\"Tình yêu không phải là tất cả, nhưng nó đủ để giúp chúng ta vượt qua mọi trở ngại. Thời gian chúng ta xa nhau, em có tất cả những món quà đắt tiền anh tặng, nhưng chúng chẳng có ý nghĩa gì vì em không có anh. Chính anh đã từng nói, Brodie - tiền sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu anh không thể chia sẻ nó với người mình quan tâm. Không có tiền, ít ra anh cũng sẽ biết được tình yêu là có thật. Và...\"
******
Mặt trời rực rỡ trên không trung báo hiệu mùa xuân đang đến. Những tia nắng chiếu sáng ấm áp, nhưng vẫn còn đó hơi lạnh của cơn gió Bắc phảng phất không khí mùa đông. Một cơn mưa rào bất chợt đổ xuống ngã tư đường đông đúc, làm trôi đi tất cả bụi bặm và khiến cho con đường đang nhộn nhịp bỗng trở nên vắng vẻ.
Jessica Thorne tản bộ dọc theo lề đường, liếc nhìn vào cửa sổ của những gian hàng. Chiếc áo khoác màu xanh của cô khẽ hở nhẹ để đón không khí trong lành. Cô sửa lại quai giỏ xách trên vai mình và luồn đôi bàn tay vào túi áo. Cơn gió mát lạnh khẽ thổi qua làm rối mái tóc vàng óng ả mềm mại, nhưng cô chẳng màng vuốt nó trở về theo nếp ban đầu. Vẫn còn đủ thời gian để cô sửa soạn khi quay lại văn phòng.
Một cảm giác nhức nhối của sự mệt mỏi đã làm phân tâm sự chăm chú vào những ngọn đồi Tennessee đang hiện lên quanh khu Chattanooga của cô. Có thể thấy được dấu hiệu của mùa xuân bởi màu xanh tươi mới thấp thoáng trên sườn đồi – lá non, cỏ non, một sự sống mới. Chẳng bao lâu nữa, cây cối sẽ trổ hoa. Dấu hiệu ấy đã hiện ra trước đôi mắt xanh thẳm của cô. Nhưng Jessica vẫn ko nhận ra nó và cũng chẳng thể lý giải nổi tại sao.
Vai cô chạm nhẹ vào một người khách qua đường và ngay lập tức cô lấy lại được sự tập trung vào những gì xung quanh mình. “Xin lỗi”, cô nói khẽ, nhưng người phụ nữ ấy đã đi cách cô một quãng và không nghe thấy lời cô.
Đèn tín hiệu giao thông tại ngã tư đang bật màu xanh. Jessica nhanh chóng bước đi để băng qua đường. Nhưng khi cô đến được lối qua đường dành cho người đi bộ thì đèn đã chuyển sang màu vàng, một dòng chữ Xin đừng băng qua đường xuất hiện trên biển báo. Xe cộ bắt đầu chạy và cô phải đợi đến lượt đèn xanh kế tiếp.
Một người đàn ông đứng cạnh cô. Chiều cao của anh thu hút sự chú ý của cô. Anh chỉ mặc mỗi bộ trang phục thương nhân sậm màu mà không có áo khoác mặc dù trời đang mưa. Khi Jessica muốn nhìn sang chỗ khác thì một cơn gió nhẹ thổi qua khẽ làm rối mái tóc đen của anh ta khiến ký ức thoáng hiện lên trong tâm trí cô, không rõ nét lắm nhưng dường như rất ấn tượng.
Cô quan sát hình dáng của anh. Trong dáng đứng của anh dường như phảng phất nét cố chấp và những đặc điểm của sự lao khổ mà cô thấy rất quen thuộc. Jessica tin chắc rằng mình đã gặp người này, nhưng cô không thể nhớ ra là ở đâu hay trong hoàn cảnh nào. Anh ta không phải là mẫu người mà cô sẽ quên dễ dàng, điều này khiến cô cảm thấy bối rối.
