Chương 1
Con đường tơ lụa, tên gọi đúng như ý nghĩa của nó, vì mua bán tơ lụa mà hình thành con đường giao thương.Con đường giao thương này không những kéo dài trăm dặm mà còn có ảnh hưởng rất lớn đến lịch sử giao lưu văn hóa từ đông sang tây.Hàng hóa phía đông chuyển sang phía tây, hàng hóa phía tây chuyển sang phía đông, thương nhân qua lại nơi đây, trên con đường tơ lụa giao thông tấp nập rải rác hết ba mươi sáu quốc gia.Những người lão làng thường đi qua con đường quan trọng này gọi ba mươi sáu quốc gia đó là ba mươi sáu nước Tây Vực.“Lâu Lan” là cửa khẩu quan trọng nhất đóng bên ngoài phía Tây, cũng là trung tâm của ba mươi sáu nước. Sứ giả nhìn nhau nói, cảnh tượng phồn vinh ở nơi đây tuyệt đối không thua kinh đô ở Trung Nguyên, thương nhân trao đổi nhau trong chợ, tuy chỉ là tòa thành biên giới quốc gia, nhưng phong thái, khí phách to lớn vẫn không hề suy giảm.Khách điếm Yêu Long, là một trong những khách điếm nổi tiếng của thành Lâu Lan.Chưởng quầy là một người Hán, lúc trẻ là người vận chuyển hàng hóa lui tới giữa Lâu Lan và Trung Nguyên. Sau này khi lớn tuổi, ông định cư ở Lâu Lan thành, mở khách điếm buôn bán.Sáng tinh mơ, mặt trời vừa lên, khách điếm Yêu Long đã huyên náo tiếng người, người đến ăn sáng đông ngẹt.Trong phòng, một cô gái ngồi trước chiếc bàn đỏ bằng gỗ cây liễu đặt ngay bên cạnh cửa sổ. Nàng đội nón, quanh nón quàng một lớp lụa trắng mỏng che đi diện mạo của nàng, thân mặc quần áo trắng, nàng giống như tiên nữ xuống trần.Căn cứ vào cách ăn mặc của nàng, liền biết nàng không phải người Lâu Lan.“Cô nương, đồ ăn sáng của cô.” Chưởng quầy bưng món ăn ân cần đi đến bên cạnh bàn.Vu Tử Đồng chỉ trầm mặc, đưa tầm mắt đang đặt ngoài cửa sổ, hướng ông chủ gật đầu một cái.“Cô nương, ta thấy ngươi mặc trang phục này, hẳn là đến từ Giang Nam?” Chưởng quầy cẩn thật đặt đĩa thức ăn xuống.Hắn chú ý đến vị cô nương mặc y phục trắng như tuyết này, quần áo tơ lụa nhẹ như cánh ve là xuất phát từ Giang Nam, không những kỹ thuật thêu tinh xảo mà chất vải còn thuộc hàng tuyệt phẩm.Vu Tử Đồng không nói, bị đưa đến thời không này đã ba tháng, đi theo cảm ứng linh động của ngọc Như Ý, nàng từ Giang Nam tìm kiếm dọc theo hướng Bắc, trên đường đi qua Kinh Châu rồi ghé Đồng Quan, vào Đôn Hoàng lại ra Hà Tây, sau khi đi khỏi thành Gia Dụ, rốt cuộc đã đi đến Lâu Lan.“Cô nương, người trăm ngàn lần đừng hiểu lầm, ta hỏi như vậy, không phải vì bắt chuyện mà thuần túy vì nhớ nhà tha thiết.” Thấy nàng không nói gì, chưởng quầy sợ có sự hiểu lầm.“À?” Gương mặt dưới lớp mạn che cuối cùng cũng có động tĩnh. “Không biết ông chủ là người địa phương nào ?”Thanh âm của nàng thật tự nhiên, đầu tiên khiến chưởng quầy hơi hoảng hốt rồi sau đó vội vàng hoàn hồn.