Tập 1

Từ trên bầu trời trong xanh, chiếc máy bay lượn nhẹ rồi đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất.

Quế Lâm với một cảm giác hồi hộp đứng bên dì Khoa để chờ đón Hoài Bảo vừa tốt nghiệp ở Australia, hôm nay là ngày đầu tiên anh về nước.

Thời gian chậm chạp trôi qua. Mọi người với vẻ mặt ngóng trông người thân của mình trong bầu không khí nhộn nhịp.

Từ xa, giọng của Hoài Bảo vang vang:

− Mẹ! Mẹ...

Quế Lâm đưa mắt nhìn sang lối ra vào, Hoài Bảo đứng đó, vẫn cặp kính cận ngày xưa, nhờ nó mà Quế Lâm mới nhận ra anh.

Hoài Bảo bỏ chiếc vali một bên, anh ôm đôi vai dì Khoa, giọng anh rất hiền:

− Mẹ đợi con có lâu không?

Bà Khoa vuốt tóc con:

− Con của mẹ nay đã lớn quá, mẹ nhìn không ra.

Sực nhớ đến Quế Lâm, bà Khoa nói:

− Con có nhận ra ai đây không Bảo?

Bảo mỉm cười cố nhớ lại:

− Hình như Quế Lâm, con của dì Hà phải không mẹ?

Bà Khoa cũng tươi cười:

− Đúng rồi, con đoán chẳng sai.

Rồi bà giải thích thêm:

− Từ lúc dì Hà mất đi, Quế Lâm ở với mẹ. Hình như mẹ có nói với con rồi, đúng không?

Hoài Bảo gật đầu trong khi anh mở cửa xe cho mẹ và Quế Lâm. Anh khẽ đáp:

− Vâng.

Anh đi vòng qua ngồi bên tay lái và cho xe lăn bánh.

Bà Khoa ngồi phía sau lên tiếng:

− Con lái xe của mẹ có quen không? Nếu không thì để mẹ lái cho.

Vừa điều khiển vô-lăng, Bảo vừa nói:

− Không sao đâu mẹ, mẹ hãy an tâm!

Rồi anh đưa mắt nhìn dòng xe cộ tấp nập và những ngôi nhà cao tầng san sát nhau, anh buông lời nhận xét:

− Mới có mấy năm mà Việt Nam mình phát triển quá mẹ nhỉ?

Sực nhớ đến Quế Lâm, anh hỏi:

− Anh nhận xét như vậy em thấy có đúng không Quế Lâm?

Khi Hoài Bảo trở về, Quế Lâm có một hy vọng cùng một nỗi lo âu. Hy vọng là anh đối xử tốt với cô, dìu dắt cô trên đường đời, cùng nhau xây dựng một chân trời hạnh phúc có tiếng cười tiếng nói của trẻ thơ, đó là một mái ấm gia đình.

Còn nỗi lo sợ là anh sẽ không chấp nhận cô, khi anh biết được lời hứa của mẹ anh trước khi mẹ cô sắp qua đời, nó còn văng vẳng bên tai cô:

− Hà ơi! Bạn hãy yên tâm, mình hứa sau này khi Hoài Bảo trở về mình sẽ tổ chức đám cưới cho nó và Quế Lâm.

Giọng mẹ cô thì thào:

− Khoa đã hứa như vậy thì mình an tâm lắm. Quế Lâm nó rất ngoan, còn Hoài Bảo thì hiền lành. Mình nghĩ Quế Lâm sẽ hạnh phúc.

Dì Khoa nghẹn ngào:

− Mình cũng nghĩ vậy.

Dì Khoa chỉ nói được bao nhiêu đó là mẹ cô không còn nghe gì nữa. Mẹ đã vĩnh viễn ra đi để cô ở một mình lạc lõng trên cõi đời này với một lời hứa, lời hứa đó liệu có được chấp nhận hay không?

Quế Lâm buông tiếng thở dài với vẻ lo lắng. Bởi vì Hoài Bảo là một người như thế nào, cô chưa nhận xét đánh giá được về anh. Không biết anh có bằng lòng theo sự sắp đặt của dì Khoa hay không? Hay anh nghĩ rồi đây cô sẽ là gánh nặng cho anh trên đường đời, đem đến cho anh nhiều điều khó xử?

Giọng Hoài Bảo cắt đứt suy nghĩ của cô:

− Anh hỏi, Quế Lâm có nghe không?

Quế Lâm khẩn khoản:

− Em có nghe.

Hoài Bảo hỏi tiếp:

− Vậy tại sao em không trả lời?

Quế Lâm lấp lửng:

− Em vừa định trả lời thì anh đã hỏi tiếp - Cô cố giấu đi suy nghĩ trong lòng.

− Vậy... anh nói có đúng không?

Quế Lâm trả lời theo hiểu biết và suy nghĩ của mình:

− Vâng! Việt Nam mình nay đang trên đà phát triển, rất nhiều nước vào đây đầu tư đấy anh ạ.

Vừa lái xe vừa nhìn vào kiếng hậu, anh nhận ra nét mặt của Quế Lâm. Bộ áo dài màu thiên thanh thể hiện cho sự thanh thoát. Gương mặt cô chỉ điểm một chút phấn hồng và một chút son. Nhìn cô không có một nét đẹp sắc sảo nhưng nó thể hiện một vẻ đẹp nhân ái của người phụ nữ.

Đến ngã rẽ vào nhà, Hoài Bảo không thể quan sát Quế Lâm được nữa. Anh chỉ thầm nghĩ nhà có thêm một cô em gái thế này cũng thích lắm.

Vào đến phòng khách, mọi người còn quây quần nói chuyện với nhau. Bà Khoa với vẻ quan tâm quay sang hỏi con trai:

− Về đây, con cảm thấy không khí như thế nào hả Bảo?

Hoài Bảo so vai:

− Cũng dễ chịu lắm mẹ ạ. Con lớn rồi, mà hình như trong lòng mẹ nghĩ con còn nhỏ lắm vậy. Thật sự con hạnh phúc lắm.

Vừa nói, anh vừa nhìn mẹ đầy thương yêu.

Muốn để cho Hoài Bảo và Quế Lâm được tự nhiên hơn, bà Khoa đứng lên:

− Con ngồi nghỉ cho khỏe đi rồi hẵng tắm, để mẹ lên phòng thay đồ rồi mẹ sẽ xuống ngay.

Hoài Bảo chỉ mỉm cười. Anh hiểu sự lo lắng chăm sóc của mẹ cũng vì bà quá thương anh.

Khi bà Khoa đi khuất, Hoài Bảo mới hỏi Quế Lâm:

− Em đã đậu đại học rồi à?

Quế Lâm gật đầu:

− Vâng.

Hoài Bảo có chút ít tò mò nên anh hỏi tiếp:

− Em thi ngành nào?

Quế Lâm thật thà đáp:

− Dì Khoa đã chọn cho em ngành du lịch, dì bảo là em rất hợp với ngành này.

Hoài Bảo thân thiện:

− Mẹ anh chọn là đúng lắm.

Quế Lâm cũng hỏi thăm:

− Còn anh, ở bên Úc anh học trường nào?

Hoài Bảo tự nhiên như Quế Lâm là em gái vậy, nên anh ngồi thoải mái dựa lưng vào ghế salon:

− Anh học trường đại học Exceuence thuộc thành phố Perth Education.

Quế Lâm hỏi với vẻ ngây thơ:

− Ở bên đó chắc ngộ lắm hả anh?

Hoài Bảo chỉ mỉm cười đầy vẻ bí mật. Anh hỏi:

− Em có muốn sang bên đó học không?

Quế Lâm chẳng biết trả lời với anh như thế nào, vì anh quá vô tư anh chẳng biết gì về lời hứa của mẹ anh và mẹ cô. Nhưng Quế Lâm cũng trả lời một câu cho thích hợp:

− Em nghĩ mình chưa thể tự lập được như anh, nên em không dám mơ ước.

Hòai Bảo hỏi lại:

− Chớ em thích gì nào?

Quế Lâm chân thật:

− Em thích một cuộc sống bình thường, không cần giàu sang. Em chỉ cần mọi người yêu thương em, điều đó rất quan trọng.

Hoài Bảo nhận xét khi nghe Quế Lâm nói:

− Anh thấy mẹ anh cũng thương yêu em lắm mà. Còn anh nữa, anh sẽ xem em như em gái của anh vậy.

Hoài Bảo nói xong, Quế Lâm cảm nhận được nỗi lo âu lớn dần trong cô. Trong lòng anh, cô chỉ là em gái thôi. Tình cảm anh dành cho cô là thế, chắc cũng chẳng thay đổi được gì khi anh nghe lời hứa của dì Khoa.

Một cảm giác lạc lõng lại đến, Quế Lâm muốn tự tìm cho mình một hướng đi thích hợp mà không gây ảnh hưởng đến mọi người. Giờ đây, cô cần có một suy nghĩ sáng suốt, nên chỉ muốn được yên tĩnh một mình.

Nghĩ vậy, cô đứng lên:

− Anh Bảo ngồi nghỉ, em về phòng em gnhe.

Hoài Bảo quan tâm:

− Hình như em không được khỏe?

Quế Lâm cố giữ vẻ thản nhiên:

− Em vẫn bình thường anh ạ. Em xin phép anh.

Hoài Bảo khoát tay:

− Em cứ tự nhiên. Em quên chúng mình là người một nhà cả sao?

Hoài Bảo chỉ nói vậy, anh cũng chẳng để ý đến nét mặt đang suy nghĩ của Quế Lâm. Mà giờ đây anh chỉ nghĩ đến một người: Bách Điệp, người yêu của anh.

Chắc giờ này cô cũng đã về đến nhà rồi. Hai người cũng về chung một chuyến bay, vì chưa giới thiệu cho gia đình biết trước, nên hai người đành phải chia tay trước khi gặp người thân của mình.

Anh quen Bách Điệp trước khi vào năm học thứ hai.

Vào một buổi chiều đẹp trời, mọi người đều đi dạo, chỉ một mình anh ngồi trên chiếc ghế đá với quyển sách trên tay. Bỗng một giọng nói ngọt ngào rót vào tai anh:

− Anh Bảo siêng quá ta!

Nghe giọng nói là lạ, anh quay lại nhìn. Một gương mặt trái xoan với mái tóc cắt tém và một nụ cười tự tin trên môi. À! Thì ra đây là một cô gái học chung lớp với anh.

Cô gái rất tự nhiên ngồi xuống kế bên anh. Giựt phăng quyển sách trên tay anh, giọng cô ngọt ngào:

− Anh Bảo! Anh đừng chăm chỉ như vậy! Anh hãy thư giãn một chút đi, anh có nghe em nói gì không hả?

Hoài Bảo hơi ngạc nhiên, anh hỏi một câu thật là ngớ ngẩn:

− Cô cũng biết tên tôi nữa sao?

Bách Điệp lườm anh:

− Trong lớp có ai không biết tên anh - Rồi cô hờn trách - Chỉ có anh không nghĩ đến người khác thôi.

Thì ra là vậy! Hoài Bảo cố nhớ xem cô gái này tên gì, nhưng anh thật sự không nhớ nổi. Anh suốt ngày chỉ lo học, có để ý đến ai đâu mà biết.

Với một cử chỉ dễ dãi, cô gái nói rất ngọt:

− Em đã biết tên anh rồi, anh có muốn biết tên em không?

Hoài Bảo chân thật:

− Nãy giờ anh cố nhớ tên em, nhưng thật sự anh không nhớ nổi. Vậy em hãy tự giới thiệu về mình cho anh biết đi!

Cô gái chảnh chọe:

− Em tên là Bách Điệp, bạn học cùng lớp với anh, điều này anh đã biết rồi.

Hoài Bảo gật đầu:

− Vâng! Gương mặt trong lớp mình thì anh nhớ hết, nhưng anh nói thật anh chẳng quen cô gái nào cả. Chỉ có em đây là người đầu tiên.

Bách Điệp khôn ngoan:

− Em biết rồi, anh không cần giới thiệu về mình như vậy. Và từ bây giờ mình là bạn với nhau, anh có đồng ý không?

Hoài Bảo mỉm cười thân thiện:

− Anh hân hạnh khi được làm bạn với em.

Bách Điệp nheo nheo mắt:

− Nhưng với một điều kiện, anh có đồng ý không?

− Điều kiện gì em cứ nói, nếu như trong khả năng của anh thì anh sẽ chấp nhận ngay.

Bách Điệp với cặp mắt sáng rỡ:

− Anh phải kèm cho em học mỗi ngày, để em được học giỏi như anh vậy?

Hoài Bảo nhướng mày hỏi:

− Em thích học giỏi lắm à?

Bách Điệp với gương mặt đầy khát khao:

− Trên đời này, em không thích thua kém ai cả. Em chỉ muốn bằng hoặc hơn người khác. Không phải với ý nghĩ đó mà em muốn lợi dụng anh đâu. Chỉ riêng anh, em chẳng cần lo lắng hơn thua gì cả, bởi vì em rất thích anh.

Hoài Bảo nhớ lại lời tỏ tình của Bách Điệp đã mở lối cho anh như vậy, rồi mỗi ngày anh lại gần cô, một tình yêu đã đến với hai người.

Có đôi khi anh muốn viết thư hoặc kể qua điện thoại cho mẹ rõ, nhưng anh lại muốn giữ bí mật để sau này về nước rồi dẫn Bách Điệp về giới thiệu với mẹ luôn. Chắc mẹ anh sẽ bằng lòng, rồi anh và cô sẽ làm đám cưới, anh sẽ là chú rể, còn Bách Điệp sẽ là cô dâu, bạn bè đến chúc mừng thật đông với những lời chúc hạnh phúc và hạnh phúc. Nghĩ đến đây Hoài Bảo nở một nụ cười cho tương lai.

Quế Lâm đi học thêm Anh văn vào ban đêm. Về đến nhà, cô cảm thấy nhà vắng lặng chẳng có ai mà sao cửa lại không khóa.

Dựng xe xong, cô nhẹ bước lên lầu. Đi ngang phòng dì Khoa, cô nghe giọng dì Khoa rõ ràng:

− Khi dì Hà mất, mẹ có hứa với dì hà là sẽ cưới Quế Lâm cho con khi con trở về nước.

Giọng của Hoài Bảo có vẻ bất bình:

− Chuyện hôn nhân rất trọng đại, sao mẹ lại vội vàng hứa như vậy?

Giọng bà Khoa vẫn dịu dàng:

− Mẹ hứa như vậy có gì là sai đâu, con bé lại hiền ngoan thế. Nếu nói về ngoại hình thì nó có thua kém ai đâu, con còn muốn chọn lựa ai nữa chứ?

Hoài Bảo vẫn lặng thinh. Thời gian yên lặng trôi qua, rồi tiếng dì Khoa tiếp tục:

− Mẹ đã quyết rồi, không thể thay đổi. Con thử nghĩ lại xem, nếu không thực hiện lời hứa thì mẹ còn mặt mũi nào nữa. Vả lại, trên đời này, con bé chỉ có mỗi chúng ta, không còn người thân nào khác. Con nỡ lòng sao?

Lời dì Khoa vừa nói xong thì Quế Lâm nghe tiếng thở dài của Hoài Bảo, rồi anh nói rất nhỏ:

− Mẹ hãy cho con thời gian để con và Quế Lâm quen dần, rồi tính đến chuyện hôn nhân cũng đâu có muộn. Dù sao Quế Lâm vẫn còn đang đi học mà.

Giọng dì Khoa nhấn mạnh:

− Nhưng mẹ hỏi thật, đã một tuần lễ trôi qua rồi, con có cảm tình với Quế Lâm không?

− Thật sự, từ khi gặp Quế Lâm ngoài sân bay cho tới bây giờ, trong lòng con chỉ xem Quế Lâm như người em gái, và hôm nay điều mẹ nói khiến con quá bất ngờ.

Dì Khoa giải thích:

− Suốt cả tuần rồi, mẹ thấy con sắp xếp lại công ty quá vất vả, nên mẹ muốn để cho con nghỉ ngơi. Hôm nay, sẵn dịp Quế Lâm đi học nên mẹ mới nói với con cho tiện.

Mẹ anh nói rất đúng, suốt một tuần qua anh đã dành hết thời gian để củng cố lại công ty, về nhân sự, về vốn, về kế hoạch cho năm tới để cho công ty Rạng Đông Tourist của anh càng ngày càng phát đạt hơn. Luôn cả lời mời của Bách Điệp ra Đà Lạt chơi, anh cũng từ chối, anh nói với cô vì anh không có thời gian.

Giọng Hoài Bảo khẩn khoản:

− Mẹ ơi! Mẹ hãy cho con một thời gian nữa đi mẹ. Con mới về đây, con muốn lo cho công ty, đó là nguyện ước của con từ khi còn đi học, và đây là kết quả bao năm đèn sách của con.

− Mẹ cũng chấp nhận. Nhưng con phải hứa với mẹ là không được quen ai và cũng không được yêu ai, vì nếu con làm như vậy mọi việc sẽ rắc rối thêm.

Hoài Bảo ngập ngừng:

− Mẹ... mẹ...

Bà Khoa nói tiếp:

− Mẹ đã quyết định như vậy, con đã hiểu tánh mẹ rồi chứ?

Hoài Bảo đành phải lặng im, vì anh đã quá hiểu tính của mẹ, bà đã nói ra là như đinh đóng cột không thể nào lay chuyển được. Anh sẽ giải thích với Bách Điệp như thế nào đây khi áp lực của mẹ anh quá lớn về chuyện hôn nhân không tình yêu với Quế Lâm do mẹ anh định đoạt.

Nghe đến đây thì bên trong chợt im lặng, Quế Lâm nhẹ nhàng đi về phòng mình. Cô nằm dài trên giường để suy nghĩ và phân tích từng lời nói của dì Khoa và anh Hoài Bảo.

Dì Khoa có vẻ ép buộc Hoài Bảo, còn Hoài Bảo chỉ xem cô như em gái. Thật ra, anh đã có người yêu hay chưa cô cũng chưa biết. Nếu anh có người yêu rồi thì tốt nhất cô nên tự động rút lui, để cho anh được trọn vẹn sống với tình yêu của mình. Còn nếu như anh chưa có người yêu thì chờ thêm một thời gian nữa để anh và cô tìm hiểu, như vậy cũng tốt cho cả đôi bên trước khi tiến đến hôn nhân.

Chợt có tiếng gõ cửa bên ngoài. Quế Lâm vội vàng ngồi dậy, cô sửa lại mái tóc.

Cửa mở, bà Khoa đi vào và ngồi luôn trên chiếc giường, giọng bà thân mật:

− Con đi học về hồi nào vậy?

Quế Lâm giữ vẻ tự nhiên:

− Dạ, con mới về tới. Dì tìm con có chuyện gì không?

Nhìn Quế Lâm bằng cặp mắt yêu thương, nghĩ Quế Lâm không nghe câu chuyện lúc nãy, bà nói với giọng ngọt ngào:

− Dì định tổ chức đám cưới cho con với Hoài Bảo ngay. Nhưng suy đi tính lại, bởi công ty còn quá nhiều việc và Hoài Bảo sợ công việc ở công ty bận rộn không có thời gian để chăm lo cho gia đình, nên nó có nói với dì hãy để nó sắp xếp cho công ty vào nề nếp rồi sẽ đám cưới. Con thấy như vậy có được không, Quế Lâm?

Trước một câu hỏi quá bất ngờ, Quế Lâm đành nói xuôi:

− Dạ, tùy dì và anh Bảo quyết định, con chẳng dám ý kiến. Con chỉ sợ có những việc không suôn sẻ rồi con sẽ trở thành gánh nặng cho dì và cho anh ấy mà thôi.

Đưa tay vuốt mái tóc Quế Lâm, bà Khoa an ủi:

− Sao con lại nghĩ vậy? Dì lúc nào cũng quý mến con. Con không được nói như vậy nữa, con hứa với dì đi Lâm!

Đôi mắt Quế Lâm buồn thảm:

− Nhưng đó là điều mà con lo âu nhất. Con hiểu dì thương con nhiều lắm, nhưng con sợ những việc bất ngờ sẽ xảy ra làm tổn thương đến mọi người.

Bà Khoa vẫn khuyên nhủ:

− Dì hứa với con là mọi việc sẽ tốt đẹp, chẳng có gì để con phải lo xa - Ngưng giây lát, bà nói tiếp - Từ bây giờ, con phải nghe lời dì chăm sóc sức khỏe của mình và việc học hành phải cố gắng. Còn mọi việc khác để dì lo tất cả, con hiểu chứ?

Quế Lâm với nét mặt bình thản. Sự chăm sóc của dì Khoa chẳng thua kém gì mẹ Hà của cô. Cô ước ao phải chi mẹ cô và dì Khoa đừng hứa gì với nhau cả, để dì Khoa xem cô như là con gái của mình, còn Hoài Bảo xem cô như đứa em gái, được như vậy chắc cô sẽ đỡ lo âu hơn.

Với những ý nghĩ đơn giản đó, Quế Lâm nói với vẻ cởi mở:

− Dì Khoa à! Hiện nay con còn đang đi học. Vả lại, mẹ con cũng mới mất. Mọi việc chúng ta hãy gác lại, mai sau rồi hãy tính. Còn bây giờ dì hãy xem con như đứa con gái ruột của dì, và anh Bảo xem con như em gái của ảnh. Được như vậy, con sống ở đây cũng hạnh phúc lắm rồi - Quế lâm nắm tay bà Khoa khẩn khoản - Như vậy đi, dì nhé!

Bà Khoa có vẻ phật ý:

− Con nói vậy sao được! Mẹ con lo lắng cho tương lai về sau, vì sợ con gặp một tấm chồng không ra gì thì khổ cả cuộc đời, con hiểu không?

Quế Lâm tư lự:

− Vậy thì con sẽ không có chồng. Con sẽ sống như vậy với dì mãi, được không dì?

Bà Khoa cười hiền cho ý nghĩ trẻ con của Quế Lâm. Bà nói:

− Dì đâu có lột da sống đời với con đâu. Dì sống giỏi lắm là mười hoặc hai mươi năm nữa, rồi con sẽ sống với ai đây. Hãy nghe lời dì, đừng suy nghĩ gì cả, để cho dì thực hiện được lời hứa với mẹ con. Có như vậy, dì mới toại nguyện.

Quế Lâm vẫn lặng thinh. Khi dì Khoa đã quyết thì cô khó dời đổi được, và bây giờ thì cô đã hiểu mình cần phải làm gì một khi còn ở lại đây. Phải chấp nhận Hoài Bảo thôi, cho dù anh không muốn. Nếu cuộc hôn nhân có diễn ra, cô ngầm hiểu là cô sẽ không mấy hạnh phúc. Còn nếu như không chấp nhận Hoài Bảo thì cô biết phải đi đâu, chẳng lẽ cô phải về nhà sống một mình? Nếu như làm vậy thì mang tội bất hiếu với mẹ và làm khó khăn cho dì Khoa, cô cũng không đành lòng.

Như biết được Quế Lâm đang suy nghĩ điều gì, bà Khoa rào đón:

− Quế Lâm! Con là một đứa con ngoan, con hứa là đừng làm điều gì để cho dì thất vọng nhé?

Quế Lâm đành phải gật đầu:

− Vâng, con hứa sẽ nghe lời dì.

Nghe Quế Lâm hứa như vậy, bà Khoa cười tươi:

− Như vậy là dì yên tâm rồi, con ngủ đi. Dì về phòng đây!

Quế Lâm tiễn dì ra đến hành lang rồi mới trở vào với tiếng thở dài cho ý nghĩ của mình. Kể từ hôm nay cô phải chấp nhận theo sự sắp xếp của dì . Dù có đau khổ hay là hạnh phúc, nhưng bù đắp lại sự thương yêu lo lắng của dì, cô có hy sinh cả cuộc đời mình thì cô cũng chẳng tiếc rẻ gì. Nghĩ thế, cô tìm đến cho mình một giấc ngủ bình yên.

Hôm nay dì Khoa đi Châu Đốc viếng Bà, chỉ có Quế Lâm và Hoài Bảo ở nhà. Nấu cơm nước xong, cô chờ đợi anh về để cùng ăn cho vui.

Theo thói quen hằng ngày, năm giờ là Hoài Bảo về tới. Kim đồng hồ đã chỉ sáu giờ rồi bảy giờ... tám giờ... mười giờ, Quế Lâm mới nghe tiếng xe của anh. Dù trễ nhưng anh đã về cô thấy an tâm hơn.

Hoài Bảo đi vào nhà với gương mặt đỏ gay xen lẫn mùi rượu. Thấy Quế Lâm ngồi nơi ghế salon, anh cũng ngồi xuống đối diện với cô. Nhìn cô thật lâu, anh nói:

− Quế Lâm! Tại sao em lại đến đây ở, để anh phải khó xử bên tình bên nghĩa, anh không thể bỏ bên nào được cả. Anh khổ lắm, em có biết không? - Giọng lè nhè, Hoài Bảo nói tiếp - Đó là anh chưa nói đến chuyện đám cưới, nếu có xảy ra chắc anh rất đau khổ, anh thật tình không dám nghĩ đến.