Anh ta phải là một ai đó trong quá khứ của cô. Thời gian đã hằn lên những nếp nhăn quanh mắt và miệng anh, cho thấy anh khoảng 34 hay 35 tuổi. Điều đó loại trừ khả năng cô đã học chung với anh vì cô chỉ mới 23 tuổi.
Có lẽ do bộ vest anh mặc và hoàn cảnh bây giờ đã khác. Nó được may bằng loại vải đắt tiền. Anh tỏ ra hoàn toàn bình thản, tự tin trong bộ trang phục sang trọng này. Điều ấy cho thấy anh đã quen thuộc với những loại áo quần cao cấp, nhưng Jessica vẫn có cảm giác rằng ở thời điểm gặp nhau lần trước, anh không ăn mặc lịch sự như thế này. Anh ta đã mặc gì nhỉ? Một bộ đồng phục phải không? Cô không thể nhớ ra nổi.
Nhận ra được sự quan sát chăm chú của cô, người đàn ông liếc nhìn cô. Đôi mắt của anh có màu xanh lấp lánh, như ánh sáng phản chiếu từ các cạnh của một viên kim cương. Ánh mắt ấy rất quen thuộc, nhưng Jessica lại cảm thấy băn khoăn và e dè. Cô vội nhìn sang chỗ khác, tránh cái nhìn của người đàn ông lạ.
Lúc này, người đàn ông dường như đã nhớ ra một điều gì đó quen thuộc. Anh nhìn chằm chằm vào mái tóc vàng óng màu mật ong và đôi mắt màu xanh da trời của cô. Sự quan sát quá kỹ lưỡng đến nỗi Jessica cảm thấy chiếc áo khoác của mình dường như đã bị cởi bỏ và anh ta có thể thấy được những đường cong mềm mại trên cơ thể mình.
Hai hàng lông mày đậm của anh ta hơi nhíu lại. “Chúng ta có quen biết nhau không nhỉ?”. Giọng nói trầm và có vẻ hơi tò mò. Nó gợi lên âm thanh quen thuộc nhưng Jessica vẫn không thể nhớ ra được anh ta là ai. Cô khẽ lắc đầu, có vẽ lưỡng lự.
“Tôi không chắc lắm”.
“Giọng nói đó”. Anh ta im lặng và dường như cố gắng tìm kiếm lại ký ức của mình trong khi đôi mắt vẫn không ngừng nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô. “Lạy Chúa!”. Ánh mắt xanh đậm nghiêm nghị của anh ta sáng lấp lánh, vừa hoài nghi xen lẫn kinh ngạc. “Có lẽ nào chứ! Là Jordanna phải không?”
“Jordanna là chị gái của tôi”. Hai chị em có nhiều nét rất giống nhau mặc dù Jordanna lớn hơn Jessica 8 tuổi. Bên cạnh đó, tất cả những người dòng họ Thorne đều có mái tóc vàng óng màu mật ong và đôi mắt xanh lơ.
“Chắc chắn rồi. Lẽ ra tôi phải nhận ra rằng cô quá trẻ so với Jordanna. Jordanna cũng ở vào khoảng độ tuổi của cô bây giờ khi tôi rời khỏi nơi đây. Tôi đã bỏ quên khoảng thời gian trôi qua kể từ ngày ấy”.
Cả hai đều không chú ý rằng đèn giao thông đã đổi màu, nhưng khi những người khác vội vã bước đi để băng qua đường thì họ bắt đầu nhận ra điều ấy. Anh nắm khuỷu tay của Jessica và dẫn cô qua đường. Cái nắm tay mạnh và chặt của anh đem lại cho cô cảm giác không yên tâm. Sự va chạm này khiến cô cảm thấy mình nên tránh xa anh.
Khi anh dẫn cô bằng qua đường, Jessica vẫn chưa thể nhớ ra anh là ai. Cô lục lọi ký ức, cố gắng nhớ lại những người bạn trai mà chị gái mình từng hẹn hò. Dường như không ai có nét giống với người đàn ông đang đi bên cạnh cô.
Liếc nhìn trộm anh ta, Jessica cảm nhận được rằng khôn ngoan nhất là nên đề phòng. Ngay lập tức cô cảm thấy anh giống như một con mãnh hổ vậy.