“Cô nương, ta là người Dương Châu, lúc trẻ là người vận chuyển hàng hóa, Nam Bắc sông Trường Giang, chạy từ quan nội ra quan ngoại. Mấy năm nay tuổi cao, cũng dành dụm được chút tiền, ở thành Lâu Lan này mở nơi đây để định cư .”“Ừm” Chỉ đáp một tiếng nhẹ nhàng, Vu Tử Đồng cầm lên cái bánh bao, xé một miếng nhỏ, bỏ vào trong miệng nhai. “Nói như vậy, ông chủ rất quen thuộc với thành Lâu Lan này?”Chưởng quầy nở nụ cười hai tiếng ha ha “Không dám nói quen thuộc, nhưng nếu so với quê hương, thì nơi này có thể là quê hương thứ hai của ta”Vu Tử Đồng tạm thời ngừng động tác ăn bánh bao, vẻ mặt dưới mạn che thoáng giương lên cao.“Ta cũng đến từ Dương Châu.” Bị trưởng lão của gia tộc đưa vào vòng xoáy thời gian, vừa tỉnh lại, nàng đã thấy mình ở Dương Châu.“Thật là vừa khéo” Gặp đồng hương ở nơi đất khách, chưởng quầy trong lòng hết sức vui mừng. “Cô nương, người đến Lâu Lan vì hôn ước ?”Bộ dáng dưới khăn che mặt khẽ lắc đầu.“Nếu không…” Chưởng quầy nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nàng. “Là kinh doanh ?”Tử Đồng lại lắc đầu, trả lời một câu “Ta tới tìm đồ”“Tìm đồ?” Trong mắt chưởng quầy hiện lên nghi ngờ.“Mấy tháng trước, bọn đạo tặc đánh cắp bảo vật gia truyền của ta.” Tử Đồng bịa ra một lý do tùy ý.Bộ dáng chưởng quầy như bừng tỉnh hiểu ra. “Cho nên cô nương mới từ Giang Nam đến nơi này ?”Vu Tử Đồng gật đầu từ chối cho ý kiến.“Là vật cực kỳ quý giá sao?” Chưởng quầy đoán.Có thế khiến một người từ Giang Nam lên đường đến Trường Thành phía Bắc tìm kiếm, nhất định định là vật báu vô giá ?“Không, chỉ là viên ngọc lưu ly, nó quý ở ý nghĩa chứ không phải ở mặt giá trị.” Nàng chậm rãi giải thích, sợ rước lấy phiền toái không cần thiết, nhưng lại không thể không thông qua chưởng quầy để hỏi thăm tin tức.“Đã là vật bị đánh cắp…” Chưởng quầy trầm tư một lúc sau, trong đầu lóe lên tia sáng. “Cô nương, cô không ngại đến tìm kiếm ở khu chợ phía Đông một chút chứ ?”Khu chợ phía Đông tụ tập rất nhiều con buôn, đừng nói là một viên ngọc Lưu Ly, hễ là san hô mã não có giá trị, trân châu Phỉ Thúy, món đồ cổ quý giá, cần cái gì đều có.“Chợ phía Đông?” Vẻ mặt Vu Tử Đồng đông lại, nghiêm túc hỏi.“Chẳng qua… Cô nương, nếu cô quyết định đi đến khu chợ phía Đông, chỉ sợ cô nên ở lại đây thêm một đến hai ngày” Chưởng quầy chợt nhớ tới.Vu Tử Đồng khẽ giương cao mắt. “Vì sao?”“Bởi vì mấy ngày nay chợ phía Đông ngừng buôn bán”“Hả?” Nàng nháy mi mắt.“Đây là sự kiện trọng đại nhất ở Lâu Lan trong vài chục năm trở lại đây. Các thế gia vọng tộc chính vì việc tuyển tú nữ mà bận bịu không có thời gian rảnh rỗi để buôn bán. Ngày cả các thương nhân bên ngoài, người thất nghiệp, cũng hơn nửa biết được quy cũ trong thành, chỉ có thể góp mặt xem náo nhiệt.”