Chương 1

    

gười đàn ông run rẩy toàn thân. Ông ta ngồi trước mặt tôi, hơi thở rít lên từng quãng từ bờ môi.

- Ngay bây giờ thôi, ông Singlair! Ông sẽ nghe thấy nó ngay.

Gaston Lacre hốt hoảng cựa quậy trên ghế, ông ta nhổm lên, rồi lại ngồi xuống. Cứ lên xuống như thế mãi cho tới khi tôi không chịu nổi và đặt cả hai tay lên vai ông, nghiến răng.

- Bình tĩnh lại đi nào, ông Lacre.

Người đàn ông cúi đầu.

- Khốn nạn thân tôi, ông đâu có hiểu. Ông đâu có chứng kiến. Ông đâu có biết nó. Nhưng thôi được, tôi sẽ cốgắng bình tĩnh. Nhưng đừng đòi hỏi gì nhiều hơn, đừng yêu cầu nhiều hơn! - Gaston Lacre rùng mình như người đang sốt.

Tôi bỏ ghế, bước sang đứng sau lưng ông ta. Khoảng hành lang quanh chúng tôi dài và cao, nó thật thích hợp với ngôi nhà cũ kỹ này. Một ngôi nhà với những khoảng tường u ám như đang bao chứa những điều rùng rợn của không ít thời quá khứ. Ngôi nhà có một lịch sử riêng, một câu chuyện mà tôi mới chỉ biết đến qua những lời ngụ ý xa xôi. Nếu tất cả những ngụ ý đó là sự thật, thì đây là một lịch sử chẳng lấy gì làm vẻ vang. Chúng tôi chờ.

Gaston Lacre đã bình tĩnh lại chút ít, nhưng dáng ngồi vẫn như người đuối sức. Ánh mắt ông hướng vào chỗ trống, tôi không rõ ông có thật cảm nhận được điều gì không.

Vẫn chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi chưa nghe thấy tiếng động nào khác lạ. Giống Gaston Lacre, tôi cũng nhìn không chớp vào khuôn cửa hai cánh, lối dẫn vào một căn phòng rộng. Gaston Lacre không muốn tôi bật điện. Nhưng chúng tôi cũng không ngồi trong bóng tối, ở cuối hành lang có một cây nến đang cháy.

Quầng sáng đơn độc của nó gây ấn tượng như một hòn đảo trong bóng tối. Tôi đã muốn bước vào căn phòng kia từ lâu, cửa không khóa, nhưng Gaston Lacre nói tôi phải chờ. Trong chừng mực nhất định, nó là một nghi lễ mà tôi phải tuân theo.

Không khí đầy mùi bụi. Nó ngột ngạt, ẩm mốc. Cả tôi cũng thấy mình không thoải mái. Những ai quen tôi đều biết tôi thích cái việc chờ đợi này tới mức nào.

- Rồi nó sẽ tới, ông Singlair, nó sẽ tới. Cứ tin chắc như vậy. Ông chỉ cần nhẫn nại thêm chút nữa thôi. - Gaston Lacre lại lên tiếng.

- Dĩ nhiên rồi, tôi sẽ chờ.

- Thế thì tốt!

Hai chúng tôi cùng nhìn vào cánh cửa. Câu đố lớn nằm đằng sau đó. Ngôi nhà chứa giữ một bí mật khủng khiếp, người ta đồn nó bị ma ám. Cụ thể thế nào thì tôi chưa biết. Cho tới nay mới chỉ là lý thuyết, tôi cần chờ và chứng kiến hiện thực.

Chờ bao lâu nữa?

Từng giây đồng hồ lừ đừ trôi. Chúng gộp thành từng phút. Tôi chỉ thầm mong nó đừng biến thành cả tiếng đồng hồ hoặc lâu hơn nữa. Tôi không có tới từng ấy lòng nhẫn nại. Tôi đi về hướng cửa.

Gaston Lacre giật mình.

- Đừng, ông Singlair, đừng.

Đến trước cánh cửa, tôi dừng lại và xoay người về hướng ông ta.

- Đừng lo, ông Lacre. Tôi không mở cửa ra đâu. Tôi chỉ muốn xem xét chút đỉnh.

Ngay sau đó, Gaston Lacre hiểu ý khi nhìn tôi cúi người, áp sát tai vào ván gỗ.

Tôi chẳng nghe thấy gì.

Không một tiếng động, không một tiếng rít, tiếng cào, tiếng va quệt và dĩ nhiên cũng không hề có tiếng người. Đằng sau cánh cửa là một sự tĩnh lặng tuyệt đối. Một sự yên lặng đáng lo ngại hay một thứ yên lặng bình thường, điều đó còn tùy thuộc vào con mắt nhìn của mỗi người.

Tôi nhún vai, muốn nói, nhưng âm thanh đầu tiên đóng băng lại trên môi, bởi Gaston Lacre đã nhổm dậy. Ông đã già, khuôn mặt chi chít nếp nhăn. Nhưng bây giờ trông nó trống vắng như mặt ma với đôi mắt mở to, miệng há hốc.

Chậm, thật chậm, ông già giơ tay lên, rồi ngón tay trỏ duỗi ra thật từ từ. Nó chỉ qua tôi, về hướng cánh cửa gỗ dày.

- Ngay bây giờ. - Gaston Lacre thì thào.

- Nó bắt đầu ngay bây giờ. Ngay...

Ông có lý, nó bắt đầu thật.

Kể cả tôi là người đã phải chứng kiến không ít sự kiện trái tự nhiên cũng có cảm giác bị những âm thanh đó xuyên vào tới tận xương tủy... v