Chương 1
Mây rụt rè khi bước vào căn nhà đẹp đẽ nhưng lại rất xa lạ với nàng, túi hành lý nàng vẫn ôm chặt trong tày. Nàng nhìn quanh rồi giương cặp mắt to tròn lên ngắm các vật dụng sang trọng trong phòng.Căn nhà thật đẹp, nàng chưa bao giờ được thấy căn nhà nào đẹp như căn nhà này.– Cô Hai! Cô đưa hành lý tôi đem lên phòng cho cô.Nàng quay nhìn người đàn bà vừa nói rồi ngần ngại trao túi hành lý cho bà ta.– Tôi đưa cô lên phòng, cô đi theo tôi!Mây ngỡ ngàng nhìn quanh trong khi bà giúp việc nói:– Đây là căn phòng đẹp nhất nhà mà ông chủ sai dọn cho cô. Nếu như cô không vừa ý điều gì thì cô cứ nói, tôi sẽ làm theo ý của cô.– Đẹp quá! Căn phòng thật đẹp! Không giống như căn nhà chật hẹp đơn sơ của nàng ở bên kia đồi. Nàng khẽ sờ lên tấm đệm giường cái cảm giác mát lạnh êm ái khiến cho nàng thích thú.. – Cô tắm lửa rồi xuống dùng cơm, nếu như cô không cần gì, thì tôi xin phép ra ngoài.Chờ cho người đàn bà ra khỏi phòng, Mây chạy đến bên cửa sổ, nàng mở tung hai cánh cửa rồi ngửa mặt đón luống gió mát tràn vào.Ngoài vườn, trước mặt nàng là một thảm cỏ xanh, cùng với nhiều loại hỏa đang nở rộ, những loại hoa quý và xinh đẹp như căn nhà đang đung đưa cành lá hiếu kỳ ngắm nhìn nàng. Tất cả mọi thứ nơi đây cứ như chốn thần tiên trong truyện cổ tích.Ông Kỳ mỉm cười khi thấy Mây nhẹ nhàng đặt dĩa rau xào lên bàn:– Em xuống bếp à?– Dạ phải, tôi làm cơm cho ông.Ông Kỳ kéo ghê rồi chỉ nàng ngồi:– Em ngồi đi?Mây ngần ngại lắc đầu:– Tôi không ngồi đâu!Ông Kỳ ngạc nhiên:– Sao thế, em không ngồi dùng cơm cùng tôi à?– Ở nhà, mẹ không ngồi ăn với cha. Mây không làm khác mẹ được!Ông Kỳ chợt hiểu:– Thì ra lạ vậy! Mây không cần 1àm thế, em cứ ngồi xuống đi!– Đây là ý của tôi, tôi muốn em ngồi đây dùng cơm với tôi mỗi bữa. Chỗ này là để dành riêng cho em.Thấy nàng còn ngập ngừng, ông lại lên tiếng:– Ở đây không giống như ở nhà em. Kể từ hôm nay chỗ này là của em, tất cả mọi việc trong nhà đều do bà Tám lo. Em phải nhớ em là chủ ngôi nhà này, địa vị của em đã khác xưa, em hiểu không?– Vậytôi phải làm gì?Ông dịu dàng nói.– Em không phải làm gì cả.Mây ngạc nhiên kêu lên:– Không được đâu, tại sao lại không làm việc.– Đó là ý của tôi, em hãy nghe lời tôị. – Nhưng mà. .... Em ăn cơm đi, còn rất nhiều việc em cần làm quen. Từ từ rồi em sẽ rõ.Mây khép nép ngồi đối diện với ông Kỳ:Thấy nàng cứ ngồi im không cả động cựa, ông Kỳ đặt đôi đũa xuống bàn, lồi từ tốn lên tiếng:– Em cứ xem đầy như nhà của em, không phải sợ. Từ lúc này, em sẽ là chủ căn nhà này, mọi việc đều do em quyết định. Trong nhà chỉ có tôi, em và bà Tám là người 1úc nãy em đã gặp rồi đó, nếu như em cần gì thì cứ sai bảo bà ấy!– Em ăn cơm đi. Sau khi ăn xong, tôi sẽ đưa em đi xem qua khu nhà.– Nói rồỉ, ông cầm đôi đũa trao cho nàng:– Nào, ăn cơm đi.Nàng rụt rè cầm đôi đũa rồi nhỏ nhẹ ăn.Ông Kỳ trìu mến nhìn nàng và 1uôn tay tiếp thức ăn cho nàng. Ông biết nàng còn bỡ ngỡ với cảnh mới, nên ông đã tìm chuyển vui kể cho nàng nghe, từ chuyện trong nhà đến chuyện ngoài đường và hỏi viề sở thích của nàng.– Em thích xem phim không?Mây chớp mắt đáp:– Dạ thích, tôi đã được đi xem một lần với các bạn cùng bản ...– Phim hay lắm, kể về một anh bộ đội yêu một cô gái bản thượng.– Chỉ có một lần thôi sao?– Dạ phải, ở chỗ tôi ở cách xa cái nơi có cái điện sáng phải đi hết một buổi mới đến.Ông Kỳ nhớ lại căn nhà của gia đình nàng mà ông đã có dịp ghé qua, căn nhà sàn đơn sơ nghèo nàn ở sâu trong núi chỉ có toàn cây với cây vây phủ:Ông khẽ thở dài:Thế ngày thường em 1àm gì?