Quế Lâm ngạc nhiên nhìn Hoài Bảo. Những lời của anh vừa nói làm cho cô có cảm giác mình là người phạm tội, bị kết án.

Lần đầu tiên, cô thấy anh say. Thường thì những người say hay nói thật những gì ở lòng mình. Vậy là anh đang nói thật với cô, anh đang trách cô.

Lời anh nói cũng đúng. Quế Lâm nghẹn ngào:

− Anh muốn em phải làm gì để cho anh đừng khổ? Anh hãy nói thật với em đi anh Bảo!

Hoài Bảo lắc đầu:

− Em chẳng làm được gì đâu, mẹ anh đã quyết định hết rồi... - Vẻ mặt anh đầy đau khổ - Anh đã có người yêu rồi, em biết không? Nếu buộc anh phải chia tay cô ấy, anh chẳng đành lòng.

Hai tay anh giơ lên đầy bức xúc:

− Anh phải làm sao đây, em nói đi! Em nói đi, Quế Lâm!

Quế Lâm muốn tâm sự với anh, nhưng tâm hồn cô chết lịm. Cô ngồi đó mà đôi mắt vô hồn, còn anh thì ủ rũ như đang bị trúng thương, thời gian cứ như vậy mà chầm chậm trôi qua.

Cơn say đã kéo anh vào giấc ngủ, một giấc ngủ thật may mắn cho cô. Anh ngồi quẹo đầu vào ghế chẳng còn biết gì và cũng chẳng nói gì thêm.

Quế Lâm ngồi như vậy không biết bao lâu, cũng chẳng biết cô nghĩ gì. Cho đến khi đồng hồ gõ tròn mười hai tiếng. Cô lên phòng lấy chăn xuống đắp cho anh, rồi lẳng lặng đi về phòng với tâm hồn trống rỗng.

Qua một đêm mơ màng, như con tàu mất hướng, Quế Lâm cố gắng thức dậy với đầu óc nặng trĩu. Mới có một đêm mà gương mặt cô đã tiều tụy rất nhiều.

Khi cô xuống đến phòng khách, Hoài Bảo đã dậy từ lúc nào, anh ngồi đó với điếu thuốc trên môi. Quế Lâm cúi đầu, cô chẳng thiết nhìn anh, bởi vì nỗi đau còn đầy ắp trong cô.

Hoài Bảo khẽ giọng gọi cô đầy thân mật:

− Quế Lâm!

Quế Lâm nhìn lên với cặp mắt đượm buồn:

− Anh Bảo gọi em?

− Em lại đây! Anh muốn xin lỗi em về chuyện đêm hôm qua.

Cô vừa bước đi ra nhà bếp vừa trả lời:

− Đâu có gì đâu mà anh phải xin lỗi.

Hoài Bảo nói với vẻ ăn năn:

− Nếu không có gì thì em hãy lại đây, anh em mình cùng nói chuyện cho cởi mở hơn.

Không thể từ chối với gương mặt thành thật của anh, Quế Lâm trở vào e dè ngồi xuống, đối diện với anh.

Hoài Bảo thân thiện:

− Những lời nói của anh đêm qua chắc làm em buồn lắm?

Quế Lâm lắc đầu lảng tránh:

− Anh có nói gì đâu.

Hoài Bảo suy đoán:

− Nhìn nét mặt em cũng đủ biết rồi. Em cho anh xin lỗi vì những lời nói khó nghe của anh. Anh hứa sẽ không làm em buồn nữa.

Quế Lâm âu sầu:

− Những lời anh nói đều là sự thật, vậy thì anh đâu có lỗi gì.

Hoài Bảo nhận lỗi của mình:

− Thì em cũng đâu có lỗi gì sao anh lại đổ lỗi cho em. Đêm qua anh thật là bậy quá khi nói mà không suy nghĩ.

Với nét mặt trầm tư còn đọng lại, giọng cô êm đềm:

− Anh Bảo à! Những lời nói của anh đêm qua rất đúng. Em tự trách mình tại sao em lại đến ở đây, để cho anh phải khó xử, một bên là mẹ, một bên là người yêu. Em nghĩ mình thật có lỗi với anh - Giọng buồn buồn Quế Lâm nói tiếp - Em biết em phải làm gì rồi, em sẽ tìm cho mình một hướng đi để không là gánh nặng cho anh và cho dì Khoa. Chỉ có như vậy, em mới cảm thấy thoải mái hơn.

Gương mặt Hoài Bảo đầy vẻ ân hận:

− Quế Lâm! Em hãy tha lỗi cho anh. Đừng vì những lỗi vô tình mà em làm việc khờ dại. Em không thể đi được và cũng không thể quyết định gì được, bởi mẹ anh và dì Hà đã quyết định rồi, chúng mình phải chấp nhận cuộc hôn nhân thôi em ạ.

Quế Lâm thẫn thờ:

− Em không thể chấp nhận được trong khi anh đau khổ như vậy. Ngày mai dì Khoa về, em sẽ nói thật với dì Khoa, xin dì hãy quên đi lời hứa, để cho anh được vui vẻ và em cũng được nhẹ nhàng hơn.

Nghe Quế Lâm nói vậy, gương mặt Hoài Bảo lộ vẻ bất bình:

− Quế Lâm! Anh xin em, nếu em muốn gia đình vui vẻ, mẹ anh đừng buồn rầu thì em đừng nói gì cả, mà hãy cùng anh chấp nhận đi chung con đường đã được vạch sẵn. Còn nếu em nói lên tất cả sự thật thì mẹ anh sẽ đau khổ lắm và anh cũng bị dằn vặt bởi tội bất hiếu của mình.

Đé nén những nỗi buồn và đau xót trong lòng, Quế Lâm càng tự chủ hơn, cô nói:

− Nếu mình chấp nhận đi trên con đường đó thì anh có cảm thấy êm ái hay không, hay là đoạn đường trước mắt chúng ta toàn là chông gai trắc trở mà chúng ta phải cố gắng bước đi với những bước thật nặng nề và đầy ân hận.

Lời nói của Quế Lâm cũng có lý, nhưng anh không thể nào để mẹ anh đau khổ được. Bằng mọi cách, anh quyết sẽ vượt qua. Nghĩ vậy, anh nói:

− Anh sẽ cố quên cô ấy, rồi cô ấy sẽ có người yêu và có chồng. Anh quyết là sẽ được, anh không thể để mẹ anh đau khổ. Vì từ lúc ba anh mất đi, mẹ anh đã chăm chút lo cho anh ăn học, đến nay đã trưởng thành, chẳng lẽ vì một chữ tình mà anh rũ bỏ tất cả tình yêu bao la của mẹ đã dành cho anh hai mươi mấy năm trời. Phải! Anh và cô ấy phải chia tay, đó là con đường anh cần phải đi vì nó không phải là con đường cấm.

Quế Lâm vẫn ngồi lặng thinh nghe những lời tâm sự của anh. Anh nói có lý của anh, cô cũng có lý của cô. Quế Lâm buông tiếng thở dài thật là não nuột.

Hoài Bảo an ủi cô:

− Em đừng có sầu não như vậy! Hãy hứa với anh là chúng mình sẽ cố gắng để cho mẹ anh được vui và mẹ em cũng mỉm cười nơi chín suối, chúng ta sẽ cố gắng kể từ hôm nay nhé Quế Lâm. Anh nói như vậy em nghe có được không?

Quế Lâm từ tốn:

− Em cũng không biết mình phải làm sao nữa. Nhưng nếu anh thật lòng muốn như vậy thì em sẽ cố gắng.

Hoài Bảo với gương mặt bớt căng thẳng hơn. Anh dặn dò thêm:

− Vậy là chuyện hôm qua, em đừng để trong lòng nữa, có được không em?

Quế Lâm gật đầu với nét mặt chẳng vui gì:

− Vâng, coi như đêm qua anh chưa nói gì, và em cũng chưa nghe gì. Anh cũng đừng suy nghĩ đến nữa.

Như muốn tìm hiểu thêm, Quế Lâm hỏi thêm:

− Người yêu của anh ở đâu và hiện nay chị ấy đang làm gì?

Hoài Bảo lặng thinh có vẻ suy nghĩ. Thấy vậy, Quế Lâm nói tiếp:

− Em chỉ muốn tìm hiểu vậy thôi, chứ em không có ý nghĩ gì khác đâu, nếu anh thấy tiện thì tâm sự cùng em, còn không tiện thì thôi.

Giọng Hoài Bảo trầm trầm:

− Cô ấy tên là Bách Điệp cũng đang sống ở thành phố này, anh và cô ấy học chung một lớp và quen nhau ở bên Úc cho đến bây giờ.

Quế Lâm thắc mắc:

− Nếu quen nhau lâu như vậy sao anh không cho dì Khoa biết, có phải bây giờ sẽ đỡ khó xử hơn không?

Hoài Bảo cười buồn:

− Anh chỉ muốn dành cho mẹ một sự bất ngờ, không ngờ nó lại trở thành sự rắc rối.

Không muốn nhắc đến chuyện này nữa, Hoài Bảo lảng chuyện:

− Hôm nay em không đi học sao?

Quế Lâm đáp:

− Hôm nay em học buổi chiều. Còn anh Bảo, hôm nay có đi làm không?

Nhìn đồng hồ thấy gần tám giờ, Hoài Bảo vươn vai đứng lên, anh dặn dò:

− Anh sửa soạn đi làm đây. Trưa, em đợi cơm anh nhé!

Quế Lâm đáp nhỏ:

− Vâng!

Anh đi rồi, cô vẫn ngồi đó thầm gọi tên mẹ như tâm sự:

− Mẹ ơi! Con chẳng biết phải làm gì nữa, con thật là vô dụng. Con chỉ là gánh nặng cho mọi người và cuộc đời con chẳng được gì...

Không kìm được, cô nấc lên:

− Sao mẹ đành bỏ con bơ vơ hả mẹ? Con nhớ mẹ vô cùng. Con ước gì có mẹ bên cạnh để mẹ che chở cho con, một cánh chim nhỏ bé.

Như thường lệ, Hoài Bảo làm việc thật chăm chỉ. Ánh nắng chiều đã tắt mà anh vễn còn ngồi đó với chồng hồ sơ cao nghều nghệu. Anh đang nghiên cứu xây dựng thêm những khách sạn thuộc các tỉnh có địa điểm du lịch tốt. Bỗng chuông điện thoại reo vang, anh chần chừ nhấc máy:

− Alô!

Bên kia đầu dây là giọng của Bách Điệp:

− Em đây. Anh đang còn ở công ty phải không?

− Ừ. Anh đang ở phòng làm việc. Có chuyện gì không em?

Bách Điệp mè nheo:

− Anh đưa em đi ăn đi anh. Cả tuần rồi anh không điện cho em, và cũng chẳng đưa em đi đâu chơi cả.

Với gương mặt buốn rười rượi, Hoài Bảo nói:

− Điệp ơi! Em thông cảm cho anh, anh đang rất bận.

Bách Điệp giọng hờn dỗi:

− Em không cần biết! Chiều nay anh phải đưa em đi chơi. Bằng không thì em "xù" anh luôn đó.

Hoài Bảo nghe một nỗi buồn nhưng cố làm ra vẻ cứng rắn:

− Thật sự em muốn vậy à?

Giọng Bách Điệp la thật lớn:

− Anh nói gì chứ?

Hoài Bảo nói đủ để Bách Điệp nghe, chẳng chút nao núng:

− Em có muốn mình chia tay không?

Bách Điệp cứ ngỡ là Hoải Bảo đùa với cô, cô nhỏ giọng:

− Em đang ở dưới đường đây. Em sẽ lên phòng anh ngay để bắt đền anh mới được.

Nói xong, cô cúp máy.

Mười phút sau, cánh cửa phòng anh bật mở, Bách Điệp với gương mặt hớn hở đi vào. Cô để cái xách tay trên bàn, rồi tự nhiên choàng tay qua cổ anh, cô thân mật:

− Em biết hôm nay chiều thứ sáu nên anh về muộn, em đến đây tìm anh.

Rồi cô gỡ lấy cây viết trên tay Hoài Bảo để xuống bàn. Cô nói tiếp:

− Anh đưa em đi ăn chứ?

Hoài Bảo cố tình từ chối:

− Anh đang bận, em không thấy sao?

Bách Điệp nũng nịu:

− Cả tuần rồi anh không gọi điện cho em, em đã thông cảm cho anh. Hôm nay là chiều cuối tuần, em đến đây anh lại nói bận, anh có còn yêu em không vậy? - Nói xong, cô thả vòng tay đang ôm anh ra rồi bỏ đi đến ghế salon ngồi xuống một mình với vẻ mặt hờn dỗi.

Hoài Bảo thật khó xử. Yêu cô thì anh vẫn còn yêu, anh chưa quên cô được. Anh cố tình rời xa cô dần, cho cuộc tình phôi phai theo thời gian rồi sẽ nói lời chia tay, khi đó cả hai sẽ đỡ đau khổ hơn.

Bách Điệp vẫn vô tư, cô nhắc lại với giọng giận hờn:

− Anh có đi không?

Hoài Bảo vẫn im lặng. Anh đi đến ngồi kế bên cô mà trong lòng anh chất chứa một nỗi sầu. Hôm nay anh sẽ nói thật với cô về chuyện anh và Quế Lâm, để cô thông cảm và hiểu cho anh, nhưng biết mở lời sao đây...

Anh buông tiếng thở dài.

Lạ lùng trước vẻ âu sầu của anh, Bách Điệp hỏi:

− Có chuyện gì vậy anh Bảo?

Hoài Bảo nhẹ giọng:

− Anh muốn nói cho em nghe một chuyện nhưng anh không biết phải bắt đầu từ đâu...

Bách Điệp nắm lấy cánh tay anh:

− Chuyện gì, có quan trọng lắm không anh?

Hoài Bảo tư lự:

− Đối với anh thì nó rất buồn, chắc là đối với em cũng thế.

Bách Điệp hối thúc:

− Vậy thì anh nói nhanh đi! Anh cứ lặng thinh như vậy làm sao em hiểu được.

Vẻ đau khổ, Hoài Bảo nói:

− Mẹ anh đã hứa hôn với một người con gái trong lúc anh đi học.

Bách Điệp nhìn anh bằng cặp mắt tròn xoe đầy sự bất ngờ, cô hỏi lại:

− Anh nói thật chứ?

Hoài Bảo gật đầu:

− Đó là sự thật! Chính anh cũng mới biết khi vừa về nước.

Bách Điệp lắc đầu:

− Em không tin đâu! Anh cố tình giấu em. Anh lừa dối em, bởi vậy anh đâu có dẫn em về nhà. Anh muốn gạt em qua một bên vì anh đã chán em rồi phải không?

Hoài Bảo cố tình giải thích:

− Anh không có lừa dối em. Anh yêu em thật lòng mà. Khi về nước, mẹ anh mới nói chuyện này vì một lý do...

Giọng Hoài Bảo vẫn đều đều:

− Em biết không, mẹ cô ấy là bạn thân của mẹ anh từ lúc nhỏ. Phút lâm chung, mẹ cô ấy chỉ mong mẹ anh hứa với bà ấy một điều, đó là việc kết hôn cho anh và Quế Lâm.

Nghe qua, Bách Điệp cười mỉa mai:

− Anh nói sao giống chuyện trong chuyện cổ tích quá! Một người đã chết mà còn để rắc rối lại cho người khác, thật là khó tin trên đời này lại có chuyện như vậy.

Hoài Bảo nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Bách Điệp, anh năn nỉ:

− Bách Điệp! cho đến bây giờ anh vẫn còn yêu em, nhưng anh cố quên em mà nghe lòng ray rứt. Anh chỉ còn có mình mẹ anh, anh không thể làm gì khác hơn ngoài sự sắp đặt sẵn, mong em hãy hiểu và thông cảm cho anh.

Bách Điệp vẫn lặng thinh, nước mắt cô lăn dài xuống má.

Hoài Bảo bùi ngùi:

− Em còn trẻ đẹp vẫn còn một tương lai phía trước, anh nghĩ sau này em sẽ có được một tấm chồng hơn anh rất nhiều.

Bách Điệp ngưng khóc, gương mặt cô như có vẻ suy nghĩ, thật lâu cô nhìn Hoài Bảo với vẻ cảm thông:

− Chuyện như vậy mà đến hôm nay anh mới nói cho em biết. Chắc là anh sợ em buồn, phải không?

Hoài Bảo gật đầu:

− Ừ. Anh sợ em buồn, sợ em đau khổ nên anh cố chịu đựng một mình.

Bách Điệp nghẹn ngào:

− Xa anh chắc em sẽ khổ lắm. Em cũng không biết mình có chịu đựng nổi chuyện này hay không? Em thật lòng không dám nghĩ đến.

Hoài Bảo vỗ về:

− Mình cũng chỉ mới yêu nhau thôi, chưa hoàn toàn thuộc về nhau. Anh tin là sau một thời gian, nỗi đau khổ này cũng dần dà sẽ nguôi ngoai thôi. Anh cũng tin là em sẽ vượt qua được, bởi em vốn là một cô gái có bản lĩnh mà.

Bách Điệp buồn buồn:

− Nhưng em đã quen cảm giác có anh ở bên cạnh em rồi. Tuy rằng anh luôn gìn giữ sự trong trắng cho em, nhưng em nghĩ em đã thuộc về anh rồi. Chỉ cần nghĩ đến chuyện không có anh bên cạnh thôi là em đã thấy như mình mất đi một cái gì quý báu lắm, không có gì bù đắp được.

Hoài Bảo phân tích cặn kẽ hơn:

− Nếu yêu anh, chúng ta hãy cùng cố gắng vượt qua chuyện này nhé. Chúng mình sau này vẫn mãi là bạn tốt của nhau. "Tình chỉ đẹp khi còn dang dở", đúng không em? Nếu vượt qua được thì tình cảm của chúng ta sẽ vẫn còn tốt đẹp mãi.

Nhưng dù Hoài Bảo có giải thích đến thế nào đi nữa thì Bách Điệp vẫn ngờ vực. Cô hỏi:

− Hình như anh không yêu em như em đã yêu anh, đúng không? Nếu yêu em thì em nghĩ anh sẽ bằng mọi cách bảo vệ tình yêu của chúng mình chứ. Anh nghĩ có đúng không?

Hoài Bảo trầm tư:

− Em vẫn không tin anh ư? Giờ đây, nếu em muốn gì anh sẽ cố hết sức bù đắp cho em. Nhưng em phải hiểu và giúp anh giữ tròn chữ hiếu. Như vậy là anh mãn nguyện rồi.

− Anh là một người con có hiếu, chẳng lẽ nào em lại không thông cảm cho anh. Vâng, em sẽ cố quên anh, cố xem anh như một người bạn tốt của mình.

Hoài Bảo nghe Bách Điệp nói như vậy, gương mặt anh tràn đầy vẻ cảm kích:

− Bách Điệp! Em thật là một cô gái tốt. Tin anh đi, trong lòng anh, em vẫn là cô gái mà anh yêu quý nhất.

Bách Điêp dò hỏi:

− Bao giờ thì anh tổ chức đám cưới?

Hoài Bảo dửng dưng:

− Chắc là một ngày gần đây thôi.

− Ngày hôm đó anh có mời em không? - Bách Điệp hỏi câu này với một vẻ mặt hơi khó hiểu.

Hoài Bảo thật lòng trả lời cô:

− Anh muốn em đừng đi dự đám cưới này, bởi anh không muốn em đau lòng thêm - Ngưng giây lát, Hoài Bảo nói tiếp - Chuyện chúng ta coi như đã giải quyết xong rồi, mình đừng nên nhắc lại nữa làm gì. Em đừng buồn anh nhé. Nếu có lúc nào cần đến sự giúp đỡ của anh, em cứ gọi cho anh. Anh rất sẵn lòng giúp em với tất cả khả năng của mình. Và đêm nay anh sẽ đưa em đi chơi khắp thành phố một lần sau cùng, coi như là đêm chia tay của chúng ta, em chịu không?

Hoài Bảo đưa Bách Điệp về nhà thì đã hơn một giờ sáng. Anh nắm tay cô dặn dò:

− Em nhớ giữ gìn sức khỏe. Anh tin rồi mọi việc tốt lành sẽ đến với em thôi.

Bách Điệp nhìn Hoài Bảo với ánh mắt thành khẩn:

− Anh vào nhà uống với em chung trà rồi hẵng về.

Thấy Hoài Bảo tỏ vẻ ngần ngại, Bách Điệp nói thêm:

− Nhà này chỉ có một mình em sống thôi. Ba mẹ em đã dời ra ngôi biệt thự ngoài ngoại ô sống rồi. Không có ai ở trong nhà đâu, anh đừng ngại.

Trong lòng Hoài Bảo cũng muốn vào nhà ngồi chơi với Bách Điệp thêm một chút nữa nhưng anh sợ nhìn thấy ánh mắt bịn rịn của cô sẽ làm mình xót xa hơn. Nghĩ vậy nên anh nói:

− Đã khuya lắm rồi. Anh phải về để em còn nghỉ ngơi nữa chứ. Lúc nào rảnh rỗi, anh sẽ ghé lại đây thăm em.

Bách Điệp biết là không thể cầm giữ được nên cô đáp lại dịu dàng:

− Vậy anh về đi, để bác ở nhà khỏi lo lắng và trông chờ.

Siết tay Bách Điệp một lần cuối, giọng Hoài Bảo nhẹ nhàng:

− Anh về nhé. Đừng quên những gì anh đã dặn!

Nhìn bóng Hoài Bảo mất hút ở cuối đường, Bách Điệp mới chầm chậm đi vào nhà với một nỗi buồn chất ngất.

Với dáng vẻ mệt mỏi, cô ngồi tựa lưng vào ghế salon với bao nỗi chán chường. Bách Điệp không ngờ là Hoài bảo có thể rũ bỏ cô một cách dễ dàng như vậy. Mấy năm trời yêu nhau, tại sao anh lại đành lòng buộc cô phải hy sinh tình yêu của mình để giúp anh tròn chữ hiếu chứ. Nhớ lại lời nói của Hoài Bảo: "Anh sẽ bù đắp cho em bằng mọi thứ trong khả năng của anh". Em đã có đầy đủ lắm rồi, em không cần gì cả, em chỉ muốn có anh thôi. Hoài Bảo! Anh có hiểu cho em hay không?

Cô gái đó là một người như thế nào mà lại may mắn thế. Được làm người chia chăn sẻ gối với anh suốt cả cuộc đời. Còn em thì sao? Cuộc đời này sao lại có lắm bất công đến thế chứ.

Nghĩ đến đây, bất chợt Bách Điệp buông tiếng cười khan. Một ý nghĩ vừa thoáng qua đầu cô. Không lẽ mình lại là người thua cuộc dễ dàng vậy sao? Mình và Hoài Bảo đã có bao nhiêu năm yêu nhau thật lòng và trong sáng, sao mình lại có thể dễ dàng buông tay như vậy chứ.

Cô gái kia không biết có yêu anh không mà lại được mẹ anh chấp nhận và chọn làm con dâu của mình. Cô gái đó thật may mắn và hạnh phúc biết bao.

Càng nghĩ Bách Điệp càng thấy tủi thân thêm. Cô lắc đầu thật mạnh như cố xua đi cảm giác thất bại của mình rồi bật cười khan và nói một mình:

− Anh Bảo ơi, em không đành lòng xa anh đâu. Dù bằng bất cứ giá nào, em cũng sẽ giành lại tình yêu của anh, không có ai có thể chia rẽ em và anh được. Xin anh hãy đợi em và đừng trách em nhé.

Rồi Bách Điệp lặng lẽ đi về phòng với bao niềm hy vọng và suy nghĩ mới cùng với những thủ đoạn đang sắp đặt trong đầu mà cô sẽ thực hiện để giành lại tình yêu của mình.

Rồi giấc ngủ muộn màng cũng đến cùng với bao suy nghĩ ngổn ngang. Trong mơ cô thấy hôn lễ của mình và Hoài Bảo. Cô trông xinh đẹp trong chiếc áo cưới màu trắng tinh khôi. Còn Hoài Bảo trong bộ vest sang trọng, môi nở nụ cười rạng rỡ, anh dìu cô đi thật xa, một nơi thật bình yên và hạnh phúc.

Hôm nay mọi người trong thành phố náo nức hẳn lên vì đây là ngày cưới của giám đốc công ty Du lịch Rạng Đông, một gia đình nổi tiếng trong giới thượng lưu. Khách mời đông hơn ngàn người, chiêu đãi ngay tại nhà hàng nằm trong hệ thống của công ty Rạng Đông.

Tiệc tan, bà Khoa, Hoài Bảo cùng Quế Lâm trở về nhà. Với gương mặt mãn nguyện, bà Khoa thăm dò con trai:

− Con có mệt lắm không Bảo

Trong bộ đồ vest màu kem trang nhã và sang trọng, đóa hoa chú rể còn cài trên ngực áo, nhưng trông Hoài Bảo thật khó hiểu, nét mặt anh chẳng lộ vẻ vui cũng chẳng buồn. Anh chỉ trả lời mẹ thật đơn giản:

− Con vẫn bình thường.

Yên tâm về con trai, bà Khoa quay sang hỏi Quế Lâm:

− Còn con thì sao? Chắc là mệt lắm hả Quế Lâm?

