Để em cưa anh nhé! – chương 1

Chap 1: Gây mê- bỏ trốn!

My diary…

12/9/2012

Tôi là Mai, năm nay hai mươi mốt tuổi, tính cả tuổi mụ, là một người sống theo chủ nghĩa độc thân, yêu độc lập tự do, vâng lời Bác Hồ dạy. Kể từ lần cuối cùng tôi chia tay mối tình gần đây nhất thì tính đến nay tôi đã độc thân được bốn trăm sáu mươi lăm ngày. Cuộc sống độc thân của tôi thực sự rất ổn, rất rất ổn…

Tôi nói thật đấy, không phải là tự an ủi bản thân đâu.

28/9/2012

Hôm nay có một câu bé nói với tôi rằng ông anh trai của nó muốn làm quen với tôi, ban đầu, tôi đương định từ chối, nhưng sau đó nghe nó giới thiệu anh này tính hình rất là abc, cộng thêm ngoại hình rất là xyz… Tôi lại có chút phân vân, thế rồi ậm ừ đồng ý.

Ừ thì cứ gặp thử một lần xem sao! Biết đâu lại hợp nhau? Mấy dòng tâm sự mà các bạn vừa đọc bên trên thực chất chỉ là lời ngụy biện của gái ế mà thôi.

7/10/2012

Lần đầu tiên gặp nhau, cảm giác khá ổn, ngoài chiều cao lý tưởng- một mét tám mươi ba và nụ cười tỏa nắng ra thì anh chàng này… chẳng có gì đặc biệt cả.

18/11/2012

Quen nhau cũng được hơn một tháng rồi, tôi thấy anh ấy thật sự là một người biết cách quan tâm. Có lẽ không sớm thì muộn tôi cũng sẽ gật đầu trước lời tỏ tình của anh ấy.

20/11/2012

Anh ấy mất tích rồi!

Vào một ngày đẹp trời như bao ngày đẹp trời khác, Long đột nhiên biến mất. Tôi cảm thấy như vậy, khi tất cả những gì liên quan đến anh ấy bỗng dưng mờ nhạt hẳn đi, trong cuộc sống có quá nhiều thứ để quan tâm đến của tôi.

Một cách rất từ từ!

Trước kia không có Long, tôi vẫn sống vui vẻ, bạn bè, trường lớp, công việc, gia đình. Xoay vần, không có điều gì quá gẫy gập. Khi có Long, cuộc sống của tôi vẫn vậy, vẫn vui vẻ, vẫn bạn bè, gia đình, trường lớp, công việc, gia đình. Có khác cũng chỉ là một vài buổi tối trong tuần cùng nhau đi dạo, một bờ vai dựa vào khi mệt mỏi, một thùng rác để xả vào đó những bực bội ức chế thường ngày. Chỉ vậy.

Rồi Long biến mất! Khi ấy tôi mới nhận ra, “một vài buổi tối đi bộ cùng nhau”, “một bờ vai”, “một thùng rác” như Long, là cả thế giới đối với bất kỳ cô gái nào. Kể cả tôi!

Thôi thì lại làm quen với cuộc sống cô đơn!

28/11/2012

Tại sao anh ấy lại biến mất? Rút cục thì tôi đã làm sai chuyện gì?
Mọi suy nghĩ hỗn độn cứ rối lên như tơ vò trong tâm trí khiến tôi không sao tập trung vào làm được chuyện gì, cuối cùng, sau vô số lời khuyên và tư vấn chân thành từ những người bạn xung quanh, tôi quyết định lao vào tỏ tình bằng một đoạn thu âm mang tính cách mạng như sau.

