"quê hương là chùm khế ngọt cho con trèo hái mỗi ngày ..."
Bobbi-Đôn sau một chuyến về thăm nhà mấy tháng trước, hắn đã để lại một chút quà cho quê hương trong một cuộc truy hoan lúc nửa đêm về sáng. Bobbi không gửi về cho cha dăm bao thuốc lá, cho mẹ dăm chiếc kim may, cho chị, rồi cho em kẹo, bánh thênh thang...hắn chỉ gửi tiền, tiền thôi, vì cô vợ nhỏ ở Sàigòn chỉ cần tiền, không có tiền, thằng bé trong bụng không chịu chào đời. Mấy chục năm về trước, ngày mà Bobbi-Đôn lạy chào mẹ cha để lên xe bông về nhà vợ, hắn được một ông thầy chấm cho lá số tử vi là số hắn lấy đươc vợ giàu, có đông con và hiền thê sẽ là người vượng phu ích tử nhưng tuổi đời sắp năm bó mà chờ mãi vẫn chẳng có đứa con nào chịu chui ra kêu bố, hắn nghĩ mà bực cái tên thày bói, "vượng phu ích tử gì ...giận phu ít tử thì có ..." Cuối năm ngoái, Bobbi-Đôn làm một chuyến độc hành du lịch về Việt-Nam, ai hỏi thì bảo là về thăm bà cô sắp chết nhưng kỳ thực là hắn chán đời muốn tìm chất khế ngọt quê hương dù có mệt cũng trèo hái mỗi ngày cho bù lại những tháng năm xa quê hương nhớ...bà nội. Câu chuyện đổi đời của Bobbi-Đôn không giống như những lâu đài tình ái xây trên đất lún hoặc bị các bà vợ lớn quát "anh...trở về điên đảo đời tôi ..." trái lại Bobbi bổng nhiên nỗi danh như cồn, Hộp điện thư của hắn choáng nghẹt bởi những lá thư đến từ năm châu, khắp thế giới. Cuộc đổi đời và chuyến phiêu lưu kỳ...cục đã biến một Bobbi-Đôn tầm thường thành một nhạc sĩ lừng danh trên mạng toàn cầu.
Lần chia tay vừa rồi với cô vợ nhỏ đang mang bầu, tiền bạc của Bobbi-Đôn gần như cạn sạch, hắn chẳng biết mua thứ gì vừa túi tiền còn lại để làm quà cho vợ lớn nên đành chỉ gói vài cuốn thơ đóng tập nhỏ bằng lòng bàn tay bày bán ở lề đường. Đôn biết vợ rất thích thơ, nhất là thơ TTKH, Hàn-Mạc-Tử, Lưu-Trọng-Lư và của nhiều thi sĩ khác từng gõ trống trong tim nàng thuở ... có thơ đi nhẹ vào đời, đời cô bé học trò mới biết yêu ... Hơn mười một giờ ngồi trên máy bay, Bobbi-Đôn giết thời giờ bằng cách mở mấy cuốn thơ tí hon ra đọc, hắn không ngờ là hắn đọc say mê đến thế, cả một trời ý thơ, cả rừng cây từ ngữ chao động hồn người. Từ nhỏ đến giờ Đôn chỉ ham đá banh, thoọc bi-da, không có duyên với sách vở, bằng đôi "con mắt trần gian... liếc ngang bài bạn bè... nên đường trần rồi khăn gói... hắn cũng vào đại học. Nhờ vốn liếng "học đại" Đôn biết chút ít về thơ văn và sang Mỹ, hắn lấy tín chỉ chung quanh môn âm nhạc và hội họa để né các môn học mất căn bản từ thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường Bobbi-Đôn chuẩn bị đặt chân vào lãnh vực văn học nghệ thuật...Đôn dặn với lòng mình là khi về nhà sẽ bắt đầu lập tủ thơ và giá sách.
Về nhà được hai ba tuần lễ thì vợ Bobbi-Đôn khám phá ra tiền trong chương mục cứ vơi dần, thằng chồng dễ thương của mình thường có những cú phone reng một tiếng rồi im, mỗi lần phone reng như thế thì sau đó hắn trốn ra sau vườn hoặc cuốc bộ ngoài đường vừa đi, vừa nói như một thằng điên bị trúng tà ... Cho đến một hôm, Đôn đi ngủ quên tắt máy vi tính thì bà vợ bắt gặp trên màn hình sô của một cô gái chụp ảnh đủ kiểu ...đứng, ngồi, nằm, bò , dạng háng, chống cằm, suy tư, bĩu môi, hờn dỗi ...Nàng sinh nghi, "đúng là thằng chồng phải gió này đang ăn chả ..giò mà giò cô gái lụa kia ắt hẵn là người đang sống ở Việt Nam.