Chương 1
Trầm Yên mắt nhòa lê. Hàng ghế phía trên , bé Ái My , con gái nàng tuổi mới lên bốn , chồm qua vai ba , khóc tỉ tê : - Mẹ ! Mẹ ! Con ngồi với mẹ , mẹ Ơi ! Trí Bình xoay người lại , nắm chặt cánh tay con bé ấn mạnh xuống , cho nó ngồi giữa chàng và bà nội nó. - Có ngồi yên hay không ? Ba cấm con không gọi cô ta là mẹ.Bà Lưu Châu cũng ôm chặt cháu vào lòng , liếc nhẹ Trầm Yên một cái , rồi "hứ" một tiếng khẽ : - Cô ta không phải là mẹ cháu. Đó là người đàn bà phá hoại gia cang. Trầm Yên kêu "trời" khẽ. Toàn bộ sức lực của nàng rơi thõng xuống khi hai cánh tay vừa định đỡ con qua vai chồng. Con bé bị áp đảo vẫn khóc tấm tức , nhướng đôi mắt to tròn nhìn mẹ qua nách của bà nội. Tội nghiệp con bé , nó chưa đủ lớn để hiểu rằng : hôm nay nó đang tham dự một phiên toà mà quyết định của nó một sống một chết đối với một người mẹ trẻ. Trầm Yên gục đầu vào vai bạn , "đồng minh" của nàng hôm nay ít quá. Chỉ có mẹ nàng và Bích Quỳnh , hai người thân duy nhất của nàng chứng kiến , cùng sẻ chia nỗi đau khổ của nàng. Bích Quỳnh dùng khăn tay lau nước mắt cho bạn : - Cố gắng một chút chứ , Trầm Yên. Đừng quá tuyệt vọng như vậy. Bà Hạnh Dung , mẹ nàng cũng ôm lấy con gái mà an ủi : - Phải chấp nhận sự hắt hủi thôi , con ạ. Biết làm sao khi mà oan tình chưa giải rõ Tình cảnh của Trầm Yên khơi gợi nhiều chú ý cho khách tham dự phiên tòa tập thể , xử nhiều vụ ly hôn có phân chia tài sản lớn này. Trường hợp của Trầm Yên được đem ra xử trước. Thành phần luật pháp gồm một vị nữ chánh án đứng tuổi , có nét mặt nhân ái , hai bên bà là thư ký và hội thẩm. Những vị luật sư trẻ tuổi ngồi phía trước , nép vào một bên hông phía tay phải. Phía sau đoàn hội thẩm là tấm phông màu đỏ , làm tăng thêm phần trang trọng của toà án. Qua phần thủ tục , mọi người đều dồn hết sự chú ý vào bà chánh án. Bà lật hồ sơ của Trầm Yên và Hoàng Trí Bình ra xem xét lại rồi cất giọng nghiêm trang : - Mời anh Hoàng Trí Bình ! Thế nào , lần chót , tôi yêu cầu hai người nên nghĩ lại ,thương cho đứa con mà hủy bỏ lời đề nghị ly dị. Giọng Hoàng Trí Bình sắc lạnh : - Xin cảm ơn quý tòa. Tôi đã nhiều lần được hòa giải từ hạ tầng cơ sở pháp lý và ngay cả của quý tòa đây. Nhưng rất tiếc là tôi không thể nào rút lại quyết định đó được. Tôi cương quyết xin được ly dị với Hồ Trầm Yên vì cô này ngoại tình , phản bội chồng. Có tiếng "ồ" khẽ trong đám người tham dự tòa đang đứng đông đặc cả phòng xử. Nhiều cặp mắt nhìn ngó về Trầm Yên để xem cô nàng ngoại tình bị chồng bỏ mặt mũi ra sao. Trầm Yên quá xấu hổ , nhưng tưởng tượng tới cảnh mất chồng , mất con tay chân nàng run bắn , vụt đứng lên gào khóc : - Không ! không phải tôi ngoại tình ! Tôi vẫn yêu chồng thương con. Tôi không đồng ý ký đơn ly dị ! Không ký ! Không ký đâu. Tôi không biết hắn ta là ai hết. Oan cho tôi mà. - Ồ ! - Kỳ chưa ! - Vô lý hết sức ! Phản ứng của đám đông trước thái độ của Trầm Yên làm nàng đuối sức trong tay mẹ. Người mẹ với đôi tay mỏng manh và gương mặt chìm xuống tận cùng nỗi đau với con gái , lẩm bẩm nói qua hai hàng nước mắt : - Tội nghiệp con tôi ! Nó không có nói dối đâu. Nó thiết tha yêu thương chồng con nó , thật mà. Bà Lưu Châu , mẹ của Trí Bình quay xuống liếc xéo bà Hạnh Dung một cái : - Hứ ! Tốt quá ! Con gái bà tốt lắm , chồng nuôi ăn ở không giữ con mà cũng giữ không được. Phúc đức à ! Tìm không ra cháu nội tôi hả , mấy người sống không yên với tôi đâu. Không khí phiên tòa bổng trở nên hỗn độn vì sự ly kỳ của vụ án. Bà chánh án phải liền tay rung chuông , đề nghị "Trật tự ! Trật tự". Không khí được ổn định trở lại , bà mới cất giọng nói tiếp : - Chúng tôi biết rồi ! Cô một mực giữ giọng điệu này. Là phụ nữ với nhau tôi hiểu lắm. Cô rất thành thực tỏ ra yêu thương chồng con. Nhưng có điều , xin cô hãy nghe kỹ điều tôi sắp hỏi đây. Trầm Yên có cảm giác nghèn nghẹn. Những câu hỏi gì ? Những quyết định của bà chánh án ! Ôi ! Hình phạt thế nào cũng được nhưng đừng mất Ái My , đừng mất Hoàng Trí Bình. Bà chánh án ngó thẳng vào mặt cô , nghiêm giọng : - Cách đâu mấy tháng , con gái của cô là Ái My bị bắt cóc , có đúng không ? Và gia đình có khai báo với cơ quan chức năng hay không ? - Dạ đúng. - Mấy ngày sau đó , cô tìm được con gái mình về trong một trường hợp bí mật , với một lý do ấm ớ không đủ gây tin tưởng ở chồng cô , khiến anh ta nghi ngờ cô lừa dối , phản bội mình , bày âm mưu và đưa đơn ly dị. Vậy tôi xin hỏi cô , tại sao cô không đưa thủ phạm bắt cóc ra trước chồng cô , hoặc khai báo ra cho luật pháp trị tội?. Đối với pháp luật , bao che cho kẻ phạm tội cũng là người có tội. Nhưng vì không ai đứng ra tố cáo nên cô không bị truy cứu trách nhiệm hình sự , cũng có thể thông cảm được. Nhưng còn đối với chồng cô , tại sao cô cũng không thể chứng minh là cô không có gì mờ ám , xấu xa để đến nỗi bị chồng ly dị. Mặt Trầm Yên trắng bệch , người xiêu xiêu ngã khiến Bích Quỳnh phải vội vàng ngồi dậy ôm ngang người bạn sợ nàng ngất xỉu. Tiếng ồn ào lại nổi lên , nhất là trong đám các chàng trai trẻ. - Có vấn đề rồi ! - Sao không nói đi em. - Hay la tiếp tay với tổ chức bắt cóc tống tiền anh chồng giàu kếch sù chứ gì. - Và đẹp trai như diễn viên điện ảnh nữa. Bà chánh ánh lại phải gõ bàn , rung chuông nói tiếp :- Cô đã nghe thấy chưa Cô tự tay giết mình rồi đó. Sao cô không chứng minh đi Cái gì đã khiến cho cô phải im lặng vậy Trầm Yên vẫn đứng yên cúi đầu khóc. Không khí trong phiên tòa càng lúc càng nặng nề tưởng chừng có thể phá tung mọi lồng ngực theo cái mấp máy môi của Trầm Yên. Mấy vị luật sư trẻ ngồi phía bên tay trái nhìn nàng tựa như xót xa , đồng cảm , thương cho nạn nhân trong một cuộc tình hãy còn quá trẻ , quá xinh đẹp. Giá mà họ biết trước , dám có vài vị tình nguyện cải không cho nàng. Giữa lúc mọi người đang căng thẳng chờ đợi , Trầm Yên chợt cất giọng yếu ớt : - Tôi không được phép tố cáo kẻ bắt cóc con gái tôi. Cho dù muốn , tôi cũng không thể vì thật ra , tôi cũng không biết hắn ta là ai và tôi bắt buộc phải giữ im lặng để đảm bảo lời hứa trả con gái tôi của hắn. Nếu tôi tố giác , hắn ta sẽ không đảm bảo an toàn tính mạng cho hai mẹ con. Hoàng Trí Bình bỗng đứng bật dậy thét lên : - Nói láo ! Cô