Chương 1

Nhất Phương và Bảo Trâm ngồi trước hai ly kem đã không còn miếng nào. Cả hai không ngớt nhìn ra đường, hơi nóng ruột. Nhưng mỗi người lại đợi theo một cách khác nhau. Nhất là Phương , cô nỗi sùng vì đây là lần đầu tiên Thường Sơn "dám" trễ hẹn với cô. Mà lại lần đầu cô giới thiệu anh với bạn cô chứ. Thật tức chịu không nỗi.

Hai mắt cô cứ ngó nghiêng ra đường. Tay vô tình đã quét sạch ly kem cho vào miệng. Bảo Trâm cười cười:

- Thôi Phương , kem hết rồi kìa.

Nhất Phương vội bỏ muỗng xuống, cô hơi quê, bèn chống chế:

- Mình thử coi muỗng có lạnh không chứ bộ.

- Thế nào, lạnh không?

- Mát mát.

Bảo Trâm cười trầm tĩnh:

- Phương đừng nóng ruột nữa, tối nay không gặp thì tối mai.

- Không không, nhất định ảnh phải tới mới được, mình không chịu bị leo cây đâu.

- Sao Phương khó quá vậy, rủi ảnh bị xe hay bận đột ngột thì sao?

Nhất Phương cong môi lên:

- Hẹn với mình mà bận gì. Mình không đồng ý đâu. Từ đó giờ...

Cô chợt im bặt . Nụ cười nửa giận nửa mừng làm cô thật trẻ con.

Ở ngoài đường Thường Sơn đang vội vã dắt xe vào quán , tìm kiếm dáo dát . Thấy cô , anh đi về phía bàn cuối cười như biết lỗi:

- Chờ anh có lâu không? Quay về phía BT, Thường Sơn giơ tay làm một cử chỉ như chào:

- Vậy đây là Bảo Trâm ? Xin chào nghe. Lần đầu biết mặt nhau mà để cho hai cô chờ, thật là bậy. Nhưng anh có lý do chính đáng... Anh...

- Không thèm nghe giải thích.

Nhất Phương ngắt lời rồi ngoảnh mặt ra ngoài sông. Qua lúc mừngrồi cô thấy tức ấm ức. Để cho người ta chờ gần cả tiếng. Đến nỗi hai ly kem chảy thành sữa và chui vàobụng thật lâu, mới thấy bộ mặt đáng ghét của anh xuất hiện. Đã không biết lỗi mà còn ngồi đó huyên thuyên,đúng là khó ưa.

Thấy Nhất Phương cứ lầm lì ngó chỗ khác. Bảo Trâm khẻ đá chân cô dưới gầm bàn. Rồi nói nhỏ nhẹ:

- Anh Sơn đừng ngại , tụi này chờ không lâu đâu.

Nhất Phương ngắt lời:

- Ở đó mà không lâu. Gần cả tiếng mà bảo là không lâu. Thật là tức chết được.

Quay qua Thường Sơn cô nói một tràng:

- Anh có biết hôm nay em sẽ giới thiệu Bảo Trâm với anh không? Vậy mà bắt người ta chờ mỏi cả mắt, dài cả cổ. Anh thật là bất lịch sự. Mai mốt em không thèm hẹn với anh nữa. Anh thích công chuyện hơn đến đây với em mà.

- Đừng giận như vậy mà Phương, để anh Sơn giải thích đi.

- Cám ơn nghe Trâm.

Thường Sơn cười như được giải thích. Anh nháy mắt với Bảo Trâm một cái rồi quay sang Nhất Phương:

- Chưa khi nào anh khổ sở như lúc này cả, em không tội nghiệp còn giận thật oan dễ sợ. Lúc nãy đi học đường xe hư. Làm anh phải dắt bộ gần cây số mới có chỗ sữa. Anh nóng ruột quá phải nhào vô phụ với ông sữa xe. Tay còn lắm lem này.

