Chương 1
Đã hơn tháng nay, Ba Thọt cố tìm hiểu cuộc sống của người gác nghĩa địa; thằng chồng say sưa tối ngày, ngoài giờ lăng xăng quanh các đám ma đang chôn cất, thì giờ còn lại, có lẽ chỉ để la cà nhậu nhẹt. Con người y trông cục mịch và xấu xa làm sao, khuôn mặt rỗ chằng, cằm bạnh ra, đầu tóc lúc nào cũng rối bù, bước đi khệnh khạng như có tật. Cô vợ lại khác hẳn, nước da trắng muốt, người nhỏ nhắn, dáng điệu rụt rè, e lệ. Hình như cả ngày cô ta lúi húi trong nhà. Có một lần, Ba thọt chờ cho thằng chồng đi khỏi, chàng lân la tới làm quen cô vợ. Lần đầu tiên giáp mặt, Ba Thọt phải ngẩn ngơ trước sắc đẹp của người đàn bà này. Thân thể nhỏ nhắn như vậy mà bộ ngực căng phồng, đứng thẳng. Chiếc eo nho nhỏ, chạy dài xuống bờ mông cong vòng, chắc nịch. Cặp giò thực dài, lùng thùng trong ống quần rộng khổ làm cho trí tưởhg tượng của Ba Thọt đi thực xạ Chàng tự hỏi, tại sao thằng gác nghĩa địa xấu xí này lại có phước như vậy. Mãi về sau Ba Thọt mới biết, người thiếu phụ này đã có một đời chồng và một đứa con. Anh chồng đi lính rồi chết trận, nàng ở vậy nuôi con không nổi, phải tái giá với anh chàng gác nghĩa địa này. Nhưng chẳng bao lâu, con nàng cũng qua đời. Từ đó, nàng chỉ lúi húi trong nhà lo cơm nước cho người chồng mới, ít khi ra ngoài. Cái nghĩa địa này không lớn lắm, lại nằm ngay giữa khu gia cư, chung quanh được xây một bức tường thực cao, ngăn cách với bên ngoài. Lối ra vào duy nhất là chiếc cổng sắt lớn không bao giờ đóng. Sau hơn một tháng dò hỏi, quan sát, cho mãi tới hôm nay Ba Thọt mới dám hành động. Mục tiêu của chàng là ngôi cổ mộ ngay sát vách tường nghĩa địa, từ cửa vào, nằm phía bên tay trái và ngay sau nhà vợ chồng người gác nghĩa địa. Người ta đồn là ngôi cổ mộ này là của một gia đình quan tước người Tầu hồi xưa, chôn cất cách đây đã mấy trăm năm. Người chết hình như là một ông quan lớn từ bên Tầu qua đô hộ Việt Nam thời đó. Ba Thọt nghe được chuyện này và chàng nhất định phải làm một cuộc mạo hiểm. Đợi cho trời tối hẳn và anh chàng gác nghĩa địa đã khệnh khạng đi nhậu, Ba Thọt mới lẻn vô nghĩa địa với đầy đủ dụng cụ để đào sới. Chàng biết thường thường anh chàng gác này đi nhậu phải tới một hai giờ sáng mới về. Con trăng hạ tuần vàng vọt, ánh sáng lờ mờ không len lỏi qua được màn đêm dầy đặc. Ba Thọt đã tính thật kỹ, giờ này cô vợ nõn nường của anh chàng gác nghĩa địa chắc cũng đã ngủ say, chàng yên tâm hành động. Chắc chắn chỉ trong vòng một tới hai tiếng là cùng, chàng sẽ khám phá ra những gì chôn giấu trong ngôi cổ mộ này. Nậy những cục đá ong qua một bên, Ba Thọt bắt đầu đào Đất xốp thực dễ đào, chẳng mấy chốc chàng đã đào tới ngang bụng, mồ hôi bắt đầu ra nhễ nhại, Ba Thọt vẫn ráng sức đào, hơi thở bắt đầu nặng nhọe, đầu gối hơi run và các bắp thịt đã thấy mỏi. Ba Thọt không dám nghỉ vì thời giờ không cho phép chàng dừng lại. Nếu có chậm trễ lắm cũng phải đào tới quan tài trước khi thằng gác nghĩa đia về. Hình ảnh một hũ nào vàng, nào bảo thạch, nào kim cương chói lòa làm Ba Thọt càng đào hăng hơn. Trời càng về khuya, bóng đêm càng dầy đặc. Mảnh trăng lưỡi liềm chỉ còn như treo lơ lửng lù mù, mờ mịt. Những cơn gió lạnh lùa vào thân thể làm chàng thấy dễ chịu. Tiếng côn trùng réo gọi trong nghĩa trang vắng lạnh càng làm cho Ba Thọt yên tâm và hăng hái hơn, giấc mộng bá hộ chĩ còn trong gang tấc. Bỗng lưỡi cuốc đụng quan tài, chàng mừng rỡ, ném cuốc sang một bên. Lấy sẻng xúc nhè nhẹ những lớp đất sau cùng trên nắp quan tài Ba Thọt giật nẩy mình vì chân chàng vừa bi lún xuống, suýt té xấp, có lẽ cái mộ này chôn quá lâu nên nắp quan tài mụe nát, không chịu nổi sức nặng của thân thể chàng, Ba Thọt vội vã kéo những mảnh gỗ vụn, lùa vào một nơi, hết hết ném lên trên. Tay chàng bắt đầu đụng vào những khúc xương sần sùi, mùi thum thủm. Chàng cẩn thận lùa chúng vào một góc, Ba Thọt vừa nắm được chiếc xương sọ, bỗng giật nẩy mình vì có tiếng thét vang. - Tao giết mày! tao giết mày! Hốt hoảng, Ba Thọt phóng lên khỏi miệng huyệt, chàng ném đại chiếc sọ người qua một bên, đinh tháo chạy. Nhưng chung quanh chẳng có ai, chàng đinh thần, nằm sát xuống đất, trống ngực đập thình thịch, Ba Thọt cố nín thở nghe ngóng. Những tiếng chân chạy huỳnh huych, vọng lại từ phía nhà thằng gác, tiếng chân càng ngày càng nghe rõ hơn và chẳng mấy chốc Ba Thọt đã nhìn thấy bóng hai vợ chồng thằng gúc đuổi nhau về hướng chàng, có lẽ thằng chồng đang rượt đánh con vợ. Tiếng cô ta la chói lói: - Ai cứu tôi với! nó giết tôi, nó giết tôi. Không biết ma đưa lối, quỷ dẫn đường thế nào, cô vợ lại chạy vấp vào mình Ba Thọt, té bò càng. Ba Thọt hoảng hồn ôm cứng lấy cô ta, bịt ngay miệng nàng lại, không cho la nữa, đồng thời nắm cái sẻng ném về hướng trái; cái sẻng đụng vào một mộ bia gần đó, phát lên tiếng kêu chát chúa làm thằng gác nghĩa địa dứng khựng lại. Y ngó dáo dác rồi đổi hướng, chạy về phía cái sẻng, miệng vẫn la ầm ỹ: - Tao giết mày! Tao giết mày! Chẳng mấy chốc, y đã chạy tuốt vô phía trong, không còn nghe thấy tiếng la của y nữa. Thoát nạn thằng chồng, nhưng còn con vợ đang nầm run rẩy trong vòng tay mình. Ba Thọt sợ toát mồ hôi. Chàng ôm cứng lấy con nhỏ mà không biết phải làm thế nào. Lúc nãy may mà lanh trí, ném cái sẻng đánh lạc hướng thằng chồng, nếu không chẳng biết bây giờ đã ra sao. Thời gian như ngưng đọng, nặng chĩu. Đã mấy lần Ba Thọt tính đạp cô gái ra để tông chạy, nhưng chàng lại chực nhớ tới hình ảnh của một gia tài triệu phú, đang nằm dưới đáy huyệt ngay bên cạnh chàng. Nếu bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thủa này, không bao giờ có lại nữa và cuộc sống của chàng lại lây lất chờ tới khi nhắm mắt cho qua một kiếp người. Tiếng côn trùng réo rắt làm cho tâm trí Ba Thọt cuồng loạn, rối bời. Chàng nghe rõ hơi thở mình ồ ồ, mình mẩy ướt đẫm mồ hôi; nhưng những cơn gió mát lại làm cho Ba Thọt run lên. Ngay lúc ấy, chàng nghe