– Tôi theo mẹ lên rẫy trồng khoai và coi sóc các em. Bây giờ thì tôi đã xa họ rồi không biết bao giờ mới gặp lại họ.Tôi sẽ đưa em vể thăm họ, em đừng buồn. Thôi nào, em ăn đi rồi chúng ta ra vườn.Mây đi theo sau ông rồi ngỡ ngàng ngắm nhìn cảnh vật.– Ở đây cái gì cũng đẹp từ cái hoa đến chậu cây, tất cả dều 1ạ lẫm với Mây Nàng đứng dừng 1ại trước dãy bonsai rồi nghiêng đầu quan sát – Cái cây này nhỏ quá làm sao cho ra, trái được?Ông Kỳ mỉm cười trước câu hỏi ngây ngô của nàng:,.– Nó không phải là loại cây cho trái ăn, mà chỉ là loại cây cảnh để chúng ta ngắm thôi.– Vậy thì trồng làm gì cho tốn công.– Trồng để giải trí, vì đó 1à sở thích, em không thấy nó đẹp sao.Mây ngẫm nghĩ:– Nó nhỏ nhỏ dễ thương nhưng không có trái để ăn, Mây không trồng ...Ông cười thú vị:– Thế em thích trồng cái gì nào?– Tôi chỉ thích trồng cây ớt, cây cà. Lúc nó ra hoa, cho trái đầy cành trông thích lắm.– Tôi sẽ hái vào nấu cho cả nhà ăn.– Ừm. .... – Những cái cây không cho trái, tôi chặt bỏ vì chúng không có ích cho gia đình.Ông Kỳ bật cười khiến cho Mây phật ý, nàng nhìn ông hỏi:– Tôi nói sai sao?– Không phải. Nhưng mà như thế này, tôi muốn nói cho em hiểu cuộc sống không chỉ có được cái ăn mà còn có cả niềm vui, em hiểu không?Mây lắc đầu trả lời ông:– Có cái ăn thì vui rồi còn gì.Ông Kỳ biết là nàng chưa hiểu ý của ông nhưng phải giải thích với nàng ra sao đây.Với suy nghĩ đơn giản của nàng, ông có thể đem đến cho nàng những ý niệm mới về cuộc sống phong phú ở đô thành hay không thật khó mà thay đổi ngay được.Ông ôn tồn đáp.– Em không nói sai. Nhưng ngoài cái ăn để no, chúng ta còn cần đến nhiều nhu cầu khác như vui chơi giải trí, thí dụ như em thích xem phim, thích ngắm hoa đẹp.Mây cắn môi ngẫm nghĩ trong khi ông Kỳ vẫn dịu dàng dẫn giải với nàng:– Ngoài những khi chúng ta phải làm việc để kiếm cái ăn, chúng ta cũng cần đi chơi cho khuây khỏa hoặc là nhìn ngắm hoa cảnh, đó là niềm vui về tinh thần.Mây lạ lùng lắc đầu:– Tôi không biết phải ngắm hoa cảnh là vui. Ở nhà chúng tôi vui nhất là lúc về đêm, được ở bên cạnh cha mẹ và các em, xem chúng, nô đùa, lúc ấy cả nhà ai cũng cười.– Đó cũng là một khoảnh khắc giải trí của em. Còn đối với người khác thì sở thích của họ lại khác. Như tôi đây tôi lại thích ngắm cây cảnh hoa cỏ, thấy chúng tươi tốt xanh đẹp thì tôi rất vui.– Ông lạ quá. Nhưng chúng đâu biết cười với ông.– Em, không biết đó thôi, chúng cũng biết cười đó!– Mây tròn mắt ngạc nhiên hỏi:– Thật sao?– Em lắng nghe đi, đóa hoa kia đang cười với chúng ta đó!– Em thấy không, những cành hoa rung rinh nghiêng ngả không phải là chúng đang cười sao?Mây mở to mắt nhìn đóa hồng đang đung đưa theo ngọn gió. Màu đỏ rực rỡ như môi của người con gái đang thì, trông chúng quả là thật đẹp nhưng đâu thấy chúng cười. Tại sao ông ấy nói là chúng đang cười. Thật là lạ! Ông ấy có gạt nàng không, làm gì có hoa cười chứ.Nàng len lén nhìn sang ông. Dường như ông ấy không có ý lừa dối nàng, trông ông ấy thật đứng đắn nghiêm trang chẳng chút bỡn cợt. Ông Kỳ dường như thấu hiểu tư tưởng của nàng ông nghiêng mắt nhìn nàng và hỏi:– Em không tin tôi sao?– Từ từ rồi em sẽ cảm nhận ra.– Từ tư? Mây chau nhẹ đôi mày thanh tú rồi đi theo chân ông. Đi được một lúc, ông dừng lại trước một khoảng đất trống rồi nói:Nơi đây nay mai tôi sẽ cho xây một cái hồ và một nhà thủy tạ để chiều chiều chúng ta ra ngồi uống trà ngắm cảnh, em thấy sao?– Phong cảnh thật đẹp phải không, có đồi, có cây cỏ và gió át, cuộc sống thật thanh thản. Tuy nhiên, chúng ta sẽ không ở đây.Mây tò mò hỏi ông:– Vậy thì chúng ta ở đâu?– Đây chỉ là nơi tôi đưa em về nghỉ mát thôi, nhà của chúng ta là ở nơi khác, nơi đó thật đông người, có cả công việc và bạn bè của tôi.