Quế Lâm cảm thấy mỏi đến muốn rụng cả đôi chân vì đôi giày gót quá cao của cô, cùng với chuyện phải đi chào khắp cả trăm bàn tiệc với Hoài Bảo trong chiếc áo soirée thít sát vòng eo thon nhỏ của cô càng làm Quế Lâm cảm thấy khó chịu hơn. Nhưng vì không muốn để mẹ chồng lo lắng, Quế Lâm từ tốn đáp:

− Con chỉ mệt một chút thôi mẹ à.

Bà Khoa hỏi tiếp:

− Con có dự định đi hưởng tuần trăng mật ở đâu chưa Bảo?

Hoài Bảo vừa đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt cho dễ thở, vừa trả lời mẹ:

− Ở công ty còn nhiều việc cần con giải quyết. Con định để thư thả rồi hẵng đưa Quế Lâm đi chơi. Lúc này đang rất bận, đi cũng không yên tâm, mẹ à.

Bà Khoa không đồng tình:

− Thì cũng phải có một tuần để kỷ niệm chứ. Chuyện của công ty con cứ để mẹ lo.

Hoài Bảo từ chối khéo:

− Con đã về đây rồi, con không muốn mẹ vất vả thêm nữa.

Quế Lâm cũng đồng tình:

− Anh Bảo nói cũng đúng mẹ à. Chúng con còn trẻ, vẫn còn nhiều thời gian để đi du lịch. Chuyện của công ty quan trọng hơn. Trong thời buổi cạnh tranh như thế này, dù đã đứng vững trên thị trường nhưng chúng ta vẫn không thể lơ là được mẹ à.

Nghe Quế Lâm nói cũng có lý, bà Khoa cười hạnh phúc:

− Hai đứa bây thật là hợp tánh nhau. Mẹ chịu thua luôn!

Bà vừa nói dứt lời thì xe đã dừng trước cổng nhà. Bà Khoa bước xuống dặn dò Quế Lâm và Hoài Bảo:

− Hai đứa về đến nhà thì gọi điện thoại cho mẹ biết nhé.

Hoài Bảo cũng bước ra khỏi xe chào mẹ:

− Mẹ vào nghỉ sớm cho khỏe. Khi nào đến nhà bên ấy, chúng con sẽ gọi điện cho mẹ.

Trước khi tổ chức đám cưới cho Hoài Bảo và Quế Lâm, bà Khoa đã mua thêm một căn nhà tuy không rộng lắm nhưng đầy đủ tiện nghi cho đôi vợ chồng mới cưới. Bà không muốn ở chung vì không muốn làm hai trẻ không tự nhiên. Bà quyết định như vậy dù cho Hoài Bảo và Quế Lâm phản đối, cuối cùng hai người đành chiều theo ý của bà.

Thấy mẹ vẫn còn đứng đó, Hoài Bảo nhắc:

− Mẹ vào nhà đi. Tụi con về nhé!

Bà Khoa mỉm cười đi vào nhà với một tâm trạng rất phấn chấn.

Còn lại Hoài Bảo với Quế Lâm, trên đường về không ai nói với ai một lời. Quế Lâm đã nguyện với lòng, dù bây giờ có là hạnh phúc hay đau khổ thì cô cũng sẵn lòng chấp nhận. Cô không thể làm gì khác được nữa.

Khi bước vào căn phòng tân hôn toàn màu hồng trang nhã, nhưng không hiểu sao Quế Lâm có cảm giác lạc lõng dù Hoài Bảo đang đứng bên cạnh cô. Cô nói với anh:

− Anh đi tắm trước đi anh Bảo!

Hoài Bảo nhẹ nhàng:

− Em cũng mệt lắm rồi, em đi tắm trước đi. Anh đi gọi điện cho mẹ đã.

Nói xong, anh cầm điện thoại lên gọi cho bà Khoa.

Quế Lâm tắm xong cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn trong chiếc áo ngủ màu hồng nhạt. Cô thấy Hoài Bảo nhìn cô bằng ánh mắt là lạ nhưng rồi anh không nói gì, đi vào toilet.

Ngồi trước bàn trang điểm, Quế Lâm chầm chậm tháo từng chiếc bông tai, sợi dây chuyền rồi đến những chiếc nhẫn đắt tiền. Cô nhớ lại ánh mắt thán phục của bao nhiêu người khi cô đi bên Hoài Bảo. Nếu hai người thật sự yêu nhau thì chắc cô sẽ hạnh phúc lắm sau đám cưới này. Chợt nhớ đến mẹ, cô lặng lẽ thì thầm:

− Mẹ ơi! Mẹ có vui không khi thấy con gái của mẹ rạng rỡ trong ngày cưới như thế này? Chắc là mẹ đã mãn nguyện rồi phải không mẹ?

Quế Lâm nhẹ nhàng xếp hết đồ trang sức vào một chiếc hộp nhỏ, đây là thói quen thường ngày của cô vì cô không quen đeo trang sức khi ngủ.

Điện thoại di động của Hoài Bảo chợt vang lên từng hồi. Quế Lâm cứ ngỡ là mẹ chồng gọi nên cô cầm máy lên:

− Alô.

Đầu dây bên kia là một cô gái:

− Xin lỗi cho tôi gặp Hoài Bảo.

Quế Lâm nhẹ nhàng trả lời:

− Anh ấy đang tắm. Chị có cần gì không, tôi nhắn lại!

Vừa lúc ấy Hoài Bảo từ phòng tắm bước ra, Quế Lâm liền đưa điện thoại cho anh . Cô lịch sự đi ra hành lang, không muốn nghe câu chuyện của hai người.

Hoài Bảo cầm điện thoại:

− Alô. Tôi, Hoài Bảo nghe đây.

Giọng một cô gái nghe rất gấp:

− Anh Bảo đấy à? Bách Điệp nó vừa bị tai nạn giao thông, tôi vừa mang nó vào bệnh viện... Anh đến ngay nhé.

Hoài Bảo vội đáp với nét mặt lo lắng:

− Vâng, tôi sẽ đến ngay.

Rồi anh cúp máy, mặc vội bộ âu phục vào người. Đưa mắt tìm Quế lâm. Không thấy cô trong phòng, anh vừa đi vừa gọi:

− Quế Lâm ơi! Quế Lâm!

Quế Lâm ngạc nhiên khi thấy Hoài Bảo ăn mặc tươm tất. Cô hỏi:

− Anh định đi đâu vậy?

Với nét mặt lo lắng, Hoài Bảo đáp:

− Bạn anh vừa bị tai nạn giao thông, anh phải đến bệnh viện xem tình hình cô ấy như thế nào ngay.

Vừa nói anh vừa đi luôn ra cửa. Quế Lâm nhìn theo bóng anh, trong đầu lấp lửng một câu hỏi:

"Cô ấy? Chẳng lẽ lại là Bách Điệp? Nếu cô ấy bị tai nạn xe cộ ảnh hưởng đến tính mạng thì thật là đau xót".

Nghĩ đến đó, tự dưng trong lòng Quế Lâm cảm thấy bất nhẫn vô cùng. Cô nghĩ đến bao nhiêu đau khổ mà cô mang đến cho họ, cô nghĩ đó hoàn toàn là lỗi của mình. Quên cả đêm nay là đêm tân hôn của cô và Hoài Bảo, cô chỉ biết nằm lo lắng cho Bách Điệp mà thôi. Quế Lâm đưa mắt nhìn lên những vì sao trên trời, thầm khấn nguyện:

− Lạy trời cho Bách Điệp được bình an. Mọi đau khổ xin hãy để cho con gánh chịu thay, vì đó là lỗi của con.

Cứ thế, Quế Lâm cầu nguyện thật lâu, thật lâu.

Đêm tân hôn chỉ có một mình cô.

Hoài Bảo ngồi trên giường bệnh nắm tay của Bách Điệp, giọng thật dịu ngọt:

− Tại sao em lại vô ý đến nỗi chạy xe tông vào thằng bé như vậy chứ. Cũng may là em chỉ bị thương nhẹ ở chân thôi. Nếu chẳng may em có mệnh hệ nào, chắc là anh ân hận đến suốt đời.

Bách Điệp đáp lời Hoài Bảo với nét mặt mệt mỏi:

− Biết hôm nay là đám cưới của anh, em chỉ muốn chết đi cho xong. Em còn sống làm gì khi cuộc đời không còn ý nghĩa gì đối với em nữa cả.

Hoài Bảo nhắc lại:

− Em đã hứa với anh những gì, giờ em quên hết rồi sao?

− Em không quên. Nhưng em không thể thực hiện được vì em quá yêu anh.

Nói xong, Bách Điệp ngả đầu lên vai Hoài Bảo, gương mặt như rất mãn nguyện khi được ở bên anh. Rồi Bách Điệp cố tình hỏi anh:

− Đêm nay là đêm tân hôn mà anh lại bỏ ra đây, có phiền cho anh không?

Tuy ngoài miệng hỏi thế nhưng trong lòng cô đang thầm thỏa mãn khi nghĩ đến việc vì cô mà Hoài Bảo bỏ rơi cô vợ mới cưới ngay trong đêm tân hôn. Cô đang có anh, còn cô dâu mới thì đang cô đơn một mình một bóng, đó chính là cái giá mà cô gái kia phải trả khi dám chiếm đoạt tình yêu của cô.

Thấy Hoài Bảo vẫn im lặng không trả lời, Bách Điệp nhắc lại:

− Đêm nay anh ở lại đây được không?

Hoài Bảo vuốt nhẹ tóc cô:

− Em như thế này làm sao anh đành lòng bỏ em một mình trong bệnh viện chứ.

Bách Điệp hỏi thêm:

− Nếu có người thân của em ở đây thì chắc là anh đã về với cô ấy rồi, đúng không?

Hoài Bảo lắc đầu:

− Anh cũng không nỡ bỏ về trước khi chưa biết tình trạng của em như thế nào đâu. Dù gì lỗi này cũng có một phần là do anh gây ra, làm sao anh yên tâm về được chứ.

Bách Điệp làm ra vẻ cao thượng:

− Em không sao đâu, anh đừng lo. Em chỉ bị chấn thương nhẹ ở đôi chân thôi. Bác sĩ đã nói như thế rồi, giờ anh nên trở về với cô ấy đi. Em mong là mọi việc sẽ được tốt đẹp.

Hoài Bảo tỏ vẻ khó chịu:

− Anh đã nói là không đành lòng nhìn thấy em nằm một mình ở đây. Em cứ mặc kệ anh, anh muốn ở lại đây với em đêm nay. Anh muốn chuộc lại phần nào lỗi lầm của mình.

Bách Điệp nghe Hoài Bảo nói như vậy thì thầm mỉm cười đắc ý. Cố tạo cho mình một nét mặt lo lắng, cô hỏi anh:

− Rồi vợ anh, cô ấy sẽ nghĩ gì đây khi biết suốt đêm tân hôn, chồng mình lại ở bên cạnh một cô gái khác chứ?

Hoài Bảo chân thật:

− Quế Lâm rất hiểu chuyện. Cô ấy sẽ thông cảm cho anh và không suy nghĩ gì khác đâu. Quế Lâm là một cô gái rất hiền ngoan và đầy lòng độ lượng.

Bách Điệp chợt nghe như có sự ganh tỵ trào dâng trong lòng khi nghe Hoài Bảo không ngớt lời khen ngợi Quế Lâm. Chưa gì mà anh đã mê con bé ấy rồi. Nếu cô không dùng thủ đoạn thì chắc anh đã bỏ mặc cô lâu rồi. Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt, Bách Điệp lại tỏ vẻ đau khổ:

− Em không muốn Quế Lâm hiểu lầm anh và em một khi mà anh ở lại đây. Em không muốn cô ấy nghĩ em là một người tranh đoạt tình yêu. Em đã từ bỏ tình yêu của mình để giúp anh giữ tròn chữ hiếu, thì đêm nay em có ở một mình cũng chẳng sao.

Hoài Bảo đưa tay vuốt tóc Bách Điệp, giọng an ủi:

− Em đừng quá lo lắng, không khéo lại ảnh hưởng đến vết thương. Chuyện của Quế Lâm hãy để sau này anh giải thích với cô ấy. Nhưng anh tin Quế Lâm sẽ không ăn nói bừa bãi đâu Bách Điệp ạ.

Cơn ghen trong lòng Bách Điệp lại một lần nữa bùng lên. Không ngờ anh lại luôn miệng bênh vực nó. Chắc là lòng anh đã say mê nó lắm rồi. Cũng phải thôi, vợ anh quá xinh đẹp lại dịu dàng nhu mì. Nghĩ đến đây, Bách Điệp lại nhớ cảnh lúc trưa khi Quế Lâm và Hoài Bảo cùng nhau bước từ xe hoa xuống, lúc đó cô đứng bên lề đường, cố tình để Hoài Bảo trông thấy cô nhưng anh chẳng nhìn ai khác cả. Dường như trong mắt anh chỉ còn lại hình dáng xinh xắn dễ thương của cô dâu mà thôi. Hai người tay trong tay đi xuống trong tiếng vỗ tay chúc tụng của bao người.

Thấy Bách Điệp lặng thinh, tưởng cô buồn, anh hỏi:

− Em đang nghĩ gì vậy?

Tạo cho mình một nét mặt đau khổ, Bách Điệp nói:

− Em đang ước gì mình là cô dâu đứng bên cạnh chú rể là anh. Nếu được một lần như vậy, dù có chết em cũng cam tâm tình nguyện.

Hoài Bảo đưa tay bịt miệng cô:

− Em đừng có khờ dại như vậy. Cuộc đời em còn dài, còn cả một tương lai tươi sáng phía trước. Đừng nói bậy bạ như thế nữa nhé em.

Với vẻ mặt đau khổ hơn, cô nói thêm:

− Em chán lắm rồi. Thôi, anh về đi. Em không cần ai an ủi em nữa đâu.

Thấy Bách Điệp như thế, lòng Hoài Bảo xót xa thêm, anh năn nỉ:

− Anh sẽ chăm sóc em. Lúc này anh sẽ không bỏ em một mình đâu. Em hãy vui lên đi Bách Điệp!

Bách Điệp lắc đầu:

− Em không muốn mang tiếng là người phá hoại gia đình người khác. Anh hãy để cho em yên đi anh Bảo!

− Em lại nói bậy nữa rồi! Nếu nói đến trước sau, em mới là người đến trước chứ em có giành giật gì với ai đâu. Em đừng mang mặc cảm như thế!

Bách Điệp nói giọng trách hờn:

− Nhưng làm sao em dám tiếp tục sánh bước cùng anh chứ? Không lẽ em lại qua lại với anh một cách không rõ ràng, minh bạch sao? Thế thì thiệt thòi cho em quá.

Đôi mắt Hoài Bảo ánh lên bao điều suy nghĩ và khó xử. Rồi anh nói với giọng rất nhỏ:

− Thật lòng anh chỉ yêu có mỗi một mình em thôi. Anh chỉ xem Quế Lâm như một người em gái. Nhưng chỉ vì chiều theo ý mẹ mà anh buộc lòng phải kết hôn với Quế Lâm. Nếu không có tình yêu thì anh nghĩ cuộc hôn nhân giữa anh với Quế Lâm cũng không được hạnh phúc đâu. Vì vậy, em hãy cố chờ anh thêm một thời gian nữa. Khi anh đã chứng minh được cho mẹ anh thấy giữa anh và Quế lâm không có hạnh phúc thì lúc đó, mẹ anh sẽ không có phản đối gì về tình yêu của chúng ta nữa.

Bách Điệp nói với vẻ chịu đựng:

− Em không muốn phá vỡ cuộc hôn nhân của anh, tùy anh quyết định vậy.

Tuy ngoài mặt nói như vậy nhưng trong lòng Bách Điệp rộn ràng những niềm vui và hy vọng. Rồi cô nói tiếp với một vẻ cam chịu:

− Những gì anh đã nói với em, em không có ý kiến gì. Nhưng bây giờ em khuyên anh nên trở về bên Quế Lâm đi. Dù gì hôm nay cũng là ngày cưới của hai người. Anh đừng để cô ấy bị tổn thương.

Hoài Bảo vuốt nhẹ cằm cô, nói giọng yêu thương:

− Em khôn lắm, trời sáng hẳn rồi em mới đuổi anh về - Rồi nhìn cô bằng ánh mắt tinh nghịch - Em giỏi lắm, dám bắt cóc chú rể trong đêm tân hôn.

Hoài Bảo vừa nói đến đây thì chuông điện thoại của anh reo vang. Bấm máy anh nói:

− Alô.

Đầu dây bên kia là giọng của Quế Lâm:

− Anh Bảo phải không? Em là Quế Lâm đây. Anh à! Chị Điệp có sao không vậy anh?

Hoài Bảo giữ giọng bình thường:

− Bách Điệp chỉ bị thương ở chân thôi, chắc là không sao đâu. Anh cúp máy nhé. Chút nữa về, anh sẽ giải thích với em sau.

Giọng Quế Lâm vẫn nhẹ nhàng:

− Khoan đã anh Bảo! Em gọi điện cho anh chỉ muốn hỏi thăm tình trạng của chị Bách Điệp có nghiêm trọng hay không thôi chứ không có ý gì đâu. Mẹ mới gọi điện sang, bảo là sáng nay mẹ sẽ đến ăn sáng chung với chúng mình nên em nghĩ anh nên về sớm, đừng để mẹ biết mọi chuyện. Em chỉ muốn nói vậy thôi chứ em không có ý gì khác cả đâu, anh không cần phải giải thích với em.

Nói xong, Quế Lâm cúp máy, để lại cho Hoài Bảo ray rứt với ý nghĩ mình đã quá hồ đồ, quá nhỏ mọn trước một người cao thượng như Quế Lâm.

Thấy Hoài Bảo có vẻ sốt ruột, Bách Điệp hỏi ngay:

− Quế Lâm cằn nhằn anh à?

Hoài Bảo cười buồn:

− Quế Lâm chỉ hỏi thăm bệnh của em và cho anh hay là mẹ sẽ đến ăn sáng cùng với tụi anh trong một tiếng nữa. Quế Lâm cho anh hay để anh về kịp, không để mẹ biết chuyện anh ở đây đêm qua mà thôi.

Nghe Hoài Bảo nói như vậy, Bách Điệp thầm nghĩ: nếu để mẹ Hoài Bảo biết đêm qua anh ở đây với cô thì bà ta sẽ chẳng để yên cho cô đâu. Tốt nhất là cô nên để mọi chuyện từ từ anh dàn xếp như anh đã nói với cô. Nghĩ như vậy rồi, Bách Điệp nói với Hoài Bảo:

− Vậy thì anh nên về đi, đừng để mẹ anh biết mọi chuyện thì càng thêm rắc rối.

Hoài Bảo dợm bước đi, nhưng anh còn dừng lại dặn dò:

− Em nằm nghỉ cho khỏe. Chiều, anh sẽ ghé lại thăm em.

Bách Điệp gật đầu ngoan ngoãn:

− Vâng. Anh cứ về đi. Em biết lo cho mình mà.

Hoài Bảo đi rồi Bách Điệp nằm suy nghĩ mông lung. Cô phải làm gì để cô và anh có thể ở bên nhau mãi mãi đây? Chợt nhớ đến Hồng Loan là người tối hôm qua đã đưa cô vào đây và gọi điện thoại cho Hoài Bảo. Vì muốn tránh mặt Hoài Bảo nên Hồng Loan đã về trước và cô có hứa sáng nay cô sẽ đến.

Ngồi chờ đợi nhỏ bạn lắm mưu nhiều kế của mình, Bách Điệp có vẻ sốt ruột lắm. Cô nhấc điện thoại định gọi cho Hồng Loan thì chợt cửa phòng xịch mở, Hồng Loan bước vào với nụ cười tươi:

− Đêm qua chắc anh ta ở đây suốt đêm phải không?

Bách Điệp gật đầu. Nhưng rồi gương mặt cô chợt lộ vẻ lo lắng:

− Mình định gọi điện thoại cho bạn mấy lần rồi, vì mình cảm thấy bạn có thể làm quân sư giúp mình được.

Hồng Loan nhanh trí:

− Về chuyện của bạn và Hoài Bảo à?

− Ừ. Anh Bảo có nói là ảnh chỉ yêu có một mình mình thôi. Còn Quế Lâm, ảnh chỉ xem cổ như một người em gái. Ảnh nói mình hãy chờ ảnh thêm một thời gian, để ảnh chứng minh với mẹ ảnh thấy rằng cuộc hôn nhân giữa ảnh và Quế Lâm không hạnh phúc. Đến lúc đó, mẹ ảnh sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của ảnh nữa.

Hồng Loan gạn hỏi:

− Anh Bảo nói như vậy, bạn có tin hay không?

Bách Điệp gật đầu:

− Tin chứ! Mình tin là anh Bảo nói thật.

Hồng Loan cứng cỏi nói:

− Tin thì cũng được nhưng bạn cũng phải tìm một cách nào đó để níu kéo ảnh đến với bạn thường xuyên, như vậy thì ảnh mới không bị lạc lòng bởi Quế Lâm.

Bách Điệp nói với vẻ mặt suy tính:

− Không lẽ mình phải có con với ảnh sao? Không được đâu, Hồng Loan ơi! Vì anh Bảo rất đứng đắn, luôn luôn giữ đúng giới hạn. Trong tình cảm, ảnh không bao giờ buông thả. Mặt khác, còn gia đình mình nữa, ba mẹ mình chắc sẽ từ mình mất thôi, nếu mình trở nên hư đốn như vậy.

Nghe Bách Điệp than thở như thế, Hồng Loan suy nghĩ tìm cách giúp bạn. Chợt đôi mắt cô sáng ngời lên với một ý nghĩ táo bạo vừa hình thành trong đầu:

− Hay là bạn tạm thời ngồi trên xe lăn một thời gian xem sao. Nếu bạn chấp nhận chịu khổ như vậy, mình bảo đảm là anh Bảo sẽ không nỡ xa rời bạn nửa bước.

Bách Điệp nghi ngờ hỏi lại:

− Có nghĩa là bạn bảo mình giả vờ do bị thương mà không đi lại được để anh ấy ở bên cạnh mình săn sóc phải không?

Hồng Loan gật đầu:

− Ừ. Kế hoạch là như vậy đó. Bạn có thể chịu đựng được hay không?

Bách Điệp cười thích thú:

− Khi nào có anh ấy thì mình sẽ ngồi trên xe lăn mãi. Còn khi anh ấy đi rồi thì mình có thể được tự do mà.

Hồng Loan thấy bạn hiểu ý mình thì thích thú:

− Bạn thông minh lắm! Vậy thì ngay hôm nay, mình bắt đầu hành động chứ?

Có vẻ lưỡng lự, Bách Điệp nói:

− Mình sợ anh Bảo sẽ không tin câu chuyện bịa đặt này.

Hồng Loan gạt phăng:

− Không cần thiết! Bạn chỉ cần nói là bạn chán đời, không muốn điều trị. Bạn muốn sống một cuộc đời tàn phế - Rồi Hồng Loan mỉm cười nói tiếp - Bạn chỉ đồng ý điều trị với một điều kiện, là anh ấy chấp nhận cưới bạn thôi.

Đôi mắt Bách Điệp long lanh vẻ thích thú:

− Bạn giỏi lắm! Mình nhất định sẽ nghe theo kế hoạch của bạn.

Hồng Loan nhanh nhẹn:

− Nếu vậy thì bây giờ chúng ta hãy trốn viện trước, ra ngoài đi tìm mua một chiếc xe lăn.

Bách Điệp ngẩn ngơ:

− Mình không làm giấy xuất viện hay sao?

Hồng Loan gạt phăng:

− Để làm gì! Mình tự động bỏ về sẽ làm cho anh Bảo lo lắng hơn. Khi đến đây mà nghe tin bạn trốn viện thì ảnh nhất định sẽ tìm đến nhà bạn. Ngay lúc đó, bạn có thể mặc tình đày đọa ảnh khi bạn ngồi trên chiếc xe lăn.

Rồi Hồng Loan hối thúc:

− Còn sớm, chỉ có cô y tá ngồi trực ở đây thôi. Mình đi càng nhanh càng tốt hơn.

Bách Điệp ngần ngừ nói:

− Để mình thay bộ đồ của bệnh viện ra chứ. Mặc như thế này ra ngoài làm sao tiện.

Hồng Loan nhìn quanh quất rồi nói:

− Ừ, thay nhanh đi! Đừng để người khác bắt gặp thì quê lắm đấy.

Hồng Loan vừa nói xong thì Bách Điệp cũng vừa thay nhanh bộ đồ với hai đầu gối chẳng được nguyên vẹn sau vụ đụng xe tối qua. Vì vậy, Hồng Loan cố gắng dìu Bách Điệp đi dần ra khỏi bệnh viện trong nỗi hồi hộp và lo âu. Đến khi chiếc xe nổ máy rồi thì hai người mới nhẹ nhõm thở ra, miệng nở một nụ cười nham hiểm và đắc ý.

Nhìn kỹ một lần nữa, Hoài Bảo xác định đúng đây là nhà của Bách Điệp rồi anh mới quan sát. Ngôi nhà vắng lặng nhưng được khóa bên trong thật cẩn thận. Vậy là Bách Điệp có ở nhà rồi. Yên tâm anh đi đến bấm mạnh chuông.