ta nói láo ! Hai vị bồi thẩm gõ mạnh lên bàn : - Yêu cầu anh yên lặng , nghe cô ấy tiếp tục trình bày. -... Tôi thề với lương tâm mình là tôi chỉ vì con gái của tôi thôi. Nếu anh ấy vẫn không thông cảm , vẫn nghi ngờ lòng chung thủy của tôi thì tôi đành chấp nhận ly hôn. Nhưng hãy cho phép tôi được quyền nuôi dưỡng đứa con gái của tôi , đứa con mà tôi phải đánh đổi cả cuộc đời mình mới tìm lại được. Hoàng Trí Bình lại đứng vụt lên phản đối : - Không ! Không bao giờ ! Không bao giờ tôi đồng ý giao con cho người đàn bà trắc nết lăng loàn này. Bà chánh án và hai vị bồi thẩm đều nhăn mặt : - Anh hấp tấp quá rồi đấy , Hoàng Trí Bình. Hãy ngồi xuống đi ! Anh không được nặng lời với cô ấy như thế. Làm sao anh dám bảo rằng người ta là kẻ lăng loàn trắc nết trong khi anh chưa có bằng chứng kết tội ngoại tình của Trầm Yên ? Hoàng Trí Bình cười lớn. Dường như vì quá đau khổ mà chàng đã phát điên rồi sao? Chàng nói như các vị đại diện pháp luật nhÜ chính là kẻ thù của mình vậy : - Không có à ? Hứ ! Tôi chưa muốn đưa ra chứng cớ chỉ vì tôi muốn thử thách tôi. Tôi dùng dằng suốt từ khi đưa đơn ra phường khóm là vì tôi muốn hỏi lại trái tim mình xem có thể tha thứ được cho cô ta hay không ? Nhưng đến hôm nay thì tôi biết là không thể. Không thể tha thứ được ... Hãy giải thoát giùm tôi nỗi ô nhục này ...Hắn đây này... Hắn đã chà đạp , đã để lại cho tôi một nỗi ô nhục... Hắn đây này... Hắn đã chà đạp lên danh dự tôi. Bà Hoàng Trí Bình đã ngủ với một người đàn ông lạ. Qúy tòa hãy xem đi ! Xem đi ! Chàng chạy thẳng đến trước mặt vị chánh án , đặt mạnh chiếc phong bì lên bàn rồi quay về chỗ cũ. Phiên tòa lại đột ngột nổ tung không khí ồn ào , ầm ĩ. Bà chánh án lại phải rung chuông. Hai vị bồi thẩm lại nện mạnh lên bàn liên hồi mới có thể lập lại trật tự. Quả là một phiên tòa vượt ra thông lệ thể thức bình thường. Đầy vẻ sôi động ! Hai vị bồi thẩm và chánh án lần lượt xem những bức ảnh trong khi Trầm Yên lạnh cóng chân tay đứng tựa vào người Bích Quỳnh , cứng đờ , miệng há hốc. Nàng có cảm giác như đang có một lưới dao bén lạnh đang kề sát chiếc cổ cao , thanh , trắng ngần của mình. Hoàng Trí Bình làm sao mà có được những bức ảnh mà bà chánh án và hai vị bồi thẩm đang xem ? Chẳng lẽ ...chẳng lẽ.... Nàng chợt run bắn người lên... và kỳ dị thay nỗi kinh hoàng tột độ đã khiến nàng có mt sức bật gần như điên loạn. Đôi mắt nàng mở lớn và bất thần xô mạnh Bích Quỳnh đâm đầu chạy thẳng lên chỗ bà chánh án. Nhanh như gió , nàng chụp lấy những bức ảnh cầm lên xem... "Nàng đang khỏa thân với hắn trên chiếc giường trong đêm huyền thoại... " Sức lực tự dưng biến mất , người rã rời. Phòng xử án bỗng trở nên dị dạng. Những cảm giác khác lạ khiến người nàng trở nên bồng bềnh... Rồi tất cả đều từ từ biến mất trong một màu đen. Nàng đã khuỵu xuống trước mặt mọi người. Nhiều tiếng la thất thanh , nhiều bóng người chạy tới , nhưng chỉ có một chiếc bóng bay nhanh nhất vừa kịp lúc đỡ nàng khỏi ngã vật xuống nền gạch của phòng xử án... Trầm Yên đã bất tĩnh trong tay người đàn ông. Vụ án tình kỳ khôi và bí ẩn....