“ Hôm nay, có thể sẽ là ngày cuối, em làm cái trò điên rồ này. Thật sự là… em muốn gặp mặt để nói chuyện trực tiếp với anh …chứ không phải là nói chuyện qua tin nhắn một cách hời hợt như thế này! Vì như thế thì có thể anh sẽ nghĩ là…em không thật lòng. Nhưng mà chẳng còn cách nào khác cả! Bởi vì anh bận rộn lắm! Em chẳng muốn làm phiền anh đâu…

Thật sự thì… em chưa bao giờ bị như thế này…Chưa bao giờ bị ai gây mê rồi bỏ trốn như thế này!

Có thể là… anh chán em rồi…Cái này thì em biết chứ! Bởi vì con gái mà, em nhạy cảm lắm! Tự dưng anh biến mất một cách đột ngột như thế… Lúc đầu thì em nghĩ là anh làm trò…Chắc là anh làm như thế để em sẽ thấy nhớ anh hơn?! Nên em cũng bơ đi… nhưng rồi em lại chẳng chịu nổi nữa. Thế là em đành phải nói ra. Nhưng mà anh vẫn lạnh lùng con thạch sùng… Chẳng hiểu kiểu gì!

Em cảm giác như mình bị câu cá ý… Nhưng mà bây giờ con cá nó lại muốn nhảy luôn lên bờ! Nhưng người đi câu lại không thèm ăn thịt cá nữa… biết làm thế nào bây giờ?! Nó sắp chết trương lên rồi!

Thật sự thì… em không nghĩ là em có thể thích anh như thế này đâu. Nếu như mà anh không tự dưng biến mất như thế…

Cũng lâu lắm rồi, em chẳng thích ai cả, cũng không phải chịu cái cảm giác khó chịu như thế này! Thà… cứ là F.A, cứ là một mình thì còn sướng hơn ý…

Chứ cứ như thế này khó chịu lắm! Lúc buồn, lúc vui, chẳng thể điều khiển nổi mình nữa, làm cái gì cũng không nên hồn. Mệt mỏi. Thật sự thì em không phải là một người chảnh chó hay là dễ thích một ai đó đâu. Khi mà em quyết định gặp anh thì thật sự là em cũng đã phải xác định một cái gì đấy rồi… Chứ không phải gặp để chơi! Vì em cũng không phải là một người rảnh rỗi, cũng không phải là thừa hơi để mà đi gặp, nói chuyện với một người mà mình không xác định một cái gì cả!

Nhưng mà… em định sẽ để từ từ rồi mới thích anh cơ!

Tự dưng anh lại biến mất như thế…Em lại phát hiện ra là em đã thích anh nhiều mất rồi…thì bây giờ anh lại chán em…

Thật sự là … buồn lắm!

Nhưng mà chẳng biết nói gì cả.

Em cũng chẳng dám gặp trực tiếp anh để mà nói.

Thật sự là nói ra những cái điều này … xấu hổ lắm!

Nhưng không nói ra thì nó như một cái cục tức trong lòng ý…

Không thể nào mà chịu được!!!

Em cứ nghĩ anh là người tốt cơ…

Nhưng mà anh xấu xa quá!

Sao anh có thể gây mê rồi bỏ trốn như thế được nhở?

Anh này! Sao mà anh vô trách nhiệm thế nhở?

Anh có biết là anh làm như thế này rất là độc ác không?

Nếu mà anh xác định như thế này thì ngay từ đầu anh đừng có mà xuất hiện chứ!!!

Sao anh lại khiến em thích anh, rồi bây giờ anh “bùng” như thế này?!

Chịu làm sao được…

Em yếu đuối lắm! Em không phải là một đứa mạnh mẽ đâu!

Em cũng chẳng chai lì gì cả. Bây giờ em có vui vẻ thì cũng chỉ là giả vờ như thế thôi…

“Chậc”…Haiz… Không biết nữa! Chịu!!!“

Kết thúc một tràng tự thoại dài dằng dặc( kéo dài 4 phút 56 giây), cuối cùng thì tôi cũng đã hết vốn, chẳng biết nói gì nữa, đành ấn vào nút tắt rồi nhấn lưu. Vậy là có thể an tâm cho màn tỏ tình tối nay của mình được rồi…

Không biết kết quả sẽ ra sao nữa…

Lần đầu tiên tỏ tình trong đời!