Hồi chuông cửa vang vội nhiều lần, rồi Hoài Bảo như không tin vào mắt mình khi thấy Bách Điệp đang ngồi trên chiếc xe lăn, tự cô điều khiển chiếc xe lăn những vòng chậm chạp ra cổng với ánh mắt buồn vời vợi.

Đưa tay cố mở khóa, gương mặt Bách Điệp vừa như cố nở một nụ cười, vừa tỏ ra lạnh lùng.

Hoài Bảo đẩy cửa bước vào, anh bước vội vàng theo chiếc xe của Bách Điệp:

− Tại sao em trốn viện? Sao em không tiếp tục nằm lại để chữa cho đôi chân khỏi hẳn rồi hẵng về?

Bách Điệp lạnh lùng:

− Anh nhớ dẫn xe vào kẻo mất và khóa cửa lại cẩn thận dùm em.

Nói rồi, cô một mình điều khiển chiếc xe vào nhà.

Nghe cô nhắc nhở, Hoài Bảo vội vàng đi ra đẩy xe vào trong sân nhà và khóa cửa lại cẩn thận rồi anh hối hả chạy theo sau cô. Khi vào đến nhà rồi, anh ngồi xuống bên cạnh xe cô, năn nỉ:

− Bách Điệp! Em hãy nghe lời anh, để anh đưa em vào bệnh viện mà điều trị đôi chân của em cho khỏi hẳn.

Bách Điệp cười buồn:

− Điều trị để mà chi khi mà đời tôi giờ chỉ là những điều bất hạnh. Bây giờ, cuộc sống đối với tôi chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.

Hoài Bảo khẩn khoản:

− Em đừng có nói chuyện với anh một cách xa lạ như vậy. Anh đã nói rồi, anh chỉ yêu có một mình em mà thôi, và em đừng đày đọa mình như thế, em đau khổ mà anh cũng đau khổ nữa.

Bách Điệp vừa lạnh lùng vừa ra vẻ hờn trách cho đúng với kịch bản của mình:

− Tôi không cần anh yêu thương tôi, cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm gì hết. Việc tôi làm tôi chịu. Anh về đi, đừng bỏ Quế Lâm một mình mà đến với tôi như vậy, cô ấy sẽ hiểu lầm tôi.

Hoài Bảo tỏ vẻ lì lợm:

− Đêm nay anh sẽ ở lại đây với em. Dù em có tàn phế hay ra sao đi nữa thì anh cũng chỉ yêu mình em thôi mà. Hãy tin anh đi! Anh sẽ không bỏ rơi em đâu, vì em là một cô gái rất đáng yêu mà.

Đả thành công nhưng Bách Điệp không tỏ vẻ vui mừng, mà trái lại, cô còn tạo thêm vẻ u buồn với những giọt nước mắt viền mi và giọng nói run run:

− Anh yêu em thật sao anh Bảo? Em cứ nghĩ là sáng hôm đó khi anh rời bệnh viện là anh sẽ không bao giờ tìm gặp em nữa, vì anh còn có tương lai xán lạn bên người mẹ hiền và người vợ xinh đẹp của mình.

Hoài Bảo mỉm cười khi thấy Bách Điệp không còn tỏ vẻ lạnh lùng, xua đuổi mình nữa. Anh lấy khăn tay ra lau những giọt nước mắt trên mi cô và dịu dàng nói:

− Chỉ vì nghĩ quẩn như vậy mà em trốn viện về đây phải không? Em thật là khờ quá! Thôi, nghe lời anh, em phải trở lại bệnh viện điều trị cho đôi chân khỏi hẳn chứ.

Bách Điệp ngước nhìn Hoài Bảo, thẳng thắn nói:

− Bao giờ anh đồng ý cưới em thì em sẵn sàng đi chữa cho đôi chân khỏi hẳn để sống mạnh khỏe bên anh. Nhưng nếu như không có anh bên cạnh, em cũng không cần đi chữa trị làm gì. Em chẳng thà sống một cuộc sống thầm lặng như vầy.

Nghe những lời nói này của Bách Điệp, Hoài Bảo cảm thấy bất nhẫn, anh khuyên nhủ:

− Chẳng lẽ em muốn ngồi xe lăn như thế này để chờ đợi anh hay sao chứ? Cho dù em muốn vậy thì anh cũng không đành lòng đâu. Nghe lời anh đi Điệp!

Giọng Bách Điệp rắn rỏi:

− Em đã quyết như vậy rồi, anh đừng mong lay chuyển quyết định của em. Dù sao anh vẫn chưa là gì của em, anh không có quyền can thiệp vào cuộc sống của em.

− Anh hiểu! Anh biết là mình đã làm em đau khổ. Nhưng em có bao giờ đứng ở vị trí của anh mà suy nghĩ cho anh hay không? Anh có vui sướng gì đâu. Đêm tân hôn, anh chẳng phải đã bỏ cô vợ mới cưới của mình mà vào bệnh viện cùng em hay sao? Anh thật lòng như vậy mà em vẫn chưa tin tưởng vào những điều anh đã nói cùng em hay sao chứ? Anh hỏi em, nếu em là anh, em có thấy đáng buồn không?

Dù đã hiểu rõ lòng Hoài Bảo rồi, nhưng vì muốn kéo anh hướng về mình thêm nữa nên Bách Điệp ân cần nói:

− Anh hãy tha lỗi cho những suy nghĩ nông cạn của em. Nhưng việc điều trị đôi chân, anh hãy để em toàn quyền quyết định, đừng ép buộc em.

Hoài Bảo giải thích:

− Vì yêu em, anh muốn cho em nhanh chóng đi lại được thôi mà. Nhìn em như thế này, lòng anh đau xót lắm, em có hiểu cho anh không?

Bách Điệp tỏ vẻ thông cảm:

− Em hiểu anh mà. Nhưng Bảo ơi! Em không muốn đi ra ngoài lẻ loi một mình nếu không có anh ở bên cạnh. Chẳng thà em cứ ở nhà một mình như thế này, em sẽ cảm thấy vui hơn.

Hoài Bảo đành miễn cưởng đồng ý:

− Nếu ý em đã quyết như vậy thì anh cũng không muốn ép buộc em nữa. Nhưng nội trong ngày mai, anh sẽ tìm cho em một người giúp việc, có như vậy anh mới an tâm.

Vừa nghe qua, Bách Điệp lo sợ kế hoạch của mình sẽ bị lộ khi anh gởi tới đây một người giúp việc, nên cô khẩn khoản nói:

− Anh à! Em có một người bạn rất thân tên là Hồng Loan. Hôm em vào bệnh viện, là nó gọi điện thoại cho anh đó. Nó có ý muốn ở đây để giúp đỡ em. Nhưng nếu em tự mình trả tiền cho nó thì cả hai người đều ngại cả. Em nghĩ anh có thể đến gặp và bàn chuyện với nó thì như thế sẽ đỡ ngại hơn.

Hoài Bảo hỏi:

− Hồng Loan đang làm gì?

− Hồng Loan đang học đại học năm cuối. Nhưng gia đình cô ấy cũng không mấy khá giả. Sẵn dịp Hồng Loan chăm sóc em, coi như đây là dịp để mình giúp đỡ cô ấy luôn.

Hoài Bảo đồng ý ngay:

− Được rồi. Vậy chiều nay em cứ hẹn Hồng Loan đến đây, anh sẽ bàn bạc mọi chuyện với cô ấy.

Hoài Bảo vừa nói xong thì chuông cửa chợt reo vang, Bách Điệp lên tiếng:

− Chắc là Hồng Loan đến đấy. Anh ra mở cổng dùm em!

Nhìn cô gái đối diện, Hoài Bảo cảm thấy không mấy thiện cảm cho lắm trước lối ăn mặc quá hở hang của cô, tóc lại nhuộm vàng chóe. Anh thầm nghĩ, một cô gái chạy theo thời trang như vầy mà lại là con của một gia đình nghèo sao? Giấu ý nghĩ nghi ngờ đó trong đầu, Hoài Bảo vẫn cười thân thiện, anh hỏi:

− Em là Hồng Loan phải không?

Nhìn Hoài Bảo là Hồng Loan có cảm tình ngay vì trông anh thật hiền lành:

− Anh đoán đúng rồi đó. Anh đến đây lâu chưa, anh Bảo?

Vừa bước cùng với Hồng Loan vào nhà, Hoài Bảo vừa trả lời cô:

− Anh đến từ lúc chiều.

Tỏ vẻ quan tâm, Hồng Loan hỏi tiếp:

− Bách Điệp nó còn nghĩ quẩn không anh?

− Cũng đã đỡ rồi.

Cố tạo thêm sự thân thiện, Hồng Loan nói:

− Vậy thì em cũng mừng.

Nói đến đây, thấy Bách Điệp loay hoay trên chiếc xe lăn với nét mặt dàu dàu, Hồng Loan đóng kịch:

− Có anh Bảo đến đây chơi, mày vui lên mới phải chứ. Sao nét mặt cứ dàu dàu hoài vậy?

Bách Điệp thản nhiên nói:

− Đến thì đến chứ đối với mình cũng không giúp được gì đâu. Mình vẫn cảm thấy cô đơn lắm. Chỉ có bạn là giúp đỡ, an ủi mình thôi.

Biết Bách Điệp đang oán trách mình nhưng Hoài Bảo không buồn. Anh thấy cô rất muốn có Hồng Loan ở lại bầu bạn nên nói luôn:

− Hồng Loan à! Anh muốn nhờ em ở lại đây chăm sóc cho Bách Điệp giùm anh, có được không em?

Hồng Loan vờ suy nghĩ:

− Em chưa thể hứa trước với anh được, vì em còn phải xin phép gia đình trước đã.

Hoài Bảo khích lệ:

− Em về cố gắng hỏi xin gia đình. Riêng anh, anh sẽ lo đóng học phí và đưa thêm tiền sách vở cho em.

Hồng Loan hứa hẹn:

− Vâng, em sẽ về xin phép ba má em. Em nghĩ chắc họ cũng sẽ đồng ý thôi, anh Bảo đừng lo!

− Nếu em đã nói như vậy thì anh cũng an tâm hơn. Lúc nãy, anh có bàn với Bách Điệp là sẽ tìm một người giúp việc cho cô ấy, nhưng Bách Điệp không thích người lạ. Cô ấy chỉ muốn có em ở đây để trò chuyện, bầu bạn cùng cô ấy thôi.

Gương mặt Hồng Loan vẫn thản nhiên:

− Vậy em phải cố hết sức để Bách Điệp vui lòng.

Nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đã hơn chín giờ tối và vì thấy có Hồng Loan ở đây nên Hoài Bảo bước đền bên xe lăn, ân cần nắm tay Bách Điệp:

− Anh về nhé! Ngày mai, anh lại đến.

Bách Điệp tỏ vẻ thông cảm:

− Anh về đi! Đêm nay có Hồng Loan ở lại đây với em rồi.

Hoài Bảo đứng lên. Rồi như nhớ ra, anh lấy trong túi ra một xấp tiền đưa cho Bách Điệp:

− Em cất đi để tiêu dùng.

Bách Điệp từ chối:

− Không cần đâu! Anh cất vào đi!

Hoài Bảo cứ đặt vào tay cô:

− Hãy cầm đi! Khi nào cần thì lấy ra dùng. Để lỡ khi kẹt tiền thì biết mượn ai.

Rồi nhìn sang Hồng Loan, Hoài Bảo hứa hẹn:

− Còn em, anh hứa sẽ thưởng cho, nhưng em phải nhớ an ủi Bách Điệp, đừng để cổ buồn rầu nữa nhé.

Hồng Loan đáp lời với đôi mắt sáng ngời:

− Vâng, em biết rồi.

Nhìn sang Bách Điệp với ánh mắt quan tâm, anh nói:

− Anh về nhé!

Bách Điệp chỉ gật đầu làm như cô không quan tâm lắm đến chuyện đi hay ở của anh.

Khi Hoài Bảo đã chạy xe ra khỏi cổng, Hồng Loan khóa cổng lại cẩn thận rồi chạy nhanh vào nhà như một cơn lốc, kéo Bách Điệp ra khỏi chiếc xe lăn, cô cười nắc nẻ và la lớn:

− Đã thành công rồi Điệp ơi!

Bách Điệp cũng trả lời với nét mặt hân hoan:

− Cám ơn Hồng Loan nhiều lắm. Nhờ mi mà ta mới biết mình hạnh phúc như thế nào khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh ấy dành cho mình. Lúc ấy mình cảm động lắm.

Nhìn xấp tiền dày cộm trên tay Bách Điệp, Hồng Loan lém lỉnh nói:

− Nhưng mi không được quên công lao của ta đấy nhé.

Như hiểu ý Hồng Loan, Bách Điệp dễ dãi:

− Tiền đối với ta đâu có quan trọng gì. Mi cần xài bao nhiêu thì cứ cầm lấy đi, ta không nghĩ gì đâu.

Nghe qua câu này, Hồng Loan thích thú cười:

− Đâu có, chủ yếu là ta muốn giúp mi thôi.

Bách Điệp đang hứng nên cũng nói đùa:

− Nhưng ý mi muốn nói, tình nghĩa là chín, còn tiền bạc là mười thôi, đúng không?

Thấy bạn nói đúng ý mình nhưng Hồng Loan chẳng giận hờn gì khi hai đứa đã quá thân. Cô chỉ nói cho qua:

− Mi hôm nay đóng kịch thật là tài quá. Nhìn gương mặt rơi nước mắt của mi mà ta còn muốn mủi lòng, huống chi là Hoài Bảo.

Bách Điệp chống chế:

− Ta đâu có muốn diễn kịch như thế trước mặt anh Hoài Bảo đâu. Chỉ vì muốn làm ảnh thay đổi nên ta mới phải làm như vậy thôi.

Đợi Bách Điệp nói xong, Hồng Loan đứng lên nói với vẻ sốt sắng:

− Đã thành công rồi, chúng mình đi ăn một chầu đi nhé!

Bách Điệp đồng ý ngay với nét mặt hả hê:

− Đi thì đi chứ sợ gì ai.

Kèm theo câu nói là một chuỗi cười giòn tan của người thắng lợi.

Khi trở về nhà, Hoài Bảo thấy Quế Lâm vẫn còn ngồi bên mâm cơm, có lẽ là cô đang chờ anh.

Thấy anh đi vào, Quế Lâm dịu dàng nói:

− Nước nóng em đã chuẩn bị sẵn cả, quần áo em cũng đã soạn dùm anh. Anh đi tắm rồi xuống đây dùng cơm.

Nhìn vẻ mặt dịu dàng và có chút chịu đựng của cô, Hoài Bảo không đành lòng từ chối hoặc tỏ ra gắt gỏng với cô được. Anh từ tốn hỏi:

− Sao em không ăn cơm trước đi, đợi anh làm gì?

Quế Lâm nói gọn:

− Vì ở nhà chỉ có hai người thôi, nên em muốn chờ anh về ăn cơm chung cho vui.

Trả lời anh xong, Quế Lâm đổ nồi canh khổ qua nấu với cá lóc lên hâm lại cho nóng rồi múc ra một tô thủy tình trong suốt nhìn thật ngon. Hôm nay Quế Lâm nấu canh với cá lóc kho muối ớt. Màu ớt đỏ tươi thay cho nước màu nhìn thật là hấp dẫn.

Hoài Bảo đã tắm xong, anh đi qua phòng ăn, nhìn tô canh nghi ngút khói và màu đỏ của ớt mà nghe bụng đói cồn cào. Nhận chén cơm từ tay Quế Lâm, anh ăn thật ngon miệng liên tiếp cả ba bát. Hoài Bảo không để ý đến Quế Lâm đang ngồi nhìn anh. Đến khi ăn xong, chợt nhớ còn có cô ngồi bên, anh khen thật lòng:

− Em nấu cơm thật là ngon - Rồi anh cười như bào chữa cho mình - Ngon đến nỗi anh ăn mà quên rằng có em ngồi bên cạnh luôn.

Quế Lâm tỏ vẻ tự nhiên, chỉ trách anh nhẹ nhàng:

− Thấy anh ăn ngon như vậy là em mừng rồi. Em chỉ sợ mình nấu xong không có ai thưởng thức.

Hoài Bảo đã hiểu ý cô. Anh cũng biết đó là lỗi của mình nhưng anh cố giải thích cho cô hiểu nhưng có một chút bịa đặt:

− Bách Điệp vẫn còn nằm trong bệnh viện nên anh phải đến thăm cô ấy. Anh không thể bỏ mặc cô ấy trong lúc này được.

Quế Lâm đã dọn dẹp xong bàn ăn, cô nói:

− Thì em có trách gì anh đâu - Rồi cô hỏi thêm - Chị ấy có đỡ chút nào không anh?

Hoài Bảo hơi sượng:

− Cũng bớt phần nào rồi.

Thật lòng anh không muốn nói dối cô, nhưng anh biết phải làm sao đây khi hoàn cảnh buộc anh phải như vậy.

Tỏ vẻ quan tâm đến cô, anh nói:

− Em sang phòng khách uống trà với anh một lát nhé!

Quế Lâm vẫn tiếp tục công việc dọn dẹp của mình. Cô chỉ nhẹ nhàng đáp:

− Anh sang trước đi. Dọn dẹp xong, em sẽ qua.

Như chỉ chờ Quế Lâm nói như thế là Hoài Bảo đi ngay. Thật tình anh rất sợ khi nhìn vào đôi mắt cô bởi cô còn quá ngây thơ, lại dịu dàng. Anh cảm thấy mình thật có lỗi và ân hận khi đã vì Bách Điệp mà bỏ mặc cô, dù anh chưa một lần đặt nụ hôn lên môi cô kể từ lúc kết hôn cho đến nay.

Khi Quế Lâm xong việc dưới bếp, cô bước lên phòng khách, ngồi xuống một góc ghế. Hoài Bảo rót cho cô một chung trà:

− Em uống trà đi!

Quế Lâm từ chối:

− Cám ơn anh, em không uống đâu.

Hoài Bảo quan tâm:

− Vì sao vậy?

Quế Lâm thản nhiên đáp:

− Vì hễ uống trà vào là em không ngủ được.

Nghe vậy, Hoài Bảo thành thật khuyên:

− Vậy em đừng uống trà nữa. Nếu uống mà mất ngủ như thế thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Nghe Hoài Bảo nói câu này, tự dưng Quế Lâm cảm thấy chạnh buồn. Anh cũng biết mất ngủ sẽ có hại đến sức khỏe, vậy chứ anh làm cho cô buồn thì cô có ngủ được hay không? Anh nào có quan tâm tới. Anh chỉ quan tâm đến chuyện của anh mà thôi. Còn cô, cô buồn hay vui hình như anh không để ý tới. Anh làm cô cảm thấy mình quá lạc lõng.

Mỗi người đeo đuổi theo một suy nghĩ riêng của mình. Đúng ra là họ phải đang vui cười hạnh phúc bên nhau như bao nhiêu đôi vợ chồng trẻ khác, nhưng trông họ giống như hai người bạn vậy, chẳng có chút gì gọi là âu yếm với nhau.

Thấy Quế Lâm vẫn im lặng, Hoài Bảo gợi chuyện:

− Hôm nay mẹ có điện thoại qua không vậy Quế Lâm?

Quế Lâm gật đầu, rồi cô nói luôn:

− Mẹ có gọi điện qua, nhưng em nói anh đang ngủ.

Hoài Bảo ân cần:

− Cám ơn em.

Nhìn Hoài Bảo với ánh mắt tự tin, Quế Lâm hỏi anh:

− Trước khi cưới em, có phải anh cũng có ý định quên Bách Điệp, có phải không?

Hoài Bảo hơi ngạc nhiên nhưng anh cũng đáp:

− Đúng như vậy.

Quế Lâm hỏi tiếp:

− Còn bây giờ? Anh vẫn còn quan tâm đến Bách Điệp, có phải không? - Thật chậm rãi, Quế Lâm nói tiếp - Em không ghen, nhưng em cũng không muốn bị anh lừa gạt. Em không muốn mọi chuyện càng lúc càng rắc rối thêm và những sai lầm lại cứ tiếp diễn.

Hoài Bảo cười gằn, hỏi:

− Em muốn anh chấm dứt với cô ấy phải không? Điều này anh cũng biết là mình không được phép làm như vậy. Nhưng vì hiện nay cô ấy đang bị trọng thương, mà vết thương ấy là kết quả từ một vết thương lòng do anh gây ra nên mới xảy ra cớ sự như vậy.

Quế Lâm nghe lòng buồn buồn, bởi vì anh không xem cô là một người vợ đúng nghĩa của anh. Có lẽ trong mắt Hoài Bảo, cô chỉ là cái gai anh muốn nhổ bỏ thì đúng hơn. Nhưng nghĩ lại, cô lại cho rằng điều đó chưa hẳn đúng, vì anh vẫn đối xử dịu dàng với cô và tình thế này cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Trông vẻ mặt anh cũng rất tội nghiệp. Có lẽ cô sẽ chờ thêm một thời gian nữa để trả lời cho bao nhiêu câu hỏi đang ngổn ngang trong lòng mình.

Nhìn lại mình và Hoài Bảo, cô thấy hai người thật không giống một đôi vợ chồng mới cưới chút nào hết. Hai người có vẻ quá gượng ép, nếu không muốn nói là thật sự quá xa lạ. Dùng dằng một lúc nhưng rồi Quế Lâm cũng hỏi anh:

− Anh Bảo à! Mình không giống như bao nhiêu cặp vợ chồng khác, đúng không?

Nghe Quế Lâm hỏi như vậy Hoài Bảo cũng thầm suy nghĩ. Hiện tại Bách Điệp đang đau khổ như vậy, anh không có tâm trí đâu mà đi ôm ấp một người phụ nữ khác, cho dù đó là một cô gái dịu dàng, thùy mị như Quế Lâm. Anh không đành lòng làm tổn thương đến cả Quế Lâm và Bách Điệp, nên anh đắn đo một lúc rồi nói:

− Quế Lâm! Xin em hãy hiểu cho anh. Xin em hãy cho anh thêm một thời gian. Anh không muốn hai người phụ nữ cùng chịu khổ vì anh.

Quế Lâm gật đầu. Giờ cô đã hiểu những suy nghĩ của anh nên nói thẳng:

− Em biết anh là một người trọng tình trọng nghĩa, vì vậy em không phản đối. Nhưng trước mặt mẹ, chúng ta phải cư xử như thế nào?

Hoài Bảo nói với vẻ mặt thật tội:

− Thì chúng mình vẫn là vợ chồng chứ sao.

Quế Lâm lại hỏi tiếp:

− Vậy anh muốn kéo dài tình trạng này đến bao giờ? Cho đến khi anh có một quyết định đúng đắn khác phải không?

Hoài Bảo gật đầu, nhưng có một chút lưỡng lự. Mặc dù giờ đây anh không yêu Quế Lâm, nhưng trong thâm tâm anh cảm thấy rất quý trọng cô và lường gạt cô là một chuyện mà anh không bao giờ muốn làm. Nếu thật sự sau một thời gian, Bách Điệp đã hết bệnh có lẽ anh sẽ trở về bên cạnh Quế Lâm với đúng nghĩa của từ vợ chồng. Còn nếu Bách Điệp vì tình sâu nghĩa nặng với anh mà không chịu chữa cho lành đôi chân thì anh đành phải chia tay với Quế Lâm thôi. Chính vì như thế, anh lại càng phải gìn giữ sự trong trắng cho Quế Lâm. Từ những suy nghĩ đó, Hoài Bảo nói với Quế Lâm:

− Quế Lâm! Khi anh chưa có một quyết định dứt khoát nào, chúng ta hãy xem nhau là bạn nhé. Em cứ ở phòng đó đi. Anh sẽ dọn sang phòng khách để ngủ vậy. Dù trên danh nghĩa và theo pháp luật, chúng ta đã là vợ chồng rồi, nhưng trong tình cảm, anh không muốn lường gạt ai hết, em hiểu không?

Quế Lâm mỉm cười, nụ cười như đồng tình với giải pháp mà anh vừa đưa ra, nó cũng hợp với những suy nghĩ của cô. Có như vậy thì hai người mới có thể cảm thấy thoải mái. Qua một thời gian, có lẽ ly dị sẽ là một giải pháp tiếp theo, vì hai người vẫn không có gì để níu kéo nhau.

Coi như đã thỏa thuận xong, Quế Lâm mạnh dạn hơn:

− Anh thẳng thắn như vậy làm em phục anh vô cùng. Mình có thể xem nhau như bạn, điều đó cũng là quý lắm rồi. Em sẽ giúp anh lo chuyện cơm nước, giặt giũ và coi sóc nhà cửa.

Rồi Hoài Bảo tiếp lời:

− Còn nhiệm vụ của anh là chu cấp tiền bạc mỗi tháng cho em trong thời gian em còn đi học - Rồi anh nói có vẻ răn đe - Em không được quyền từ chối anh đâu đấy nhé!

Quế Lâm cũng mỉm cười trước câu đe dọa của anh:

− Còn anh, nếu cần gì xin anh cứ nói, em sẽ sẵn sàng phục vụ. Chỉ trừ một chuyện...

