận của những lão chuyên gia này, bọn họ hoàn toàn có tư cách đưa ra kháng nghị, cũng hoàn toàn có tư cách khiến cho giáo sư Giang Nam phải cút đi…

 

- Còn có thể làm sao bây giờ? Để ta đi tìm giáo sư Giang!

 

Một người trợ lý cảm thấy tình huống đã vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn, liền lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng học.

 

Nhưng vừa ra khỏi cửa, hắn đã nhìn thấy một người đeo kính gọng vàng đang dựa lưng vào tường, vừa nhẹ nhàng lau chùi một cây gậy chống, vừa cười nhạt…

 

- Giáo sư Giang, ngài, ngài đã đến?

 

Thượng đế ơi, nếu đã đến, vì sao lại không tiến vào? Trợ lý vội la lên:

 

- Giáo sư Giang, ngài mau vào nhìn một cái đi! Các chuyên gia đã…

 

- Bình tĩnh, bình tĩnh!

 

Người trẻ tuổi vẫn còn lau chùi cây gậy chống, cho đến khi cây gậy không còn một hạt bụi, hắn mới chậm rãi đi tới trước cửa phòng học:

 

- Được rồi, để ta đi chỉnh đốn bọn họ!

 

Trợ lý thở phào nhẹ nhõm, lo lắng nói:

 

- Giáo sư Giang, cẩn thận một chút! Thân phận những lão chuyên gia này không giống bình thường, nếu được thì ngàn vạn lần không nên đắc tội với bọn họ…

 

Người trẻ tuổi vốn đã định đẩy cửa lớn ra, nghe vậy liền quay đầu cười:

 

- Tiên sinh, có biết vì sao không?

 

- Hả?

 

- Vì sao ta hai mươi sáu tuổi đã có thể trở thành giáo sư, mà ngài đã ba mươi hai tuổi vẫn chỉ là một trợ lý?

 

- Điều này… xin ngài chỉ giáo!

 

- Bởi vì trong mắt ta, những kẻ được gọi là chuyên gia này, những kẻ có địa vị cao này, chính là dùng để đắc tội, dùng để vượt qua, dùng để chinh phục! Hiểu chưa?

 

……

 

- Các vị lão tiên sinh, buổi sáng tốt lành!

 

Giang Nam đẩy cửa lớn của phòng học ra, đi tới trên bục giảng, hai tay mở ra:

 

- Tự giới thiệu một chút, ta là Giang Nam. Các người có thể gọi ta là giáo sư Giang, thầy Giang!

 

Trong khoảnh khắc, phòng học liền an tĩnh.

 

Các chuyên gia đều nghi hoặc đánh giá Giang Nam, nghĩ thầm: hắn chính là Giang Namsao? Khí chất thật văn nhã, nụ cười thật hoàn mỹ…

 

Bất quá, cho dù tốt đến mấy cũng không thể nào che giấu sự thật hắn chỉ mới hai mươi sáu tuổi.

 

Giang Nam, phải cút đi!

 

Giang Nam đem vẻ mặt của các chuyên gia thu hết vào trong mắt, cũng không cho bọn họ có cơ hội nói, dùng gậy chống khẩy khẩy lỗ tai của mình:

 

- Được rồi! Thân phận của các vị, sự bất mãn của các vị, ta ở bên ngoài đều đã nghe được. Các lão tiên sinh cho rằng… ta không có năng lực dạy các người, có đúng không?

 

Các chuyên gia nhìn nhau một chút, cuối cùng Danny đứng lên:

 

- Không sai, ta cho rằng ngươi không có tư cách dạy chúng ta!

 

- Thế nhưng, tư cách của ta, năng lực của ta… không phải do ngài định đoạt… đúng không?

 

Danny ngẩn ra.

 

- Được rồi! Các lão tiên sinh, ta cho các người một cơ hội, một cơ hội để chứng minh năng lực của ta. Kế hoạch dạy học của hôm nay hủy bỏ. Trong thời gian một tiết, chỉ cần trong phạm trù giải phẫu học, các người có thể khiêu chiến ta bất cứ năng lực gì! Nếu như ta đã thua, vậy thì không cần chư vị xin, ta sẽ chủ động rời đi. Còn nếu như trong các người không ai có thể chiến thắng ta…

 

Giang Nam lắc đầu cười cười, không tiếp tục nói, nhưng các chuyên gia vẫn hiểu được ý tứ bên dưới: “Nếu như tập hợp toàn bộ ba mươi sáu vị chuyên gia giải phẫu ưu tú nhất thế giới vẫn không thể chiến thắng ta, vậy thì mời các vị ngoan ngoãn vào lớp, ngoan ngoãn gọi ta một tiếng… thầy Giang!”