Trời ơi! Sao mà hồi hộp quá!!!

Thu âm xong, tôi lại ngồi thẫn thở ở ngoài ban công, một mình nhớ lại về ngày đầu tiên gặp anh sau một tháng nhắn tin tà lưa cưa cẩm.

Quá khứ dội về…. Lúc đó là 12 giờ dêm, sau khi tôi đi làm PG rượu về. Đó là ngày đầu tiên và cũng là ngày cuối cùng tôi quyết định tiếp xúc với công việc đó.

Nói như anh quản lý thì chẳng có công việc nào là xấu, chỉ có cách mỗi người làm như thế nào mới khiến cho tính chất công việc trở nên xấu xa trong mắt mọi người mà thôi. Mà thường thì đa số mọi người nhìn vào đã có ánh mắt không mấy thiện cảm với những cô PG tiếp thị rượu rồi.

Nhắc đến PG người ta thường mường tượng ra những cô chân dài, dáng đẹp, mặt xinh… hoặc hẳn chỉ cần đứng uốn éo làm dáng cho thêm rực rỡ lung linh ở các sự kiện ra mắt sản phẩm. Nhưng công việc mà tôi vừa mới làm ngày hôm ấy lại khác. Ngày đầu tiên đi làm, mặc dù đã chuẩn bị trước tinh thần cho tất thảy các tình huống xấu rồi, nhưng vẫn không khỏi bị ngợp khi ngay đầu giờ anh quản lý nhà hàng đã đòi thử tửu lượng bằng cách bắt tôi phải cốc một cốc wishky đầy ụ để kiểm tra năng lực của PG. Anh ta nói: “PG rượu mà lại không uống nổi một cốc rượu thì vứt!”.

Ok! Không thể để bị “vứt” khi còn chưa bắt đầu thử việc được, tôi liền bình tĩnh cầm lấy cốc rượu, đưa lên miệng, nhắm mắt uống một hơi dài, hết hơn nửa cốc. Cảm giác choáng váng cay nồng đột ngột sộc lên óc…Thứ cảm giác nóng bừng nơi cổ họng bắt đầu ran lên khiến hai má đỏ ửng… Hình như không giấu nổi trạng thái qua khuôn mặt, anh quản lý cười, nói rằng một “hit” hơn nửa cốc là được rồi, cho em qua!

Bước ra quầy lễ tân,  tự rót cho mình một cốc nước đầy để uống cho bớt mùi rượu, trong lòng tự nhủ… Thật ra thì mình cũng biết uống rượu, nhưng lại cực ghét rượu bia, cũng giống như việc con bé biết hút và thưởng thức cái dư vị ngọt đắng đọng lại tận sâu nơi cổ họng mỗi khi hút thuốc lá, nhưng lại ghét cay ghét đắng nếu như có ai vô tình rủ rê mời mọc, đảm bảo con bé sẽ kể ngay cho thằng đấy “sự tích chiếc dép bay”.

Ngày đầu tiên làm việc thực sự không suôn sẻ như  tưởng tượng, mặc dù đã có kinh nghiệm làm lễ tân karaoke một năm rưỡi rồi, tự tin là mình cũng có ít nhiều khả năng về khoản giao tiếp và nhẫn nhịn. Nhưng  sau khi chứng kiến chị PG trưởng mời khách làm mẫu vài lần thì thật sự là tôi thấy sa sẩm hết cả mặt mày…

Chị ấy đang làm cái gì thế? Chạy hết từ bàn này đến bàn kia ngọt nhẹ nháy mắt mời mọc rồi bắt tôi phải nhìn theo mà học tập, nói rằng đó là một phần của công việc. Mặc cho mấy ông khách trong phòng đã nóng mắt, không ít lần cố tình từ chối và phải đuổi khéo chị ý ra ngoài… nhưng trơ lì thì vẫn cứ là trơ lì… Hẳn nhiên nếu muốn trụ lâu trong nghề này thì nó sẽ phải đi đắp thêm mấy tấn bùnvào mặt cho thêm dày dặn mất!