Bảo Trâm che miệng cười:

- Anh gấp chi cho cực vậy. Không gặp lần này tụi em để lần khác, em với Nhất Phương ở chung phòng mà.

- Vậy hả?

Bảo Trâm quay qua Nhất Phương:

- Phương giới thiệu mình với anh Sơn đi.

Nhất Phương miễn cưỡng quay lại:

- Hôm qua em có nói với anh rồi. Đây là Bảo Trâm học khoa triết. Tụi em ở chung phòng đấy.

- Hy vọng mai mốt hai cô sẽ là bạn thân. - Thường Sơn nói ngọt ngào.

Không thấy nụ cười kín đáo của BT. Nhất Phương nói tiếp:

- Trâm nó mới viết một bài báo hay lắm. Nó không biết gởi ở đâu. Vậy anh gởi ở tòa soạn chỗ anh nhé.

- Cho anh đọc sơ được không?

Bảo Trâm thong thả rút trong giỏ ra cuộn giấy đặt trước mặt Sơn.

Anh đọc lướt qua rồi búng tay cái tách:

- OK. Số báo tới sẽ có bài của em.

- Cái gì?

Nhất Phương và Bảo Trâm đồng thanh kêu lên, vì ngạc nhiên. Bảo Trâm tròn mắt:

- Sao dễ quá vậy anh Sơn, có gạt em không?

- Không hề . Không hề.

Nhưng em nghĩ nó chưa hoàn chỉnh lắm. Em định nhờ anh chỉnh lại giùm.

- Dĩ nhiên anh sẽ chỉnh. Có gì đâu, dễ ợt.

Bảo Trâm hoang mang:

- Sao dễ vậy?

Thường Sơn xua tay:

- Gởi dâng một bài báo thì có gì lớn lao đâu. Đừng lo. Tháng sau lãnh nhuận bút nhớ cho anh ăn chia là được rồi.

- Không phải chỉ có chia, mà anh muốn ăn gì cũng được.

Hứa là nhớ đó nghe. À ! Trâm học gì nhỉ?

- Em học triết.

- Triết hả? Học ngành đó hiếm đấy. Sau này em sẽ làm ở những cơ quan lãnh đạo.

Nhất Phương phì cười:

- Anh chọc bạn em đó hả? Làm như lãnh đạo dễ lắm vậy?

Thường Sơn tỉnh bơ:

- Có gì đâu mà khó. Nếu không thân thế, em có thể có một ngườichồng dìu dắt.

Con trai muốn thành đạt thì phải phấn đấu. Nhưng con gái dễ ợt. Chỉ cần nhờ vào chồng thì lập tức biến thành phu nhân ngay.

Nhất Phương và Bảo Trâm cười khúc khích, Sơn tán thêm:

- Với lại Bảo Trâm có ngoại hình đẹp, trầm tỉnh và sâu sắc. Đúng phong cách nhà lãnh đạo quá rồi.

Nhất Phương hí hửng:

- Vậy thì em cũng sẽ tìm một người chồng cao cấp để thành vị phu nhân. Cho vui, há Trâm?

Sơn khoát tay, lắc đầu nguầy nguậy:

- Em thì không được tìm ai nữa. Phải tu lại để làm vợ anh.

- Không thèm. Làm vợ anh để cho bị leo cây dài dài hả?

Bảo Trâm nhìn Nhất Phương:

- Công nhận Phương thù dai dễ sợ.

Thường Sơn nheo mắt:

- Thấy chưa Phương bạn em còn tộinghiệp anh đó mà. Làm người yêu của em, anh cũng tơi tả đâu có ít.

- Hứ ! Lẽo mép.

Cô nhìn đồng hồ, rồi giựt mình:

- Trời ơi ! Khuya rồi Trâm, đến giờ ký túc xá đóng cửa rồi.

- Nhanh vậy , anh mới tới có chút xíu mà.