 

Giang Nam ngồi xuống bên cạnh thi thể:

 

- Hiện tại, có ai muốn là người thứ nhất khiêu chiến ta không?

 

Các chuyên gia bỗng nhiên bắt đầu do dự, không phải bọn họ sợ thua, chỉ là dựa vào thân phận của bọn họ, đi khiêu chiến một người mới hai mươi sáu tuổi…

 

Quả thật là mất mặt!

 

Sau một lát, Danny vội vã ở trước mặt đông đảo chuyên gia thể hiện bản thân, đi nhanh tới trước bàn giải phẫu:

 

- Tiểu tử không biết trời cao đất rộng! Hiệu trưởng Danny của đại học y khoa Sofia sẽ giáo huấn ngươi một lần!

 

Giang Nam cười nói:

 

- Lão tiên sinh, ngài muốn khiêu chiến ta ở năng lực phương diện nào?

 

- Mọi người đều biết, tốc độ giải phẫu thi thể là đại biểu cho trình độ hiểu biết của một chuyên gia giải phẫu đối với cấu tạo của cơ thể người, cũng đại biểu cho trình độ giải phẫu học của vị chuyên gia này. Giang Nam, ta với ngươi so tài tốc độ giải phẫu!

 

Danny cầm một con dao giải phẫu trên bàn, lại giơ một chiếc đồng hồ bấm giây lên, kiêu ngạo nói:

 

- Ta không biết ngươi cần bao nhiêu thời gian mới có thể giải phẫu hoàn tất một thi thể, nhưng ta thì chỉ cần ba phút đồng hồ. Giang Nam, dám đấu không?

 

- Ta đã nói rồi, ta tiếp nhận bất cứ khiêu chiến gì.

 

Giang Nam nhún vai.

 

- Được! Hiện tại bắt đầu tính thời gian.

 

Danny một tay ấn vào núi bấm giờ của đồng hồ, một tay vung dao. Con dao giải phẫu như tia chớp đâm vào ngực của thi thể.

 

Trong mắt các chuyên gia đều lộ ra vẻ hưng phấn.

 

Giải phẫu hoàn tất một thi thể, không phải giống như người bình thường lý giải: “đem thi thể rạch ra”, “như giết lợn lột da lấy xương” mà thôi.

 

Một cơ thể con người hoàn chỉnh do mấy chục loại hệ thống cơ quan phức tạp tổ hợp mà thành: trái tim, đại não, xương cốt… Chỉ có giải phẫu toàn bộ những cơ quan này, phân loại đặt ở trên bàn giải phẫu, đồng thời hoàn toàn tách ly với những cơ quan khác, lúc này mới xem như là “giải phẫu hoàn tất”.

 

Danny khoe khoang rằng có thể giải phẫu hoàn tất trong vòng ba phút đồng hồ, nếu như hắn không nói dối, vậy thì hiểu biết của hắn về cấu tạo cơ thể con người đã đạt đến trình độ “rõ như lòng bàn tay”, đồng thời thực lực giải phẫu học của hắn cũng không thẹn với bốn chữ “nhân vật chuyên gia”.

 

Giang Nam mỉm cười quan sát thủ pháp giải phẫu của Danny, đột nhiên hỏi:

 

- Lão tiên sinh! Nếu như tốc độ giải phẫu của ta so với ngài chậm hơn, ta tự nhiên sẽ rời khỏi, thế nhưng… nếu như ngài so với ta chậm hơn thì sao?

 

Danny ngẩn ra, hừ một tiếng nói:

 

- Nếu như ta chậm hơn ngươi, sau này bất kể là ở nơi nào, bất kể là trường hợp nào, ta đều gọi ngươi một tiếng “ân sư”.

 

Giang Nam hài lòng cười cười, sau đó đi tới bên cạnh một thi thể khác, chậm rãi đặt ngang cây gậy chống của mình…

 

“Rắc”, gậy chống tách ra, bên trong không ngờ là một bộ công cụ giải phẫu vô cùng tinh xảo.