thấy tiếng rên rỉ, run rẩy, sợ hãi. - Con lậy ông... con... lậy ông. Xin ông tha cho con... Thôi chết con rồi, thằng chồng con nó hại con... Con xúc phạm tới ông, xin ông tha cho con, con chưa muốn chết đâu. Vừa sợ, vừa tức cười, Ba Thọt không biết mình không còn bịt miệng con nhỏ tự hồi nào, nghe giọng nói, chàng biết ngay nó tưởng mình là mạ Bỗng nghĩ ra một kế. Phải làm tới. Chàng gằn giọng nói: - Nhà ngươi đáng tội chết lắm, tại sao tao đang ngủ, chúng mày lại đuổi nhau tới đây mà đạp vào tao? Thu run rẩy: - Con lậy ông... tại thằng chồng con nó say rượu... nó... nó... xách dao rượt con, con... con sợ quá chạy đại ra đây... đạp đạp nhằm ông, xin ông tha cho cơn... con lậy ông. Ba Thọt xiết vòng tay kéo sát con vợ thằng gác nghĩa địa vào gần mình hơn nữa: Mày nằm yên không được nhúc nhích nghe chưa. - Da... da... con xin nằm yên. - Mày không được nói lớn nghe chưa. - Da... da... con không dám nói lớn đâu. - Bây giờ tao không muốn mày nói gì hết, khi nào tao hỏi mới được trả lời nghe chưa. - Da... da... con nghe rồi, xin ông đừng giết con. - Ừ tao không giết mày đâu, nhưng mà mày không được nói nữa, nghe chưa. - Da... dạ. Ôm sát thân thể con vợ thàng gác nghĩa địa một hồi, người Ba Thọt từ từ nóng lên, chàng luồn một tay qua lưng quần cón bé, làn da mát rười rượi, cong vòng và chắc nịch. Con nhỏ vẫn im thim thít, không dám nhúc nhích một chút nào. Chàng được nước, co chân lên, máng ngón chân cái vô dây lưng, đạp mạnh. Thu hơi co người lại, nhưng vẫn không dám hó hé gì, áo nàng cũng theo tay Ba Thọt rơi lả tả. Gió lùa vào da thịt nàng, Thu cũng không cảm thấy lạnh chút nào, trái lại, nàng thấy những luồng hơi nóng từ thân thể Ba Thọt truyền sang hừng hực. Vậy mà không hiểu sao, thân thể nàng vẫn run bần bật, trong khi bàn tay Ba Thọt mò mẫm... Một hồi thực lâu, những cảm giác sợ hãi từ từ bớt đi, nhường chỗ cho sự đam mê da thịt tràn tới, những cái run rẩy lúc ban đầu không còn nữa, người nàng nóng lên thực sự thân thể vặn vẹo theo bàn tay Ba Thọt. Tuy nhiên, Thu vẫn không quên những gì đang xẩy ra cho nàng, cũng vì vậy mà nàng cắn răng chịu cho Ba Thọt muốn làm gì thì làm. Nàng chỉ sợ bị con ma này giết nàng chết, hoặc nó nổi cơn lên cắn cổ nàng. Còn những điều khác có nhằm nhò gì, vì dù sao nàng cũng là đàn bà có chồng lâu năm rồi, những sự chung đụng thể xác như thế này cũng thế thôi, cực chẳng đã phải chịu đựng một chút để giữ lấy mạng sống cũng chắng chết chóc gì. Hơn nữa, qua khỏi đêm nay, có ai biết chuyện này đâu mà sợ xóm làng chê cười, mà dù có ai biết được cũng là sự bất đắc dĩ thôi, làm sao bây giờ? Điều quan trọng là phải giữ lấy mạng sống đã. Nếu bị nó giết chết thì kể như không còn gì nữa. Thu cố gắng trấn tĩnh lại để đối phó với hoàn cảnh khó khăn này. Nàng nhận thấy con ma này cũng chưa làm những gì ghê sợ cả, bất quá nó cũng mò mẫm như những lần nàng ăn nằm với chồng mà thôi. Đó là chưa kể những lúc thàng chồng sau này của nàng say rượu, con ma này phải nói hiền lành hơn nhiều. Như mấy bữa trước, nàng đang ngủ, thằng chồng nàng uống rượu về, trói Thu căng ra giữa nhà, hành hạ cả đêm. Cũng vì vậy mà hôm nay khi y trở về, Thu đã đề phòng, nàng vừa bị nó đè ra, Thu đã tông ngay cho anh chàng một đạp, té lăn cù. Nó nổi cơn, chụp con dao chém nàng một nhát ngay lưng, nhưng may mắn, y cầm dao ngược nên nàng không bị con dao sẻ ra làm hai. Tuy nhiên, sống dao cũng đẩy bật Thu té lăn cù. Lưng nàng đau thấu trời thế là Thu ù té chạy, ai ngờ chẳng chạy ra đường lại chạy ngay vào nghĩa địa, bây giờ nằm trong tay con ma này, không biết có qua khỏi đêm nay không. Ngủ với đàn ông thì Thu đã chai lỳ, nhưng không biết ngủ với ma thì ra sao đây? Tuy nhiên nó đã nói phải nàm yên, không được la lối thì cứ nằm yên, nghe lời nó, may ra còn có cơ hội sống sót. Hơn nữa, nếu có cố chạy, la lên, thằng chồng đang say, cầm dao đòi giết mình cũng chết thôi. Bởi vậy Thu càng ngoan ngoãn nghe lời... con ma này. Nàng để yên cho nó đè mình ra, hôn hít kháp nơi, rồi lấn lên... Bây giờ Thu đã bớt sợ nhiều, có lẽ về cái vụ này, người với ma cũng chẳng khác gì nhau. Thân thể Thu đã nóng hôi hổi, nàng không còn run rẩy như lúc ban đầu nữa. Có những lúc miệng lưỡi con ma làm nàng cuống lên, nàng bị nó vầy vò cả tiếng đồng hồ. Thân thể nàng bắt đầu vặn vẹo, cong cớn. Bây giờ Thu có những cảm giác khác lạ, không như những lúc chung đụng với chồng, những cái sờ sợ, pha trộn với sự đam mê làm nàng ngây ngất, nàng rùng mình liên hồi. Thu cắn răng lại nhưng nàng không sao kềm chế được tiếng rên bật ra khỏi miệng. Thu để ý thấy thân thể con ma cũng run lên bần bật. Bỗng nó lăn một vòng làm nàng phải lăn theo và nằm đè lên nó. Thu thở hổn hển, mồ hôi vã ra, những cơn gió lùa vào thân thể nàng mát rượi. Tiếng côn trùng reo vang mọi ngày làm nàng sợ, bây giờ bỗng thấy vui vui; nghe chúng kêu như một điệu nhạc kích thích. Đầu óc Thu quay cuồng với khoái cảm tột cùng. Thu cố cắn chặt hai hàm răng, nhưng hình như nàng đang há miệng ra thực lớn. Nàng nghe thấy tiếng mình rít lên. Hai mắt Thu nhắm thực chặt, nhưng nàng vẫn thấy muôn vạn hào quang loé sáng như những đám mây ngữ sắc nổ tung lên chung quanh nàng. Thu nằm vật xuống. Hai tay nàng hình như không còn sức nữa. Thu cố đùa cả hai cánh tay về phía trước định ôm lấy đầu con mạ Bỗng nàng thấy mình vừa nắm được một vật cứng ngắc, tròn tria và nhắn bóng. Thu biết ngay đó là một cái sọ người. Nàng lại tưởng con ma đang nằm dưới mình biến hình, Thu rú lên rồi ngất sỉu. Lúc ấy Ba Thọt đang nằm tận hưởng những lạc thú do người đẹp dâng hiến, tâm thần chàng như lọt vào cõi thiên thai. Bỗng chàng hốt hoảng vì tự nhiên Thu rú lên vang dội cả nghĩa địa. Ba thọt tức tốc ngồi bật dậy toan chạy, nhưng lại thấy thân thể Thu mềm nhũn, ngã vật xuống bên cạnh chàng, không còn nhúc nhích nữa. Hoang mang tới cực độ, chàng quờ quạng tìm quần