Nghe qua, Hoài Bảo cũng cảm thấy tức cười. Đời thuở vợ mà lại ra điều kiện cấm chồng chuyện đó, hỏi có trái khuấy không chứ!

Thấy vẻ mặt cười cười như giễu cợt nhưng cố nén của Hoài Bảo, Quế Lâm nghe thẹn thùng bởi câu nói của mình. Không biết làm gì hơn, cô đành đứng lên nói:

− Em mang chăn gối sang phòng khách cho anh nhé. Rồi em ngủ trước luôn à.

Nhìn vẻ mặt e thẹn của Quế Lâm, Hoài Bảo ghẹo cô:

− Vợ ơi! Vợ nói chuyện anh nghe mắc cười quá đi!

Quế Lâm biết là Hoài Bảo chỉ muốn đùa với mình thôi, nhưng vì e thẹn quá nên cô làm vẻ nghiêm chỉnh:

− Em không muốn anh gọi em như vậy nữa đâu nghen.

Hoài Bảo ghẹo thêm:

− Chứ muốn gọi bằng gì? Bà xã được không?

Quế Lâm quay lại nguýt dài anh:

− Nếu anh còn gọi như vậy nữa thì em sẽ nói cho mẹ biết tất cả mọi chuyện đó.

Hoài Bảo làm ra vẻ sợ sệt:

− Vậy anh phải gọi em là gì cho đúng đây?

Giọng Quế Lâm từ trong phòng vang ra:

− Gọi bằng Quế Lâm là được rồi!

Hoài Bảo cười, hỏi vọng vào:

− Nếu có mẹ anh thì sao?

Quế Lâm đáp lửng:

− Thì... tùy anh.

Còn lại một mình, Hoài Bảo ngồi cười trước sự trẻ trung hồn nhiên của Quế Lâm, nó đã làm cho anh cảm thấy như mình trẻ lại. Anh lại muốn được gần gũi, trò chuyện nhiều hơn với cô. Cảm giác này là thế nào đây...?

Hôm nay bà Khoa gọi vợ chồng Hoài Bảo về nhà dùng cơm với bà vì từ ngày đám cưới đến giờ, cả hai vợ chồng đều chưa ghé thăm bà lần nào, bà cảm thấy buồn lắm.

Nhớ lời mẹ dặn, chiều nay từ công ty, Hoài Bảo về thẳng nhà luôn mà không ghé qua nhà Bách Điệp. Về đến nhà, anh thấy cửa còn đóng im lìm. Vậy là Quế Lâm chưa về. Nhìn đồng hồ, thấy đã hơn năm giờ, gương mặt Hoài Bảo lộ vẻ lo lắng, anh sợ có chuyện không hay gì xảy ra cho cô.

Hay là cô đã đi chơi? Nhưng rồi Hoài Bảo gạt ngay ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Nếu cô có ý muốn đi chơi, chắc chắn cô sẽ báo trước với anh. Nhưng mà thường ngày, anh nào có thấy cô có bạn bè gì đến chơi đâu? Rồi chợt nghĩ đến chuyện hôm nay, mẹ đã báo trước thế mà Quế Lâm còn về trễ như thế này, vậy những ngày khác, khi không có anh ở nhà chắc đến sáu, bảy giờ cô mới đi học về lắm. Càng nghĩ, Hoài Bảo càng thấy bực bội trong lòng.

Chợt có tiếng xe quen thuộc của Quế Lâm về tới. Nét lo lắng trên mặt Hoài Bảo dần dãn ra, anh ngồi đợi cô với điếu thuốc trên môi.

Quế Lâm tung tăng đi vào nhà với gương mặt rất vui. Nhìn vẻ mặt cô, tự dưng Hoài Bảo chợt bực bội, anh lớn tiếng:

− Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?

Quế Lâm vẫn vô tư:

− Đã hơn năm giờ rồi.

Hoài Bảo lại hỏi tiếp:

− Chẳng lẽ cô không nhớ hôm nay là ngày gì sao?

Quế Lâm ôm sát chiếc cặp sách vào lòng, giọng cô hơi ngại ngùng:

− Em cứ nghĩ là bảy giờ anh mới về đến, nên em đi ăn chè với mấy nhỏ bạn, về trễ một chút.

Hoài Bảo càng lớn tiếng hơn:

− Bình thường cô muốn đi với ai thì đi, không ai cấm cản. Nhưng hôm nay đã biết phải về ăn cơm với mẹ mà cô cũng không chịu nhớ giùm.

Quế Lâm vẫn mềm mỏng:

− Em nhớ chớ.

Hoài Bảo dịu lại:

− Vậy sao không mau lên thay đồ đi? Có biết tôi chờ đã lâu lắm rồi không?

Quế Lâm chớp chớp mắt:

− Em xin lỗi. Anh đợi em một chút thôi, em sẽ xuống ngay.

Nhìn dáng Quế Lâm đi vào phòng, Hoài Bảo chợt để ý thấy hình như dạo này cô hơi mập ra, đôi má ửng hồng, trông cô dường như lúc nào cũng thoải mái và vui vẻ.

Quế Lâm đi ra với trang phục là chiếc quần Jean đen ôm sát đôi chân thon dài của cô, cùng chiếc áo thun màu trắng càng làm tăng thêm nét trẻ trung của mình.

Hoài Bảo đứng quan sát cô thật lâu, anh cảm thấy càng lúc mình càng bị cô thu hút với một sức hấp dẫn mãnh liệt. Quế Lâm như hơi ngại ngùng trước ánh mắt của anh, cô nhắc khéo:

− Đi được chưa anh Bảo?

Hoài Bảo như chợt tỉnh, anh hơi ngượng đứng lên:

− Mình đi thôi!

Đây là lần đầu tiên ngồi sau xe Hoài Bảo, Quế Lâm chẳng dám đụng vào người anh. Cô cố giữ thăng bằng bằng cách kềm thật cứng vào yên sau. Hoài Bảo cũng thấy sự ngại ngùng và giữ ý của cô, anh cảm thấy có chút gì hụt hẫng và bực bội. Vì vậy anh cho xe chạy thật nhanh với ý định đến nhà mẹ càng sớm càng tốt.

Với dòng xe cộ nhộn nhịp buổi chiều, Hoài Bảo lại phải luồn lách khá bạt mạng để chạy cho nhanh làm Quế Lâm sợ quá, cô ôm chặt lấy eo anh lúc nào cũng không biết, đồng thời cô cũng ngồi sát vào anh hơn. Đến khi Hoài Bảo cảm nhận được hương thơm thoang thoảng toát ra từ mái tóc của cô, anh nghe lòng mình lâng lâng chi lạ.

Đến đường quẹo vào nhà mẹ mà Hoài Bảo lại chạy thẳng luôn với một tốc độ rất chậm. Hoài Bảo cũng không hiểu tại sao anh lại làm như vậy. Còn Quế Lâm vẫn vô tư, tay cô vẫn vịn vào eo anh. Thấy anh đi thẳng, cô nhắc:

− Sao anh không quẹo vào nhà mẹ?

Hoài Bảo kiếm cớ:

− Tiện đường, anh định đi mua cho mẹ mấy trái sầu riêng luôn.

Quế Lâm tin ngay, cô nói:

− Còn xa lắm anh ạ! Từ đây đến chỗ bán phải mất gần mười lăm phút cơ.

Giọng Hoài Bảo ngọt ngào:

− Cũng còn sớm mà.

Quế Lâm lại trách:

− Sao lúc nãy anh lại la em là đã trễ rồi?

Hoài Bảo không trả lời, chỉ khẽ quay lại nhìn cô, môi nở nụ cười khó hiểu.

Quế Lâm chợt nhận ra là mình đang quá gần gũi với anh, không có khoảng cách giữa hai người. Nhanh như chớp, cô rút đôi tay về và thầm trách mình hời hợt, vịn vào người ta nãy giờ mà cũng không nhận ra.

Thấy cử chỉ khác lạ của Quế Lâm, Hoài Bảo hỏi:

− Em làm gì vậy?

Quế Lâm ngu ngơ:

− Em có làm gì đâu?

Hoài Bảo lại hỏi, giọng hơi buồn:

− Em sợ anh lắm à?

Quế Lâm tư lự:

− Em không có.

Hoài Bảo buộc tội:

− Nếu không phải vì sợ anh sao em lại có cử chỉ kỳ lạ như vậy? - Rồi anh nói thêm - Em có nghĩ là cử chỉ khi nãy của em có thể làm anh bị tổn thương không? Anh nói thật, anh muốn gì mà chẳng được vì trên danh nghĩa, anh là chồng của em mà.

Rồi như chưa hết ấm ức, anh nói tiếp:

− Nếu bạn anh mà nhìn thấy anh chở em xa lạ như vậy, không biết họ sẽ nghĩ gì về chúng ta đây. Em có hiểu ý anh không vậy Quế Lâm?

Những lời anh nói cũng đúng chứ chẳng sai, nhưng cô cảm thấy buồn bã trong lòng. Vì thật ra cô cũng khó xử lắm. E dè với anh thì sợ người khác nhìn thấy rồi bàn tán. Còn thân mật với anh thì cô lại chẳng quen. Giờ cô cũng không biết phải cư xử thế nào để anh vừa lòng nữa.

Chỉ có vậy mà mắt cô đã ươn ướt. Thấy cô lặng thinh hoài không nói năng gì, khi ngừng xe ghé vào sạp trái cây Hoài Bảo mới nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Quế Lâm. Trả tiền xong, để hai trái sầu riêng ở phía trước, anh cho xe chạy chậm lại và hỏi cô:

− Em khóc hả Quế Lâm?

Quế Lâm chối phăng

− Đâu có, em đâu có khóc! Tại có con gì vừa bay vào mắt em thôi.

Hoài Bảo khẳng định:

− Anh không tin đâu, em đừng có gạt anh - Rồi anh nhẹ giọng - Anh nói như vậy có gì đâu mà em phải khóc chứ.

Giọng Quế Lâm buồn tênh:

− Em không biết mình phải làm sao để anh vừa lòng nữa.

Câu nói của cô vừa nhẹ nhàng vừa có gì đó như hờn trách khiến Hoài Bảo cũng phải suy nghĩ lại những câu nói khi nãy của anh. Thực tế, anh chưa một lần nắm tay cô thì làm sao bảo cô thân mật với anh trước mặt người khác được chứ. Nghĩ ra mình cũng hơi quá đáng nên Hoài Bảo định tìm dịp nào đó xin lỗi cô.

Tuy không muốn nhưng Quế Lâm cũng cố gắng ngồi gần anh hơn một chút, vì cô sợ người ngoài nhìn vào sẽ làm cho anh khó xử.

Đến con đường quẹo vào nhà, Hoài Bảo nhắc:

− Em đừng khóc nữa, kẻo mẹ lại hỏi đấy. Mẹ tinh ý lắm.

− Em biết rồi. Em đâu có khóc nữa.

Nghe câu nói dễ thương của cô, tự dưng Hoài Bảo muốn nắm chặt lấy bàn tay cô để xin lỗi về những nỗi buồn vừa nãy anh gây ra cho cô nhưng lại ngượng nên không dám. Anh chỉ quay lại nhìn gương mặt đã hơi tươi lại một chút nhưng đôi mắt vẫn còn đượm một nỗi buồn.

Xe đã ngừng lại trước nhà. Quế Lâm bước vội xuống. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi không còn ngồi chung xe với anh. Cô đi vào nhà thật nhanh.

Hoài Bảo tay xách hai trái sầu riêng đi vào, anh gọi cô thân mật:

− Em cầm vào cho mẹ, anh ra ngoài một chút!

Quế Lâm cũng ngọt ngào trả lời anh:

− Đưa đây em!

Bà Khoa ngồi trong phòng khách nghe con trai và con dâu nói chuyện ngọt ngào như vậy, lòng cũng mừng thầm.

Quế Lâm vào đến phòng khách, để hai trái sầu riêng lên bàn rồi cô khoanh tay lễ phép chào mẹ chồng:

− Thưa mẹ, con mới qua.

Nhìn con dâu, bà Khoa quan tâm hỏi:

− Hổm rày có gì buồn không con? Còn chuyện học hành thế nào?

Quế Lâm đáp trong khi vẫn còn đứng đó:

− Dạ thưa mẹ, con vẫn khỏe và việc học thì vẫn bình thường.

− Coi con kìa! Ở chung một nhà rồi, con đừng giữ kẽ quá như vậy. Ngồi xuống đi con!

Quế Lâm ngồi xuống cạnh bà Khoa. Mãi vẫn chưa thấy Hoài Bảo vào, bà Khoa hỏi nhỏ Quế Lâm:

− Từ hôm đám cưới đến nay, thằng Bảo nó có bỏ đi chơi đêm không con?

Quế Lâm giấu kín mọi chuyện:

− Dạ không đâu mẹ ạ. Ngoài đi làm ở công ty ra, anh Bảo chẳng đi đâu cả. Nếu có thì ảnh cũng rủ con đi cùng.

Thấy con dâu có vẻ thật thà, bà Khoa chỉ bảo thêm:

− Con nhớ phải để mắt đến chồng con đó. Nó đẹp trai lại có chức có quyền, thiếu gì phụ nữ muốn đeo theo nó đó.

Quế Lâm gật đầu cho mẹ chồng an tâm:

− Dạ, con biết rồi mẹ ạ.

Rồi Quế Lâm chuyển sang đề tài khác, cô không muốn mình phải nói dối bà thêm nữa. Cô hỏi:

− Mấy hôm nay mẹ có khỏe không ạ?

Bà Khoa cười, ánh mắt ngời vẻ hạnh phúc:

− Nhờ đi bộ vào mỗi sáng sớm mà mẹ ăn cảm thấy ngon miệng lắm, ngủ cũng được nữa.

Quế Lâm càng quan tâm hơn:

− Mẹ thức dậy lúc mấy giờ?

− Bốn giờ là mẹ đã dậy rồi. Bốn giờ rưỡi mẹ bắt đầu ra khỏi nhà đi bộ đến khoảng gần sáu giờ thì về nhà - Và bà nói thêm với vẻ tin tưởng - Bác sĩ dặn mẹ là nếu mỗi ngày mẹ đi bộ được khoảng bốn năm cây số thì không cần thuốc thang gì cả. Vì vậy, mẹ mới cố gắng đấy. Nhưng kết quả đúng là khả quan lắm con ạ.

Bà Khoa vừa nói xong câu thì Hoài Bảo từ ngoài vào đến. Anh ngồi cạnh bên bà Khoa, nói giọng vui vẻ:

− Mẹ và vợ con nói chuyện gì mà vui quá vậy? Cho con tham gia với được không?

Bà Khoa vừa cười vừa ghẹo con:

− Mẹ hỏi Quế Lâm coi bao giờ thì nó cho mẹ đứa cháu để mẹ ẵm bồng đây.

Nghe bà Khoa nói như vậy, Quế Lâm ửng hồng đôi má. Cô không dám nhìn Hoài Bảo vì cô biết rằng anh đang đăm đắm nhìn cô.

Đỡ lời cho Quế Lâm, Hoài Bảo nói với mẹ:

− Việc đó để từ từ đi mẹ! Quế Lâm còn phải đi học nữa mà. Tụi con chưa tính đến đâu.

Bà Khoa nhìn con trai, dịu dàng nói:

− Mẹ biết chứ! Mẹ chỉ ghẹo con thôi, chứ Quế Lâm còn trẻ thế này và đang đi học nữa thì vội vã gì - Rồi bà nhìn sang Quế Lâm, hỏi cô - Bao giờ thì con tốt nghiệp hả Quế Lâm?

Quế Lâm nhẹ nhàng đáp:

− Dạ, còn gần một năm nữa mẹ ạ.

Nghe qua, bà Khoa dặn dò thêm:

− Đến khi ra trường thì con hãy vào công ty phụ giúp cho Hoài Bảo luôn. "Đồng vợ đồng chồng, tát biển Đông cũng cạn" mà, con thấy đúng không?

Quế Lâm khẽ đáp:

− Dạ.

Chợt nhớ đến buổi cơm chiều, bà Khoa gọi chị giúp việc:

− Tư à! Tư!

Chị Tư là một phụ nữ tuổi chừng ba mươi mấy, trông rất gọn gàng từ nhà bếp chạy lên khi nghe bà chủ gọi:

− Dạ, bà gọi con?

Thấy chị Tư lên tới, bà Khoa liền hỏi:

− Cơm nước xong cả chưa Tư?

Chị Tư gật đầu:

− Dạ, xong cả rồi bà chủ.

− Vậy thì dọn ra luôn đi nhé.

Chị Tư vừa lui ra vừa đáp:

− Dạ.

Thấy chị Tư vào nhà bếp rồi, Quế Lâm xin phép bà Khoa:

− Mẹ cho con ra sau phụ chị Tư với nhé mẹ.

Bà Khoa không đồng ý:

− Chỉ có mỗi chuyện dọn cơm ra thôi chứ có gì nhiều nhặn đâu mà cần con vào phụ. Hãy ở đây! Nhân có hai đứa ở đây, để mẹ tính xem hôm nào ra Vũng Tàu coi những nhà nghỉ của mình ngoài đó xây dựng đã xong chưa.

Nghe bà Khoa gợi ý như thế, Quế Lâm liền kiếm cớ từ chối ngay. Cô sợ nếu đi chung với bà mà ngủ lại qua đêm thì chẳng lẽ cô và Hoài Bảo lại ngủ riêng phòng. Còn nếu ngủ chung phòng với anh thì cô biết tính sao đây. Từ những lo âu đó, cô vội nói:

− Lúc này con bận thi lắm. Hay là mẹ và anh Bảo đi trước, bao giờ có dịp nghỉ hè hay lễ gì đó thì con sẽ đi cùng.

Bà Khoa lý lẽ:

− Đâu có được! Đi đâu cũng phải có vợ có chồng chứ. Một đứa đi còn một đứa ở nhà thì coi sao được - Rồi nhìn sang con trai, bà Khoa hỏi - Mẹ nói như vậy có đúng không Bảo?

Hoài Bảo không biết phải trả lời mẹ như thế nào cho vẹn cả đôi bên nên anh đành theo ý mẹ:

− Dạ, con nghĩ mẹ nói cũng đúng. Để con chọn thứ bảy, chủ nhật nào đó thuận tiện rồi vợ chồng con đi luôn.

Như muốn kết thúc câu chuyện, bà nói luôn:

− Quyết định vậy nhé Quế Lâm!

Thấy bà Khoa đã quyết như vậy, Quế Lâm nhìn Hoài Bảo có ý không bằng lòng với câu trả lời khi nãy của anh.

Còn bà Khoa thì nghĩ vậy là mọi chuyện đã bàn xong nên đứng lên:

− Đi vào ăn cơm thôi, các con!

Để cho bà Khoa đi trước, còn lại Hoài Bảo, Quế Lâm chất vấn:

− Tại sao anh lại nói với mẹ như thế? Sao anh không viện lý do để em ở nhà. Em đi theo rồi... phải làm sao đây?

Nghe Quế Lâm nói như vậy, Hoài Bảo thắc mắc:

− Em giải thích rõ anh nghe xem. Em nói chung chung như vậy anh không hiểu.

Quế Lâm cố nói ra những trở ngại của hai người:

− Thì đi chung đó! Ngủ chung đó! Làm sao như vậy được chứ?

Giờ đây Hoài Bảo mới chợt nhớ ra. Anh thừ người lẩm nhẩm:

− Anh quên mất chuyện đó! Có mẹ đi theo dứt khoát mình phải ngủ chung một phòng rồi. Còn nếu ngủ riêng thì nhất định là mẹ sẽ để ý - Nhưng rồi anh động viên Quế Lâm - Chuyện cũng đã lỡ rồi, không thể nói đi nói lại được. Mà em cứ an tâm đi, nếu có ngủ chung phòng thì anh sẽ hy sinh nằm dưới gạch cho , vậy được chưa?

Hoài Bảo nói đến đây thì chị Tư bước vào:

− Bà gọi cậu với cô qua dùng cơm.

Hoài Bảo lịch sự đáp lại:

− Cám ơn chị. Tôi và vợ tôi sẽ sang ngay.

Rồi anh nhìn sang Quế Lâm bằng ánh mắt âu yếm và nói một cách ngọt ngào:

− Mình đi thôi em!

Quế Lâm mở to mắt nhìn anh. Tuy biết hai người đang diễn vai nhưng cô vẫn bỡ ngỡ trước những lời âu yếm ngọt ngào của anh. Rồi cô cho rằng, chỉ có những lúc như thế này anh mới cư xử với cô như thế thôi.

Lúc Quế Lâm và Hoài Bảo về đến nhà thì đã hơn mười giờ. Hai người vừa vào nhà thì chuông điện thoại chợt reo lên inh ỏi. Hoài Bảo dựng xe xong, anh đến cầm ống nghe lên nghe. Quế Lâm đứng khóa cửa nhưng vô tình cô nghe được câu nói ngọt ngào của anh:

− Anh mới về tới đây.

Rồi anh lại nói tiếp:

− Ngày mai là chủ nhật rồi. Anh sẽ ở bên em suốt ngày. Như vậy, em vừa lòng chưa.

Nghe những câu nói đó, Quế Lâm đã biết là Hoài Bảo đang nói chuyện với ai rồi. Chỉ có với Bách Điệp anh mới có lời nói ngọt ngào như thế mà thôi. Hoài Bảo không để ý gì đến cô, anh cứ tự nhiên nói:

− Được rồi, ngày mai anh sẽ đền cho. Vậy thôi, anh cúp máy nhé!

Khi Hoài Bảo gác máy thì Quế Lâm đã đi vào phòng mình. Cô không ghen nhưng cảm thấy xót xa cho bản thân quá. Vở kịch này không biết cô phải đóng đến bao giờ mới được hạ màn đây.

Ngày mai chủ nhật, Hoài Bảo đã có tiết mục đi chơi rồi. Còn cô sẽ đi đâu đây? Chẳng lẽ cô cứ mãi thu mình vào vỏ ốc một mình sao? Chắc cô cũng phải tìm một nơi nào đó đi chơi cho khuây khỏa.

Còn Hoài Bảo, khi trở vào phòng mình, anh nhớ lại những lời trách móc, giận hờn của Bách Điệp mà thấy khó chịu. Anh có cảm giác như Bách Điệp đang muốn quản lý hết cả mọi cuộc sống riêng tư của anh vậy.

Tự dưng Hoài Bảo nhớ đến Quế Lâm, không biết giờ này cô đã ngủ chưa. Nằm đây mà anh nhớ đến mùi thơm thoang thoảng từ tóc cô, nét mặt trẻ trung nhưng pha chút chịu đựng trông rất đáng yêu của cô. Còn Bách Điệp, từ ngày tai nạn xảy ra với cô, dường như tính tình của Bách Điệp thay đổi hoàn toàn, đôi khi tỏ ra quá đáng khiến anh rất bực mình.

Tuy vậy, nhưng Hoài Bảo vẫn nhớ đến lời hứa của mình, và nhất là lúc này, anh không thể bỏ mặc cô được, khi mà vì anh, cô đã trở nên tội nghiệp thế này.

Nghĩ đến đây, cảm thấy mệt mỏi, Hoài Bảo cố dỗ giấc ngủ cho mình, một giấc ngủ đầy phiền muộn đan xen với những bực mình mà anh tự buộc vào mình dù rằng anh không muốn.

Hoài Bảo tỉnh giấc khi nghe tiếng ồn ào nơi phòng khách rồi tiếp đến là giọng cười trong vắt của Quế Lâm. Anh nghe cô lí lắc hỏi:

− Sao thầy biết nhà Lâm mà ghé qua?

Rồi giọng một người thanh niên:

− Thầy chỉ đi ngang qua đây thôi. Tình cờ nhìn thấy Quế Lâm đứng tưới kiểng nên mới ghé vào đó chứ.

Rồi tiếp đó là giọng Quế Lâm:

− Thầy đi đâu mà sớm vậy thầy?

Giọng một người thanh niên rất ấm trả lời cô:

− Thầy đi mua đồ ăn sáng cho mẹ thôi.

Quế Lâm hỏi tiếp:

− Sao thầy không chở cô đi cùng?

Giọng người thanh niên đáp gọn:

− Có cô đâu mà chở chứ! Thầy còn đang định nhờ Quế Lâm tìm giúp một cô đây.

Quế Lâm vẫn hồn nhiên:

− Thầy chỉ nói vậy cho vui thôi, phải không thầy?

Rồi giọng người đàn ông đáp ngọt lịm:

− Đâu có, thầy nói thật đấy chứ!

Nghe đến đây, Hoài Bảo chợt cảm thấy khó chịu, khác hẳn với cảm giác sảng khoái vừa nãy lúc thức giấc. Anh ngồi dậy, đi vào toilet làm vệ sinh cá nhân. Khi trở ra, anh lại nghe:

− Quế Lâm sống ở đây với ai?

Giọng Quế Lâm thản nhiên:

− Em sống ở đây với người anh họ.

Giọng người thanh niên có vẻ quan tâm:

− Vậy ba má của Quế Lâm đâu mà em phải sống với anh họ?

− Dạ, ba má em mất cả rồi.

Giọng người thanh niên như đồng cảm:

− Anh họ của Quế Lâm làm gì?

− Dạ, ảnh làm cho một công ty du lịch.

