Tôi, đứa con gái hai mươi lăm tuổi, không đẹp, khờ khạo, cả tin, thành phần gia đình bình thường, nói chung là không có gì đáng làm mọi người lưu ý từ lần gặp gỡ đầu tiên. Thế nhưng đâu có sách vở, luật lệ nào cấm một người con gái bình thường như tôi yêu một người đàn ông tài hoa, bản lĩnh như anh. Và thế là tôi gạt ngoài tai những lời đàm tiếu cỡ "đũa mốc mà chòi mâm son", xem thường những ánh mắt ngó theo thương hại, hăm hở lao vào cuộc chơi với tất cả sự nhiệt thành và tin tưởng từ trái tim non trẻ của mình, cứ ngỡ tình yêu chân thật có thể làm nên sự dời non lấp biển.

Quen nhau được hai năm, tình cảm cứ treo lơ lửng đâu đó một cách nguy hiểm giữa ranh giới thật mập mờ mà cả hai chúng tôi đều không muốn gọi tên, hay nói khác đi, đều không muốn làm rõ nghĩa. Quen nhau được hai năm, anh được lệnh thuyên chuyển công tác sang một thành phố khác. Cuộc chia tay không hề có nước mắt, chỉ thuần những nụ cười rất gượng từ phía tôi và vô số câu chúc sáo rỗng về cuộc sống mới thành công đang còn ở rất xa phía trước. Chia tay, tôi biết đây cũng là giải pháp tốt nhất cho quan hệ bế tắc giữa tôi và anh. Anh hứa sẽ tìm cách liên lạc với tôi ngay khi tìm được một công việc ổn định. Tôi bảo anh :"Tùy anh, nếu anh thấy cần. Nhưng đừng làm việc đó nếu chỉ vì cảm thấy bắt buộc hay thương hại em". Anh nhìn tôi chăm bẵm, khó hiểu. Tôi tin anh nghiêm túc và thật tình khi nói nhưng không dám đặt cược hết hy vọng của mình vào lời hứa mông lung đó.

Một tháng sau, giữa lúc tôi đã hầu như tuyệt vọng về mọi tin tức của anh, thì bưu thiếp của anh bay tới : Chào em, bé con. Dễ đến hàng thế kỷ mình không gặp nhau hả em. Em khỏe không ? Mọi việc vẫn bình thường chứ ? Tôi nghe tim mình đập hụt đi vài nhịp vì niềm vui òa vỡ : Bé con, anh đã bảo em rằng số anh luôn gặp may mà. Anh đang ở một nơi mà anh chắc rằng em sẽ phải ghen tị khi nghe tới. Em thấy không, một bãi biển cát trắng đến nhức mắt, biển xanh đến không cùng, gần một thành phố cổ êm đềm như cổ tích. Anh nghĩ người ta thật khùng khi trả tiền cho anh để làm việc ở một chốn thiên đường như vậy. Còn em thì sao, bé con ? Sếp mới tốt với em chứ ? Đừng lo nghĩ nhiều mau già, khó lấy chồng bé con ạ ! Chừng nào có gì vui nhớ báo cho anh biết. Chỉ có vậy. Tôi lật qua lật lại, ngắm nghía kỹ lưỡng cái chốn anh gọi là thiên đường, nơi đang lưu giữ anh, mang hơi hướm của anh, từng buổi sáng buổi chiều đưa đón anh đi đi về về. Nhưng hệt như trong trò chơi cút bắt, anh không để lại địa chỉ hồi đáp, anh biết rất rõ tôi đang ở đâu, làm gì, còn anh thì khi ẩn khi hiện, chạy đường này, núp góc kia, tôi hụt hơi nhưng chẳng cách gì bắt được.

Ba tháng sau ngày nhận được cái bưu thiếp đó, tôi lại bặt tin anh. Một buổi chiều, tôi vừa về nhà thì nhận được tin anh nhắn :"Anh sẽ gọi lại cho em vào 9h tối nay. Cố đợi anh. Anh có chuyện quan trọng muốn bàn với em". Một lần nữa quả tim bất kham của tôi lại đập lồng lên trong lồng ngực. Hàng ngàn câu hỏi đổ xô đến quay cuồng trong cái đầu ong ong mụ mị của tôi. Anh muốn nói với tôi điều gì ? Tại sao lại quan trọng ? Tại sao lại 9h ? Tại sao lại bặt vô âm tín lâu đến vậy ? Tại sao không liên lạc với tôi ở cơ quan ? Tại sao, tại sao, tại sao ? Tôi nhìn đồng hồ, nhẩm tính những chuyện mình phai? làm trước khi đi đến vuộc gặp gỡ "từ xa" với anh. Gọi điện thoại cho đám bạn để hoãn "độ" ngồi quán kem tối nay, chạy lồng ra chợ quơ vội vài món đồ dùng mà mẹ tôi đã kỹ lưỡng dặn mua từ buổi sáng, phóng xe đến Nhà văn hóa thiếu nhi đón thằng cháu. Về nhà, nhìn đồng hồ lần nữa, tôi thở phào, mới 7h30. Còn sớm chán, tôi còn thì giờ tha hồ nhẩn nha, tận hưởng cái thú chờ đợi, vừa đoán già đóan non về những điều anh sắp nói.