áo, bỗng tay chàng đụng phải chiếc sọ người trơng bàn tay Thụ Chàng chợt hiểu, suýt bật cười. Không hiểu sao con nhỏ này lại nắm được cái sọ người mà chàng ném đại xuống đó lúc chúng đuổi nhau về phía chàng. Chắc chắn con nhỏ này tưởng cái đầu lâu đó là đầu chàng, nên nới rú lên như vậy rồi ngất sĩu. Vừa tính ngồi dậy, chân chàng chạm phải cái cuốc, Ba Thọt lại nghĩ ngay tới kho tàng dưới ngôi cổ mộ. Chàng vội vã nhẩy xuống huyệt mò mẫm, tìm kiếm, nhưng chẫng thấy được gì, ngoài những xương sẩu. Ba Thọt nghĩ có lẽ phải đốt đèn lên mới chắc ăn. Bỗng chàng nghĩ tới Thu, nếu nàng tỉnh lại bây giờ mà la lên thì nguỵ Lại còn thằng chồng nàng nữa, y trở lại thì cũng không ổn chút nào. Ba Thọt thấy phải thanh toán cái đám này trước khi muốn làm gì thì làm. Chàng leo lên, lấy sợi dây thừng trói nghiến Thu lại, cẩn thận hơn, chàng xé một vạt áo, bịt miệng nàng lại. Xong xuôi, Ba Thọt vớ lấy khúc dây còn lại, tiện tay xách luôn cái cuốc, lần mò theo hướng thằng gác nghĩa địa chạy lúc nãy đi tới Chẳng phải đi xa lắm, Ba Thọt đã thấy ngay anh chàng gác nghĩa địa nằm chèo queo trên một gò mả ngáy khò khò. Mừng rỡ, chàng trói nghiến cả chân lẫn tay y lại. Để cho an toàn hơn, chàng nhét luôn một cục đất vô miệng y rồi lại xé một vạt áo bịt miệng y lại. Xong đâu đấy chàng vác y trở về ngôi cổ mộ, anh chàng vẫn ngủ tỉnh bơ, không biết trời trăng gì. Bây giờ thì yên trí mọi bữa, Ba Thọt lại thủng thẳng leo xuống huyệt, chàng lấy chiếc đèn pin trong túi đồ nghề mang theo, cẩn thận lấy một tay bit bóng đèn lại, bật đèn lên, chỉ để một lỗ nhỏ đủ sáng để quan sát, chàng thấy những chiếc xương người đã ngả sang mầu đen sậm, chứng tỏ người chết đã được chôn cất từ lâu lắm rồi. Ba Thọt gạt mớ xương qua một bên, cố tìm kiếm, nhưng chẳng có một món bảo vật nào, lục lọi, dào bới một hồi, cũng chẳng có kết quả gì, mồ hôi vã ra, chàng mệt đừ nhưng vẫn eố gắng tìm kiếm, nhưng chẳng có một bảo vật nào. Thất vọng ê chề, Ba Thọt toan leo lên, chân chàng bỗng vấp phải một cục đá ngay bên hông huyệt, bàn chân đau điếng, chàng tức mình lấy cái cuốc nậy cục đá, tức thì từ đó lộ ra một cái lỗ lớn, Ba Thọt thử thọc bàn chân vô đó, thấy đi tuốt luốt, chàng ngạc nhiên đút cây đèn pin rọi vô, thấy đó là một cái hang ăn thông với một con đường hầm nho nhỏ. ánh đèn chới với không soi rõ được hang tối mù mịt, chàng thọc một tay vào trong mò mẳm, bỗng nắm được một vật dèm dẹp lạnh ngắt. Chàng mừng rỡ lôi ra, rọi đèn xem, thì ra đó là một thỏi vàng cũng có tới mấy lượng, chàng ngậm thẻ vàng vô miệng, thò tay vào cái lỗ quờ quạng một lần nữa, chàng lại lôi ra được một thẻ vàng nữa. Bỗng tiếng gà gáy sáng vang lên xa xạ Ba Thọt giật nẩy mình, xé áo gói hai thỏi vàng lại. Lấy cục đá nhét vào cái lỗ đó, thu xếp đồ nghề, leo lên. Chàng nghĩ: không thể nào để cái kho tàng này lọt vào tay người khác được. Nhưng bây giờ phải làm sao bịt miệng được thằng gúc nghĩa địa này và con vợ nó, một ý nghĩ táo bạo thoáng qua đầu Ba Thọt. Chàng phải hành động thực nhanh mới kịp trời trở sáng. Ba Thọt lấy sẻng xúc đất lấp cái huyệt lại thực nhanh, chàng mệt tới đừ người, tới khi còn độ nửa gang tay nữa, chàng kéo thằng gác nghĩa địa xô xuống dưới huyệt. Tiện tay lấy luôn con dao của nó đâm mạnh vô ngực ỵ Thàng gác nghĩa đia ưỡn ngực lên, dẫy đàhh đạch một ìúc rồi nàm sụi lơ, Ba Thọt vội vàng cởi trói cho y, dọn dẹp sạch sẽ những vật dụng chàng mang theo. Xong đâu đấy, chàng ôm con vợ nó vác vào nhà, con nhỏ vẫn còn nằm mê man, chàng vội vàng cởi trói và mặc quần áo cho nàng, đặt nằm ngay ngắn trên giường rồi lẻn ra ngã sau. Vừa tới sân sau, chàng thấy cái cuốc, đem luôn tới ngôi mộ, nhét vào tay cái xác thằng gác nghĩa địa. Ba Thọt kiểm soát lại một lần nữa xem có sơ hở gì không, chàng giật mình vì còn quên chưa tháo miếng giẻ bịt miệng thằng gác nghĩa địa. Lật dật, chàng tháo vội miếng vải ấy ra, sửa lại cái xác chết cho ngay ngắn rồi lần mò vác đồ nghề ra đường, leo lên xe ba bánh chàng đem theo hồi chiều, đạp một mạch về nhà... Mới 6 giờ sáng, chuông điện thoại đã reo, Song uể oải nhấc máy. - A lô. - Da... Chào thượng sĩ. - Chào ông, có chuyện gì gấp đó, hạ sĩ Tư. - Không có gì gấp dâu thượng sĩ, nhưng có một vụ án mạng kỳ lạ muốn cho thượng sĩ hay. Song vừa ngáp vừa cười gượng gạo: - Ông mà đánh thức tôi giờ này, chắc chắn vụ án phải lạ rồi, vừa đổi phiên trực lúc 2 giờ sáng mà. Tiếng cười hì hì cầu tài của ông hạ sĩ già nghe rõ trong máy: - Thú thực cũng chẳng có gì quan trọng, tưởng thượng sĩ chưa đi ngủ nên gọi lại thôi mà... Song sợ Ông ta gúc máy nên lật đật ngắt lời: - Ấy, ấy, đằng nào tôi cũng đã dậy rồi, xin ông cho biết án mạng gì đó ? - Có một anh chàng gúc nghĩa địa, đêm qua ra đào một ngôi cổ mộ, bị cơn ma trong mộ đó nó đâm chết. Song bật cười: - Cái gì, cơn ma nó đâm anh chàng gác nghĩa địa chết à. Thế ông có bắt con ma đó về cho tôi thẩm vấn không? Tiếng cười ồn ào nghe rõ trong máy. Nhiều tiếng nói lao xao của nhiều người. Song biết rõ ông hạ sĩ già này ít nói chuyện khôi hài. Hơn nữa, chàng vừa đổi phiên trực lúc 2 giờ sáng, vội vàng tông về nhà ngủ thì không có thằng nhân viên nào dám dánh thức chàng dậy nói chuyện tiếu lâm cái kiểu này. - Alô... Alô... Hạ sĩ Tư còn đầu dây không ? - Da... da... thưa còn, nhưng mà có ông xếp vừa tới, muốn nói chuyện với thượng sĩ. Thôi được rồi, hạ sĩ cho tôi nói chuyện với ông ấy đi. - Alô... Song nghe giọng ông xếp trong máy, chàng trả lời ngay: - Dạ, kính chào đại úy. - À, anh Song đó hả, tôi cũng mới nghe tụi nó báo cáo vụ án mạng ở nghĩa trang này, kỳ cục quá, tôi có linh cảm không tốt cho tụi mình, mới tốc tới đây. Anh chịu khó tới đây đi với tôi, tôi e tụi báo chí nó thổi bồng vụ này lên, tung tin giựt gân câu độc giả, gây hoang mang cho mọi người, tụi mình lại khổ với mấy xếp lớn đó. Song cười hì hì khôi hài: - Thưa đại úy, nghe hạ sĩ Tư nói có con ma