Theo cảm nhận của cô, anh là mẫu người luôn cố gắng có được những gì mình muốn bằng mọi cách. Điều này khiến cô không có thiện cảm với anh.
Sau khi đã qua đường an toàn, anh dừng lại, vẫn còn giữ tay cô.
“Thế giới này quả là nhỏ phải không?”. Nụ cười uể oải của anh cho thấy sự hài lòng. “Ngay ngày đầu tiên trở về, tôi lại gặp một người trong gia đình Thorne. Thật là một sự trùng hợp thú vị”.
“Phải”, Jessica tán thành, mặc dù cô vẫn chưa hiểu gì cả. “Anh đã từng là bạn của chị tôi à?”.
“Là bạn ư?”. Anh ta lặp lại bằng một giọng hoài nghi. “Không, tôi không phải là bạn. Tôi từng quen với chị cô, nhưng chúng tôi chưa bao giờ đến được mức độ thân với nhau, không phải do lỗi của tôi”.
Jessica cảm thấy tò mò bởi câu trả lời của anh. Cô không hiểu nó có nghĩa là gì – do chị cô không muốn tiến xa hơn với anh hay do chị cô quá phức tạp để anh có thể hiểu được? Cô muốn tiếp tục biết rõ điều này, nhưng anh đã đổi sang chuyện khác.
“Jordanna hiện giờ sống ở đâu? Tôi nghĩ cô ấy đã kết hôn rồi”.
“Đúng vậy. Chị ấy có hai con, một trai và một gái. Chị ấy và chồng hiện đang sống ở Florida”.
Anh buông tay cô và Jessica cảm thấy thoải mái như thể vừa mới lấy lại được quyền sở hữu cơ thể mình. Anh đút hai tay vào túi quần, như muốn tránh cái lạnh se se của thời tiết trong khi áo vest vẫn không cài nút. Chiếc áo sơ mi mỏng cho thấy bộ ngực vạm vỡ của anh, cũng như một cơ thể săn chắc, bụng hoàn toàn chưa sệ.
Lần đầu tiên khi quan sát anh ở lối băng qua đường, Jessica có ấn tượng về một người đàn ông lịch lãm, oai nghiêm. Bây giờ, anh ta dường như đang trong tư thế sẵn sàng đứng ở góc đường nói chuyện cả ngày. Đây quả là một sự thay đổi khó hiểu.
“Còn cha mẹ cô thì sao? Tôi hy vọng họ vẫn khỏe”, anh hỏi.
Anh ta cũng biết cha mẹ mình sao? “Vâng. Ba tôi nghỉ hưu hai năm trước. Họ đã chuyển về Florida để mẹ tôi có thể ở gần cháu ngoại mình”. Jessica tự hỏi không biết mình có nên nói tất cả những điều ấy với anh ta không. Cô vẫn chưa biết gì về anh ta.
“Và cả anh trai cô nữa, anh ta có lấy được bằng của trường đại học Harvard không?”. Trong câu hỏi của anh ta dường như phảng phất ý mỉa mai.
“Có. Anh ấy làm việc cho một công ty luật ở Memphis. Cuộc sống của anh ấy khá tốt”. Jessica cố gắng bảo vệ cho anh trai, vì cô đã cảm nhận được sự mỉa mai khi anh ta nhắc đến trường Harvard và điều ấy làm cô khó chịu.
“Người của nhà Thorne không thể có một cuộc sống tồi tệ được”.
Người đàn ông mỉm cười một cách chua chát. Jessica cảm thấy có một sự chế giễu đằng sau câu nói đùa đó. “À, tôi quên hỏi, Jordanna đã cưới gã Radford giàu có phải không?”
“Đúng thế! Nhưng tiền không phải là lý do cho sự lựa chọn của chị ấy”. Jessica nổi giận. “Chị ấy thật sự yêu anh Tom”.
“Tôi có nói ý gì khác sao?”. Anh dường như ngạc nhiên thật sự. “Tôi xin lỗi vì cách dùng từ của mình để nói về Radford. Thật ra tôi chẳng có ý gì cả?”.