 

- Thượng đế ơi, đây là…

 

Các chuyên gia trợn mắt há mồm, thậm chí có vài người còn lộ ra vẻ tham lam. Đối với một vị chuyên gia giải phẫu mà nói, cây gậy chống này căn bản chính là một vật báu vô giá.

 

- Các vị lão tiên sinh! Mặc dù người tặng ta cậy gậy này đã nói nó được chế tạo từ vẫn thạch ngoài bầu trời, bên trong có chứa bảy mươi hai loại công cụ giải phẫu, thật sự là thần diệu vô cùng, thế nhưng, xin hãy tạm thời quên nó đi, bởi vì… ta sắp bắt đầu giải phẫu rồi!

 

Giang Nam thu hút ánh mắt của mọi người, lại cười tủm tỉm nhìn Danny:

 

- Vị lão tiên sinh này nói, y giải phẫu một thi thể chỉ cần ba phút đồng hồ, điều này rất tốt, làm giáo sư của y ta rất vui mừng. Thế nhưng… giải phẫu một thi thể, ta chỉ cần hai mươi bảy giây.

 

Hai mươi bảy giây phân giải một thi thể?

 

Các chuyên gia đều ồ lên:

 

- Hoang đường, tuyệt đối không có khả năng!

 

- Các người cảm thấy hoang đường, cảm thấy không thể đúng không? Nhưng điều ta muốn nói chính là: các người không biết, cũng không có nghĩa là không tồn tại.

 

Đột nhiên, Giang Nam khẽ búng vào cây gậy chống, một con dao giải phẫu tinh xảo sắc bén liền nhảy vào bàn tay của hắn, xoay tròn đâm vào cổ họng của thi thể.

 

- Các vị lão tiên sinh, các người đối với lịch sử của Trung Quốc hiểu được bao nhiêu, có nghe qua cố sự gọi là “Bào Đinh Giải Ngưu” không?

 

Giang Nam vừa giải phẫu, vừa nhìn chằm chằm vào đông đảo chuyên gia, bỗng nhiên nói đến một chuyện hình như không hề liên quan.

 

Một vị chuyên gia trầm ngâm nói:

 

- Cố sự này rất nổi tiếng, nghe nói Bào Đinh tiên sinh có thể trong vòng mấy chục giây phân giải một con bò.

 

- Nếu như đem “Bào Đinh Giải Ngưu” dùng trên phương diện giải phẫu cơ thể con người, liệu có thể trong vòng hai mươi bảy giây phân giải một thi thể hay không?

 

Các chuyên gia ngạc nhiên:

 

- Lẽ nào… ngươi biết thủ pháp Bào Đinh Giải Ngưu?

 

Giang Nam cười mà không đáp:

 

- Hỏi tiếp một vấn đề, có nghe nói qua “Xích Đao” không?

 

- Hỏi thừa! Xích Đao là kỹ thuật giải phẫu nhanh nhất trong Tây y giải phẫu học, chúng ta đương nhiên là nghe qua, có điều kỹ thuật này đã sớm thất truyền rồi.

 

- Ai nói rằng nó đã thất truyền?

 

Giang Nam bỗng nhiên cao giọng.

 

- Thủ pháp Bào Đinh Giải Ngưu của phương Đông, ta biết. Kỹ thuật Xích Đao của phương Tây, ta cũng biết. Hơn nữa sau khi dung hợp hai loại kỹ xảo này, ta còn sở hữu một bộ kỹ thuật giải phẫu của chính mình.

 

- Ta gọi loại kỹ thuật này là “Thốn Kim Đao”.

 

- Người Trung Quốc nói, một tấc thời gian một tấc vàng… Ý tứ của Thốn Kim Đao chính là, ta giải phẫu thi thể luôn luôn rất tiết kiệm thời gian…

 

- Ừm, giống như thế này!

 

Giang Nam ném dao giải phẫu xuống, cười tủm tỉm chỉ vào thi thể. Các chuyên gia lúc này mới phát hiện, thi thể trước mặt Giang Nam… đã được giải phẫu hoàn tất.

 

Hai mươi bảy giây phân giải một thi thể!

 

Gần như cùng lúc, Danny cũng giải phẫu hoàn tất…

 

Sau đó sắc mặt hắn liền trở nên không còn chút máu. Đúng vậy, hắn và Giang Nam giải phẫu hoàn tất cùng một lúc, nhưng Giang Nam đã chấp hắn sau hai phút ba mươi ba giây mới bắt đầu giải phẫu, hơn nữa Giang Nam vừa giải phẫu vừa nhìn vào các chuyên gia nói chuyện, căn bản không hề nhìn thi thể bên dưới dao, điều này lãng phí bao nhiêu thời gian?