– Vậỵ .... – Chúng ta sẽ ở lại một hai hôm nữa. Sau khi tôi thu xếp xong công việc nơi này tôi sẽ đưa em theo tôi.Mây có vẻ hoảng sợ, nàng hỏi:– Ông đưa tôi đi à?– Phải! ...– Tôi ...Ông quay lại khi thấy nàng có phần lo lắng ra mặt.– Em sao vậy? Em không muốn đi theo tôi à, – Tôi ... tôị .....– Sao thế?– Tôi sợ phải xa nơi này?– Dù sao ở đây tôi vẫn có thể đứng nhìn về ngọn đồi kia, nơi có gia đình tôi ở. Còn nếu như đi theo ông, tôi sẽ không còn thấy được nữa!Thì ra là vậy, ông Kỳ khẽ chau mày trước vẻ đáng thương của nàng.– Em đừng lo, rồi chúng ta sẽ về thăm họ mà?Mây buồn bã cúi đầu:– Chắc là lâu lắm phải không?– Không lâu đâu! Em yên tâm đi, hãy tin ở tôi. Mây chớp mắt ngước nhìn ông, 1ời nói của ông đã đem lại cho nàng niềm tin, nàng khẽ nói:– Ông đừng nói dối tôi đó.– Tôi đã dối em bao giờ chưa?Đôi mắt sáng ấm áp của ông đã giúp cho nàng yên tâm.– Ông là một người tốt.Ông Kỳ bật cười:– Đừng khen tôị .....– Mẹ tôi nói ông là người tốt, nhờ có ông mà cha tôi không chết.– Đừng nhắc chuyện ấy nữa, nếu như tôi không giúp thì người khác cũng giúp chứ em.Mây lắc đầu:– Không có đâu. Tôi biết ông là người tốt, ông giúp cha tôi chữa bệnh, còn giúp cho gia đình tôi có cái ăn.– Mây à! Em đã nói thì tôi mới lên tiếng, chuyện ân tình đó cũng không đáng gì. Tôi muốn hỏi em một điều.Mây chớp mắt ngước nhìn ông.– Dạ, ông cứ hỏi.– Có phải vì chuyện ơn nghĩa ấy mà em đã đồng ý theo tôi không?Mây bối rối cúi đầu. Ông Kỳ không cần câu trả lời của nàng, ông cũng hiểu.Giọng thoáng buồn, ông khẽ thở dài lên tiếng:– Nếu như em vì ép buộc thì tôi không giữ em đâu.– Em cứ về đi.– Ông đuổi tôi ư?– Tôi không đuổi em. Tôi rất vui khi được đón tiếp em. Nhưng nếu em không thích thì tôi không miễn cưỡng.– Không đâu, là do ý của tôi! Tôi đã nói với cha là tôi muốn theo ông.Nụ cười thoáng hiện trên bờ môi ông Kỳ, ông trìu mến nhìn nàng:– Em không hối hận gì chứ?Mây ngước đôi mắt đen huyền lên gật đầu:– Dạ không.Ông Kỳ nhẹ nhõm thở phào:– Nếu như em đã nói thì tôi yên tâm. Tôi hứa sẽ chăm sóc em chu đáo. Vậy em có bằng lòng theo tôi về thành phố không?– Ông đi đâu tôi sẽ theo đó, tôi hứa sẽ không làm buồn lòng ông.Ông Kỳ mỉm cười, đến lúc này ông mới thật sự yên tâm:– Thôi được rồi, tôi không lo lắng gì nữa:– Ngày mai chúng ta đi. Bây giờ em lên phòng nghỉ đi.Ông nhìn theo dáng đi mềm mại của nàng mà nghe lòng trào dâng một cảm giác thật kỳ lạ. Có lẽ nàng là người đàn bà định mệnh của cuộc đời ông.Ông Kỳ mở cửa xe và đón nàng vào nhà.– Chúng ta về đến nhà rồi, em vào đi. Mây rón rén bước 1ên bậc tam cấp bóng lộn mát lạnh cả chân. Nàng bỡ ngỡ đứng ngây ra giữa gian phòng rộng hào nhoáng.Căn nhà này còn đẹp gấp mấy 1ần căn nhà hôm qua nàng đã ở, nó còn hơn cả một lâu đài trong tưởng tượng của nàng.– Anh về rồi đó à?Tiếng hỏi thánh thót của người đàn bà xinh đẹp vừa xuất hiện trước mặt nàng, khiến cho nàng quay sang nhìn cô ta.Ông Kỳ gật đầu đáp:– Anh mới về.Cô gái đưa mắt về phía nàng rồi hỏi ông:– Là cô ta đó à?– Ông Kỳ gật:– Cô ấy là Mây.Cô gái nhếch môi cười, nụ cười như chế giễu như khinh mạn, cô ta nói:– Thì ra là đây, một bông hoa của núi rừng. Em cũng không nghĩ anh lại có công sưu tầm khéo léo vậy.Ông Kỳ ngượng nghịu:– Em nói gì lạ vậy Lệ.– À, em xin lỗi. Chỉ vì cô ấy đẹp quá nên em có chút đố kỵ. Đàn bà mà. Anh không giận em chứ?Ông Kỳ thoáng chút phật lòng:– Em cứ hay đùa ác! Nếu không quen em lâu, chắc anh không cưừi nổi vì miệng lưỡi của em.– Có thế mà cũng gay gắt với em. Thôi, em đi đây.