Đứng chết trân trong một góc của căn phòng loang lổ ánh sáng của những màu xanh đỏ, tôi tự nhủ trong lòng: “Nhìn để mà cho biết thôi nhé! Loại công việc phải vứt bỏ lòng tự trọng như thế này mình không làm được lâu dài đâu! Gì chứ… biết là công việc lương càng cao thì áp lực càng nhiều. Nhưng có lẽ tính chất của công việc này thật sự không phù hợp với con người của mình!”.

Đang làm việc, bỗng nhiên chuông điện thoại từ trong túi vang lên, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh để kiểm tra, tôi nhận được tin nhắn của anh hỏi về ngày đầu tiên đi làm như thế nào. Tôi lập tức trả lời bằng hai từ vỏn vẹn : “Kinh khủng!”.

Cảm giác được ở đầu dây bên kia anh đang bật cười nhắn tin lại : “Kinh khủng thì nghỉ đi em!”.

“Vâng! Em nghỉ ngay đây. Nhưng lát nữa em mới về kẻo mang tiếng chị bạn em giới thiệu công việc này. Thôi thì đành cố làm cho đến hết giờ rồi ngày mai không đến nữa, cho đỡ ảnh hưởng đến công việc của nhà hàng.”

“Ừm !Em nghĩ được như vậy là tốt đấy! Anh thích tính cách của em!”.

“Em biết!” – Tôi mỉm cười tự tin trả lời.

……………..

Vậy là sau 12 giờ đêm hôm ấy, tôi trở về nhà, lau mặt cho sạch mùi rượu rồi hẹn anh ra nhà sách Fahasa ở ngay gần nhà mình để đi ăn đêm. Lần đầu tiên, anh lưu trong bộ nhớ, cô gái có khuôn mặt còn đang tây tây vì say rượu này không thể ăn được hành.

Lần thứ hai gặp nhau là ba ngày tiếp sau đó, sau khi tôi vừa đi gặp mặt một ông anh quen cũng đã sáu năm qua forum Con Đường Tơ Lụa- Box Thư Giãn để tiếp nhận một công việc mới – hoạt náo viên quảng bá cho webgame 3D Thần Chiến – tôi lại quyết định chủ động nhắn tin thăm dò anh.

- Anh đang ở đâu đấy?

- Anh đang ở cửa hàng. Em đang làm gì vậy? – Tin nhắn trả lời tới ngay sau đó 3 giây.

- Em vừa đi phỏng vấn công việc về. Tưởng anh đang bị què chân không đi đâu được cơ mà? ( Một ngày trước anh nói đi đá bóng bị đội bên sút bóng thẳng vào cẳng chân… thế là què).

- Què thì vẫn phải ra cửa hàng để xem nhân viên làm việc như thế nào chứ!

- Cửa hàng anh ở đâu? Bây giờ em ra thăm nhé!

- Thật không? Em không đùa đấy chứ? Cửa hàng anh ở…- Nói rồi, anh liền hồ hởi ghi rõ địa chỉ của mình vào trong tin nhắn.

- Không! Em đùa đấy! Sao anh cả tin thế!-tôi khẽ bật cười.

- Lỡ tin em để rồi bị lừa hả? Bồi thường đi.

- Cũng muốn bồi thường lắm nhưng mà xe em bị mẹ lấy đi chơi mất rồi!- Vừa nói, tôi vừa khẽ nhếch môi mỉm cười nhìn về phía chiếc xe đang dựa chễm chệ ngay gần cửa nhà. Thử lòng nhau tí thôi.

- Đợi anh 15 phút!

Ha ha! Con cá bự sập bẫy!

Đọc tiếp Để em cưa anh nhé! – chương 2