nó đâm anh gác nghĩa đia, vì anh ta dám phạm tới mồ mả của nó, có thế thôi mà, để tụi tư pháp nó lo. - Đúng rồi, có thế thôi. Nhưng nó xẩy ra trong phạm vi của mình. Anh mà không tìm ra con ma đó thì... hì... hì... không phải một mình anh thành ma đâu, coi chừng cả sở mình cũng thành ma luôn. - Đại úy nói sao, cái này là hình sự, có liên quan gì tới an ninh. - Đúng rồi, nhưng anh có biết nạn nhân đào ngôi mộ của ai không ? Song hỏi dồn: - Ai đó, đại úy? -Mộ Ông cố tổ cô vợ bé cưng nhất của Mặt Trời đó ? Song buột miệng: - Thôi bỏ mẹ rồi. Đại úy chờ tôi tới ngay. Trời tháng tư ẩm ướt, mưa không ra mưa, nắng chẳng có nắng. Khí hậu nồng nực lạ kỳ. Song phóng xe thực nhanh tới sở, chàng biết chắc cái chuyện tào lao này có ảnh hưởng tới tương lai sự nghiệp mình. Chàng rủa thầm cái thằng khốn kiếp nào đó không biết, đào vào cái mả tổ thứ dữ này làm chi cho chàng khổ thế này. Đã vậy còn chết nhăn răng ra đó nữa mới đổ nợ. Vừa lái xe qua cổng trại, ông xếp chàng cũng vừa lái xe ra; Song bám theo luôn. Con đường đất gồ ghề dẫn tới nghĩa địa hoang vu này có ngày nào chàng không đi qua, nhưng không hiểu sao hôm nay chàng thấy nó lởm chởm lạ thường. Bất chợt, Song nhìn thấy chú Tự Ông thầy dậy võ của chàng đang dừng xe lại nép vào lề đường, chiếc xe đạp ráp đầu, ráp đuôi mà chàng cho ông từ lâu, ông vẫn chưa đi thạo, cứ mỗi lần thấy xe nhà binh là nép vào lề đường ngừng lại ngay, khi nào "những chiếc xe cô hồn" đó lướt qua, ông mới dám leo lên xe tiếp tục đi. Song ngừng xe lại hỏi: - Chú Tư, chú đi đâu sớm quá vậy? - Ủa, chú Song, tôi đi đặt mấy ông phật, mà có cái gì đó, mấy ông đi đâu đông quá vậy? - Chuyện này ly kỳ lắm, để tối nay cháu tới kể chú nghe. - Có phải chú tới nghĩa địa người Tầu không? Song giật mình ngạc nhiên, hỏi: - Ý, sao chú biết? Sáng sớm nay, thằng Tào nó đánh thức tôi dậy; nói ra nghĩa địa xem cái thàng gác bị con ma nó đâm chết. Tôi nghi quá. - Chú nghi cái gì? - Con vợ nó có bồ, chú biết thằng đó mà. - Ai đó chú? - Thằng Tâm con bà Ba bán bánh cuốn đầu hẻm nhà mình đó. - A, cái thằng có con chi trăng trắng đó phải không? Xe của ông xếp Song đã quẹo vào đường đất nhỏ, Song vội vàng nói với chú Tư: - Nếu vậy trưa nay cháu lại nhà chú ăn cơm, mình nói tiếp, xem chú có giúp gì được cháu không nghe. Nhớ đừng eho ai biết nữa nghe chú. Cháu đi nhe. - Chú yên trí đi, tôi không nói với ai đâu. Song rú ga, chiếc xe lao nhanh về phía trước, vừa lái xe, vừa suy nghĩ miên man. Con chị thằng Tâm trắng bóc, nước da đó tự nhiên làm nàng nổi bật trong hẻm lao động này. Thằng Tâm sống lang bang bao nhiêu, con chi nó lại cần cù làm ăn bấy nhiêu, cứ sáng sáng, ba mẹ con lại gánh hàng bánh cuốn ra đầu hẻm bán, thằng Tâm lởn vởn một lúc lại biến mất, còn lại hai mẹ eon vừa tráng bánh, vừa cắt thịt, vừa bán bánh cho tới chiều tối mới về. Lúc đó, thằng Tâm mới lại xuất hiện, giúp mẹ và chị nó dọn hàng. Những ngày gần tết, thằng Tâm còn cái việc ra nghĩa địa cuốc cỏ cho những gia đình đi thăm mộ. Hồi trước ông già nó làm nghề thợ hồ, thường hay xây mộ cho nghĩa địa này. Từ ngày bi té từ trên cao xuống gẫy xương sống, hai chân ông bị liệt, không cử động được nữa, cả nhà bốn người chỉ còn trông vào gánh bánh cuốn đó. Song biết thằng Tâm là dân trốn quân dịch, nhưng đối với cái xóm lao động này, tự nhiên chàng không có thắc mắc gì về những việc này cả. Ngay các sòng bài rải rác khắp xóm chàng cũng lờ đi luôn. Sự dễ dãi của Song không phải là không có lý dọ Chỉ vì lò võ của chú Tư nằm tận cùng trong con hẻm này. Song đã học võ ở đây sáu, bẩy năm rồi, từ ngày chàng còn là nhân viên sưu tần mới đổi tới. Khu xóm lao động, khu sở Hàng Hà, khu nghĩa địa, đều nằm trong phạm vi hoạt động của chàng. Cái ngày đầu tiên ngỡ ngàng đổi về đây, may được một thằng bạn cùng sở giới thiệu với chú Tư, xin cho Song học võ, phải thú thực, vấn dề học võ chỉ là cái cớ cho Song đặt căn cứ cho việc sưu tầm phản tình báo ở đây để bảo vệ căn cứ quân sự Ở vùng này. Chú Tư cũng biết ngay điều đó, nhưng ông chĩ nói với đám đệ tử thân can phải cẩn thận ăn nói khi có mặt Song. Phải nói đây là thời gian khó khăn nhất cho chú Tư, vì đa số đệ tử của ông là dân trốn quân dịch, cờ bạc, nếu không cũng đào ngữ. Sự có mặt của Song trong võ đường đã làm cho thành phần này biến mất. Bởi vậy cuộc mưu sinh của gia đình chú bị ảnh hưởng mạnh. Song hiểu điều đó hơn ai hết. Chàng bắt đầu nói gần xa, bóng gió để tìm lối thoát cho sự mưu sống của chú Tư, nhưng không có hiệu quả, mọi người vẫn e dè sự có mặt của chàng. Cho tới hơn ba tháng sau, một tên đệ tử thân tín nhất của chú Tư bi cảnh sát bắt vì tội trốn quân dịch. Chú Tư đem điều này than với Song, chàng thấy đây là dịp tốt để tỏ thiện chí với mọi người. Chiều hôm đó, thằng Bảy được Song lãnh ra với đầy đủ giấy tờ y là mật báo viên của sở Phản Tình Báo trong An Ninh. Đồng thời, sáng hôm sau, thằng Bảy có giấy gọi nhập ngũ vào Hải Quân, binh chủng mà mọi thanh niên lỡ cỡ như thằng Bảy hằng mơ ước. Chính Bảy cũng đã nạp giấy xin vô Hải Quân hai năm về trước, nhưng bị từ chối vì vấn dề học vấn, Bảy trốn luôn không ra trình diện quân dịch cho tới ngày bi bắt. Không những gia đình Bảy mừng, mà cả võ đường của chú Tư hân hoan như mở hội. Tự nhiên Song được tôn vinh như thần thánh. Trong võ đường của chú Tư, chàng không còn bị ai nhìn với cặp mắt đố kỵ nữa. Những thàng học trò đầu bò nhất của chú cũng đã xuất hiện, tự nhiên cái đám này lại là những mật báo viên trung thành và đắc lực nhất của chàng. Từ đó phạm vi kiểm soát của Song không còn khó khăn với chàng nữa... Chiếc xe của ông xếp Song dừng lại, xe chàng cũng vừa trờ tới. Cảnh sát cũng đã tới phạm trường, họ đang chụp hình xác chết và thẩm vấn cô vợ của nạn nhân. Nhân viên chàng cũng đã có mặt. Gặp người Thẩm Sát Viên, Song cười: - À lại gặp nhau rồi, mấy ông bên Tư Pháp, thấy vụ này thế nào đây? - Chào