Anh ta có thành thật không hay chỉ là đóng kịch? Jessica không thể biết được. Cô đã nghĩ rằng anh ta sẽ tự giới thiệu về mình, nhưng rõ ràng anh ta không hề có ý định làm điều đó.
“Tôi e rằng mình không thể nhớ được anh là ai”. Cô tìm cách khiến anh ta phải giới thiệu về mình. “Anh trông rất quen, nhưng ...”.
“Tôi cho rằng chúng ta đã từng gặp nhau trước đây”, anh ta trả lời rồi rút tay ra khỏi túi quần và chìa ra cho cô. “Tôi tên là Hayes, Brodie Hayes”.
Cái tên đã đem lại ký ức về anh ta rõ hơn trong tâm trí của Jessica, và một cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo xương sống cô. “Cô là em gái của Jordanna, nhưng tôi không biết tên cô”.
Sự bất ngờ khi nhận ra anh ta khiến mặt cô tái xanh. Cô cố gắng trả lời trong khi cảm thấy như có gì đó đang bóp nghẹt cổ họng mình, “Jessica”. Như một cái máy, cô chìa tay ra bắt tay anh rồi nhanh chóng rút tay về.
Brodie Hayes! Đôi mắt kinh ngạc của cô lướt nhìn khắp bộ vest anh đang mặc, đôi giày da sang trọng lộ ra bên dưới nếp gấp của chiếc quần tây được may tỉ mỉ, và chiếc nhẫn lớn có khắc hình của anh ta trên đó. Chỉ sau khi chú ý hết những thay đổi này cô mới nhận thấy được cái nhìn kinh ngạc xen lẫn khó hiểu trên khuôn mặt góc cạnh của anh.
“Cô đã nhớ ra tôi rồi phải không?”, anh ta hỏi.
“Tôi đã từng nghe kể về anh”. Jessica đã lấy lại được sự tự tin của mình. “Tôi nghĩ rằng tôi cũng đã gặp anh một, hai lần gì đó”.
“Tôi nhớ mang máng là Jordanna có một cô em gái”, Brodie Hayes thừa nhận. “Một cô bé con xinh xắn với những chiếc niềng răng bằng kim loại”.
Jessica không cười hay cố gắng để lộ hàm răng đẹp và đều tăm tắp. “Anh dường như rất thành công, anh Hayes”, cô nhận xét một cách thờ ơ.
“Gọi là Brodie”, anh ta sửa lại và liếc nhìn xuống đôi giày của mình với ngầm ý rằng giá trị của nó chẳng đáng là gì. “Tôi đã trải qua một chặng đường rất dài, vì nghĩ rằng mình phải bắt đầu bước ra khỏi những con đường sai lầm”.
Một chặng đường dài, Jessica tán thành trong im lặng. Anh ta giống như một viên kim cương thô đã được gọt giũa và đánh bóng thành một viên đá quý. Nhưng dáng vẻ bề ngoài không thay đổi được sự thật rằng bên trong anh ta vẫn là một viên kim cương cứng, thô ráp, không thể gọt giũa được bằng bất cứ thứ gì.
Cuối cùng, Jessica đã hiểu ra được cảm giác thôi thúc mạnh mẽ từ khoảnh khắc đầu tiên mà anh ta nhìn cô. “Tôi biết mình đang làm mất thời gian của cô dành cho những việc quan trọng. Thật vui khi gặp lại cô”.
Trước khi Jessica bước đi, anh ta nói tiếp. “Còn cô thì không hề làm mất thời gian của tôi.” Brodie Hayes nhanh chóng thanh minh.
“Chắc chắn anh cần phải đến thăm một vài người bạn cũ”, Jessica đáp lại.
“Bạn cũ à?”. Anh dường như thốt lên với vẻ hối tiếc cay đắng. “Thật không may, họ sẽ không cảm thấy thoải mái khi gặp lại tôi. Đó là một trong những cái giá đắt mà cô phải trả khi leo lên được nấc thang danh vọng, Jessica ạ. Cô phải bỏ mọi người lại sau lưng. Cô không thể nào giúp họ leo lên nấc thang đó cùng với mình được”.