– Ơ kìa? Vừa xấu miệng lại vừa hay dỗi, anh có việc nhờ em mà lại làm khó anh.Trong khi haibên trao đổi với nhau thì Mây cứ đứng ngẩn ra nhìn họ. Cô hiếu kỳ cắn môi suy nghĩ. Không biết là quan hệ của ông ấy với cô gái xinh đẹp kia ra sao, trông ra dường như họ rất thân thiết. Vừa lúc ông Kỳ gọi nàng:– Mây à? Đây là Diễm Lệ bạn của tôi.– Từ đây, nếu có cần cô ấy giúp gì, em cứ nói.Lệ bĩu đôi môi đỏ mọng ra cay cú:– Thì anh cứ nói em là người hầu của cô ấy cho dễ hiểu.ông Kỳ chắt lưỡi:– Lại nữa?Lệ thấy thế thì thôi lườm nguýt. Ông Kỳ hạ giọng năn nỉ cô – Đừng đùa nữa, coi như em giúp anh vậy Mây chưa quen với lối sống thành thị, cái gì đối với cô ấy cũng lạ 1ầm bỡ ngỡ.Lệ lẩm bẩm, cô ''mắc mỏ'' hỏi:– Kể cả anh phải không. Nếu thế thì may quá!– Em lại lầm bầm điều gì thế?Lệ nhoẻn miệng cười:– Mặc em?Ông Kỳ lắc đầu:– Thật không hiểu nổi!Nếu như anh hiểu thì em đâu có khổ như bây giờ! Hừ! Anh đáng ghét lắm.Đã vô tâm mà còn đáng ghét. Thế mà không hiểu sao em cứ cung cúc nghe lời anh. Ôi! Tình là gì?Nghĩ rồi Lệ thở ra cô lấy lại nét tươi tỉnh quay nói với Ông Kỳ:– Anh yên tâm đi, chuyện gì em đã nhận lời làm giúp anh. thì em sẽ làm đến nơi đến chốn, cho dù có đau lòng em cũng chẳng sao!Ông Kỳ dỗi:– Giúp người ta mà lại nói thế!– Chẳng phải sao? Anh có bao giờ chịu quan tâm đến cảm nhận của em đâu.Nói rồi, cô quay ra nắm tay Mây kéo đi trước cặp mắt ngơ ngẩn của ông Kỳ.– Thật khổ! Ngưởi ta nói cũng đúng đàn bà không chồng càng lớn tuổi càng ''quái dị'' không hiểu nổi, phải mau chóng gả cô ấy đi cho xong!Tuấn dừng chân quay lại khi thoáng nhận ra Lệ:– Lệ?– Hơ? Đi đâu thế này?Tuấn thở dài than thở:– Còn đi đâu khi đã vào đây? Mắm muối đường gạo nó hành anh đó thôi.Còn em?Lệ bật cười khi thấy Tuấn xách lỉnh kỉnh đủ thứ gia vị trên tay, cô trêu anh:– Tội chưa, bảo lấy vợ đi mà không chịu lấy. Đã mua xong cả chưa, có cần em giúp gì không?Tuấn mừng rỡ đáp:– Muốn ăn một ít trái cây mà anh chẳng biết lựa. Hôm nọ nhờ mấy bà bán hàng lựa giúp, thế mà họ chẳng có lương tâm, chọn cho anh một cân táo đem về bỏ tủ lạnh, lúc lấy ra gọt ăn thì nó ủng hết cả ruột.– Hi hi hi ... Nhờ ai không nhờ lại nhờ mấy bà bán hàng, họ tội gì mà chả gạt anh, ai lại không muốn bán trước đồ hư đồ thúi cho mấy ông khờ như anh.Tuấn xụ mặt dỗi:– Còn chọc quê anh! Hôm nay chọn cho anh mấy cân trái cây nhé. Hay là vầy, mua cả thức ăn rồi kéo về nhà anh, hai chúng ta cùng nấu nướng ăn chung.Lâu rồi nhà anh chẳng có ai ghét.Lệ nhìn vào trong quầy quần áo, thở ra:– Em còn đang bận ''giúp ngườí' – Tuấn tò mò nhìn theo ánh mắt của Lệ:– Giúp ai thế?– Là một cô gái ở trong rừng ra!Tuấn bật cười:– Lại đùa.– Không đùa đâu, tí em sẽ giới thiệu với anh.– Là ai thế?– Chắc! Là người mà anh Kỳ đưa về.– Bông hoa của núi rừng đó.– Anh chẳng hiểu ...– Cả em còn chẳng hiểu nổi huống gì anh. Sáng qua nhận được điện của anh ấy, em cứ ngỡ là anh ấy đùa, nào ngờ anh ấy lại đưa cô ta về thật.Tuấn chạnh lòng khi thấy Lệ buồn, gương mặt đang vui của cô chợt tối sầm.Anh không phải là không hiểu tại vì sao nhưng chính nỗi buồn của cô cũng đang khiến cho lòng anh xót đau khó chịu.Cô ta:đẹp lắm. - Lệ nói sau một tiếng thở dài - Cô ta quả là rất đẹp, cái đẹp nguyên sơ thuần khiết, lát nữa anh sẽ thấy.– Thế em đưa cô ta đi đâu thế này?– Đi làm đẹp cho cô ấy. Cô ta chẳng biết gì, Kỳ nhờ em giúp cho cô ta học hỏi cách sống ở thành thị.Lệ nhếch môi cười:– Em đang làm một cô giáo dạy cho cô ấy biết ăn mặc; ăn uống, cư xử, dạy cho cô ấy trẻ nên một người lịch thiệp trang nhã đúng diệu để xứng với Kỳ!– Em tự nguyện giúp à?Lệ nhún vai:– Biết sao được, anh ấy nhờ làm sao em từ chối.Mặt Tuấn hiện sắc giận, anh cáu kỉnh nói:– Anh không hiểu em, càng.không hiểu Kỳ ra sao nữa. Anh ấy thật quá đáng.