Nghe đến đây, Hoài Bảo chợt cảm thấy cơn giận bùng lên trước hai từ "anh họ" mà Quế Lâm gán cho anh.

Anh mặc vội bộ đồ vào, chải sơ mái tóc rồi đi ngang qua phòng khách. Chẳng để Quế Lâm kịp nói năng gì, anh lên tiếng với giọng trịch thượng:

− Ở nhà coi nhà, tôi đi công chuyện đó. Chiều tối tôi mới về.

Nói xong, anh đi luôn ra cửa, chẳng thèm gật đầu chào Chí Văn, người khách của Quế Lâm dù anh đã lịch sự đứng lên chào anh.

Thấy thái độ khác thường của Hoài Bảo, Quế Lâm không khỏi ngạc nhiên. Cô không hiểu sao hôm nay anh lại có thái độ kỳ lạ như vậy. Sợ Chí Văn đánh giá Hoài Bảo, Quế Lâm tươi cười, cố giải thích:

− Thầy biết không, ông anh họ em là như vậy đó. Nói chuyện rất trực tính, nhưng ảnh rất tốt bụng. Mong thầy đừng để bụng thái độ của ảnh.

Chí Văn cũng cười độ lượng:

− Chắc là có chuyện gì đó làm ảnh không vui. Thầy nghĩ đó là chuyện nhỏ thôi. Thầy không để ý đâu.

Chí Văn lại hỏi tiếp:

− Anh ấy đã lập gia đình chưa?

Quế Lâm đành phải lắc đầu, nói cho qua chuyện:

− Anh Bảo vẫn chưa có vợ. Nhưng hình như ảnh đã có người yêu.

Chí Văn nhìn Quế Lâm một cách trìu mến, hỏi tiếp:

− Còn Quế Lâm thì sao, đã có người yêu chưa?

Quế Lâm chỉ mỉm cười không trả lời câu hỏi của Chí Văn. Cô cố tình né tránh, bởi nói thật thì cô chưa thể nói được. Còn nói dối anh thì cô lại không thích. Vì vậy cô đành phải lặng thinh. Với nét mặt đượm buồn, cô chuyển sang chuyện khác:

− Nhà thầy có gần đây không hở thầy?

Vừa suy nghĩ, Chí Văn vừa nói:

− Cách đây khoảng ba cây số. Thế cũng không xa lắm, phải không Quế Lâm?

Nghe câu hỏi có nhiều ẩn ý của Chí Văn, Quế Lâm không biết phải trả lời thế nào, cô tư lự:

− Em chưa biết nhà thầy nên xa hay gần em đâu có xác định được.

Được dịp, Chí Văn nói luôn:

− Hôm nào có dịp, mời em đến nhà thầy chơi.

Quế Lâm lấp lửng:

− Dạ, chuyện đó để lúc nào rảnh hẵng tính.

Chí Văn thật lòng:

− Thầy mời em thật lòng mà.

Quế Lâm đành miễn cưỡng gật đầu:

− Vậy hôm nào em sẽ đến.

Biết Quế Lâm chưa ăn sáng, Chí Văn cũng nghe bụng đói, cộng thêm ý muốn mua bún bó Huế về cho mẹ nên Chí Văn mời:

− Quế Lâm chắc chưa ăn điểm tâm đâu nhỉ?

Quế Lâm thật tình trả lời:

− Dạ.

− Vậy thầy mời em đi ăn bún bò Huế với thầy được không? Thầy biết chỗ này nấu rất ngon. Đi với thầy nhé Quế Lâm.

Quế Lâm vội từ chối:

− Dạ, em cám ơn thầy. Nhưng em đã có mấy cái hột gà để dành sẵn trong tủ lạnh rồi.

Thật là không thể lay chuyển được Quế Lâm. Đúng như lời đồn trong lớp:"Quế Lâm là một cô gái đẹp nhưng rất lạnh lùng, hình như cô chỉ có toàn là bạn gái". Chí Văn biết là thế nhưng anh không hiểu tại sao Quế Lâm lại như thế. Nên hôm nay, khi thấy Quế Lâm, anh không ngại ngùng gì khi ghé nhà mời cô ăn sáng. Dù bị từ chối nhưng anh nhủ thầm sẽ ghé lại thường xuyên hơn với nhiều lý do mà chỉ một mình anh biết.

Thời gian không còn sớm, để dịp khác vậy. Nghĩ thế nên Chí Văn đứng lên:

− Thôi, thầy mời mãi mà Quế Lâm không chịu đi cùng, đành phải đi một mình vậy. Buồn thật!

Quế Lâm cũng đứng lên tiễn Chí Văn ra cổng. Khi trở vào, lòng cô ngổn ngang bao nhiêu suy nghĩ. Những lời nói đầy ẩn ý của Chí Văn khiến cô hơi ngại. Nếu thầy ghé đây thường xuyên hơn thì cô không biết phải cư xử thế nào? Ai sẽ hiểu cho cô đây. Nhất là Hoài Bảo, anh sẽ nghĩ về cô thế nào?

Rồi Quế Lâm lại nhớ đến gương mặt khó đăm đăm của Hoài Bảo sáng nay, cô nhủ thầm: "Không lẽ anh lại nhỏ mọn đến thế sao. Anh có quá nhiều tự do. Còn cô thì sao..."

Nghe tiếng chân Hoài Bảo đi vào, Bách Điệp vẫn nằm dài trên giường với nét mặt ủ dột.

Hoài Bảo đẩy nhẹ cửa đi vào. Anh ngồi xuống kế bên cô, hỏi giọng ân cần:

− Em ăn sáng chưa?

Với vẻ giận hờn, Bách Điệp quay mặt vào trong:

− Có ai mua cho đâu mà ăn.

Nghe Bách Điệp than thở như vậy, Hoài Bảo nhìn quanh quất. Không thấy Hồng Loan đâu, anh hỏi:

− Chứ Hồng Loan đâu mà em không nhờ cô ấy mua giùm?

Vẫn quay mặt vào tường, Bách Điệp nói trỏng:

− Hồng Loan đã về nhà nó hồi chiều hôm qua rồi, vì ba cô ấy bị bệnh.

Hoài Bảo buông tiếng thở ra với nét mặt hơi bất mãn.

Nghe tiếng thở dài của anh, Bách Điệp cảm thấy khó chịu. Cô nhìn anh, nặng nhẹ:

− Tôi đâu có buộc anh phải đến đây với tôi đâu mà anh ngồi thở dài thở ngắn. Tôi đâu có cần anh lo cho tôi. Anh cứ bỏ mặc tôi đi. Ai bảo anh thương hại tôi chứ?

Nói xong, Bách Điệp cố tình để cho hai dòng nước mắt tuôn rơi, có như thế cô mới mong điều khiển được anh theo ý muốn của mình.

Thấy những giọt nước mắt của Bách Điệp, giọng Hoài Bảo dịu lại:

− Anh đâu có biết là Hồng Loan bỏ em lại một mình như thế này. Giờ em muốn ăn gì, để anh đi mua.

Bách Điệp vẫn lặng thinh với những giọt nước mắt ngắn dài. Hoài Bảo nắm nhẹ tay cô:

− Thôi, nín đi! Hôm nay anh sẽ ở đây với em cả ngày, được không? Anh sẽ nấu cơm cho em ăn nhé. Nào, cười đi nào!

Bách Điệp nhăn nhó:

− Buồn muốn chết mà anh bảo người ta cười, ai mà cười cho được.

Thấy Bách Điệp đã chịu nói chuyện, Hoài Bảo tỉ tê:

− Anh đi mua phở, hai chúng ta cùng ăn nhé.

Bách Điệp nói với vẻ ước ao:

− Em chỉ thích anh chở em đi ăn thôi, mà làm sao được chứ. Mua về đây thì lại không được ngon mấy.

Hoài Bảo cảm thông với cô, anh phân bày:

− Tại em không chịu chữa trị để đi tới đi lui cho thuận tiện, chứ anh đâu có muốn em suốt ngày ngồi trên xe lăn thế này đâu.

Bách Điệp đổ lỗi:

− Tại anh chứ đâu phải tại em! Tại anh không chịu dứt khoát sớm với Quế Lâm. Anh muốn thấy em đau khổ thế này mãi, đúng không?

Hoài Bảo tỏ vẻ đau khổ:

− Em cũng phải hiểu mà thông cảm cho anh chứ. Đám cưới chưa được một tháng mà em bảo anh phải dứt khoát thì dứt khoát thế nào đây. Em phải cho anh chút thời gian mới được chứ!

Bách Điệp tỏ vẻ khó chịu:

− Em bị tàn phế thế này cũng chỉ là vì anh thôi. Nếu anh có yêu em thật lòng thì anh hãy chứng minh cho em thấy đi.

Hoài Bảo gật đầu:

− Được! Chờ một thời gian nữa, rồi anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh sẽ mang đến hạnh phúc cho em. Hãy ráng đợi anh nhé, Bách Điệp!

Bách Điệp với nét mặt đầy vẻ quan tâm, cô hỏi anh:

− Anh bảo em chờ anh một thời gian, mà là bao lâu chứ? Một năm, hai năm hay em phải chờ suốt cả cuộc đời em.

Hoài Bảo hứa hẹn với Bách Điệp:

− Em hãy chờ anh, nhiều nhất là hai năm nữa thôi. Giờ em ở nhà, anh đi mua phở nghen!

Bách Điệp tỏ vẻ chán đời:

− Em không muốn ăn nữa.

Hoài Bảo nói với nỗi xót xa:

− Coi em kìa! Đã xanh xao thế kia mà lại không chịu ăn thì làm sao có sức khỏe mà chờ đợi anh chứ. Nếu em yêu anh thì em phải cố gắng ăn uống thật nhiều vào, cho đẹp ra mà xứng với anh chứ.

Bách Điệp lo sợ hỏi:

− Chẳng lẽ bây giờ em xấu xí lắm hay sao?

Hoài Bảo dọa cô:

− Bây giờ thì chưa đâu! Nhưng nếu em cứ nhịn ăn mãi thì có ngày trở nên xấu xí cho coi.

Bách Điệp tỏ ra ngây thơ:

− Vậy thì anh đi mua ngay đi. Em sẽ nghe lời anh.

Hoài Bảo cảm thấy rất vui khi Bách Điệp nghe lời anh, nhưng trongniềm vui đó là một điều gì đấy bất an. Như không muốn suy nghĩ thêm, anh nói:

− Em nằm nghỉ đi! Anh đi mua rồi sẽ về ngay thôi.

Hoài Bảo đi rồi, Bách Điệp nhảy vội xuống giường đến ngắm mình trong gương, ngắm thật kỹ rồi cô nói một mình:

− Mình thấy mình có vẻ mập ra thêm nữa là khác. Sao ảnh lại bảo là mình ốm đi. Chắc là ảnh chỉ lo cho mình vậy thôi.

Nói xong, cô tự cười với vẻ thích thú.

Bách Điệp vươn vai cho thư thả rồi cô thay vội bộ đồ bằng phi bóng thơm tho, chải lại mái tóc cho suôn rồi bước lên xe lăn ngồi chờ Hoài Bảo.

Khi Hoài Bảo về, anh ngạc nhiên nhìn cô hỏi:

− Bộ Hồng Loan vừa đến hả em?

Bách Điệp ngơ ngác:

− Hồng Loan đâu có đến. Mà sao anh lại hỏi em như vậy?

Hoài Bảo mỉm cười giải thích:

− Tại anh thấy em tươm tất quá, như có ai đến chăm sóc cho em vậy.

Bách Điệp làm như vừa hiểu ra, cô vội trả lời:

− À! Anh hỏi vậy là vì thấy em thay đồ xong và ngồi trên xe lăn phải không?

Hoài Bảo gật đầu. Anh bày hai tô phở ra mâm rất gọn gàng và ngon mắt. Bách Điệp giải thích:

− Bộ đồ này là do Hồng Loan sợ hôm nay anh không đến nên đã chuẩn bị sẵn cho em.

Bách Điệp nói xong, Hoài Bảo chợt nhớ ra lúc nãy ngồi trên giường, anh nào có thấy bộ đồ nào đâu. Sợ là mình nhớ không chính xác, anh cố lục lại trí nhớ một lần nữa. Rõ ràng lúc đó trên giường nào có bộ quần áo nào đâu, chỉ có một cái chăn đắp ngang trên bụng Bách Điệp mà thôi. Vậy là bộ đồ cô đang mặc ở đâu mà có? Nếu ở trong tủ quần áo thì làm sao cô có thể tự mình lấy thay được chứ. Chẳng lẽ Bách Điệp đang có điều gì giấu giếm anh?

Một dấu hỏi đặt ra trong đầu nhưng Hoài Bảo vẫn tỏ vẻ thản nhiên, anh hỏi tiếp:

− Sao em có thể tự qua xe lăn ngồi được vậy?

Bách Điệp trả lời có vẻ khó chịu:

− Lúc nãy xe lăn để dưới chân giường, em kéo nó lại sát bên rồi em cố gắng leo qua thôi.

Câu trả lời này cũng có lý, Hoài Bảo dẹp nỗi nghi ngờ khi nãy lại. Anh thân mật đẩy cô lại bàn cùng ăn phở với mình.

Bách Điệp dường như cũng nhận ra sự nghi ngờ của Hoài Bảo về chuyện bộ quần áo lúc nãy nên cô cười nói:

− Lúc nãy anh không biết đâu, em thay đồ khó khăn lắm, nhức buốt cả đôi chân ấy chứ.

Hoài Bảo tuy không tin lắm nhưng anh nói cho qua chuyện:

− Sao không đợi anh về phụ cho?

Bách Điệp nguýt anh:

− Ai mà dám chớ! Anh cứ đùa mãi - Rồi như chợt nhớ ra, cô hỏi - Anh à! Nếu lỡ như Quế Lâm có con với anh thì làm sao anh có thể ly dị với cô ấy được.

Hoài Bảo cố tình thử lòng Bách Điệp, anh hỏi:

− Nếu lỡ như vậy thì em nghĩ mình tính sao đây?

Bách Điệp chua ngoa:

− Anh không được để chuyện đó xảy ra đâu. Nếu lỡ xảy ra như vậy rồi thì anh phải bảo cô ấy phá bỏ ngay.

Hoài Bảo hỏi tiếp:

− Nếu Quế Lâm không đồng ý bỏ đứa con thì sao?

Bách Điệp xẵng giọng:

− Thì anh phải tìm mọi cách để cô ấy nghe lời anh chứ.

Nghe qua những lời này của Bách Điệp, Hoài Bảo nghe lòng bất mãn vô cùng. Một người phụ nữ mà không có tình thiêng liêng mẫu tử, chỉ vì quyền lợi của riêng mình như thế thật là đáng sợ. Dù vậy anh vẫn giữ kín nỗi bất mãn vào lòng, chỉ lặng thinh không nói gì.

Bách Điệp lại nhìn anh ngọt ngào:

− Anh Bảo à! Em muốn có con với anh lắm.

Đã nghe nhưng Hoài Bảo hơi thắc mắc. Tại sao Bách Điệp không đi lại được lúc này mà lại muốn có con với anh. Nghĩ thế, anh hỏi ngay:

− Chân em bị thế này, em không điều trị thì khi có con, em làm sao chăm sóc con cho tốt được.

Bách Điệp tỏ vẻ suy nghĩ rồi cô nói:

− Nếu em chịu điều trị cho khỏi hẳn đôi chân thì anh có bằng lòng có con với em không?

Hoài Bảo nói một cách thẳng thắn:

− Giờ đây, điều trước tiên là anh muốn cho em đi trị lành đôi chân như ngày xưa. Còn về chuyện có con hay không, anh thật sự không muốn làm cho em khổ thêm nữa. Anh chỉ muốn bao giờ chúng ta chính thức là vợ chồng, thì hãy tính đến chuyện đó.

Nghe qua, Bách Điệp cười nhạt:

− Em biết là anh sẽ từ chối em mà. Em chỉ hỏi thử lòng anh vậy thôi. Em biết anh là người sống rất có nguyên tắc mà. Anh đâu có thích những mối quan hệ lăng nhăng như vậy.

Nói xong, Bách Điệp buông đũa khi tô phở vẫn còn hơn một nửa, rồi cô tự đẩy xe ra phòng khách.

Hoài Bảo lặng thinh nhìn theo những cử chỉ của cô. Anh không thể chiều cô mãi được nữa, dù biết rằng do lỗi của anh mà cô bị tổn thương như vậy. Nhưng tại sao cô lại không chịu đi điều trị cho lòng anh được nhẹ nhõm hơn chứ? Cô lúc nào cũng đòi anh phải ly dị với Quế Lâm, chuyện này làm cho anh bất mãn vô cùng. Nhưng anh cũng không biết nên cư xử như thế nào khi mọi chuyện đã đến nước này rồi.

Không quan tâm đến Bách Điệp nữa, Hoài Bảo ngồi ăn tô phở của mình một cách ngon lành, mặc cho cô muốn làm gì thì làm. Ăn xong, anh bước ra phòng khách, ngồi đốt cho mình một điếu thuốc.

Bách Điệp bỏ ra ngoài là muốn anh phải đến năn nỉ cô, nhưng vì Hoài Bảo cảm thấy đó không phải là lỗi của mình nên anh vẫn ngồi yên với điếu thuốc trên môi. Gương mặt lộ vẻ quyết tâm, anh đề nghị:

− Bách Điệp! Nếu em ngại không muốn đến bệnh viện chữa bệnh thì anh sẽ mời bác sĩ đến đây để khám và điều trị đôi chân cho em, em thấy thế nào?

Bách Điệp gắt gỏng:

− Tôi đã nói với anh nhiều lần rồi, anh còn hỏi gì nữa!

Không còn kiên nhẫn nữa, Hoài Bảo cao giọng:

− Tại sao em cứ muốn làm khó cho anh vậy chứ? Em cứ đòi hỏi mọi thứ nơi anh, mà lại không muốn làm theo ý anh dù là một chuyện nhỏ.

Bách Điệp lại cười gằn:

− Vậy thì anh cứ bỏ mặc tôi đi, tôi không nghe lời anh đó. Ai bảo lương tâm anh cắn rứt làm gì, tôi đâu có cần sự thương hại của anh. Tôi chỉ cần tình yêu thật sự của anh mà thôi. Anh hiểu chứ?

Khi nói câu này, Bách Điệp đã đặt cược một ván cuối cùng. Hoặc là anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô, còn nếu không thì anh sẽ bỏ rơi cô. Nhưng như thế cũng không sao, cô cũng không mất mát gì, không cần phải đóng kịch thêm cho khổ thân.

Lời của Bách Điệp nói ra đánh đúng điểm yếu của Hoài Bảo là tính trách nhiệm nơi anh. Vì vậy, dù giận nhưng anh cũng không thể bỏ mặc cô được. Anh dịu giọng:

− Em có nghe lời anh thì mới tốt cho em. Em phải hiểu cho anh chứ. Nhưng nếu em không muốn thì anh cũng không ép em nữa. Em cứ làm theo ý muốn của mình - Rồi nhỏ giọng hơn, anh trầm ngâm - Nhưng anh chỉ sợ mai mốt nếu anh phải đi công tác xa một hai ngày hoặc cả tuần thì ai sẽ chăm sóc cho em đây khi Hồng Loan bận việc.

Biết chắc Hoài Bảo không thể bỏ mặc mình, Bách Điệp trở lại vẻ ngọt ngào:

− Bao giờ anh có đi công tác thì anh phải nói cho em biết trước để em dặn Hồng Loan chứ.

Nhớ đến lời của mẹ hôm qua, Hoài Bảo nói luôn:

− Tuần sau gia đình anh sẽ đi Vũng Tàu, chắc là ba bốn ngày mới về.

Với ánh mắt giận dữ, Bách Điệp hỏi ngay:

− Luôn cả Quế Lâm à?

Hoài Bảo gật đầu:

− Ừ, mẹ anh muốn như thế mà.

Bách Điệp mỉa mai:

− Chứ không phải bản thân anh cũng muốn như thế sao? Anh quả thật là một người con hiếu thảo.

Hoài Bảo không kềm được cơn bực bội, anh hỏi:

− Em nói như vậy mà nghe được hay sao chứ?

Bách Điệp cao giọng:

− Đúng, em ghen đó, anh làm gì em nào? Lúc nào anh cũng có con nhỏ đó ở cạnh bên, làm sao anh ly dị nó cho được chứ. Anh chỉ muốn lừa gạt tình cảm của em thôi.

Hoài Bảo cũng lớn tiếng:

− Những suy nghĩ của em thật là nông cạn. Em nghĩ lại đi, Quế Lâm có tội tình gì đâu, mọi chuyện cũng chỉ là do mẹ anh quyết định mà thôi. Cô ấy hoàn toàn vô tội mà.

Bách Điệp cao giọng:

− Anh lại còn dám bênh vực nó ư? Vậy là anh đã yêu nó rồi. Anh đừng gạt tôi nữa!

Lời của Bách Điệp nói, Hoài Bảo cũng không thèm đính chính làm gì. Anh cố kiềm chế cơn giận đang bùng nổ trong lòng. Hoài Bảo nghĩ Bách Điệp thay đổi như thế này có thể là do tổn thương nên anh không nói gì thêm, chỉ cố dằn cơn giận xuống mà thôi.

Thấy Hoài Bảo im lặng, Bách Điệp lại càng lấn lướt hơn:

− Anh đã chấp nhận là anh yêu nó rồi phải không? Vậy thì anh bỏ mặc tôi đi, anh đừng đến đây nữa làm gì.

Hoài Bảo nhìn Bách Điệp bằng ánh mắt lạnh lùng:

− Em thật là quá đáng lắm, anh cố nhịn em bởi vì anh nghĩ em đang bị thương, có thể có sự ức chế nào đó. Nhưng em không chịu hiểu điều đó. Em càng lúc càng làm anh thấy bất mãn.

Bách Điệp không thèm nghe anh nói, cô át giọng anh:

− Nếu anh đã cảm thấy bất mãn với em thôi thì anh cứ đi đi, bỏ mặc tôi.

Hoài Bảo quơ vội chiếc áo khoác, anh đứng lên với nét mặt bừng giận:

− Đây không phải là lần đầu tiên em xua đuổi anh. Câu nói này em đã nói nhiều lần lắm rồi nhưng anh cố nhịn. Bây giờ anh không muốn nghe thêm một lần nào nữa cả. Anh về đây! Nếu khi nào em thấy mình đã sai thì em gọi điện thoại cho anh.

Hoài Bảo đã đi lâu rồi mà Bách Điệp vẫn còn ngồi chết trân trên xe, ánh mắt nhìn vô định, miệng thì lẩm bẩm:

− Quế Lâm! Tất cả là lỗi của cô. Rồi đây cô sẽ phải trả giá, cái giá từ những đau khổ do bị bỏ rơi mà cô đã mang đến cho tôi.

Đôi mắt Bách Điệp chợt sáng lên khi cô nhớ ra là Hồng Loan và Quế Lâm cùng học chung một trường. Chắc hẳn nhờ vào điều này mà cô cùng Hồng Loan có thể nghĩ ra những kế hoạch khác có lợi cho cô hơn. Chắc chắn thế!

Chợt nhớ ra, Bách Điệp tự cười một mình, lẩm bẩm:

− Hắn đã đi rồi, sao mình còn ngồi đây tự đày đọa bản thân mà không xuống bay nhảy thỏa thích.

Nghĩ thế, miệng huýt sáo một bản nhạc vui nhộn, yêu đời, Bách Điệp đến bên điện thoại bấm số máy của Hồng Loan. Một ý nghĩ đã hình thành trong đầu cô.

Đang nằm xem chương trình ca nhạc trên ti vi ở phòng khách, Quế Lâm giật mình khi nghe tiếng còi xe inh ỏi ngoài cổng. Cô giật mình, thầm nghĩ bây giờ đã hơn mười giờ đêm rồi, không biết là ai mà lại gọi cửa muộn như thế này. Chắc chắn không phải là Hoài Bảo rồi, cô nghĩ chắc đêm nay anh ở trong bệnh viện với Bách Điệp luôn vì chân chị ấy vẫn chưa bình phục hẳn.

Ngồi dậy cầm chiếc chìa khóa trên tay đi ra cổng, Quế Lâm thấy Hoài Bảo đang đứng đó thì ngạc nhiên hỏi:

− Em cứ nghĩ là anh sẽ ở lại bệnh viện với chị Bách Điệp đêm nay chứ.

Hoài Bảo vừa đẩy xe vào, vừa nói giọng lè nhè:

− Ở trong đó làm cái gì?

Rồi anh quắc mắt:

− Hay là em không muốn tôi về đây? Em muốn được tự do để tiếp ông thầy giáo của em.

Biết Hoài Bảo đã say, Quế Lâm không trả lời. Cô chỉ lẳng lặng khóa cổng lại rồi đi vào nhà như chẳng hề nghe anh nói gì.

Hoài Bảo đã ngồi vào ghế salon, thấy Quế Lâm đi vào, anh đổi giọng ngọt ngào nhờ cô:

− Cho anh xin ly nước mát đi Quế Lâm!

Quế Lâm đến bên tủ lạnh, rót cho anh một ly nước đầy rồi nói bằng giọng nhẹ nhàng:

− Anh uống đi!