Chuông điện thoại reo cùng với giọng thằng cháu gọi từ trên gác lúc tôi đang say sưa với những ý tưởng mơ mộng điên khùng của mình thiếu điều làm tôi nhảy nhỗm. Không lẽ anh đổi ý, không thể chờ đợi lâu hơn. Tôi cầm máy, gần như nghe thấy tim mình đập lịch bịch trong lồng ngực :"Alô". Giọng chị Ngọc ré lên ở đầu dây bên kia :"Alô, An đó hả, làm gì hôm nay thì thào như sắp hết hơi vậy. Rảnh không, đến chị chơi. Chị dẫn đi ăn kem". Tôi chưa kịp hoàn hồn :"Khi nào?". Chị Ngọc lại ré lên :"Con khỉ, hôm nay sao mày lạ vậy ? Thì ngay bây giờ chứ chừng nào, chị đợi nhé". Liếc nhìn ồng hồ, 8h đúng, anh sắp gọi tới, có thể sớm không chừng, để nói với tôi một chuyện quan trọng, tôi vội vả trả lời chị Ngọc kiểu "khi yêu người ta bắt đầu nói dối" :"Còn mấy ngày nữa thi, em phải ở nhà ôn bài, để bữa khác nghe Ngọc". Chị Ngọc ỉu xìu :"Tao đang buồn, đợi mấy ngày nữa mày thì xong tao lại vui thì lúc đó hết cơ hội đó". Chị cúp máy. Nếu vào lúc khác nghe chị kêu, tôi đã huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ chuyện sáng nay có con chuột kẹt chết cứng ngắt trong cái bình lọc nước làm mọi người một phen nôn mửa ra mật xanh mật vàng; đến chuyện người yêu của thằng bạn tháng tới bỏ đi lấy chồng khiến nó suốt ngày ra ngẩn vào ngơ, rồi cuối cùng hùng hồn tuyên bố :"Anh về lấy vợ thế là xong"; hay chuyện một anh chàng kỹ sư vừa chuyển đến công trường khiến cái văn phòng lâu nay đầy mùi bụi bặm, im ắng, tẻ ngắt bỗng trở nên ồn ào, lao xao đến tức cười với những nỗ lực từ phía các cô "ký điệu", các "Linda kiều" trong việc tranh thủ sự chú ý của cái anh chàng kỹ sư nọ... Nhưng cuộc hẹn lúc 9h tối nay của anh làm tôi quên hết, để chỉ nhớ và nghĩ đến cái điều quan trọng anh hứa với tôi.

Tôi quyết định xách cái điện thoại đặt sát cạnh chỗ nằm để có thể nghe anh ngay từ hồi chuông đầu tiên. Loay hoay với dây nhợ một hồi, tạm hài lòng với công trình của mình. Cầm quyển sách lên, chưa đọc được dòng nào, tiếng chuông điện thoại lại làm tôi giật bắn. Liếc nhìn đồng hồ, 8h45. Lần này chắn chắn phải là anh, tôi nghe rõ giọng mình run run :"Alô", tiếng Dũng vang lên trong ống nghe làm tôi thỉu đi vì thất vọng :"An hả, em khỏe không ?". "Em bình thường". Tiếng Dũng giận dỗi: "Bình thường là sao, em có vẻ không muốn nói chuyện với anh, lần nào gọi cho em anh cũng nhận được câu trả lời cụt ngủn - em bình thường. Chẳng bao giờ em quan tâm đến anh, hỏi xem anh mạnh khỏe hay sắp chết thế nào, em ác lắm, An!". Dũng nói một hơi, không cho tôi chỗ chen vào tự bào chữa. Tôi im lặng, cơn giận đùng đùng bò tới. Tôi đâu có là gì của Dũng để Dũng có thể trách móc tôi vô tình này nọ, nhất là vào lúc này. Tiếng Dũng thiết tha đay nghiến :"An, em ác lắm, rồi trời sẽ quả báo em. em biết anh yêu em dường nào mà. An, nói cho anh biết đi, vì sao em không thể yêu anh ?". Trời ơi, lúc này đâu phải lúc để Dũng bày tỏ nỗi niềm, thổ lộ tình yêu tuệt vọng. Toát mồ hôi khi nhìn cây kim dài càng lúc càng nhích gần con số 12 định mệnh, tôi hấp tấp cắt ngang tràn kể lể dông dài của Dũng :"Em có một cuộc hẹn quan trọng tối nay, sẽ gọi lại cho anh sau. Thôi nhé, chúc anh vui, khỏe". Tôi buông ống nghe trước khi kịp nghe Dũng nói tiếp, tự nhủ sẽ không trả lời bất cứ cuộc điện thoại nào gọi tới trước khi biết chắc đó là anh.