– Nhưng sao em lại cam tâm làm việc này giúp anh ta?Lệ cúi đầu, rồi hỏi sang chuyện khác, cô không muốn trả lại Tuấn:– Lúc nãy anh nhờ em mua trái cây phải không? Lát nữa đưa cô ấy đi, em sẽ mua giùm cho anh. Nhưng còn cái khoản cơm nước chắc phải hôm khác, hôm nay em còn phải đưa cô ấy di cắt tóc.Tuấn phiền muộn nói:– Chẳng ai ép em khổ cả.– Là em tự nguyện thôi. Kìa? Cô ấy ra rồi, để em giới thiệu với anh.Tuấn tò mò quan sát người con gái trước mặt. Quả đúng lời Lệ dã nói, cô gái rất đẹp, cái đẹp đập vào mắt người đối điện ngay cái phút gặp đầu tiên, từ làn da cho đến sóng mắt đều toát lên một sự thu hút đến lạ kỳ.– Cô ấy đẹp quá Phải không anh?Tuấn choàng tỉnh quay lại lúng túng nhìn Lệ. Lệ cười như mếu:– Em biết. Em không trách anh, đã là người ai lại. không thích cái đẹp, nhất lại là một người đàn ông. Lúc đầu gặp cô ta, em cũng có cái cảm giác như anh, sững sờ ngạc nhiên, không hiểu sao lại có người đẹp như vậy. Sắc đẹp của cô ta làm em mất hết cả tự tin, em đã ăn nói lung tung với anh Kỳ, để lộ ra cả sự ganh tỵ của mình. Thật là lố bịch, em rất hổ thẹn sau lúc ấy.Cho nên em mới nhận lời 1àm người dẫn dắt cô ta để khỏa 1ấp cái phần hổ thẹn ấy?– Em không muốn anh Kỳ nghĩ xấu về em rồi cười chê em nhỏ mọn.– Còn anh thì thấy em thật ngốc.– Em ngốc đã 1âu rồi!– Hừ!– Vừa lúc Mây cũng trờ tới, Lệ bèn lên tiếng giới thiệu với Tuấn:– Đây 1à anh Tuấn bạn của tôi. Còn đây là cô Mây.Tuấn gật đầu chào Mây. Cô gái thật duyên dáng, cái nét e thẹn rụt rè của cô càng khiến cho cô trở nên quyến rũ lôi cuốn hơn. Anh chưa biết nói gì với cô thì Lệ đã lên tiếng hỏi Mây:– Cô đã chọn được bộ áo nào chưa?Mây bối rối lắc đầu:– Em không biết?Lệ chau mày kêu lên:– Vậy nãy giờ cô ở trong đó làm gì?– Em không làm gì cả, chờ chị lâu quá nên em mới ra đây tìm.– Ồi trời! Tôi cứ tưởng cô ở trong đó chọn áo nên tôi chờ ngoài này, nào ngờ ...Mây luống cuống cúi mặt khi thấy Lệ giận:– Em ... em không biết – Cái gì cô cũng không biết thật sao? Đi sắm quần áo mà cô cũng không biết.Thế cô biết làm gì?– Em chỉ biết trồng khoai sắn!– Hử!Mây lí nhí nói lại:– Em chỉ biết trồng khoai sắn thôi.Lệ chép miệng ngao ngán nhìn cô gái hoang dã trước mặt. Cô ta cứ giương cặp mắt đen láy lên nhìn cô. Có thật là cô ta ngu ngốc đến thế sao? Cái áo đen chạy hoa văn theo kiểu những người ở miền núi đã sờn bạc cùng chiếc váy cùng màu cũng chẳng hơn gì chiếc áo, có lẽ cô ta nói thật. Trông cô ta ngô nghê khờ khạo quá. Lệ chợt dịu giọng trước gương mặt ngây thơ chân chất của cô ta.– Thôi được, vậy cô theo tôi.Chẳng mấy chốc Lệ đã mua cho Mây tất cả những gì cần thiết. Chiếc xe đưa mọi người về đến nhà thì trời cũng đã về chiều. Lệ thả người xuống chiếc sa lon êm ái thở phào rồi nói với Tuấn.– Cám ơn anh đã giúp em. Nếu không có anh, em không biết làm sao khuân hết tất cả những thứ này về nhà nổi.– Có gì đâu.– Để em lấy nước cho anh uống.– Kỳ đâu?– Anh ấy lại đi rồi, chắc tuần sau mới về, người thì giao cho em mà nhà cũng giao cho em.. Tuấn nhếch môi:– Em trở thành quản gia cho Kỳ từ bao giờ rồi!Lệ thở dài:– Đừng mỉa mai em nữa.Tuấn sầm mặt, rồi nhìn theo Mây khi cô đang lặng lẽ lút lui lên phòng của mình.– Anh không có ý mỉa mai em mà chỉ thấy bất nhẫn. Thật ra, em nghĩ sao mà chịu được cảnh sống như thế này, Kỳ đối xử thật tàn nhẫn với em.– Anh dùng từ ghê thế!– Chẳng phải là tàn nhẫn sao! Anh thấy còn hơn thế nữa, anh ta thật quá đáng?Lệ ngướng ngạo đáp:– Em có thấy gì đâu!Tuấn bức xúc lắc đầu:– Em thôi đi Lệ? Em là một cô gái thông minh xinh đẹp, tại sao em lại cam chịu cách sống như thế này, em gái không ra em gái, vợ chẳng ra vợ mà tình nhân cũng chẳng phải tình nhân, em là cái gì chứ, anh ta xem em là cái gì chứ?Lệ ngậm ngùi cúi đầu, mãi một lúc sau cô mởi lên tiếng:– Sao hôm nay anh đả kích em ghê thế?