“Tuyển tú nữ?” Con ngươi Vu Tử Đồng chợt lóe, trực tiếp rút ra trọng điểm trong lời nói ông chưởng quầy.“Lâu Lan vương tuyển phi” Chưởng quầy lại nói.“Vậy không phải giống như hoàng đế Trung nguyên tuyển tú nữ ?” Vu Tử Đồng hỏi.“Không, không… Khác biệt lớn với Trung Nguyên…” Chưởng quầy đang muốn nói tiếp, chỉ nghe bên ngoài nhà trọ chiêng trống vang trời, tiếp đó có một đoàn người ngựa đi qua, ngay chính giữa đoàn người có mấy vị cường tráng nâng một chiếc nhuyễn kiệu. Bên trong kiệu là một cô gái mặc trang phục màu đỏ.“Người kia là tú nữ ?” Vu Tử Đồng hỏi.“Đúng vậy.” Chưởng quầy đưa tầm mắt quay trở lại, nở nụ cười hai tiếng.“Ngươi còn chưa nói, nơi này tuyển tú khác biệt thế nào so với Trung Nguyên ?” Bưng chén sữa chua trên bàn lên, Tử Đồng hơi vén chiếc khăn che mặt, nhấp một ngụm nhỏ.Ánh mắt chưởng quầy liết trộm nàng, dưới chiếc khăn che mặt màu trắng kia là một dung mạo xinh đẹp, thiếu chút nữa mất hồn.“Ách, bởi vì từ trước đến nay Lâu Lan vương không có chính phi”“Chính phi ?” Vu Tử Đồng cười khẽ, tiếp tục uống chén sữa chua trong tay. “Có sự khác biệt sao ?” Mỹ nữ hậu cung không phải rất nhiều.“Cô nương, cô đây có thể có chuyện không biết.” Chưởng quầy nhìn không được lại vụng trộm liếc nhìn nàng thêm một cái. Với vẻ bề ngoài của cô nương này, đủ để khiến đám mỹ nữ dự tuyển kia hạ xuống một bậc.“Hả?” Chân mày hơi nhếch cao, Tử Đồng buông bát sữa chua trong tay, cuối cùng cũng tìm được một chút hứng thú.“Khác hẳn với hoàng đế Trung Nguyên, cả đời Lâu Lan Vương chỉ tuyển tú nữ một lần, mà chính phi là từ các tú nữ kia lựa chọn ra, còn nữa, chỉ có chính phi mới có thể sinh hạ người thừa kế Lâu Lan Vương.” Chưởng quầy đè thấp giọng nói, không khí thoáng chốc trở nên có chút thần bí.Tử Đồng cười cười, không chấp nhận điều vô căn cứ, thiếp không thể sinh người thừa kế, mà con của vợ cả nhất định là người tôn quý, chẳng phải hoàng triều Trung Nguyên cũng tuân theo đạo lý ấy sao ?“Chưởng quầy, đạo lý này không khó biết”Liếc mắt nhìn nàng một cái, chưởng quỹ mơ hồ đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, lắc đầu. “ Cô nương, chuyện không phải như cô suy nghĩ”“Hả?” Tử Đồng nháy mắt.“Quy định qua các thời kỳ của Lâu Lan, trong thời gian tuyển tú, chính phi phải thông qua “Phù thủy” ở Phật tháp chỉ định.” Chưởng quầy nói tiếp.“Phù thủy?” Tiếng Tử Đồng thản nhiên.“Đúng vậy” Chưởng quầy hạ thấp giọng nói. “Hơn nữa, ít người gặp qua bộ dáng của Phù thủy , nhưng bà ấy sẽ xuất hiện bất ngờ trong buổi lễ”“Hả?” Tử Đồng đối với phù thủy trong lời chưởng quầy đề cập đến, dậy lên vài phần tò mò.“Cô nương, cô một mạch từ Dương Châu đến đây, coi như là tăng thêm hiểu biết, đi xem đại hội tuyển tú một chút đi , biết đâu có thể gặp mặt Phù thủy một lần.”