Có một người nào đó đã nói không gì dài và lâu bằng những phút giây chờ đợi. Tôi cũng biết như vậy nhưng không ngờ là nó có thể dài và lâu đến thế, có cảm giác như thời gian đã tê cứng và ngừng lại đâu đó ở khoảnh khắc chín giờ này. Tôi bắt đầu sốt ruột như điên khi đã qua thời điểm hẹn mà vẫn không có hồi chuông điện thoại nào réo gọi. Anh không bao giờ trễ hẹn, ít ra cho đến ngày anh bỏ đi, luôn luôn rất chu đáo, sát sao về giờ giấc, thậm chí đến nỗi nhiều lúc tôi đã nghĩ anh hành động theo một chương trình lập sẵn cho máy tính. Thời gian bò lâu lắc qua thời điểm hẹn, mà anh dường như vẫn mịt mù đâu đó ở cái chốn thên đường anh đang sống. Qua chín giờ ba mươi, vẫn không có một tín hiệu nào từ anh. Hàng trăm ý nghĩ, hàng trăm câu hỏi quay cuồng trong tôi. Cái điện thoai. cứ im lìm bất động như thể gỗ đá vô tri, như thể nó chưa từng làm cái nhiệm vụ cầu nối liên lạc, như thể nó chưa bao giờ reo lên báo hiệu một cuộc điện đàm đã được nối. Hay nó hư ? Có thể lắm. Tôi nhấc máy áp sát tai vào ống nghe để chắc nó vẫn hoạt động bình thường. Một ý nghĩ khác chợt lóe lên trong đầu tôi. Hay chính cái lúc tôi đang cố thoát cuộc trò chuyện vớ vẩn với Dũng, anh đã gọi và đã chán ngán với những tiếng tút tút bận máy liên tục rồi đầu hàng nỗ lực muốn nói điều quan trọng với tôi. Hay anh đang gặp chuyện không may ? Hay anh bệnh ? Tôi cắn môi mình thiếu điều muốn chảy máu khi chợt nhớ lời tiên đoán không hay về anh trong quẻ xăm anh và tôi xin được trong dịp tết. Mường tượng anh đang ở một nơi xa lạ, cạnh những người xa lạ, vật vã với cơn đau làm tim tôi tưởng chừng như thắt lại. Làm sao tôi có thể ở bên cạnh anh, nấu cho anh bát cháo, lau từng giọt mồ hôi trên trán anh, an ủi anh, trao cho anh sức mạng của tôi. Hay anh đang mải vui đùa, nhậu nhẹt ở đâu đó, rồi quên cả cuộc hẹn cùng sự chờ đợi mỏi mòn của tôi. Hay anh...

Chuông đồng hồ đánh tròn mười một tiếng, tôi mệt mỏi dỗ dành mình thôi hãy ngủ yên, anh không thể và sẽ không bao giờ gọi cho tôi vào lúc này. Có thể ngày mai, ngày mốt, có thể anh muốn dành cho tôi một sự ngạc nhiên khi bất ngờ gọi lại cho tôi vào lúc tôi đã hoàn toàn không còn hy vọng. Có thể anh vẫn còn thích thú với trò chơi trốn tìm, có thể anh đang muốn thử sức chịu đựng của tôi , có thể, có thể, có thể... Tôi nghe mình kiệt sức, không còn muốn mong đợi gì. Tôi nghe tôi đang cố dỗ dành tôi, ngủ đi, thôi ngủ yên... Tình yêu không phải là một trò đùa, càng không nên thương hại, phải không anh ? Thôi đừng khuấy động nhau làm gì, hãy để em ngủ yên, để em quên. Chợt nhớ lời Dũng bảo tôi khi nãy, tôi bỗng dưng cười khành khạch trong bóng tối, ừ thì trời quả báo, quả báo nhãn tiền còn gì.

Tiếng chuông điện thoai. gấp gáp làm tôi choàng tỉnh khỏi cơn lơ mơ mệt lử. Tim tôi đập liên tục như trống trận. Tay chân lại rung lẩy bẩy. Tôi tự nguyền rủa mình, tại sao lại đập mạnh, tại sao lại run. Đồng hồ chỉ một giờ rưỡi sáng, không lẽ là anh gọi cho tôi lúc này. Tôi nhìn trân tối cái điện thoại một lúc, không dám đụng đến như thể không dám đụng đến một niềm đau, rất đau. Tiếng chuông dồn dập, thúc giục. Tôi cầm máy lên, nghe rõ giọng mình lạc khản :"Alô", một hồi im lặng dài từ phía đầu dây bên kia, tôi hoảng hốt, tại sao im lặng :"Alô, xin lỗi, ai đó?", tôi nghe rõ tiếng thở nặng nhọc phía bên kia, rồi một giọng lạ hoắc cất lên :"Alô, xin lỗi chị, tôi quay nhầm số".

Hết