Nhất Phương lườm anh, nói mỉa mai:

- Thì hẹn bảy giờ, đến mười giờ anh mới tới nên thấy có " chút xíu " đó.

- Lại kể tội nữa khổ quá.

Thường Sơn nhăn nhó nhìn Nhất Phương. Rồi gọi tính tiền.Khi cả ba ra ngoài đường anh kéo tay cô lại:

- Ngày mai anh qua đón em tới nhà anh. CHờ anh nghe.

- Chi vậy?

- Mai anh không đi đâu,ở nhà viết bài. Anh thích có em bên cạnh.

Nhất Phương hỉnh mũi:

- Để em suy nghĩ lại đã. Bây giờ anh về đi. Khỏi cần đưa em.

- Hình như em thích cô bạn này lắm. Có bạn mới rồi không thèm anh phải không?

Mắt Nhất Phương lấp lánh lên:

- Anh thấy nhỏ Trâm ra sao? Có dễ thương không? Nó đẹp đấy chứ.

- Đẹp tương đương với em.

- Tụi em hợp nhau lắm nhé. CHuyển đến phòng một tuần, là tụi em phát hiện ra là hai đứa rất hợp rơ. Đêm nào cũng thức nói chuyện đến khuya.

- Xin chúc mừng.

- Thôi anh về đi. Nhỏ Trâm chờ em kìa.

- Không cho anh đưa về hả?

- Không. Good bye.

Nhất Phương phì cười khi thấy vẻ nhăn nhó của Sơn. Cô nhìn quanh . Nhéo vai anh một cái rồi cười khúc khích, đi về phía BT.

Ngồi phía sau,cô hơi nghiêng ngưo8`i phía trước:

- Trâm thấy anh Sơn ra sao?

Nhìn tướng thì biết nhà báo hoặc nhà thơ liền.

- Sao vậy?

- Hình như mấy ông nhà báo, ông nào cũng nói nhiều và xã giao giỏi. Mình nói có đúng không? Sao Phương dám quen với nhà báo vậy?

- Anh mình làm mai đó. Với lại nghe tán tỉnh mãi cũng xiêu lòng.

- Mình thấy anh Sơn hay hay. Không đẹp trai lắm. Nhưng có vẻ trí thức, lãng tử và dễ thu hút người khác - Cô cười khúc khích - Đặt biệt là nói nhiều. Trời ơi, mới gặp nhau có lần đầu mà ảnh nói quá trời. Nhưng nhờ vậy mình đở gượng. Lúc đầu nghe Phương giới htiệu, mình đã chuẩn bị tinh thần. Nhưng gặp rồi không có gì, ảnh chắc vui tính lắm nhỉ?

- Ừ ! Ảnh vui lắm. Mỗi lần đi chơi là ảnh kể chuyện tiếu lâm cho mình nghe, cười muốn chết được.

- Vậy là hợp với Phương quá rồi. Tính Phương thì thích quậy, còn ảnh lại phóng khoáng. Thật là một đôi tiên đồng ngọc nữ.

- Không dám tiên đâu. Làm đám quỉ thì có. Đi tới đâu , ầm ỉ tới đó. Không ai chịu nỗi.

- Như vậy mới vui. Chứ trầm trầm như mình chán lắm. Ai cũng bảo mình là bà cụ.

Nhất Phương chưa kịp trả lời là đã kêu "oái" lên một tiếng. Có ai đó đập mạnh lên vai cô cái chát. Đau muốn chảy nước mắt. Nhất Phương quay mặt lại định "nổ" cho tên láo xượt nào đó một trận. Nhưng miệng cô vừa mở đã vội ngậm lại, hai mắt láo liên ngó tên con trai đang nhởn nhơ chạy trước mặt mình. Cô buột miệng định kêu lên, thì hắn đã cười ngọt xớt:

- Xin lỗi nhe Phương, anh cứ tưởng gặp nhỏ em trong nhà nên hơi mạnh tay một chút. Đau không em?

- Đau con khỉ.