“Ừ” Vu Tử Đồng hơi gật đầu một cái.Đêm khuya, thành Lâu Lan vào ban đêm không nóng bức như ban ngày, nhiệt độ hạ xuống rất nhanh.Gió mạnh cuốn cát bụi bay đầy, che phủ cả một vùng trời.“A cha, e rằng bão cát sắp nổi lên rồi.” Cánh cửa sổ gỗ bị người từ bên trong chậm rãi mở ra thành một khe hở hẹp.Một bé gái chừng mười hai, mười ba tuổi thò đầu ra.“Vu Nguyệt, khép cửa sổ lại đi, người có ra thẳng bên ngoài nhìn thì cũng không thể đem Dạ Minh thúc của ngươi đến ngay được.” Ánh nến trên bàn chập chờn, phía sau bàn,một người đàn ông thân hình cao lớn đang ngồi .Hắn chính là người đứng đầu nước Lâu Lan – Ngạc Đồ Khắc.Trong ánh nến chập chờn, có thể lờ mờ nhìn ra hắn có một vầng tráng cao rộng, một đôi lông mày đen đậm. Đôi con ngươi của hắn lợi hại, giống như con dã ưng bay liệng trên bầu trời, vừa sắc bén vừa có thần. Sống mũi thẳng, cánh mũi dày, hết thảy nói lên hắn khác hẳn huyết thống người Trung Nguyên, bờ môi mím chặt, hiện ra sự tin của hắn cùng khí thế vương giả trời sinh.“A cha, tâm sự của con không nói người cũng đoán được.” Vu Nguyệt dễ dàng kéo cửa sỗ, ngáp một cái nhàm chán, bước đi thong thả đến bên cạnh bàn.Cha mẹ Vu Nguyệt vốn là thương nhân đến từ Trung Nguyên thường lui tới con đường tơ lụa, mấy năm trước trên đường tới Lâu Lan, giữa đường gặp giặc cướp mà chết. Vừa lúc dẫn quân ngang qua, Ngạc Đồ Khắc cứu được nàng dưới đao của bọn cướp. Vì vậy nàng gọi Đồ Khắc là “A cha”.Ngạc Đồ Khắc thả Hán thư trong tay. “ Nếu một chút tâm tư nhỏ nhoi đó của ngươi ta cũng không thể đoán ra thì làm sao làm A cha của ngươi ?”Nha đầu này làm cho người khác yêu thích, vừa tinh quái vừa thân thiết, đáng yêu nên hắn mới nhận nàng làm nghĩa nữ.“Phải, phải, A cha không chỉ là A cha, còn là Lâu Lan Vương ngày kiếm tỷ bạc” Vu Nguyệt vừa nói vừa che miệng cười, đối với nghĩa phụ này, tâm tư nàng ngàn phần kính trọng. “A cha, người nói Dạ Minh thúc khi nào sẽ đến?”Liếc nhìn nàng một cái, môi mỏng Ngạc Đồ Khất cong lên, cười khẽ.“Biết là ngươi không kịp đợi. Thế nào, không phải người đã tới hay sao ?”Hắn giương con mắt liếc xà nhà một cái, chậm rãi nói : “Dạ Minh huynh, người đã đến rồi, đừng ở mãi trên mái nhà, hiện tại bão cát sắp nổi lên, cẩn thận toàn thân dính bụi.”Rèn luyện võ thuật từ nhỏ, khiến khả năng nghe của hắn tốt hơn người bình thường rất nhiều.“Ngạc Đồ huynh, không ngờ một năm trở lại đây, khả năng nghe của ngươi tốt hơn không ít” Cửa gỗ theo tiếng bị đẩy ra, một bóng người xông vào từ ngoài phòng, trong nháy mắt, hắn đã đứng ngay trước bàn.“Đã lâu không gặp.” Tư Đồ Dạ Minh chắp tay.“Dạ Minh huynh cũng thế. ” Ngạc Đồ Khắc từ ghế đứng lên, khí phách bên ngoài không hề thay đổi, một tay đặt lên vai hắn.