Chương 1

33 Lọ Không Khí

Nhà tội phạm học Cesare Lombroso thế kỷ 19 chuyên nghiên cứu xương sọ của tội phạm trong tù . Ông phát hiện xương sọ 1/3 tội phạm có một số đặc trưng giống nhau , những đặc trưng đó bao gồm :

--Khuôn mặt to . So với xương sọ , cổ và cơ thể , bộ mặt chiếm tỷ lệ rất lớn .

--Trán hẹp .

--Lỗ tai đặc biệt to hoặc đặc biệt nhỏ .

--Chân mày rối loạn , khoảng cách giữa 2 chân mày hẹp .

--Xương hàm lồi .

--Mũi hếch , có thể nhìn thấy lỗ mũi .

--Râu ít .

--Tóc bù xù , nhiều tóc quăn .

Người nào mà có tất cả tướng mạo trên chính là tội phạm bẩm sinh . Tôi không biết cha tôi có phải thuộc loại người này không ? Trong 8 đặc trưng trên , ông đã có 6 cái , có 2 chỗ không giống : chân mày không rối loạn , khoảng cách giữa hai chân mày không hẹp . Thời trẻ ông cũng được kể là một người dàn ông đẹp trai , năm nay đã 53 tuổi , không biết tại sao càng già ông càng thấp hèn . Quả là bất hạnh , tướng mạo tôi giống cha tôi , là bản sao thời trẻ của ông , chỗ không giống ông là mặt tôi không qúa lớn , mũi không hếch . Lỗ tai của chúng tôi là giống nhau nhất .

Hai giờ sáng tôi nhận được điện thoại của Sở cảnh sát gọi đến , mời tôi đến bảo lãnh Khâu Quốc --cha tôi .

2 giờ 22 phút tôi đến Sở cảnh sát Loan Tử , nói với cảnh sát trực tôi đến bảo lãnh Khâu Quốc . Anh dẫn tôi vào gian phòng phía sau phòng trực . Cha tôi ngồi ủ rũ một bên . Ngồi đối diện ông là một người đàn bà trung niêm phấn son loè loẹt , tóc tai rũ rượi , má bên trái sưng vù , khoé miệng rỉ máu .

--Cô là gì của ông ta ? --Cảnh sát dò hỏi tôi .

--Tôi là con gái của ông .

Khi người cảnh sát đó ngẩng đầu nhìn tôi , đó là ánh mắt khinh bỉ nhất mà tôi từng thấy qua .

--Ông ta đánh đập người đàn bà này --Cảnh sát nói .

Tôi hằm hằm nhìn cha tôi . Tên tội phạm ái tình bẩm sinh đã 53 tuổi này gục đầu càng thấp không dám nhìn tôi .

Người đàn bà trung niên để tóc rũ rượi đó yêu cầu cảnh sát đưa bà đến bệnh viện chứng thương . Tôi đóng tiền bảo lãnh , thủ tục làm 30 phút mới xong , cuối cùng có thể rời Sở cảnh sát . Khi rời Sở cảnh sát đúng lúc xe cứu thương chạy vào . Cha tôi vừa bước chân ra khỏi Sở cảnh sát , liền cợt nhả , đưa chân đá cái hộp sữa đang lăn lóc bên đường .

--Người đàn bà đó .....Cha tôi tìm cánh giải thích với tôi .

--Con không muốn nghe !--Hai tay tôi bụm lỗ tai .

--Vừa rồi phá con mất giấc ?

--Con còn chưa ngủ ! Trường đang đợt thi . Cha cho rằng mọi người đều phong lưu khoái lạc giống cha sao ?

--Thành tích của con trước nay luôn tốt --Cha lấy lòng tôi .

Lúc này , xe cứu thương từ trong Sở cảnh sát chạy ra , đưa người đàn bà đó đi bệnh viện . Tôi dang tay ngăn xe cứu thương .

--Chúng tôi quen với người bị thương, có thể đưa bà đi không ? --Tôi hỏi tài xế .

Tài xế quay đầu nhìn người đàn bà đó. Bà ta liếc tôi một cái, không phản đối.

--Được rồi --Tài xế đáp .

Tôi và cha leo lên xe. Người đàn bà đó ngồi đối diện chúng tôi . Không cần cha tôi giải thích , tôi đã biết đây là chuyện dan díu nam nữ khiến cho người nhà xấu hổ . Cha thường có đủ thứ bạn gái : trẻ cũng có , già cũng có . Trước kia đã có đám đàn bà xông vào nhà tôi quậy phá , lần này quậy đến Sở cảnh sát , tôi không cảm thấy bất ngờ . Trên ngón tay vô danh bàn tay trái của ông đang đeo một chiếc nhẫn bạch kim . Đó không phải là nhẫn cưới của ông , đại khái là thề nguyền gì đó của ông với một người đàn bà . Ông làm việc gì cũng không xong , bởi vì bẩm sinh của ông chỉ là chuyện yêu đương .

