Chương 1 - Kiếp Này
CHƯƠNG 1 QUYỂN 1: KIẾP NÀYQuyển 1: Mê vụ sâm lâm thiên
Tại tầng 150 cao nhất của một tòa nhà thương mại giữa đô thị phồn hoa, đang phiêu tán một mùi máu tươi dày đặc, bên trong máy tính, bàn ghế, tài liệu bị phá hủy nghiêm trọng rơi rớt ở mọi góc trong phòng. Chung quanh có vài thi thể người chết, thân thể bị thương nghiêm trọng,
giống như bị dao nhỏ sắc bén chém từng chút mà mãnh liệt, không ai biết một phút đồng hồ trước bọn họ còn vì tìm được chứng cứ phạm tội của tập đoàn Âu Dương mà hưng phấn, vì rốt cục có thể phá đổ tập đoàn tội ác mà hoan hô, hát vang “Nhân dân vạn tuế”, gió đêm vốn bình yên nhu hòa lại đột nhiên trở nên sắc bén, giống như một lưỡi dao bén vô cùng thổi qua cổ, tay, chân cùng phần eo của họ, máu như suối phun ào ra, trong phòng các nơi đều có máu loãng, từng giọt rơi xuống đọng thành vũng, ánh mắt mỗi người đều hiện ra vẻ mặt cảm thấy rối ren cùng sợ hãi, bởi vì hai giờ sáng, đỉnh tòa nhà thương mại im lặng đến mức ngay cả chất lỏng từ trên bàn rơi xuống phát ra thanh âm “tí tách” kinh khủng cũng nghe rõ, tựa như phim kịnh dị đêm khuya. Một người toàn thân từ trên xuống dưới quấn trong y phục đen, người mặc áo đen chuẩn xác không lệch một cước dẫm lên ngực một người đàn ông trung niên mặc đồ vest, “Tư liệu buôn lậu vũ khí của tập đoàn Âu Dương đặt ở đâu?” Người mặc áo đen phát ra ngữ điệu vững vàng. “Ngươi. . . . . . Ngươi. . . Ngươi chính là thứ giết người không thấy vũ khí kia. . . Ma quỷ! ” Người đàn ông trung niên ánh mắt xông ra hoảng sợ nhìn người trước mắt toàn thân bao hắc y không thấy một chỗ khe hở mà thét chói tai .
” Tư liệu buôn lậu vũ khí của tập đoàn Âu Dương đặt ở đâu?” Vẫn là ngữ điệu vững vàng không gợn sóng như trước.
“Ha ha ha ha. . . . . . Giống loại ác ma như mày nhanh đi chết đi, tao sẽ không nói cho mày biết tư liệu ở nơi nào, mày là đồ ma quỷ giết người không chớp mắt.”
“. . . . . .”
Người mặc áo đen vẫn không nhúc nhích giẫm trên ngực người đàn ông trung niên nam trầm mặc một chút, không biết suy nghĩ cái gì.
“Đồ giết ma quỷ người không chớp mắt, tao cho dù chết cũng sẽ không đưa tư liệu cho mày. Ha ha ha. . . Tao muốn cho tập đoàn Âu Dương bọn mày một đêm từ thiên đường biến thành địa ngục.”
Người mặc áo đen từ trên người lấy ra một dây đồng hồ Thụy Sĩ có chứa hình chụp một người con gái để trước mặt người đàn ông trung niên, “Muốn con gái ngươi không có việc gì thì lấy tư liệu ra.”
Người đàn ông trung niên vẻ mặt kinh cụ cầm lấy đồng hồ kia, toàn thân run run, biểu tình dị thường thống khổ.
“Con gái, con gái của ta, mày. . . . . . mày đã làm gì con gái của tao? Tiểu Âm. . . . . . Tiểu Âm, ba ba thực có lỗi với con! !”
“. . . . . .”
Người đàn ông trung niên cầm chặt đồng hồ Thụy Sĩ, toàn thân bởi vì thống khổ lựa chọn mà bối rối, nước mắt không một tiếng động tràn ra, miệng vẫn thì thào “Tiểu. . . Âm, Tiểu Âm, Tiểu Âm!”
Người mặc áo đen trầm mặc nhìn người đàn ông trung niên trải qua nửa giờ lại tựa như là một thế kỷ, rốt cục chậm rãi nặng nề ngẩng đầu lên.
“Hảo, hảo hảo, tao. . . tao biết rồi, tao đưa tư liệu cho mày, mày. . . mày trả con gái lại cho ta” Người đàn ông trung niên sắc mặt tái nhợt toàn thân tựa hồ không có khí lực nằm vật ra trên sàn nhà lạnh như băng, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà. “Ở nơi nào?” Người mặc áo đen thả chân ra khỏi ngực người đàn ông trung niên, ngồi xổm xuống tới gần người đàn ông trung niên, ngữ khí bình tĩnh, luôn có nề nếp, không chút nào bị hoàn cảnh bên người ảnh hưởng.
“Ở. . . . . . Ở phòng chứa két sắt ở kế bên.”
Người mặc áo đen một tay kéo người đàn ông trung niên đi qua phòng bên cạnh, một tay sờ soạng đi về phía trước, người đàn ông trung niên dùng vân tay mở cửa đi vào, bên trong không có cửa sổ, kín không kẽ hở, không gian không lớn, bên trong cũng chỉ có một cái tủ sắt, ngoài ra cái gì cũng không có, đi vào làm cho người ta hô hấp không thuận, tựa hồ tồn tại một nhân tố bất an. Khi người mặc áo đen chuẩn bị còn muốn hỏi tư liệu ở nơi nào, người mặc áo đen cảm giác khí lực toàn thân tựa hồ rất nhanh bị rút đi, người mặc áo đen dựa vào tường chậm rãi ngã xuống, tinh thần không thể tập trung, cảnh tượng trước mắt cũng dần biến mơ hồ, bên tai nghe được tiếng nói bén nhọn của người đàn ông trung niên.
“Ha ha ha ha. . . . . . Chết đi chết đi chết đi. . . Mọi người cùng chết đi, thứ ma quỷ như mày khỏi nghĩ còn sống đi ra ngoài, theo tao cùng xuống địa ngục đi. Ha ha ha ha. . .”
Người mặc áo đen vẫn sắc mặt bình tĩnh, trong lòng bình tĩnh không có một chút sợ hãi, giống như búp bê rối gỗ không có chút cảm tình dao động, khi sắp mất đi ý thức, nghe được tiếng nổ mạnh thật lớn, toàn thân bị một ngọn lửa mãnh liệt bao trùm.
Sau đó mất đi ý thức.