“Dạ Minh thúc” Một bên Vu Nguyệt quấn tới. “Người không thể lại gạt ta lúc này, người ta đợi một năm, chờ người quay lại từ quan nội để có thể nhìn một chút”Dạ Minh nhìn nàng, nói : “Ta không hứng thú làm bà vú của tiểu nha đầu nhà ngươi.” Hắn đưa tay đến vò rối đầu tóc dài của nàng.Vu Nguyệt lắc đầu, né sự phá rối của hắn. “ Ta không phải là tiểu nha đầu.” Nàng lui ra hai bước, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.“Ngươi không phải sao?” Dạ Minh ít khi cùng người tranh cãi, khẽ lên tiếng.“A cha, người xem Dạ Minh thúc lại khi dễ người ta.” Tự biết không thể cãi hơn người, Vu Nguyệt quay san cầu cứu Đồ Khắc.Ngạc Đồ Khắc lắc đầu cười một tiếng.”Vu Nguyệt, đêm đã khuya, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta cùng Dạ Minh có chút chuyện quan trọng cần bàn”Vu Nguyệt có chút không đành nhưng vẫn nghe lời lui xuống. “Dạ Minh thúc, người không thể thừa dịp ta về phòng lúc này mà lén lút chạy trốn.” Trước khi khép cửa, nàng không quên dặn dò nhiều lần.Nhìn thân ảnh của nàng biến mất dần ở cửa chính, Ngạc Đồ Khắc kéo ánh mắt trở về.“Nha đầu kia thích ngươi” Vu Nguyệt thật hồn nhiên, hoạt bát, yêu ghét cũng không giấu diếm.Dạ Minh cong môi cười nhẹ. “Đối với ta mà nói, nàng quá nhỏ”“Nhưng đợi thêm vài năm, nha đầu kia cũng đến tuổi mười sáu” Ngạc Đồ Khắc lại có cách nhìn khác hắn.Dạ Minh ngừng lại, mới hỏi: “Ngạc Đồ, ngươi gấp rút muốn ta gọi người một tiếng nhạc phụ như vậy sao ?”Lông mày dương lên cao, Ngạc Đồ Khắc nở nụ cười sang sảng mấy tiếng. “Đừng làm cho ta già đi, tuổi của ta và người cũng không trên dưới nha”Trong lòng hắn biết Dạ Minh đối với Vu Nguyệt cũng có cảm tình, chỉ e ngại tuổi nàng quá nhỏ.“Huống chi, lúc trước nhận nha đầu này làm nghĩa nữ, cũng la do ngươi ở bên cạnh giựt dây.” Trong một chuyến đi đến Trung Nguyên, hắn quen biết với người bạn tốt Dạ Minh này, mà hai người trên đường cùng nhau trở về Lâu Lan, ở sa mạc cứu được Vu Nguyệt.Dạ Minh im lặng không nói, dường như suy nghĩ cũng quay trở về vài năm trước.“Thời gian qua thật là nhanh.” Hắn thở dài cảm thán. “Đúng rồi, Đồ Khắc, ngươi năm nay cũng hai mươi tám tuổi rồi ?”“Ừ” Ngạc Đồ Khắc gật đầu, lông mày vì lời này mà hơi nhíu lại.“Năm nay tuyển tú sao ?” Trên đường tới Lâu Lan, hắn đã thấy qua vài người vội vàng vào thành tham gia tuyển tú nữ.“Ngươi cũng biết, phù thủy đã lớn tuổi.” Nhắc đến chỗ khó xử, Ngạc Đồ Khắc thở dài thật sâu.“Nói như vậy, vì sao bà ấy không tuyển tú sớm vài năm ?”Khóe miệng Ngạc Đồ Khắc thoáng gợi lên một nụ cười bất đắc dĩ. “Bà ấy nói thời cơ chưa tới.”“Khi nào mới đến? Bây giờ ? Khi thể trạng của bà ấy không lạc quan ?” Dạ Minh chắp hai tay sau lưng, thong thả đi qua đi lại mấy bước.Nhìn hắn, Ngạc Đồ Khắc trầm mặc một hồi, rồi sau đó liền chuyển đề tài.