Thấy em bước ra như người mất hồn, Hồng hốt hoảng: Sao rồi, An bị sao rồi hả? Em lắc đầu, cố ghìm không cho nước mắt trào ra, thì thào: Anh ấy đỡ rồi. Thế có chuyện gì mà mặt mũi mày bơ phờ vậy? Em xua tay: Thương tao thì chở đến chỗ nào thật vắng, thả tao một mình ở đó rồi về đi.

Mong ước được gần anh, chăm sóc anh, lo lắng cho anh cuốc cùng cũng ngoài tầm với của em. Em cay đắng một mình: Chả lẽ số phận hẩm hiu với em vậy ư ? Anh không biết em ra thăm anh, đúng không? Biết làm sao được bởi trong tim anh chỉ có mỗi mình cô ấy. Biết tin anh ốm nặng Hồng gọi điện cho em liền. Nó hỏi có còn yêu anh không thì bảo. Em cuống lên, nháo nhào ra Đồng Hới. Nó nói gọi lỏn như ra lệnh: Hình như hai ông bà giận nhau. Ông ấy nằm bệnh viện, mày đến thăm không?

Hồng không nói thẳng ra nhưng em hiểu ý nó. Hơn nữa trong em vẫn nguyên vẹn tình yêu đầu đời của cô bé mười năm về trước, lúc ấy anh chỉ là cậu nhóc 20. Anh cởi mở, chu đáo và quá tình cảm, chính điều đó khiến em ngộ nhận. Em nhầm tưởng rằng, mình được yêu. Bao nhiêu năm qua em vùi đầu vào công việc, vậy mà ánh mắt của anh vẫn cứ ám ảnh em, dày vò em. Cái khóe miệng mỗi khi anh cười làm em mềm yếu. Anh càn kiên nghị bao nhiêu em càng như thấy mình bị rơi vào dòng xoáy bấy nhiêu. Suốt đời em không thể bứt mình ra khỏi dòng xoáy ấy để kiếm cho mình một bến bờ yêu thương.

Anh xa Huế đã hơn tám năm. Thời gian ấy Huế như thiếu vắng một cái gì, buồn và hụt hẫng. Không thư, không điện, không một lời nhắn gửi. Lâu lâu anh ào vào Huế một lúc rồi thản nhiên ra đi. Cứ như Huế không là gì với anh cả, không Cồn Hến, không đêm trăng Vỹ Dạ, và không em nốt. Lần nào gặp nhau anh cũng hỏi:

- Sao chưa lấy chồng hả Hiền? Đừng kén. An đây này, rồi có ngày cũng... phải lấy vợ !

- Anh lấy vợ đi cho Hiền lấy chồng với? Em trêu.

- Còn lâu lắm, "người ta" bận học, tận Sài Gòn.

Anh cười và ánh mắt ngập tràn hạnh phúc. Có tình yêu, ánh mắt người ta cũng khác đi chăng? Vậy là đã rõ, em không còn lý do gì để chờ đợi nữa rồi. Trước đây em vẫn nghĩ, rằng, một ngày nào đó anh sẽ đến với em, sẽ sống với em như những tháng năm anh còn ở Huế. Em đợi cái ngày ấy đến. Đợi trong khắc khoải, mỏi mòn. Càng đợi càng thấy yêu anh hơn, yêu như em sinh ra trên đời này chỉ để giành riêng duy nhất một mình anh. Lúc ấy Hồng cũng gọi điện vào:

- Lấy chồng đi là vừa. Ông ấy có người yêu rồi.

- Tên gì? - Em hỏi như cho có điều để mà hỏi.

- Mai Chị Hay viết báo, từ khi yêu ông ấy đổi bút danh thành An Chị Mày yêu ông ấy cỡ đó không?

- Đẹp lắm hả? - Em tò mò.

- Không đẹp không xấu. Nhưng có tâm hồn đủ để ghìm được trái tim "con ngựa bất kham" kia.

- Tao phải làm gì bây giờ?

- Luôn ghi nhớ: Vẫn còn một nửa thế giới còn lại là đàn ông, nhớ chưa?

Đành rằng là vậy, nhưng tình yêu muôn đời vẫn là tình yêu, phải không anh? Cho dù chỉ là đơn phương, thầm lặng?

Đã bao lần dặn lòng quên anh, thế mà... giờ đây em lại có mặt ở Đồng Hới. Anh nằm trên giường bệnh, gương mặt xanh xao nhưng tràn trề hạnh phúc. Cô ấy ngồi cạnh anh, kiên nhẫn bón từng thìa cháo. Không biết anh nói gì mà cô ấy khẽ dí ngón trỏ lên trán anh. Anh cười, và em như hóa đá trước nụ cười ấy. Em không đủ can đảm bước vào để tận mắt ngắm nhìn hạnh phúc của anh. Em lặng lẽ đi ra như chưa bao giờ đứng đó. Em biết "con ngựa bất kham" đã được "thuần phục" bởi tình yêu của cô ấy rồi. Với em, có lẽ anh mãi mãi là một người bạn cởi mở, chu đáo và quá tình cảm?

Mẹ đã sinh ra anh, nhưng mũi tên của thần Tình ái thì không bắn trúng trái tim hai đứa. Ngày mai em quay vào Huế. Huế sẽ hiểu và thông cảm cho em hơn, mặc dù đấy là chốn không anh. Anh có cười em không khi biết rằng em đã khóc? Có lỗi gì đâu khi đấy là nước mắt của yêu thương?

Chớm thu rồi. Và lá sẽ úa vàng cả một khoảng trời xứ Huế. An thân yêu ơi! Nước mắt rơi nhiều đâu phải bởi... ??

Hết