– Anh mệt rồi, hay anh về nghỉ đi.Tuấn buồn bã lắc đầu:– Anh chưa nói hết, anh không về. Em đừng né tránh nữa, bấy lâu nay anh không nói vì anh hy vọng thời gian sẽ giúp cho em nắm bắt được mục đích của mình. Nhưng hôm nay thì đã khác, anh ta không hề coi trọng em, anh ta đưa một người con gái khác về nhà, đó như một điều sỉ nhục đối với em. Thật ra, trong lòng anh ta không có em dù chỉ là một chút ít?Lệ đau khổ kêu lên:– Đủ rồi, anh muốn thấy em đau khổ thì anh mới vui sao?– Lệ? Anh chỉ mụốn tốt cho em.Tuấn ái ngại khẽ nói khi thấy đôi mắt của Lệ rớm đỏ:– Em biết nhưng mỗi người có mỗi suy nghĩ khác nhau, điều mà anh cảm thấy không đúng thì em lại cho là không sai. Anh đừng đào sâu vấn đề của em, bây giờ em rất thoải mái em không cảm thấy gì cả.– Em thật ...Lệ nài nỉ nói:– Anh Tuấn. Anh về đi em còn nhiều việc phải làm, em không muốn khi Kỳ về anh ấy lại phiền trách em.Tuấn thở đài miễn cưỡng đứng lên:– Thôi được, anh về đây? Nếu có cần ngườì cầm giúp hàng hóa như hôm nay thì cứ gọi anh.Lệ gượng cười:– Em nhớ rồi. Cám ơn anh.– Không cần.Lệ đứng dõi theo Tuấn cho đến khi cái dáng cao lớn của anh đi khuất sau cửa, cô uể oải đi lên lầu.– Chị mệt à?Lệ lắc đầu trả lời Mây:– Không? Cô thử mấy bộ y phục mà tôi vừa mua cho cô xem, nếu không vừa thì đem cho họ sửa lại.– Dạ.– Mây à!– Dạ.– Mà thôi!– Chị định hỏi gì em?Tôi chỉ muốn biết vì sao cô lại theo anh Kỳ về đây?– Em ... chỉ muốn đền ơn ông ấy.– Đền ơn?– Dạ phải. Cha em nói phải theo hầu hạ ông ấy tận tình, bởi vì ngoàỉ cách ấy gia đình em không có gì quý giá để đền ơn ông ấy.Lệ bật cười khổ:– Tôi tưởng chỉ có trong phim thôi. Tại sao cha cô lại có ý nghĩ đó, có phải là anh Kỳ yêu cầu gia đình cô không?Lệ chau mày như nói với chính mình:– Nếu như anh ấy không yêu cầu sao người ta lại đem con gái mình cho anh ấy.– Cũng phải thôi, một món quà quý giá là thế, sinh động 1à thế!– Nói rồi, cô ngưởc nhìn Mây đăm đăm, cô hỏi:– Cô không phản đối sao?Mây lắc đầu:– Cha nói sao em nghe vậy. Em rất yêu cha, em không muốn cha buồn vì em cãi lời cha. Bây giừ cha đang bệnh, em càng không để cha không vui.– Thế cô có yêu anh Kỳ không?Mây tròn mắt nhìn Lệ, lắc đầu:– Em không yêu ông ấy, mà chỉ kính trọng ông ấy thôi.– Vậy cô theo Kỳ về đây làm gì?Mây bối rối đáp:– Em không biết, ông ấy bảo em thế nào thì em làm theo thế ấy.– Lệ có phần ngạc nhiên trước suy nghĩ đơn giản của Mây:– Thế cô theo Kỳ không vì mục đích gì sao?Em chỉ biết là em phải nghẹ lời ông ấy thôi.– Vậy tướng lai cô định làm sao?– Em ... không biết.– Cái gì cô cũng nói không biết, thế Kỳ đã nói gì với cộ?Mây lúng túng trước ánh mắt sắc như dao của Lệ, cô sợ hãi:– Em không biết, ông ấy chỉ nói là đưa em về đây thôi. Chị đừng la em, em không biết gì hết. Em không cần áo đẹp nữa, em chỉ ở đây nấu cơm cho ông ấy, chăm sóc việc nhà cho ông ấy thôi, em không làm chị giận đâu.Lệ chợt thấy thương hại cho cô gái. Cô ta không hề gian giảo dối trá, đôi mắt mở to chứa đầy vẻ hoang mang lo sợ, đường như cô đã làm cho có ta sợ. Quả thật là cô đã có ý đố kỵ với cô ta sau những lời Tuấn nói với cô 1úc nãy. Lời nói của Tuấn đã khiến cho cô khó chịu bực tức và cô muốn hành hạ lại cô ta cho bỏ ghét nhưng giờ thì cô lại không đành trước đôi mắt ngây thơ vụng dại của cô gái đang lo sợ nhìn cô.Cô hỏi Mây với giọng nhẹ nhàng hơn một chút:– Cô sợ tôi à?