Xe cứu thương mau chóng chạy đến bệnh viện . Xuống xe , tôi kéo cha tôi bỏ đi .

--Không phải đưa bà ta vào bệnh viện sao ? --Cha tôi hỏi .

--Ai bảo ? Con chỉ muốn đi nhờ xe thôi .

Nhà tôi rất gần bệnh viện này , có thể tiết kiệm tiền taxi .

--Hay lắm ! Cha lần đầu đi xe cứu thương về nhà .

Cha luôn bảo con thông minh lắm mà !--Cha lại lấy lòng tôi .

Cha tôi giỏi nhất là nói năng ngọt lịm . Mẹ tôi chắc vì thế mà bị ông gạt về nhà . Về sau lời ngọt lịm không dùng nữa , họ ly hôn năm tôi 14 tuổi . Ông là người rất lạc quan , thường cho rằng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn , cho nên ông không có thói quen tích luỹ , thường không có một đồng xu dính túi . Cha đặt tên tôi là Hoan Nhi là mong muốn tôi

cũng nhiễm không khí hoan lạc . Đáng tiếc tôi họ Khâu .

Buổi trưa đi thi . Sau khi buổi thi kết thúc , tôi đụng mặt Hồ Thiết Hán ở hành lang .

--Đừng quên cuối tuần này gặp nhau --Anh nói .

Hồ Thiết Hán , Chu Mộng Mộng , Dư Đắc Nhân , Âu Hiểu Giác và tôi là bạn cùng lớp , bắt đầu từ lớp 4 mãi đến trung học , tình cảm rất tốt .

Hồ Thiết Hán rất đẹp trai . Cha anh là cảnh sát , con người anh cũng đầy nghĩa khí . Anh từng có thời gian làm trưởng nhóm nhi đồng trong trong tiết mục của Đài truyền hình , trở thành ngôi sao thiếu nhi .

Năm lớp 9 , Chu Mộng Mộng đi du học ở Canada .

Ba năm trước nó trở về , chúng tôi lại thường tụ hội với nhau .

Chúng tôi thường tổ chức vui chơi cuối tuần trong căn nhà rộng 900m của Mộng Mộng ở dường Ca Đức . Gia đình Mộng Mộng có mấy nhà hàng đặc sản biển ở đường Nam Bắc . Mẹ nó là người phụ nữ thời trang nhất ở đường Nam Bắc .

--Hoan Nhi ! Chị đến rồi ! Chị là người đầu tiên đến đó .--Mộng Mộng đón tôi ở cửa .

--Đây là những thứ mẹ chị và chị cần --Tôi đặt hai bịch to đựng mỹ phẩm xuống đất --có 6 chai sữa rửa mặt , 3 chai nước ....

--Được rồi ! Được rồi ! Tổng cộng bao nhiêu tiền ?

--1.602 đồng .

--Rẻ vậy sao ? Công việc giao hàng của chị thế nào ?

--Cũng khá !

--Mình thiệt phục chị . Công việc này tôi làm không được , tôi sợ nhất là nài nỉ người ta mua hàng !

--Cuộc sống buộc người ta mà ! --Tôi cười dáp .

Hai năm trước tôi bắt đầu làm tiếp thị và giao hàng cho một cửa hàng mỹ phẩm và thực phẩm bổ dưỡng của Mỹ . Ngoài ra tôi còn dạy thêm ba lớp , cộng lại mỗi tháng kiếm được 8000 đồng . 8000 đồng này dể đóng học phí cho Âu Hiểu Giác . Vì anh , gánh việc đóng học phí cho anh cũng là một niềm vui .

Năm học lớp 7 , mười mấy bạn học cùng cấp chúng tôi kéo đến Đại Lãng cắm trại . Sáng sớm khi xuất phát , thời tiết đã không tốt lắm ! Khi doàn chúng tôi đến Đại Lãnh , thời tiết dột nhiên biến thành rất ác liệt , sấm sét đùng đùng , cây cối đổ ngã ngổn ngang . Chúng tôi bị khốn đốn trên một bãi cát . Trại đã cắm xong không đầy 5 phút bị gió giật cuốn phăng mất .

Chúng tôi đi dến một làng gần đó . Đã hơn 8 giờ tối , chung quanh tối mịt , rất đáng sợ . Chúng tôi đến gõ cửa một căn nhà có ánh đèn . Một người đàn ông bước ra mở cửa .

Người đàn ông đưa chúng tôi đến một căn nhà gần đó để qua đêm , rồi đòi chúng tôi đóng 200 đồng tiền trọ .