“Nếu họ là bạn của anh...”, Jessica phản đối.
“Nếu cô gặp lại một người mà mình đã không gặp trong nhiều năm và nếu anh ta thành công trong cuộc sống trong khi cô vẫn đang nhọc nhằn mưu sinh, cô sẽ có cảm giác mình là kẻ thất bại dù sự thật không phải như thế. Đó không phải là cảm giác mà mọi người muốn có”, Brodie giải thích với một lý lẽ không thể phủ nhận bằng một giọng cay đắng của một người từng trải.
“Tôi thừa nhận anh nói đúng”, cô tán thành và liếc nhìn kín đáo vào đồng hồ đeo tay của mình.
Brodie nhận ra điều đó. “Có phải tôi đang làm trễ cuộc hẹn của cô phải không?”
“À, thời gian ăn trưa đã hết. Tôi phải quay trở lại làm việc trong ít phút nữa”. Thật ra, cô còn rất nhiều thời gian rảnh, nhưng linh cảm đã mách cho cô biết mình không nên kéo dài cuộc nói chuyện này thêm.
“Vậy cô không phải là người phụ nữ rảnh rỗi. Thú vị thật”. Anh ta dường như rất ngạc nhiên với phát hiện này, như thể anh ta đã nghĩ rằng sự giàu có của cha mẹ cô là một lý do chính đáng để cô không phải làm việc.
“Sống một cuộc sống nhàn rỗi thật buồn chán. Có lẽ tôi vẫn chưa từng gặp phải thời điểm mà mình phải trải nghiệm nó”. Lần này, phản ứng của Jessica tỏ ra khá gay gắt.
Brodie Hayes dường như thấy điều này rất thú vị. Miệng anh vẫn mở theo đường cong, nhưng thấp thoáng một nụ cười giễu cợt trong ánh mắt lạnh lùng của anh. Nó khiến Jessica không có thiện cảm với anh.
“Có lẽ vậy”, Brodie tán thành.
“Thật vui khi gặp lại anh”, cô nói.
“Hãy đi ăn cùng tôi tối nay nhé”, Brodie đưa ra lời mời trước khi cô bước đi. “Cô có thể đi cùng chồng nếu thích”.
“Tôi vẫn chưa kết hôn”, Jessica trả lời, sau đó cô nhận ra rằng mình đã rơi vào một mánh khóe cũ rích.
“Thế thì bạn trai cô vậy. Chắc cô có bạn trai rồi phải không?”. Câu hỏi dò xét của anh ta như có ý muốn nói một cô gái đẹp như Jessica phải có bạn trai rồi, nếu không thì cô hẳn phải có gì đó không ổn.
“Cám ơn, nhưng tôi e rằng mình không thể nhận lời”, cô cố gắng từ chối nhẹ nhàng và cố ý sửa lại quai giỏ xách trên vai mình.
“Làm ơn hãy suy nghĩ lại”. Nụ cười chậm rãi của anh ta ẩn chứa sự thuyết phục quyến rũ đầy nam tính. Jessica nhận ra được sự thu hút không lời ấy. Chỉ có người phụ nữ sắt đá mới không bị lung lay bởi nó, và Jessica chắc chắn không phải là sắt đá. “Hãy tội nghiệp một người đàn ông cô đơn đã mệt mỏi với việc luôn phải ngồi ăn một mình”.
“Nếu anh ăn một mình, tôi nghĩ đó là do anh muốn thế. Chắc chắn có rất nhiều người muốn ăn cùng anh”. Cô cảm thấy có một sự thu hút đầy mê hoặc và đấu tranh quyết liệt với nó khi cố gắng làm ngơ lời mời khẩn khoản của anh.