Hoài Bảo nhìn Quế Lâm bằng ánh mắt có pha chút khác lạ rồi anh mỉm cười pha chút buồn phiền:

− Cám ơn em.

Quế Lâm lại hỏi anh:

− Anh ăn cơm chưa?

Hoài Bảo nhìn cô bằng ánh mắt biết ơn:

− Anh no rồi, cám ơn em đã quan tâm.

Như tỉnh lại đôi phần nhờ ly nước mát kia, hình ảnh ông thầy lúc sáng hiện về làm Hoài Bảo thắc mắc, anh hỏi:

− Hồi sáng người đó là thầy giáo của em đó à?

Quế Lâm gật đầu:

− Vâng.

Hoài Bảo suy nghĩ rồi nói:

− Sao trông có vẻ thân mật với em thế?

Quế Lâm không muốn có thêm chuyện, cô chỉ đáp:

− Em không để ý lắm.

Hoài Bảo động viên:

− Em cứ nói thật đi! Anh đâu có quyền gì la rầy hay cấm cản em, tại anh là người có lỗi trước mà.

Nhìn ánh mắt rất thật lòng của Hoài Bảo, Quế Lâm mạnh dạn hỏi anh:

− Sao cử chỉ lúc sáng của anh lại kỳ lạ vậy? Em không thể hiểu được.

Nhớ lại cử chỉ của mình lúc sáng, quả thật là có phần mất lịch sự, Hoài Bảo đành đáp chống chế:

− Tại lúc sáng anh vừa ngủ thức dậy, cảm thấy khó chịu trong người nên không muốn nói chuyện với ai thôi mà.

Quế Lâm cười, cô tin ngay:

− Bởi vậy anh mới cau có phải không?

Hoài Bảo cũng cười. Anh lại hỏi thăm:

− Hôm nay em không có đi đâu chơi à?

Quế Lâm lắc đầu:

− Em ở nhà xem tivi và học bài thôi.

Hoài Bảo lại khen:

− Em ngoan quá Quế Lâm à - Rồi chép miệng vẻ như tiếc rẻ, anh nói tiếp - Mẹ chọn em cho anh quả thật là chẳng sai lầm tí nào. Nhưng anh có lỗi với em nhiều lắm. Nếu có chuyện gì không tốt của anh làm em buồn, anh chỉ mong em hiểu và tha lỗi cho anh.

Quế Lâm từ tốn:

− Được sống như vậy là em yên phận rồi. Bởi vì mẹ anh rất vui, còn em cũng có thể yên tâm học hành. Thật em không đòi hỏi gì hơn.

Hoài Bảo đặt câu hỏi:

− Chẳng lẽ em muốn chúng ta cứ mãi sống giả tạo như thế này sao?

Quế Lâm nói thật lòng:

− Em cũng không muốn nghĩ đến chuyện đó. Anh có muốn ly dị thì xin hãy đợi đến lúc em tốt nghiệp nhé, có được không anh Bảo?

Hoài Bảo hỏi, hơi có vẻ hờn trách:

− Tại sao em lại nghĩ là anh muốn ly dị với em chứ?

Quế Lâm thản nhiên:

− Em biết là anh vẫn còn yêu chị Bách Điệp, anh chỉ xem em như một người em gái mà thôi.

Lòng Hoài Bảo hơi dịu lại khi nghe lời phân trần của Quế Lâm. Nhưng anh nhủ thầm: "Em nghĩ sai rồi Quế Lâm ạ. Khi ở gần bên em, anh cảm thấy rất nhẹ nhàng và thoải mái. Em như một phép màu khiến anh thư giãn mỗi khi mệt nhọc. Còn mỗi khi ở bên Bách Điệp, anh chỉ cảm thấy những nỗi phiền muộn, bực dọc vây quanh. Anh đang muốn trốn chạy khỏi sự kềm hãm của cô ấy đây. Nhưng chỉ vì anh mà cô ấy ra nông nỗi đó, nên bây giờ anh không thể không chịu một phần trách nhiệm được".

Với ánh mắt buồn buồn, Hoài Bảo hỏi:

− Nếu anh không muốn ly dị với em thì em nghĩ sao?

Quế Lâm vô tư:

− Thì mình cứ sống như thế này thêm một thời gian nữa chứ có sao đâu.

Ánh mắt Hoài Bảo hơi nghịch:

− Đến già luôn thì em có phiền không?

Quế Lâm thấy mình sa vào bẫy của anh nên đáp chống chế:

− Em nghĩ rằng anh sẽ không đành lòng để em sống như vậy đâu, anh vốn là người sống có tình có nghĩa mà.

Quế Lâm nói đúng. Cô ấy rất hiểu anh, anh cảm thấy rất dễ chịu khi nói chuyện với cô. Càng gần cô, cô càng làm cho anh thấy thích cô hơn. Dường như từ phía cô có một cái gì đó giống như nam châm thu hút lấy anh. Chẳng hạn như bây giờ đây, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng, đặt lên đôi môi kia một nụ hôn ngọt ngào bởi vẻ thơ ngây của nó.

Thấy ánh mắt là lạ của Hoài Bảo đang nhìn mình, Quế Lâm cảm thấy ngột ngạt làm sao. Cô có cảm giác như anh đang cố kiềm chế một điều gì đó vậy. Không dám ở lại lâu, Quế Lâm bối rối nói:

− Em đi ngủ trước đây! Chừng nào buồn ngủ thì anh Bảo nhớ tắt hết đèn nhé.

Hoài Bảo trấn tĩnh lại:

− Ừ, em đi ngủ trước đi.

Hoài Bảo vừa nói xong thì Quế Lâm đã đi nhanh vào phòng đóng kín cửa lại. Còn lại một mình, anh suy ngẫm về bản thân rồi tự cười một mình:

− Có vợ đẹp, ngoan hiền thế kia mà lại phải ngủ riêng, Bảo ơi, mày thật là một ông chồng khờ!

Rồi anh lại tự hỏi mình, rằng anh có thật lòng muốn ly dị với Quế Lâm hay không? Chắc chắn là không rồi, bởi cô ấy là một cô gái rất tốt, không có điểm nào đáng chê trách từ tính tình đến ngoại hình. Vậy còn Bách Điệp, mình phải tính sao đây?

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Hoài Bảo quyết định là sẽ đưa cho Bách Điệp một số tiền khá lớn để cô ấy có thể chữa lành đôi chân và đủ sống trong khoảng thời gian chừng hai, ba năm, xem như là sự đền bù cho cô ấy vậy.

Và từ bây giờ, anh phải nghĩ cách chiếm lại tình cảm của Quế Lâm thôi. Anh muốn giữa anh và cô là một tình yêu thật sự chứ không phải là tình anh em như từ trước đến giờ nữa.

Quyết định vậy rồi anh đứng lên, lòng tràn trề bao nhiêu hy vọng bước về phòng của riêng mình. Anh hy vọng tình trạng hiện giờ giữa anh và Quế Lâm sẽ chấm dứt vào một ngày không xa.

Với ánh trăng sáng lung linh rọi xuống từ bầu trời, mặt biển trông lấp lánh thật đẹp. Đứng bên cạnh Hoài Bảo trên ngọn tháp hải đăng, Quế Lâm quan sát chung quanh với vẻ mặt đầy thích thú.

Hoài Bảo đưa tay chỉ thật xa, anh nói:

− Đó là toàn cảnh thành phố dầu khí Vũng Tàu.

Quế Lâm nhìn theo, hớn hở nói:

− Đẹp quá! Nhưng nếu mình lên đây những đêm không trăng chắc là không đẹp bằng đâu, phải không anh Bảo?

Hoài Bảo gật đầu:

− Nếu lên tháp hải đăng này vào những đêm không trăng thì chỉ thấy toàn một màu đen thôi. Xa xa mới có những ngọn đèn leo lét của những người đi soi cá ban đêm. Ngoài ra thì chỉ có thể thưởng thức ngọn gió biển mát mẻ mà thôi.

Quế Lâm ngạc nhiên trước sự nhạy bén trong kinh doanh của Hoài Bảo, cô hỏi:

− Sao anh Bảo biết nơi đây thu hút khách mà dám đầu tư xây dựng khu nhà nghỉ và nhà hàng ở đây vậy?

Hoài Bảo chậm rãi nói:

− Lúc đầu anh cũng lên đây với tư cách là một khách tham quan. Thấy du khách lên rồi về ngay trong ngày vừa mệt vừa không thú vị nên anh nghĩ ngay đến chuyện đầu tư vào đây.

Quế Lâm thắc mắc hỏi thêm:

− Em không hiểu khách đi du lịch Vũng Tàu rõ ràng là đi du lịch biển, mà sao lại thích lên núi chơi nhỉ.

Hoài Bảo giải thích:

− Có lẽ là do môi trường ô nhiễm, khách du lịch lại muốn tận hưởng không khí trong lành của biển, nên họ muốn lên núi. Cũng như ở trung tâm thành phố bây giờ, nhiều hàng quán cà phê cũng cơi lên thành nhiều tầng, trang trí đặc sắc để thu hút khách hàng vậy. Khách đến Vũng Tàu bây giờ thường thích leo núi, vừa có thể ngắm toàn cảnh thành phố, vừa hít thở không khí trong lành.

Hoài Bảo nhìn Quế Lâm thân mật nói:

− Em mới lên đây lần đầu à?

Quế Lâm cười bẽn lẽn:

− Vâng. Đây là lần đầu tiên em đến nên thấy thích thú lắm.

Hoài Bảo vô tình nói:

− Vậy thì mỗi tháng anh sẽ đưa em ra đây, vừa có thể thư giãn, vừa có thể theo dõi tình hình kinh doanh của nhà hàng luôn.

Quế Lâm cũng vô tư như anh:

− Em chỉ sợ anh không rảnh thôi.

Hoài Bảo trầm ngâm:

− Một tháng dành cho em có hai ngày thì có nhiều nhặn gì đâu hở Quế Lâm?

Quế Lâm hơi ngạc nhiên trước sự trầm tư của anh. Nhưng càng gần anh, cô càng thấy khâm phục trước sự giỏi giang và nhạy bén trong kinh doanh của anh. Về phương diện kinh doanh, anh đúng là một người có tài.

Bà Khoa từ trong nhà hàng đi ra, ngồi xuống bên cạnh Quế Lâm nơi ghế đá. Vì ghế hơi hẹp nên Quế Lâm đành phải ngồi sát vào Hoài Bảo để nhường chỗ cho bà. Vừa ngồi xuống bà đã phấn khởi nói:

− Thật là mát mẻ và dễ chịu làm sao ấy.

Hoài Bảo hỏi bà:

− Nãy giờ mẹ ở trong nhà hàng à?

Giọng bà phấn khởi:

− Từ chiều đến giờ mẹ quan sát tình hình bán buôn trong nhà hàng của mình ra sao. Thì ra cũng đắt khách lắm.

Rồi bà đề nghị thêm:

− Mẹ nghĩ chúng ta nên đầu tư xây thêm phòng ngủ để có chỗ cho du khách ở lại qua đêm, con thấy thế có được không?

Hoài Bảo gật đầu:

− Dạ, con cũng có ý định như vậy. Trong tuần tới, con sẽ xúc tiến việc ký hợp đồng xây dựng cho hết khu vực này đó mẹ.

Bà Khoa đồng ý ngay:

− Con cứ tiến hành mọi chuyện càng sớm càng tốt đi. Thời buổi cạnh tranh này, nói là phải làm liền thì mới mong thành công con ạ.

Hoài Bảo tỏ vẻ hiểu biết:

− Dạ, con hiểu rồi, mẹ cứ an tâm! Lần sau, mẹ ra đây đảm bảo mẹ sẽ vừa ý ngay.

Ngồi nói chuyện với con một chút rồi vì muốn đi nghỉ sớm nên bà nói:

− Mẹ vào nghỉ trước! Hai đứa ở lại rồi vào ngủ sau nhé.

Quế Lâm lễ phép đáp lời:

− Vâng.

Bà Khoa đi rồi, Hoài Bảo nhẹ nhàng nắm tay Quế Lâm, anh ân cần hỏi:

− Em có lạnh lắm không?

Quế Lâm lắc đầu, tay cô vẫn để hờ trong tay anh:

− Không! Em rất thích những cơn gió trong lành ở đây, dễ chịu lắm anh ạ.

Hai người ngồi cạnh nhau thật lâu. Cho đến lúc những người khách ngồi gần đã ra về gần hết, Hoài Bảo nhìn Quế Lâm với ánh mắt khác lạ. Anh hỏi nhỏ:

− Mình vào nghỉ chứ em?

Quế Lâm nhẹ nhàng:

− Em muốn ngồi đây thêm một chút nữa.

Chợt có tiếng chân người đi đến, Hoài Bảo nhìn lên thì nghe giọng nói của một nhân viên phục vụ:

− Thưa, ông bà chủ có cần uống chút rượu không ạ.

Hoài Bảo gật đầu ngay:

− Cho tôi một chai Sâm-banh.

Anh nhân viên gật đầu quay vào rồi quay ra với chiếc khay có để chai rượu và hai cái cốc rồi anh lễ phép nói:

− Mời ông chủ!

Hoài Bảo đón lấy chiếc khay. Khi anh nhân viên đã đi vào, anh quay sang Quế Lâm với ly rượu trên tay:

− Mời em!

Quế Lâm lắc đầu:

− Em không biết uống.

Hoài Bảo thuyết phục:

− Uống một chút vào rồi em sẽ thấy dễ chịu hơn với những cơn gió lạnh thế này.

Thấy sự nhiệt tình của Hoài Bảo, Quế Lâm đành nâng ly rượu uống cạn.

Uống xong, cô nghe hơi ấm lan tỏa trong cơ thể, cảm giác thật là thích thú.

Hoài Bảo cũng uống cạn ly rượu của mình. Anh lại rót thêm cho Quế Lâm một ly nữa:

− Em có thể uống thêm chứ?

Quế Lâm cảm thấy cô đơn, dù Hoài Bảo đang ở bên cạnh săn sóc cho cô. Nhưng cô biết trong tim anh hình bóng Bách Điệp vẫn còn đó và anh vẫn không phải hoàn toàn là của cô như mọi người vẫn nghĩ.

Giá như đêm nay anh và cô thật sự là một cặp vợ chồng thì cô chắc sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu khi được ngồi ngắm trăng bên anh như thế này. Càng nghĩ, nỗi buồn càng trĩu nặng trng lòng. Một cách vô thức, Quế Lâm uống cạn ly rượu của mình và cô giành lấy chai rượu từ tay Hoài Bảo. Rót đầy ly của anh và cô rồi, Quế Lâm mỉm cười nói với anh:

− Đêm nay anh và em sẽ uống hết chai rượu này, có như vậy mới mong xua đi nỗi buồn, phải không anh?

Nãy giờ Hoài Bảo tự rót uống đã nhiều, giờ nghe Quế Lâm tâm sự như vậy, anh càng thấm thía:

− Ừ, em cứ rót ra đi. Nếu uống hết chai này mà vẫn còn buồn thì anh em mình sẽ tìm một chai khác uống tiếp.

Nghe qua, Quế Lâm thích thú cười nhưng đôi mắt đã muốn khép lại vì hơi rượu:

− Anh nói thật là chí lý!

Vừa nói Quế Lâm vừa rót rượu vào đầy hai ly. Hai người cứ thế uống hết ly này đến ly khác, cho đến khi Quế Lâm không còn tỉnh táo nữa, cô phải ngả đầu vào thành ghế mới giữ được thăng bằng.

Còn Hoài Bảo thì cũng đã thấm rượu nhưng anh vẫn còn đi đứng được. Anh lay lay Quế Lâm, nói:

− Em đã say rồi đó. Anh đưa em về phòng nghỉ nhé Quế Lâm.

Quế Lâm ậm ừ:

− Sao anh dám nói là tôi say chứ... Anh cứ rót tiếp đi, tôi còn uống được mà...

Hoài Bảo phì cười:

− Em không uống được nữa đâu. Nào, đứng lên để anh đưa em về phòng! - Vừa nói Hoài Bảo vừa dìu Quế Lâm đứng lên.

Quế Lâm bước những bước không tự chủ theo Hoài Bảo nhưng miệng vẫn lảm nhảm:

− Em có thể tự đi được mà... Anh buông em ra đi!

Hoài Bảo ngọt ngào:

− Ừ, em đi được nhưng anh vẫn muốn được giúp đỡ em, vậy được chưa. Em hiểu không Lâm?

Vừa nói xong thì anh cũng vừa mở xong cánh cửa phòng. Dìu Quế Lâm đến chiếc giường cuối phòng, anh dịu dàng đỡ cô nằm xuống giường rồi ân cần nói:

− Em ngủ đi!

Quế Lâm với đôi mắt vẫn khép hờ, cô nói nhỏ:

− Anh Bảo! Đừng bỏ em một mình, em sợ lắm - Vừa nói cô vừa nắm tay Hoài Bảo kéo mạnh xuống.

Mất thăng bằng, Hoài Bảo ngã luôn xuống giường nằm đối mặt với Quế Lâm. Gương mặt cô, đôi môi cô đang rất gần anh. Hoài Bảo nhìn cô thật lâu. Trong khi Quế Lâm vẫn tiếp tục lảm nhảm:

− Anh Bảo! Đừng bỏ em nghe...

Dù biết những câu nói này chỉ là những câu nói trong cơn say nhưng Hoài Bảo vẫn bị thu hút. Anh vòng tay qua, ôm cô vào lòng, ngọt ngào nói:

− Anh đây, anh đây! Mãi mãi anh sẽ không rời bỏ em đâu. Tin anh đi!

Quế Lâm lại tiếp tục nói mà mắt vẫn nhắm:

− Anh nói thật không? Anh đừng bỏ em đi nghen. Em cô đơn lắm, giờ em chỉ còn có mình anh mà thôi.

Nghe xong câu này thì Hoài Bảo không còn kiềm chế được nữa, vòng tay anh siết mạnh cô vào lòng như muốn che chở cho cô. Không nói gì thêm, anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.

Rồi những nụ hôn lại tiếp nối những nụ hôn. Giờ đây Hoài Bảo không còn suy nghĩ gì thêm nữa, anh thầm thì:

− Quế Lâm! Anh yêu em lắm.

Quế Lâm không phản đối, cô đón nhận tất cả sự âu yếm từ anh, không biết là do men rượu hay thật lòng cô cũng muốn như vậy.

− Em cũng yêu anh lắm... Và em cũng đau khổ nhiều lắm.

Hoài Bảo dịu dàng đáp:

− Anh sẽ không để cho em phải khổ nữa đâu, em yêu ạ.

Và vòng tay anh siết trọn thân thể mảnh dẻ của cô với một cảm giác tuyệt vời.

Ngoài kia gió vẫn thổi ào ạt từng cơn trong đêm thanh vắng như tiếng nhạc du dương đưa hai người hoà thành một.

Nhìn chăm chăm vào túi tiền để trên bàn, đôi mắt Bách Điệp nheo lại đầy vẻ căm phẫn. Cô nói với Hồng Loan, giọng còn đầy vẻ bực tức:

− Hắn vừa mới ra về.

Thấy vẻ mặt Bách Điệp, Hồng Loan quan tâm hỏi:

− Có chuyện gì à?

Đưa tay chỉ túi tiền trên bàn, Bách Điệp rít qua kẽ răng:

− Hắn ta nói với số tiền này, hắn mong mình sẽ chữa trị hết cho đôi chân, và đừng làm phiền đến hắn nữa, bởi vì mình và hắn không thể sống chung với nhau được.

Nhìn cọc tiền, Hồng Loan đoán:

− Anh Bảo đưa cho mày năm mươi triệu à?

Bách Điệp tỏ ra chẳng hề quan tâm:

− Mình cũng không để ý xem là bao nhiêu nữa. Mình cảm thấy buồn chán lắm, Hồng Loan ạ. Bạn hãy nghĩ cách giúp mình đi.

Hồng Loan nhận xét:

− Ảnh cư xử với Bách Điệp như vậy cũng trọn tình trọn nghĩa lắm rồi, bởi vì ảnh chưa hề lợi dụng bạn mà. Chuyện tình cảm thời buổi bây giờ, quen nhau yêu nhau rồi chia tay là chuyện bình thường thôi mà. Vả lại, bạn cũng đâu có mất mát gì đâu.

Bách Điệp nhăn nhó:

− Nhưng mà mình không chịu nổi cảm giác khó chịu khi thấy Quế Lâm sánh bước bên anh Bảo. Đã từ lâu mình quen thấy anh Bảo là của mình rồi, kể từ khi còn học chung bên Úc lận.

Nhớ lại những ngày học chung, Bách Điệp kể tiếp:

− Trong lớp có không biết bao nhiêu người để ý đến mình nhưng mình không thích ai hết, mình chỉ thích anh Bảo mà thôi bởi tính hiền lành, chăm chỉ và nghiêm túc của anh ấy. Hồi đó... là do mình chủ động đến làm quen với ảnh.

Hồng Loan như chia xẻ những cảm nghĩ của bạn, cô hỏi:

− Vậy là từ khi ở bên Úc, anh Bảo chỉ quen với một mình bạn thôi à?

Bách Điệp gật đầu:

− Anh Bảo rất đứng đắn, nghiêm túc trong chuyện tình yêu, bởi vậy mình rất tin tưởng ảnh. Chẳng ngờ bây giờ chuyện của mình lại ra nông nỗi này.

Nhớ đến chuyện Hồng Loan đang học chung trường với Quế Lâm, mắt Bách Điệp ánh lên niềm hy vọng, cô nói:

− Hôm đó mình gọi điện thoại cho bạn nhưng bạn không có ở nhà.

Hồng Loan suy nghĩ hỏi:

− Có chuyện gì quan trọng không?

Bách Điệp vào thẳng vấn đề:

− Hình như bạn đang học chung trường với Quế Lâm, phải không?

Hồng Loan gật đầu:

− Quế Lâm là một sinh viên ngoan hiền, các thầy cô đều quý - Sực nhớ, Hồng Loan thích thú nói tiếp - Hình như thầy Chí Văn, một ông thầy của mình rất thích Quế Lâm.

Bách Điệp nôn nóng hơn:

− Bạn thấy Quế Lâm thế nào?

Suy nghĩ một chút, Hồng Loan đáp:

− Bạn ấy không tỏ vẻ gì quan tâm, vẫn chăm chỉ học thôi.

Bách Điệp hỏi thêm:

− Bạn có quen với Quế Lâm không?

− Mình cũng có nói chuyện với Quế Lâm một hai lần gì đó. Cô ấy rất hiền.

Nghe Hồng Loan khen như vậy, Bách Điệp càng nóng mũi hơn:

− Hình như bạn cũng thích cô ấy lắm phải không? Thật uổng công mình cứ nghĩ bạn là người bạn tốt và hiểu mình nhất.

Hồng Loan tỏ vẻ hối hận trước lời trách móc của Bách Điệp. Cô nói:

− Chớ bạn muốn mình phải làm sao đây. Mình chỉ có một người bạn thân là bạn thôi mà Bách Điệp.

Bách Điệp như hài lòng khi thấy vẻ hối hận của Hồng Loan. Cô bày vẽ:

− Mình muốn tạo ra một sự hiểu lầm nào đó giữa Hoài Bảo và Quế Lâm để Hoài Bảo bất mãn với cô ấy.

Thoáng suy tính rồi Hồng Loan ngần ngừ nói:

− Mình sẽ giúp bạn. Đang có một dịp tốt sắp đến đấy, không biết bạn có muốn không.

Bách Điệp nôn nao:

− Bạn nói ra nghe thử xem. Nếu không được thì thôi, có gì mà bạn phải ngại.

Nghe bạn thúc giục, Hồng Loan nói luôn:

− Sắp đến ngày hai mươi tháng mười một, nhà trường có tổ chức cho các sinh viên đi Vũng Tàu chơi, vừa để kỷ niệm ngày nhà giáo vừa tổ chức cho sinh viên giải trí. Mình chắc là hôm đó sẽ có thầy Chí Văn và Quế Lâm.

Với nét mặt lo lắng, Bách Điệp phân vân hỏi:

− Mình sợ anh Bảo sẽ không cho Quế Lâm đi đâu.

Hồng Loan nói chắc nịch:

− Mình chắc chắn là Quế Lâm sẽ đi chuyến này, bởi vì Quế Lâm không thể vắng mặt trong những dịp sinh hoạt tập thể được.

Bách Điệp hỏi tới:

− Còn thầy Chí Văn?

Hồng Loan thông thạo:

− Thầy Văn lại càng không thể vắng mặt.

Nghe qua, gương mặt Bách Điệp đầy vẻ hân hoan:

− Còn bạn, bạn có đi được không?

Hồng Loan hơi sượng nhưng rồi cũng nói thật:

− Chắc mình phải năn nỉ lớp trưởng giảm cho khoản tiền đóng thì mới được đi.

Bách Điệp ra vẻ:

− Vậy bạn còn ngại ngùng gì nữa! Cần bao nhiêu tiền bạn cứ nói, mình đóng cho. Miễn sao ra ngoài đó bạn chụp cho mình mấy tấm hình có thầy Văn và Quế Lâm trong đó là được rồi.