– Em thấy chị giận, em không muốn chị giận em.Lệ thở ra:– Tôi không giận cô đâu, đừng sợ! Từ đây tôi nói gì thì cô phải làm theo.– Em nhớ rồi.– Cô thay áo rồi tôi đưa cô đi ra phố. Cô mặc bộ váy này đi.Mây ngần ngại nhìn bộ váy rồi rụt rè nói:– Em mặc bộ khác được không chị?– Bộ này làm sao?Mây chỉ chiếc cổ rồi nói:– Nó ... nó rộng quá! - Cô đỏ mặt ra dấu Em không quen.Lệ chợt hiểu:– Không rộng 1ắm đâu. Cô mặc đi từ từ sẽ quen. Ngực cô đầy, mặc những kiểu cổ hở như thế này trông rất đẹp. Phải tự tin nơi mình chứ, cô rất đẹp, cô biết không?– Em không biết.– Vậy thì cô cần. phải nghe lời chỉ dẫn của tôi.Mây cắn môi gật đầu:– Vào thay áo đi, tôi chờ cô.Một buổi sáng thật đẹp trời, tất cả mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng để đón chờ Kỳ. Lệ nhìn đồng hồ, cô thấy nôn nóng sau một tuần xa cách.Chỉ còn năm phút nữa. Kỳ không bao giờ trễ hẹn. Chiếc kim nhích đần cùng lúc cô nhận ra tiếng xe quen thuộc của anh ngoài cổng.Lệ mừng rỡ đứng bật lên bước ra cửa.– Anh thật đúng giờ.Kỳ thật rạng rỡ bước vào với nụ cười quen thuộc trên môi.– Anh về rồi đây.Lệ cười vui đón anh:– Anh đúng giờ lắm?– Với em thôi. Ô nhả không có gì lạ chứ?– Không.Nói xong, cô quay vào gọi Mây:– Mây ơi, ra chào anh Kỳ đi!Kỳ sửng sốt đứng ngay ra khi vừa trông thấy Mây. Ánh mắt của anh khiến cho Lệ thấy lòng xốn xang khó chịu. Cô gượng vui hỏi anh:Thế nào, xem la công trình của em không quá tệ chứ?Kỳ vẫn không rời ánh mắt ngạc nhiên khỏi Mây, anh đáp:– Còn hơn cả điều anh nghĩ, trông cô ấy thật khác.– Trả công em gì đây?– Em muốn gì cũng được.Lệ mỉm cười, cùng lúc Mây nhỏ lệ lên tiếng:– Ông mới về!Kỳ dịu dàng hỏi:– Ở nhà cô vui không?– Dạ.– Mới có mấy hôm mà cô như trở thành người khác.Mây đỏ mặt e thẹn:– Chỉ cần ông thích là được rồi.– Tôi thích lắm? Trông cô như thế này rất đẹp.Ông để tôi đem hành lý lên phòng cho ông.– Ồ! Không cần, việc này để cho bà Tám làm.– Ông cứ để tối làm cho ông.Nói rồi, Mây nhanh nhẹ xách chiếc valy lên lầu trước đôi mắt vẫn còn đuổi theo của ông Kỳ, Ông đắm đuối nhìn mái cho đến khi Lệ bực bội khẽ tầng hắng:– Anh uống gì để em gọi bà Tám pha cho anh.– À.Ông như sực tỉnh ngượng ngùng quay lại trả lời Lệ:– Cho anh ly cà phê.Lệ sai bà Tám pha nước cho ông rồi mới ngồi xuống bên ông. Cô nói:– Công việc thế nào, chuyến đi của anh tốt đẹp chứ?Ông Kỳ thoáng chau mày:– Cũng tạm cho là thế?– Vậy là không tốt rồi.– Còn một vài gút mắt cần tháo gỡ nhưng không nghiêm trọng mấy, tóm lại cũng sẽ ổn. Mấy hôm nay công ty không có gì lạ chứ em?– Cả tuần nay em bận lo cho cô Mây nên cũng không đến công ty, mọi việc em giao cho chú Phi làm. Anh yên tâm đi, chú Phi cẩn trọng lắm, nếu có sự cố ắt chú ấy đã gọi cho anh rồi.Kỳ gật đầu:– Như vậy đều ổn cả, anh đói rồi, chúng ta ra ngoài ăn đi.– Chờ em thay áo nhé.– Ừm! Nhanh lên gọi cả Mây giùm anh.Lệ chợt nhớ ra sự hiện diện của Mây cô thoáng sầm mặt đi lên lầu.Lệ khép cửa phòng lồi nhìn Mây đang soạn quần áo trong valy của ông Kỳ vừa đem về lúc nãy, cô cẩn thận treo vào tủ sau khi đã xem xét cẩn thận.Lệ hắng giọng nói:Anh Kỳ mời cô đi dùng cơm, cô thay áo đi.– Mây quay lại đáp:– Dạ.Thấy Mây dợm quay đi, Lệ vội gọi cô lại:– Này!Mây dừng bước chờ Lệ:– Chị nói gì ạ?– Mây ... - Lệ ngập ngừng rồi hỏi - Cô định mặc áo gì?Mây do dự rồi lắc đầu:– Em không biết nữa?Lệ chau mày suy tính rồi kín đáo giấu đi sự ranh ma vừa thoáng hiện trong mắt cô:– Mây mặc chiếc áo sơ mi trắng đi, như thế trông giản dị lại dễ thương.Mây không lõ ỷ đồ của Lệ, cô gật đầu nghe theo:– Dạ.– À này?– Dạ.– Mặc chiếc quần đen nhé, trông hợp với Mây, vả lại cũng tiện đi đứng.– Dạ.