“Những người cùng ăn tối với tôi thường chỉ muốn bàn về công việc hoặc tiền bạc, trực tiếp hay gián tiếp”. Brodie không phủ nhận điều đó. “Cô là người quen đầu tiên tôi gặp từ khi trở về đây. Bây giờ tôi giống như một kẻ xa lạ trở về nhà mà chẳng có ai chào đón mình. Tôi rất muốn ngồi ăn tối cùng cô và hồi tưởng lại khoảng thời gian trước đây”.
Thật khó từ chối vẻ mặt đầy thuyết phục của anh ta. Brodie đang khiến cô cảm thấy mình có lỗi và vô cảm. Nhưng cảm giác đề phòng bởi những lời nói quá ngọt ngào của anh khiến Jessica vẫn cương quyết giữ sự từ chối của mình.
“Tôi e rằng mình không thể giúp anh hồi tưởng lại nhiều thứ, vì ngày xưa của anh không phải là tôi. Và tôi chẳng biết tí gì về những người bạn khi ấy của anh cũng như việc họ hiện nay đang ở đâu hay làm gì”. Cô tranh cãi, cố gắng che giấu sự bực bội của mình đằng sau một nụ cười gượng.
“Tôi tin chắc rằng cô đã nghe anh chị mình nói chuyện về những người bạn của họ”. Một cơn gió mạnh thổi tung mái tóc đen như mực của anh. Với điệu bộ tự nhiên, anh dùng những ngón tay luồn vào và chải nó vào nếp ban đầu. “Cô sẽ ngạc nhiên khi biết được mình vô tình thu thập được thông tin nhiều như thế nào đâu”.
“Có thể”. Cô phải thừa nhận rằng anh ta nói đúng.
“Tôi đến đón cô vào lúc tám giờ tối được không?”. Brodie không lặp lại lời mời, nhưng nói theo cách như thể cô đã nhận lời vậy.
Jessica ngập ngừng, thấy chính mình đang bị thua trong trận chiến bằng lời với anh ta. Với một cái thở dài, cô thả lỏng hơi thở mà mình đã cố gắng kìm nén và nở một nụ cười tươi.
“Tám giờ là thời điểm rất tốt”, cô đồng ý và liếc nhìn đồng hồ. “Tôi phải đi thôi. Hẹn gặp anh tối nay ... Brodie”. Miệng cô chợt thốt ra tên anh.
“Thế nhé, tối nay”, anh đồng ý với một nụ cười ngạo mạn đầy thỏa mãn.
Nhưng Jessica đã bước đi, không để cho anh có cơ hội cầm chân cô. Cô nhanh chóng bước xuống lề đường, không dám quay nhìn lại phía sau để xem Brodie Hayes có còn nhìn theo mình nữa không.
Chẳng có cảm giác chiến thắng nào trong cô khi đã đánh lừa được anh. Cô đồng ý lời mời ăn tối vì một lý do rất đơn giản là thoát khỏi anh. Cô đã biết chắc mình sẽ không đi ăn tối với anh khi chấp nhận lời mời. Không phải vì cô sẽ đi đâu khác vào tối đó mà sự thật là Brodie Hayes không hề biết nơi cô đang ở và số điện thoại của cô không có trong danh bạ, nên anh ta sẽ chẳng thể nào tìm thấy cô. Một người đàn ông như Brodie Hayes sẽ không dễ dàng bị lừa, nhưng mong sao cô sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa.
Khi đến tòa nhà nơi mình làm việc, Jessica ngừng lại để liếc nhìn phía sau. Cô đưa mắt quan sát những người đang đi ở lề đường và cảm thấy ngốc nghếch khi nghĩ rằng Brodie có thể đang đi theo sau mình. Cô đẩy cửa kính và bước vào bên trong.
Bước vào thang máy, Jessica giũ sạch áo khoác và cố gắng không để tâm trí chìm đắm bởi suy nghĩ về những điều mình đã làm. Nhưng nét mặt của cô trông có vẻ chán nản lo lắng khi cô bước vào công ty.
Ann Morrow, lễ tân, ngước nhìn lên và nhíu mày. “Chị Thorne, chị còn những 20 phút nữa để nghỉ trưa mà”.