Hồng Loan búng tay thật kêu:

− Chuyện đó thì có khó khăn gì đâu. Mình chỉ cần ngồi ở một nơi kín đáo rồi theo dõi hai người đó là chụp thoải mái thôi.

Như sợ không chắc ăn lắm, Bách Điệp đề nghị:

− Hay là ra ngoài đó, bạn cứ tìm đại một ông thợ chụp hình nào đó nhờ ông chụp cho chắc ăn.

Có vẻ suy nghĩ hồi lâu rồi Hồng Loan lắc đầu:

− Mình thấy như vậy không tiện lắm đâu, đổ bể ra thì tiêu luôn. Cứ để mình chụp là được rồi. - Rồi như tự khen mình, Hồng Loan nói - Bạn đừng quên mình cũng là một tay chụp ảnh có hạng chứ không phải vừa đâu.

Thấy cũng vững tin, Bách Điệp dặn dò thêm:

− Bạn phải giấu kín chuyện này không được để cho ai biết nhé!

Ra vẻ sành đời, Hồng Loan đáp nhanh:

− Mình biết mà.

Giờ thì Bách Điệp đã hoàn toàn hài lòng với kế hoạch vừa sắp đặt. Chợt nhớ ra, cô hỏi tiếp:

− Chụp xong bạn giữ máy cẩn thận nhé, để về đây bạn và mình cùng đi rửa ảnh.

Hồng Loan gật đầu:

− Dĩ nhiên là để về đây rửa rồi. Mình chỉ nghĩ một điều là phải chụp càng nhiều càng tốt thôi.

Thắc mắc không biết Bách Điệp làm gì với những tấm ảnh đó, Hồng Loan hỏi thêm:

− Rồi bạn sẽ làm gì với những tấm ảnh đó?

Bách Điệp không giấu được nụ cười đắc ý:

− Mình sẽ gởi chúng cho Hoài Bảo theo địa chỉ công ty anh ta. Nếu thấy thích, mình sẽ cho đăng báo luôn. Mình muốn coi gương mặt của mẹ Hoài Bảo lúc đó khi thấy hình con dâu mình và người đàn ông khác.

Như cảm thấy quá đáng, Hồng Loan khuyên:

− Mình nghĩ chỉ cần gởi cho Hoài Bảo là đủ rồi. Nếu mình đăng lên báo thì có phần hơi quá đáng. Và mình cũng chẳng an tâm mấy, vì Hoài Bảo sẽ không khó khăn gì tìm ra người đăng tin, như thế mọi chuyện sẽ đổ bể ngay Bách Điệp ạ.

Bách Điệp gật gù:

− Ừ, bạn nói cũng có lý. Bạn cố gắng thành công đi, khi có hình rồi thì hẵng tính.

Với gương mặt đầy vẻ thỏa mãn, Bách Điệp bước lại cầm cọc tiền trên tay, cô rút ra một xấp đưa cho Hồng Loan:

− Bạn cầm đỡ năm triệu mà dùng. Bao giờ thiếu, mình sẽ đưa thêm.

Hồng Loan cầm lấy rất tự nhiên, kèm theo câu nói:

− Bạn cứ yên tâm đi, mình sẽ cố gắng hết sức! Mọi chuyện rồi sẽ như bạn muốn thôi.

Nhìn chiếc xe lăn nằm ở góc phòng, Hồng Loan gợi ý:

− Hôm nay bạn cho dọn chiếc xe này là vừa rồi, đỡ phải nhìn thấy nó lại càng thêm chướng mắt.

Gương mặt Bách Điệp hằn lên vẻ căm hận:

− Chút nữa mình sẽ dọn tất.

Nhưng rồi Bách Điệp hỏi Hồng Loan bằng một giọng lo lắng:

− Nếu lỡ anh Bảo có đến đột xuất thì mình biết tính sao đây hở Loan?

Hồng Loan chỉ bảo:

− Thì bạn cứ nói là bạn đang điều trị và đã bắt đầu có tiến triển tốt.

Bách Điệp vỗ đầu mình rồi tự trách:

− Chuyện đơn giản như vậy mà mình cũng không nghĩ ra, thật là tệ!

Chợt nhớ ra cả hai chưa ăn gì, Bách Điệp rủ rê:

− Đi kiếm chút gì ăn cho bao tử nó làm việc chứ Hồng Loan. Đã hơn một giờ trưa rồi.

Hồng Loan cũng nghe bụng đói cồn cào, cô đáp:

− Ừ thì đi! Mình cũng thấy đói lắm rồi.

Quế Lâm đang sắp xếp cho quần áo và đồ dùng cá nhân vào túi du lịch thì thấy Hoài Bảo đi vào. Anh tự nhiên ngồi xuống giường của Quế Lâm, miệng hỏi:

− Em định đi đâu vậy?

Từ đêm ngoài Vũng Tàu về cho đến nay, Quế Lâm thường tìm cách tránh mặt Hoài Bảo, bởi những chuyện đã xảy ra khiến cô cảm thấy thật ngại ngùng và khó xử khi gặp anh. Riêng Hoài Bảo, anh cư xử như một người chồng mẫu mực, mỗi chiều tan sở đều về nhà ăn cơm cùng cô, lo lắng, chăm sóc cô, mua những món quà tặng cô. Dường như anh muốn cho cô thấy sự quan tâm của anh dành cho cô, cứ như là không có chuyện gì xảy ra vậy.

Để trả lời anh, Quế Lâm mỉm cười:

− Em định sắp xếp đồ đạc xong mới xuống nói với anh. Em định ngày mai đi Vũng Tàu, nhân dịp "Ngày nhà giáo" ấy mà.

Hoài Bảo có vẻ suy nghĩ, rồi anh thận trọng hỏi thêm:

− Đi về trong ngày hả Quế Lâm?

Quế Lâm ngẩng đầu lên nói:

− Dạ không! Phải ở lại ngủ qua đêm chứ.

Hoài Bảo có vẻ lo lắng, anh hỏi vội:

− Em thấy thế có tiện hay không? Hay là để ngày mai anh đi cùng với em.

Quế Lâm khẽ cười:

− Em lớn rồi mà. Vả lại, ở xa nhà chỉ một đêm thôi, chắc cũng không có chuyện gì đâu. Chuyến đi này là do nhà trường tổ chức mà, em nghĩ chắc là an toàn lắm.

Hoài Bảo gật đầu:

− Nếu được như vậy thì anh mới thấy yên tâm.

Rồi anh nhắc nhở:

− Em nhớ đem theo thuốc cảm và chai dầu nhé, lỡ có bệnh thì có mà dùng ngay!

Quế Lâm mỉm cười vẻ biết lỗi:

− Anh nhắc em mới nhớ, nếu không chắc là em đã quên mất.

Như một người chồng thật sự lo cho vợ, Hoài Bảo nhắc thêm:

− Em nhớ mang theo áo tắm nữa nhé!

− Dạ, có chứ. Em mang theo cái áo tắm mà anh đã mua cho em hôm nọ.

Hoài Bảo gật gù đồng ý:

− Ừ, chiếc áo đó em mặc trông đẹp lắm.

Rồi anh nói thêm:

− Em nhớ đừng tắm buổi trưa nắng nhé, nắng sẽ làm em bị lột da đó.

Quế Lâm ngoan ngoãn đáp:

− Vâng, em biết rồi.

Hoài Bảo hỏi thêm, vẻ ân cần:

− Chuyến đi này chắc là chia tay nhau ra trường luôn phải không Quế Lâm?

Quế Lâm gật đầu:

− Dạ, em đoán là thế.

Biết ngày mai cô đi, tự dưng Hoài Bảo cảm thấy buồn buồn. Anh muốn ở lại nói chuyện thêm một chút với cô nên hỏi tiếp về những dự định trong tương lai:

− Ra trường rồi, em sẽ về công ty làm việc chung với anh chứ?

Quế Lâm hỏi như dọ ý:

− Thế anh có muốn nhận em vào không?

Hoài Bảo cười cười đáp:

− Anh không nhận em thì biết nhận ai bây giờ. Nếu không nhận em sẽ là một sai lầm lớn của anh.

Quế Lâm cảm thấy cởi mở hơn, cô đùa:

− Anh làm như em là một người tài giỏi lắm vậy.

Hoài Bảo nhấn giọng:

− Em thì không tài giỏi gì lắm, nhưng anh tin là em sẽ là người rất được việc.

Nói dứt câu, bỗng anh bỏ đi ra ngoài rồi trở lại rất nhanh với một gói nhỏ trên tay. Hoài Bảo trao gói nhỏ ấy cho Quế Lâm, nói:

− Em đem theo để chi tiêu.

Biết là Hoài Bảo đưa tiền cho mình, Quế Lâm vội từ chối:

− Em vẫn còn tiền đây, anh cất đi.

Vừa nói, cô vừa đẩy gói giấy lại vào tay Hoài Bảo. Thấy vậy, anh tỏ vẻ khó chịu:

− Nghe lời anh, mang tiền theo đi, rồi nhớ mua quà về cho anh!

Rồi không đợi cô từ chối, anh bỏ luôn gói tiền vào túi du lịch của Quế Lâm, miệng dặn dò thêm:

− Tối, em đừng đi dạo dọc theo bãi biển nhé, đi một mình nhiều khi nguy hiểm lắm đấy.

Những lúc như thế này, Quế Lâm mới cảm thấy được sự quan tâm , lo lắng của anh dành cho cô, điều này làm cô thấy rất ấm áp, bao nhiêu đau khổ ngày xưa dường như đã không còn nữa. Cô cảm thấy mình rất hạnh phúc và tự hứa sẽ cố hết sức để giữ nó bền lâu mãi.

Chợt nhớ mình đã làm sẵn một số thức ăn để dành cho anh, cô căn dặn:

− Em đã kho cho anh một nồi thịt kho nước dừa, có đủ ăn trong hai ngày và mấy trái khổ qua em đã hầm sẵn. Khi ăn anh chỉ cần bật bếp hâm lại cho nóng là được rồi. Còn rau cải, dưa leo, em đã rửa sạch, để ở ngăn dưới cùng trong tủ lạnh, khi nào ăn anh không cần phải làm gì hết.

Nghe Quế Lâm căn dặn như thế, Hoài Bảo ngạc nhiên hỏi lại cô:

− Em kho thịt và nấu canh hồi nào vậy, sao anh không biết?

Quế Lâm cười:

− Thì lúc trưa, hình như lúc đó anh đang ngủ.

Hoài Bảo càng quan tâm cô hơn:

− Em cần gì phải làm cho cực nhọc vậy chớ. Chỉ có hai ngày thôi, anh ăn cơm tiệm hoặc sang mẹ ăn cũng tiện vậy. Em nấu nướng cả buổi trưa không được ngủ rồi, giờ còn thức khuya quá làm sao chịu nổi.

Vừa nhìn đồng hồ trên tường, Quế Lâm vừa chống chế:

− Mới có mười giờ thôi mà, đâu có khuya gì mấy đâu anh.

Thấy Quế Lâm đã soạn đồ đạc xong, Hoài Bảo hỏi thêm cô:

− Ngày mai, mấy giờ em đi?

Quế Lâm bỏ chiếc lược, vật dụng sau cùng cần chuẩn bị vào túi xách rồi trả lời:

− Dạ, bốn giờ sáng.

Nghe xong, Hoài Bảo quyết định ngay:

− Để sáng mai anh đưa em đi nhé. Mọi người tập trung ở đâu vậy Quế Lâm?

Cũng muốn được Hoài Bảo đưa cô đi lắm, vừa an toàn vừa khỏi phải gửi xe trong trường. Nhưng nghĩ đến chuyện ngày mai anh còn phải đi làm, muốn giữ sức khỏe cho anh nên Quế Lâm vội từ chối:

− Thôi khỏi đi anh Bảo à. Ngày mai anh còn phải đi làm nữa, thức sớm quá đưa em đi thì không tốt cho sức khỏe của anh. Để em đi một mình rồi gửi xe trong trường cũng được.

Hoài Bảo lắc đầu:

− Bốn giờ sáng trời còn tối lắm, để em đi một mình anh không an tâm đâu. Nghe lời anh đi, đừng bướng bỉnh nữa!

Nói câu này, ánh mắt anh nhìn Quế Lâm có vẻ là lạ. Dường như trong lòng còn muốn nói gì thêm, nhưng rồi anh lại đứng lên:

− Em ngủ sớm đi, đừng thức khuya quá không tốt đâu - Rồi anh dặn thêm - Nếu bốn giờ mà em chưa thức, anh sẽ qua đánh thức em dậy đấy nhé.

Quế Lâm không biết nói gì hơn, cô đành đứng nhìn theo dáng anh, ánh mắt trầm tư. Không biết anh có nhìn thấy, có hiểu rằng lòng cô hiện đang xao động hay không?

Trời hôm nay chỉ hanh hanh nắng, làm cho bao nhiêu người thỏa thích đùa trên bãi biển. Quế Lâm cũng hòa vào mọi người, cô đang đùa vui cùng các bạn thì thấy thầy Chí Văn đang bơi lại thật gần cô. Thấy vươn người nắm lấy cái phao mà cô đang đeo. Thấy vậy, cả bọn nhao nhao lên:

− Có thầy Văn ở đây rồi, bàn giao Quế Lâm lại cho thầy rồi chúng mình bơi ra ngoài kia cho thỏa thích các bạn ơi.

Nói xong, cả bọn vẫy tay trêu Quế Lâm:

− Chúc vui vẻ nhé Lâm, chút nữa gặp lại!

Quế Lâm ngại ngùng khi thấy ánh mắt Chí Văn đang đáp xuống làm da trắng mịn của mình cùng những đường cong mà tạo hóa đã ban cho cô. Cô nói như xua:

− Sao thầy không bơi ra ngoài kia cho vui, em ở đây chơi một mình được mà.

Chí Văn lắc đầu:

− Thầy không thích.

Chí Văn vừa nói xong thì ánh chớp đèn chụp hình sáng lên liên tục làm Quế Lâm phải hướng mắt nhìn lên bờ xem có phải có ai chụp hình mình hay không? Như hiểu được ý cô, Chí Văn giải thích:

− Ở ngoài bãi biển là như vậy đó, em đừng lo - Rồi anh ghẹo cô - Bộ em sợ ai chụp lén hình thầy với em rồi đem cho người yêu em xem hay sao vậy hả?

Quế Lâm đỏ mặt:

− Em có người yêu đâu mà phải sợ. Em chỉ sợ người yêu của thầy thấy rồi phiền phức thêm thôi.

Được dịp, Chí Văn tán tỉnh:

− Nếu là người yêu của thầy thì thầy chắc chắn người đó em cũng biết mặt rồi, Quế Lâm ạ.

Quế Lâm vô tư:

− Thầy làm như em quen biết hết các cô gái trên đời này vậy.

Chí Văn khẳng định:

− Em không quen hết mọi người nhưng chắc chắn em phải quen với cô gái này.

Quế Lâm đáp cho qua chuyện:

− Em có hân hạnh như vậy sao?

Giọng Chí Văn chắc nịch:

− Đó hẳn nhiên rồi.

Vừa nói chuyện, Chí Văn vừa đẩy chiếc phao mà Quế Lâm đang đeo ra ngoài xa xa. Không ai để ý đến một vài ánh chớp đèn flash vừa lóe lên gần chỗ hai người.

Những người xung quanh nhìn họ bằng cặp mắt vừa thán phục vừa ghen tỵ, thán phục vì cô có một thân hình hoàn hảo, còn ghen tỵ vì thấy Chí Văn rất xứng đôi với cô. Chợt nhớ đến ánh mắt của Hoài Bảo lúc sáng đưa cô đến trường, dường như anh muốn nói thêm với cô điều gì đó nhưng cố nén trong lòng khiến cho Quế Lâm không còn hào hứng chuyện tắm biển nữa. Cô muốn được lên bờ.

Nghĩ thế, Quế Lâm liền nói với Chí Văn:

− Thầy đi tắm tiếp đi! Em lên bờ ngồi phơi nắng một chút.

Vừa nói, Quế Lâm vừa đẩy phao vào bờ. Chí Văn cũng vào theo, anh nói:

− Không có Quế Lâm, thầy cũng không muốn tắm nữa. Mình lên ghế ngồi xem mọi người tắm cũng thích lắm.

Quế Lâm không có cách nào thoái thác, cô đành lặng thinh chấp nhận. Bước đến những chiếc dù đã mướn sẵn, Quế Lâm ngồi xuống một chiếc ghế bố rồi lấy chiếc khăn lớn quấn quanh người, vậy là cô yên tâm ngồi chờ đám bạn đi lên rồi cùng về tắm rửa nghỉ ngơi.

Chí Văn đưa cho Quế Lâm một con khô mực đã nướng sẵn, anh mời:

− Ăn đi Quế Lâm!

Quế Lâm đưa tay cầm lấy con mực, lịch sự nói:

− Dạ, cám ơn thầy.

Nhưng cả hai không ngờ, nhất cử nhất động của mình đều được ghi lại trong một chiếc máy chụp hình gần đó.

Vừa nhâm nhi con khô mực, vừa nhìn mọi người tắm biển, Quế Lâm thờ ơ nghe Chí Văn trò chuyện bên cạnh mình:

− Khi ra trường em có dự định sẽ xin việc ở đâu chưa Quế Lâm?

Miệng trả lời Chí Văn mà mắt Quế Lâm vẫn dõi xuống biển:

− Em sẽ về công ty của anh họ em làm việc.

Chí Văn hỏi tiếp:

− Công ty nào vậy Quế Lâm?

− Dạ, công ty du lịch Rạng Đông.

Đã nghe tiếng công ty này từ lâu, Chí Văn ngạc nhiên hỏi thêm:

− Anh họ em làm giám đốc ở đấy à?

Quế Lâm nhè nhẹ gật đầu.

Chí Văn lại khen:

− Trẻ dữ vậy sao?

Nhắc đến Hoài Bảo, Quế Lâm chợt cảm thấy hưng phấn hẳn lên, cô hào hứng kể:

− Anh ấy đi du học ở bên Úc, mới về mấy năm nay thôi.

Chí Văn cũng khen:

− Anh ấy có tài thật đấy. Công ty du lịch Rạng Đông là công ty rất có tiếng tăm.

Rồi Chí Văn nhớ lại hôm đó ở nhà Quế Lâm anh đã gặp anh họ của cô rồi, đó là một người lạnh lùng và kiêu ngạo nhưng dường như cũng có nhiều tâm sự.

Vừa định hỏi thăm Quế Lâm thêm mấy chuyện nữa thì từ xa Hồng Loan đi đến. Cô cười thật tươi với hai người rồi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Quế Lâm. Hồng Loan vui vẻ hỏi:

− Quế Lâm không xuống tắm biển với mọi người à?

Biết Hồng Loan thuộc nhóm quậy phá nhất trường, Quế Lâm không muốn nói nhiều, cô từ tốn:

− Tự nhiên mình không muốn tắm nữa sao?

Hồng Loan thuộc dạng học trò nào thì Chí Văn đã quá rành rẽ, anh không muốn cô phao tin đồn về chuyện của anh và Quế Lâm trong khi hai người thật sự chưa có gì. Anh chỉ cười nói:

− Nãy giờ thầy định xuống tắm rồi, nhưng tại thấy Hồng Loan đang đi đến đây nên thầy nán lại chờ hỏi thăm chuyện của em vậy mà.

Tuy là một học sinh quậy nhưng Hồng Loan cũng biết thế nào là lễ phép với thầy cô. Trong trường, về cách đối xử với thầy cô, Hồng Loan thuộc diện học sinh lễ độ nên cũng được nhiều thầy cô mến. Nghe Chí Văn nói vậy, Hồng Loan vội nói:

− Dạ, thầy cứ hỏi. Em rất sẵn lòng trả lời ạ.

− Sau này em định sẽ làm gì?

Hồng Loan bâng khuâng:

− Chắc là em phải tìm việc làm ở một công ty nào đó.

Như nhớ đến anh họ của Quế Lâm, Chí Văn nói luôn:

− Vậy sao em không nhờ Quế Lâm xin cho em một công việc trong công ty du lịch Rạng Đông, nơi anh họ của Quế Lâm đang làm giám đốc ở đó.

Dù biết rõ mười mươi người đó là Hoài Bảo nhưng Hồng Loan vẫn làm như không biết gì, cô nhìn sang Quế Lâm, giọng như nhờ vả:

− Thầy nói như vậy, bạn thấy có được không hở Quế Lâm?

Quế Lâm thật lòng:

− Mình cũng không dám hứa trước, nhưng mình sẽ nói thử với ảnh xem sao.

Hồng Loan càng tỏ vẻ thân thiện hơn:

− Mình vốn không thân với Quế Lâm cho lắm, bây giờ nhờ cậy bạn thế này mình cũng thấy ngại lắm. Nhưng Quế Lâm thông cảm cho mình nhé.

Quế Lâm vô tư:

− Có gì đâu mà Loan phải ngại chứ. Mình là bạn bè, giúp đỡ nhau là chuyện thường thôi mà. Mình mới là ngại nếu như không giúp bạn được.

Nghe giọng nói chân tình của Quế Lâm, trong lòng Hồng Loan chợt dâng lên một chút cảm kích. Nhưng khi nhớ đến Bách Điệp, lòng cô lại trở nên cứng rắn hơn. Hồng Loan sợ mình nói chuyện nhiều với Quế Lâm sẽ bị lạc lòng vì bản tính nhu mì, dễ hòa đồng của cô. Nhưng vì muốn tìm hiểu thêm chuyện của Quế Lâm nên Hồng Loan nán lại hỏi thăm, dù biết rằng Quế Lâm đang sống chung nhà với Hoài Bảo:

− Quế Lâm đang sống với hai bác à?

Quế Lâm vẫn thản nhiên:

− Không! Mình đang sống chung với người anh họ. Ba má mình mất đã lâu rồi.

Thấy Quế Lâm và Hồng Loan nói chuyện với nhau có vẻ thân thiện, Chí Văn lên tiếng:

− Hồng Loan và Quế Lâm nói chuyện tiếp đi. Thầy xuống tắm nhé!

Quế Lâm không nói gì. Còn Hồng Loan thì nhanh nhẩu:

− Vâng, thầy cứ đi tắm đi! Tụi em ở đây nói chuyện với nhau được rồi.

Nhìn sang Quế Lâm, Chí Văn hỏi lại:

− Quế Lâm không muốn tắm nữa sao?

Quế Lâm lắc đầu:

− Dạ thôi. Em không tắm nữa đâu ạ. Em ở đây chờ mấy đứa bạn được rồi.

Thấy Quế Lâm từ chối, Chí Văn đành chạy xuống biển một mình. Bóng anh càng lúc càng lẫn vào những người đang tắm.

Hồng Loan tiếp tục câu chuyện:

− Anh họ của bạn có khó tính lắm không?

Nãy giờ nói chuyện với Hồng Loan, Quế Lâm chợt nhận ra Hồng Loan quá tự nhiên thành ra đôi khi có phần kém lịch sự, nhất là lại cứ hỏi nhiều chuyện về đời tư của người khác. Tuy nghĩ thế nhưng Quế Lâm không nói ra, cô trả lời qua loa:

− Ông anh họ của mình không dễ cũng không khó. Ổng bình dân lắm.

Hồng Loan được dịp, cô hỏi phăng tới:

− Ở nhà chỉ có hai người thôi sao?

Quế Lâm gật đầu:

− Vâng. Chỉ có mình với anh Bảo thôi.

Hồng Loan hỏi như quan tâm:

− Ủa! Chứ ba má của anh Bảo cũng mất rồi sao?

Quế Lâm tư lự một chút, rồi cô bất đắc dĩ bịa chuyện để trả lời Hồng Loan:

− Anh Bảo vẫn còn mẹ, nhưng bác ấy khó tính lắm, chỉ thích sống một mình mà thôi.

Câu chuyện diễn ra theo hướng mà Quế Lâm không thích lắm, bởi cô không muốn cho bất kỳ ai biết những chuyện riêng tư của mình, cô cũng không thích có ai đả động đến chuyện đó. Từ xa, đám bạn của Quế Lâm đang kéo lên bờ và đưa tay vẫy vẫy cô. Mỉm cười, Quế Lâm vẫy tay lại rồi nói với Hồng Loan:

− Hồng Loan vào tắm nước ngọt chưa, đi với tụi mình luôn!

Hồng Loan thấy nhóm bạn của Quế Lâm không thích hợp với mình lắm nên từ chối luôn:

− Quế Lâm vào tắm trước đi. Mình ở đây đợi mấy người bạn lớp mình được rồi.

Đứng lên với chiếc khăn quấn kín người, Quế Lâm chào:

− Mình đi nhé!

Hồng Loan gật đầu:

− Vâng.

Bóng của Quế Lâm đã mất hút sau bãi cát. Chỉ còn lại một mình, Hồng Loan ngồi suy nghĩ lại về hành động của mình lúc nãy, về những tấm ảnh mà cô đã chụp mà lòng tự hỏi không biết những việc mình làm như thế này có đúng hay không?

Nhưng rồi chợt nhớ đến gương mặt Bách Điệp, những nỗi ray rứt trong lòng Hồng Loan chợt tan biến hết, chỉ còn lại sự thích thú khi nghĩ đến những xấp tiền mà Bách Điệp sẽ đưa cho cô.