Thượng Sĩ, theo lời con vợ nó thì hôm qua y say rượu, về còn đánh y thị, xong ra đây đào cái mộ này. Tụi tôi chắc là ông nội say quá vấp vào đâu té xuống, trong lúc đang cầm con dao, tự đâm vào ngực mình thôi. Song khôi hài: - Đâu có đơn giản vậy ông Thẩm Sát Viên. Theo tôi thì tại nó ra đây đào mả người ta, nên cái ông nằm dưới đó lụi cho nó một dao đó. Các ông mà không bắt được con ma này thì dở lắm. Viên sĩ quan cảnh sát cười hì hì, trả đũa: - Nếu vậy thì tụi tôi chịu thưa. Thượng Sĩ giám sát như thần. Có lẽ phải cho quật cái mộ này lên bắt con ma quá. Đại úy trưởng phòng Phản Tình Báo vừa đi tới, chỉ nghe được phân nửa câu đưa đẩy, giật mình: - Ấy ấy, chớ có đào mả người ta đó nghe ông cảnh sát Viên sĩ quan cảnh sát cười lớn, chỉ Song: - Thưa Đại úy, tại ông Thượng Sĩ của Đại úy chỉ thị cho chúng tôi thẩm vấn con ma. Mọi người đều cười ồ. Song đẩ ông xếp nói chuyện với viên cảnh sát, chàng đi lòng vòng quan sát phạm trường. Bỗng chàng để ý thấy vết trói còn hơi trầy trụa ở cổ tay và chân nạn nhân. Trong đầu Song loé lên một đáp số quan trọng. Chàng nhìn quanh quẩn, thấy ngay chiếc sọ người nằm lăn lóc ở bãi cỏ xa xạ Rảo bước đến đó, Song lấy khăn mùi soa gói chiếc sọ người lại, lặng lẽ mang ra xe cất rồi quay trở vào. Ngay lúc đó, một chiếc xe Jeep nhà binh chạy vào nghĩa địa. - Ý, Mặt Trời tới. Viên cảnh sát bấm Song, nói nhỏ: - Ê, chỗ anh em, sư huynh đừng giấu diếm tụi này tội nghiệp. Cái vụ gì đây, làm ơn chỉ giáo cho đàn em đi. Song biết viên cảnh sát đang tá hỏa, vì các vụ án mạng như thế này xảy ra như cơm bữa. Tự nhiên An Ninh Quân Đội ùn ùn kéo tới. Bây giờ lại tới nhân vật số 1 của quốc gia xuất hiện thì nhất định phải là chuyện lớn rồi. Song cười hì hì, nói nhỏ: - Biết ai đó không, coi bộ muốn hỏi đặng nhìn bà con sao? Viên cảnh sát bắt đầu nhăn nhó: - Sư huynh, đừng có giỡn mà, tội nghiệp quá đi. Thật sao? - Nói đi mà. - Hối lộ cái gì đây? - Tối nay một chầu Đồng Khánh tửu lầu đi! - Ái chà, nghe thơln đó, còn gì nữa? - Tiếp theo đó thì nhất định là nhất dạ đế vương rồi. Đàn em đón tiếp sư huynh theo đúng lễ nghi quân cách mà. - Nghe hấp dẫn quá, phen này thành ma cũng xin đầu quân qua Cảnh Sát thôi. - Thôi đủ rồi, đủ rồi mà, nói đi... - Thật tình thì chắng có gì nói, nhưng chỗ đồng nghiệp tớ hỏi thật; cậu định báo cáo như thế nào đây? Thì lúc sớm đã nói với sư huynh rồi đó. - Nếu vậy thì tốt, xong rồi. - Có thế thôi sao? - Chỉ có vậy thôi cũng đã đỡ khổ lắm rồi. - Tối thứ Bảy có cô em hẹn đi nhảy ở Chợ Lớn, con nhỏ mới tuyển được một cô lính mới thơm như mít, nhất định hôm đó sư huynh phải để thằng em này hộ tống tới đó rồi. Song cười thỏa mãn: - Khâm phục, khâm phục, tiểu đệ phục đàn anh cảnh sát đó. Thôi được, lại đây. Vừa nói, Song vừa nắm tay viên cảnh sát kéo lại chỗ xác chết, chàng vạch những vết bầm tứn ở tay và chân cho y xem, nói nho nhỏ: - Cái báo cáo của quý vị không xếp hồ sơ bỏ vào văn khố được đâu nó chuyển lên bàn cái ông đó dó. Nếu báo cáo như ông vừa nói với tôi là bỏ mẹ. Vừa nói chàng vừa hất đầu về phía chiếc xe Jeep nhà binh mới tới. Song nhìn rõ nét mặt nhăn nhó thật khó coi của viên cảnh sát, chân tay y bắt đầu run lẩy bẩy, y rên rỉ: - Thôi bỏ mẹ rồi, sư huynh ơi. Ơn cứu tử này tiểu đệ xin ghi nhớ muôn đời. Bây giờ làm sao đây, nói đi... nói đi. - Bây giờ tôi dắt anh ra chỗ đó, gặp Mặt Trời, anh nói đáng lẽ vụ này là nhiệm vụ của Tư Pháp, nhưng nó xảy ra trong khu vực quân sự, vậy xin phép để cho bên An Ninh điều tra thì dễ dàng hơn. Còn nếu bên An Ninh cần chỉ thị điều gì, xin cứ cho biết, cảnh sát sẽ phối hợp hết mình. Nhớ là đừng tỏ ra thông minh quá nhé, cứ coi như các anh chẳng biết gì hết thì sống lâu đó. Viên cảnh sát thở cái phào, có lẽ y cảm thấy vừa trút bỏ được cả ngàn tấn đá đè trên đầu, y cười hí hí: - Bái phục, bái phục. Vừa gỡ rối tơ lòng cho đàn em, vừa bảo vệ bí mật quân sự tuyệt đối. Bái phục, bái phục... Cũng ngay lúc đó, Đại úy trưởng phòng Phản Tình Báo đi chầm chậm bên người đàn ông mặc thường phục và một cô gái tuyệt đẹp, nàng đẹp như những bức tranh vẽ Hằng Nga trên nắp hộp bánh Trung Thu, cả ba người tiến đến bên Song. Chàng đứng nghiêm chào thẳng người, viên cảnh sát đứng sau chàng một chút cũng chào kính cứng ngắc. Người đàn ông đến trước mặt y hỏi: - Thế nào, bên Tư Pháp, thấy vụ này ra sao đây, các anh báo cáo chưa? Viên cảnh sát liếc mắt nhìn Song cầu cứu. Hình như những gì chàng dặn y tan biến theo mây khói rồi. Song đánh tiếng cứu bồ, chàng nghĩ tới người đẹp tối thứ bảy và chầu tửu lầu tối nay, không thể không có được: - Kính thưa Đại Tướng, chúng tôi vừa bàn với bên Tư Pháp để cho An Ninh điều tra vụ này vì nội vụ xảy ra trong khu vực quân sự. Còn nếu sau này có cần gì sẽ xin đằng Tư Pháp phối hợp. Người đàn ông mặc thườhg phục gật gù: -Tốt, tốt... Song thừa thắng xông lên luôn: - Thưa Đại Tướng, nếu không có sự gì khiếu nại của con cháu bên ngôi mộ người đã khuất, chúng tôi nghĩ cũng chẳng có gì quan trọng, vì nạn nhân có lẽ say sưa nên xảy ra tai nạn thôi. Vợ y đã khai báo với Tư Pháp như vậy. Người mặc thường phục lại quay sang viên cảnh sát hỏi: - Có phải như vậy không? Viên cảnh sát lính quýnh: - Dạ phải, dạ phải, thưa Đại Tướng. Chĩ có thế thôi. - Nếu vậy không có gì quan trọng cả, tôi muốn vụ này không được ầm ĩ đó. Không hẹn mà cả ba ngllời cùng nói một câu: - Xin tuân lệnh. Còn bên An Ninh kết thúc điều tra ngaỵ Trưa nay lên gặp tôi, các anh không cần thủ tục hệ thống quân giai rườm rà, tôi chỉ muốn được việc thôi. Cô gái đi theo ông tướng bây giờ mới lên tiếng: - Em chịu như vậy đó. Đừng cho ai biết nữa là hơn. Ông Tướng mỉm cười hân hoan: - Nhất định là thế rồi. Ngay lúc ấy, ba chiếc xe Jeep phóng vào nghĩa địa, mọi người trên xe đều mặc thường phục nhưng võ trang cùng mình. Họ tới là tỏa ra bốn chung quanh ngaỵ Ông Tướng nhìn đám hộ tống tới chậm, mỉm cười bảo