Đó là căn nhà không có người ở . Chúng tôi bước vào , vừa ngẩng đầu nhìn liền phát hiện trên nóc nhà có treo mấy cỗ quan tài .

--Mấy quan tài này là của người già trong làng chúng tôi . Họ có thói quen mua quan tài để sẵn . Mười mấy cái này chỉ có một xác chết mà thôi .

--Xác chết !--Bọn tôi ré lên .

--Một ông già trong làng mới chết đêm nay , chưa đem chôn được nên đặt ở đây --Người đàn ông nói .

--Còn có chỗ khác không ? --Có người hỏi ông .

--Chỉ có một chỗ này --Người đàn ông đáp .

Bọn tôi sợ hãi co rúm lại một chỗ . Bọn tôi chưa từng gặp quan tài thật , huống hồ trong đó còn có một xác chết đang nằm .

--Nếu bọn bây không thích thì có thể ra ngoài --Người đàn ông hằm hè nói .

--Chúng ta không có chọn lựa khác , thì ở lại đây thôi --Hồ Thiết Hán nói .

Trong nhà chỉ có một tầng trệt , một gác xép , diện tích cộng lại không qúa 70m . Tầng trệt nhiều nhất chỉ đủ chỗ sáu người nằm , bốn người còn lại phải ngủ trên gác xép . Nhưng gác xép gần nóc nhà nhất , trên nóc nhà là quan tài , quan tài đặt trên giá gỗ . Ai mà muốn ngủ trên gác xép , chỉ cách quan tài hơn 1m này chứ ?

--Quan tài nào có xác chết ?--Dư Đắc Nhân hỏi người đàn ông dó .

--Chắc sát bên trái --Người đàn ông nói dứt lời liền ra khỏi nhà .

--Chúng ta phải rút thăm để quyết định vị trí nằm ngủ . Ai rút thăm trúng một chiếc xương thì ngủ trên gác , nếu trúng hai chiếc xương thì nằm dưới quan tài có xác chết , có ai phản đối không ?--Hồ Thiết Hán nói .

Ngay lúc này mà Thiết Hán còn đề nghị vẽ xương khô nữa chứ .

Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau , không ai có đề nghị hay hơn . Rút thăm bắt đầu . Tôi cầu nguyện đừng có rút trúng . Kết quả tôi rút trúng .

Tôi ngồi bên dưới quan tài có xác chết , hai tay ôm gối , gục mặt khóc .

--Tôi đổi chỗ cho em --Âu Hiểu Giác nói .

--Anh không sợ sao ? --Tôi hỏi .

--Em là con gái mà --Anh ấy bò qua đổi chỗ cho tôi .

--Âu Hiểu Giác , cám ơn anh .

--Ngủ di , đừng sợ , trời sẽ rất mau sáng thôi ! Anh ấy an ủi tôi .

Tôi ngủ bên cạnh Hiểu Giác , nhắm mắt không dám nhìn lên . Kỳ thực đêm nay , có lẽ không một ai ngủ được . Tôi quen Hiểu Giác từ năm chín tuổi . Anh ấy trước đây không phải là một người nổi bật trong bọn , cũng không có chủ kiến hay ho gì . Thiết Hán thì khác hẳn , vóc dáng anh ấy cao lớn dẹp trai , là nhân vật lãnh đạo bẩm sinh . Tôi luôn thầm yêu Thiết Hán . Nhưng đêm đó , anh ấy lại rút bên dưới lầu , hoàn toàn không nghĩ đến đổi chỗ cho tôi .

Tôi nhìn Hiểu Giác đang nằm ngủ cạnh tôi . Anh ấy kéo áo trùm kín đầu , cả người co rúm , đang run rẩy trong chăn .

--Hiểu Giác , có phải anh sợ không ? --Tôi vỗ vai anh ấy --Tôi ngủ không được , tụi mình nói chuyện được không ?

Anh ấy trong chăn chui ra , giả vờ rất trấn tỉnh .

--Tại sao anh muốn đổi chỗ cho tôi ? --Tôi hỏi .

--Trừ Thiết Hán ra , còn có thằng con trai khác em biết không ? --Hiểu Giác nhìn tôi nói .

Thì ra tôi luôn lơ đãng với anh ấy .

Vì thích tôi , cho nên tuy sợ muốn chết , Hiểu Giác cũng tình nguyện đổi chỗ cho tôi , anh ấy ngủ bên dưới quan tài có xác chết . Tôi quay mặt nhìn Hiểu Giác . Anh ấy nhìn tôi . Tôi xưa nay chưa từng phát hiện thì ra chúng tôi gần gũi đến thế .

