Chương 1

Năm đó Tỉnh lấy vợ. Hắn nhờ thầy Sáu Đậu có sách Thọ Mai, so đôi tuổi, chọn ngày. Thầy Sáu hỏi tuổi tác hai đứa xong tính toán một hồi rồi nói, chờ đến xuân cưới nhau mới tốt. Hắn đem chuyện đó về thuyền kể lại cho bọn trai bạn nghe (Trai bạn là người làm thuê trong nghề đi biển). Mấy đứa đã có vợ xúi nó:

- Chờ tới mùa xuân sang năm lâu quá, đợi sao nổi?

Có đứa bảo:

- Cưới vợ phải cưới liền tay, chớ để lâu ngày có kẻ gièm pha.

Mấy thằng lớn tuổi bày đặt:

- Qua xuân cưới vợ xong, gặp mùa cá phải ra khơi, chán chết. Chi bằng bây giờ là tháng mười, mầy cưới con Đào, gặp mùa biển động, không công việc gì, ra giêng mới tới mùa cá, mầy được ngủ với con vợ mới nguyên một mùa đông mưa dầm gió bấc, sướng biết bao nhiêu!

Tỉnh nghe có lý, hắn nói dối Đào, thầy bảo cưới liền mới tốt. Hắn đi vay tiền, nhờ người đến bỏ trầu cau, xin ngày, làm lễ hỏi lễ cưới ngay trong một buổi sáng.

Vợ chồng mới vui thú với nhau chưa được bao năm ngày thì hết tiền. Tiền vay làm đám cưới đám hỏi, chủ nợ đòi gấp quá, sẵn có ghe nhà Tám Tạo đi làm ăn trong vùng biển Bình Tuy, Long Hải, Vũng Tàu... đang thiếu trai bạn, hắn xin đi theo để kiếm tiền và cũng để trốn nợ. Giã cào là ghe chuyên làm trong mùa biển động. Mùa này các nghề khác như lưới cản, mành chong, mành rút, câu ngừ, câu mực... thuyền nhỏ không dám đi xa, chỉ có giã cào, ghe lớn mới dám ra khơi trong mùa biển động. Mùa này chợ búa khan hiếm, tôm cá đánh về bán được giá. Giã cào gồm hai chiếc ghe lớn. ít nhất mỗi chiếc cũng gắn máy ba lốc (45 mã lực) chạy song song, ở giữa giăng tấm lưới lớn, mắt lưới nhỏ dần, cuối cùng là cái bọc đựng cá. Hai chiếc thuyền cứ chạy ngang dọc suốt ngày đêm trong mùa biển động. Cá lớn cá nhỏ đều bị quét vào trong lưới. Thỉnh thoảng người ta dừng lại, dùng tời kéo lưới lên, trút cá vào hầm nước đá.

Làm trai bạn cho ghe giã cào khổ lắm, phải chịu xa nhà lâu ngày trong mùa đông giá rét sóng to, gió lớn. Trai bạn giã cào thường phải là thanh niên độc thân, khỏe mạnh mới đủ sức theo nghề. Mấy lão già và bọn mới cưới vợ không ai chịu đi. Được cái theo ghe giã cào, mãn mùa chia tiền nhiều hơn nghề khác.

Chiều hôm ấy, Tỉnh leo vào thúng chai chèo ra ghe giã cào đậu nơi vùng nước sâu. Hắn trèo lên ghe lớn, quay lại nhìn thấy con Đào mặc áo hồng, đứng trên bãi cát trắng, đàng sau là dãy chòi tranh có cái quan tài sơn đỏ dài hơn mười thước đặt trên hàng ngựa gỗ đựng xương cá ông voi. Trong ánh chiều nhàn nhạt, mầu áo đỏ của con Đào giống như ngọn lửa nhỏ thắp lên giữa ngôi miếu dựng trên bãi biển. Phía sau là bóng núi Cô Tiên thấy mỏng như tấm giấy mầu xanh dán trên nền trời. Hình ảnh đó cứ quẩn quanh trong đầu hắn suốt ba tháng trời sống trên sóng nước. Giờ đây, trước lúc đi xa, hắn thấy thương quá, muốn phóng xuống nước lội trở lại vào bờ. Lão Tạo chủ ghe kêu lớn:

- Tỉnh! Mầy với thằng Khải kéo thúng chai lên. Tao coi được giờ, đốt phong pháo rồi lên đường. Mới đầu tháng mười mà trời đất âm u, gió săn quá, chạy từ đây vô trỏng ít nhất cũng mất phuy dầu. Sáng mốt may ra mới tới.

Khải nghe chủ ghe kêu chạy lại thấy Tỉnh còn đứng nơi mũi ghe nhìn lên bờ, hắn ngó vô bờ thấy con Đào mặc áo hồng tay cầm nón phất. Hắn nói:

- Giúp tao một tay kéo cái thúng chai lên, còn đứng xớ rớ chi đó? Thấy bộ dạng mầy tao biết còn tiếc của đời lắm chưa chịu đi. Bộ thấy sóng to gió lớn lạnh lẽo muốn bỏ về rúc vô bếp ngồi coi con vợ nấu cơm sao?

Tỉnh vô khoang cất bao quần áo, trở ra làm việc, nhìn lên bờ còn thấy cái áo đỏ đứng trước miếu thờ cá ông voi.

Đúng như nhà Tạo nói, sáng mốt thuyền mới tới vùng biển Bình Tuỵ Suốt mấy ngày qua biển động dữ dội. Tỉnh tuy làm trai bạn đã lâu năm, quen sóng gió nhưng nửa năm qua ở bờ, lại mới cưới vợ, lần này gặp sóng to gió lớn vật cho, chịu không thấu, mửa tới mật xanh mật vàng. Lão Tạo thấy thương tình đưa cho chai dầu khuynh diệp bác sĩ Tín, nói:

- Hồi mới cưới bà Tạo tao cũng ở trên cạn nửa năm. Ở bờ vợ quần, xuống biển sóng quần, mấy ngày nhừ tử. Tụi bay con trai mới lớn chưa biết nên coi thường đàn bà con gái. Thấy nó ốm nhom tưởng yếu ai dè mạnh hết chỗ chệ Bọn họ thường mắc cỡ không nói nhưng bao nhiêu cũng được, không mệt mỏi hư hao gì cả. Ông bà ta nói: "Anh hùng khí đoản, nhi nữ trường tình". Cái thứ đàn ông ngó hùng hổ vậy chớ chẳng ra làm sao. Bây giờ lũ bay thấy đó, bả vẫn ốm nhom như con mắm nhưng quanh năm suốt tháng chẳng tốn viên thuốc. Còn tao tướng tá như trâu, tháng nào cũng tốn tiền cho bác sĩ.

Thằng Khải nghe lão Tạo chê vợ Ốm, chọc:

- Thím Tám nhỏ con nhưng ngon độ phải không?

Tám Tạo biết thằng này sắp châm chọc, lão ừ hữ cho qua chuyện. Thằng Khải tiếp, còn cái chị Dần trắng trẻo thừa thịt, ngồi xích lô không lọt, bán bánh canh ở đầu xóm Bóng, mỗi lần đi biển về chú Tám chạy lại đó liền, có ngon độ hay không? Nhà Tạo gắt: "Thôi kéo lưới lên, đừng nói chuyện tào lao nữa. Thằng Tỉnh còn say sóng để cho nó nghỉ". Lão nghĩ thương bọn đàn ông con trai ở ngoài biển lâu ngày thiếu thốn đủ thứ, nhất là thiếu đàn bà, không cho nói chuyện đó chúng nổi điên lên mất.