 

Hai mươi bảy giây phân giải một thi thể!

 

Điều này nói rõ, hiểu biết của Giang Nam đối với cấu tạo cơ thể con người đã đứng ở đỉnh cao của y học nhân loại, tuyệt đối có thực lực để dạy bất cứ một vị chuyên gia nào.

 

- Ân… ân sư!

 

Danny gian nan nói ra xưng hô trong giao ước.

 

Giang Nam lại đi xuống phía dưới bục giảng:

 

- Lão tiên sinh, ta không đảm đương nổi hai tiếng ân sư này! Giải phẫu cơ thể người là một môn học bác đại tinh thâm, chỉ so sánh tốc độ giải phẫu cũng không thể nói lên ngài không bằng ta. Sau này, còn phải nhờ vào kinh nghiệm của ngài để giúp đỡ ta hoàn thành chương trình của học kỳ này, được không? Về phần giao ước của chúng ta… coi như là một trò đùa đi!

 

Tiếng vỗ tay như sấm vang lên. Thật là một người trẻ tuổi khiêm tốn! Thắng người ta, lại trả cho người ta đầy đủ thể diện, loại giáo sư này còn có điều gì để chỉ trích?

 

Trái lại Danny…

 

Giang Nam nhìn Danny mặt đỏ tới mang tai, trong lòng cười cười: “Tiên sinh làm nền, cảm tạ nhé!”

 

- Hiện tại, còn có ai hoài nghi năng lực của ta không? Còn có ai… muốn thay đổi vị giáo sư này không?

 

Trong phòng học lặng ngắt như tờ.

 

oOo

 

Sẩm tối, bầu trời rơi xuống những hạt tuyết lớn như lông ngỗng, phủ lên thành phố vốn nổi danh lãng mạn này một lớp dày màu bạc.

 

Khí hậu ôn đới hải dương của Paris rất ít khi có tuyết rơi, càng rất ít khi có tuyết lớn như lông ngỗng, cho nên xe cộ trên đường đều chạy rất cẩn thận, rất sợ đụng vào người đi bộ ven đường.

 

Giang Nam đã kết thúc chương trình học một ngày, mang theo gậy chống, đứng ở trước cửa một quán cà phê.

 

Lúc này, hắn đã hoàn toàn không còn vẻ hăng hái như trên lớp học, trái lại ray rứt bất an, chân tay luống cuống, cực kỳ giống một thanh niên ngây ngô xấu hổ.

 

Mọi người đều có những kinh nghiệm khó khăn trong đời, Giang Nam cũng không ngoại lệ, trong cuộc đời hai mươi sáu năm, trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại một nuối tiếc lớn lao…

 

Hắn là một nam nhân bình thường, hắn khát vọng ái tình, khát vọng có một người bạn gái như một con chim nhỏ nép vào người hắn.

 

Thế nhưng…

 

Hai mươi sáu năm qua, Giang Nam đã tám lần thổ lộ với tám cô gái, cũng liên tục bị từ chối tám lần.

 

Thiếu niên anh tuấn, giáo sư y học hai mươi sáu tuổi, lương một năm mấy chục vạn, không ngờ ngay cả một người bạn gái cũng tìm không được, nói ra có người tin sao?

 

Giang Nam cũng không muốn tin, nhưng trên thực tế, hắn không chỉ không có bạn gái, hơn nữa vẫn là một xử nam.

 

Để từ biệt sự độc thân, Giang Nam đã gọi một cuộc điện thoại, hẹn một cô gái xinh đẹp gặp mặt tại quán cà phê này. Hắn dự định trong thời gian hẹn hò sẽ thử thổ lộ với cô gái kia một lần.

 

Chỉ mong lần thổ lộ thứ chín này có thể khiến cho mình từ biệt cuộc sống độc thân.

 

Tuyết bay đầy trời, Giang Nam đẩy cửa quán cà phê ra.

 

Trong quán rất yên tĩnh, bảy tám đôi tình nhân ngồi đối diện với nhau khe khẽ thì thầm, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt của các nam nhân lại nhìn về phía chiếc bàn phía trước cửa sổ.

