Mấy hôm rồi Thảo lạ quá chừng, tự nhiên ít nói và trầm tỉnh hẳn đi. Ngày thường, Thảo là "trung tâm phát thanh" của lớp. Nó lanh miệng lại vui tánh, lúc nào cũng cười rồi làm cho người khác cười. Tôi chơi với Thảo từ lớp 9, chuyện nó im như thóc được trong vòng một giờ đồng hồ đã là chuyện lạ. Bây giờ...

Tiết 1... tiết 2.. tiết 3, nó cứ ngồi ngó chăm chăm lên bảng. Công bằng mà nói, giờ Toán không phải có sức hút kỳ lạ đối với nó. Nhìn nó, tôi thấy tội tội, chắc hẳn Thảo gặp chuyện gì phải thê lương lắm.

Chiều. Tôi rón rén sau cánh cửa xám nhà Thảo. Ủa, mà mọi ngày, màu xám này đâu có ảm đạm đến vậy. Hôm nọ, tôi có nghe Thảo nói dì út nó bị tông xe. Hay là... vậy là tôi quên bẵng, thờ ơ với nỗi đau của bạn bè.

King... coong... !

Má Thảo ra, mặc bộ bà ba đen u ám. Thôi đúng rồi... Con nhỏ cũng thiệt kỳ. Có chuyện buồn mà đem giấu bạn bè. Tôi theo má nó vào nhà, lựa tới lựa lui cách bắt đầu việc... chia buồn.

- Dạ thưa bác, dì út...

- Ủa, con kiếm dì út chứ không phải kiếm Thảo hả. Dì út...

- Dạ con có biết. Chuyện dì út... lâu chưa bác?

- Mấy hôm rồi. Đi đứng không cẩn thận gì hết. Bác cũng lo sốt ruột đây.

- Hèn gì Thảo buồn qúa!

- Hổng có đâu! Cái thằng này, chơi với Thảo hai năm nay còn chưa hiểu. Dì út bó bột chân, nó mừng muốn chết. Đỡ có người gây lộn với nó, rượt nhau rần rần.

- Ủa... Da... dì út sao bác?

- Bó bột phải hai tháng lận.

Trời đất! May qúa nãy giờ tôi chưa kịp nói bậy. Ông bà dậy "uốn lưỡi bảy lần" có lý thật. Nếu không chắc dì út chuyển qua rượt tôi chứ không phải rượt nhỏ Thảo nữa.

Thảo không tiếp tôi, nhờ má xin lỗi giùm. Tôi ra về lòng vẫn cứ ấy náy: Thảo buồn chuyện gì đây?

Hôm sau, tình trạng của nó càng đáng lo hơn trước. Tụi con trai xúm lại ghẹo nó, nó cười rất gượng. Thỉnh thoảng quay mặt đi, lấy tay che miệng, mặt nhăn lại đau khổ. Mấy đứa kia không để ý, cứ hỏi vặn vẹo "Trời đâu có nóng mà sao Thảo buồn?". Tôi thì ngó nó từng li từng tí một, lòng cũng xốn xang.

Hình như bài văn số 2 điểm Thảo không cao lắm. Trước giờ Thảo chưa có đối thủ về cái môn viết dài, nói dài này. Cô Bích Vân có chỉnh nó vài câu, bảo nó chủ quan, gượp ép trong giải quyết vấn đề. Nhưng tôi chơi với Thảo, thấy chuyện câu nệ lời khen tiếng chê, điểm này điểm nọ không phải là tính cách của nó. Nó xởi lởi, phóng khoáng. Vậy là chuyện gì?

Ra về, tôi chặn lốn Thảo. Mặt nó đỏ bừng, môi khô ran. Buồn đến phát bệnh luôn. Tôi e ngại:

- Thảo bệnh hả?

Lắc đầu.

- Thảo có chuyện gì buồn? Cả tuần này...

Nó quay mặt đi nơi khác. Nó định nói điều gì nhưng mím môi lại.

- Mình đưa Thảo về nhạ Để mình nhờ Hưng chở Thiên Hương về giùm.

Lại lắc đầu, nhưng nó nhếch môi cười rồi. Nụ cười rất là lạ , lạ lắm.