“Giang Nam vẫn không thấy có tin tức.”Người thừa kế Phù thủy đến thời đại này đã ngừng lại, nên bọn họ theo cảm ứng linh lực của bà đến Giang Nam tìm kiếm người con gái họ Vu.“Ta tới đây một chuyến cũng là để cùng ngươi thương lượng việc này.” Dạ Minh liếc mắt nhìn hắn một cái, cuối cùng ngừng bước. “Nếu tìm không được người kế nhiệm phù thủy , hoặc là phù thủy vì bệnh đã nặng mà mù quáng tùy ý chỉ định một chính phi trong đám tú nữ cho ngươi, Ngạc Đồ, ngươi chấp nhận được sao ?”“Dạ Minh, ngươi không thể hiểu được tầm quan trọng của Phù thủy ở quốc gia của ta.” Mặt dù trong lòng hắn ngàn lần không muốn, nhưng đây là quy định của tổ tông.“Đủ quan trọng để ngươi tự hủy đi nửa đời hạnh phúc ?” Dạ Minh lắc đầu than nhỏ, trong lòng có một chút cảm động, chua xót.Ngạc Đồ Khắc trầm mặc một lát, sau đó thở một hơi dài.“Ngươi nói không phải không có lý, nhưng đây là truyền thống không thể không theo, huống chi phụ vương ta cùng mẫu hậu không phải rất hạnh phúc sao ?”“Cái này gọi là ngươi tự mình an ủi.” Dạ Minh thong thả đi đến bên cạnh , nâng một tay đặt lên vai hắn.“Tóm lại, ta hi vọng ngươi có thể suy nghĩ thấu đáo.”Hơi ngẩng mặt, trong mắt Ngạc Đồ Khắc hiện lên một tia sáng. “Với tình huống lúc này, xem ra cũng chỉ có thể đi từng bước từng bước.”Liếc mắt dò xét hắn một cái, Dạ Minh lắc đầu thở dài. “Nếu Lâu Lan thiếu đi phù thủy thì sẽ như thế nào ?”Ngạc Đồ Khắc bước đến bên cửa sổ, đưa tay đẩy cửa sổ ra thành một he hở hẹp, thấy ngoài cửa số bụi mù che phủ không trung.“Tựa như bầu trời đầy cát bụi lúc này vậy.”Lâu Lan giống như một ốc đảo giữa sa mạc, tổ tông rất tin, phù thủy mang đến hạnh phúc ấm no cho ốc đảo này, làm cho sứ giả, thương nhân lui tới trên con đường tơ lụa đều có thể dừng chân ở đây, mang phồn vinh cho quốc gia này.Đi đến bên cạnh hắn, Dạ Minh liếc mắt nhìn hướng ngoài cửa sổ. “Nghe ngươi nói vậy, ngươi đối với linh lực của phù thủy cũng rất tin tưởng không nghi ngờ ?”Giang Nam, Giang Bắc, Trung Nguyên, quan ngoại, hắn du lịch không ít nơi, cũng gặp qua không ít thầy tế, thần côn. Nếu chịu khó cẩn thận quan sát, kỳ thật không khó để nhận ra những người này chẳng qua có chút kỹ năng đặc biệt để lừa gạt người khác.Đóng cửa sổ lại, Ngạc Đồ Khắc xoay mình. “Dạ Minh, những lời đại bất kính như thế không thể nhắc đến.”“Người đã thấy qua bà ấy thể hiện thần thông ?” Dạ Minh nhấc cao lông mày, tựa hồ không tính im miệng.“Có lẽ nói ngươi không tin.” Ngạc Đồ Khắc liếc mắt nhìn hắn một cái, đi hai bước rồi dừng lại. “Khi còn nhỏ, ta từng lâm trọng bệnh, ngự y vốn đã bó tay hết cách, cuối cùng mẫu hậu ôm ta đi Phật tháp cầu xin phù thủy , phù thủy nói nàng không cần lo lắng, hai ngày sau bệnh của ta tự nhiên sẽ khỏi hẳn.”