 

Nơi đó có một cô gái xinh đẹp đang ngồi, nhất cử nhất động đều che lấp ánh hào quang của tất cả những cô gái khác ngồi trong quán.

 

Nàng chính là đối tượng mà Giang Nam hẹn gặp.

 

Vừa thấy Giang Nam tiến đến, cô gái kia liền thân thiết đứng dậy bắt chuyện:

 

- Giang Nam, đã lâu không gặp rồi!

 

- Không cần nói gì cả, cũng không cần hỏi! Tôi hẹn gặp cô, chính là muốn hỏi cô một vấn đề. Cô, có đồng ý làm bạn gái của tôi không?

 

Giang Nam hít sâu một hơi, nhắm mắt lại lên tiếng.

 

Quá trực tiếp rồi! Cô gái ngây ngẩn cả người:

 

- Chuyện này…

 

Giang Nam len lén liếc nhìn cô gái một cái, sau đó lập tức nhắm hai mắt lại.

 

Thời gian từng phút phút giây trôi qua, cuối cùng, cô gái cười cười:

 

- Xin lỗi, tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp. Chúng ta… vẫn làm bạn bình thường được không?

 

Ai, lại bị từ chối rồi! Giang Nam hỏi một cách máy móc:

 

- Vì sao? Vì tôi không đủ ưu tú sao?

 

- Không! Anh có đủ ưu tú, luận về bề ngoài, anh không thể chê bai được, luận về gia cảnh, thu nhập của anh hơn tôi gấp mười lần, luận về học thức…

 

- Vậy vì sao cô lại từ chối tôi?

 

Giang Nam cảm thấy thất bại, cũng không còn giữ được nụ cười hoàn mỹ không tỳ vết, vội vã cắt lời của cô gái, lại nhìn thẳng vào nàng.

 

Cô gái bị nhìn chằm chằm có chút tức giận:

 

- Anh đang ép tôi nói thật sao? Được rồi, tôi nói cho anh, bởi vì tôi không cách nào tiếp nhận chuyên nghành của anh!

 

- Chuyên nghành của tôi?

 

- Đúng vậy, chuyên ngành của anh, giải phẫu cơ thể người!

 

- Tôi không cách nào tưởng tượng được, tiếp nhận một người bạn trai là chuyên gia giải phẫu sẽ như thế nào. Hai tay của anh, mỗi ngày đều phải tiếp xúc hơn mười thi thể người, moi ra mấy chục quả tim nhiễm máu, sau đó vào đêm khuya, anh còn muốn dùng đôi bàn tay này vuốt ve thân thể của tôi sao?

 

- Tôi càng không cách nào tưởng tượng được, một người đam mê giải phẫu, trong nhà sẽ thu thập các loại cơ quan của thân thể con người; mỗi ngày vào sáng sớm khi tôi ở nhà bếp làm cơm cho anh, sẽ không thể không nhớ tới… Thượng đế ơi! Ngay dưới chân tôi mấy thước Anh là hằng hà cơ quan thân thể con người đang ngâm trong bình, còn vẫn tươi sống…

 

- Xin lỗi, tôi có chút kích động, nhưng đây là lời thật! Giang Nam, đam mê giải phẫu là tự do của anh, nhưng điều này lại khiến cho tôi cảm thấy chán ghét, khiến cho tôi không muốn cùng anh xảy ra bất cứ quan hệ gì! Đây là lý do từ chối của tôi.

 

Cô gái nói xong, liền dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Giang Nam đối diện, không hề né tránh.

 

Một lát sau, Giang Nam đẩy chiếc mắt kính gọng vàng, khôi phục nụ cười được gọi là hoàn mỹ:

 

- Tôi hiểu rồi, hẹn gặp lại!

 

Giọng nói của hắn có chút khổ sở…

 

Cô gái không chút do dự rời đi, bất quá vài giây sau nàng đột nhiên quay trở lại, còn đập xuống bàn một tờ bạc màu sắc rực rỡ.

 

Giang Nam nhướng mày, dùng tay đẩy tờ bạc trở về:

 

- Sao vậy? Sợ tôi không trả nổi sao?

 

- Không! Không phải tôi sợ anh không trả nổi, tôi chỉ đang thực hiện lời hứa của mình. Tôi không muốn cùng anh phát sinh bất cứ quan hệ gì, cho dù là mời uống một tách cà phê cũng không được!