Hiểu Giác thông minh mà bướng bỉnh . Nếu có loại người phải rất muộn mới biết mục tiêu đời mình là gì thì Hiểu Giác chính là loại người này . Anh thi rớt đại học vật vờ sống qua một năm , đột nhiên phát ngông , thi vào đại học nước Anh , đạt 3 diểm A . Đại học Boston Anh nhận anh vào học ngành kiểm toán . Học phí và phí sinh hoạt mỗi năm cần 150.000 dông . Gia dình Hiểu Giác không khá lắm , cha mẹ đã nghỉ hưu , ba chị đều xuất giá , chỉ có cuộc sống chị ba tương đối tốt . Tôi đã là bạn gái của anh , tôi không nhẫn tâm nhìn hy vọng của anh tiêu tan , hơn nữa tôi tin tưởng chỉ cần có cơ hội anh sẽ học thành tài trở về . Chị ba của HIểu Giác đồng ý gánh phân nửa tiền học và tiền sinh hoạt , phân nữa còn lại tôi mượn của mẹ Mộng Mộng , sau đó mỗi tháng trả lại . Chỉ còn một năm thì Hiểu Giác về nước rồi . Chúng tôi không đủ tiền mua vé máy bay , tiền diện thoại đường dài lại qúa mắc , nếu không có chuyện cần thiết cũng không gọi điện thoại , bình thường chỉ dựa vào thư từ qua lại , anh mỗi hai tuần thì gửi cho tôi một bức thư .

Năm nay tôi tốt nghiệp , sau khi tìm được việc làm , có lẽ mua nổi một vé máy bay đi thăm anh ấy .

Hồ Thiết Hán và Dư Đắc Nhân cùng đến . Đắc Nhân hai tay bưng hai tượng nữ chiến sĩ trẻ đẹp , cao gần một mét .

--Tặng cho hai người mỗi người một tượng ! Đây là hàng mới có .

--Đồ chơi con nít như vầy tôi không có hứng thú --Tôi nói .

Bài thi đại học của anh chấm phúc khảo vẫn không đủ điểm học hệ dự bị , anh vào làm nhân viên bán hàng đồ chơi của một công ty thương mại . Con người anh tâm trí chưa chín chắn , tính tình trẻ con , làm người lại không có mục tiêu gì , công việc này rất thích hợp với anh .

--Bắt đầu tìm công việc chưa ? --Đắc Nhân hỏi tôi .

--Đang viết đơn xin việc --Tôi đáp --Anh thì sao ? Còn Thiết Hán , anh sẽ làm gì ?

--Không cần hỏi cũng biết anh nhất định chạy đi làm cảnh sát --Mộng Mộng nói .

--Tôi đã đăng kí thi vào Sở cảnh sát rồi --Thiết Hán đáp .

--Anh không nghĩ qua mình sẽ làm công việc khác sao ?--Tôi hỏi Thiết Hán .

--Từ năm lớp 4 tôi đã lập chí làm cảnh sát --Thiết Hán đáp --Tôi muốn diệt ác trừ gian , giữ nước an dân .

Tôi suýt phun ngụm nước trà trong miệng ra . Lời nói của Thiết Hán giống hệt mấy câu tuyên truyền quảng cáo chiêu mộ cảnh sát trên đài truyền hình .

--Hoan Nhi em tính làm gì ? Em học tâm lý học sẽ làm một nhà tâm lý học phải không ? --Đắc Nhân hỏi tôi .

--Nhà tâm lý học ? Mỗi ngày đối diện với những người tâm lý có vấn dề ? Tôi không chịu nổi . Tôi muốn làm công việc quảng cáo và mở rộng thị trường , đã gửi rất nhiều thư xin việc rồi .

--Mẹ tôi dường như có một người bạn đang công tác ở Công ty quảng cáo : Đây là Công ty quảng cáo có quy mô lớn nhất Hương Cảng . Có cần mẹ tôi giới thiệu cho chị không ? --Mộng Mộng hỏi tôi .

Ba ngày sau , tôi nhận được diện thoại của công ty này , gọi tôi đi phỏng vấn trực tiếp . Người phụ trách là một phụ nữ trên 30 tuổi , trước kia có tham gia cuộc thi hoa hậu Hương Cảng .

Cô tên Mạch Lộ Ti là giám đốc công ty . Tôi nhớ cô tham gia cuộc thi hoa hậu Hương Cảng lần 5 , số hiệu dự thi là số 2 , chung kết không được xếp vào 3 hạng đầu .

--Cô là số 2 Mạch Lộ Ti phải không ? --Tôi hỏi .

--Cô kinh ngạc là tôi nhớ được cô mà còn nhớ được cả số dự thi của cô .

--Trí nhớ em tốt lắm --Cô nói .