– Tôi chỉ muốn cho Mây thoải mái. Thôi, Mây đi thay áo nhanh lên kẻo anh Kỳ chờ.Dặn Mây xong, Lệ đi nhanh về phòng mình cô chọn bộ áo váỵ thật đẹp màu vàng, màu mà Kỳ rất thích. Mặc rồi, cô mới đứng soi bóng mình trong gương.Cô tự hài lòng và khẽ mỉm môi cười vén lọn tóc còn xòa ra trên trán, tô lại vành môi, đánh lại màu mắt. Sắc vàng của màu áo khiến cho cô rực rỡ hẳn lên.. Cô chưa mua cho Mây bộ áo nào đó màu vàng như thế, điều đó là điều chỉ mình cô biết.Lệ nhìn lại mình lần nữa rồi tự đắc. Lúc nãy cô đã khôn khéo chọn cho Mây một bộ cánh thật tầm thương, thử xem cô ta có thể nổi trội hơn cô không.Nhủ lồi, cô mạnh đạn bước xuống lầu.– Kỳ có chút ngạc nhiên khi vừa thấy Lệ.Anh kêu lên:– Em định làm lỏa mắt ai thế?Lệ sung sướng mỉm cười e lệ:– Là anh được không?Kỳ bật cười nói đùa.– Thảo nào ở gần em anh cứ mù tịt chẳng nhận ra điều gì. Nguy hiểm quá.Cho anh xin đi, đừng lấy anh ra 1àm mục tiêu của em tội lắm.– Tội em thì có, em có làm bao nhiêu việc thì chẳng bao giờ được anh quan tâm.– Không quan tâm em thì anh quan tâm ai. Chỉ nói oan cho anh. Thật ra, em mặc bộ váy nảy trộng đẹp lắm.– Thật ư?– Nịnh em làm gì?– Hứ!Lệ đợm nũng nịu với Kỳ thì vừa lúc cô nhận ra ánh mắt của anh đã không còn nhìn cô nữa.Mây đang bước xuống cầu thang, cô mặc bộ áo quần theo đúng lời Lệ dặn, gương mặt không chút phấn son nhưng lại rất thu hút, với chùm tóc buộc cao bằng sợi vải thun đơn sơ nhưng vẫn toát ra nét quyến rũ mê hồn.Lệ khó chịu vì.cái vẻ đắm đuối mà Kỳ dành cho Mây, cô cau mày hỏi:– Mây xong rồi à? Vậy chúng ta đi thôi anh.– Kỳ choàng tỉnh gật đầu đáp:– Ừ, chúng ta đi.Trên suốt chặng đường, cả ba người đều im lặng không nói với nhau lời nào, Kỳ còn mải mê lén lút ngắm gương mặt kiều diễm của Mây trong tấm kiếng chiếu hậu:Còn Mây thì bỡ ngỡ với cảnh vật lạ lẫm hai đường, riêng Lệ thì im lặng gặm nhấm nỗi tủi buồn đang giằng xé trong lòng cô.Cô đã cố gắng làm thật nhiều điều thế mà cũng không dành đượe sự quan tâm của Kỳ.Cho đến khi cả,ba ngồi đối mặt cùng.. nhau trong một tiệm ăn khang trang lịch sự Kỳ mới ân cần hỏi Mây.– Mây ăn gì em cứ gọi, cả Lệ nữa.– Mây lắc đầu rụt rè:– Tôi không biết, để chị Lệ chọn đi.Lệ dằn dỗi:– Mây thích gì cứ chọn, tôi và Mây làm sao cùng sở thích được.Kỳ tán thành:– Phải đó, em chọn đi.Thấy Mây còn e ngại, Kỳ động viên cô:– Nào, Mây chọn đi!Mây chợt nhớ đến những lần đi ăn với Lệ vừa qua, cô rụt rè nói:– Tôi chọn mớn rau, chị Lệ nói ăn rau rất tốt cho sức khỏe.Kỳ nhướng mày hỏi Máy:– Lệ nói thế với em à?– Dạ vâng.Kỳ bật cười điểm mặt Lệ vờ dọa cô:– Vậy là cả tuần nay em toàn cho Mây ăn rau?– Đừng võ đoán mà mích lòng nhé.Mây nghe thế thì tưởng là Kỳ trách Lệ thật, cô vội phân trần:– Không phải đâu, chị ấy chỉ nói 1à ăn rau tốt thôi. Còn thì chị ấy đã cho Mây ăn rất nhiều thứ ngon 1ắm Mây không được che giấu cho Lệ. Nếu không, Lệ sẽ ăn hiếp em đó.– Không có đâu, chị Lệ rất tốt với Mây!– Thôi được, anh bỏ qua cho cô ấy một lần.Lế 1ườm Kỳ:– Đúng là làm ơn mắc oán!Kỳ giảng hòa:– Không mắc oán đâu mà, có đền công đó Em xem anh mua cho em cái gì đây.Lệ thích thú cầm chiếc hộp lên ngắm nghía.– Em mở ra xem đi.Lệ chun mũi làm dáng:– Em sẽ để dành niềm vui này cho riêng em, về nhà em mới mở.Kỳ lắc đầu kêu lên:– Đúng là ích kỷ!– Hừ! Mà này, không có quà cho Mây. Kỳ âu yếm nhìn Mây không đáp khiến cho Lệ lấy làm lạ.– Sao, không có thật ư?Kỳ nói:– Anh chưa biết tặng cô ấy cái gì nên không mua Sự đố Kỳ lại xốn xang trong lòng Lệ.Có thật là anh ấy không tặng quà cho cô ấy không. Hay món quà quá quý anh ấy sợ mình ganh tỵ nên không đưn ra. Tại sao anh ấy lại ra vẻ bí mật như thế? Ý nghĩ đó đã khiến cho Lệ không vui suốt bữa ăn.