cô gái: - Thôi tụi mình về, để anh em bên An Ninh lo cho tụi nó tới rồi. Cô gái có vẻ hài lòng lắm, nàng gật đầu lia lịa, nhưng trước khi đi quay lại nói với Song: - Xin các ông lo vụ này chu đáo cho chúng tôi nhé. - Chúng tôi không thích ồn ào đâu. - Da... da... xin phu nhân yên tâm, chúng tôi xin hết mình. Người đẹp mỉm cười rồi quay đi. Song đánh luôn một đòn tâm lý lấy điểm thượng cấp và giai nhân. Chàng làm bộ quay sang viên cảnh sát nói lớn, cết ý cho người đẹp nghe được: - A, bên Tư Pháp đã đồng ý để An Ninh điều tra rồi, vậy xin cho lại cuộn phim quí vi vừa chụp phạm trường. Chúng tôi cần cái đó. Trong khi viên eảnh sát lính quýnh bảo nhân viên nhiếp ảnh tháo máy ảnh trao cuộn phim cho Song, cả người đẹp lẫn ông Tướng cùng quay lại nhìn Song mỉm cười đắc ý, nhất là giai nhân lại nheo nhẹ một bên mắt gật gừ làm Song sướng rơn. Chàng tưởng tượng có cả một bài thơ thán phục mình trong mắt giai nhân... Trưa hôm đó, Đại úy Trưởng Phòng Phản Tình Báo được lên trình diện ông Tướng. Nội vụ coi như giải quyết xong. Đây chĩ là một vụ tai nạn rủi ro và hồ sơ được xếp vào văn khố muôn năm. Sau đó, người đẹp của ông Tướng cử một tốp thợ nề tới xây lại ngôi mộ, đồng thời hai người trong đám đó được đề nghị Ở lại làm người gác cho nghĩa trang. Lẽ dĩ nhiên Hội ái Hữu Nghĩa Trang chấp nhận người của An Ninh giới thiệu ngay. Nhưng vụ này đối với Song không thể đơn giản như vậy được. Chàng phải tìm ra sự bí ẩn của án mạng. Có lẽ ông xếp của Song đã đoán được Song đang nghĩ gì nên gọi chàng vào văn phòng căn dặn: - Moa muốn toa nghĩ phép vài ngày, đi chơi xa để thưởng cái vụ phòng mình được thượng cấp để ý tới, nhất định kỳ thăng cấp này phải có tên moa trong danh sách tân Thiếu Tá. Bởi vậy, nội vụ coi như xong, đừng có lộn xộn nhẹ Thế là đẹp lắm rồi, moa phục toa đó. Song vừa bước ra khỏi cửa, ông gọi giật chàng lại dặn thêm: - À suýt nữa quên, toa qua phòng Hành Chánh lấy giấy phép, lấy luôn giấy phóng thích con nhỏ vợ nạn nhân và giúp nó chôn thằng chồng càng sớm càng tốt. Moa để toa dưỡng sức cả tuần lễ đó. Song cười gượng gạo lấy lòng thượng cấp, chàng rảo bước qua phòng Hành Chánh lấy giấy phép và giấy phóng thích rồi xuống nhà giam lãnh Thu ra, đưa nàng lên xe Jeep, phóng thẳng về nhà. Thu vẫn chưa biết mình được phóng thích, lại tưởng Song chở đi nhốt ở một nơi khác. Đến khi Song chở nàng tới căn nhà ở dưới chân cầu Xa Lộ Mới, nhết vào một căn phòng trống, tối om om, Thu vẫn đinh ninh đây là nhà giam. Căn nhà này Song được bà cô giao cho bán, nên bên trong trống trơn. Chung quanh nhà là một khoảnh đất rộng, có trồng mía phía sau và đằng trước có nhiều cây ăn trái. Phía ngoài lại có một hàng rào bằng hoa dâm bụt cao hơn đầu người. Khu này là cả một dãy đất chạy dọc theo bờ sông Sài Gòn. Khi con đường Xa Lộ Biên Hòa chưa chạy qua đây, cả ngàn năm không có ai lai vãng tới vùng này. Nhưng khi cầu Xa Lộ hoàn thành, đất cát ở đây đắt hơn vàng. Người ta dự định lập một dãy nhà kho hay lập cầu tầu ở đây. Mọi người đổ xô tới mua đất, nhưng không có ai ở vùng này cả. Đưa Thu vào nhà rồi, Song ra xe lấy cái đèn pin lớn, loại đèn pin dùng dưới chiến hạm, vuông vắn, có tay xách và tập giấy nháp của chàng với lời khai của Thu hồi sáng. Bước vào phòng, Song thấy Thu ngồi co ro một góc nhà, chàng cởi giày ngồi xuống sàn gạch láng, đặt xấp giấy trước mặt, rọi cây đèn pin về phía Thu, nói: - Thôi bây giờ mày khai sự thực đi. Đừng đóng kịch nữa. Thu chậm chạp lết về phía Song. Nàng ngồi trước mặt Song, cách chừng sải taỵ Giữa hai người là tờ khai lúc sáng của Thụ Song kê cây đèn pin phía trước rọi thắng vào mặt Thu, ánh đèn chói lòa. - Tao không có nhiều thì giờ nghe mày kể chuyện cổ tích nữa. Vậy không muốn ăn đòn thì cứ thực thà mà nói đi. Giọng Thu yếu ớt: - Dạ thưa thầy, em đã khai hết rồi. Bất ngờ Song chồm về phía trước, giáng cho Thu một cái bạt tai nẩy lửa. Nàng ngã nghiêng về một bên, tá hỏa tam tinh. Song rít lên: - Đến giờ này mà mày còn ngoan cố được à, để tao nói cho mày nghe. Vừa nói Song vừa nắm ngực áo Thu kéo nàng ngồi dậy. Hàng nút bấm phía trước bật tung ra, bộ ngực no tròn vung lên phía trước. Thu chĩ mặc có một chiếc áo bà ba duy nhất trên mình. Nàng sợ hãi đưa hai tay che trước ngực. Hai bàn tay nhỏ nhắn không đủ che đậy bộ ngực của nàng. Song cười gàn:. -cTại sao tối qua mày không mắc cỡ? - Dạ thưa thầy, tối qưa đâu có ai. Chồng em nhậu say về, em đã đi ngủ rồi. Đến sáng dậy thấy ảnh đã chết. Song nắm hai chân Thu kéo banh ra, chàng chỉ ngay vào những đốm loang lổ dưới đũng quần Thu hỏi lớn: - Cái gì đây? Tôl qua mày có ngủ với ai không? Cái thằng bán bánh cuốn của mày đã bị bắt rồi. Còn chối được không? Đứa nào đâm chồng mày? Thằng Tâm hay mày? Nghe hỏi Thu chới với, nước mắt tràn ra, cổ họng nghẹn lại, đắng ngắt. Nàng phải nói cái gì bây giờ. Thằng Tâm bị bắt rồi hay sao, nàng thấy tội nghiệp cho thằng bồ nhỏ của mình quá. Quả thực Tâm có biết gì về vụ này đâu. Từ sáng tới giờ, Thu dã cố hồi tưởng lại những gì xảy ra, nàng vẫn ngỡ đó chĩ là cơn ác mộng. Nhưng chất nước nhờn trong mình nàng chảy ra còn đọng lại ở đũng quần thì giải thích sao đây. Lúc sáng khi thức dậy, nàng ra sân sau chỗ ngôi mộ như trong tiềm thức ghi lại. Gặp chồng nằm chết ở đó, nàng tri hô lên, cảnh sát tới và nàng bị bắt nhốt ngay, chưa kịp thay quần áo gì cả. Những dấu tích trên thân thể nàng và quần áo đã chứng tỏ sự việc đêm qua đã xảy ra là sự thực Nhưng nàng không hiểu tại sao lại thức dậy trên giường. Bây giờ có khai ra hết, chưa chắc gì ai tin nàng. Nhất là Tâm lại bị bắt rồi. Án mạng do ai là thủ phạm đây? Làm sao ăn nói bây giờ? Bỗng tiếng Song lại vang lên, lần này nhẹ nhàng hơn: - Cô tưởng tụi tôi ngây thơ đến độ ấy hay sao? Những vết đốm này ở tuổi tôi và cô có ai không biết. Cô không tin phải không? Được rồi, tôi sẽ làm cho cô tin. Bây giờ cô cởi cái quần đó