Chương 1
Mỗi chiều tan sở ra, tôi đều đi bộ đến chợ huyện xây cất ở gần bờ biển, ghé mua thực phẩm cho bữa ăn tối, trước khi trở về nhà. Bữa ăn trưa vì thì giờ eo hẹp, tôi thường ăn vội vã một dĩa cơm ở quán gần sở, rồi trở vào căn phòng ngồi ngả lưng ở ghế dựa ngủ một giấc ngắn, trước khi làm việc lại vào lúc một giờ. Bữa ăn tối, tôi thích tự tay mình làm lấy hơn là đi ăn cơm ngoài. Người dân ở đây thường nấu các món ăn bằng cá biển bỏ thật nhiều ớt. Những món ăn như thế chẳng hợp với bệnh gan của tôi.Buổi chiều nay khi đến chợ, tôi ngạc nhiên thấy một đống bắp cải bày bán ở ngoài sân cát. Thực phẩm này vốn là thứ tôi bị bó buộc phải ưa thích vì nó cần thiết cho lá gan trục trặc. Mỗi khi đến chợ, tôi phải đến hàng rau tìm nó trước nhất rồi mới đến hàng thịt và chẳng bao giờ tôi bước chân đến hàng cá biển. Ở chợ này, bắp cải bán rất đắt, đắt vì phải chuyên chở từ Đà Lạt xuống, thường thường một ký bắp cải giá từ ba đến bốn trăm đồng. Vậy mà chiều này, khi đi ngang qua đống bắp cải xanh tươi, tôi đã nghe cô bé rao "Trăm đồng một bắp cải đây". Tôi không hiểu cô bé nói thật hay mình nghe lầm.Những người bán rau ở chợ này, tôi đều quen mặt (nếu không quen mặt thì sức mấy mà họ dám bán thiếu cho tôi mỗi khi tôi kẹt tiền), nhưng cô bé đây trông lạ hoắc. Ở xứ nắng chói chang này mà em vẫn mặc áo len, thế mới kỳ. Tôi đứng sững nhìn em một lát và cô bé cất tiếng mời :- Dịp may hiếm có. Ông mua bắp cải đi, giá rẻ rề.Tôi nói :- Chắc bắp cải này hư nên em mới bán giá rẻ rề chứ gì ?Cô bé cúi xuống lấy một bắp cải đưa cho tôi.- Ông xem này. Còn tươi nguyên, mới đem ở Đà Lạt xuống mà.Tôi cầm lấy bắp cải, lật lớp lá xanh bao bên ngoài, bên trong những lá cải trắng nõn cuốn chặt chẳng có dấu vết hư thối nào, nó thật tươi đúng như cô bé nói.Bắp cải nặng gần hai ký. Tôi hỏi cô bé :- Bao nhiêu đây?- Em bán giá đồng hạng, một trăm một cây.Để chứng tỏ mình cũng là người rành chuyện buôn bán, tôi nói :- Thôi tám chục đi.Cô bé lắc đầu.- Một trăm là rẻ rồi, ngày thường ông phải mua ba trăm là ít.- Thôi chín chục đi. Tôi sẽ mua một cây rưỡi.- Em không bán một cây rưỡi. Cứ một trăm một cây, giá nhất định.- Thôi chín lăm đi. Em bán không.- Trời đất ơi ! ông kỳ kèo trả giá còn hơn đàn bà. Bộ Ông sợ mua hớ về vợ Ông la hả ?- Không. Tôi sợ mua hớ em sẽ cười tôi ngu.Cô bé bật cười.- Ông cứ mua một trăm một cây đi. Em không cười ông ngu đâu.- Vậy chứ em vừa cười cái gì vậy?- Em cười ông thật thà. Em khuyên ông nên mua hai ba cây để dành. Ngày mai sẽ không còn bắp cải rẻ như hôm nay.Tôi "thật thà" hỏi :- Tại sao vậy?Cô bé chớp mắt nói :- Ba em chở một xe bắp cải, định đem vào Sài Gòn bán; nửa đường xe hư, ba em phải chở vào đây bán giá rẻ. Nhưng ba em đã đi thuê xe khác, vì vậy em nói ngày mai giá bắp cải sẽ đắt.Nghe cô bé giải thích xong, tôi nói :- Vậy em bán cho tôi năm bắp cải.Cô bé đi vòng quanh đống bắp cải, bới tìm những cây khá lớn, rồi em lấy dây cột chúng lại đưa cho tôi.- Em đã lựa cho ông những bắp cải chắc nhất.Vì đã tự giới hạn, mỗi ngày chỉ được chi tiêu ba trăm tiền chợ; nên mua bắp cải xong, tôi khỏi mất công đi đến hàng thịt hay bất cứ hàng nào khác.Bữa ăn tối đó, tôi đã ăn bắp cải trừ cơm, rất may, bắp cải không làm tôi đau bụng phải thức giấc vào lúc nửa đêm.Buổi chiều hôm sau đi chợ, tôi thấy cô bé vẫn còn đứng bán bắp cải. Em vẫn mặc chiếc ao len xanh dài tay, dù cho trời nắng gắt. Mặc áo len có lẽ là thói quen của dân Đà Lạt, nên họ ít khi chịu rời bỏ. Khi tôi đến gần, nghe em rao : "Đại hạ giá. Hai trăm đồng ba bắp cải đây". Tôi lại tự hỏi, cô bé nói thật hay mình nghe lầm. Thấy tôi, em nói :- Mời ông mua bắp cải.- Mua gì nữa. Hôm qua tôi đã mua năm bắp cải rồi.- Ông nên mua thêm. Hôm nay giá rẻ hơn hôm qua.Nghe cô bé liến láu, tôi nổi sùng nạt :- Sao hôm qua em nói giá hôm nay sẽ đắt hơn.- Em đâu có ngờ, ba em chưa thuê được xe chở bắp cải vào Sài Gòn. Hôm nay em bị bắt buộc phải bán giá rẻ, vì xứ nóng bắp cải mau hư.Tôi thở dài :- Vậy là tôi đã bị hớ rồi, em có cười tôi ngu?- Không. Vì em cũng đã bị hớ.- Em hớ cái gì ?- Cảm tình dành cho ông.- Dành cho tôi?- Phải. Em tưởng ông thông cảm sẽ không kỳ kèo về chuyện mua bắp cải với giá đắt. Nào ngờ...