 

Nói xong, cô gái lúc này mới không hề chùn bước bước vào trong thế giới băng tuyết bên ngoài, chỉ còn lại Giang Nam ngồi một mình, làm bạn với hắn chỉ có một cây gậy giải phẫu càng thêm cô độc…

 

Đây là lần thứ chín hắn bị nữ nhân từ chối.

 

……

 

Đã từng có người nói đùa, nam nhân học giải phẫu chính là kẻ xui xẻo “xứng đáng không tìm được bạn gái”.

 

Đối với Giang Nam mà nói, đây là một câu chân lý…

 

Hai mươi sáu năm qua, hắn đã thổ lộ tám lần… xin lỗi, là chín lần, nhưng cũng bị các cô gái từ chối đủ chín lần.

 

Mỗi một lần, lý do từ chối mà hắn nghe được đều kinh người như nhau:

 

“Giang Nam, xin lỗi, tôi thật sự không cách nào tiếp nhận chuyên nghành của anh, việc giải phẩu cơ thể người khiến cho người ta buồn nôn!”

 

“Giang Nam, anh là một tên hỗn đản khiến người ta chán ghét, đừng mơ tưởng đánh động chủ ý của tôi!”

 

“Xin anh, hãy tha cho tôi đi! Giữa chúng ta không thể có tình yêu…”

 

Đi ra đường cái gió lạnh thấu xương, trong lòng Giang Nam vẫn cực kỳ bất cam: “Vì sao, vì sao không một cô gái nào có thể chấp nhận nghành giải phẫu cơ thể người? Vì sao, vì sao không một cô gái nào có thể yêu một người học giải phẫu như ta?”

 

Không phải hắn chưa từng nghĩ qua việc từ bỏ giải phẫu để đổi lấy một tình yêu hoàn mỹ… thế nhưng, hắn bỏ được sao? Nếu như trong lòng hắn không có tình cảm chân thành đối với giải phẫu học, hắn có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay sao?

 

Giải phẫu, thi thể, hai thứ này hắn bỏ không được, vứt không xong.

 

Cho dù là đối mặt với một cô gái xinh đẹp phong hoa tuyệt đại.

 

Giang Nam tâm loạn như ma…

 

Bỗng nhiên, “tin tin”, phía sau vang lên tiếng còi chói tai.

 

Hắn xoay người nhìn lại, nguyên lai là một chiếc xe thể thao đã mất đi khống chế đang chạy như bay trên mặt đường băng tuyết. Xuyên qua kính chắn gió, trên mặt tài xế tràn ngập sợ hãi bất an, có lẽ hắn đã cảnh báo Giang Nam thật lâu, nhưng Giang Nam không được tập trung, hoàn toàn không phát hiện ra.

 

“Ầm!”

 

Giang Nam mở mắt trừng trừng nhìn thân thể mình bị ném lên không trung. Trước khi chết, trong lòng hắn dâng lên một sự bất cam.

 

“Khổ học giải phẫu hơn hai mươi năm, hiện tại, ta có thể thuộc như lòng bàn tay tác dụng của mỗi cơ nhục trên thân thể người, có thể trong hai mươi bảy giây phân giải một thi thể; thậm chí, ta còn có thể trong ba phút, đem một đống cơ quan rời rạc ghép lại thành cơ thể con người hoàn chỉnh… Đúng vậy, những năng lực này khiến cho ta công thành danh toại, khiến cho ta trở thành kỳ tài trong giới giải phẫu, là người số một trong lĩnh vực nghiên cứu cấu tạo cơ thể con người. Thế nhưng, chúng nó cũng khiến cho ta bị từ chối chín lần, khiến cho ta không thể tìm được bạn gái.”

 

Thân thể Giang Nam rơi xuống trên mặt đường lạnh lẽo. Một khắc cuối cùng trong cuộc đời, hắn dùng gậy đẩy chiếc mắt kính gọng vàng, tìm một tư thế chết vô cùng có phong độ, sau đó… cười cười tự giễu.

 

“Tốt thôi, tốt thôi! Hai mươi bảy giây phân giải một thi thể thì có ích lợi gì? Mẹ nó, ta chỉ là một kẻ xui xẻo xứng đáng không tìm được bạn gái!”

 

Giang Nam chậm rãi nhắm hai mắt lại, cho nên hắn không nhìn thấy, trong nháy mắt khi hắn chết…

 

Cây gậy mà hắn nắm chặt cũng đã biến mất.