ra. Thu hơi lưỡng lự. Song gầm lên ngay: - Cởi ra? Thu hoảng hốt tụt nhanh chiếc quần ra. Nàng co hai chân lại để kéo chiếc quần tuột hẳn ra ngoài. Da thịt trắng muốt và chắc nịch lồ lộ dưới ánh đèn. Thu ngồi khép hai chân lại, che dấu bộ phận kín đáo nhất của người đàn bà. Đến bây giờ Thu cũng không hiểu tại sao mình không có mặc một mảnh quần áo lót nào. Chiếc quần dài Thu vừa cởi ra cũng là chiếc quần duy nhất nàng mặc. Thu suy nghĩ từ sáng tới giờ, nàng vẫn quen mặc đủ quần áo lót đi ngủ. Thế mà hôm nay quần áo lót đâu hết? - Bây giờ cô vạch cái đũng quần ra ngửi xem cái mùi đó là mùi gì thì biết ngay những dấu loang lổ đó tại sao mà có. Thu đưa đũng quần lên ngửi. Nàng chỉ làm lấy lệ. Thu còn lạ gì nó là cái gì nữa. - Đây cô xem! Vừa nói Song vừa kéo chiếc áo duy nhất của Thu xuống hết vai, phơi trần bộ ngực ra. Thu cúi xuống nhìn thân thể mình. - Những vết cào cấu này cô giải thích ra sao với tôi? Song lại cười khì châm biếm: - Ấy, ấy cô đừng nói có một con ma nó hãm hiếp cô, rồi giết chồng cô nhé. Thu rùng mình, tự nhiên nàng nghĩ đến việc đêm qua nàng ngủ với ma là sự thực. Chứng tích rành rành, còn nghi ngờ gì nữa. Nhất định là sự thực chứ không phải mơ hồ nữa. Thu nhỏ nhẹ: - Em xin khai thực. Song mừng rỡ: - Ít nhất cô phải để tôi nghe được một câu như thế. Vậy hy vọng đây là lần cuối cùng, vì tôi không muốn mất thì giờ nữa. - Dạ nhất định em xin khai thực. Vừa nói Thu vừa cởi luôn chiếc áo ra trước sự ngạc nhiên của Song. Nàng quay lưng lại nói: - Thầy coi có phải đây là vết chém bằng sống dao, con dao đâm vào ngực chồng em. Song cầm đèn pin rọi sát vào lưng Thụ Vết thương đúng là một lằn còn rươm rướm máu. Song đứng dậy bảo Thu: - Khoan đã, cô chờ tôi một chút. Vừa nói Song vừa chạy ra nhà để xe, lấy gói tang vật và đồ ăn, nước uống chàng mưa trong câu lạc bộ lúc trưa. Khi trở vào phòng, Song thấy Thu vẫn ngồi đó, trước ánh đèn pin chói chang, nhưng bộ đồ nàng đã gấp lại để trước mặt. Kinh nghiệm thẩm vấn cho chàng biết, một can phạm có những cử chĩ như thế là đang sẵn sàng hợp tác với người thẩm vấn. Song moi ra một cây đèn cầy, đốt lên cắm trước mặt Thu rồi tắt đèn pin. Căn phòng chìm trong bóng tối, lờ mờ vì ngọn nến chỉ đủ soi sáng một khoảng chỗ Thu và Song ngồi. Song mở một chai xá xi con cọp rót cho Thu một ly, chàng một ly, cả hai cái ly đều bàng nhựa, điều an toàn mà mọi thẩm vấn viên phải làm. Chàng cẩn thận để chiếc vỏ chai vào trong gói đồ: - Trước khi kể cho tôi nghe câu chuyện đêm qua, cô Thu uống ly nước đã. Tôi biết cô khát lắm. Từ sáng tới giờ không có ai lo vụ ăn uống cho cô phải không? Thu "dạ" một tiếng nho nhỏ, không khách sáo, cầm ly nước uống một hơi. Nàng cảm thấy những giọt nước mát như nước cam lồ. Đoạn Thu đặt ly xuống, lấy tay chùi miệng. Song trao luôn ly của chàng cho Thu: - Cô uống luôn ly này đi. Tôi vừa ăn cơm nên uống nước rồi. Thu hơi do dự, nhưng nàng cũng đỡ ly nước uống luôn. Lần này nàng không uống một hơi nữa mà nhắp từng ngụm. - Cám ơn thầy, em hết khát rồi và đã cảm thấy dễ chịu. Song mỉm cười, tự nhiên chàng thấy thương hại người thiếu phụ thiếu may mắn này. Chàng nghĩ, ước gì sự thực nó vô tội, mình sẽ tìm cách giúp đỡ nó hết mình. Vì nội vụ cũng cho chìm xuồng rồi, lại có giấy phóng thích nữa thì có giúp đỡ nó cũng chẳng có rắc rối gì. Bây giờ Thu bắt đầu nói. Nàng nói chậm và nhỏ, nhưng cũng đủ để Song nghe rõ ràng. Vừa nói, Thu vừa chỉ cho Song thấy những vết trầy trụa, đất cát còn bám sau lưng, trên đầu, cũng như khắp mình nàng. Ngoài trời đột nhiên mưa to, sấm chớp ầm ầm. Những hạt mưa nặng trĩu, rớt ào ào lên mái ngói. Nước mưa theo máng xối chảy vào bể nước nghe mát da thịt. Song chợt nhớ hình như cái nắp bể nước chưa mở để hứng thêm máng xối phía bên trái, chàng lật đật bảo Thu ngừng lại, theo chàng chạy xuống bếp. Y như Song nghĩ, nước mưa từ phía bên trái cái máng xối đổ lên nắp bể, tung toé vào nhà bếp. Chàng lật đật nói lớn: - Cô Thu, cô giúp tôi giở tấm nắp tôn này ra hứng nước. Thu nhanh nhẹn phụ với Song. Một lúc sau tất cả nước đều chảy vào hồ, nhưng người Song đã ướt đẫm và Thu cũng chẳng hơn gì chàng. Trên thân thể Thu không một mảnh vải nhưng nàng thật tự nhiên, chạy qua chạy lại thoăn thoắt. Khi xong việc, cả hai cùng đứng thở. Song nhìn Thu tội nghiệp: - Thôi tiện thể cô tắm luôn đi cho đỡ mệt. Tôi lên nhà thay đồ. Hình như chĩ chờ có thế, Thu vui mừng với lấy cái gáo hứng nước mưa xối ào ào. Song ra xe lấy bộ quần áo đánh vợt mặc đỡ. Chàng đem bộ đồ của Thu trao cho Nàng: - Giặt sơ bộ này đi cô Thu, cô còn cần nó đó. Vì sợ ướt, Song đứng ở trên nhà đưa bộ đồ cho Thu. Nàng chạy lại cầm bộ đồ, lụp chụp làm sao để rớt luôn xuống đất. Tự nhiên cả hai cùng cúi xuống nhặt lên vì sợ dơ bộ quần áo. Vô tình một tay Song nắm trúng bàn tay Thu, rồi không hiểu sao chàng chới với té nhào. Thu ôm chặt lấy Song, đỡ cho chàng đứng vững lại, thân thể hai người ép sát vào nhau. Song lấy được thăng bằng thì thân thể nõn nà mát rượi của Thu đã nàm gọn trong vòng tay chàng. Tự nhiên người Song nóng lên, không tự chủ được nữa, chàng cúi xuống hôn nhanh trên môi Thụ Thu ngước mặt đón nhận nụ hôn một cách sung sướng, nàng cố ép sát thân thể vào người Song... Một lúc sau, cả hai cùng trở lại phòng trên. Song ngồi xuống bên ngọn đèn cầy, kéo Thu ngồi vào lòng chàng, vòng tay qưa lưng Thu kéo ghì nàng lại, ngồi dựa trên mình chàng, Thu gục đầu vào vai Song, nhắm mắt lại, nàng thấy ấm áp lạ lùng. Thu cảm thấy một niềm thỏa mãn triền miên pha lẫn cảm giác được che chở thật ấm cúng: - Thầy... thầy Ba, thầy còn giận em không? Song kéo nàng gần hơn nữa: - Chẳng bao giờ anh giận em, chỉ vì nhiệm vụ thôi. Đừng kêu anh bằng thầy nữa. - Thầy muốn em kêu sao? - Anh Song được rồi... Thu cười sung sướng: - Em có thể gọi anh bằng anh được sao? - Tại sao lại không, anh cũng chỉ hơn em vài tuổi thôi, chĩ có điều