“Quả thực là hai ngày sau khỏi hẳn ?” Dạ Minh thong thả đi đến chiếc ghế dựa bên cạnh, tự mình ngồi xuống.“Phải” Ngạc Đồ Khắc cười, cũng theo đó ngồi xuống ở một cái giường khác. “Tin cũng được, không tin cũng được, ta biết muốn thuyết phục ngươi không dễ, nhưng phù thủy dự đoán trước rất nhiều chuyện, quả thật đều đã xảy ra.”“Ồ” Đêm minh khẽ cười một tiếng, lông mày khơi lên cao.Nhin biểu tình của hắn không cho là đúng, Ngạc Đồ Khắc nghiêm mặt nói : “Bao gồm cả việc ta và ngươi quen biết.”“Hả?” Dạ Minh sửng sốt, việc này quả thực làm cho hắn có chút giật mình.“Dạ Minh, ngươi cũng biết tính tình của ta.” Ngạc Đồ Khắc cười. “Ta sẽ không nói dối ngươi.”“Cái này…” Dạ Minh sắc mặt hơi trầm xuống.Mặc dù hai người mới quen biết nhau vài năm, nhưng hai bên đã hiểu nhau, tôn kính nhau, tình cảm hơn hẳn anh em ruột thịt.Dạ Minh hiểu rõ, với tính cách Ngạc Đồ Khắc, không có khả năng lừa gạt hắn.“Ngạc Đồ, như vậy…” Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị tiếng bước chân nổi lên từ bên ngoài thư phòng cắt đứt.“Vương, nữ hầu ở Phật tháp đến truyền lời.” Ngoài cửa truyền tới tiếng nói của người theo hầu hắn Đạt Nhĩ Khắc.Liếc nhìn Dạ Minh một cái, sắc mặt Ngạc Đồ Khắc trầm xuống, đáp lời ngoài cửa.“Đạt Nhĩ Khắc, cho người ta vào đi.” Trễ thế này, Phật tháp còn phái người đến, hay là…“Đồ Khắc, ta…” Dạ Minh nghĩ tự bản thân mình nên rời đi.“Không quan trọng.” Sau đó, Ngạc Đồ Khắc liền thấy Đạt Nhĩ Khắc đẩy cửa ra, dẫn người hầu gái đi vào.“Vương.” Nữ hầu quỳ xuống, Đạt Nhĩ Khắc lui ra ngoài.“Phật tháp có việc ?” Ngạc Đồ Khắc hỏi.“Vâng, phù thủy làm phiền Vương đến Phật tháp một chuyến.” Nữ hầu nói.“Hả, cần truyền ngự y sao ?” Ngạc Đồ Khắc không thể không nghĩ tới điềm xấu.“Phù thủy nói không cần, chỉ muốn gặp Vương, nói là có chuyện quan trọng.” Nữ hầu vẫn không ngẩng đầu, lát sau, dường như nhớ đến chuyện quan trọng, lại nói: “Vương, phù thủy còn nói muốn gặp một vị là Dạ Minh công tử.”“Gặp ta?” Dạ Minh nheo mắt lại, quả thực là hoảng sợ.Liếc mắt nhìn hắn một cái, Ngạc Đồ Khắc đầu tiên là sửng sốt, sau đó môi chậm nở một nụ cười nhạt. “Ngươi lui xuống trước đi, nói với phù thủy ta và Tư Đồ công tử sẽ tới trong chốc lát”“Vâng” Nữ hầu lên tiếng trả lời, rất nhanh lui ra ngoài.Cho đến khi bóng dáng của nàng hoàn toàn biến mất, Dạ Minh mới từ trong kinh ngạc nhanh chóng phục hồi lại.“Ngạc Đồ, ta và ngươi quen biết nhau, ngươi thật đúng là không nói với phù thủy ?”“Ừ, ta đã nói rồi, có những chuyện không thể qua được mắt bà ấy.” Ngạc Đồ Khắc gật gật đầu, hắn biết sự tự tin của Dạ Minh đã bắt đầu dao động, năm đó hắn không phải đã từng nếm trải sao ?“Dạ Minh đi thôi, phù thủy vẫn đang chờ chúng ta.”