Tôi chẳng thể yên tâm về Thảo. Qua hỏi đám con gái, tụi nó trả lời trớt quớt. Văn Anh xí một tiếng dài nữa cây số, trề môi: "Ngó lại mình xem". Thì tôi ngó lại mình, vẫn... điển trai như xưa, tôi đâu có làm điều gì động chạm tới Thảo đâu chứ. Cả tuần rồi, nó làm lơ chẳng nhìn mặt tôi mà tôi vẫn theo hỏi thăm tận tình. Cả tuần rồi, tôi... ái chà, mấu chốt là đây... tôi chở Thiên Hương về. Ba Thiên Hương đi vắng, bạn bè giúp đỡ nhau thôi mà... Hay là... hay là Thảo có cái gì với tôi. Tôi đứng phắt dậy, bao nhiêu là chuyện hiện ra: nụ cười lạ lẫm. Khuôn mặt đỏ ửng. Vậy mà tôi tưởng nó bệnh. Rồi tránh mặt, rồi có nhờ điều gì cũng viết thư thấy qua và đặc biệt là thái độ ấp úng muốn nói điều gì lại thôi. Đúng rồi, nó đã cảm tôi! Bọn con trai thường bảo tôi có phước lớn khi lúc nào Thảo cũng "Minh ơi! Minh à!". Đi cắm trại Thảo cũng chỉ để tôi chở, tụi Nam cò hương, Dũng đầu đinh năn nỉ mấy, xê nổ của tụi nó cũng ê ẩm. Tôi cũng hơi hếch mặt lên trời, dù lúc đó con Thảo nhéo tôi đau điếng: "ê, nghĩ bậy đi coi chừng tôi à!".

Con gái nói có là không. Ông bà mình nói chớ có sai. Thảo nói cứng vậy chứ chắc hẳn nó cảm tôi từ lâu rồi. Hiếm có đứa con trai nào đến nhà mà má Thảo niềm nở như đối với tôi (!?). Ba nó đi Pháp về cũng có quà cho tôi. Xét cho cùng, trong 43 đứa lớp 11 A5, tôi là đứa coi được nhất, học cũng tàm tạm lại là giọng ca đầy triển vọng.

Tôi chẳng thể ngờ việc chở Thiên Hương về làm Thảo buồn đến vậy. Con gái càng dữ lại càng bẽn lẽn trong tình cảm mà (!). Anh Hai tôi bảo thế. Anh cũng nói thêm: "Yêu sớm chỉ tổ hư người thôi nhá Minh. Mày mà yêu sớm, ba xử à!". Nhưng nếu tôi từ chối tình cảm của Thảo, nó sẽ hụt hẫng lắm. Nó sẽ buồn đến sinh bệnh mà chết, lớp sẽ vắng tiếng nói của nó, bọn con trai sẽ dần cho tôi một trận vì cái tội "có phúc mà không hưởng". Cả đêm trằn trọc tính tới tính lui. "Bên... tình bên hiếu", quá khó! Thôi thì thứ hai này, ba Thiên Hương lại về. Thảo sẽ đỡ buồn. Tôi sẽ tìm cách nói chuyện với nó. Có lẽ nó không tránh mặt tôi đâu, chiều nay nó vẫn cười với tôi một cái hơi rạng rỡ rồi mà.

Thứ hai. Tôi hồi hộp:

- Thảo nè!

- Hả?

- Tôi hơi giật mình:

- Hổm giờ, Minh biết Thảo có tâm sư...

- ê sao hôm nay đổi tông dzậy. Tụi mình đâu có xưng hộ hiều hậu dzậy ông?

Tôi bắt đầu hoang mang, cũng có thể nó tự dối lòng mình mà vui vẻ với tôi.

- Mình biết sao cả tuần Thảo buồn rồi.

- Má tui nói hả. Trời ơi, tui nói má tui giấu dùm rồi. Mà tại bữa đó đi học về trể, tui đói quá ăn ngấu nghiến, lại thêm hai dì cháu rượt nhau, tui cắn nhằm miệng một cái, nó xưng mủ, hành tui cả tuần.

- Chứ không phải...

- Phải gì ông? Dì út cười tôi quá chừng, chiều hôm đó đi cũng bị xe tông. Tự dưng nhà cả hai thương binh. Má tui rầu thúi ruột mà còn bảo "đở ồn ào".

Tôi nghe Thảo nói mà dổ mồ hôi hột, vớt vát:

- Cắn nhằm miệng mà Thảo không cười cả tuần luôn sao?

- Cười có được đâu. Đau lắm. Hôm bữa nghe ông bảo đưa tui về, tui mắc cười gần chết mà phải mím môi đỏ cả mặt, hổng thấy sao?

- Ừa... ừa.

- Bữa nay khoẻ rồi, đi ăn bò bía không?

- à... à... thôi khỏi. Bà đi đi, tui có công chuyện.

Tôi hối hả chạy, cái mặt quê không chịu được. May qúa, nhỏ Thảo không phát hiện ra điều gì đang xảy ra trong tôi. Nó mà biết, chắc cười gãy ghế luôn. May qúa, may qúa, tôi chưa lỡ lời...

Hết