em sẽ hối hận. - Tại sao vậy? - Làm người tình của anh, em sẽ đau khổ suốt đời, vì chính anh cũng không biết mình có bao nhiêu người yêu. Thu tha thiết: - Anh Song ơi, em xin nói thực những gì tự đáy lòng. Nói là yêu anh thì qủa thực là quá lố, sự thực em đâu dám trèo cao như vậy, em đã khai hết lý lịch của mình cho anh biết rồi; em chỉ mong anh đoái thương cho em làm trâu ngựa phục vụ anh là mãn nguyện, em chưa đáng làm tôi tớ anh, chứ đừng nói gì là người yêu. - Nhưng em có yêu anh không? Thu thành thực: - Anh thử nghĩ xem, nếu anh nuôi một cơn chó trong nhà, nó còn mừng khi anh về, lúc anh vuốt ve nó, nó biết được cưng chìu, nói gì là em. - Không nói dài dòng, cũng đừng ví von lôi thôi, anh chỉ hỏi một câu thôi, có yêu anh không? Tự nhiên Thu trườn mình tới, bá lấy cổ Song xiết chặt, nàng thì thầm như tự nói với mình: - Anh ơi, em yêu anh. Anh cho em yêu anh nhé. Song thấy thương Thu vô ngần, hoàn cảnh này, nếu chàng không che chở cho Thu thì không biết nàng sẽ đi về đâu. Hồi sáng, chính Thu cũng kể lể với chàng như vậy tất cả tài sản của nàng chĩ còn vài chục bạc, một ít thực phẩm dự trữ và quần áo. Cái đám tang của chồng nàng không biết phải làm sao đây. Rồi sau đó, nàng sẽ nương tựa vào ai. Đó là chưa kể hiện nay nàng còn bị nghi ngờ giết chồng nữa mới lôi thôi. Thấy Song không nói gì, Thu có vẻ hối hận, nàng rụt rè: - Em không đáng được nói như vậy với anh. Hai tay Song ôm lấy mặt Thu, chàng nhìn thẳng vào mắt nàng: - Em có đòi hỏi gì đâu, chính anh hỏi em mà. Câu trả lời của em làm anh vui lắm. Anh sẽ làm tất cả những gì có thể làm được cho em, yên lòng chưa? Tự nhiên nước mắt Thu trào ra, nàng xúe động thực sự: - Anh ơi... anh, em thú thực, em không giết chồng em, nhưng không thể giải thích được, em phải chịu thôi. Anh có lòng thương, em không dám để liên lụy tới anh, được nghe anh nói câu này em mãn nguyện rồi. Mai này nếu ở tù còn ngày ra, em sẽ tìm tới anh xin nương náu như một người làm công cho anh, nếu anh còn đoái hoài tới em. Song thấy lòng mình se lại trước chân tình của người góa phụ trẻ. Chàng vỗ về: - Em yêu của anh, chắc chắn anh tin những gì em nói với anh. Từ nãy tới giờ, anh cũng tin rằng có một sự bí ẩn gì chúng mình chưa tìm ra. Nhưng anh tự tin rằng anh sẽ minh oan cho em. Còn vụ Ở tù thì không xảy ra đâu, em được tự do rồi. Thu không ngờ được những gì mình vừa nghe. Nàng sung sướng cực độ, oà lên khóe thật lớn. Nàng ôm cứng lấy Song, vi cứu tinh của đời nàng. Song để Thu khóc một hồi, chàng xoa nhè nhẹ trên vai Thu, nói nhỏ: - Bây giờ em muốn đi đâu, anh giúp em. Thu nhích ra một chút, lo lắng:. - Anh không muốn chứa chấp em hay sao? - Bằng cách nào? - Em đã nói rồi, nếu còn được sống tự do, em xin anh nhận em làm tôi tớ trong nhà, em không đòi hỏi gì hết vì em biết phận mình. - Em nghĩ kỹ chưa? Thu quả quyết: - Khỏi suy nghĩ nữa, sự thực có eách nào hơn được làm người giúp việc cho anh. Nếu em phải trôi nổi nữa, may lắm, ra chợ Bến Thành ngồi, có người kêu về làm người ở là cùng, chứ em có mong gì hơn đâu. Em van anh, cho em được toại ý. Em sẽ làm hết những công việc nhà không đòi hỏi gì; em tự nguyện phục vụ anh như một con nô lệ, từ công việc làm tới thể xác, nếu anh muốn, em không tiếc gì đâu. Và em hứa sẽ giữ thân phận làm người ở cho anh. Song không nói nữa, chàng thấy chẳng còn gì phải nói nên từ từ cúi xuống hôn lên miệng Thụ Bờ môi ngọt lịm của nàng làm Song ngây ngất, chàng thì thầm: - Hãy sống với anh, khi nào không thích nữa thì em tự do ra đi. Thu ép chặt vào mình Song: - Anh cho phép ở lại, không bao giờ em đi nữa, tin em đi. - Được, anh để em tự lo liệu. - À còn thằng Tâm, em cũng thú thực với anh, giữa em với nó chưa có gì quá đáng. Hàng ngày em hay ra ăn bánh cuốn ở đó, hắn để ý tán em, em kêu nó vào cuốc cỏ nghĩa địa. Sau này hắn đi hơi quá trớn một chút, thường hay vỗ vai hoặc nắm tay em. Em cũng thích nó, nhưng nó còn quá trẻ. Vả lại em đã lấy chồng lần này là lần thứ nhì rồi, đối với chồng em, không có tình cũng có nghĩa, nên em thích nó chỉ để trong lòng thôi. Nó tưởng đã chinh phục được em nên nói tùm lum lấy le thôi. Bây giờ vì em mà nó mắc nạn, em không yên tâm chút nào. Anh có thể giúp nó được không? Song cười dễ dãi: - Chính anh nhờ cảnh sát bắt nó và không cho ai tiếp xúc với nó cả. Ngoài việc nó bị nghi là thủ phạm, hiện nay nó còn tội trốn quân dịch. Hơn thế nữa, nó có bà chị đẹp quá, anh tán mãi chưa được. Thu bật cười, nhưng nàng im ngay, tỏ vẻ lo lắng: - Em không dám xin sỏ gì cho nó, chỉ hỏi anh, nếu có thể đỡ cho nó một phần nào trong cái vụ của em thôi. Còn cái tội trốn quân dịch nó phải chịu rồi. Song tát nhè nhẹ trên má Thu: - Bây giờ em là của anh thì thằng Tâm phải biến đi khỏi vùng này. Đáng nhẽ nó có thể bi đi Côn Đảo vì tội sát nhân, nhưng vì em, anh minh oan cho nó. Còn tội trốn quân dịch, anh có thể lo cho nó một cái đặc ân ra trình diện trễ, khỏi phải đi lao công chiến trường, em thấy có được không? Thu mừng rỡ, nàng không ngờ Song lo cho nàng như thế. - Em cám ơn anh, không ngờ em có phước như vậy. Song nói nhanh: - Chưa hết đâu. Thu lo lắng: - Còn gì nữa hả anh? - Em phải giúp anh nhiều thứ lắm. - Em đã nói rồi, kể từ nay em là tôi tớ của anh mà. Song ghé miệng vào tai Thu nói nhỏ một hồi, nghe xong, Thu cười khúc khích, ôm cứng lấy Song đè chàng xuống sàn nhà... Thu đã quên hết tai nạn vừa xảy ra. Niềm vui dâng trào trong lòng người góa phụ trẻ đã hai lần sang ngang. Có lẽ sau những cơn mưa phũ phàng, trời bây giờ mới sáng thực sự. Nàng ôm ghì lấy Song, tự tay cởi chiếc áo thun của chàng ra, áp sát thân thể no tròn vào mình chàng. Cảm giác đê mê chạy dài theo xương sống khiến từng thớ thịt căng lên, nàng thấy mình bồng bềnh trong một đám mây hồng, có tiếng nhạc vi vu, nước chảy róc rách, cùng gió hây hây. Hình như Song đang luồn tay xuống dưới, Thu hơi cong người lên...