Nhất Phương tức mình giục Bảo Trâm chay nhanh qua mặt tên con trai đáng ghét kia. Nhưng hắn đã nhấn ga vọt tới trước rồi biến mất, sau khi đã ném lại một câu hết sức nhủn nhận:

- Anh xin lỗi nhe bé Phương.

Nhất Phương vừa xoa chỗ đau vừ lầm bầm nguyền rủa gã con trai trời đánh.

Bảo Trâm tò mò:

- Ai vậy Phương?

- Anh Nguyên, học cùng lớp với mình.

C`ung lớp mà lớn du8~, chắc đi làm rồi hả?

- Hình như đi làm rồi. Ảnh học lớp Pháp văn chung với mình chứ không học chung trường.

- Cố ý chứ vô t`inh gì. Ổng muốn trị mình đó, con trai gì nhỏ mọn dễ sợ.

Bảo Trâm tò mò:

- Phương làm gì mà đến nỗi người ta phải "trị" vậy?

Nhất Phương xuôi xị:

- Thì vô lớp mình hay chọc ảnh chứ có làm gì đâu.

- Chọc cái gì?

Nhất Phương nói miễn cưỡng:

- Cũng không có gì. Có lần mình gạt chân cho ảnh té và mấy lần giấu kín của ảnh... chắc mình không nhớ hết.

- Chọc người ta đến no6~i không nhớ hết, mà bảo không có gì, sợ Phương luôn.

Nhất Phương lẫm bẩm:

- Trâm mà không bảo sợ thì minh là đồ vứt đi rồi. Không hiểu mình làm gì mà ai gặp cũng bảo sợ. Làm như mình quậy lắm vậy.

Bảo Trâm phì cười:

- Không biết mai mốt mình có là nạn nhân của Phương không đây? Chơi với Phương mình cũng hồi hộp lắm.

- Đừng lo, mình không phá Trâm đâu. Anh mình bảo con gái phải thùy mị dịu dàng. Mình đang tậplàm thục nữ đây.

- Thục nữ?

Bảo Trâm bụm miệng cố nín cười. Như nghe một chuyện khôi hài. Tuy không học cùng khoa, nhưng cô biết tiếng Nhất Phương ngay từ năm thứ nhất. Nhất Phương chỉ chơi được với con trai và quậy không thua bất cứ đấng mài râu nào. Nghịch có tiếng mà lười học cũng có tiếng. Vào lớp không khi nào chịu chép bài vì trong lớp luôn có bọn con trai tình nguyện chép giùm. Đi học thì trong giỏ bánh kẹo nhiều hơn là sách vở. Đặc biệt là suốt ngày không thấy mặt cô trong phòng. Chỉ khi nào đến mùa thi mới thấy cô chịu ngồi một chỗ ôm quyển tập... ngủ.

Vậy mà cô không bao giờ bị thi lại. Thậm chí điểm luôn cao nhất lớp. Thầy cô trong khoa biết cô thông minh, nên sẵn sàng lờ đi những trò quỷ sứ cô bày ra trong lớp.

Bảo Trâm thì khác, tính cô trầm lặng, kín đáo và chẳng có gì nỗi bật. Cô rất dị ứng với mẫu con gái nghịcg ngợm như Nhất Phương. Vậy mà trời xui khiến hai người lại ở cùng phòng và thân nhau được. Bảo Trâm phát hiện ra một điều là Bảo Trâm tuy quậy nhưng lại rất nữ tính, rất mau nước mắt và dễ giận. Nói chung đó là mẫu người phức tạp mà cô không biết đâu là bản chất. Nhưng chơi với Nhất Phương rõ ràng là rất thú vị.

Khi cả hai về phòng thì chẳng thấy ai. Chỉ có Thu Mai đang hí hoáy chép bài. Thấy Nhất Phương loay hoay mở dây giầy, nó cười ngạc nhiên:

- Sao tối nay chị Phương về sớm vậy?