Chương 1: Đưa ra giải quyết chung, giải quyết riêng

Điện Quỳnh lâu, khói tiên lượn lờ

Tại đại điện thượng thiên cung, chúng tiên xếp thành hai hàng. Ngồi trên ngai vàng là một người đàn ông trung niên uy vũ, nghiêm nghị.

Chính giữa điện, một tiểu nữ tử nhỏ nhắn quỳ trên mặt đất, vẻ mặt nhàm chán. Đứng bên cạnh là một nam tử anh tuấn.

Thượng đế hừ nhẹ một tiếng:

” Tiểu quỷ ngươi thật lớn gan. Có hai việc nhỏ đều làm không xong, địa phủ lưu lại ngươi chẳng lẽ là vô dụng?”.

Cô gái xem thường, đối với lời nói của Thiên đế không thêm để ý tới. Tựa hồ là đầu gối quỳ có chút phiếm đau, khẽ cau mày, sau đó kéo kéo tay áo nam nhân đang đứng bên cạnh.

Nam tử cúi đầu nhìn nàng. Trong mắt mang theo ánh nhìn bất đắc dĩ và tràn đầy sủng nịnh.

Khụ, khụ. Nhẹ nhàng ho 2 cái để thượng đế chú ý.

Vậy mà dường như không để ý, thượng đế lại nổi giận nói: ” Tiểu quỷ ngươi, vốn là một oan hồn nên sớm đưa vào luân hồi đi vào lục đạo. Thấy ngươi nhu thuận, khôn khéo mới dễ dàng thhứ, cho ngươi làm một tiểu quỷ, không ngờ ngươi nhiều lần gây đại họa, ta đối với ngươi thực sự rất thất vọng.

Khụ, khu, khụ. tiếng ho khan lần này lớn hơn. Tiểu nữ tử mang vẻ mặt vô tội.

“Ngươi nói , nếu như bổn tôn không trừng phạt ngươi thì lấy gì để giao phó với chúng tiên”

Thượng đế vừa nói xong, nam tử kia ngẩng đầu nhìn hai bên trái phải. Chỉ thấy chúng tiên đều cuối đầu xuay, cùng đồng thanh: “Không cần giao phó, không cần giao phó. Thượng đế chính người định đoạtlà tốt nhất”

Ách, sắc mặt Thượng đế có chút xấu hổ, nuốt nước bọt nói tiếp: ” Chúng tiên khoan dung với ngươi, nhưng luật trời khó chống. Thân là thượng đế phải có trách nhiệm duy trì thái bình thượng giới”

Mới vừa mở miệng, liền bị tiếng nói cắt ngang

” Ta cái gì? Đủ rồi không cần nói nữa”

Chúng tiên cả kinh, thoáng ngẩng đầu, nhìn về hướng nam tử đang đứng. Trong lòng yên lặng rốt cuộc cũng đã bạo phát.

Thượng đế cũng cả kinh, sau đó hé miệng, dường như định nói lại bị cắt ngang

” Ta nói ngươi gần đây bị táo bón nên bốc hỏa à, sao lại lớn tiếng như thế”

Thượng đế nghe vậy thoáng ngây người, suy tư một lát sau, nói: “Hình như là có chút táo bón .” Đang khi nói chuyện, một tiếng nổ đột nhiên vang lên, chúng tiên ngạc nhiên, té xỉu một loạt.

Nam tử tuấn tú khẽ lắc đầu, cúi xuống nâng tiểu nữ tử kia đứng dậy. Nàng đang dùng tay che mũi, sợ hít phải mùi ô uế.

Trong lúc khẽ mỉm cười với cô gái, quay sang thượng đế lại lạnh nhạt nói : ” Tiểu Vũ là người của, ta biết nàng thường gây ra họa. Nhưng thay ngươi quản chế toàn bộ địa phủ, áp chế cả đám cô hồn dã quỷ. Cũng giúp ngươi quản lý nhân gian trật tự, nên chết thì chết, nên luân hồi thì luân hồi. Những thứ này không đủ so với lỗi của nàng sao?”

Thượng đế hơi méo miệng, không cam lòng nói thầm: ” Vậy, những cái kia đều do ngươi phân loại mà.”

Nam tử nhướng chân mày, nhếch miệng đầy châm biếm. Mọi người tâm thần hoảng hốt, kết thúc, người nào cũng lộ vẻ tức giận.

Trên mặõ ràng là dáng điệu tươi cười mê hoặc lòng người, nhưng thượng đế cảm thấy dựng tóc gáy.

” Ta nói ngươi mắc nợ có đúng không? Ta hiện tại mang theo nàng là nể mặt ngươi. Ngươi trách móc một hai câu là được. Đã như thế ngươi còn muốn đánh nàng? Hay là có ẩn ý muốn đánh ta một trận hả?”

Thượng đế thân thể hơi về phía sau lui, hai tay buông xuôi, lắc lắc đầu. Dáng điệu chỉ còn lại nửa phần uy nghiêm.

” Đừng cho rằng ngươi giữ mặt trời thì cho rằng ngươi đã rực rỡ, đốt cho ngươi một nén nhang thì ngươi tự cho mình là thần. Có tin ta đem hết mấy anh em trong mười tám tầng Địa Ngục toàn bộ thả ra hay không, mang đến Thiên cung của ngươi du ngoạn một chút hay không?”