“Tôi muốn quay trở lại làm việc sớm hơn”, Jessica nhanh chóng trả lời. “Tôi muốn xem qua bài quảng cáo Atkins”.
“Tôi đã mang tài liệu vào phòng của ông Dane một vài phút trước rồi”. Cô gái ngước nhìn Jessica với vẻ hối tiếc.
“Không sao đâu”. Thật ra cô không hề muốn xem qua bài quảng cáo ấy. Bây giờ chú của cô, Ralph Dane đang xem nó, cô không cần phải làm việc ấy nữa. “Nếu có ai gọi thì chuyển máy vào văn phòng cho tôi nhé”.
Khi quay đi, cô nghĩ rằng Brodie Hayes sẽ không gọi. Anh không hề biết nơi cô làm việc.
Cánh cửa mở và một người đàn ông cao ráo, chững chạc bước vào.Mái tóc đen của ông đã bạc dần ở hai bên thái dương, tay ông cầm chiếc kính có gọng sừng.
“Ann ...”. Ông rời mắt khỏi bộ hồ sơ đang cầm trên tay, ngước nhìn lên. Nghe thấy giọng nói quen thuộc của chú mình, Jessica dừng lại theo bản năng. Hình như cô tình cờ lọt vào tầm nhìn của ông và lập tức sự chú ý của ông chuyển ngay sang cô. “Jessica, cháu đã quay trở lại rồi. Cháu là người chú cần gặp. Vào phòng chú đi nào”.
Nói rồi ông quay mặt bước về phòng, để cánh cửa phòng mở sẵn cho cô mà không hề đợi xem cô có bước theo sau mình không. Jessica chỉ do dự trong giây lát rồi vắt áo khoác lên lưng chiếc ghế ngay bên cạnh bàn tiếp tân và bước theo ông. Đóng cửa phòng lại, cô bước đến chiếc ghế được bọc da và đặt giỏ xách lên đó.
“Quay trở lại làm việc sớm phải không?”. Ông nói ngắn gọn. “Đó không phải là điều chú bận tâm. Bài quảng cáo Atkins này thật lộn xộn và khó hiểu”. Ông đặt hồ sơ xuống bàn làm việc và kéo cổ tay áo lên để xem đồng hồ. “Nhìn cháu xem – có phải là một người tham công tiếc việc không chứ? Vào sớm hơn 20 phút đấy”.
“Ăn trưa xong, cháu không muốn mua sắm thêm gì nữa nên quay lại văn phòng”. Jessica nhún vai.
“Không muốn mua sắm à?”, Ralph Dane thốt lên. “Chú sẽ mở tiệc ăn mừng cái ngày thím Rebecca của cháu nói điều đó đấy!”. Kéo nhẹ quần lên, ông ngồi xuống chiếc ghế xoay sau bàn làm việc và mở hồ sơ ra. “Chú vừa mới xem qua hồ sơ Atkins. Chiến dịch quảng cáo là ... khúc côn cầu, vì một thế giới tốt đẹp hơn. Những chỗ khác đều ổn, nhưng phần này thì...”.
Cây bút màu gạch chéo những hàng chữ trong khi Jessica cố gắng ngồi gần vào bàn hơn, quan sát những gì chú mình đang cắt bớt. Sự tập trung của cô được giữ trong hai phút cho đến khi những từ “thành công” và “đứa con của quê hương” khiến cô phân tâm. Chúng xuất hiện không lâu sau cuộc chạm trán với Brodie và cô đã liên tưởng đến anh ta thay vì hợp đồng quảng cáo lâu đời và giá trị này.
“Cháu có nghe chú nói gì không, Jessie?”, ông chú hỏi với vẻ nôn nóng.
Cô nhăn mặt, vì sợ lơ đễnh của mình cũng như vì ông gọi tên ở nhà của cô. “Xin lỗi chú, cháu đang suy nghĩ”, cô thừa nhận.
“Chắc chắn không phải về vấn đề này phải không”. Ông thả cây bút xuống bàn và dựa vào lưng ghế, đặt hai bàn tay lên đùi. “Nói cho chú biết những gì cháu đang nghĩ và bỏ nó ra khỏi đầu mình để chúng ta có thể tiếp tục tập trung vào vấn đề này”.
“Chẳng có gì quan trọng cả”.
“Không quan trọng mà khiến cháu không tập trung vào công việc à?”, ông khăng khăng.
Jessica hiểu rõ chú cô sẽ tiếp tục truy hỏi cho đến khi cô có câu trả lời. Cô chưa bao giờ giỏi trong việc bịa chuyện cả, nên cô quyết định sẽ nói sự thật, hay ít ra cũng là một phần của chuyện này.
“Trên đường quay về văn phòng, cháu đã gặp một người ngày trước đã từng sống ở đây. Một chàng trai của quê hương hiện giờ khá thành công. Nên trong đầu cháu xuất hiện sự so sánh anh ta với chiến dịch Atkins”.
“Anh ta là ai?”.
“Brodie Hayes”. Jessica ngạc nhiên khi thấy mình nói tên của anh ta thật tự nhiên.
“Chú chưa bao giờ nghe về anh ta cả”, ông chú cau mày. “Còn chuyện gì nữa không?”.
“Dạ không ạ”. Cô chẳng có gì thêm để kể với ông.
Mánh khóe cô dùng với Brodie là một điều riêng tư. Đó không phải là điều cô cảm thấy tự hào và cô không muốn kể cho chú mình nghe. Mặc dù ông là người thân, nhưng ông cũng là chủ của cô, và cô không muốn kể cho ông biết mình đã dùng một mánh khóe ranh ma để giải quyết tình huống. Ông quá thẳng thắn và nghiêm khắc nên không thể bỏ qua thái độ này. “Cầm lấy hồ sơ này, hãy xem qua những ghi chú của chú, thêm vào một vài ghi chú của cháu và đưa lại cho những người viết bài quảng cáo. Hãy nói rằng họ nên giao lại một bài quảng cáo tốt hơn bài này, nếu không họ sẽ bị sa thải”. Ông đóng tập hồ sơ lại và đưa nó cho cô.
Cô gật đầu, giấu nụ cười bởi nét mặt giả vờ đe dọa của ông. “Vâng”. Cô bước ra bàn tiếp tân lấy áo khoác của mình. Ann Morrow đang trả lời điện thoại. Jessica chỉ về phía văn phòng của mình với ngầm ý cô sẽ ở trong đó trong trường hợp có người gọi đến và cô gái tiếp tân khẽ gật đầu hiểu ý.
Văn phòng của cô khá nhỏ, chỉ có một bàn làm việc, hai cái ghế, cùng với một tủ đựng hồ sơ. Cô vẫn còn là một nhân viên khá trẻ và cần học hỏi thêm nhiều. Năm đầu tiên Jessica làm việc trong công ty quảng cáo của chú mình là ở căn phòng nhỏ phía sau. Khi thời gian học việc đã hoàn tất, cô được cất nhắc lên làm quản lý bộ phận quan hệ khách hàng.
Thật ra, hầu hết đều là những khách hàng lâu năm và Ralph Dane chỉ bảo rất cặn kẽ cho cô. Jessica biết rằng mình có được công việc này vì cô là cháu của ông. Nhưng cô cũng biết rằng nếu cô không có đủ năng lực, thì mối quan hệ họ hàng cũng chẳng thể nào giúp cô giữ được công việc.
Thở dài, Jessica thả mình lên ghế và mở tập hồ sơ. Cô lướt qua những chỗ chú cô đã gạch bỏ và đọc những hàng chữ ghi chú. Cô sẽ phải thay một vài chỗ; còn những phần khác, cô không phải bận tâm. Chú cô có một khả năng rất tuyệt vời là biết được những gì sẽ làm công chúng hài lòng. Có lẽ cô sẽ học được khả năng này trong một thời gian không xa.
Thời gian. Đã bao lâu kể từ lần cuối cùng cô gặp Brodie Hayes trước đây? 10 năm phải không? Khi đó cô khoảng 11 hay 12 tuổi.